Quyển 8 - Chương 113: Sủng thiếp Thánh Nữ của Giáo chủ Ma giáo (5)

Quyển 8 - Chương 113: Sủng thiếp Thánh Nữ của Giáo chủ Ma giáo (5)

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức editor nhé.

------

Phấn hồng tương giao lung linh, tầng tầng lớp lớp màu xanh phủ chồng lên nhau, bóng dáng Già Ninh di chuyển trên mặt hồ như một cơn gió nhẹ, lướt qua hoa và lá như chuồn chuồn lướt nước. Tay áo màu bạc của hắn bồng bềnh phía sau, lượn lờ tan thành từng lọn khói, tựa hiện phi hiện mà lóng lánh châu quang dịu nhẹ đặc trưng của tơ lụa.

Cảnh đẹp như tiên cảnh Dao Trì tràn ngập mặt hồ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, thuyền hoa tinh xảo dần biến thành một chấm đỏ chói mắt, xung quanh tầm mắt là những tán cây xòe ra như ô, cổ mộc vươn lên che khuất bầu trời. Thân ảnh Già Ninh xuyên qua bên dưới lớp cành lá xum xuê, mắt thường chỉ có thể bắt được tàn ảnh màu bạc chợt lóe trên phông nền màu xanh thẫm, như dòng điện chạy xẹt qua, nhưng lại không làm chim thú trong rừng giật mình.

Nam nhân lấy tốc độ nhanh hơn gió trong thời gian một nén hương liền chạy tới cung Linh Chiếu. Cung Linh Chiếu tọa lạc trên một vách đá cao vạn trượng, được chia thành ngoại điện, trung điện và nội điện.

Mỗi điện đều có chấp sự đường, phòng nghị sự, cùng với chỗ ở cho cấp cao trong giáo nghỉ ngơi. Bên trong mỗi điện đều có hoa viên, kỳ hoa dị thảo ở trong gió tỏa ra từng trận u hương quyến rũ, ngưng tụ trong ba điện, trở thành hương vị độc hữu của cung Linh Chiếu.

Giáo chúng canh gác ở ngoài cung nhìn thấy Già Ninh rối rít quỳ một chân xuống, đặt tay phải lên trái tim hành lễ. Già Ninh đè nén sự lo lắng trong lòng, mắt nhìn thẳng bước nhanh vào ngoại điện, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng bước chân như đạp lên gió, xuyên qua giáo chúng đang khom lưng hành lễ ở ngoại điện, mang theo hơi thở cường đại tiến vào trung điện, mở cánh cửa lớn của gác Thận La nối liền giữa trung điện và trắc điện ra.

Mùi hương tanh ngọt hòa quyện có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập ập trực diện vào mặt, khuôn mặt Già Ninh như bị bao phủ bởi một tầng hàn băng, đóng băng tất cả các biểu cảm của hắn.

Thanh âm rên rỉ vang vọng trong điện, không ngừng vang lên, thậm chí còn che đi tiếng bước chân nặng nề của hắn.

Dọc theo cầu thang, càng lên cao, hắn càng khó có thể nâng bước, hai chân như bị nhét đầy chì, lòng cũng chìm xuống đáy vực.

Già La ở bên trong...

Hắn không dám nghĩ đến cảnh tượng bên trong, nhưng rồi phải đối mặt trực diện, ngọn lửa cháy bỏng trong lồng ngực tựa hồ có thể thoát ra khỏi trói buộc của cơ thể, đem hết thảy hết thảy nơi này, thiêu đốt đến tận cùng.

Đỉnh tầng gác mái là một nơi ẩm ướt khiến người ta mơ màng sắp ngủ, vốn dĩ nên có một ít hương vị đại dương, hiện nay lại tràn ngập khí vị nùng liệt khó có thể chịu được. Già Ninh âm thầm nắm chặt tay trái đặt sau lưng, tay phải mở quạt xếp ra, vừa đi vừa vẫy đi hương vị làm hắn buồn nôn, sau đó giống như không quan tâm mà ngồi vào chiếc ghế bành khắc hoa, rót cho mình một tách trà.

"A Ninh tới." Một nam nhân trần truồng từ trong phòng đi ra, đôi mắt biết cười híp lại thành đường, mũi dài môi lớn, cằm nhọn thập phần tú khí, cực kỳ giống một con cáo đang cười (tiếu diện hồ), nhưng đẹp hơn nhiều.

Mí mắt Già Ninh thậm chí còn chưa nâng, nhàn nhạt nói: "Mặc quần áo vào, ta đã nói bao nhiêu lần, ta không thích nhìn nam nhân lõa thể, nếu lại có lần sau, cẩn thận thứ đồ vật bên dưới của ngươi."

"Ngươi nếu thiến ta, Già La có thể sẽ đau lòng, có gì quan trọng đâu, tất cả chúng ta đều là nam nhân." Nam nhân tiếu diện hồ tự rót trà cho mình, ngồi xuống ghế đối diện Già Ninh, nhấc chân bắt chéo nhàn nhã uống trà.

"Thiến ngươi, dù sao còn có người khác." Ngữ khí Già Ninh bất biến, sâu kín liếc nhìn hắn.

Hai chân tiếu diện hồ căng thẳng, kéo kéo khóe miệng: "Ai nha, Tả hộ pháp đại nhân thật đáng sợ..." Hắn khoa trương mà run rẩy thân mình, khóe miệng lại nở một nụ cười ý vị thâm trường: "Nếu Già La làm vẻ mặt này, ta nhất định vô pháp ngạnh lên."

"Bang!" một tiếng, tiếu diện hồ nắm lấy chung trà đang lao tới vững vàng trong tay, đối diện Già Ninh lạnh lùng mà nhìn thẳng hắn, vẫn là bộ dạng thanh tú như trúc xanh sau mưa, lại rõ ràng khiến hắn cảm nhận được không khí lạnh lẽo.

"Thật là, tuổi càng lớn càng không đùa nổi." Tiếu diện hồ không định nhỏ giọng mà lẩm bẩm, hắn buông chung trà đang cầm trong tay, đứng dậy cao giọng nói với trong phòng: "Già Ninh chờ ở bên ngoài, Thiên, Thu, Vĩnh, ba người các ngươi còn muốn ở bên trong đến khi nào?!"

"Biết rồi, Bắc Hoa." Một giọng nam trầm trầm vang lên từ bên trong đáp lại, theo sau tiếng rên rỉ nữ nhân chợt cao vút lên, chưa đến nửa chén trà, tiếng rên rỉ dần yếu đi, bị thay thế bằng tiếng sột soạt của vải dệt cọ xát vào nhau.

Bắc Hoa có khuôn mặt tiếu diện hồ mặc xong quần áo, dung nhan càng thêm mê hoặc lòng người. Hắn trở lại ngồi trên ghế đối diện Già Ninh, chờ đợi ba người bên trong ra tới.

Vị trí của tứ đại đường Đông, Tây, Nam, Bắc đều nằm dưới chức vị Tả Hữu hộ pháp trong Thần Đại tông, bốn vị Đường chủ thống lĩnh các đường phụ trách những việc thuộc thẩm quyền. Diện tích đảo Thái Tố quá lớn, mỗi vị Đường chủ trấn thủ một góc, canh phòng nghiêm ngặt không cho người ngoài vào đảo, bất quá mấy năm gần đây bọn họ thường bị phái ra khỏi đảo chấp hành mệnh lệnh, hiếm khi xuất hiện trong Vân Cốc.

Bốn vị Đường chủ đồng loạt quay về đảo phục mệnh, nhưng thật ra hiếm thấy.

Đông Thiên, Tây Vĩnh, cùng với Nam Thu lục tục từ trong phòng đi ra. Cũng giống như tên của Giáo chủ Thần Đại giáo Già Linh, chức danh của tứ đại Đường chủ cũng được kế thừa từ thế hệ trước, truyền lại ngàn năm.

Đông Thiên Đường chủ có một nửa huyết thống người Hồ, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ được buộc thấp bằng một sợi dây da trang trí mã não đỏ, kiểu tóc lẽ ra phải gọn gàng nhưng lại trông không ngăn nắp tí nào, ngược lại còn toát ra vẻ lười biếng và phong tình kỳ lạ.

Ngũ quan hắn so với người Trung Nguyên càng thêm thâm thúy, góc cạnh không quá mức sắc sảo như người Hồ, hai tròng mắt màu xanh xám ôn nhu như làn gió mát trên mặt biển giữa đêm mùa hạ, da thịt trắng nõn cố ý phơi thành màu lúa mì, giữa cổ áo lộ ra một mảng bộ ngực lớn săn chắc, màu sắc mê người như hổ phách Tây Vực.

So với Đông Thiên, Tây Vĩnh Đường chủ khuyết thiếu khí chất hoang dã nhưng không mất phần ôn nhu, hắn là thuần nhiên thiết huyết hán tử*, búi tóc được buộc bằng một cây trâm ngọc không chút cẩu thả, tất cả những sợi tóc loạn đều được bôi dầu dưỡng và chải cho vào nếp. Hắn có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, môi không dày cũng không mỏng, trên cằm có một đường rãnh đẹp hơi lộ, lại thêm thân hình cao tráng, tức khắc lộ ra một cỗ vẻ đẹp nam tính và mạnh mẽ.

*Thiết huyết hán tử (鐵血漢子): ý chỉ một người có ý chí mạnh mẽ và tinh thần kiên cường như sắt.

Nam Thu Đường chủ thập phần độc đáo, hắn không quỷ quyệt và mê hoặc giống hồ ly như Bắc Hoa, không quyến rũ kỳ lạ như Đông Thiên, và không thể sánh với vẻ lực lưỡng như sắt nóng của Tây Vĩnh. Hắn có khí chất của tài tử Giang Nam, thể hiện ra sự sang trọng và tinh tế của một vùng sông nước mờ mịt, đồng thời bộc lộ phong thái tao nhã bị ảnh hưởng bởi sách báo và mực mài, thân hình mảnh khảnh, mặt như thoa phấn, môi đỏ răng trắng, ngũ quan thoải mái dễ coi như tắm mình trong gió xuân, chỉ ở lúc lơ đãng mới phát ra sự rụt rè và kiêu ngạo của một văn nhân, bề ngoài không hề phù hợp với võ lâm.

Bốn vị Đường chủ tướng mạo xuất sắc, võ công cao cường, trừ bỏ Nam Thu cùng Đông Thiên kế thừa vị trí vào lúc Giáo chủ đời trước còn tại chức, Bắc Hoa và Tây Vĩnh đều lớn lên cùng Già Ninh, từ nhỏ đã phụng dưỡng tả hữu bên người Giáo chủ.

"Nữ nhân hoan ái cũng không thể tận tình, thật là mất hứng." Đông Thiên gãi gãi cổ, ý có điều chỉ mà liếc mắt nhìn Già Ninh ngồi ngay ngắn phẩy quạt, giọng điệu và biểu tình lộ rõ vẻ bất mãn.

"Nếu ta dự đoán không sai, sự tình tận hứng còn ở phía sau, các vị Đường chủ đừng ngại nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi Giáo chủ triệu tập." Già Ninh làm biểu tình ta đi guốc trong bụng ngươi, nhưng thật ra khó lường một phen cao thâm.

Nam Thu lấy quạt gõ nhẹ vào cằm, hơi suy tư một chút, liền dùng ngữ khí không xác định và không thể tin tưởng mở miệng nói: "Chẳng lẽ triệu ta hồi cốc chờ là vì chuyện kia?"

Già Ninh phe phẩy cây quạt, gật đầu, thấy bốn vị Đường chủ trước mắt đều có chút đăm chiêu, càng nhìn càng thấy chướng mắt, giơ tay làm ra vẻ tiễn khách.

Mọi người nhất thời còn cần một chút thời gian tiêu hóa tin tức vừa mới xác nhận, Bắc Hoa cũng mất hứng thú tranh luận, khó mà không nói lời nào cùng các Đường chủ còn lại rời khỏi gác Thận La, trở lại chỗ nghỉ ngơi trong tiền điện.

"Ninh..." Thanh âm nữ nhân trong phòng kiều kiều mêm mại, khàn khàn mang theo mị hoặc sau khi bị thỏa mãn.

"A La." Già Ninh nghe tiếng liền xông vào trong phòng, lọt vào trong mắt là thân hình tuyết trắng trần trụi giữa chiếc giường bừa bộn, giữa hai chân thon dài thẳng tắp tràn ra ào ạt nùng bạch.

Già Ninh lao đến gần nàng, cẩn thận nâng mặt nàng từ trên giường đặt lên đầu gối hắn, từ cái miệng nhỏ màu hồng nhạt chảy ra một dòng nước trắng có mùi xạ hương. Nữ nhân tên Già La thò cái lưỡi thơm tho liếm láp khóe miệng, đem chất lỏng nồng đậm trong miệng chậm rãi nuốt xuống, ngay sau đó vươn hai cánh tay trắng nõn mềm mại, dùng đôi tay chạm vào má Già Ninh, từ từ nâng thân trên, tư thế hai người dần dần biến thành trạng thái hai mắt nhìn thẳng.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chóp mũi dán vào nhau, hô hấp giao hòa trong không gian nhỏ bé, ngay cả khí vị cơ thể cũng tương tự.

Cặp song sinh ---- với ca ca Già Ninh và muội muội Già La. Một người là Tả hộ pháp, người còn lại là Hữu hộ pháp, từ khi Thần Đại giáo thành lập đến nay, số nữ nhân có thể áp đảo trên cơ tứ đại Đường chủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Bọn họ có lộng đau muội không?" Vẻ mặt Già Ninh ôn nhu, hỏi muội muội mình.

Già La lắc đầu, khép hai tay, ôm cổ Già Ninh, yên lặng ôm chặt hắn.

Áp đảo trên cơ tứ đại Đường chủ, nhưng lại không có công lực lấy một địch bốn, chỉ có thể bị bọn họ dùng như một công cụ giải độc cùng song tu. Suy cho cùng, nội công tâm pháp đồng tông cùng nữ tử tùy ý song tu nhưng lại có võ công cao cường không thua gì bọn họ, hiệu quả tốt đến mức khiến người ta thực tủy biết vị.

"Già La, sắp rồi... Nhanh thôi..." Già Ninh vỗ nhẹ sau lưng Già La, lẩm bẩm nói.

--------------------

Thiệc ra tui không thích thế giới này cho lắm... Trước đó tui đọc qua một lần rồi, xong rồi cảm thấy bị khó chịu á, tại vì trong thế giới này địa vị nữ giới nó ba chấm lắm, Già La rất đáng thương luôn í :(((

Ai đọc tiểu thuyết hay biết nhiều về giới võ lâm cho tui hỏi là trong võ lâm thường thế hả, hay chỉ có ở Ma giáo địa vị nữ nhân mới thấp đến như vậy??? Nói chung là tui cọc, tui ghét, tui khom thích thế giới này nhưng khum thể khum edit huhu... Thầm giương một lá cờ trong lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top