《TG1》Tổng tài nhặt rác (2)
Edit by tieunhimbien
Trịnh Li chạy nhanh như bay về nhà Khương Bội Bội.
Khương Bội Bội ở một tân tiểu khu ở huyện H, phòng này là cha mẹ Khương Bội Bội một năm trước giúp cô mua, lại trang hoàng tốt.
Nhìn ra được, bọn họ đã sớm muốn đuổi Khương Bội Bội đi.
Trịnh Li vừa tiến vào vừa đánh giá bảo an của tiểu khu, thở dài.
Cha mẹ Khương Bội Bội, thực sự có điểm không hoàn thành trách nhiệm, mà chính Khương Bội Bội, cũng có chút cực đoan...... Tồn tại đúng là thật tốt a!
Trịnh Li hô hấp lạnh như băng, không khí tươi mới, đánh giá tiểu khu trước mắt.
Tiểu khu này là tiểu khu tốt nhất trong huyện, bên trong thậm chí còn trang bị hai cái thang máy!
Phải biết rằng, đây chính là tiểu khu đầu tiên trong huyện thành có thang máy!
Từ từ...... Trịnh Li đột nhiên phát hiện một sự kiện.
Các phương diện và trình độ phát triển của thế giới này, so với thời đại sinh sống của cô sớm hơn mười mấy năm...... Năm nay, là năm 2005.
Hai thế giới có phương hướng phát triển không sai biệt lắm, nói cách khác, cô hiện tại chính là một nhân sĩ tiên đoán được đại khái phương hướng phát triển của tương lai!
Trịnh Li lập tức kích động lên.
Nhưng cô chỉ kích động một lát, liền vùi đầu tiếp tục đi -- hiện tại chuyện đầu tiên cô phải làm, là nhanh chóng về nhà đổi quần áo, lại đổi tạo hình của chính mình......
Nơi ở của Khương Bội Bội, chính là phong có thang máy trong tiểu khu.
Tòa nhà có tổng cộng tám tầng, thang máy lại chỉ có một cái, Trịnh Li sau khi nhìn thấy có người dùng thang máy, dứt khoát không ngồi, trực tiếp đi thang bộ lên tầng -- cô ở tầng hai, tầng rất thấp.
Cửa phòng không đóng, trong phòng truyền đến mùi đồ ăn, còn mang theo một cỗ khí nóng hổi, Trịnh Li trong lòng lập tức buông lỏng.
Cô đổi dép lê đi vào, nhìn thấy một nữ nhân trung niên tay cởi tạp dề, mặt đầy bất an đi đến: "Bội Bội, cô đã trở lại......"
Người này chính là bảo mẫu cha mẹ tìm cho Khương Bội Bội, bà là người huyện H, có quan hệ họ hàng với Khương gia, là một người làm đủ bổn phận.
Khương Bội Bội mấy ngày hôm trước tâm tình vẫn luôn không tốt, liền bắt bẻ bà ta một phen, làm cho bà rất sợ Khương Bội Bội.
Rốt cuộc...... Khương Bội Bội vừa thấy chính là cái loại bất lương thiếu nữ, một lời không hợp liền đánh người.
"Ừ." Trịnh Li lên tiếng, lại nói: "Bác trở về đi, buổi chiều không cần tới."
Người phụ nữ trung niên gật đầu, vội không ngừng mà đi.
Đem cửa lớn đóng lại, Trịnh Li tự tại hơn rất nhiều, cô đi vào phòng mình tìm thảm phủ thêm, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn một bên ăn cơm, một bên nghĩ việc kế tiếp phải làm.
Khương Bội Bội tuổi còn nhỏ, sơ trung cũng chưa tốt nghiệp, cô muốn đọc sách, nhưng hiện tại đang là nghỉ đông, tạm thời không dùng tới học, vì vậy thời gian rảnh rỗi rất nhiều, vừa lúc có thể dùng để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.
Cô nhất định trong kỳ nghỉ đông này phải cùng mục tiêu nhiệm vụ trở thành bằng hữu, sau đó cải thiện cuộc sống của hắn!
Mục tiêu nhiệm vụ bây giờ giống như quần áo đều không có, còn nhặt bánh bao người khác ăn qua...... Nếu vẫn luôn mặc kệ chuyện xảy ra như vậy, chính mình cũng chỉ có con đường chết!
Trịnh Li như vậy nghĩ, ăn một ngụm cơm.
Cô thiếu chút nữa nhổ ra.
Cô xem như hiểu được tại sao trước kia Khương Bội Bội muốn bắt bẻ bảo mẫu.
Đồ bảo mẫu này làm, thật sự quá khó ăn!
Cô trước kia ở bệnh viện mỗi ngày đều ăn cơm bệnh nhân không có hương vị gì, so với cơm của bảo mẫu này làm gì đó còn ngon hơn......
Đồ tuy khó ăn, nhưng Trịnh Li không thích lãng phí, rốt cuộc vẫn là ăn xong hết, mà sau khi cô ăn xong, lại khoác thảm trở về phòng Khương Bội Bội, đem quần áo Khương Bội Bội toàn bộ xem một lần.
Cô vừa rồi không tìm được quần áo mặc, mới chỉ tìm được thảm phủ thêm, mà hiện tại sau khi xem qua tủ quần áo ......
Trịnh Li phát hiện Khương Bội Bội không chỉ có rất ít quần áo, còn không đầy đủ...... Cũng vì, cha mẹ Khương Bội Bội chưa bao giờ cho cô mua quần áo, thẩm mỹ của cô lại tệ, mua quần áo tự nhiên lung tung rối loạn.
Trịnh Li rơi vào đường cùng, chỉ có thể mặc thêm vài món quần áo chống lạnh, sau đó mang đủ tiền đến một cửa hiệu cắt tóc gần nhà, nhờ người đem tóc cô nhuộm đen.
Chờ nhuộm đen xong, cô lại đi mua vài cái áo bề ngoài bình thường nhưng rất dày bông, cộng thêm quần mùa thu cao cổ mao sam.
Khương Bội Bội đại ưa lạnh chỉ mặc một cái quần đơn...... nhưng Trịnh Li chịu không nổi!
Mặc tốt quần giữ nhiệt mùa thu, thêm chiếc quần jean cao cổ dệt sam, bên ngoài mặc một kiện áo lông vũ dài, mang lên mũ cùng bao tay......
Trịnh Li trước bị đông lạnh thật lâu cuối cùng cũng thấy ấm áp, điều duy nhất làm cô cảm thấy không được tự nhiên là tóc còn tản ra mùi thuốc nhuộm nồng đậm.
Điểm nhỏ này không cần quá để ý......
Trịnh Li nhìn nhìn gương phòng thử đồ, rồi khí phách hiên ngang đi ra cửa, tính toán lại đi tìm Giang Kiêu nói chuyện.
"Trứng gà, Giang Kiêu hiện giờ đang ở đâu?" Trịnh Li hỏi.
"Trứng gà?!! Chủ nhân ngài kêu ta trứng gà?" Trên mặt trứng gà xuất hiện 4 chữ "Sống không còn gì luyến tiếc" to đùng.
Trịnh Li một trận chột dạ: "Xin lỗi, ta không biết tên của ngươi liền tùy tiện kêu...... Ngươi tên gì?"
Trứng gà ưỡn ngực: "Ta kêu Đản Đản."
Trịnh Li: "......"
Trịnh Li lại hỏi một lần: "Đản Đản, Giang Kiêu hiện giờ đang ở đâu?"
"Chủ nhân, ta giúp ngài tìm xem!" Đản Đản nói, vẫy vẫy đôi cánh bé bay đi.
Trịnh Li tự nhiên cảm thấy này trứng gà có điểm không đáng tin cậy.
Bất quá, Đản Đản so với ý nghĩ của cô đáng tin cậy hơn nhiều, Trịnh Li đợi không bao lâu, Đản Đản đã trở lại: "Chủ nhân, Giang Kiêu hiện đang ở nhà!"
"Chúng ta đi xem!" Trịnh Li lập tức nói.
Đản Đản nghe vậy, lập tức mang cô tới.
Huyện H tuy rằng chỉ là một huyện thành, nhưng nhờ vị trí địa lý không tồi, ở gần các tỉnh thành khác nên mấy năm nay phát triển rất nhanh, vẫn luôn trong tình trạng mở rộng.
Cuối cùng, huyện thành đã từng là trung tâm lại trở thành một huyện nội thành cũ
Nơi đó phần lớn là phòng nhỏ hai tầng, còn có rất nhiều nhà trệt, phòng ở và phòng trung gian cách nhau cũng chỉ có con đường khoan một mét......
Những người có tiền ở huyện H cơ bản tất cả đều từ nội thành dọn tới, hiện tại ở nơi đó, hoặc là người già nghèo dân địa phương, hoặc là người từ nơi khác tới huyện H làm công.
Một nhà Giang Kiêu, chính là từ nơi khác đến làm công.
Trịnh Li cẩn thận dẫm lên mặt đất dơ loạn phía trước mà đi, biểu tình có điểm rối rắm.
Sống trong bệnh viện như vậy cũng đã mười năm, cô có thói ở sạch!
Phải biết rằng cô trước kia chính là liền chơi đắc thủ cơ (?), mỗi ngày đều phải tiêu độc!
Trịnh Li đang rối rắm, đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi vị khó ngửi ở bên cạnh, một cái thùng rác không biết bao lâu chưa được rửa sạch toan tản ra mùi hôi thối, làm cô ngăn không được mà buồn nôn.
Trịnh Li che mũi lại, chạy mau thêm vài bước mới thoát khỏi cái thùng rác liền nghe được âm thanh từ Đản Đản: "Tới rồi!"
Trịnh Li giương mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Đản Đản dừng lại ở một căn nhà, bên trong còn truyền ra tiếng nữ nhân rít gào.
"Tiền đâu? Ngươi không phải ra ngoài nhặt rác hay sao? Tiền bán đồ đâu?"
"Dám mua bánh bao ăn? Ngươi thì ăn bánh bao cái gì!"
"Tiểu tạp chủng mỗi ngày ở bên ngoài phát hoảng không làm việc, lão nương đánh chết ngươi!"
......
Âm thanh chửi bậy dày đặc không ngừng vang lên, Trịnh Li thất thần, nhìn đến mục tiêu nhiệm vụ của mình bị đẩy ra khỏi cửa, ngay sau đó, cánh cửa kia còn "Phanh" một tiếng mà đóng lại ngay trước mặt hắn.
Thiếu niên gầy yếu thất tha thất thểu lui về phía sau, thiếu chút nữa liền té ngã.
Hắn đứng nhìn cửa lớn đóng chặt trong chốc lát, cuối cùng xoay người rời đi.
"Đợi đã!" Trịnh Li kêu lên, sau đó nhìn thấy thiếu niên gầy yếu kia quay đầu nhìn tới.
Trong mắt hắn có phòng bị, dù sau khi nhìn thấy Trịnh Li liền biến mất, nhưng cũng không nói lời nào, trầm mặc mà nhìn Trịnh Li.
"Cậu......" Trịnh Li định cùng đối phương trò chuyện tốt, nhưng tính cô bởi vì trước kia sinh bệnh nên không có quá nhiều kinh nghiệm thường ngày, cũng biết mình không có khả năng trực tiếp nhào lên nói muốn làm quen...... "Tôi bị lạc đường, cậu có thể mang tôi đi ra ngoài không?"
Trịnh Li mặt đầy chờ mong nhìn thiếu niên đối diện, sau đó liền thấy thiếu niên kia gật gật đầu, xoay người tiến lên phía trước.
Đây là đáp ứng rồi, bảo mình đi theo sao? Trịnh Li vội vàng đuổi đi, mà Đản Đản đang ở bên cạnh cô cũng cổ vũ: "Chủ nhân cố lên! Chúng ta đã đi được bước đầu tiên, tương lai nhất định có thể chinh phục toàn thế giới!"
Trịnh Li không để ý tới Đản Đản ồn ào, đi nhanh vài bước đuổi theo: "Cậu......Cậu tên là gì?"
Trịnh Li từ nhỏ đã không chịu quá nhiều ủy khuất nên cô có nhiều điểm đồng tình thương xót. Người trước mắt này vốn nên là thiên chi kiều tử, cuối cùng lại rơi xuống nông nỗi này......
Thiếu niên không nói chuyện, chỉ là chân vẫn đi nhanh, trên đường còn từ một chỗ ngoặt lấy ra mấy khối gạch cho vào túi da rắn đã rỗng của mình, lại bớt thời giờ nhặt thêm mấy chai nhựa.
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Tại sao lại không đi học?" Trịnh Li hỏi, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
"Tới rồi." Thiếu niên rốt cuộc cũng dừng lại, Trịnh Li khó hiểu, liền phát hiện mình đã đi theo hắn tới phố cũ, đến địa phương phồn hoa nhất ở huyện thành.
Chỉ cần là người ở huyện thành thì đều không thể không quen biết nơi này, không tới nơi này, Trịnh Li hiển nhiên không có khả năng lại lạc đường.
Nếu không quen biết nơi này...... Trên đường cái toàn người là người, hoàn toàn có thể hỏi đường.
Trịnh Li nghĩ đến đây, cân nhắc làm thế nào tiếp tục cùng Giang Kiêu trò chuyện, liền nhìn thấy thiếu niên kia bay nhanh rời đi.
Ban đầu cô còn nghĩ, nhờ hắn chỉ đường còn có thể cho hắn một chút tiền phí, hiện tại tiền này sợ là không thể cho ra nổi!
Trịnh Li lập tức có điểm há mồm: "Đản Đản, bây giờ phải làm sao ?"
"Chủ nhân, chúng ta lại đi tìm hắn?" Trứng gà làm ra biểu tình "Trợn mắt há mồm" đi tới.
Trịnh Li gật đầu, theo trứng gà tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, cô liền nhìn thấy một thiếu niên đang lục thùng rác trong gió lạnh.
Trịnh Li nghĩ một chút, tìm một cái sạp làm bánh trứng ven đường, gọi người làm hai cái bánh trứng, còn thuận tiện ở sạp bên cạnh mua thêm hai cái lạp xưởng.
Trịnh Li cầm bánh trứng với lạp xưởng, tìm đến chỗ thiếu niên kia: "Cảm ơn cậu đã dẫn đường cho tôi, cho cậu cái này!"
"Không cần." Thiếu niên nói.
"Tôi đã mua rồi! Cậu mà không ăn tôi khẳng định ăn không hết!" Trịnh Li nói, đem hết bánh trứng nhét vào tay thiếu niên, đồng thời đụng phải bàn tay hắn.
Bánh trứng nóng hầm hập, còn tay thiếu niên lại một mảnh lạnh lẽo, cảm giác căn bản không giống của tay một hài tử mà là của một lão nông dân.
"Cảm ơn." Thiếu niên vội vàng rút tay về, cầm bánh trứng nói.
Hắn cúi đầu làm Trịnh Li không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng tâm tình như cũ lại tốt lên.
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tân văn ~ tùy cơ rơi xuống bao lì xì nga ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top