Quyển 7 - Chương 97: Tiểu thư quân phiệt bỏ trốn cùng con hát (5)
Quyển 7 – Chương 97: Tiểu thư quân phiệt bỏ trốn cùng con hát (5)
Edit: Hoàng Gia Gia
Bản dịch được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức editor nhé.
------
Tiền Vân Sanh đỡ lấy vòng eo mềm mại của nữ nhân, dương vật thô to ngạnh lớn đỉnh nhập một cú, vật mỏng tượng trưng cho sự thuần khiết nháy mắt bị xuyên thủng, nặng nề tiến tới sau đó lại chậm rãi rút ra, từng đợt hỗn hợp máu tươi cùng mật dịch ướt át nửa trong suốt nhè nhẹ trào ra từ chỗ giao hợp giữa hai người.
Lại tới nữa, sự đau đớn do hạ thân bị xé rách.
Cố Minh Nguyệt vốn không muốn khóc, nhưng nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống, nhục huyệt gắt gao siết chặt lấy dục long nam nhân, vách trong gập ghềnh nếp uốn gian nan co rút lại.
"Ha... Ha a... A..." Những tiếng rên rỉ ê ê a a đứt quãng tràn ra từ cái miệng nhỏ xinh như cánh hoa, váy dài bên hông đã bị che phủ bởi những nếp gấp tinh xảo và rõ ràng, bao vây cả đôi chân vừa dài lại vừa thẳng đang được quấn trong đai đeo vớ màu trắng, chiếc quần lót ren giấu dưới chiếc váy lộn xộn ngăn cách hai mép thịt đẫy đà mềm mại và cặp mông đầy đặn trắng nõn. Đôi chân nhỏ nhắn và thanh tú của nữ nhân vẫn đang đi một đôi giày cao gót tinh xảo, khi nhón mũi chân lên, các ngón chân sẽ chạm đất và run run rẩy rẩy, cảm giác bị xâm chiếm vào bên trong hiển nhiên khiến cô đau đến phát run.
"A ư... Ô... Ưm a... Đau quá..." Nước mắt Cố Minh Nguyệt như hạt thủy tinh rũ bên dưới hàng lông mi, khuôn mặt nhỏ nửa ngẩng lên, lông mày khẽ nhíu lại, vài sợi tóc mai thấm đẫm mồ hôi lạnh vì đau dán lên sườn má, có vẻ vừa đáng thương lại vừa thanh lệ.
"Thật xin lỗi..." Động tác Tiền Vân Sanh đưa đẩy vốn đã nhẹ nhàng chậm chạp, sau khi nghe được thanh âm nữ nhân kiều kiều mềm mại kêu đau càng thả chậm động tác, đem phân thân toàn bộ chôn sâu trong cơ thể cô ôn nhu vẽ thành vòng ma sát, quy đầu nổi lên sưng to cọ vào vách trong mẫn cảm, để có thể giúp cô giảm bớt nỗi đau đớn khi bị phá rách.
Một giọt mồ hôi rơi xuống tấm lưng trắng như tuyết của Cố Minh Nguyệt. Tiểu huyệt cô chặt chẽ mịn màng, co rút lại toàn lực xô đẩy côn thịt nam nhân. Tiền Vân Sanh rất muốn tùy tâm tùy ý cuồng mãnh trừu động một phen, nhưng hắn làm sao có thể cho phép chính mình làm ra hành vi xúc phạm tới cô. Hắn kiềm chế bản thân, cắn răng để mặc phân thân sưng đau cũng không thể mặc kệ chính mình sung sướng đĩnh động ở trên người cô.
Huống chi, chỉ là dương vật giao hòa ma sát theo biên độ rất nhỏ, cũng đã làm hắn thăng hoa đến miền cực lạc. Có thể đem đồ vật dơ bẩn kia của mình vào trong cơ thể đại tiểu thư, niềm hạnh phúc trào dâng từ bên trong nội tâm cùng cảm giác hắn nhận được từ cự thú quả thức sắp cắn nuốt hắn... Hắn không thể quá tham lam, không thể bất mãn.
Chiếc gương trang điểm bóng loáng phản chiếu rõ ràng vẻ mặt ẩn nhẫn của nam nhân. Vài sợi tóc của hắn rũ xuống trước mắt, đôi mắt khép hờ toát ra ánh nhìn mông lung mơ hồ. Những tia sáng yếu ớt lóe lên bên trong, tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy mê hoặc, khóe mắt cùng đuôi lông mày nhiễm đầy xuân ý, hồng rực như hoa đào, đôi môi mỏng nhẹ nhấp hướng về phía trong, vẻ phong tình mỹ lệ kiều diễm lại càng thêm tự nhiên sinh động, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Quần áo nửa người trên của Tiền Vân Sanh vẫn như cũ trơn nhẵn, nhưng thân dưới của hắn lại dâm mĩ vén vạt áo thò đầu ra ngoài, cắm sâu vào giữa hai chân Cố Minh Nguyệt, nhét vào trong huyệt xử chưa từng được khám phá trước đó của cô.
"Ưm... Tê! A..." Nam nhân rầu rĩ hừ hai tiếng. Nữ nhân tự động chống tay lên mặt bàn, vểnh cao cặp mông tròn trịa vuốt ve côn thịt hắn. Đại khái biết được hắn không dám tùy ý đảo lộng, Cố Minh Nguyệt lắc lư thân hình, dâm mị đung đưa hai luồng sữa trắng như tuyết rên rỉ: "A ư... Vân Sanh, anh thật lớn, cứng quá... Huh... Tiểu huyệt căng thật là khó chịu... Bên trong ngứa quá... Muốn... Bị hung hăng lộng... Ha a..." Cặp mông nhỏ nhắn cố sức nuốt chửng cự thú nam nhân. Tiền Vân Sanh để cô cử động tùy ý, thỉnh thoảng đúng lúc thẳng lưng lấy lực đạo vừa đủ không gây thương tổn phối hợp cùng cô, tiếng nước phụt phụt dần dần vang dội khắp căn phòng, ái dịch theo quá trình đưa đẩy cũng trào ra càng ngày càng nhiều, nhanh chóng chảy xuống ướt đẫm bắp đùi của cả hai người bọn họ.
"Vân Sanh... Thật thoải mái... A a... Ưm... Không, đủ sức... Ha a... Vân Sanh... Anh tới a ư... làm ta a a a..."
Nữ nhân vừa dứt lời, chân trái của cô bất ngờ bị nam nhân kéo lên, gấp lại và ép song song với bàn trang điểm, cánh hoa giữa hai chân mở ra hoàn toàn do cơ bắp kéo lại, giúp nam nhân dễ dàng thâm nhập vào cô như một con sói hung mãnh.
Cố Minh Nguyệt kiều suyễn thở phì phò nằm trên bàn trang điểm, hai ngực trắng nõn bị ép vào mặt bàn màu hạt dẻ, bị đè ép biến thành hai quả đào chín, hình thành một khe núi thật sâu bên dưới xương quai xanh, nhũ mương theo động tác nam nhân cắm lộng rung động nhịp nhàng như bánh pudding. Mái tóc đen mượt được vén sang một bên vai, nam nhân cúi thấp xuống say mê liếm cắn cần cổ xinh đẹp, gieo lên da thịt mỏng manh những điểm hồng mai diễm lệ mê hoặc.
"Ưm... A ư... Vân Sanh... Mạnh hơn nữa... Ư... A a..."
Một tay Tiền Vân Sanh vươn ra nắm lấy mép gỗ được chạm khắc tinh xảo của gương trang điểm, tay còn lại vẫn luôn tới lui dạo chơi trên tấm lưng xinh đẹp và cặp mông trắng như tuyết của cô, thỉnh thoảng khi nhẹ khi mạnh vuốt ve một bên mông thịt, đem tiểu nhục huyệt bị dương cụ đâm đến phun trào mật thủy bẻ thành đủ mọi hình dáng. Nhục côn thô tráng màu tím hơi hồng một chút lại một chút đảo mạnh thủy huyệt lầy lội, bụng nhỏ gầy nhưng rắn chắc va chạm vào mông thịt và giữa hai chân cô, chỗ giao hợp của hai cơ thể phát ra âm thanh bạch bạch vang dội. Nữ nhân ê ê a a rên rỉ quyến rũ lại mềm mại, thủy dịch dưới thân bị khuấy động thành bọt biển sền sệt trắng xóa. Nam nhân đảo chậm đỉnh mạnh, động tác cự long cắm vào rút ra làm rung chuyển bàn trang điểm, khiến các cạnh gỗ màu mận chín va vào vách tường và mặt đất kẽo kẹt kêu ầm ầm, tiếng vang cao cao thấp thấp, sâu sâu cạn cạn, nhẹ nhẹ nặng nặng quanh quẩn trong phòng hóa trang không tính là rộng lớn, phổ thành một bản giao hưởng đầy sắc tình của sự luân hãm trong dục vọng.
Thân thể mềm mại của Cố Minh Nguyệt tê dại thừa nhận kích thích từ nam nhân, khoái cảm như sóng thần từ huyệt thịt mấp máp nhanh chóng di chuyển khuếch tán. Mỗi khi nam nhân dùng dương cụ hình bầu dục rắn chắc thế như chẻ tre mà đảo lộng, hoa tâm cô co rúm lại, khoái cảm mãnh liệt theo sóng triều thổi quét đến, xâm nhập khắp người cô.
"Nhanh... A a... Bên trong sắp tan chảy rồi... Vân Sanh... Huh... A ư..."
Tần suất va chạm phía sau bất tri bất giác trở nên nhanh hơn, nam căn trong nhục huyệt sưng to thêm một vòng. Những mạch máu trên thân trụ thô cứng đang chảy và đập mạnh mẽ, góc cạnh nhô ra của các mạch máu và quy đầu hình quạt cọ xát dữ dội và xoa đẩy vách động nhạy cảm mọng nước. Cố Minh Nguyệt bị cắm đến nói không thành tiếng, khó nhịn mà vươn tay ngọc về phía sau, vỗ vỗ lên eo thon nam nhân đang đè cô.
"Huh...!"
"Y... A a a a... Nóng quá ư a..."
Tinh dịch giống như một cột nước mỏng mãnh liệt phun vào trong hoa tâm. Cố Minh Nguyệt bị cọ rửa, thở hổn hển, cả cơ thể run rẩy co rút, mị huyệt vô thức mấp máy và co rụt lại với tần suất cao, kéo dài khoái cảm bắn tinh của nam nhân, khiến hắn liên tục hút không khí.
"Bụp" một tiếng, đại nhục bổng thô dài chưa mềm vẫn còn dính vài tia thể dịch màu trắng ngà đặc sệt rút ra khỏi nhục huyệt, huyệt khẩu bị mở rộng căng ra như bình thủy tinh bị mất đi nắp đậy, run rẩy đẩy thứ bên trong, tinh dịch trắng đặc chảy dọc theo hoa huyệt ướt dầm dề tích tụ như những giọt mưa rơi xuống, mặt đất dưới chân bởi vậy mà trở nên loang lổ.
Cố Minh Nguyệt nằm ở trên bàn trang điểm, bờ vai trắng nõn lên xuống nhẹ nhàng chậm rãi theo hơi thở phập phồng. Hai má cô ửng hồng như đang say, đôi mắt dịu dàng như dòng suối nước nóng trong trẻo, sóng nước bên trong lấp lánh ánh sáng. Huyệt khẩu của cô vẫn tiết ra một chút tinh dịch màu trắng khi co bóp, từ trong cao trào vẫn chưa bình phục được, toàn thân vô lực chỉ có thể để nam nhân từ phía sau tìm trong túi áo một chiếc khăn lụa, ngồi xổm xuống cẩn thận lau sạch dịch thể đang lan ra dưới đùi và giữa hai chân cô.
Tiền Vân Sanh đầu tiên dùng một góc khăn lụa bao bọc ngón trỏ mềm nhẹ cắm vào tiểu huyệt bị rót tràn, cẩn thận dùng vải dệt thấm vào, đợi cho bạch dịch bên trong không còn thừa mấy mới dùng phần khăn lụa vẫn còn sạch sẽ ôn nhu chà lau bốn phía cánh hoa. Khoảng cách gần trong gang tấc, khiến cho hắn thấy rõ xung quanh huyệt khẩu vốn mềm mại mịn màng giờ đã bị chà đạp đến trầy da sưng đỏ, thê thê thảm thảm như hoa hải đường bị mưa to tàn phá. Mặc dù hắn tận lực thu nhẹ động tác, nữ nhân vẫn khóc thầm, thút tha thút thít nức nở khẽ kêu đau.
Bàn tay to mang theo ấm áp vuốt ve trấn an mông thịt mềm mại thơm tho. Nam nhân yêu thương hôn lên huyệt khẩu sưng đỏ đang co rúm của nữ nhân, vươn đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh nhục huyệt... Địa phương non mềm nhỏ nhắn như vậy, thuần khiết như hoa lê đang nở rộ rực rỡ, lại bị loại người như hắn hái mất.
Muốn trân trọng đại tiểu thư, muốn có sức mạnh có thể bảo vệ cô suốt cả đời, những cảm xúc này sau khi hai người say đắm yêu đương được kéo lên đến đỉnh điểm, nhưng lại bị đè nén trong lòng không chỗ nào phát tiết, xáo trộn trong lồng ngực càng thêm kích động mãnh liệt.
Cố Minh Nguyệt bị liếm láp đến mức đôi mắt xinh đẹp nửa khép lại, ê ê a a thở hổn hển không ngừng rên rỉ. Huyệt khẩu được nước bọt thấm vào tiêu độc, giữa hai chân cùng bụng nhỏ nhè nhẹ đau đớn, khó chịu nhưng không đến nỗi khó nhịn. Động tác nam nhân ôn nhu vô tư, thân thể tuy đau nhức, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ ngọt ngào.
Mặc dù trước đó chưa từng có nữ nhân, Tiền Vân Sanh dù sao cũng giỏi về thói đời, từ rất nhỏ đã biết xem mặt đoán ý. Nếu hắn muốn, liền có thể dễ dàng che chở vỗ về người đến cẩn thận tỉ mỉ, khiến họ không thể tách rời khỏi hắn như hút thuốc phiện.
Nhiệt độ truyền từ làn da dưới tay hắn giống như một dòng suối ấm áp được mặt trời chiếu sáng, một khi đã có được, hắn không bao giờ muốn buông ra.
Sau khi chỉnh lại làn váy nữ nhân để che đi chiếc quần lụa rách nát, cài cúc áo, chải lại mái tóc đẹp dày mềm mại của cô, Tiền Vân Sanh ôn tồn ôm Cố Minh Nguyệt vào trong ngực nhu tình mật ý hồi lâu.
Kim đồng hồ quả quýt trong túi chỉ 11 giờ, qua thêm một giờ nữa sẽ là ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, tràn ngập những điều chưa biết về tương lai, đoàn tàu nhân sinh lao vút về phía ngã ba bất ngờ của số phận.
Con đường phía trước chưa biết được sẽ như thế nào.
--------------
Quà 8.3 của các chị em đâyyyyyyyy
Thông thường thì tui edit xong hết một thế giới rồi mới up, mà nay phá lệ một lần, để quý dị cùng tui chìm đắm trong anh nam chính lần này nào ~~~
Hehe, cam đoan thịt thà mọng nước ngon lành, văn phong trau chuốt tỉ mỉ, sẽ không làm mọi người thất vọng đâu hen :))))
Thế giới này có 15 chương, 10 chương còn lại sẽ được up trong một lần. Nếu siêng thì tui mỗi ngày lết hai ba chương, hong siêng thì cố gắng một chương. Nói chung trễ nhất khoảng độ 2 tuần nữa tui sẽ hoàn thành, sau đó nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục tâm trạng, tại vì tui gất gất nà thích thế giới này. Tui ráng để dành không đọc cho đến khi vừa dịch vừa xót, dịch vài dòng là mắt rưng rưng. Chưa hết lụy cho Tịch Úy trước đó giờ thêm Tiền Vân Sanh nữa sao tui chịu cho nổi :)))) Nên là thông cảm tui xí nha mấy chị em ~~~
Nếu thương thì để lại bình luận và vote sao an ủi tinh thần tui nghen ~~ Chúc chị em 8.3 thật vui vẻ, xinh đẹp và tràn đầy hạnh phúc ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top