Ảnh đế hết thời của tổng tài (1)
☆, chương 1 gạo nấu thành cơm
4/2/2020
“Diệp Nam Đình!”
“Diệp Nam Đình! Cậu đang làm cái gì!”
Bên tai tràn đầy âm thanh hỗn độn ồn ào, có rất nhiều người đang nói chuyện, Diệp Nam Đình trong óc có một chút mơ hồ, bất quá liền thanh tỉnh lại, cảnh tượng trước cũng trở nên rõ ràng.
Diệp Nam Đình mở to mắt, phát hiện chính mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, bị một đám người xa lạ vây quanh.
“Diệp Nam Đình! Cậu làm gì vậy! Cậu đừng nói cho tôi là cậu trượt tay, không cầm chắc ly rượu!”
Một người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt Diệp Nam Đình nói, đứng bên cạnh người phụ nữ là một nam nhân chỉ khoảng hai mươi, tóc nam nhân ướt đẫm, quần áo cũng ướt, bọt nước từ tóc của hắn chậm rãi rơi xuống dưới, thoạt nhìn phi thường chật vật.
Mà Diệp Nam Đình……
Trong tay hắn lúc này là một ly thủy tinh trắng đế dài.
Diệp Nam Đình xuyên qua, thế giới này không phải thế giới nguyên bản của hắn, là một thế giới hắn hoàn toàn không quen thuộc.
Ở thế giới nguyên bản của Diệp Nam Đình, cũng không có cái gì gọi là internet, càng không có ô tô máy bay. Đó là một thế giới cá lớn nuốt cá bé thế giới, có rất nhiều linh khí cùng giết chóc, cùng không có chân lý cho những kẻ nhỏ yếu tồn tại.
Diệp Nam Đình là người xuất sắc của nơi đó, nhắc tới tên của hắn, là không ai không biết.
Đối với “Xuyên qua”, kỳ thật Diệp Nam Đình cũng không phải không thể chấp nhận.
Hôm qua là lịch kiếp của hắn nhưng gặp phải kiếp nạn, những thứ gọi là danh môn chính phái đã sớm tính kế sẵn, chuẩn bị ngay thời điểm lịch kiếp mấu chốt, cho hắn một kích trí mạng.
Diệp Nam Đình cũng không biết bọn họ chuẩn bị bao lâu, thế nhưng tìm ra một quyển sách cổ mấy ngàn năm chưa thấy mặt trời, muốn dùng tới phương thức nguyền rủa Diệp Nam Đình, làm cho Diệp Nam Đình vĩnh viễn biến khỏi không gian Lục hợp Tam giới.
Diệp Nam Đình đang ở thời khắc mấu chốt, không rảnh phân tâm, kết quả bị nguyền rủa đưa đến một cái thế giới kỳ quái.
Càng không xong chính là, vừa mở mắt ra, liền gặp sự tình phiền toái này.
Diệp Nam Đình cúi đầu nhìn cái ly trong tay chính mình, trên mặt không có một tia biểu tình biến hóa.
“Hiểu lầm, hiểu lầm!”
Một nữ nhân thoạt nhìn giỏi giang chen vào đám người, đem ly rượu trong tay Diệp Nam Đình lấy đi, cười làm lành nói:
“Thực xin lỗi a, Tiểu Diệp nhà tôi không phải cố ý, thật sự. Hắn…… đêm qua hẳn là chạy show quá mệt mỏi, cho nên không có nghỉ ngơi tốt.”
Nữ nhân cười cứng nhắc, quay đầu hỏi Diệp Nam Đình, nói: “Có phải hay không, Tiểu Diệp?”
Kỳ thật nữ nhân này căn bản không trông cậy Diệp Nam Đình trả lời chính mình, bất quá Diệp Nam Đình nhìn nàng hỏi mình, l mặt vô biểu tình rồi lại thực thành thật trả lời, nói: “Không biết.”
“Không……” Nữ nhân nghe được hắn trả lời, sửng sốt một chút.
Diệp Nam Đình mới xuyên qua, còn không đến một phút đồng hồ. Trong đầu hắn tuy rằng có một ít ký ức của nguyên chủ, nhưng ký ức quá rối loạn, nhất thời nghĩ không ra đêm qua đã làm cái gì.
Bất quá Diệp Nam Đình nhớ ra nữ nhân này là người đại diện của "mình", tên Trần Hân.
Trần Hân bị lời nói của Diệp Nam Đình làm cho nghẹn trứ, mà những người ở đối diện, càng cảm thấy Diệp Nam Đình là cố ý làm như vậy, cố ý hất rượu, cố ý chọc ghẹo bọn họ!
Nữ nhân trung niên nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến sắp bùng nổ tại chỗ, giận tới không nói nên lời, dứt khoát nắm lấy ly rượu đỏ giơ lên, hất rượu về hướng trên mặt Diệp Nam Đình.
“Tiểu Diệp!”
Trần Hân kinh hô một tiếng, vốn tưởng rằng Diệp Nam Đình cũng sẽ bị hất đầy mặt, chật vật bất kham, bất quá sự thật lại không phải như vậy.
Diệp Nam Đình khuôn mặt vẫn một biểu tình đó, đến đôi mắt cũng không chớp lấy một cái. Hắn nhanh chóng chuyển bước chân, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, lại mang theo tốc độ như sét đánh. Ly rượu vang đỏ kia, “Bá” một tiếng, sượt qua khỏi người hắn, một giọt rượu cũng không có bắn tới trên người Diệp Nam Đình.
Trần Hân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bắt lấy tay Diệp Nam Đình, nói: “Chúng ta trước lên lầu thôi, đi trước đi, mau.”
Diệp Nam Đình bị người đại diện Trần Hân kéo đi rời đi đám người, đi đến địa phương lầu hai không người.
Hôm nay là lễ đóng máy của đoàn phim nào đó, Diệp Nam Đình làm đã từng làm một diễn viên cực hồng, là ảnh đế đã sớm hết thời, căn bản không có diễn ở đoàn phim, ngay cả khách mời cũng không có. Bất quá lễ đóng máy hôm nay, Diệp Nam Đình cũng xuất hiện, là do người đại diện của hắn dẫn tới.
Người đại diện Trần Hân đưa Diệp Nam Đình tới cái phòng trống trên lầu hai, chạy nhanh đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Nam Đình không chút hoang mang, ngồi xuống sô pha, hắn cảm thấy trong đầu của mình xuất hiện rất nhiều ký ức, sau đó lại nghiền ngẫm tìm biện pháp, như thế nào có thể tiêu trừ nguyền rủa, trở lại thế giới bản nguyên của hắn.
Trần Hân nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn Diệp Nam Đình, nói: “Tiểu Diệp, em vừa rồi muốn làm gì a? Vì sao lại nhằm vào Tiểu Thích?”
Diệp Nam Đình không nói gì.
Trần Hân lại nói: “Em không phải đã nói với chị, hôm nay tới xin lỗi tiểu Thích sao? Em nói đi xin lỗi, chị mới mang em tới a! Sớm biết em làm ra chuyện như vậy, chị đã không mang em đến rồi! Hơn nữa đó là cho người khác mất mặt sao? Đó là tự làm mất mặt của mình a. Em có biết vừa rồi có bao nhiêu người chụp được em cố ý hất rượu không? Trong chốc lát Weibo đều toàn là video! Em sẽ bị người ta mắng chết!”
Diệp Nam Đình từ lời nói của Trần Hân lấy ra một chút tin tức, cùng ký ức rối loạn lung tung trong đầu , cuối cùng cũng minh bạch một ít.
Người vừa bị "Diệp Nam Đình" hất rượu tên là Thích Tĩnh Văn, cũng là diễn viên, là tiểu lưu lượng đang hồng hiện nay, cùng Diệp Nam Đình loại ảnh đế sớm hết thời này không giống nhau. Lúc trước hai người tựa hồ có chút mâu thuẫn.
Thích Tĩnh Văn là lần đầu đóng vai chính, nam số 1 của đoàn phim. Diệp Nam Đình năn nỉ người đại diện, nói là đi xin lỗi Thích Tĩnh Văn, người đại diện tin lời hắn nói, lúc này mới mang theo Diệp Nam Đình đi đến lễ đóng máy.
Nhưng không ai ngờ tới, Diệp Nam Đình thế nhưng ở trước mặt mọi người hất rượu lên người Thích Tĩnh Văn.
Trần Hân một trận đau đầu, tựa hồ đối với Diệp Nam Đình đã không còn biết giận là gì, thấm thía nói: “Tiểu Diệp, chị biết em vì sao chán ghét Thích Tĩnh Văn, chị đều biết.”
“Vì cái gì?” Diệp Nam Đình rốt cuộc cũng nói chuyện.
Diệp Nam Đình còn chưa tìm được lý do “Chính mình” chán ghét Thích Tĩnh Văn, cho nên chân thành hỏi một chút.
Ngữ khí của Diệp Nam Đình bình tĩnh lãnh đạm, Trần Hân thiếu chút nữa bị câu hỏi của hắn làm tức chết, nói: “Em còn muốn gạt chị? Không phải là vì Hạ tiên sinh sao?"
Diệp Nam Đình lại cẩn thận nhớ lại "Hạ tiên sinh" rốt cục là người nào, nhưng vẫn như trước không quá rõ ràng.
Trần Hân nói: “Em cảm thấy Hạ lão bản đối xử tốt Thích Tĩnh Văn, cho nên biến đổi biện pháp lên người cậu ta, em ghen ghét Thích Tĩnh Văn, đúng hay không? Nhưng em làm như vậy, sẽ chỉ làm cho Hạ tiên sinh càng ngày càng chán ghét em!”
Diệp Nam Đình lại không nói gì, Trần Hân cho rằng mình làm hắn đau đớn, tiếp tục nói: “Hạ tiên sinh đích xác có tiền, nhưng em có kỹ thuật diễn như vậy, chỉ cần chịu nỗ lực, nói không chừng không cần Hạ tiên sinh trợ giúp, liền có thể bạo hồng một lần nữa! Em vì cái gì lại để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế, em cũng không phải thật sự thích Hạ tiên sinh, không phải chỉ muốn hắn phủng em thôi sao ?”
Diệp Nam Đình cuối cùng là minh bạch một ít, đem mấy sự tình loạn thất bát tao sắp xếp lại.
“Chính mình” cùng Thích Tĩnh Văn kết thù, tất cả đều bởi vì vị Hạ tiên sinh kia. Trong giới có người nói, Thích Tĩnh Văn là bạch nguyệt quang trong lòng Hạ tiên sinh, Thích Tĩnh Văn xuất đạo tới nay đều thuận buồm xuôi gió, tất cả là vì nhờ vị Hạ tiên sinh kia trợ giúp.
Mà Diệp Nam Đình cảm thấy, muốn một lần nữa nổi lên, cảm thấy Hạ tiên sinh là một đường tắt, cho nên muốn muốn thay thế Thích Tĩnh Văn, trở thành “Tân sủng” của Hạ tiên sinh.
Kể từ đó, Diệp Nam Đình liền ba lần bốn lượt không ngừng nhắm vào Thích Tĩnh Văn, nháo không ít sự tình.
Trần Hân sứt đầu mẻ trán, không biết như thế nào lại khuyên can Diệp Nam Đình.
Diệp Nam Đình đột nhiên đứng lên, thanh âm lãnh đạm nói:
“Chị yên tâm, em sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn nữa đâu.”
Trần Hân nhìn sảng khoái của đối phương, vẻ mặt mê mang, nói: “Em nói cái gì?”
Người đại diện còn không biết, đứng ở nàng trước mặt nàng đã không phải là Diệp Nam Đình của trước đây. Diệp Nam Đình của hiện tại, tốt xấu gì cũng là đại ma đầu của Lục Hợp Tam giới, sao có thể đi nịnh bợ một tên nam nhân, sao lại làm tiểu bạch kiểm, cùng người khác lên giường chứ.
Trần Hân không tín nhiệm nói:
“Em lại gạt chị.”
Diệp Nam Đình cũng không biện giải, không tin thì không tin, dù sao trong dĩ vãng cũng không người nào tín nhiệm hắn.
Diệp Nam Đình nói: “Em muốn nghỉ ngơi.”
Trần Hân gật gật đầu, nói:
“Phòng của em ở trên lầu, em đã lấy thẻ phòng đi. Hôm nay ngủ ở nơi này, ngày mai trợ lý sẽ sắp xếp rời đi, nhớ phải điệu thấp một chút.”
Diệp Nam Đình sờ sờ túi, quả nhiên có một tấm thẻ phòng, mặt trên viết phòng số 1608.
Diệp Nam Đình gật đầu, nói:
“Em đi đây.”
Trần Hân tựa hồ còn không yên tâm, đuổi theo hai bước, lại nói:
“Chờ một chút.”
Diệp Nam Đình quay đầu lại nhìn nàng, thấy Trần Hân vẻ mặt muốn nói lại thôi, nói:
“Chuyện gì, nói thẳng.”
Trần Hân nói: “Chị nghe nói, em kêu người khác mua thuốc……”
Diệp Nam Đình nói: “Thuốc gì ?”
“Em còn hỏi chị thuốc gì?” Trần Hân trừng mắt, dứt khoát cắn răng một cái nói: “Chính là loại thuốc thúc tình! Em cho rằng chị không biết? Em không phải muốn hạ dược Hạ tiên sinh, muốn gạo nấu thành cơm sao? Em đừng làm những việc ngu ngốc này nữa.”
Sắc mặt Diệp Nam Đình đen thui, lộ ra một tia thần sắc khinh thường, nói: “Loại chuyện hạ thuốc này, em sẽ không làm.”
Diệp Nam Đình tuy rằng là đại ma đều người người đều muốn đánh, cho dù trộm cướp, từ trước đến nay hắn đều luôn khinh thường. Mặc kệ người khác nói hắn thế nào, mắng hắn tàn nhẫn độc ác như thế nào, tội ác tày trời, nhưng Diệp Nam Đình cũng có điểm mấu chốt, cũng biết việc nào nên làm, việc nào không nên làm, đây là nguyên tắc của hắn.
Trần Hân nghe hắn nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi, em đi đi, mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng lại nháo, chị còn phải nhanh chóng đem sự tình hôm nay của em đi xử lí đã.”
Diệp Nam Đình gật gật đầu, thực dứt khoát xoay người rời đi, đi thang máy chuẩn bị về phòng.
Lúc này trên lầu thực an tĩnh, mọi người đều tham gia tiệc đóng máy dưới lầu, không có ai ngốc trong phòng.
Diệp Nam Đình một mình đi lên thang máy, nhanh chóng tới từng mười sáu, sau đó theo biển số nhà, tìm được phòng số 1608.
Diệp Nam Đình duỗi tay lấy tấm thẻ trong tùi, ngón tay đút vào túi, đụng phải một thứ lạnh băng khác.
Là một cái bình nhỏ.
Diệp Nam Đình đem đồ vật kia từ trong túi lấy ra, lúc này mới thấy rõ ràng, là cái lọ rất nhỏ, như pha lê trong suốt, bất quá bên trong cái gì cũng không có, rỗng tuếch.
Diệp Nam Đình nhanh chóng nắm bắt mấy đoạn nhỏ ký ức ở trong đầu nguyên chủ, lọ thuốc, thúc tình, Hạ tiên sinh, ly rượu……
Nguyên chủ thật sự lại mua loại đồ vật như vậy, hơn nữa hiện tại…… chiếc lọ này đã không còn gì.
Diệp Nam Đình nhíu nhíu mày, nhớ tới lời Trần Hân vừa nói
Hạ thuốc……
……….
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top