CHƯƠNG 650. Hoàng thúc, tha mạng! (62)
Edit by TUYETLACHOA
- - - - - - - -🔹🌸🔹- - - - - - - -
"Phượng Dạ, gà ta nuôi đâu?"
Đường Hoan nhìn chuồng gà trống trơn, tức giận đến thiếu chút nữa xỉu ngang.
"Đều bị ngươi ăn." Phượng Dạ ngoan ngoãn lanh lợi lại rụt rè mà nhìn nàng, một bộ dáng ta cái gì cũng chưa làm, "Ta một ngụm cũng chưa ăn."
Ngụ ý, tất cả đều là ngươi ăn.
Đường Hoan:......
Ngươi...... Tổ tông!
Đường Hoan cảm thấy bị gì đó chắn ở ngực, thiếu chút nữa tức chết nàng!
Nàng hiện tại không muốn nhìn thấy vẻ mặt thuần lương vô hại của Phượng Dạ, nàng muốn chính mình bình tĩnh một chút!
Vì thế tức giận xoay người đi ra cửa.
Nếu tiếp tục ở lại sơn thôn nhỏ này cũng không phải biện pháp hay, phải nghĩ cách từ nơi này đi ra ngoài, bằng không nói, trong triều sẽ xảy ra đại loạn!
Nàng mấy ngày nay thỉnh thoảng liền sẽ lẻn đến chỗ chân núi hiểm trở ở cửa thôn nhìn nhìn, từ nơi này đi ra ngoài, còn mang theo tên hỏng đầu óc Phượng Dạ......
Cảm giác có chút khó khăn a!
Quan trọng là, không biết phải đi bao lâu mới có thể đi qua ngọn núi này, sau khi vất vả đi qua sẽ gặp phải cái gì.
Vạn nhất trong núi gặp trúng độc trùng mãnh thú hay gì đó, nàng một cái nhược kê như vậy, sợ là chạy không thoát!
Sau khi Đường Hoan thở phì phì ra cửa, Phượng Dạ đứng ở trong viện.
Nhìn trong sân trống rỗng, trong mắt toát ra một loại vừa lòng.
Rau xanh không có, gà con cũng không có.
Khá tốt!
Y nên là độc nhất vô nhị, là điểm chú ý duy nhất trong mắt người!
Tất cả sự chú ý của người nên đặt trên người y!
Còn có y sống nương tựa lẫn nhau với cái " nhi tử ngốc" kia, làm "hắn" tức giận giống như chó nhỏ, thực sự rất thú vị!
(❄️: ad sai rồi)
Mọi người đều nói Phượng Hoan là con của y.
Y tuy rằng có thể là đầu óc đã hỏng rồi, nhưng là không đến mức có nhi tử ngốc như vậy!
Y trong mắt coi thường nhất là ngu xuẩn, "nhi tử ngốc" này tuy rằng có chút ngốc, nhưng tức giận lại giống chú sóc nhỏ, rất thú vị!
Phượng Dạ mặc dù là không có ký ức, trong xương cốt cũng không phải ngạo kiều bình thường.
Bên trong hắc thành than, hận không thể đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng mà Đường Hoan thẳng đến buổi tối cũng không trở về, Phượng Dạ bắt đầu theo vô thức mà vuốt ve ngón tay, trong lòng có chút không thoải mái.
Vì cái gì còn không trở lại?
Toàn bộ trong thôn này, liền chỉ một cái lớn lên thuận mắt như vậy!
Phượng Dạ đứng dậy đi đi, sau đó lại ngồi xuống.
Đến cuối cùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, từ trong nhà đẩy cửa đi ra ngoài......
❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️
Đường Hoan ngồi ở chân núi, lẳng lặng mà nhìn ánh trăng đến xuất thần.
"Rác rưởi......" Đường Hoan lên tiếng.
Mỗi lần ký chủ ngốc bức an tĩnh như vậy, hơn phân nửa tâm tình không tốt, hệ thống cảm thấy có chút đau lòng.
Cho nên chuẩn bị hảo hảo nghe nàng nói chuyện.
Đợi nửa ngày, cũng chỉ nghe thấy Đường Hoan nghiêm trang hỏi, "Ngươi nói xem ta nếu là có cơ hội từ nơi này đi ra ngoài, có phải hay không lại từ trên vách núi nhảy xuống một lần, nhìn xem ngoại quải của ta có thể hay không lại xuất hiện......"
Hệ thống: 【......】
Liền lúc Đường Hoan đứng dậy chuẩn bị về nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vừa thấy thế nhưng lại là Phượng Dạ.
"Ngươi như thế nào lại đến đây?" Đường Hoan ngạc nhiên, y như thế nào biết nàng ở chỗ này?
"Ta đợi đã lâu, ngươi cũng chưa về nhà."
Phượng Dạ câu nói đầu tiên chính là lên án, hơn nữa vẫn là một tư thái thuần lương ủy khuất lên án.
Đường Hoan tự sa ngã.
Biết rõ đây là tên mình đầy hắc thủy thì có thể thế nào, nàng chẳng lẽ còn có thể cùng cái tên đầu óc hỏng thiểu năng trí tuệ tức giận sao?
Vì thế cũng lười tức giận, lôi kéo tay Phượng Dạ cùng trở về.
Phượng Dạ nhìn nhìn chính mình bị dắt tay.
Loại cảm giác này thực xa lạ, phảng phất chưa từng có người dắt tay y......
Hai người cùng trở về, đi ngang qua một nghĩa địa hẻo lánh trong làng......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top