Quyển 4 - Chương 51: Cha và con dâu nuôi từ bé (11)
Edit & Beta: Hoàng Gia Gia
Bản dịch có sự tham khảo từ Phongthientuyet
Huệ Nương được nuông chiều từ bé nên bữa cơm này nàng ăn như nhai sáp, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng sâu.
Cách chung sống của đôi cha con này thật khiến người khác cảm thấy không thích hợp, trông không giống phụ thân với nữ nhi mà càng giống một đôi phu thê tình chàng ý thiếp. Một người sống sờ sờ như nàng, tuy rằng đang ngồi đối diện hai người bọn họ nhưng lại bị coi như không tồn tại, hoàn toàn bị lơ đi.
Cố Minh Nguyệt vui vẻ đút, Tạ Lãng thoải mái ăn, ai mà rảnh quan tâm tới nữ nhân đang tức giận khó nén ngồi phía đối diện kia chứ. Tiểu nữ nhi của hắn ghen, cố ý hành động thân mật trước mặt người ngoài, Tạ Lãng nào phải khúc gỗ ngu ngốc không biết tình thú, giờ phút này hắn còn là vui mừng không thôi mà hưởng thụ ham muốn chiếm hữu hiếm khi thấy được của tiểu tâm can.
Ăn cơm xong, Cố Minh Nguyệt chủ động thu dọn bát đũa vào phòng bếp, dùng nước vo gạo rửa bát, để lại Tạ Lãng và Huệ Nương ngồi đối diện nhìn nhau trong nhà chính.
Người sống trên núi cũng giống như người dân bình thường cày bừa trồng trọt, sau khi ăn cơm xong thì nấu nước rửa mặt, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Tạ Lãng liếc mắt nhìn nữ nhân đang làm ra vẻ tao nhã phía đối diện, thản nhiên nói: " Đêm nay chắc cô nương phải ở lại đây một đêm rồi."
Cố Minh Nguyệt ở trong phòng bếp nghe thấy lời vừa rồi của Tạ Lãng, không đợi Huệ Nương mở miệng, ló đầu ra cười rực rỡ với nàng ta nói: "Đại nương, ta và phụ thân chen chúc một đêm, nhường phòng lại cho người."
Khoé miệng Tạ Lãng khẽ nhếch lên một góc khó có thể phát hiện.
"Làm thế sao được...." Huệ Nương giả vờ từ chối một chút, trong lòng thì âm thầm ghen tị với Cố Minh Nguyệt, nàng cam tâm tình nguyện " chen chúc" một đêm với Tạ Lãng.
"Đại nương, buổi tối trong núi đi lại nguy hiểm, hơn nữa chân của người còn đang bị thương, người cứ an tâm ở lại đây một đêm đi."
Thiếu nữ trước mắt mang trên mặt nụ cười ấm áp, nếu bỏ qua xưng hô " Đại Nương" khó lọt tai cùng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta ghen ghét lòng người căm hận kia, thì nàng quả thật khiến người khác không thể nổi lòng oán hận hay chán ghét được.
Nói xong Cố Minh Nguyệt lại trở về phòng bếp, nàng buông bát đũa đang rửa dở trong tay ra, nghiêng người dựa vào một bên vách tường , vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Huệ Nương cuối cùng cũng chờ đến cơ hội có thể nói chuyện với Tạ Lãng. Nàng vén tóc mai qua tai, sóng mắt thi thoảng lướt qua khuôn mặt nam nhân, duỗi ngón tay ngọc ra khoác lên bờ vai cường tráng rộng rãi của hắn, khẽ xoa một cái, lại dịu dàng đáng yêu nói: "Làm phiền Tạ đại ca đỡ ta đến phòng ngủ của Tạ cô nương." Nói xong cả người đều áp lại gần.
Bàn tay to lớn của Tạ Lãng nắm lấy lớp quần áo ngoài cánh tay mà nàng ta đặt trên vai mình, khi nàng ta gần như áp cả người vào sát thì đứng dậy dùng sức đỡ nàng ta đứng lên, cũng âm thầm đứng cách nàng ta một khoảng cách an toàn. Nhiệt độ quanh thân hắn hơi giảm xuống, dùng ánh mắt không chút tình cảm đánh giá khuôn mặt đầy vẻ thẹn thùng của nữ nhân, trong lòng tức giận cùng cực. Nữ nhân này xem hắn là loại người nào, nữ nhi của hắn còn đang ở phòng bếp sát bên mà lời nói hàng động của nàng ta đã bắt đầu tỏ ý như có như không câu dẫn hắn. Nàng ta cho rằng hắn ở trong núi sâu, lâu ngày không động vào nữ nhân nên khi nhìn thấy nàng ta thì liền nhịn không được mà động dục nhào vào sao.
Quả thật là như những gì Tạ Lãng vừa mắng thầm, Huệ Nương nghĩ rằng Tạ Lãng ở trong núi sâu, không gần nữ sắc, nữ tử duy nhất mà hắn tiếp xúc lại là nữ nhi của hắn, cho nên một đại mĩ nhân hoạt sắc sinh hương như nàng chỉ cần khiêu khích một chút thì nhất định có thể khiến cho nam nhân kìm nén đã lâu không cầm giữ được, thế nên lúc nói chuyện đã cố tình nhấn mạnh hai chữ phòng ngủ, sau đó tự nhiên dán người qua nhưng không ngờ nam nhân kia lại tránh né, cánh tay nàng còn bị bàn tay giống như sắt nắm chặt đến đau nhức.
Đúng là Tạ Lãng đã ăn chay nhiều năm, nhưng hai năm gần đây lại được cái miệng nhỏ thơm Cố Minh Nguyệt đút cho ăn no khiến cho khẩu vị cũng bị dưỡng thành kén chọn. Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì loại nữ nhân phong tao tận xương như Huệ Nương thì hắn còn có thể xem đó như là một màn gặp gỡ hương diễm, ngươi tình ta nguyện mà cá nước thân mật một đêm, nhưng từ khi lĩnh hội được phong tình trên giường của tiểu nữ nhi thì Huệ Nương hay những nữ nhân khác đều không thể lọt vào mắt hắn được nữa. Bọn họ làm sao có thể sánh bằng tiểu bảo bối tâm can của hắn được cơ chứ.
"Tạ đại ca... Chàng làm Huệ Nương đau..."
Nghe thấy giọng nói nũng nịu khiến xương cốt nam nhân ngứa ngáy mà nét mặt Tạ Lãng vẫn không thay đổi. Hắn lạnh lùng nghiêm nghị một tay nâng cách tay nữ nhân, tay còn lại hung hăng đỡ Huệ Nương đến khuê phòng của Cố Minh Nguyệt, chỉ vào cái giường được trải đệm mỏng gật đầu ra hiệu với nữ nhân bên cạnh sau đó đi ra ngoài bưng một chậu nước trở về đặt bên chân nàng ta, ra hiệu rằng đó là nước để nàng ta rửa mặt liền nhanh chóng rời đi, không chút dây dưa lưu luyến.
Thấy hắn như vậy, Huệ Nương cảm nhận được cảm giác thất bại trước nay chưa từng có. Nàng luôn được đám nam nhân vây xung quanh, làm việc gì cũng đều thuận lợi, chỉ cần nàng hạ mình xuống một chút đồng thời sử dụng thêm ít thủ đoạn nho nhỏ thì tất cả đều sẽ tâm tưởng sự thành. Từ sau khi nàng biết đến chuyện nam nữ hoan ái đến giờ thì Tạ Lãng là nam nhân duy nhất không để nàng vào mắt, kể cả khi nàng đã lớn mật dụ dỗ hắn thì nam nhân kia vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước khiến nàng... Cho dù phải giở thủ đoạn nào đi nữa, bằng mọi giá nàng nhất định phải đoạt được nam nhân kia, nàng muốn thấy hắn như si như cuồng với mình.
Nàng nhất định phải chinh phục được người nam nhân này.
Khi Huệ Nương thầm hạ quyết tâm thì Cố Minh Nguyệt đứng ở góc tường vô cùng buồn chán mà nghịch nghịch ngón tay, hiện tại nàng có thể chắc chắn, thoạt nhìn thì Tạ Lãng hoàn toàn không có hứng thú gì với nguyên nữ chủ. Nàng nheo mắt lại, dáng vẻ hài lòng giống như con mèo nhỏ thoả mãn sau khi được ăn no còn chưa kịp thu lại thì đã bị nam nhân vừa bước vào bếp bắt gặp.
Tạ Lãng nhìn quanh phòng bếp một lượt, nồi sắt lớn dùng để nấu cơm rỗng tuếch, không đun nước nóng dùng để lau người như bình thường, trong chậu gỗ dưới đất còn ngâm mấy cái chén sành chưa kịp rửa, mà tiểu nữ nhi vốn nên làm xong từ lâu thì đang đứng cạnh tường vẻ mặt thoả mãn, rất rõ ràng nàng luôn đứng ở góc tường nghe lén.
"Đã yên tâm chưa?" Trong giọng nói mang theo ý cười, Tạ Lãng dưới ánh mắt kinh ngạc chưa kịp thu hồi của Cố Minh Nguyệt tiến gần về phía nàng, một tay chống lên tường, giam nàng vào giữa lồng ngực cứng rắn nóng rực của mình với bức tường lạnh lẽo sau lưng. Hắn khẽ cúi đầu xuống, khàn khàn nói bên tai nàng, hơi thở nam tính phả vào cổ khiến nàng có chút ngứa ngáy khó chịu.
"Phụ thân... Cái gì mà yên tâm với không yên tâm, Y nhi nghe... không hiểu." Cố Minh Nguyệt quay đầu né tránh ánh mắt nóng như lửa của nam nhân, lắp bắp phản bác lại, vừa nhìn liền biết là khẩu thị tâm phi, dáng vẻ lung túng khi nghe lén bị người phát hiện.
"Y nhi, tại sao con không thích Huệ Nương? Nàng chỉ ở lại một đêm thôi." Giọng nói nam nhân mang theo chút mê hoặc.
"Y nhi không phải là không thích... phụ thân ôm nàng về..."
"Hửm? Không thích ta ôm nàng?" Tạ Lãng hít sâu một hơi mùi hương thơm ngát trên người tiểu nữ nhi, bộ phận nào đó trên người nam nhân bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Hắn cứ như bừng tỉnh đại ngộ trêu đùa nàng: "Hoá ra Y nhi còn là một bình giấm chua nhỏ."
Cố Minh Nguyệt nghẹn đỏ bừng mặt, nàng đột nhiên quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tạ Lãng, nhỏ giọng thầm oán: "Phụ thân biết rõ Y nhi sẽ không vui, còn ôm nàng về làm gì."
Những lời này của nàng không phải thầm oán Tạ Lãng mang Huệ Nương về nhà ở nhờ, mà là hờn dỗi chất vấn hắn tại sao lại ôm nữ nhân khác.
"Bởi vì phụ thân muốn sớm trở về nhà gặp Y nhi một chút, mà nàng ta thì đi quá chậm." Sự việc quả thật như lời hắn nói, Tạ Lãng biết Huệ Nương đi không nhanh, hắn lại không muốn về nhà quá muộn khiến Cố Minh Nguyệt lo lắng, vì vậy mặc dù thương thế của Huệ Nương không nặng lại tỏ ra vô cùng khoa trương mà ôm chặt lấy hắn không buông, hắn cố nén sự chán ghét mà bế nàng ta chạy nhanh về nhà.
"Cho dù là vậy đi nữa... Y nhi cũng không muốn phụ thân ôm người phụ nữ khác ngoài Y nhi." Lông mày Cố Minh Nguyệt nhíu chặt, nàng ngập ngừng nói: "Nhìn phụ thân gần gũi nữ nhân khác, ngực của Y nhi liền đau không thể kiềm chế, trong lòng vô cùng khó chịu."
"Xem ra trong lòng Y nhi có phụ thân, rất để ý đến phụ thân..." Nghe thấy câu nói sau cùng của tiểu nữ nhi, tâm tình hắn liền bừng sáng như ánh mặt trời rực rỡ. Đầu hắn tựa vào hõm vai Cố Minh Nguyệt vô cùng thoả mãn thở ra. Khoảng thời gian đợi chờ lo lắng, lo sợ được mất cuối cùng cũng có thể chấm dứt, tuy rằng tình cảm của tiểu nữ nhi dành cho hắn còn rất mơ hồ nhưng không hề chối bỏ mà vẫn sinh hoạt bồi dưỡng tình cảm nam nữ với hắn, nàng cũng bắt đầu biết ghen với những nữ nhân khác, điều này khiến hắn vui mừng không thôi.
"Phụ thân... Đừng làm ở đây." Cố Minh Nguyệt bất ngờ bị nam nhân nắm lấy bầu ngực mềm mại tròn trịa xoa bóp. Sắc mặt nàng đỏ ửng, hai tay đặt trên lồng ngực dày rộng đẩy hắn ra. Nơi này cách khuê phòng của nàng chỉ vài bước chân, cửa phòng bếp chỉ là tấm rèm vải, hiệu quả cách âm của vách tường cũng không tốt, nếu làm trong này nhất định sẽ bị Huệ Nương nghe được.
"A, Y nhi... Phụ thân có nghĩa vụ phải nói cho con biết, từ trước tới nay ta chỉ ôm một người phụ nữ duy nhất là con." Tiểu nữ nhi vô lực giãy dụa giống như cọng lông vũ nhẹ nhàng quấy nhiễu, một chút cũng không ảnh hưởng đến hành động kế tiếp của Tạ Lãng. Hắn ôm hông nàng, đặt thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn lên trên mặt bếp, sau đó đưa tay kéo vạt áo trước ngực nàng xuống, lộ ra hai luồng đẫy đã trơn bóng, cầm lấy chúng trong tay mà nhào lặn.
"Phụ thân... A..." Cố Minh Nguyệt nhỏ giọng rên rỉ, từ ôm trong lời nàng nói với ôm trong lời nam nhân không phải cùng một ý, bị hắn cố ý xuyên tạc như vậy, thật gian xảo...
Hai viên đậu đỏ phấn hồng mềm mại trước ngực bị nam nhân lần lượt mút vào trêu đùa tới sưng đỏ, đầu lưỡi to thô ráp kia thè ra liếm láp rồi chiếm lấy chuyển động vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng lại gẩy nhẹ núm vú trong miệng, răng nanh nhẹ nhàng kéo từ từ cắn, kéo nhũ hoa thành một đường cong dài. Bầu ngực nàng bị hai tay nam nhân nhào nặn giống như nhào bột mì, tới tận khi da thịt phấn trắng trước ngực căng nóng đỏ rực thì hắn mới chịu buông tha cho chúng.
Tạ Lãng dùng sức mút hai núm vú nhỏ của nữ nhi, mút một lúc lâu rồi mới "Ba~" một tiếng nhả ra một bên đầu vú đỏ tươi bị ngậm trong miệng, âm thanh đầy sắc tình mang theo tiếng nước ướt át.
"Đừng... Đừng làm ở đây mà... Sẽ ... Ưm... Bị nghe thấy.... Ư..." Cố Minh Nguyệt nhẹ cắn ngón tay của mình, thần sắc mê loạn khẽ rên rỉ.
"Y nhi sợ sao? Sợ người khác phát hiện ra Y nhi làm chuyện này cùng phụ thân..." Ngón tay Tạ Lãng di chuyển đến giữa hai chân nữ nhi, nơi đó đã ướt đẫm, chất lỏng dinh dính hai bên cánh hoa có thể kéo ra thành sợi chỉ bạc.
"Ưm... Y nhi... Ư ... Sao lại phải sợ người ta phát hiện...Ư... Phụ thân... Đừng... Đừng nhét ngón tay vào.... Aa~" Cố Minh Nguyệt dùng ánh mắt ngập nước nhìn chăm chú vào khuôn mặt nam nhân, vờ như khó hiểu hỏi, bên trong tiểu huyệt co rút, cố gắng đẩy ra dị vật đang chen chúc xâm nhập vào.
"Bởi vì..." Sắc mặt Tạ Lãng có chút thống khổ, trong cơ thể nữ nhi thật ấm nóng và ẩm ướt, hắn nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng nói: "Bởi vì ... quan hệ của chúng ta ... không thể..."
"Phụ thân, thật ra chúng ta không có bị bệnh đúng không?" Giọng nói thiếu nữ mang đầy tình dục tiếp lời nam nhân, dưới ánh mắt không thể tin được của Tạ Lãng, nàng dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nâng khuôn mặt hắn lên, hôn nhẹ tiếp tục nói: "Phụ thân vẫn luôn gạt người."
"Con...Sao con biết?"
"Bởi vì phụ thân vô cùng ngốc, người không biết rằng giấu sách trong tủ quần áo rất dễ bị phát hiện hay sao?"
Tạ Lãng ngơ ngẩn suy nghĩ, hoá ra là quyển xuân cung đồ trước kia mà hắn đã lén lút giấu đi bị nàng tìm thấy. Nó được đặt ở đó trước khi Chương nhi qua đời, văn hay tranh đẹp, hắn mua về cũng là để sau này đưa cho nhi tử xem, dạy hắn chuyện nam nữ, đỡ khi thành thân với Cố Minh Nguyệt lại mù mờ không rõ việc này, không ngờ quanh đi quẩn lại, hắn đã sớm quên mất thứ này từ lâu vậy mà cuối cùng lại bị nữ nhi nhìn thấy...
"Y nhi..." Trong chốc lát Tạ Lãng không biết nói gì cho tốt .
"Phụ thân thật xấu, hoá ra chúng ta làm vậy là không được." Cố Minh Nguyệt chu môi lại ấn hôn lên khuôn mặt nam nhân đang bàng hoàng thất thố một nụ hôn nữa, bàn tay nhỏ bé di chuyển xuống dưới cầm lấy côn thịt bị doạ cho mềm xuống dưới thân hắn, liếm môi nói: "Nhưng tất cả đã muộn rồi, bây giờ Y nhi rất muốn phụ thân, tất cả đều là lỗi của người."
"Phải... đều là lỗi của ta." Tạ Lãng chỉ có thể thật thà lặp lại lời nói của nữ nhi.
Cố Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nam nhân mới vừa rồi còn lộ rõ vẻ ngang ngược mạnh mẽ, lúc này lại trầm lặng lộ vẻ sợ bị chán ghét, khiến trái tim nàng mềm nhũn.
"Phụ thân, người đi vào đi... Y nhi muốn người dùng thứ to lớn nóng bỏng, vừa dài vừa thô kia đi vào lỗ nhỏ trống rỗng ngứa ngáy của Y nhi..." Thiếu nữ mở hai chân ra quấn vòng quanh thắt lưng nam nhân, lộ ra hoa huyệt đỏ tươi, ngón tay của nam nhân vẫn còn đang cắm ở bên trong, thuỷ dịch thuận theo đầu ngón tay tràn ra chảy xuống mặt bếp, chẳng mấy chốc phía dưới mông nàng đã một mảnh trong suốt.
Tạ Lãng cảm thấy có một dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống từ khoé mắt, mang theo hương vị vừa chua chát lại rất ngọt ngào.
"Vậy phải chuẩn bị tốt mọi thứ." Hắn nghe thấy từng chữ mà mình phát ra đều run run, mang nặng giọng mũi.
Hai người cùng gánh vác, thoải mái hơn so với một người tự chịu đựng rất nhiều.
"Vâng." Cố Minh Nguyệt mỉm cười cầm côn thịt thô dài đặt trước tiểu huyệt ướt sũng của mình.
Nghiệp chướng nặng nề thì đã sao, chúng ta đều khát vọng lẫn nhau như thế.
"Ta yêu con."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top