CHƯƠNG 548. Lão đại, cầu tráo (27)

Edit by TUYETLACHOA

"Ta là vệ sĩ riêng của anh nhóc, nhóc có biết thế nào là vệ sĩ riêng không?"

Ái chà, Boss phản diện không hổ là Boss phản diện!

Liền tính tới xem náo nhiệt, cũng còn mang theo văn kiện bên người!

Đổng Ngư Hàm ngồi tư thái thập phần ưu nhã, văn kiện đặt trên đầu gối, hơi hơi cúi đầu nhìn tài liệu, lông mi thật dài nhìn qua trong ánh mắt càng thêm giống như có một suối nước sâu trong xanh.

"Chính là anh ấy hiện tại đem ngươi điều cho ta! Ngươi không phải vệ sĩ riêng của anh ấy!" Làm một cái huynh khống, nếu là có chị gái xinh đẹp tiếp cận anh trai mình, kia còn có thể cảm thấy dễ chịu!

Nhưng là cái tên biến thái bất nam bất nữ này, tuyệt đối không thể!

Đường Hoan không có hảo ý cười cười, "Ý của nhóc là, ta hiện tại bị anh nhóc điều cho nhóc, cho nên liền biến thành vệ sĩ riêng của nhóc? Như thế nào bên người, muốn hay không hiểu biết một chút?"

Nàng loại này hắc hắc hắc ý cười đáng khinh.

Đổng Trăn Trăn lập tức liền liên tưởng đến đêm đó....

Không tự chủ được đánh cái rùng mình, sau đó nhanh chóng đem anh trai mình bán đi, "Không! Ngươi vẫn là vệ sĩ riêng của anh ta, không phải của ta!"

Hùng hài tử, quả nhiên vẫn là không chịu nổi dọa!

Nghiêm túc làm việc Đổng Ngư Hàm:"....."

Thật muốn đem hai người này đều ném xuống xe!

❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Xe dừng lại ở trường học.

"Biết số điện thoại của cô bé lớp bên cạnh không?"

Đường Hoan sau khi hỏi được số điện thoại từ Đổng Trăn Trăn, liền gọi điện.

"Bạn học Đổng, đến chỗ hố cát gần sân chơi của trường một chút."

"Xin hỏi ngươi là ai vậy?"

"Ngươi lại đây chẳng phải sẽ biết, vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, nếu không việc ngươi cùng Lý Tấn yêu sớm, liền hôm nay sẽ bị chủ nhiệm lớp các ngươi biết."

Đường Hoan đặc biệt ác thanh ác khí, lại còn nói chém đinh chặt sắt.

Đầu kia điện thoại cô gái nhỏ tựa hồ có chút hoảng loạn, lập tức cúp máy.

"Nhóc cảm thấy cô bé có thể hay không lại đây?" Đường Hoan nhàm chán không có việc gì làm, trực tiếp nhìn thẳng rồi lại nhìn xuống.

"Ngươi một cái người xa lạ gọi điện thoại, cậu ấy khẳng định sẽ không lại đây!" Hơn nữa cư nhiên lại dùng cái cớ vụng về như vậy.

Dư Tuyết cùng Lý Tấn hai người lại không có quan hệ gì, sao có thể sẽ bởi vì có người uy hiếp cô, muốn đem chuyện yêu sớm nói ra ngoài liền chạy nhanh lại đây chui đầu vô lưới!

"Nhưng nếu cô bé chạy lại đây thì sao? Nhóc cảm thấy đây có ý nghĩa gì?"

Đổng Trăn Trăn: "......" Ý nghĩ chột dạ?

Không, sẽ không!

Đổng Ngư Hàm đứng cách xa hai người, đứng trên sân trường, lẳng lặng phóng tầm mắt nhìn sân trường.

Sân trường rất lớn, lúc này đúng giờ tan học, lại cơ hồ không nhìn thấy có người đến đây. Bởi vì đối với tuyệt đại đa số học sinh trường học này mà nói, thời gian chính là sinh mệnh, ý nghĩa tiền đồ về sau, cho nên căn bản là không dám thả lỏng.

Đường Hoan lười cùng hùng hài tử tiếp tục đáp lời, khẽ im lặng.

Đổng Ngư Hàm tuy rằng thân hình gầy yếu, nhưng là lại rất cao, nhìn qua giống như là học trưởng trường đại học mặc sơ mi trắng, ôn nhu văn nhã, trên người phảng phất mang theo hương vị thoải mái tươi mới ánh mặt trời.

Chỉ cần không nhìn vào đôi mắt sóng vân quỷ quyệt kia của anh ta, cái ma ốm này vẫn là không âm hiểm như vậy!

Đường Hoan cơ hồ có thể từ trong thân ảnh anh ta nhìn ra một loại hâm mộ nhàn nhạt.

Có lẽ những người khác sẽ cảm thấy, thực không thể tưởng tượng,thiếu gia sinh ra ngậm thìa vàng, từ nhỏ lớn lên trong vại mật, thế nhưng cũng sẽ hâm mộ những người khác sao?

Nhưng Đường Hoan vẫn là thực có thể hiểu.

Khi một người không có tuổi thơ, không có bạn bè, cũng không người có thể thực tâm đối đãi, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy trống rỗng!

Đặc biệt là Đổng Ngư Hàm......

Từ lúc bắt đầu đã bị Đổng lão gia tử hạ quyết tâm muốn bồi dưỡng thành người thừa kế, tự nhiên sẽ không để anh ta  trưởng thành như các đứa trẻ tầm thường khác, ngược lại sẽ từ khi còn nhỏ liền giáo huấn đạo lý nhân tâm hiểm ác cho anh ta!

Đỡ phải về sau khi anh ta lớn lên, anh ta sẽ mở lòng với bạn bè thơ ấu của mình.

Phương thức bồi dưỡng thật tàn nhẫn

Cũng thật hiện thực!

"Anh sẽ không là chưa từng chạy bộ ở sân trường chứ?" Đường Hoan yên lặng đến gần bên chỗ Đổng Ngư Hàm đứng, đè thấp thanh âm hỏi.

Trên sân trường, gió nhẹ nhàng thổi qua.

Đổng thiếu lúc này đây nhưng thật ra không có bảo trì trầm mặc, mà là nhàn nhạt mở miệng, mang theo một loại tự giễu: "Ngươi cảm thấy thân thể của ta, cho phép ta chạy bộ trên sân trường sao?"

Kỳ thật chậm rì rì chạy một vòng, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng là lão gia tử từ nhỏ liền đối anh ta quản thực nghiêm, cơ hồ che chắn hết thảy mọi nguy hiểm, bởi vì Đổng gia nhận không nổi nguy cơ đột nhiên mất đi một người thừa kế!

Bạn cho rằng Đường Hoan sẽ an ủi?

Đại lão Hoan cũng không biết đột nhiên cọng dây thần kinh nào đứt, buột miệng thốt ra chính là một câu, "Vậy anh thật đúng là đủ thảm."

Đổng Ngư Hàm:"......"

Không biết vì cái gì, anh ta đột nhiên có loại xúc động bạo thô.

Anh ta chẳng lẽ không biết chính mình có đủ thảm sao?

Còn cần nhấn mạnh lại một lần nữa à?

Đường Hoan cảm thấy phảng phất nghe được tiếng nghiến răng, cho nên đặc biệt cầu đường sống bắt đầu nói đỡ:

"Nhưng là tuy rằng anh thân thể không tốt, thường xuyên có một đám người vây quanh, làm anh cảm thấy tù túng, nhưng vẫn tốt hơn tôi, không có người che chở, bản thân gần như cẩu, ở bên ngoài lăn lộn."

Đổng Ngư Hàm lẳng lặng xoay đầu lại.

Đường Hoan cúi đầu, trực tiếp xoa xoa góc áo mình.

Có thể thấy được, nàng kỳ thật cũng không phải thực biết kể khổ.

Thường thì một người đã chịu rất nhiều ủy khuất, đã trải qua vô số trắc trở, chân chính tại thời điểm kể khổ, ngược lại không biết nên nói cái gì.

Bởi vì cực khổ đã sớm trở thành một phần trong sinh mệnh nàng, làm nàng cả người liền đau đến có chút chết lặng, đã không còn biết đau là cái cảm giác gì.

"Có người bảo hộ, vẫn tốt hơn không ai che chở, đặc biệt là bộ dáng bệnh tật này của anh, nếu là thật không có người che chở, đã sớm không biết chết ở cái xó nào, cho nên vẫn là may mắn khi chính mình sinh ra ở Đổng gia đi."

Đường Hoan không cho phép mình đắm chìm trong bầu không khí thương cảm, cho nên nửa câu sau trực tiếp chuyện vừa chuyển, liền kết thúc thật nhanh.

Đổng Ngư Hàm:"....."

Nghe nửa câu đầu, vẫn cảm thấy chân thành tha thiết, tới thời điểm nửa câu sau, liền có một loại xúc động muốn bóp chết nàng!

Đúng lúc này, Đổng Trăn Trăn sắc mặt khó coi chạy tới, chỉ vào thân ảnh đi ở xa.

"Dư Tuyết đến rồi!"

Tại sao cậu ấy lại đến đây làm gì?

Chẳng lẽ không phải nên bình thản ngồi ở trong phòng học mà học sao?

Đường Hoan ý vị thâm trường cười cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai Đổng Trăn Trăn,  "Em gái, nay ta sẽ làm nhóc nhìn xem cái gì gọi là tra"

Sau đó liền sải bước hướng chỗ hố cát cạnh sân trường đi tới.

Dư Tuyết biểu tình sợ hãi nhìn 'Quái vật khổng lồ' cao hơn mình vài cái đầu, "Chị là ai? Kêu tôi ra đây làm gì?"

Đường Hoan nhướng mày.

Kỳ thật đứng trước mặt mình, cũng là cái choai choai hài tử, có chút thời điểm, nàng thật đúng là không nghĩ sẽ dính líu đến cái loại trung nhị bệnh này.

Dư Tuyết thấy nàng không lên tiếng, lại rụt rè hỏi, "Chị là như thế nào biết quan hệ giữa tôi và Lý Tấn"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top