TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 9
edit+beta: apun
Khương Phỉ nhận được điện thoại Tống Nghiên, không có chút nào kinh ngạc.
Tiền cùng tình, đủ để cho một người cao ngạo choáng ngợp.
Bởi vậy, cô yêu cầu Tống Nghiên đưa bà cụ về nhà sau khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bà.
Chờ Khương Phỉ tới nhà Tống Nghiên đã hai giờ đêm.
Cửa không đóng.
Tống Nghiên đang ngồi trên sô pha, đầu luôn kiêu ngạo rũ xuống, thất thần nhìn mặt đất, sắc mặt tái nhợt;.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Nghiên vội vàng ngẩng đầu, trên mặt không có nửa điểm huyết sắc.
"Bà bà đâu?" Khương Phỉ đi thẳng vào vấn đề.
Tống Nghiên liếc mắt về phía phòng ngủ chính.
Khương Phỉ gật gật đầu, đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Đây là độc môn bí phương, không được quấy rầy tôi."
Nói xong trực tiếp đóng cửa phòng.
Tống Nghiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Bà ngoại là người thân duy nhất của anh, mặc dù anh vẫn luôn biết, bà không phải bà ruột.
Anh đối với mẹ mình ký ức cũng không sâu, chỉ nhớ rõ ở bệnh viện, bà nắm anh tay anh, nói về sau anh sẽ sống với bà.
Hiện giờ, bác sĩ cũng bó tay không biện pháp, anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Khương Phỉ.
Anh không còn lựa chọn nào khác.
Thời gian trôi qua từng phút, Tống Nghiên nhìn chằm chằm đồng hồ bên cạnh, không biết bao lâu, cửa phòng ngủ rốt cuộc mở ra.
Tống Nghiên cơ hồ lập tức đi về phía phòng ngủ "Bà tôi thế nào......"
"Ngủ rồi, đừng quấy rầy bà lão." Khương Phỉ ngắt lời anh, thuận thế ngăn ở cửa, "Đôi mắt hẳn là không có trở ngại, nhưng mà vẫn cần quan sát một đoạn thời gian."
Kỹ năng "giải trừ bách bệnh" của cô đương nhiên cũng có thể giải quyết các bệnh về mắt, căn bản không cần quan sát gì cả.
Tất nhiên cô tự có tính toán của chính mình.
Tống Nghiên liếc nhìn trong phòng ngủ, sắc mặt bà lão so với lúc nửa mê nửa tỉnh trước đó tốt hơn rất nhiều, mày vì đau đớn mà nhíu chặt cũng giãn ra, an tĩnh ngủ.
Anh liếc Khương Phỉ: "Cậu làm sao có thể......"
"Tôi không thích người khác hỏi quá rõ ," Khương Phỉ chậm rì rì nói, rồi sau đó đi đến trước mặt anh, "Nếu tôi không nghe lầm, bạn học Tống, cậu nói, cậu đồng ý với tôi?"
Thần sắc Tống Nghiên căng thẳng, dừng một hồi lâu: "...... Chỉ cần cậu có thể cứu bà tôi."
"Đó chính là đáp ứng tôi," Khương Phỉ cười nhẹ một tiếng, cô vừa vặn thấy anh đang căng thẳng "Về sau, không được nói' không ' với tôi."
Khi cô nói chuyện hơi thở ấm áp, phun đến hầu kết Tống Nghiên gần trong gang tấc.
Tống Nghiên lui về phía sau.
"Không có đường lui." Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng.
Tống Nghiên thân tể cứng đờ, đôi tay buông thõng bên hông khuất nhục nắm chặt, song anh vẫn dừng lại: "tôi có hai yêu cầu."
"Cậu nói đi."
"Cái thứ nhất," Tống Nghiên yết hầu căng thẳng, gian nan nói, "Chuyện này, trừ bỏ cậu và tôi, không được có người thứ ba biết."
Khương Phỉ nghiêm túc nghĩ, gật gật đầu: "Được."
Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt vô lực lại không cam lòng: "Cái thứ hai, sau khi tôi có năng lực trả ơn cậu, quan hệ chúng ta tự động giải trừ."
Khương Phỉ cười một cái, gật đầu đáp ứng: "Nói xong?"
"...... ừm."
"Tốt thôi," Khương Phỉ ngẩng đầu, ở phòng khách chật hẹp, nhìn người trước mắt đang cúi đầu với cô, "Nửa đêm bị cậu gọi đến, tôi đói bụng."
Tống Nghiên sửng sốt: "Cái gì?"
"Cậu đi làm cho tôi chén mì trứng đi." Khương Phỉ xoay người ngồi ở trên sô pha, thản nhiên nhìn anh.
Tống Nghiên nhìn chằm chằm cô thật lâu sau, cuối cùng quay đầu đi vào phòng bếp, tiếng bếp bắt đầu vang lên, một lúc sau bưng ra một tô mì bốc khói với một quả trứng luộc nằm trên.
Khương Phỉ thuận tay lấy đũa, đem trứng luộc gắp đến bát nhỏ bên cạnh, đẩy đến trước mặt Tống Nghiên: "Tôi không thích ăn trứng gà."
Tống Nghiên nhíu mày.
Cô tự mình nói muốn ăn mì trứng, lại không ăn trứng gà.
"Nếu không ăn thì ném đi." Khương Phỉ nhìn anh một cái.
Tống Nghiên mím môi, lại lấy một đôi đũa, an tĩnh ăn trứng luộc.
Anh không có tính lãng phí.
Món trứng luộc bốc khói nghi ngút khiến bụng anh trống rỗng và lạnh lẽo quặn thắt, lúc này Tống Nghiên mới giật mình nhận ra từ tối đến giờ anh vẫn chưa ăn gì.
Ăn xong "Bữa ăn khuya", Khương Phỉ đứng lên, lại chỉ vào sô pha, bộ dáng như một nữ chủ nhân: "Cậu ngủ ở sô pha đi."
Tống Nghiên hơi cau may, nhìn sô pha chật hẹp, lại nhìn về phía cô: "Có ý tứ gì?"
Khương Phỉ quét mắt nhìn phòng ngủ anh, trầm tư hai giây: "Cùng nhau ngủ cũng được."
Tống Nghiên ánh mắt trầm xuống, tựa hồ mới hiểu được cô muốn ngủ ở phòng ngủ anh: "...... Không biết xấu hổ."
Nói xong liền muốn đứng dậy.
Khương Phỉ lại đột tiến đến gần anh, Tống Nghiên sắp sửa đứng dậy lại lần nữa ngồi trở về.
Khương Phỉ cúi người nhìn anh: "tôi nếu thật sự không biết xấu hổ, cậu hiện tại hẳn là đã ở trong phòng," nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung nói, "tôi cũng ở."
Tống Nghiên ngẩn ra, một cỗ u hương nhàn nhạt thoang thoảng bên mũi, anh chưa từng tiếp xúc gần gũi với nữ sinh như vậy, không biết có phải hay không, tất cả nữ sinh đều mang theo hương thơm mê người này.
Đuôi mày cô nhướng lên, không phải diện mạo ngoan ngoãn, ngược lại...... Có chút kiều mị, lại nguy hiểm, như trắng trợn thô bạo mà nhắc nhở người khác: Không cần quá thân cận.
"Hả?" Khương Phỉ thấy anh không nói, càng nhích lại gần anh.
Tống Nghiên nhanh chóng nhận ra ý trong lời cô vừa nói, vẻ mặt tức giận cùng khuôn mặt ửng hồng, anh đi vòng qua cô rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ thứ hai, lẳng lặng lấy chăn bông ra.
Khương Phỉ bật cười, không trêu anh nữa, đứng dậy đi vào phòng ngủ thứ hai.
Phòng của Tống Nghiên rất ngăn nắp và gọn gàng, trên giường có mùi thơm thoang thoảng của ánh nắng, trên đầu giường có vài cuốn sách kinh tế, Khương Phỉ ngẫu nhiên lật vài trang rồi đặt lại một cách không mấy quan tâm.
Xem ra, Tống Nghiên người như vậy, thật đúng là trời sinh con cháu hào môn, chẳng sợ hiện giờ rơi vào khu ổ chuột, cũng trời xui đất khiến mà thích những thứ sẽ có ích trong tương lai.
Nửa đêm bận rộn, Khương Phỉ cũng không nghĩ nhiều, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Mà lúc này, phòng khách.
Tống Nghiên thân hình cao gầy, cuộn mình trên sô pha, ngơ ngẩn nhìn trần nhà đen như mực, mặc dù đã cả ngày không nghỉ ngơi, vẫn ngủ không được.
Mới chỉ trong vài ngày, vận mệnh của anh tựa hồ liền đã xảy ra chuyển biến.
Những công việc từ chối anh, bệnh tình của bà, ước định cùng Khương Phỉ đầy tủi nhục cùng phẫn hận, phát sinh quá mức đột nhiên.
Cũng cho anh biết rằng, hiện giờ anh có bao nhiêu bất lực cùng kém cỏi.
Người anh để ý, anh không có biện pháp để cô bên cạnh.
Người thân, anh không có biện pháp bảo hộ.
Ngay cả việc nuôi sống chính mình, cũng không thể nắm chắc trong tay.
Anh biết ý tứ Khương Phỉ, cô làm như vậy, đơn giản chỉ là hy vọng anh rời xa Nguyễn Đường.
Khương Phỉ thích Thẩm Phóng, vì Thẩm Phóng, việc gần gũi với người cũng có thể.
Nguyễn Đường......
Tống Nghiên mặt mày hơi rũ, bởi vì biết chính mình không xứng, cho nên chưa từng tiếp nhận bất cứ sự ưu ái nào từ cô.
Hiện giờ xem ra, đây là chính xác.
Anh phải cố gắng hơn nữa mới có thể leo lên, sau đó, hoàn toàn cắt đứt quan hệ cùng Khương Phỉ!
Tống Nghiên không biết chính mình ngủ say từ lúc nào, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Có người nhẹ nhàng chọc gương mặt anh, một cỗ hương nguy hiểm thoang thoảng quanh quẩn ở cạnh anh.
Tống Nghiên đột nhiên trợn mắt, nhìn thấy Khương Phỉ cúi người, trên cao nhìn xuống, tay vẫn đặt ở trên mặt anh.
Anh nhanh chóng ngồi dậy, tránh sự đụng chạm của cô.
Khương Phỉ cười cười, đứng dậy: "Bà ngoại tỉnh, đang gọi cậu đó."
Tống Nghiên sửng sốt, liền đi về phía phòng ngủ chính.
Bà anh quả nhiên tỉnh, đang ngồi tựa lưng vào gối, đôi mắt không mất tiêu cự giống trước, ngược lại có chút sáng.
"Bà ơi, bà có thể nhìn thấy con không ạ?" Tống Nghiên nói giọng khàn khàn, ánh mắt lãnh đạm thường ngày tràn đầy kinh hỉ.
Bà lão nhìn anh nở nụ cười: "Tiểu Nghiên."
Tống Nghiên ngơ ngẩn, cổ họng chua xót không nói nên lời, anh không nghĩ tới Khương Phỉ thật sự có thể chữa khỏi đôi mắt cho bà mình.
Ngoài cửa, Khương Phỉ nhìn Tống Nghiên độ hảo cảm, nhướng mày.
Tống Nghiên độ hảo cảm: 15.
Phòng ngủ chính, bà lão như nghĩ đến cái gì: "Phỉ Phỉ đâu? Vừa nãy là Phỉ Phỉ vẫn luôn chiếu cố bà, con đừng quên cảm ơn người ta......"
Tống Nghiên dừng một lát, quay đầu nhìn Khương Phỉ đang lười nhác đứng ở phòng khách, trầm mặc không được tự nhiên nói: "Cảm ơn."
Khương Phỉ đi vào phòng ngủ chính, trên mặt biểu tình trở nên ngoan ngoãn: "Không khách khí, bạn học Tống," nói, cô nhìn mắt bà cụ, "Bà cậu đôi mắt tuy rằng có thể thấy rõ đồ vật, nhưng mỗi ngày vẫn phải kiểm tra một lần, sau khi học xong liền qua đây, thế nào?"
Tống Nghiên khẽ cau mày.
Anh luôn cảm thấy Khương Phỉ nhìn vào mắt mình nói ra lời này, không giống như là vì kiểm tra mắt của bà, mà là...... vì anh.
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của cô đã trở nên phá lệ nghiêm túc.
Tống Nghiên nói: "Được."
Khương Phỉ cười cười, nhìn thời gian: "Đã 8 giờ, bạn học Tống, nên đi trường học."
Tống Nghiên chần chờ nhìn mắt bà ngoại.
Bà lão vội nói: "Mau đi đi, bà thấy chính mình so trước kia còn có tinh thần hơn."
Tống Nghiên gật đầu: "Vậy bà nghỉ ngơi thật tốt."
Đến khi cùng Khương Phỉ xuống hành lang, Tống Nghiên đẩy đạp đẩy ra, nhìn cửa trống rỗng, khẽ cau mày: "Cậu không gọi tài xế tới đón?"
Khương Phỉ vô tội mà mở to hai mắt: "Cậu sẽ không chở tôi sao?"
Sáng nay cô đã gọi điện cho dì Văn, nói dối rằng mình đã đi từ sớm.
Tống Nghiên hơi siết chặt tay, nhìn cô một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Anh không thể nói "Không".
Khương Phỉ bật cười, nghiêng người ngồi ở ghế sau, thuận tay ôm lấy eo anh.
Tống Nghiên thân hình cứng đờ, trực giác muốn tránh tay cô.
"Ồ, đúng rồi," Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì, đầu từ phía sau ngó ra, "Bạn học Tống, về việc cậu không thích tôi chạm vào ngươi ......"
Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Về sau cậu khắc phục một chút."
Tống Nghiên siết chặt xe đạp, tay căng thẳng, xe đạp lắc lư.
Cùng lúc đó, đỉnh đầu độ hảo cảm giảm 5.
Tống Nghiên độ hảo cảm: 10.
Khương Phỉ: "......"
Một đám, đều nhỏ mọn như vậy.
......
Tin tức Tống Nghiên và Khương Phỉ hai người sáng nay cùng đi học , thực mau lan truyền khắp toàn bộ khuôn viên trường.
Một cao lãnh chi hoa nhà nghèo, một mỹ mạo thiên kim đại tiểu thư, nhìn liền biết như hai đường thẳng song song, hiện giờ lại đi cùng nhau một cách quỷ dị.
"Nghe nói có người nhìn thấy, sáng nay Tống Nghiên chở Khương Phỉ đến trường."
"Nghe nói có người nhìn thấy hai người là từ phía đường nhà Tống Nghiên đến, Khương Phỉ sáng sớm liền đến nhà Tống Nghiên sao?"
"Nói không chừng hai người ở chung......"
"Không biết tháng sau Khương Phỉ còn khiêu vũ cùng Thẩm Phóng hay không, trước kia không phải cô ấy luôn mời Thẩm Phóng sao?"
"......"
Thẩm Phóng mới vừa bước vào lớp học, liền nghe thấy mọi người xung quanh xì xào.
Thấy hắn tiến vào, những người đó trao đổi ánh mắt, im bặt.
Thẩm Phóng nhíu mày, trong tiềm thức liếc nhìn chiếc ghế bên trái vẫn còn trống.
Hắn nhịn không được xoa dạ dày có chút đau nhức, kỳ nghỉ qua đi, sinh hoạt tựa hồ cũng khôi phục đến thời điểm trước kia, không còn có người nhìn chằm chằm hắn dùng bữa sáng.
Thẩm Phóng hừ nhẹ một tiếng, trong khoảng thời gian này, Khương Phỉ không tìm hắn nhận sai, thậm chí không còn xuất hiện trước mặt hắn, mỗi ngày không biết bận cái gì.
Hắn nghe nói, cô cũng không có tiếp xúc Tống Nghiên.
Ngay khi Thẩm Phóng suy tư, có nên chủ động đến gặp cô để cô "giải thích tội lỗi của mình" hay không, dù sao cũng là cô đáp ứng yêu cầu "Tiếp cận Tống Nghiên", nhưng không có hoàn thành.
Khi đó, cô có lẽ sẽ xúc động và mong hắn hủy bỏ ước định kia ......
Di động đột nhiên rung lên.
Thẩm Phóng hoàn hồn, liếc nhìn giảng viên đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, lấy điện thoại di động ra, Trần Băng gửi tới một đường link bài viết trên diễn đàn trường.
Thẩm Phóng thuận tay nhấn vào, nhìn thấy tiêu đề ánh mắt liền căng thẳng.
《 Sống chung? Cao lãnh chi hoa cuối cùng bị thiên kim nhà giàu bắt lấy? 》
Phía dưới còn có một bức ảnh, ảnh được chụp ở khoảng cách khá xa, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
Chàng trai áo sơ mi trắng đi xe đạp chở một cô gái mặc váy.
Thẩm Phóng nắm chặt di động tay căng thẳng.
Gương mặt kia, hắn quá quen thuộc.
Kỳ nghỉ trước đó không lâu, cô mỗi ngày đều mang theo bữa sáng đến chung cư tìm hắn, mang chân trần đi khắp phòng, lại ngồi trên ghế sô pha xem phim đến cảm thán, đỡ hắn đi dạo bên hồ ......
Hiện giờ, cô lại ngồi trên một chiếc xe đạp, ôm eo người khác.
Động tác thật mau.
Cũng thật tốt đẹp a.
Tốt đẹp làm người ta muốn huỷ hoại.
Bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, thanh âm Trần Băng ở sau người vang lên: "Nghỉ trưa rồi, sao cậu còn ngồi đây?"
Thẩm Phóng tỉnh táo lại, gắt gao mím môi không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng khi tới hành lang cạnh cửa thì dừng lại.
Nguyễn Đường đứng ở nơi đó, cầm hộp cơm mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Cũng ngay lúc này, Thẩm Phóng đột nhiên tỉnh táo lại.
Khương Phỉ là vì hắn, rốt cuộc, hắn là người duy nhất cô hôn.
Chính hắn là người muốn Khương Phỉ đi tiếp cận Tống Nghiên!
Hiện giờ, hắn được như nguyện, quan hệ với Nguyễn Đường càng ngày càng gần.
Hắn không có lý do tức giận.
Nhưng trong lòng lại tựa hồ không phải sinh khí, mà là phẫn nộ, còn có...... Chút chua xót.
"Thẩm Phóng." Nguyễn Đường đi đến trước mặt hắm, thanh âm vẫn mang theo ủy khuất cùng nghẹn ngào.
Trước kia, mặc dù Khương Phỉ đến gần Tống Nghiên, nhưng cô có thể nhìn ra Tống Nghiên không thích, cô vẫn cho rằng cô là cô gái duy nhất ngồi quanh anh.
Nhưng hôm nay, Khương Phỉ đã di chuyển đến góc đối diện cô, mà Tống Nghiên lại chủ động ngồi bên người Khương Phỉ.
Cô vài lần muốn tìm Tống Nghiên hỏi cho rõ ràng, chuyện gì đang xảy ra với anh, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái liền thu hồi ánh mắt, không để ý tới cô nữa.
Chỉ có lời đàm tiếu của những người xung quanh.
Những người đó nói, cô là người theo đuôi Tống Nghiên, nói cô căn bản không có tư cách so với Khương Phỉ ......
Cuối cùng, cô khó nhịn chịu những nguời đó, chỉ có thể thừa dịp nghỉ trưa chạy ra.
"Làm sao vậy?" Thẩm Phóng thanh âm căng chặt.
"Tống......" Nguyễn Đường vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ đến lúc trước mình vừa nhắc tới Tống Nghiên, Thẩm Phóng sẽ nhăn chặt mày, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì, tôi có thể cùng cậu ăn cơm trưa không?"
Thẩm Phóng ngơ ngẩn.
Hắn đã từng rất chờ mong Nguyễn Đường chọn hắn thay vì chọn Tống Nghiên, nhưng hôm nay cô chọn hắn, hắn vì cái gì tìm không thấy nửa điểm vui sướng?
"Tiểu thư, bữa trưa của cô." Ở cuối hành lang, cửa lớp đối diện truyền đến thanh âm quen thuộc.
Thẩm Phóng theo tiếng nói nhìn sang, sau đó thân thể chấn động.
Khương Phỉ đưa lưng về phía hắn, tiếp nhận cơm trưa tài xế đưa tới.
Tóc dài sau người nhẹ nhàng đung đưa, cực kỳ giống ngày sinh nhật đó, cô hôn hắn xong liền xoay người rời đi.
Khương Phỉ dường như nhận thấy được gì đó, quay đầu nhìn về phía bên này.
Thẩm Phóng hô hấp căng thẳng, bất giác nắm lấy tay Nguyễn Đường: "Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa."Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Khương Phỉ.
Nhưng Khương Phỉ chỉ nhìn thoáng qua hắn, rồi sau đó liền nhẹ nhàng bâng quơ mà quay đi.
Chỉ một cái liếc mắt đó, phía sau lưng Thẩm Phóng phát lạnh.
Quá bình tĩnh.
Bình tĩnh, giống người xa lạ.
......
Khương Phỉ mang theo hai phần cơm trưa cùng Tống Nghiên đi về phía đình nhỏ sau trường học.
Nơi đó phong cảnh đẹp, tầm nhìn rộng, cũng có bàn đá ghế đá, là một chỗ rất hợp để ăn cơm, về phần Tống Nghiên, Khương Phỉ đem hộp cơm của anh giấu đi, anh bị ép buộc tới nơi này.
Chỉ là khi sắp đến nơi, bước chân Tống Nghiên khựng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
Khương Phỉ theo tầm mắt anh nhìn qua, sau đó hơi nhướn mày, lại gặp.
Thẩm Phóng cùng Nguyễn Đường đang ngồi ở nơi đó, cùng nhau dùng cơm trưa.
cô xoay người muốn bỏ đi.
"Bạn học Khương sao lại bỏ đi?" Phía sau, giọng Thẩm Phóng đột nhiên vang lên, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
Khương Phỉ dừng lại, xoay người sang chỗ khác, nhìn Thẩm Phóng, an tĩnh mà cười: "Sợ quấy rầy các cậu."
Thẩm Phóng biểu tình căng chặt, nhìn chăm chú vẻ mặt không chút gợn của cô, tựa như người ở cùng hắn trong kỳ nghỉ kia không phải cô, trong lòng càng thêm tức giận, hừ lạnh nói: "Chỉ với cậu mà có thể quấy rầy được tôi!"
Khương Phỉ nhìn hắn, mím môi, không nói gì.
"Thẩm Phóng." Một bên Nguyễn Đường mặt tái nhợt kêu hắn, "Cậu sao lại nói chuyện với bạn học Khương như vậy?"
Thẩm Phóng phản ứng lại, chính mình quá kích.
Hắn liếc nhìn Khương Phỉ, lại nhìn Tống Nghiên: "Bạn học Khương không chê, liền cùng nhau ăn đi, nhiều người náo nhiệt."
(bạn học Khương: Chê, rất chê ^^)
Tống Nghiên nhíu mày.
Khương Phỉ nghĩ, gật đầu: "Được."
Nói xong, cô cùng Tống Nghiên đi vào trong đình nhỏ, bàn đá vừa vặn là hình vuông, bốn người hai bên.
Khương Phỉ mở túi giấy, đưa hộp cơm phía trên cho Tống Nghiên, phía dưới để lại cho chính mình.
Tay đang cầm muỗng của Nguyễn Đường căng thẳng, hai mắt tối sầm, bọn họ đã thân mật đến mức cô ấy mang cơm cho anh sao?
Sắc mặt Thẩm Phóng khi nhìn thấy hộp cơm cũng tối sầm lại. Hộp cơm kia, cùng hộp cơm Khương Phỉ mỗi buổi sáng trong kỳ nghỉ cô đưa cho hắn, giống nhau như đúc.
Hiện giờ, cô lại cho Tống Nghiên.
Khương Phỉ nhận thấy được độ hảo cảm Thẩm Phóng có dao động, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay cô, độ hảo cảm tăng thêm 1.
Khương Phỉ lại như không có việc gì thu hồi ánh mắt, trầm tư vài giây sau, gắp trứng gà trước mặt đưa tới hộp cơm Tống Nghiên.
Tống Nghiên quay đầu nhìn cô.
Khương Phỉ cười: "tôi không thích ăn trứng gà."
Thẩm Phóng độ hảo cảm thêm 1.
Khương Phỉ dừng một chút, gắp lại tôm trong hộp cơm Tống Nghiên.
Tống Nghiên không còn nhìn cô, cúi đầu không có chút dao động.
Thẩm Phóng độ hảo cảm thêm 1.
Khương Phỉ nhịn không được cười một tiếng, mỗi một lần cô cùng Tống Nghiên có động tác thân mật, độ hảo cảm Thẩm Phóng liền gia tăng.
Thời gian dùng cơm trôi qua một nửa, cũng đã gia tăng đến 85.
Thẩm Phóng nghe cô tiếng cười, nhìn biểu tình rất vui vẻ của, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.
Cùng Tống Nghiên ở bên nhau, liền cao hứng như vậy sao?
Khi cô ở cạnh hắn, cô chưa bao giờ cười vui như vậy!
( ờ! Chắc vui 😊)
Một bên, Nguyễn Đường liều mạng khắc chế ánh mắt nhìn về phía Tống Nghiên, quay đầu nhìn sang Thẩm Phóng, rồi sau đó mới nhận thấy được sắc mặt của hắn vô cùng đáng sợ: "Thẩm Phóng......"
cô chưa nói xong.
"Bang" một tiếng, Thẩm Phóng đập đũa xuống bàn, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phỉ: "Không ăn nữa, không ăn."
Nụ cười trên mội Khương Phỉ biến mất, vội ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt vương sự lo lắng.
Thẩm Phóng hô hấp cứng lại.
Khương Phỉ nhìn sang Nguyễn Đường bên cạnh, sau đó cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Thẩm Phóng cảm thấy trái tim co giật một chút, hai mắt tràn ngập lửa giận, ngay cả Nguyễn Đường cũng vứt ra sau đầu, đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Tống Nghiên ánh mắt trầm xuống, nhìn bóng lưng Thẩm Phóng, lại nhìn Nguyễn Đường đang rưng rưng nước mắt, nghĩ nghĩ, lấy khăn giấy đưa qua.
Nguyễn Đường lại đột nhiên đứng lên, hất tay đang cầm khăn giấy của anh: " Tôi không cần cậu giả bộ tốt bụng" nói xong xoay người chạy đi.
Khương Phỉ mặt không đổi sắc ăn xong miếng cơm cuối cùng, chậm rãi đem khăn giấy trong tay Tống Nghiên rút ra, thong thả ung dung lau khóe môi: "Cảm ơn khăn giấy của bạn học Tống."
Bên kia.
Thẩm Phóng sải bước về phía trước, đi đến khu rừng phía sau khuôn viên liền dừng lại, nhịn không được hít thở sâu vài hơi, nhưng không thể xua đi làn sương mù trên lồng ngực.
Trái tim nơi đó, đau âm ỉ.
Rõ ràng không nên như vậy.
Hắn để Khương Phỉ tiếp cận Tống Nghiên, Khương Phỉ đã thành công.
Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch.
Tại sao lại đau?
Tay hắn nắm chặt thành quyền.
Trước kia nếu hắn không ăn, cô sẽ tràn đầy quan tâm, nhưng từ khi bắt đầu đi học, cô không hỏi đến quá nửa câu rằng hắn hắn có ăn bữa sáng hay không.
Trước kia cô luôn là ở bên hắn dây dưa không ngừng, đuổi không đi, bây giờ lại dây dưa cùng Tống Nghiên.
Còn dây dưa đến thành công như vậy!
Trước kia, kia hộp cơm là cô mỗi ngày sáng sớm đưa cho hắn, hiện giờ cô lại cho người khác.
Vô số thứ. Cô đều làm cho một người khác.
Là hắn tự mình yêu cầu cô.
Thẩm Phóng cảm thấy miệng đầy chua xót, hắn đột nhiên nghĩ đến kỳ nghỉ, cô nhét vào trong miệng hắn viên kẹo đường vị quả vải, hắn quay đầu liền nhổ ra.
Điện thoại đổ chuông.
Trần Băng nhắc nhở hắn nên trở về đi học.
Thẩm Phóng phớt lờ nó.
Hắn bỏ tiết học buổi chiều.
Cho đến khi mặt trời lặn, sinh viên trong tòa nhà lần lượt ra về, Thẩm Phóng mới phản ứng lại, hôm nay kết thúc.
Hắn đứng dậy đi đến phía cổng trường, nhìn thấy thân ảnh cô gái ngồi ở ghế sau xe đạp phía trước liền dừng lại.
Tống Nghiên đạp xe, chở Khương Phỉ.
Mà Khương Phỉ ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo anh.
Hoàng hôn kéo bóng dáng kia hai người thật dài.
Rõ ràng trước đó không lâu, Khương Phỉ còn ngồi ở ghế sau xe hắn.
Cô nói, cô sợ khi hắn xảy ra chuyện, cô không ở cạnh bên hắn.
Nhưng hôm nay, cô đã bị hắn đẩy đến bên người người khác ......
Thẩm Phóng hơi khom lưng, trái tim từng đợt run rẩy.
Còn có, dần dần rõ ràng cảm giác ghen ghét điên cuồng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top