Chương 110 : Đến Vân Thanh Tự
Dù sao thì cũng là chết, tiến hay lùi cũng đều là tử lộ, cho nên có lẽ đi theo phu thê hai người sẽ có thể giúp họ tìm ra một con đường sống, vậy nên sáng hôm sau liền thấy bốn hán tử đi bộ lững thững theo sau xe ngựa của hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên, vì có người đi bộ phía sau cho nên xe ngựa đi rất chậm, một đường thong thả đi về phía trước.
Trước đó vừa mưa không lâu, cho nên bầu không khí cực kỳ trong lành, thoang thoảng mùi thơm cỏ xanh trộn lẫn mùi bùn đất, khiến trâm trạng người ta trở nên thoải mái, bầu trời trên cao cũng là một màu xanh thăm thẳm, mây trắng bồng bềnh trôi theo gió, bốn phía trong rừng cây nhỏ đều có chim chóc bay tới bay lui, thậm chí là còn có thể nhìn thấy bóng dáng thỏ hay các động vât nhỏ khác.
Hai ngày sau, rốt cuộc đoàn người cùng xe ngựa đến một trấn nhỏ, Phó Thần thuê một chiếc xe ngựa khác cho bốn hán tử ngồi, bốn hán tử đều cảm thấy chấn kinh, cứ cho rằng chính mình sẽ phải đi bộ từ đây đến kinh thành, nhưng không ngờ rằng hai quý nhân lại bỏ bạc ra thuê xe ngựa cho bọn họ ngồi, hơn nữa trên đường đi cũng không hề bạc đãi bọn họ một chút nào, tại sao lại có người tốt đến như vậy được chứ?
Sau khi thuê xe ngựa cho bốn hán tử, cũng đồng nghĩa với việc Phó Thần đã không cần kiêng kỵ mấy hán tử thôn dân Thanh Sơn không đuổi kịp nữa, cho nên hắn bắt đầu ra roi tăng tốc độ xe ngựa lên đường, một đường chạy thẳng, tám ngày sau hai xe ngựa đã nhìn thấy địa phận sở thuộc kinh thành, dừng xe ngựa tại nơi đất trống, Phó Thần đưa cho chủ xe hai thỏi bạc năm lượng, sau đó lại đưa thêm cho bốn hán tử năm lượng bạc cùng với một phong thư.
"Đến nơi, chỉ cần đưa cho binh lính canh gác ngoài cửa, là họ sẽ sắp xếp cho các ngươi! Đi thôi". Hắn nhàn nhạt dặn dò mấy người.
"Ân công...". Bốn hán tử vội vàng dập đầu ba cái.
"Đa tạ ân công và phu nhân cứu giúp mạng hèn này, không biết chúng ta có thể biết được danh tính của ngài?".
"Nhấc tay chi lao, đi mau thôi, qua giờ Mão, cổng thành sẽ đóng!".
Mắt của bốn hán tử đỏ hoe nhìn theo bóng dáng xe ngựa xa hoa trước mặt rời đi.
Hà Ý Nhiên thò đầu ra. "Thần, chúng ta không vào kinh thành sao?".
Phó Thần đáy lòng thương tiếc tức phụ, hắn đưa tay nắn bóp hai má bầu bĩnh của đối phương. "Chờ dịp ta sẽ đưa em đi được hay không?".
"Hảo". Hà Ý Nhiên cũng không đòi hỏi gì, cười cong mặt mày, sau đó ngồi xuống bên ngoài thùng xe, ngả vào lòng của nam nhân. "Chúng ta mau đi Vân Thanh Tự thôi, đó là tên của một ngôi chùa sao? Hay vẫn là một ngọn núi lớn?".
"Trước kia, ở đó có một ngôi chùa nhỏ, nhưng đã bị tháo dỡ rất nhiều năm rồi, ngược lại là phong cảnh ở nơi đó rất đẹp, có lẽ em sẽ cảm thấy thích".
"Ò --! Nơi thanh tĩnh lại có phong cảnh đẹp rất tốt nha".
"Ừm".
Lúc trước, Phó Thần đã tiết lộ bí mật lớn nhất của hắn cho Hà Ý Nhiên.
Năm đó, Tiểu Phó Thần tám tuổi trên người không một văn tiền lén lút trốn Tần cữu và Tần thẩm, từ nhà hai người họ ở Thanh Hoa Tây thôn rời khỏi Thanh Lâm huyện, cứ vậy mà vừa đi vừa ăn xin dọc đường, một lần đi này kéo dài hơn một năm, cuối cùng đến được phương Bắc, nhưng không ngờ rằng vận số quá tệ, tiểu hài tử bị đám buôn người theo dõi, bị ngăn đón rồi bắt cóc đi, lúc ấy một hài tử mới chín tuổi, cơ thể gầy yếu, làm sao có thể là đối thủ của đám hán tử buôn người vốn cường tráng và khỏe mạnh, sau đó hắn bị bán cho một trạm môi giới, hơn nữa lại bị lão bản trạm môi giới bán cho một nhà phú nông ở thôn núi làm người hầu hạ, từ đó trở đi, Phó Thần trải qua cảnh bữa no bữa đói làm đày tớ cho người ta, mỗi ngày cơm ăn không đủ no, quần áo thì rách rưới không đủ mặc, thậm chí còn bị phú hộ phu nhân và nhi tử của lão hành hạ, bình thường không đánh thì chửi, cho nên Phó Thần sống mười một năm thì mười một năm đó đều là thương tổn, hết vết thương này đến vết thương khác, chất chồng, thương cũ từ Phó Huân và Vương thị gây ra chưa lành lại tăng thêm vết thương mới lên người.
Chỉ cần nghĩ đến những gì Phó Thần từng phải chịu đựng, Hà Ý Nhiên không ngăn nổi hận ý dày đặc của mình dành cho Phó Huân và Vương thị, thậm chí một nhà Phó gia lão trạch, nếu không thể dưỡng hắn, có thể đưa hắn đi tìm một nhà khác làm dưỡng tử không được hay sao? Tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Ngược đãi hắn, bạo hành hắn, ép bức hắn đến mức phải lén trốn nhà rời đi?
Lúc trước, Phó Thần nói với y, hắn là tu sĩ, hắn muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh y, muốn đưa y vào giới tu chân, cùng nhau tu luyện.
Tu sĩ, Tu chân giới ???
Mạ ơi 囧 !
Hà Ý Nhiên không hề cảm thấy kinh hỉ mà chỉ cảm thấy kinh sợ >_<!
Khi Phó Thần làm đày tớ cho nhà phú nông đến năm thứ hai, vì mỗi ngày không được cho cơm ăn, cho nên hắn vẫn luôn vào núi đào măng cùng nấm dại mang về vùi vào than tro củi để nướng ăn, nhân duyên tế hội, vô tình gặp được một cao nhân đắc đạo chính là dưỡng phụ của hắn sau này, chính dưỡng phụ đã truyền thụ [Khẩu Quyết Tu Tiên] cho hắn, cũng chính ngài tự tay giúp hắn đột phá đến Kim Đan kỳ năm hai mươi hai tuổi, cuối cùng cũng chính là ngài đưa hắn vào quân doanh, nhập ngũ vi binh năm mười lăm tuổi.
Hà Ý Nhiên mỗi lần nghĩ lại chuyện này đều có chút >_<!
Vốn dĩ cho rằng Tu chân giới hay tu tiên chỉ có thể là trong tưởng tượng hay bắt gặp trên phim ảnh, nhưng không ngờ rằng khi mình xuyên qua cư nhiên lại gặp được phu quân là tu sĩ, phu quân của y vẫn đang trên con đường trở thành thần, sau này sẽ đạt được sự sống vĩnh cửu, phép thuật siêu nhiên và sức mạnh đáng kinh ngạc.
Nhưng mà, y hoàn toàn không có thiên phú á!
Nếu y tu tiên, sớm muộn cũng bị trục xuất khỏi sư môn!
Vì -- quá xuẩn!
"Tức phụ, em sao vậy?". Phó Thần đã thu cả xe lẫn ngựa vào không gian, lúc này hai người bọn họ cũng đã đứng ở dưới chân vách núi một lúc lâu, nhưng tức phụ của hắn sao lại mang vẻ mặt như vậy? Em ấy đang cảm thấy sợ hãi?
Hắn vươn tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Ý Nhiên lên. "Sao vậy? Không phải chúng ta nói tốt rồi hay sao? Em sẽ cùng ta trường tồn với thiên địa này, sau này hài tử của chúng ta cũng sẽ mãi mãi ở bên chúng ta".
Đáy mắt của Hà Ý Nhiên hơi vặn vẹo, ta đang căng thẳng!
Hơn nữa, hài tử còn chưa sinh đâu, hài tử nơi nào đến?
"Ta rất... xuẩn! Ta cũng không có chút thiên phú nào luyện công chứ đừng nói là... tu cái kia...".
Cho nên, huynh cũng đừng đặt hy vọng quá nhiều lên người của ta!
Phó Thần thở dài, sau lại khẽ cười. "Đừng lo lắng, chúng ta thử một chút được hay không? Hơn nữa, sau khi dưỡng phụ phi thăng, nơi này vẫn còn chút tiên khí của người lưu lại, ta đưa em tới đây, cũng chính vì muốn em lần đầu nhập bước tu luyện sẽ đạt xác suất thành công lớn nhất có thể, chúng ta thử một lần rồi tính tiếp được chứ? Cho dù em không thể tu luyện cũng không sao, ta sẽ mãi ở bên em cho đến khi em già đi, sau đó chờ em đầu thai kiếp sau, khi đó ta cũng sẽ đuổi theo em...".
"Ta không muốn già đi --!". Hà Ý Nhiên đột nhiên trở nên hốt hoảng.
Vốn dĩ bản thân chỉ có mỗi cái khuôn mặt này, xem như miễn cưỡng có thể dùng để "câu dẫn" nam nhân nhà mình, nếu như già đi rồi thì làm sao mà "câu dẫn" được nữa đây? Hơn nữa, diện mạo của Phó Thần đã mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi, làm sao y có thể để mình già đi từng ngày, còn hắn mãi mãi trẻ trung như vậy được chứ?
Hà Ý Nhiên không ngừng lắc đầu, giọng nói cũng trở nên run rẩy. "Ta không, ta không thể, ta không muốn, ta muốn huynh...".
"Hửm? Vậy bây giờ chúng ta cùng lên trên đỉnh Vân Thanh Tự?".
"Được!". Hà Ý Nhiên siết chặt hai tay nhỏ lại, y mới không sợ cái gì tu luyện, cho dù luyện võ công y không có một chút thiên phú nào, nhưng có lẽ tu tiên thì khác, thậm chí biết đâu y lại là thiên phú dị bẩm!
Phó Thần có chút bất đắc dĩ mỉm cười, hắn ôm lấy vòng eo nhỏ của tức phụ. "Chúng ta đi lên?".
"Hảo". Hà Ý Nhiên nhắm mắt lại, dáng vẻ không còn gì thiết tha.
Tu tiên thì tu tiên!
Chỉ cần không già hay không chết trước Phó Thần là được!
Y đã nhận định Phó Thần, vậy thì sau này cho dù là sống hay chết nam nhân đều phải ở bên cạnh y.
Người ta muốn trường sinh bất tử, sống mãi với thiên địa không được, nhưng đến lượt tức phụ của hắn thì lại là phải "dụ dỗ" thì y mới đồng ý, thật sự là không biết hắn đã vớ phải bảo bối gì đây?
Phó Thần nhanh chóng dùng khinh công, bàn tay bám lên những dây leo trên vách đá, xoát xoát mũi chân di chuyển vài cái, rất nhanh hai người đã leo lên đến đỉnh núi. "Chúng ta đến nơi rồi, ta đưa em đến động phủ lúc trước của dưỡng phụ".
"Hảo". Hà Ý Nhiên ngoan ngoãn để hắn nắm lấy tay mình đi về phía trước.
Nhìn thoáng qua cảnh sắc xung quanh nơi này, cứ ngỡ hai người đã lên đến đỉnh núi, nhưng không ngờ rằng, đỉnh núi này lại vẫn còn một đỉnh núi khác chồng lên, vạn vật đều được phủ kín bởi sương mù và biển mây, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và đẹp mắt, Hà Ý Nhiên đột nhiên có suy nghĩ, nơi này đúng là tiên khí đầy mình, bốn phía đều là hoa cỏ dại nở rực rỡ đa dạng màu sắc, cây xanh bạt ngàn.
Cho đến khi, hai người đi tới một vách đá dựng đứng, trên đó phủ đầy dây leo, sau đó liền dừng lại.
Hà Ý Nhiên : "....".
Đừng bảo là hai chúng ta đi xuyên qua nha?
Ta chỉ có kinh nghiệm xuyên việt thôi, chứ không xuyên qua núi đá được đâu!
Chỉ thấy Phó Thần đưa tay chạm lên trên vách đá, "cạch cạch" hai tiếng, phiến đá nhanh chóng tách ra làm đôi, để lộ ra một hang động ở phía sau.
Hà Ý Nhiên 囧.
Alibaba và bốn mươi tên cướp?
Hang động này là nơi bốn mươi tên cướp chứa vàng bạc châu báu?
Hà Ý Nhiên vui mừng quá sớm rồi, bên trong hang động trước mặt cũng chẳng có kho báu gì, chỉ có bốn vách đá nhẵn nhụi và trơ trọi, trên đỉnh hang còn có -- một lỗ thủng!
Nghèo nàn hết sức!
Phó Thần thả một nhà hổ ra ngoài, cũng tiện tay lấy gạo và thịt trong không gian ra, nhanh chóng nấu một nồi cơm nhỏ, sau đó thái thịt thành lát mỏng mang lên chiên, chuẩn bị để tức phụ có thể kịp ăn cơm chiều.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, sắc trời dần tối, Phó Thần đốt một đống lửa lớn, ôm tức phụ ngồi ở trên giường đá, hắn chậm rãi kể cho y nghe về quãng thời gian trước đây, mỗi lần hắn đột phá một tầng trong [Khẩu Quyết Vấn Tiên].
Đến giờ Tỵ, mặt trăng rốt cuộc đã tròn đầy, ánh sáng êm dịu như nước, xuyên thẳng xuống lỗ hổng trong hang đá rơi trên mặt đất.
Phó Thần dịu dàng nhìn Hà Ý Nhiên. "Có ta ở đây, đừng sợ hãi! Cho dù đau đớn như nào thì cũng phải nói với ta".
Dừng một chút, hắn lại đút một viên linh đan lên miệng của y. "Ăn nó, tốt cho việc lúc nữa ta sẽ điều động Chân Nguyên trong người vận chuyển giúp mở rộng kinh mạch và đan điền của em".
Hà Ý Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, vẻ mặt hiện tại dường như viết lên mấy chữ "không còn gì lưu luyến".
Phó Thần bật cười, hôn lên khóe miệng của tức phụ một cái. "Có đau đớn, em cố gắng chịu một chút được hay không?".
Hà Ý Nhiên lại gật đầu. "Đến đây đi, gia đợi ngươi!".
Sau đó, hai người ngồi khoanh chân trên hai tấm đệm bồ đoàn, trên đỉnh đầu chính là ánh trăng chiếu thẳng xuống, tạo thành một đường tròn tỏa sáng êm dịu dưới mặt đất trước mặt.
"Tức phụ, ta bắt đầu".
"Hảo". Hà Ý Nhiên nhắm mắt lại, hai tay đặt ở trên hai gối đầu, khẽ siết chặt.
Đối với người bình thường, kinh mạch hay đan điền vừa mềm lại vừa nhỏ hẹp, chỉ có người luyện võ nhiều năm, thì kinh mạch và đan điền của họ mới hơi mở rộng một chút, trước khi "Người tu luyện" muốn bước chân vào con đường tu luyện này, việc quan trọng nhất là cần phải mở rộng kinh mạch và đan điền, khi kinh mạch được mở rộng, độ bền bỉ sẽ tăng lên có thể liên tiếp không ngừng kéo dài việc tu luyện và gia tốc tu vi tăng lên, cũng có thể coi đó là thông qua kinh mạch để hấp thụ tinh hoa đất trời và linh khí trong thiên địa rồi thu vào đan điền.
Bàn tay dày rộng của Phó Thần di chuyển trên tấm lưng gầy của Hà Ý Nhiên, thoạt nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng chắc chắn là nó được đi theo một quy luật nào đó.
Hà Ý Nhiên nhíu mày, cảm giác của y lúc này đúng là rất đau đớn, Phó Thần dùng Chân Nguyên trong cơ thể của hắn để thúc ép mở rộng kinh mạch của y, cho nên bỏng rát là thứ y cảm nhận được trước hết, sau đó là đau đớn rồi nóng rực nơi bụng dưới rồi lan ra khắp toàn thân.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu.
Cho đến khi, chính giữa của động phủ đột nhiên không ngừng dao động, linh khí mãnh liệt hướng vào bên trong đan điền của Hà Ý Nhiên, luyện hóa thành từng tia Chân Nguyên.
Luyện khí tầng Bốn.
Phó Thần trở nên vô cùng kích động, tức phụ của hắn cũng có thể tu luyện, hơn nữa thời gian hắn dùng để đả thông kinh mạch và đan điền cho y cực kỳ ngắn ngủi.
Y quả nhiên là có thiên phú tu luyện.
Hai canh giờ sau, Phó Thần mới thu tay lại.
Toàn thân trên dưới của Hà Ý Nhiên dơ hề hề, y phục vốn một màu thuần trắng trên người cũng bị bao phủ một tầng bẩn màu đen, chỉ còn sót lại hai con mắt, khi y nhe răng cười toe toét.
Răng trắng đến lóa mắt!
Phó Thần : "....".
Khoảng thời gian tiếp theo, hai người khanh khanh ta ta cùng một nhà Hổ ở lại Vân Thanh Tự sinh hoạt hai mươi ngày, sau đó mới chậm rãi lên đường trở về Thanh Lâm huyện.
Khi Phó Thần và Hà Ý Nhiên rời nhà đi là tháng Sáu, hiện tại đã là tháng Tám, nếu hai người đuổi về kịp, cũng có thể đón sinh thần năm nay của hai người tại nhà, hơn nữa xem chừng "Thần Nhiên Hưu Viên" cũng đang bước vào thời điểm thượng lương, trở về cũng tốt, sinh ý trong nhà dù sao thì cũng phải tự tay để ý một chút thì mới tốt.
Ngày mùng năm tháng Tám, hai người về đến Thanh Lâm trấn, Phó Thần đánh xe ngựa thẳng về Thanh Lâm thôn.
"Lão gia, phu nhân đã trở lại!". Hộ viện canh giữ cửa vui mừng hô lớn, sau đó lập tức nhìn thấy tất cả hạ nhân trong nhà rối rít truyền lời cho nhau vào phía trong.
Cát thúc, Nguyên thẩm, Cung thẩm, Phó Nhất dẫn đầu các hạ nhân, tất cả cung kính đứng cúi đầu hai bên Đại môn chào đón chủ tử đã quay trở lại.
Phó Thần vén rèm xe, đỡ tức phụ xuống. "Cẩn thận một chút".
Hà Ý Nhiên bước xuống bục gỗ dùng để lên xuống xe ngựa, cười tít mắt nhìn đám người Cát thúc.
"Chúng ta về rồi đây".
"Chào mừng lão gia và phu nhân đã trở lại".
Mọi người kinh hỉ nhìn lên, sau đó đột nhiên đều cảm thấy có chút ngỡ ngàng, bình thường phu nhân của nhà bọn họ diện mạo vốn vẫn luôn là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hiện tại diện mạo của phu nhân vẫn như vậy, cũng không hề có gì thay đổi, nhưng khí chất trên người giống như có thứ gì đó rất kỳ lạ tỏa ra, khiến người không tự chủ được, không chỉ không dám nhìn thẳng, mà hơn nữa là tự sinh cảm giác cúi đầu thần phục, đúng, chính là thần phục! Thật sự là kỳ lạ!
"Mọi người vất vả rồi!". Hà Ý Nhiên vừa đi vào Đại môn, vừa đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh "Thần Nhiên Điền Trang".
Vừa bước vào cửa lớn, ánh mắt của y đã bị một mảnh hồng rực của hồ sen lớn giữa hoa viên trước mặt thu hút, hương sen không gắt, không nồng giống như những hoa cỏ được trồng ở hoa viên, mà sen chỉ thơm dìu dịu, đi dưới hành lang che chắn bên bờ hồ, càng có thể thấy rõ từng đóa hoa sen bung nở, hương sen dịu mát, thanh khiết lan tỏa khắp không gian, khiến người ta luôn có cảm giác thanh thoát và dễ chịu.
"Chúng ta phải thưởng lớn cho mọi người a, Thần ca". Hà Ý Nhiên nhìn đây đó trong hồ có những đài sen lớn chen nhau cùng lá sen to rộng xanh thẫm, nụ hoa e ấp, bông sen hồng nở rộ.
"Đều nghe em, để Cát thúc đi làm, mỗi người thưởng bao nhiêu, em tự nói với thúc ấy". Phó Thần đáy mắt càng trở nên dịu dàng.
"Vậy thì -- Cát thúc vốn là quản gia, Nguyên thẩm, Cung thẩm, Phó Nhất đều là quản sự sẽ thưởng năm lượng, còn mỗi hộ viện thưởng hai lượng, những người khác thưởng một lượng, huynh thấy sao?".
"Được, em quyết định". Phó Thần siết nhẹ bàn tay của tiểu tức phụ.
"Cát thúc, thúc cứ theo lời ta đi làm! Hai tháng chúng ta không có mặt, mọi người đã làm rất tốt!" Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn Cát thúc và Nguyên thẩm bên cạnh.
"Đa tạ lão gia, phu nhân! Ta sẽ cho người làm ngay, đây đều là vì lão gia và phu nhân nhà chúng ta rộng lượng". Cát thúc vui vẻ cười nói.
Phó Thần. "Các ngươi làm tốt, hai chúng ta sẽ không bạc đãi các ngươi".
"Đúng vậy nha!". Hà Ý Nhiên gật gù nhìn nam nhân nhà mình.
"Vâng, lão gia phu nhân!".
Hai vị chủ tử đã trở lại, cả tòa "Thần Nhiên Điền Trang" rộng lớn đều vui mừng, đêm đó Hà Ý Nhiên và Phó Thần cùng hạ nhân trong nhà mở một bữa tiệc cừu nướng, mọi người cùng nhau ăn uống náo nhiệt đến tận Mười giờ tối thì tiệc mới tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top