CHƯƠNG 47 - Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (47)
CHƯƠNG 47 - Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (48)
"Thái tử quả thật có khí phách của một minh quân nhưng hắn sẽ không lật lại bản án cho Sở gia. Nếu muốn giải oan cho mấy ngàn oan hồn Sở gia, không phải Yến Vương thì không thể."
"Trong lòng bà chỉ có lật lại bản án thôi sao, bà đã từng nghĩ cho Phó Liệt chưa?" – Đường Hoan trừng mắt.
"Bổn cung có nghĩ! Đứa nhỏ Hàn Xuyên kia là huynh trưởng trên danh nghĩa của Liệt Nhi, chờ hắn lên ngôi, chắc chắn sẽ không bạc đãi Liệt Nhi!"
"Bà nói năng linh tinh, Phó Liệt là tâm phúc của Thái tử, một khi Thái tử thua cuộc, hậu quả của hắn là gì, bà có nghĩ tới không?
Lương phi á khẩu: "Ngươi..."
Đường Hoan thừa thắng xông lên, tung ra kỹ năng miệng pháo level max: "Bà chính là mụ đàn bà hèn hạ chỉ biết vì mình!"
"Lấy lý do lật lại bản án cho Sở gia để bỏ chồng bỏ con nhưng thật ra là vì bà không chịu được sự nghèo khó ở thôn quê mà thôi!"
"Bà muốn Thẩm Hàn Xuyên lên ngôi cũng vì tham cái danh Thái Hậu!"
"Bà lo rằng sau khi Thái tử đăng cơ, bà sẽ thành một Thái phi không quyền không thế nên mới có thể bất chấp tất cả mà gây thương tổn cho Phó Liệt như vậy!"
"Bà không phải vì lật lại bản án cho Sở gia! Rõ ràng là bà tham vinh hoa phú quý! Bà không vĩ đại như bà nghĩ! Bà tham lam! Bà dối trá! Bà vô tình vô nghĩa! Bà bạc tình bạc hạch[1]! Bà bỏ chồng bỏ con! Bà, là, mụ, đàn, bà, đê, tiện!
Gằn lên từng tiếng, mỗi từ mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim gan.
Khi xé X, khí tràng[2] của Đường Hoan hoàn toàn bùng nổ, không ai địch lại!
Lương phi thở gấp, tát mạnh một cái khiến Đường Hoan hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì ngất xỉu.
Tiên sư nó chứ, hệ thống, tôi muốn khiếu nại, người qua đường Giáp cứ không hợp ý một cái là sử dụng bạo lực!
[Thế lúc cô "nã pháo" không nghĩ tới việc nói thật quá[3] sẽ bị đánh à?]
[1]bạc hạch(薄幸) : chỉ những người vô ơn, bạc tình, hay thay lòng đổi dạ, không chung thủy.
[2]khí tràng(气场 ): Diệp mỗ sẽ cố cắt nghĩa từ này một cách dễ hiểu nhất. Khí tràng giống như một loại năng lượng vô hình của một người nào đó, khi người đó phát ra loại năng lượng ấy thì người xung quanh sẽ bị ảnh hưởng, không ít thì nhiều. Ví dụ như cô giám thị trường vô cùng nghiêm túc, khi cô ấy đi đến gần một đám sinh viên đang cười nói vui vẻ, đám sinh viên đó sẽ bất giác im lặng, tự giác nghiêm túc lên, không nô đùa nữa; Hoặc bố bạn mỗi khi tức giận, mặc dù không nói nhưng bạn cảm nhận được điều đó, thậm chí còn lo lắng sẽ bị ăn đòn; Hay khi ở bên một người năng động, thích cười, bạn cảm nhận được sự vui vẻ từ người bạn đó và thấy vui theo, còn khi ở bên một người lúc nào cũng ủ rũ, bạn cũng sẽ buồn bã, bực dọc theo. Tư tưởng, tình cảm, tính cách,... của một người tạo nên khí chất của người đó, khí chất của một người sẽ ảnh hưởng đến khí tràng của của người đó. Khí tràng là năng lượng phát ra, khí chất quyết định khí tràng. Tìm hiểu thêm trên baidu.
[3] 嘴欠 (miệng nợ): nói ra những lời mà người khác không thích nghe.
*
* *
Xe ngựa càng lúc càng tới gần Hoàng cung.
Lương phi không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, hai lòng bàn tay của bà ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà ta biết, việc mình làm sẽ khiến Phó Liệt đau lòng, nhưng, chỉ cần quân đội của Thẩm Hàn Xuyên vào được Hoàng cung, bà ta sẽ không gây thương tổn cho người trong tim hắn nữa, sau đó, cả nhà sẽ lại quân quần đoàn viên bên nhau!
Bà ta sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để đền bù cho hắn!
Bà ta sẽ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, sẽ không để hắn phải chịu oan ức!
Bà ta, Sở Thanh Thủy không sai, bà ta vì vinh dự của gia tộc, không phải vì vinh hoa phú quý!
Liệt Nhi sẽ hiểu, nhất định sẽ hiểu!
*
* *
Khi Đường Hoan nhìn thấy Phó Liệt là khi cô đang đứng trong doanh trận của Yến Vương. Phó Liệt mặc áo choàng màu trắng, cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, trông vừa thanh lãnh lại vừa cao quý. Vậy nên, Đường Hoan còn điếc không sợ súng mà ngắm nhìn mê mẩn mất một lúc.
Phó Liệt thấy Đường Hoan.
Ánh mắt hắn hoảng hốt.
Khi nhìn về phía Lương phi, trong mắt hắn ngoại trừ sát ý thì không còn bất cứ tình cảm nào khác.
Cách tầng tầng lớp lớp người, Phó Liệt cảm thấy tim mình như bị treo lên, hối hận, phẫn nộ và hoảng sợ!
Kinh ngạc cùng sợ hãi đan xen vào nhau, hắn lo lắng trong lúc binh mã hỗn loạn, cô sẽ bị thương.
Đứng đầu đám người bên kia, Đường Hoan mím mím môi, chỉ tay vào Lương phi rồi lại chỉ vào gương mặt sưng đỏ của mình, dùng khẩu hình nói: "bà ta đánh ta!"
Tim Phó Liệt đau đến run rẩy.
Hắn vô cùng hối hận, tại sao, tại sao hắn lại lưu luyến chút ít tình thương gọi là tình cảm gia đình ấy? Vì cớ gì mà người đàn bà kia chưa từng đối tốt với hắn mà hắn lại có thể buông lỏng cảnh giác?
"Liệt Nhi, ra lệnh cho người của con buông vũ khí xuống, nếu không......"
Lương phi đẩy Đường Hoan lên trước, rút ra một thanh chủy thủ[4] rồi đặt lên cổ Đường Hoan.
[4]chủy thủ: là binh khí của người xưa, chủy thủ(kiếm ngắn hoặc dao găm) dùng để đâm là chính, nhưng cũng có thể chặt chém.
Sự lạnh lẽo ngấm đến tận xương tủy khiến Đường Hoan rùng mình, không, không được!
Phó Liệt không thể vì cô mà lâm trận lui binh, Thẩm Hàn Xuyên chưa bao giờ là một người lương thiện, nếu hắn lên ngôi Hoàng đế, Phó Liệt chắc chắn phải chết! Nhưng nếu Thẩm Hàn Xuyên bại trận, đế vị của Thái tử sẽ vững chắc hơn... như vậy càng không ổn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top