《TG1》Tổng tài nhặt rác (4)

Editor: tieunhimbien
---------------------------
Bây giờ đang là mùa đông, trời rất lạnh, vì vậy vừa vào đêm, trên đường cái đã không còn mấy người.

Trịnh Li đem toàn bộ bao nilon cùng hộp cơm ôm vào trong ngực, đi đến nhà Chu Tuấn Lâm, vừa đi vừa nhắc nhở Đản Đản giúp cô xem đường, thuận tiện cảnh giới.

Cô trước kia tuy rằng nằm triền miên trên giường bệnh, nhưng chỉ cần có chút tinh lực thì sẽ lên mạng, biết con gái buổi tối ra cửa phải cẩn thận một chút. Bởi vậy dù trong trí nhớ của Khương Bội Bội, trị an của huyện H vẫn luôn tốt, cô cũng không dám sơ ý.

“Chủ nhân chủ nhân, phía trước có chó lưu lạc lui tới! Kiến nghị chủ nhân đường vòng!” Đản Đản mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, đem tình huống trên đường phía trước đều báo cáo cho Trịnh Li.

Trịnh Li gật đầu, quay lại đi đường vòng.
Rất nhanh, cô liền tới nhà Chu Tuấn Lâm đã tới ban ngày

Đường đi trong này rất nhỏ, rất khó đi, cũng may ở mỗi giao lộ đều có đèn đường, còn có ánh sáng từ cửa sổ mỗi nhà, Trịnh Li cũng không đến mức không thấy rõ đường.

“Chủ nhân, nhân vật mục tiêu ở phía trước!” Đản Đản hưng phấn nói.
Trịnh Li nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhìn ra xa xa liền thấy Chu Tuấn Lâm.

Chu Tuấn Lâm đang ở cửa nhà giặt quần áo.

Phòng ở trong này đều rất nhỏ, rất nhiều người ra dựng lều ngoài cửa nhà, phía dưới lều để lò nấu cơm nấu nước, than đá cùng tạp vật, đồng thời những việc như giặt quần áo hay nhặt rau cũng đều làm ở ngoài phòng.

Chu Tuấn Lâm lúc này, đang ngồi xổm dưới lều giặt quần áo.

Nước kia không có khí bốc lên, nói cách khác…… Hắn chính là đang dùng nước lạnh.

Trịnh Li xem đến có chút hụt hẫng.

Đúng lúc này, một nữ nhân trông rất đầy đặn, ước chừng hơn ba mươi tuổi từ trong phòng đi ra. Bà ta ra ngoài hắt một chậu nước, lại tắt đèn bên ngoài lều: “Tiền nhiều đâu mà thiêu hả! Có mỗi cái giặt quần áo thì bật đèn làm gì?”

Chu Tuấn Lâm không nói chuyện, không có ánh đèn, ở trong bóng tối tiếp tục giặt quần áo.

“Chu Tuấn Lâm.” Trịnh Li thật cẩn thận đi qua, thấy Chu Tuấn Lâm nhìn qua, liền hướng đối phương cười ngọt ngào.

Trời quá tối, Trịnh Li cũng thấy không rõ vẻ mặt của Chu Tuấn Lâm, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt phiếm quang của hắn

Bất quá, Chu Tuấn Lâm rất nhanh liền rũ mắt, Trịnh Li cũng không nhìn tới đôi mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay bị nẻ đến nứt da do ngâm trong nước lạnh quá lâu của hắn.

Nhất định phải nhanh chóng từ Chu gia mang Chu Tuấn Lâm đi! Tiếp tục để ở hắn lại Chu gia, đời này của hắn chỉ sợ sẽ bị hủy hoại!

Nhưng làm thế nào để mang người đi……

Hay tìm người đến giả dạng làm cha mẹ ruột Chu Tuấn Lâm, sau đó tới ồn ào?

Đương nhiên, muốn làm được như vậy, trước tiên phải cùng Chu Tuấn Lâm qua lại thật tốt.

Trịnh Li vừa nghĩ, vừa đi đến bên người Chu Tuấn Lâm ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Đã ăn qua.” Chu Tuấn Lâm nói.

“Vậy cậu có muốn ăn thêm chút nữa không? Tôi không thích đồ ăn bảo mẫu làm cho, cho cậu ăn.” Trịnh Li lấy hộp cơm ra.

Chu Tuấn Lâm ngừng động tác giặt quần áo, quay đầu nhìn Trịnh Li: “Cô muốn làm gì?”

Chu Tuấn Lâm không biết cô gái này đi theo mình, rốt cuộc là vì cái gì.

Ban ngày, hắn chỉ nghĩ người này thừa tâm đồng tình, cộng thêm chưa thấy qua người nào giống hắn nên tò mò, giả vờ lạc đường để tìm hắn nói chuyện, rồi lại luôn đi theo, nhưng hiện tại……

Trời đã tối, người này thế nhưng còn chạy tới, cho mình đồ ăn.

Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì? Có mục đích gì?

Trong mắt Chu Tuấn Lâm xuất hiện đề phòng.

Trịnh Li đối với biểu tình đề phòng của

Chu Tuấn Lâm, trong lòng vui vẻ.

Chu Tuấn Lâm hôm nay vẫn luôn tử khí trầm trầm, như đã sớm thỏa hiệp với cuộc sống như vậy, làm cho cô rất lo lắng.

Nếu là Chu Tuấn Lâm thật sự quen thói sinh hoạt như vậy, sau khi nhận mệnh, hắn còn có thể dâng lên ý chí chiến đấu, vì tương lai nỗ lực sao?

Hắn có bởi vì cảm thấy chính mình không làm được nên ngay cả bắt đầu phấn đấu cũng không muốn không?

May mắn Chu Tuấn Lâm không có như vậy!

Xem bộ dáng này…… Hắn rõ ràng là thanh tỉnh, một chút cũng không ngốc.
Trịnh Li trong bóng đêm hướng Chu Tuấn Lâm một nụ cười rạng rỡ, sau đó trực tiếp đem hộp cơm trên tay đưa cho Chu Tuấn Lâm: “Tôi rất đồng tình cậu, muốn giúp cậu, cậu có nguyện ý tiếp nhận sự trợ giúp từ tôi không?”

Chu Tuấn Lâm không nói lời nào, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn Trịnh Li.

Đèn đường nơi xa chiếu rọi ánh mắt hắn, thoạt nhìn đặc biệt có hồn.

Trịnh Li đột nhiên muốn sờ đầu của hắn…… Cô vẫn luôn muốn có một em trai.

Bất quá cô không xuống tay, chỉ là lại nói: “Cậu nếu cảm thấy ngượng ngùng, tương lai có thể báo đáp tôi.”
“Tôi buổi tối mới chỉ uống qua một chén cháo.” Chu Tuấn Lâm nhận hộp cơm trên tay Trịnh Li.

Trịnh Li thấy thế, càng cao hứng.

Cô sợ Chu Tuấn Lâm sau khi đầu óc thanh tỉnh, lòng tự trọng quá mạnh, sẽ không muốn tiếp nhận trợ giúp, nếu thật như vậy, cô kế tiếp sợ là làm cái gì cũng không thuận lợi.

Hơn nữa…… Người có thể thành công, hẳn cũng không phải là loại lòng tự trọng mạnh hơn trí óc?

Chu Tuấn Lâm không biết Trịnh Li suy nghĩ nhiều như vậy, hắn lúc này chỉ có điểm buồn cười.

Cô chỉ là một cô bé mười ba bốn tuổi, có thể giúp hắn cái gì?

Thôi đi, cô có thể cho hắn đồ ăn.

Chu Tuấn Lâm mở hộp cơm ra đã nghe thấy mùi thịt.

Hộp cơm rất lớn, bên trong thế nhưng hơn phân nửa đều là thịt!

Đối với Trịnh Li, chén lớn thịt mỡ mà bảo mẫu làm này nhìn đã không muốn ăn, nhưng đối với Chu Tuấn Lâm mà nói, thịt này lại tràn ngập dụ hoặc.

Hắn đem đồ ăn trong hộp ăn đến sạch sẽ, lại dùng nước trong rửa sạch hộp cơm, sau đó mới trả lại Trịnh Li: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm tạ! Ngày mai tôi lại đến tìm cậu!” Trịnh Li nói, cô có thể cảm nhận được Chu Tuấn Lâm đối với cô chưa có mấy tin tưởng, nhưng chỉ cần tiếp tục kiên trì, hai người đều có thể trở thành bạn tốt, sau đó, cô có thể cải tạo tốt Chu Tuấn Lâm một phen, cho Chu Tuấn Lâm về Giang gia!

Trịnh Li cho hộp cơm vào bao nilon, chờ sau khi Chu Tuấn Lâm giặt quần áo đi vào phòng xong, mới xoay người rời đi.
Trịnh Li sau khi về nhà, tắm rửa xong liền ngủ, mà đến ngày hôm sau, cô liền phát hiện chân mình có điểm nhức mỏi.

Thực rõ ràng, ngày hôm qua cô đi đường quá nhiều.

Nhưng mà hôm nay vẫn phải tiếp tục đi.

Trịnh Li thở dài, ra cửa tìm cửa hàng ăn bữa sáng.

Mười cái sủi cảo chiên hai khối tiền, một chén sữa đậu nành 5 mao tiền, Trịnh Li ăn mỹ mãn. Sau khi ăn xong liền gói hai mươi cái sủi cảo chiên mang về tính cho Chu Tuấn Lâm ăn.

Đản Đản lúc Trịnh Li ăn cũng đã tìm được Chu Tuấn Lâm, hiện tại chỉ cần đi theo nó là được.

Bây giờ thời gian còn sớm, nhưng Chu Tuấn Lâm đã bắt đầu “Công tác”.
Thời điểm Trịnh Li đi tìm, hắn đang ở một cửa tiệm ăn khuya nhặt lon.

“Chu Tuấn Lâm!” Trịnh Li nhìn thấy người, lập tức chào hỏi.

Chu Tuấn Lâm nhìn cô một cái, hỏi: “Cô tên là gì?”

Trịnh Li nghĩ nghĩ nói: “Tôi trên hộ khẩu tên là Khương Bội Bội, nhưng tôi thích người khác kêu Trịnh Li.” Tuy là dùng thân thể người khác làm nhiệm vụ, nhưng nếu có thể, Trịnh Li vẫn muốn dùng tên của mình.

“Trịnh Li.” Chu Tuấn Lâm kêu một tiếng, lại xách theo túi đi sang bên cạnh.

“Từ từ, cho cậu bữa sáng!” Trịnh Li vội vàng đi theo, đem sủi cảo chiên đưa cho Chu Tuấn Lâm.

Da sủi cảo chiên làm bằng máy, rất mỏng, bên trong thịt tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, kết hợp lại đặc biệt thơm ngon.

Chu Tuấn Lâm nhận lấy, chần chờ trong chốc lát rồi mới há mồm ăn, mà khi hắn cắn một ngụm, liền có nước canh từ sủi cảo chiên chảy ra.

Sủi cảo chiên có nước canh, thật ra không phải là cửa hàng kia chú ý cho nước canh vào lúc trộn nhân, thuần túy là nhờ da thịt mỡ chủ quán hướng bên trong thả nhiều.

Trịnh Li trước khi ăn, đều là đem da chọc thủng chờ “Canh” chảy ra hết rồi mới ăn.

Nhưng Chu Tuấn Lâm không có làm như vậy, hắn chần chờ một chút, cuối cùng đem hết hai mươi cái sủi cảo chiên cùng nước canh đều ăn xong.

Trịnh Li để ý Chu Tuấn Lâm chần chờ, có chút khó hiểu: “Cậu không thích ăn sủi cảo chiên?”

“Không có, cảm ơn.” Chu Tuấn Lâm nói:

“Ăn rất ngon.”

“Không cần cảm ơn.” Trịnh Li cười cười, đi theo bên người Chu Tuấn Lâm, vừa đi vừa hỏi: “Chu Tuấn Lâm, cậu có đọc sách không?”

“Vì sao mỗi ngày đều phải đi nhặt chai?”

“Nữ nhân trước kia mắng cậu là mẹ cậu?”
……

Việc Thế Quản Cục tồn tại không thể để người biết, vì vậy dù có một số việc Trịnh Li đã sớm biết, nếu không từ Chu Tuấn Lâm hỏi ra cô liền coi như không biết.
Chu Tuấn Lâm lại không mở miệng.

Thái độ của hắn đối với Trịnh Li so với ngày hôm qua tốt hơn một chút, nhưng rất hiển nhiên, hắn không muốn nói việc tư của mình cho Trịnh Li .

“Chu Tuấn Lâm, cậu tương lai muốn làm cái gì?” Trịnh Li lại hỏi.

Chu Tuấn Lâm dừng bước chân.

Trịnh Li cho rằng hắn muốn trả lời, đang có chút chờ mong, không ngờ Chu Tuấn
Lâm lại xoay người, đi đến nhà vệ sinh công cộng bên cạnh

“Là muốn đi WC a……” Trịnh Li có điểm thất vọng.

“Chủ nhân, mục tiêu nhiệm vụ không đơn giản là muốn đi WC nga! Hắn bị tiêu chảy!” Đản Đản đột nhiên nói.

“Ngươi làm sao biết?” Trịnh Li tò mò mà nhìn về phía Đản Đản, hay Đản Đản còn có công năng nhìn ra người khác có bệnh hay không?

“Lúc trước ta tìm hắn, thấy hắn đang bị tiêu chảy a!” Đản Đản vẫy vẫy đôi cánh nhỏ.

Trịnh Li ngẩn người, đột nhiên hiểu ra tại sao trước kia ăn sủi cảo chiên, Chu Tuấn Lâm lại chần chờ……

Người bị tiêu chảy, theo lý không thể ăn đồ dầu mỡ……

Chu Tuấn Lâm xác thật bị tiêu chảy.

Mấy năm nay cha mẹ nuôi hắn hận không thể không cho hắn cơm ăn mới tốt, hắn bình thường ăn cũng rất kém.

Tối hôm qua đột nhiên lại ăn một đống thịt mỡ, hắn tiêu hóa không được, mới sáng sớm liền tiêu chảy.

Bất quá hắn không để trong lòng.

Chỉ là tiêu chảy mà thôi, đối với hắn ảnh hưởng cũng không lớn.

Hắn cuối cùng mặt không đổi sắc mà ăn xong sủi cảo chiên.

So với bụng bị vấn đề, hắn càng không thích bị đói.

Đi xong WC, Chu Tuấn Lâm rửa tay ở gian ngoài nhà vệ sinh.

Đúng lúc này, mấy tên côn đồ ngáp ngắn ngáp dài, sợ là cả đêm không ngủ, người đầy mùi rượu lảo đảo lắc lư từ bên ngoài đi vào

Nhà vệ sinh công cộng ở huyện thành hiện trạng rất kém cỏi, mấy người vừa mới đến liền nhíu mày, chờ đến lúc nhìn thấy Chu Tuấn Lâm, mày nhăn lại càng sâu.

“Thật TM thối!” (TM: 1 câu chửi bậy)

“Lại còn có cả ăn xin, càng thối.”

“Người như này hẳn không nên ở đây đi?”
……

Chu Tuấn Lâm định không để ý đến bọn họ, rửa xong tay liền cầm lấy túi da rắn bên cạnh rời đi, không nghĩ đến đúng lúc này, một tên côn đồ trong đó thân thể nhoáng lên, hướng hắn quăng ngã.

Nhà vệ sinh công cộng không lớn, Chu Tuấn Lâm không có chỗ trốn, trực tiếp bị hắn đè trên người.

Hắn ta ở trên người Chu Tuấn Lâm, tựa như thanh tỉnh được một ít, sau đó lập tức lắc lắc tay, chán ghét nhìn về phía Chu Tuấn Lâm: “Thao! Tởm chết!” (Thao: Đ!t)

Nói xong, hắn thậm chí còn đá một chân vào người Chu Tuấn Lâm.

Chu Tuấn Lâm năm nay mười lăm tuổi, nhưng vì bị thiếu dinh dưỡng thường xuyên trong khoảng thời gian dài nên lớn lên vừa nhỏ vừa gầy, nhìn qua giống như chỉ mười hai mười ba tuổi, còn lưu manh kia cũng đã hai mươi mấy tuổi, so với hắn cao hơn cả một cái đầu, còn không nói đến độ béo.

Nếu là ai chịu một chân của hắn……

Khẳng định sẽ bị thương.

Chu Tuấn Lâm không muốn chuốc thêm phiền toái, bay nhanh né tránh chạy ra ngoài.
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tùy cơ rơi xuống bao lì xì nga                      ~(づ ̄3 ̄)づ╭?~
Cảm ơn thân nhóm địa lôi ~ moah moah ~
Đừng cắn người gia cái đuôi sao ném 1 cái địa lôi
Chi hương trà Ô Long ném 1 cái địa lôi
Chi lẩm bẩm ném 1 cái địa lôi
Ngốc tiểu mộng ném 1 cái địa lôi
Ngốc tiểu mộng ném 1 cái địa lôi
Đừng cắn người gia cái đuôi sao ném 1 cái địa lôi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top