《TG1》Tổng tài nhặt rác (7)

Edit by tieunhimbien

Chu Tuấn Lâm sau khi nói xong, ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng sống thế này có điểm dơ, nhưng cố gắng kiếm tiền, tôi có thể bán hàng phế phẩm kia đi, sẽ mua được ô tô, cô……”

Hắn lo Trịnh Li sẽ ghét bỏ hắn.

Mấy năm nay, hắn đã bị quá nhiều người ghét bỏ.

Trịnh Li thật ra không ghét bỏ, cô chỉ cảm thấy Chu Tuấn Lâm rất lợi hại: “Chu Tuấn Lâm cậu giỏi quá! Tôi tin tưởng cậu nhất định có thể thành công!”

Chu Tuấn Lâm khóe miệng hơi hướng lên trên nhếch một cái.

Dưới ánh nến tối tăm, Trịnh Li lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên tươi cười. Mà cái tươi cười này còn mang theo chút ngượng ngùng, cuối cùng cũng làm hắn có bộ dáng của một đứa trẻ

“Bất quá, chí hướng của cậu cũng chỉ có như thế này thôi sao? Cậu có nghĩ tới, cậu kỳ thật có thể trở nên xuất sắc hơn nữa hay không?” Trịnh Li hỏi.

Chu Tuấn Lâm sửng sốt.

Trong lòng hắn đã sớm có ý tưởng mở một trạm thu hồi phế phẩm, nhưng cũng chưa từng nói cho người khác…… Hắn cho rằng, người khác sẽ cảm thấy ý nghĩ của hắn kỳ lạ.

Một đứa trẻ vị thành niên cơ hồ không có cái gì như hắn, dựa vào cái gì để suy nghĩ sâu xa?

Nhưng sau khi hắn nói hôm nay…… Trịnh Li thế nhưng còn cảm thấy hắn có thể xuất sắc hơn?

“Chu Tuấn Lâm, việc mở trạm thu hồi phế phẩm, cậu nắm chắc không?” Trịnh Li hỏi ngay sau đó.

“Có. Tôi trước tiên có thể tìm người chuyên chở hàng hóa cho trạm thu hồi phế phẩm, cũng biết rõ họ đem hàng bán đi đâu, rồi tích cóp tiền mua mấy người làm.” Chu Tuấn Lâm gật đầu, hắn đối với ý tưởng này nắm rất chắc, thậm chí còn cảm thấy viễn cảnh tương lại thực không tồi —— hiện tại điều kiện sinh hoạt của con người ngày càng tốt, phế phẩm cũng càng ngày càng nhiều.

“Cậu xem, chỉ là nhặt mấy cái chai, cậu liền có thể nắm chắc mở một trạm thu hồi phế phẩm, nếu cho cậu một cơ hội, học thêm kiến thức, tiếp xúc thêm với thế giới rộng lớn, cậu sẽ còn làm được tốt hơn, vươn lên được cao hơn đúng không?” Trịnh Li cổ vũ Chu Tuấn Lâm:

“Có lẽ tương lai cậu sẽ trở thành nhà giàu số một thế giới không chừng!”
Chu Tuấn Lâm bị bốn chữ “Giàu nhất thế giới” nói đến ngốc.

Hắn cảm thấy Trịnh Li suy nghĩ quá……

Nhưng không thể phủ nhận, Trịnh Li nói làm hắn cảm động, Trịnh Li tươi cười càng làm hắn dâng lên một cỗ nhiệt huyết từ tận đáy lòng.

Cảm giác được người khác khen thật tốt.

Có lẽ hắn không phải cái gì cũng không có…… Còn có cô gái nhỏ này tin hắn.

Trở thành nhà giàu nhất thế giới có lẽ quá xa xôi, nhưng Chu Tuấn Lâm cảm thấy, mình phải kiếm được thật nhiều tiền, cho Trịnh Li biết, hắn có thể làm tốt.

“Chu Tuấn Lâm, cậu muốn kiếm tiền là đúng, nhưng tôi cảm thấy cậu bây giờ cần chú trọng học tập thì hơn.” Trịnh Li lại nói.

Cô muốn cho Chu Tuấn Lâm tiếp tục đi học, nếu không thể tiếp tục học thì cũng phải cho hắn học thêm chút kiến thức.

Những người thành công không nhất định phải có bằng cấp cao, nhưng bọn họ khẳng định thích học tập.

Chu Tuấn Lâm nghe được Trịnh Li nói vậy, khóe miệng lại nhếch một cái, khẳng định gật đầu: “Cô nói đúng. Tôi…… Tôi vẫn luôn học tập.”

Chu Tuấn Lâm nói, mở một cái rương trong phòng lấy ra rất nhiều sách cũ.

Sách giáo khoa tiểu học, cấp hai, cấp ba hắn đều có, còn có thêm một ít từ điển cùng sách tham khảo.

Trịnh Li vốn tính lừa Chu Tuấn Lâm đi học, nhìn thấy một đống này, lắp bắp kinh hãi.

Trước kia cô nghe Đản Đản nói, Chu Tuấn Lâm lúc làm nhà giàu số một thế giới kỳ thật có điểm bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy hắn là nhờ vận khí tốt mới có thể thành công, nhưng hiện tại……

Một người như vậy, chắc chắn sẽ thành công

“Ngữ văn và toán học cấp hai ta đều đã học xong, nhưng có chút không hiểu lắm……” Chu Tuấn Lâm có chút ngượng ngùng chỉ chỉ sách khoa học và sách tiếng Anh.

Mấy năm nay sơ trung có cải cách, đem mấy môn nguyên bản sáp nhập thành môn “khoa học”, mà môn học này, bao hàm rất nhiều phương diện tri thức về vật lý hoá học, còn yêu cầu làm các loại thí nghiệm.

Trên sách giáo khoa đã giải thích rõ, Chu Tuấn Lâm xem đều đã hiểu, nhưng có vài cái phải làm thí nghiệm mới có thể lý giải triệt để kiến thức, hắn cũng không biết.

Còn tiếng Anh, hắn càng là dốt đặc cán mai.

Hắn ở thôn quê trên núi học tiểu học, không dạy tiếng Anh, hiện tại hắn chỉ dựa vào chính mình xem, làm sao có thể hiểu?

Lúc Chu Tuấn Lâm mở sách, Trịnh Li cũng nhìn qua sách khoa học kia vài lần, liếc thêm sách Toán Chu Tuấn Lâm đã học xong.

Sau đó cô phát hiện…… Cô phần lớn xem không hiểu.

Thứ duy nhất cô kiêu ngạo, chính là tiếng Anh cô rất tốt. Cô từ lúc đi nhà trẻ đã bắt đầu học tiếng Anh, sau lại tham gia khóa ngoại khóa, sau khi sinh bệnh cũng vẫn xem mấy phim truyền hình điện ảnh bằng tiếng Anh, hiện giờ giao tiếp rất tốt, từ ngữ thường dùng cũng đều thuộc.

Cái khác thì không dám nói, nhưng ứng phó với tiếng Anh sơ trung thì tuyệt đối đủ.

Dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Chu Tuấn Lâm một cái, Trịnh Li ho nhẹ hai tiếng nói: “Hiện tại cũng không quá tệ, cố gắng học tốt là được, cậu đến nhà tôi, chúng ta cùng nhau học.”

Chu Tuấn Lâm mang Trịnh Li đến đây, là muốn thuyết phục Trịnh Li, không cần đến nhà cô, nghe được lời này lại giật mình nhìn về phía Trịnh Li.

Trịnh Li lúc này thoắt một cái đã bắt được tay hắn: “Cậu cùng tôi trở về!” Chu Tuấn Lâm cực kì thông minh, là một nhân tài, cô hiện tại chỉ nghĩ phải bồi dưỡng hắn thật tốt, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí!

Chu Tuấn Lâm nhìn hai bàn tay đang giao nhau, phản ứng không kịp.

Tay hắn tuy rằng đã rửa qua, nhưng thoạt nhìn vẫn không sạch sẽ, còn tay Trịnh Li lại phấn phấn nộn nộn.

Từ sau khi hắn bắt đầu nhặt rác, em trai đại nhân của hắn một tay cũng không muốn chạm vào hắn, còn Trịnh Li, thế nhưng một chút cũng không chê mà cầm tay hắn.

Chu Tuấn Lâm một khắc này đột nhiên không muốn cự tuyệt Trịnh Li.

Hắn kỳ thật còn có điểm không rõ, không rõ vì sao Trịnh Li đột nhiên tiếp cận hắn, cũng thực sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó Trịnh Li đột nhiên biến mất…… Nhưng nếu thực như vậy, hắn vẫn sẽ chờ đến lúc có thể mãi mãi nắm tay Trịnh Li.

Trịnh Li thấy Chu Tuấn Lâm không nói lời nào, lại nói: “Cậu hôm nay nhất định phải đến nhà tôi! Nếu cậu không đi, tôi cũng ở chỗ này không đi!”

“Tôi cùng cô trở về, nhưng tôi muốn mang theo chút đồ vật.” Chu Tuấn Lâm nói.

Chu Tuấn Lâm vào phòng cách vách một chuyến, lúc trở về, trên tay nhiều thêm một bao tiền, rồi lấy từ cái hộp tủ lạnh kia thêm một cái bọc lớn, lúc này mới nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Uhm!” Trịnh Li cười cười, mang theo Chu Tuấn Lâm đi đến nhà mình, còn hỏi:

“ Đồ vật trong bọc là cái gì thế?”

“Là quần áo.” Chu Tuấn Lâm nói, đó là quần áo người khác đưa cho hắn, tuy rằng là quần áo cũ người ta không mặc đến, nhưng kỳ thật vẫn còn rất tốt, không khác gì đồ mới.

Hắn lại giặt sạch một lần, sau khi phơi khô liền giấu tại nơi này, tính toán chờ sau này thời điểm cần thiết thì mặc.

Còn bình thường…… Hắn sống đều là sống dơ sống mệt, căn bản không cần mặc quần áo đẹp.

Trịnh Li có thể tinh tường cảm giác được, khoảng cách giữa mình và Chu Tuấn Lâm đã gần lại rất nhiều, thấy Chu Tuấn Lâm nguyện ý cùng mình nói chuyện, cô liền luôn miệng hỏi chuyện, còn hỏi đến căn nhà kia: “Phòng trống kia là cậu thuê à?”

“Không phải.” Chu Tuấn Lâm nói, biểu tình có chút không tự nhiên.

Sắc trời quá mờ, Trịnh Li cũng không thấy rõ biểu tình Chu Tuấn Lâm, tiếp tục  hỏi: “Vậy cậu đi vào nhà không quen biết? Phòng ở là của ai?”

“Ban đầu có một cái lão nhân ở đó, sau khi ông ta chết, phòng ở liền để không.” Chu Tuấn Lâm chỉ có thể nói.

“Thì ra là như vậy!” Trịnh Li gật đầu, không hỏi đến cái này nữa

Chu Tuấn Lâm thấy thế nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Hắn còn một số việc không có nói.

Phòng này xác thật là sau khi chủ phòng chết thì không có ai ở, nhưng nó như vậy, chủ yếu là bởi vì lúc đầu chủ phòng chết không có ai phát hiện, qua nửa tháng sau, có người sang báo nguy mới phát hiện người đã chết.

Trường hợp lúc ấy làm tất cả hộ gia đình đều bị dọa, con của chủ cũ cũng bị dọa, cho nên nơi này mới không có ai ở

Kỳ thật chuyện đó đã qua rất nhiều năm, hắn cũng không ở trong gian phòng người kia chết, cảm thấy một chút quan hệ cũng không có, nhưng hắn sợ Trịnh Li sợ hãi.

Hai người vừa nói vừa trở về nhà, mà sau khi đi một hồi, Trịnh Li cho Chu Tuấn Lâm đi tắm rửa.

Lo Chu Tuấn Lâm không dùng nước ấm tắm, cô còn đi vào trước chỉ đạo một phen.

Chu Tuấn Lâm đi tắm, Trịnh Li lại lăn lộn ở phòng cho khách.

Thời điểm cô trang trí phòng, phòng cho khách cũng chỉ có một chiếc giường, nhưng lại không có chăn, may mắn cô bên này có một ít đồ trước kia chuyển từ phòng nguyên chủ và bà nội, trong đó có một cái chăn bà nguyên chủ luyến tiếc, thật ra vẫn có thể lấy ra dùng.

Đem chăn dải lên giường trong phòng cho khách xong, Trịnh Li đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.

Đản Đản đâu?

Đản Đản sao lại không thấy?

Đúng lúc cô nghĩ như vậy, liền thấy Đản Đản đang dùng cánh gõ cửa sổ.

Trịnh Li: “……"

“Ngươi vừa chạy đi đâu?” Trịnh Li đem Đản Đản bỏ vào phòng, khó hiểu hỏi.

“Chủ nhân……” Đản Đản lộ ra “khóc lớn” biểu tình : “Ô ô ô, mục tiêu nhiệm vụ thật sự quá đáng thương, cũng quá dốc lòng, ta quá cảm động, liền nhịn không được muốn khóc, nhưng nếu ta ở trước mặt chủ nhân khóc, sẽ ảnh hưởng ngài làm nhiệm vụ, ta liền tránh ở bên cạnh trộm khóc, sau lại ở xa xa mà đi theo ngài, cuối cùng bị ngài đóng cửa nhốt ở bên ngoài…… Ô ô ô!”

Có một Đản Đản khóc thút thít như vậy bên người, xác thật sẽ ảnh hưởng mình làm nhiệm vụ.

Trịnh Li có chút bất đắc dĩ nhìn về phía nó: “Ngươi đi vào phòng ta khóc cho đủ đi……”

“Được chủ nhân, ô ô ô……” Đản Đản vẫy cánh nhỏ bay, trong chốc lát lại trở lại:

“Chủ nhân! Cửa không mở!”

Chờ Trịnh Li dàn xếp tốt cho Đản Đản, Chu Tuấn Lâm cũng đã tắm xong.

Chu Tuấn Lâm tắm rửa xong, đổi một bộ quần áo, cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều.

Nhưng dù có vậy, hắn cũng không thoát thai hoán cốt…… Cái đầu tóc khô vàng cùng cái mặt ngăm đen của hắn làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn là một người kinh bão phong sương.

Huyện thành đầu năm nay, không có đứa trẻ nào như vậy!

Trịnh Li thở dài, từ trong phòng mình lấy ra cái khăn lau mặt cho Chu Tuấn Lâm, lại nói: “Ngày mai tôi mang cậu đi cắt tóc, rồi mua thêm vài món quần áo……”

“Quá tốn tiền.” Chu Tuấn Lâm không được tự nhiên tùy ý để Trịnh Li lau mặt: 

“Ta có quần áo……” Từ khi mẹ nuôi đầu của hắn qua đời, không ai mua quần áo cho hắn, hắn đều phải nhặt quần áo người khác không cần, tóc cũng là tùy tiện cắt.

“Không được, cậu phải dùng diện mạo mới tiếp đón tương lai! Còn tiền, chỗ tôi còn có một ít, cậu yên tâm mà dùng.” Trịnh Li nói.

“Làm sao tôi có thể tiêu tiền của cô?” Chu Tuấn Lâm lại nói.

“Cậu coi như tôi đang ở giai đoạn đầu đầu tư tốt, về sau cậu kiếm được tiền lại trả lại cho ta.” Trịnh Li cười nói, đưa chìa khóa nhà mình cho Chu Tuấn Lâm.

Chu Tuấn Lâm nhìn Trịnh Li tươi cười, có điểm mất tự nhiên dời mắt, sau đó trịnh trọng gật đầu, chìa khóa tay cũng càng nắm chặt.
-----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn thân nhóm địa lôi ~
Đào ti miêu ném 1 cái địa lôi
Tiểu viện tử ném 1 cái địa lôi
Tịch ném 1 cái địa lôi
Tịch ném 1 cái địa lôi
Thanh thanh dòng suối nhỏ ném 1 cái địa lôi
Mơ thấy giả ném 1 cái địa lôi
Chi hương trà Ô Long ném 1 cái địa lôi
Tịch ném 1 cái địa lôi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top