Chương 2
"Dì muốn con giúp dì tìm hiểu tính cách của cô gái kia? Chỉ là con còn nhỏ, nhìn người không chuẩn, nếu tùy tiện đi tìm cô ấy, sẽ làm anh Hạo Vũ khó chịu?" Chu Nặc áp dụng chiêu thức vu hồi lộ tuyến*, báo đáp Đỗ gia có thể , nhưng không phải cái gì cũng được, làm người ngăn cản đôi lứa quá thiếu đạo đức.
*(vu hồi lộ tuyến: thủ đoạn tác chiến được thực hiện bằng cách cơ động lực lượng vào bên sườn hoặc sau lưng đối phương)
Tưởng Yên Nhiên tươi cười điềm đạm, "Nặc Nặc, có phải con không nhớ những việc trước đây hay không?"
Chu Nặc cúi đầu không nói lời nào, kỳ thật cô cũng không biết nên nói cái gì.
"Trước kia con vì Hạo Vũ mà không quan tâm đến những cái khác, đem con ra nước ngoài là vì không muốn con tuổi nhỏ mà đem tất cả thời gian lãng phí vào tình yêu, mấy năm nay biểu hiện của con rất tốt, người trong nhà cũng thích có con dâu như vậy, con hiểu ý dì không?"
Xem ra nguyên chủ thật sự thích Đỗ Hạo Vũ, nhưng do trước kia không xứng, còn hiện tại xứng đôi với nhau? Chu Nặc không tin tưởng những lời này lắm, trên thực tế thân phận của cô với việc Đỗ Hạo Vũ thích cô gái kia không khác biệt nhau mấy.
"Dì, con hiện tại rất tốt, trước kia do con nhỏ tuổi không hiểu chuyện."
Tưởng Yên Nhiên ôn nhu cười, cũng không cưỡng ép, "Cũng được, con vừa trở về, chờ con thích ứng một thời gian đã rồi nói sau, ông nội còn đang ở bệnh viện, hiện tại nói những việc này cũng không phải thời gian tốt."
Chu Nặc thở ra một hơi, cùng bà cười cười, không gian bỗng nhiên trầm mặc xấu hổ.
"Dì, bệnh của ông nội rất nghiêm trọng sao? Con có thể đi bệnh viện thăm ông không? Nếu con không đi, có phải không lễ phép không?"
"Không cần vội, ông nội mới vừa tỉnh lại, hai ngày nữa con đi thăm ông cũng không muộn."
Tưởng Yên Nhiên không ở nhà lâu, sửa sang lại quần áo liền cầm túi xách ngồi siêu xe rời đi, trước khi đi còn dặn Chu Nặc nếu muốn có thể ra ngoài một chút.
Chu Nặc về phòng suy nghĩ đối sách, mạch máu kinh tế và quan hệ Đỗ gia đều nắm trong tay, tương lai không nói trước được điều gì, huống chi việc trước mắt cô còn không nắm rõ, việc cấp bách là có thể tìm được người hỏi một câu về việc xảy ra mấy năm trước.
Cô buồn bực phát rầu, trên trời rơi chiếc bánh có nhân, người làm dọn dẹp thảm ở phòng khách không nghiêm chỉnh, cho rằng chủ nhân không có trong nhà bắt đầu nói chuyện bát quái.
"Vị Chu tiểu thư ngày hôm qua là người nào vậy? Sao trước kia chưa từng thấy cô ấy?"
Đáp lại lời nói của người giúp việc kia là một giọng nói nhỏ bén nhọn vang lên, "Chu tiểu thư cái gì, chẳng qua năm đó cha mẹ cô ấy với lão tiên sinh có ân tình, sau khi cha mẹ mất không nơi nương tựa được Đỗ gia chúng ta nhận nuôi, lúc đó còn không biết xấu hổ mà thích tiểu thiếu gia, phu nhân cùng lão phu nhân đưa cô ấy ra nước ngoài, cũng thật không biết tốt xấu, nếu không phải Đỗ gia nuôi dưỡng, cô ấy hiện tại không biết đang ở đâu kiếm ăn đâu."
"Vậy ư, thế cô gái đó đến đây lúc nào vậy, có thể ăn không uống không như vậy sao?"
"Cũng không phải như vậy, tôi nghe nói lúc 11 tuổi được mang đến đây, hình như cha mẹ ở đây làm bếp với dọn dẹp, cũng không phải người giàu có gì, khéo khi cũng chẳng có tài sản gì để lại."
Người giúp việc tấm tắc hâm mộ: " Vậy hiện tại chẳng phải là phát tài rồi."
Người hầu kia thấp giọng hừ một tiếng: " Không có tí giá trị con người, người như vậy chúng ta không chướng mắt? Chính là dựa vào khuôn mặt đẹp của mình mà thôi ——"
Chu Nặc mở cửa ra, gập ngón tay gõ lên cánh cửa, mặt không biểu tình nhìn hai người đó.
"Hai người nói chuyện quá to, làm phiền đến việc ngủ của tôi."
Hai người ngượng ngùng, lại cầu xin cô: "Chu tiểu thư, thật xin lỗi, chúng tôi làm việc không đến nơi, chỉ thuận miệng nói chuyện, xin tiểu thư đừng nói cho phu nhân biết."
Chu Nặc không dao động, khẽ cười nói: "Nhà các cô có quy định gì, không cần nói với tôi, tự mình nói với quản gia đi"
Cô còn cường điệu nói rõ ba chữ "nhà các cô", sau đó đóng lại cửa phòng.
Người giúp việc kia xô đẩy người cùng cô ta buôn chuyện, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đều tại cô, bây giờ thì hay rồi." Một người làm khác cũng hối hận không ngừng, dựa theo quy định của phu nhân, nói xấu chủ nhân sẽ bị trừ tiền lương.
Ở trong phòng, Chu Nặc hơi nhíu nhíu mày, tình huống hiện tại có chút khó giải quyết, ân tình của Đỗ gia với cô rất lớn, kế hoạch muốn rời khỏi Đỗ gia rất khó thực hiện, nếu muốn khách khí rời đi, cũng sẽ bị người khác nói lòng lang dạ sói.
Bản thân Chu Nặc tính cách điềm đạm, cô ban đầu tính toán cùng Đỗ gia chung sống thật tốt, tận lực trả hết đống tiền Đỗ gia tiêu trên người cô, nhưng hiển nhiên Đỗ gia có ý muốn khác với cô, nhà hào môn thích liên hôn để củng cố địa vị, cô không phải con cháu Đỗ gia, mặc dù thân phận cô không thích hợp làm người liên hôn, nhưng vẫn có thể lợi dụng mượn sức người khác, như vậy sẽ không cần Chu Nặc trả ơn.
Cô ở trong phòng tự hỏi trong chốc lát, tính toán muốn ra cửa đi đâu đó một chút, nhưng khi xuống lầu lại thấy một ít ảnh chụp ở phòng khách, là ảnh của vợ chồng Đỗ gia cùng một vị lão gia, một ảnh khác là ảnh một người đàn ông tẻ tuổi, chắc là Đỗ Hạo Vũ trong miệng Tưởng Yên Nhiên, đẹp trai trong nhà lại nhiều tiền, người như vậy cùng một cô gái khác biệt tầng lớp yêu nhau cũng rất bình thường, tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?
Ảnh chụp trong khung đều xem xong, cũng không thấy dấu vết tồn tại gì của nguyên chủ ở Đỗ gia, Chu Nặc thở dài, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại thấy dì Lâm xuất quỷ nhập thần đi tới.
"Chu tiểu thư muốn ra cửa?"
Chu Nặc gật gật đầu, Đỗ gia sẽ không hạn chế hoạt động của cô chứ?
Dì Lâm cười cười: "Phu nhân vừa gọi điện thoại tới muốn mời tiểu thư đến bệnh viện một chuyến, lão tiên sinh nghe nói người đã trở lại, muốn gặp tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xe, người có muốn hay không đi sửa soạn một chút?"
Chu Nặc thầm nghĩ muốn cái gì đều đã chuẩn bị hết, cô có thể nói cái gì? Cũng may cô mặc đã quần áo để ra ngoài, trực tiếp lên xe, đến bệnh viện coi như nhanh chóng làm quen hoàn cảnh.
Lão tiên sinh ở bệnh viện tư nhân anh dưỡng, ngồi trong xe nhìn kiến trúc bệnh viện xa xa, thiết kế to lớn xinh đẹp đồng thời cũng nói lên bệnh viện này phong thái bất phàm, cô ở nước ngoài hình như cũng nghe nói danh tiếng của bệnh viện này.
Sau khi đi theo tài xế vào bệnh viện, Chu Nặc bỗng nhiên nảy sinh biểu cảm u ám lạnh lẽo, chẳng lẽ khí lạnh trong bệnh viện quá nhiều? Tập trung nhìn nhìn, cửa thang máy mở ra, một làm gió phá lệ mát mẻ lùa qua, cô vô ý thức xoa xoa cánh tay, đi vào thang máy, tài xế đã ấn nút đi lên, cô nhìn chằm chằm số tầng lầu không ngừng nhảy lên, cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh.
Ở phòng VIP chỉ có cha con Đỗ gia cùng con dâu, Đỗ Chấn Quốc mái tóc bạc màu từ từ già đi, nhìn về phía Chu Nặc lộ ra nụ cười vừa lòng cùng từ ái.
"Ông nội, người khỏe, con trở về không đi thăm người trước, con xin lỗi."
Đỗ Chấn Quốc giọng nói to lớn vang dội, cho dù ốm yếu nhưng giọng nói vẫn như cũ: "Nặc Nặc trở về thật tốt, chỉ chớp mắt cái con đã trở thành đại cô nương."
Chu Nặc nhấp môi mỉm cười, lễ phép hỏi thăm tình huống thân thể lão tiên sinh, cùng đơn giản kể lại chuyện cô ở nước ngoài, xa cách nhưng không nhiệt tình tôn kính. Đỗ Chấn Quốc cùng Đỗ Trọng Đối diện, trong mắt hai người đồng thời hiện lên vẻ kinh ngạc cùng đáng tiếc.
Bọn họ gọi Chu Nặc một mình đến bệnh viện, ý chính là có chuyện muốn nói, một lúc sau, rốt cuộc Đỗ Chấn Quốc mở miệng , trịnh trọng thong thả nói ra một việc: "Nặc Nặc, có chuyện ông vẫn chưa nói cho con biết, hiện tại nghĩ đến chúng ta vì lợi ích bản thân, hại con cùng gia đình chia lìa, là do chúng ta không đúng."
Chu Nặc vẻ mặt mờ mịt, "Ông nội, người đang nói cái gì?" Cô thật sự nghe không hiểu.
Cô mờ mịt làm bộ dáng nhu nhược đáng thương, Tưởng Yên Nhiên đi tới vỗ vai cô, bộ dáng ôn nhu như chưa bao giờ có.
Đỗ Trọng hắng giọng mở miệng giải thích ngọn nguồn sự tình: "Nặc Nặc, là thế này, nhà chúng ta vẫn luôn coi con là con cái ruột thịt mà yêu thương, bởi vì việc năm đó con vô tội, chúng ta hiện giờ ái ngại, ông nội bởi vì chuyện này suy nghĩ mà thân thể không khỏe, nhưng con phải tin, chúng ta thật sự không có hại con."
"Ông nôi, chú, mọi người đang nói chuyện gì, con nghe không hiểu." Chu Nặc mơ hồ nhất trí đáp lại.
"Nặc Nặc, kỳ thật con có cha mẹ của con, trước kia con cũng đã gặp bọn họ, nhưng là do chúng ta vẫn luôn không nói cho con." Tưởng Yên Nhiên thấy cha chồng cùng chồng không nói, chủ động nói ra sự thật năm đó .
"Con chắc còn nhớ rõ con còn có một người cô, là con gái nhỏ nhất của Đỗ gia, cô ấy là hòn ngọc quý trên tay ông bà nội con, năm đó cũng là mỹ nhân nổi danh đế đô, lúc trẻ tuổi cô ấy có thích một người, người đó gia cảnh không bằng Đỗ gia, trong nhà không muốn gả cô ấy qua để chịu khổ, ông bà nội con nhịn đau khổ đồng ý thành toàn cho hai người, nhưng người đàn ông kia không quý trọng cô ấy, khi cô con mang thai sinh non mà một mạng hai xác, còn muốn cưới tiểu tam vào cửa, ông nội con muốn người đó trả lại của hồi môn của cô con, nhưng tiền trong nhà hắn thiếu hụt không thể rút ra, ông con muốn người đó nếm trải cảm giác thống khổ khi mất đi đứa con của mình, nên nói người đó mang con của tiểu tam sinh ra đưa lại đây......"
Chu Nặc không thể tin được hỏi: "Đứa bé kia chính là con sao?"
Đỗ Chấn Quốc xấu hổ gật đầu: "Nặc Nặc, thật xin lỗi con, lúc ấy ta chỉ có tâm tư trả thù, ai biết được anh ta tình nguyện đưa con lại đây, cũng không muốn trả lại của hồi môn của cô con, nhiều năm như vậy, đã làm khó con rồi."
Đỗ Trọng đứng lên, đi đến trước mặt Chu Nặc, cúi người thật sâu: "Nặc Nặc, thân thể ông con không tốt, chú là con của ông, chú thay ông xin lỗi con, mong con tha thứ."
"Con......dì, hiện tại trong đầu con rất loạn......" Chu Nặc xoay người mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhăn mày, đây là chuyện cẩu huyết ngoài ý muốn của cô, hơn nữa cô cảm thấy sự việc này từ phía nào nhìn đã nhìn thấy nhưng cục diện xoay ngược lại, không cần hạ thấp người, cẩn thận nghĩ cách nhanh chóng báo đáp Đỗ gia, là việc tốt ngoài ý muốn.
Ở sau lưng cô, ba người Đỗ gia không tiếng giao lưu với nhau, Đỗ Trọng nháy mắt với Tưởng Yên Nhiên, ý bảo bà tiến lên khuyên bảo.
Nhưng Tưởng Yên Nhiên còn chưa đi qua, Chu Nặc đã xoay người lại, biểu tình vẫn như cũ rối rắm, nhưng ánh mắt kiên định, cắn cắn môi nhẹ giọng hỏi: "Ông, người hiện tại nói cái này là.....Muốn đưa con trở về sao? Bọn họ là ai vậy?"
"Cũng không phải muốn đem con đi, là do lần này ông sinh bệnh nhớ tới chuyện này nên ái ngại, nghĩ rằng nếu không nói cho con, chính là chết không nhắm được mắt." Đỗ Chấn Quốc tóc đã trắng hết áy náy bất an, hối hận không thôi.
Tưởng Yên Nhiên bảo Chu Nặc ngồi xuống lần nữa, nói cho Chu Nặc danh tính của người nhà kia, "Cha con họ Tần, gọi là Tần Chí Hào, cũng sinh sống ở đế đô, ông con ở bệnh viện tư nhân này là của ông ngoại của anh trai con mở, hiện tại là anh trai con quản lí."
Bà sau khi nói xong cảm thấy không đúng, bỗng nhiên dừng lại, nắm bả vai Chu Nặc, ôn nhu hỏi: "Nặc Nặc, ông nội con hiện tại muốn bồi thường cho con, con xem con muốn chọn như thế nào."
Chu Nặc bất động yên lặng quan sát phản ứng của ba người, nhưng vẫn còn bộ dáng mờ mịt nhìn theo Tưởng Yên Nhiên hỏi: "Cái gì cơ ạ?"
"Tần gia vẫn luôn rất quan tâm tình huống của con, muốn đón con trở về, nếu con muốn quay về thì về, nhưng Đỗ gia vĩnh viễn là nhà của con, hơn nữa con không phải thích anh Hạo Vũ sao? Trong nhà có thể cho các con đính hôn, chờ thêm ấy mấy năm nếu tình cảm các con ổn định thì sẽ cử hành hôn lễ."
Chu Nặc bình tĩnh chờ lựa chọn tiếp theo.
Tưởng Yên Nhiên cho rằng cô thẹn thùng, thiện ý giải thích cười: "Nếu con không muốn cùng Hạo Vũ đính hôn, trong nhà sẽ bồi thường con một số tiền, bảo đảm con tuổi già vô lo vô ưu, nói đến cùng là do một ít tư tâm trong nhà, làm con nhiều năm ủy khuất như vậy."
Hai lựa chọn thực ra đều vô cùng hoàn mỹ, Đỗ gia cũng không bạc đãi Chu Nặc, hiện tại bồi thường đã rất hào phóng, cháu trai duy nhất cùng đống lớn tài sản, chọn cái gì cũng không có hại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top