CHƯƠNG 584. Lão đại, cầu tráo (63)
Edit by TUYETLACHOA
- - - - - - - - -❤️🌸❤️ - - - - - - - - -
"Cháu đã tìm được rồi." Đường Hoan vô cùng bình tĩnh nói.
Một khi khai cung mũi tên cũng sẽ không quay đầu lại, nàng biết lời này một khi nói ra, liền không có khả năng thu hồi.
"Ở đâu?" Đổng lão gia tử cơ hồ là gấp đến không kiên nhẫn.
Nếu thật là so với Đổng Trăn Trăn là cơ thể cấy ghép thích hợp hơn, cho dù là dùng hết thủ đoạn, ông cũng nhất định phải đoạt được kẻ đó!
"Chính là cháu."
Đường Hoan vô cùng trấn định.
Đổng lão gia tử sững sờ, đột nhiên phát hiện cô gái trẻ tuổi này, tuy rằng xác thật diện mạo bộ dáng chẳng ra gì, nhưng hơi thở tĩnh mịch chết chóc quanh thân lại mang đến cho người ta một loại cảm giác đặc biệt bi thương.
☘️🔹☘️🔹☘️🔹☘️🔹☘️🔹☘️🔹☘️🔹
Đường Hoan đem Đổng Trăn Trăn đưa về Đổng gia.
Dọc theo đường đi Đổng Trăn Trăn còn tưởng rằng Đường Hoan vì Đổng Ngư Hàm, thật sự đã quyết định hy sinh cô ấy.
Một bên là sợ hãi không gì sánh kịp, bên còn lại là phẫn nộ bị người phản bội.
"Em tin tưởng chị như vậy, chị sao lại đối với em như thế!"
Ngay từ đầu thời điểm là khiếp sợ cùng ủy khuất, tựa hồ khó hiểu vì cái gì tất cả mọi người đều lựa chọn anh trai? Lựa chọn vì anh trai, mà không chút do dự hy sinh cô!
Đến sau lại biến thành phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi mắng Đường Hoan.
Đến cuối cùng mắng mệt mỏi, rốt cuộc bình tĩnh lại, bắt đầu ủy khuất ba ba, phảng phất là đang dặn dò hậu sự......
"Chị Hoan, kỳ thật em thật sự không muốn chết, bởi vì em còn trẻ tuổi như vậy. Nếu lúc này đây em thật sự dữ nhiều lành ít mà nói, chị nhớ rõ đến lúc đó nhất định phải đem rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon cho em!"
"Đừng để anh trai quá thương tâm, liền nói cho anh ấy là em tự nguyện."
"Em......"
"Nhóc sẽ không chết, yên tâm đi." Đường Hoan nhàn nhạt nói.
Đổng Trăn Trăn tức khắc liền trước mắt sáng ngời, "Chị nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật sự, chẳng qua em đáp ứng chị một điều kiện. Em đáp ứng rồi, chị liền bảo đảm em bình an".
Đổng Trăn Trăn dựng lỗ tai lên, nghe cái mà Đường Hoan trong miệng gọi là điều kiện, càng nghe càng cảm thấy, tựa hồ có điểm quái quái......
Nàng nói, Tiểu Ngư Nhi nhìn lão luyện thành thục, nhưng trên thực tế nội tâm thập phần cô độc, nếu có thời gian nói, cô hãy bồi anh ta nhiều một chút.
Anh thân thể không tốt, cũng không biết về sau...... Thân thể có thể hay không tốt lên một chút, cho nên không cần luôn là không hiểu chuyện như vậy, làm anh tức giận!
Nàng còn nói, cô đừng nhìn anh cô luôn là một bộ dáng đặc biệt lãnh đạm xa cách, kỳ thật ấu trĩ như một đứa trẻ.
Anh là đang chờ người khác đến dỗ dành đấy, cho nên da mặt dày một chút, ở trước mặt anh chẳng sợ lầm bầm lầu bầu cũng tốt, ít nhất cũng làm anh cảm thụ được một chút náo nhiệt.
"Chị Hoan, chị rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
Đổng Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô như thế nào cảm thấy chính mình nghe không hiểu lời Đường Hoan nói?
Đường Hoan cũng không có giải thích nhiều, chỉ là vỗ vỗ đầu cô bé, "Dù sao em chỉ cần nhớ kỹ, hảo hảo chiếu cố anh trai em, đối với anh ấy tốt một chút là được."
🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫🌫
Ngày làm phẫu thuật đó, bầu trời một mảng xám xịt.
Đường Hoan ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nhịn không được hốc mắt đỏ lên, sau đó lẳng lặng, ngồi xổm xuống đất.
Vùi đầu vào đầu gối, thấp giọng khóc thút thít.
Đem thanh âm áp đến cực thấp, như thể sợ người khác nghe thấy.
Nàng kỳ thật cũng không có gì, chính là cảm thấy có chút luyến tiếc mà thôi, không phải thực muốn bỏ lại một người cô độc như vậy, đến cuối cùng thật sự chỉ còn lại một mình anh!
Sau khi lẳng lặng nức nở một hồi, nàng lại lập tức đứng dậy, không chút do dự đi về phía trước.
Đổng Ngư Hàm nằm trên bàn phẫu thuật sắc mặt thật tái nhợt, mấy ngày nay anh vẫn luôn ở phòng cách ly, đây là lần đầu tiên Đường Hoan nhìn anh gần như vậy.
Hẳn là......
Cũng là lần cuối cùng đi.
Trước khi gây mê, Đường Hoan đột nhiên lên tiếng: "Từ từ, tôi muốn từ từ..."
Đường Hoan không chớp mắt nhìn chằm chằm Đổng Ngư Hàm, "Tôi có thể hay không......nhìn kỹ anh ấy một chút?"
Bác sĩ gật đầu.
Nữ nhân này kỳ thật lớn lên hơi hung hãn, cũng không tính là đẹp, đặc biệt là cùng Đổng thiếu phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở cùng chỗ.
Đổng gia tiểu thiếu gia giống như là vòng minh nguyệt treo ở chân trời, ánh trăng sáng trong, tuyệt thế vô song. Mà nữ nhân này, liền giống như là vũng bùn trên mặt đất, vô cùng không hợp mắt.
Nhưng là giờ này khắc này, không có ai cảm thấy, nàng cùng anh không xứng đôi......
Bởi vì sự lưu luyến không muốn xa rời cùng không tha trong mắt nàng vô cùng thuần khiết, ánh sáng lấp lánh, làm người ta cảm thấy vô pháp nhìn gần.
Nàng lẳng lặng đứng ở bên người Đổng Ngư Hàm, đầu ngón tay chậm rãi phác họa ra đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh, sau đó mỉm cười cúi người xuống, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói......
"Tiểu Ngư Nhi, em đi rồi, anh phải sống thật tốt."
Sau khi phẫu thuật hoàn thành, Đổng Ngư Hàm cũng không lập tức tỉnh lại.
Rốt cuộc thân thể anh tố chất vốn dĩ không tốt, lại trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, hôn mê một thời gian là chuyện bình thường.
Đổng Ngư Hàm ước chừng hôn mê gần nửa năm, mới tại sau khi thân thể dần dần hồi phục nguyên khí, nhẹ nhàng mở mắt......
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt ve trái tim mình.
- - - - - - - - -❤️🌼❤️ - - - - - - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top