Quyển 2 - Chương 16: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (8)
Edit & Beta: Hoàng Gia Gia
Bản dịch có sự tham khảo từ _lilyiu04_
Khi thì nàng nâng mông lên chơi đùa dương cụ nóng rực, nhẹ nhàng nâng lên sau đó lại mạnh mẽ ngồi xuống; khi thì lay động mông tròn ra trước về sau thật nhanh, như vậy quy đầu cứng rắn có thể mài ép tầng tầng lớp lớp hoa tâm mềm mại một cách vừa phải, mang lại cho hai người cảm giác sung sướng ngập tràn; khi thì mông tròn xoay quanh dương cụ mạnh mẽ thít chặt tới tận gốc rễ, nhờ thế gậy thịt trong thân thể có thể thông qua động tác xoay tròn ma sát bên trong tạo nên sự sảng khoái vô bờ, quy đầu đồng thời nghiền nát tất cả các phía trong hoa tâm, cánh hoa cùng hoa đế kề sát bụng dưới của nam nhân cũng có thể nhận được sự kích thích của ma sát.
"A... A a a.... Thật sâu.... Hoa tâm... Được đội lên rộng ra... Ưm... Thật thoải mái..." Mỹ nhân nũng nịu kêu lên sung sướng, hai tròng mắt mông lung hệt trái nho tím, yên lặng nhìn chăm chú vào hai gò má nổi lên vệt đỏ của nam tử.
Mộ Cẩn Du gấp rút tới nỗi thở lên ồ ồ, thỉnh thoảng còn vì động tác của Cố Minh Nguyệt mà phát ra một hai tiếng thanh ngâm. Một tay của hắn dùng sức xoa nắn cặp vú mềm mại của nữ nhân trên người, tay kia chụp lấy một bên tuyết đồn mà nhào nặn kìm nén kích động. Một khắc trước khi bắn ra tinh khí, hắn xoay người đặt Cố Minh Nguyệt xuống dưới thân, rút côn thịt dính đầy dâm dịch ra giang rộng hai chân ngồi lên eo mỹ nhân, thẳng lưng đâm côn thịt vào khe vú đã bị hai tay đẩy ép trước đó chen sâu vào trong rãnh ngực tiểu mỹ nhân.
Nương theo dâm dịch trơn trượt, côn thịt thô dài đỏ ngầu ra ra vào vào giữa hai bầu ngực sữa trắng nõn, sắc thái đối lập mạnh mẽ làm cho người ta cảm nhận được sự hưởng thụ thị giác cực lớn.
"Mau ngậm lấy phân thân của gia!" Mộ Cẩn Du ngồi xuống nhún mông vài cái sau đó quay sang mỹ nhân dưới thân ra lệnh.
Cố Minh Nguyệt mị nhãn như tơ mở cái miệng đàn hương nhỏ nhắn kia ra, ngẩng đầu lên ép cằm xuống ngậm lấy đầu rồng thò đầu ra từ giữa bầu ngực, cái lưỡi chủ động liếm phần quy đầu nhô ra bên dưới, đồng thời nín thở mạnh mẽ mút vào.
Mộ Cẩn Du thoải mái mà "tê" lên một tiếng ngay sau đó liền bắn hết vào miệng tiểu mỹ nhân.
Cố Minh Nguyệt nuốt xuống toàn bộ tinh dịch mùi vị tinh nồng, tinh dịch nóng bỏng chậm rãi chảy qua thực quản trôi xuống, làm nóng cả dạ dày nàng.
Ăn tinh dịch của nam nhân đối với nàng mà nói đã không còn là chuyện khó khăn gì nữa.
Sau khi bắn ra một trận, gậy thịt của Mộ Cẩn Du rất nhanh đã sung huyết sưng lên thêm lần nữa ở trong miệng nữ tử, dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu mỹ nhân, hắn lại đứng dậy ngồi vào một bên, chỉ vào phân thân cao thẳng dưới thân, cười cười hô nàng quay lưng lại rồi ngồi lên.
Cố Minh Nguyệt nghe lời bò qua giang rộng hai chân ra dựa lưng vào nam nhân sau đó ngồi xổm xuống dương cụ. Hai tay nam nhân lập tức giữ lấy hông của nàng, bắt đầu nâng lên ép xuống nhịp nhàng.
Hiển nhiên Mộ Cẩn Du cũng phát hiện ở trong chiếc xe ngựa đang chuyển động hắn muốn đâm vào dâm huyệt cực kỳ dễ dàng ít tốn sức. Mỗi khi xe ngựa đi qua chỗ đất lồi lõm không bằng phẳng, cả thân xe sẽ nhẹ nảy lên một chút, hầu như hắn không cần đĩnh động phần eo quá nhiều, cũng có thể thao tiểu mỹ nhân mê mệt đến nỗi thần trí mơ mơ màng màng, chỉ có thể há mồm ngâm nga quyến rũ.
Cố Minh Nguyệt banh rộng hai chân, ưỡn bộ ngực nhộn nhạo dập dờn lên xuống bị nam nhân phía sau cắm đến nỗi cả người mềm nhũn biến thành một vũng xuân thủy. Thân thể đầy đặn của nàng như cây cung mềm dẻo ngửa về đằng sau, mái tóc rối loạn, nghiêng đầu tựa vào bờ vai dày rộng của nam nhân. Hai chân bị tách ra huyệt nhỏ ở giữa bị dương cụ to lớn đầy gân xanh ra vào khi ẩn khi hiện, tiểu huyệt đáng thương bị nhồi căng thành hình tròn to bằng nắm tay trẻ con, cánh hoa cố hết sức bao lấy quanh thân gậy thịt, giữa lúc đâm vào rút ra cũng bị lôi kéo tùy ý. Lúc này trong hoa đế tựa hồng đậu sung huyết căng lớn như trân châu cũng bị hai ngón tay của nam nhân chen vào véo ép theo mỗi lần ra vào.
"A a a... Nô nhi muốn tới rồi!" Cố Minh Nguyệt cao giọng kêu lên bị nam nhân phóng túng thao tới cao trào, dâm thủy phun ra như suối, lại đều bị côn thịt chặn ở trong bụng không có cánh nào tiết ra.
Nam nhân còn đang đè mông nàng xuống, đồng thời liên tục ra ra vào vào giam toàn bộ gốc rễ gậy thịt lay động nghiền nát ở trong. Dâm thủy trong hoa kính của Cố Minh Nguyệt bị dương cụ cắm vào quấy động trộn lẫn, vì vậy trong phút chốc lại thêm một cơn sóng cao trào kéo tới. Cả người nàng kịch liệt run rẩy, ngón chân co quắp lại, làn da đỏ hồng hồng hệt con tôm luộc, dâm huyệt dưới thân lại càng ra sức thả lỏng rồi lại siết chặt cắn lấy côn thịt nam nhân, bên trong như có hàng ngàn cái miệng nhỏ tham ăn đói khát mút lấy đồ ăn trong miệng.
Mộ Cẩn Du sảng khoái "Ngô" một tiếng, dùng sức đẩy thân thể đang trong cao trào của Cố Minh Nguyệt xuống dưới, nàng lại không hề phát hiện, khuôn mặt liền hướng chỗ khuỷu tay chạm vào mặt sàn nằm giữa hai chân nam nhân, mị huyệt dưới thân vẫn còn đè lên dương vật nam nhân mà bao lấy nó.
Mộ Cẩn Du nhìn chằm chằm tấm lưng xinh đẹp của nữ nhân, bàn tay hạ xuống mông thịt đầy đặn tinh tế. Nửa người trên của tiểu mỹ nhân toàn bộ dán lên trên nệm gấm, nửa người dưới lại banh rộng sải chân ra ngồi trên bụng của hắn, giữa hai mông bị phân thân thẳng cứng vừa ra vào ban nãy của nam nhân đẩy ra, cúc huyệt trắng nõn cũng bị nam nhân nhìn vào trong mắt.
"A... Ân.... A? Không được! Gia... Nô nhi không muốn... A a!" Khi Cố Minh Nguyệt đang cảm nhận niềm sảng khoái được gậy thịt đè xuống vuốt ve, cả người bất ngờ chấn động, sau đó cố sức quay đầu lại đáng thương cầu xin nam nhân.
Bốp bốp! Mộ Cẩn Du đánh lên cặp tuyết đồn của Cố Minh Nguyệt, để lại trên đó một dấu tay đỏ bừng. Hắn gẩy gẩy nắm bóp nhào nặn vân vê hai cánh hoa, dường như cảm thấy chơi như vậy vẫn chưa đủ hài lòng, nâng ngón tay cái nhằm ngay cúc huyệt giữa hai mông trắng nõn dùng sức đâm vào.
"A a a a a a ~" Cố Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bên trong huyệt bị một đầu ngón tay to lớn đâm mạnh vào sau đó xoay tròn mài ép, phối hợp với gậy thịt đang lay động bên trong, khiến cho nàng xấu hổ có ảo giác như mình đang giải quyết.
"Bây giờ gia dùng ngón tay vui đùa với hậu đình lẳng lơ dâm loạn phía sau ngươi một chút. "Lời nói thô tục của nam nhân khiến cho người ta nghe vào liền thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, ngón tay cái cùng dương cụ đồng thời cắm vào rút ra, Cố Minh Nguyệt chỉ cảm thấy từng làn sóng khoái cảm đợt sau cao hơn đợt trước, không bao lâu hai mắt đã trợn trắng, khóe miệng chảy ra chỉ bạc lên tới cao trào.
Mộ Cẩn Du thừa dịp nữ nhân lên đến cao trào tiểu huyệt bên trong ra sức mấp máy hấp hút tinh dịch, sau khi mạnh mẽ thúc về trước chừng mười cái, mới rút côn thịt ra chọc nửa quy đầu vào trong cúc huyệt bắn tinh thủy nóng bỏng vào đó.
Chỗ xấu hổ muốn chết như vậy cũng bị nam nhân rót tinh dịch vào, nét mặt Cố Minh Nguyệt cũng trở nên đỏ ửng.
Suốt lộ trình tiếp theo, ngoại trừ giải quyết các vấn đề sinh lý ở bên ngoài, toàn bộ hành trình còn lại cả người Cố Minh Nguyệt đều ở trong tình trạng trần truồng bị nam nhân giam trong xe liên tục thay đổi nhiều loại tư thế chơi đùa dâm huyệt. Nếu không phải là đáp hai chân lên vai nam nhân, cả cơ thể cong thành hình móng ngựa dựa lưng vào thành xe bị nam nhân hung hăng đâm giã, thì chính là khuôn mặt cùng bộ ngực sữa tì lên thành xe, cong mông nhỏ bị nam nhân dùng phương pháp giao hợp của loài cẩu vừa cắm vào tiểu huyệt vừa đùa bỡn tiểu hậu môn.
Chuyến này ngồi trên xe ngựa quả thật làm cho người ta hết hơi hết sức, cho tới khi âm hộ nàng bị sưng đỏ được nam nhân đỡ xuống xe ngựa, trong lòng liền cảm ơn trời đất rốt cục đã đến bãi săn rồi.
Vì vậy cuộc hoan ái vui sướng tràn trề này liền được nói lời kết thúc.
Cố Minh Nguyệt vào trong lều trướng ngủ một đêm, ngày thứ hai cuộc săn bắn mùa xuân sẽ chính thức mở màn.
Tất cả nam tử tham gia săn bắn được chia thành mười tiểu đội, được phân chia từng khu vực săn thú khác nhau. Tiểu đội nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ được thánh thượng ban thưởng.
Tuy rằng lần này tới tham gia săn bắn đa phần là quý công tử thế gia, nhưng cũng có một vài nữ nhi nhà võ quan cũng năn nỉ đòi theo đến, năm rồi cũng có tiền lệ, mà hàng năm thánh thượng cũng đưa một vài phi tử được sủng ái tới tham gia lễ hội săn bắn, cho nên việc Cố Minh Nguyệt tới đây ngược lại là không có vẻ gì là quá đột ngột.
Bởi vì Cố Minh Nguyệt mang thân phận tỳ nữ nên không có cách nào ngồi chung một chỗ với các tiểu thư nhà quan gia thưởng thức tư thế oai hùng trên lưng ngựa của các nam tử, Mộ Cẩn Du bèn bảo nàng đợi ở trong lều không được ra ngoài. Nàng gật đầu đáp ứng, ở lại trong lều trái lại càng hợp ý nàng.
Ngày săn bắn đầu tiên kết thúc khi mặt trời chìm dần về phía tây, Mộ Cẩn Du xách gà rừng cùng thỏ hoang săn được về, hai gã sai vặt sau lưng lại kéo thêm một con hươu rừng đi theo. Mộ Cẩn Du bảo bọn họ đặt con mồi ở ngoài lều vải, rồi vén màn đi vào.
Cố Minh Nguyệt đang xem sách, vứa thấy nam nhân liền đặt sách xuống chạy tới nghênh tiếp, năn nỉ ỉ ôi quấy rầy một phen sau đó năn nỉ nam nhân cho phép nàng được quan sát trận đua ngựa bắn tên ngày mai. Mộ Cẩn Du còn tưởng là nàng ngồi trong này thật sự buồn chán, lại chiếm thêm không ít tiện nghi của nàng, cuối cùng cũng nhả ra đồng ý.
Ngày hôm sau, khi Mộ Cẩn Du đang sửa sang lại yên ngựa của mình, một nam tử gầy nhỏ làn da màu mật ong dắt ngựa đi tới cạnh hắn. Nam tử kia có khuôn mặt trái xoan lớn chừng bàn tay hàng lông mày bị che bởi tóc mái, mũi cao đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt lại sáng lên rất có thần. Đôi môi đỏ hồng của hắn vểnh lên, lộ ra hàm răng trắng, toàn bộ ngũ quan cho người ta có cảm giác diễm lệ ngang bướng, chỉ là không được hoàn mỹ cho lắm mà hơi có mùi vị nữ nhi.
"Xin hỏi cao danh quý tính của huynh đài?" Người vừa tới nói một hơi bằng tiếng Bắc Lương không quá chuẩn, ánh mắt khó nén hưng phấn mà đánh giá nam tử đối diện.
Khuôn mặt Mộ Cẩn Du bị ánh mắt của hắn nhìn tới nỗi nhăn lại, đã thật lâu hắn chưa gặp nam nhân nào trong số rất nhiều nam nhân kích động vì hắn rồi. Huống chi, cái tên Mộ Cẩn Du của hắn trong kinh thành này không ai không biết, không ai không hiểu, vì vậy tự động quy kết coi lời nói của nam tử kia là tìm cớ làm thân, không thèm để ý tới mà dẫn ngựa rời đi. Huống chi, hắn ghét nhất mấy kẻ nói năng ẻo lả.
"Tính tình cũng thật lớn." Nam tử kia đứng tại chỗ sờ mũi, nhìn bóng lưng của hắn nhỏ giọng nói thầm mấy câu. "Không bằng đợi lát nữa lại mượn cớ đi tìm hắn nói chuyện." Nam tử lẩm bẩm.
Con đường Mộ Cẩn Du dẫn ngựa qua vị trí kề bên chỗ các nữ quyến tụ hội xem đài, sau khi hắn tới gần, bên tai không ngừng vang lên tiếng hút khí cùng giọng nói khẽ hô của các nữ tử.
"Nhìn kia, là Đàn lang, Đàn lang tới rồi!"
"Dáng dấp của chàng trông thật đẹp mắt." Giọng nói này tràn ngập say mê.
"Dáng dấp có đẹp hơn thì được gì, cũng chỉ là một kẻ ăn chơi phá của."
Tuy rằng giọng nói của mỗi người đều rất nhỏ, nhưng tập trung ở cùng một chỗ hô lên lại tựa như một đám ong mật bay vo ve ù ù trong đầu không ngừng làm người ta phiền lòng. Đám nữ tử này đúng là ồn ào! Mộ Cẩn Du cau mày suy nghĩ.
Vì vậy lại rước lấy một trận tiếng nói ong ong vù vù của đám nữ tử.
"Đàn lang cau mày? Chàng ấy nghe được?!"
"Nhíu mày lại mà trông vẫn đẹp như thế..."
"Sau này phu quân của ta mà có dáng vẻ dung mạo như vậy thì tốt rồi..."
Mộ Cẩn Du không thể nghe nổi nữa, đang chuẩn bị sải bước dắt ngựa đi tới chỗ nào xa hơn một chút, một gã sai vặt khuôn mặt đen thui vọt tới chỗ hắn.
Tuy rằng nước da gã sai vặt kia đen kịt như than, không thấy rõ mặt mày, nhưng từ tư thái cùng cặp con ngươi như trời trong thu thủy kia của hắn Mộ Cẩn Du dễ dàng nhìn ra đây là Cố Minh Nguyệt giả trang.
Trong nháy mắt khuôn mặt hắn đen thui, so với khuôn mặt bị bôi mực nước lên của Cố Minh Nguyệt hoàn toàn không xê xích bao nhiêu.
"Hồ nháo!" Ngay khi gã sai vặt mặt đen vọt tới chỗ hắn, nam nhân bước nhanh về phía trước, gầm lên bên tai Cố Minh Nguyệt một tiếng, lại ép giọng xuống cực thấp.
Cố Minh Nguyệt không chờ hắn đuổi nàng đi, liền vội vàng mở miệng nói: "Thiếu gia, phu nhân cho người động tay chân trên yên ngựa của người!"
Vẻ mặt nàng lo lắng, Mộ Cẩn Du không nghi ngờ nàng, chỉ vào chỗ cành lá sum xuê ở đối diện ra hiệu với nàng, lại dẫn ngựa đi tới.
Cố Minh Nguyệt hiểu ý đuổi theo, vừa tới vị trí sau khi xác định người khác không nhìn thấy không nghe được, nói một hơi chuyện bên trong yên ngựa bị người ấn châm nhọn ngâm nọc độc. Nếu hắn thúc ngựa phi nước đại, da thuộc bọc lại đầu nhọn của kim tiêm sẽ bị mài mòn, đâm vào lưng ngựa làm cho con ngựa phát cuồng.
Mộ Cẩn Du nghe xong trầm mặt dỡ yên ngựa xuống, cẩn thận tìm kiếm một phen quả nhiên tìm được một châm nhọn bọc da thuộc mềm trong một khe hở nhỏ tí. Đây là hắn còn đặc biệt vì cuộc đua này mà thay yên ngựa, không nghĩ tới phút cuối cùng đã sớm bị người khác bất tri bất giác động tay chân rồi.
"Làm sao mà ngươi biết được chuyện này?" Ánh mắt Mộ Cẩn Du mang theo vẻ dò xét.
Đương nhiên là biết được từ nội dung cốt truyện! Cố Minh Nguyệt tất nhiên sẽ không trả lời như vậy, vẻ mặt nàng lập tức tràn đầy lo âu hồi đáp: "Là nô tỳ phát hiện Mộ Phúc đánh xe lén lén lút lút không biết muốn đi đâu, nhìn dáng vẻ của hắn rất giống sắp cuốn đồ đạc chạy trốn. Nô tỳ không rõ vì sao, chỉ là lại thấy lo lắng hắn liệu có làm ra chuyện gì không tốt cho thiếu gia hay không, bèn hô thị vệ đại ca bắt lấy hắn. Trong lòng Mộ Phúc có quỷ, nô tỳ còn chưa nói chưa hỏi gì, hắn đã nhận hết tội lỗi."
Trong nguyên tác Mộ Phúc hạ độc thủ xong liền bỏ chạy không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, mà con ngựa kia cuối cùng lại bị trời xui đất khiến đưa cho Tây Lương công chúa sử dụng. Công chúa nữ giả nam trang, vì muốn nói chuyện với nam chủ mà mượn cớ đổi ngựa, kết quả vừa cưỡi chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện. Đại khái nam chủ cũng đoán được có điều không ổn, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo cứu nàng. Bản thân công chúa vốn đã nhất kiến chung tình với Mộ Cẩn Du, sau đó còn được cứu lại càng ái mộ hắn hơn, dứt khoát coi hắn là thần linh mà sùng bái.
Cố Minh Nguyệt tìm người bắt Mộ Phúc sau đó lại thay đổi y phục hoả tốc chạy tới tìm Mộ Cẩn Du nói rõ căn nguyên trước khi công chúa lấy chuyện đổi ngựa làm cớ tiếp lời hắn.
Thật sự là, mệt chết nàng...
Mộ Cẩn Du nhìn nữ nhân còn đang thở dốc, trong lòng ấm áp.
"Còn có ai biết chuyện này?"
"Không có người khác, chỉ mình nô tỳ biết chuyện. Là nô tỳ tới cạnh Mộ Phúc nghe hắn nói, hắn biết nói ra có thể giúp cho thiếu gia nắm lấy nhược điểm của phu nhân, đồng thời cũng để lại cho mình một đường sống."
Khi Mộ Cẩn Du nghe được một câu trước vẻ mặt liền vui mừng, nhưng nháy mắt vừa nghe nửa đoạn sau sắc mặt lại chìm nghỉm. Hắn trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi đang đắc chí trước mặt, tức giận sao mà nàng dám đứng gần nam nhân khác như vậy.
Vì vậy ma xui quỷ khiến, hắn hỏi lại một câu rất ngu: "Người khác có nhìn thấy khuôn mặt của ngươi hay không hả?"
Cố Minh Nguyệt sững sờ, đó cũng là vấn đề quan trọng gì sao? Không phải hắn nên hỏi một chút xem Mộ Phúc bị bắt giữ ở nơi nào hay sao? Nhưng nhìn vẻ mặt muốn cắn người của nam nhân, nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Không có, lúc đó nô tỳ mang mũ rèm..."
Tác giả nói:
Gần bốn ngàn chữ, tôi cũng mệt mỏi thảm thương ~~~~
Mỗi ngày nhìn thấy sổ sưu tầm tăng thêm cùng với mọi người nhiệt tình để lại comment cùng tặng trân châu ở bên dưới, Tô tôi thật sự là hết sức cảm tạ ~~~
Đặc biệt phải cảm ơn các bạn thân yêu không ngừng kiên trì mỗi ngày để lại bình luận cùng trân châu, còn có những bạn đặc biệt vì bộ truyện này mà đăng kí account.
Mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy một số cái tên nhìn hết sức quen mắt, nói tới đây cũng không biểu đạt hết lời cám ơn với từng người một.
Các bạn đã cho tôi tất cả động lực tiếp tục tiếp tục viết thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top