1.7.3 Ghi chép về tình tiết vụ án
Hắn cũng chỉ có thể như thế giải thích nguyên do cho sự thất thố của chính mình, miễn cưỡng thuyết phục chính mình, sau đó Di Tân cũng rốt cuộc chìm vào giấc ngủ. Một đêm vô mộng, tỉnh lại phát hiện nguyên bản bày biện chỉnh tề phòng ốc, vật phẩm bị bày bừa lộn xộn, hiển nhiên là hậu quả sau khi phát tiết cảm xúc của Di Tâm.
Hắn cũng không để ý sự hỗn loạn của căn phòng, rửa mặt rồi mặc quần áo lao động, đi ra tầng hầm ngầm, bắt đầu một ngày công tác. Di Tân khuân vác các loại trang thiết bị sân khấu nặng nề, thời gian nghỉ ngơi nghe thấy các đồng sự đang bàn tán về sự việc ngoài ý muốn ngày hôm qua, nghe nói là lên báo chí.
Hiện giờ có rất nhiều người vì tin tức mà đến rạp hát tham quan, giám đốc rạp hát thấy thế mừng không khép được miệng. Hắn ta đem ghế dựa Tửu Sơ từng ngồi vào một căn phòng nhỏ gần đó, ai muốn tham quan phải trả một khoản phí dụng, bòn rút giá trị của minh tinh đến cực hạn.
Tuy rằng loại hành vi này có chút biến thái nhưng không chịu nổi người hâm mộ của ngôi sao ca nhạc tên Tửu Sơ đều không quá bình thường, mới vừa lộ ra tin tức, liền có rất nhiều người bỏ tiền tới xem, thậm chí có phú hào ngay tại hiện trường khai giá cao muốn mua đứt chiếc ghế.
Chỉ là bị giám đốc rạp hát từ chối do muốn tiếp tục mánh lới để thu hút người xem. Bất quá cũng có thể do mức giá chưa đủ cao, nếu có người khai một mức giá mà giám đốc cũng là ông chủ rạp hát vô pháp cự tuyệt, hắn khẳng định sẽ không chút do dự mà đem bán nó.
"Ê các ngươi nói xem, phú hào kia mua chiếc ghế đó để làm gì? Chẳng lẽ....Hắc hắc hắc!"
"Đừng có suy nghĩ quá xấu xa được không, có thể là để sưu tầm cất chứa thì sao!"
"Tôi lại chưa nói đó là cái gì, cậu làm sao biết nó xấu xa, cậu mới xấu xa nhỉ ~"
Nhóm nhân viên kịch vụ bát quái khí thế ngất trời. Mà cách bọn họ không xa, Di Tân chỉ là trầm mặc tránh xa, tiếp tục công tác của chính mình. Người minh tinh cao cao tại thượng kia cùng hắn cách nhau quá xa, bọn họ chỉ là 2 tuyến nhân sinh đan xen nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Di Tân cũng không có suy nghĩ tiếp tục chú ý đến người ấy.
Cách ngày, Di Tân lại nghe được nhóm kịch vụ tiếp tục thảo luận về Tửu Sơ, chỉ là lần này, ngữ khí của bọn họ có chút kỳ quái, bởi vì chiếc ghế mà ông chủ rạp hát đang cất giữ không biết bị ai đốt cháy. Nghe nói ông chủ khóc đến ngất xỉu, nằm viện.
"Ông chủ chính là lỗ nặng, nghe nói đã có phú hào ra giá hơn 300 tỷ vnđ, ông chủ kích động đến sắp ngất, kết quả qua 1 đêm, cái gì cũng không có"
"300 tỷ? Ông trời ơi, thật sự là có tiền, chỉ là một chiếc ghế, đến mức này sao!"
"Như thế nào không đến mức, nghe nói muốn lén thấy Tửu Sơ một mặt còn khó hơn lên trời, hắn căn bản mềm cứng không ăn, ai đều không thấy, ra giá 3000 tỷ hơn cũng không gặp được mặt 1 lần!"
"Đây là ngạo mạn của thiên tài hả ?"
"Hahaha ta lại cảm thấy khá tốt, ít nhất đối xử bình đẳng, dù sao album của hắn sắp mở bán, chỉ cần có thể nghe hắn ca hát ta đã thỏa mãn rồi!"
Nhóm kịch vụ thảo luận dần dần thiên hướng chủ đề album sắp mở bán của Tửu Sơ, có chút lo lắng sẽ bởi vì thương thế bữa nọ mà chậm trễ thời gian chế tác và mở bán. Di Tân an tĩnh nghe bọn họ thảo luận, ngồi bên cạnh sân khấu, rũ mắt nhìn ngón tay của chính mình.
Bên trên ngón tay còn dính bụi bặm chưa lau sạch, lại cực kỳ giống tro tàn của đầu gỗ sau khi thiêu lưu lại. Hắn tùy tiện xoa xoa ngón tay, hủy diệt cuối cùng một chút dấu vết. Hắn chỉ là thực chán ghét tiếp tục nghe thấy tên của người kia trong tòa rạp hát này thôi, chiếc ghế gỗ biến mất, mọi người cũng sẽ dần dần không hề thảo luận người đó nữa.
Không có mặt khác nguyên nhân, Di Tân tự nhủ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top