Chương 1


Máy bay vững vàng bay trên bầu trời, từ khung cửa sổ hướng ra ngoài từng đám, từng đám mây vây quanh, Chu Nặc trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt ôn nhu uyển chuyển, đôi mắt sáng long lanh vũ mị phong tình, cho dù là ngồi trên máy bay, cô vẫn như cũ ngồi thẳng sống lưng, chiếc váy dài bao lấy dáng người phập phồng quyến rũ, nói chuyện lễ phép ôn hòa cùng tiếp viên hàng không.

Cô đứng dậy muốn đi đến buồng vệ sinh, người đàn ông trung niên bên cạnh vui vẻ đứng dậy nhường chỗ ngồi, bề ngoài xinh đẹp bên ngoài luôn có ích lợi, đặc biệt cô gái này thập phần nữ tính, yểu điệu.

Từ buồng vệ sinh đi ra, lại ngồi trở lại trên chỗ ngồi, người đàn ông trung niên mở miệng nói chuyện phiếm hai câu.

"Cô gái, cô về nước thăm người thân, hay đi du lịch?"

Chu Nặc ánh mắt hơi lóe, mỉm cười trả lời: "Tôi tốt nghiệp về nước."

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu, ông tuy thưởng thức mỹ nhân, nhưng không phải là loại ruồi bọ bám dầu mỡ, rất nhanh khôi phục lại an tĩnh, một lát sau, trên máy bay bắt đầu nhắc nhở, máy bay chuẩn bị hạ cánh, mong hành khách chú ý an toàn.

Chu Nặc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đã vội vàng không chờ nổi muốn xem nơi cô sắp đặt chân xuống, đột nhiên sinh ra cảm giác thân thuộc làm cô lệ nóng quanh tròng!

Thời điểm Chu Nặc xuyên qua thế giới này, nguyên chủ cùng cô trùng tên trùng họ là một cô nương nhỏ mười năm tuổi, vừa đến nước Mỹ bắt đầu cuộc sống du học sinh, nhưng bởi vì bạo lực học đường tự sát mà chết, mà cô thức đêm xem tiểu thuyết, ngủ một giấc dậy phát hiện mình xuyên qua trở thành một thiếu nữ mười lăm tuổi thật sự hận không thể đâm đầu xuyên trở về. Cô có danh xưng mới vừa thăng cấp thành tiểu phú bà, nhân sinh tiêu sái tự tại, trở lại lúc mười lăm tuổi làm lại từ đầu, vẫn ở đất nước xa lạ, cả người Chu Nặc đều bao phủ một tầng tuyệt vọng y hệt lúc mới đến!

Hơn nữa cô xuyên thành tiểu cô nương thân phận có chút xấu hổ, nguyên chủ của Chu Nặc hình như được nhận nuôi từ nhỏ, cha mẹ nuôi đưa cô ra nước ngoài du học, đối với cô yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, không chỉ hoàn thành việc học, mà còn phải tham gia những hoạt động nghệ thuật, học đánh dương cầm, lễ nghi, vẫn là ở nước ngoài tha hương bên người không có bất kì người thân nào, nhớ tới việc bạo lực học đường còn luẩn quẩn trong lòng, Chu Nặc vẫn không thể hiểu được, cô biến thành tiểu cô nương mới lớn này, hành động chịu hạn chế, còn có ân tình nhiều năm của cha mẹ nuôi, có thể nói người ở dưới mái hiên, không thể tùy tiện cất bước chạy lấy người, chỉ có thể nỗ lực nhanh chóng hoàn thành việc học, xem xem cha mẹ nuôi có dự định  gì với cô.

Nguyên chủ bởi vì bạo lực học đường tự sát mà chết, Chu Nặc lại không biết thân thể của mình sống hay chết, nhưng tới đâu hay tới đó, cô bắt được hung thủ đã hại chết nguyên chủ, lại ngụy trang thành đã bị chịu thương tổn không nhớ được ký ức trước kia, trường học hướng cô bồi thường, phụ trách chiếu cố cô, cũng rất ít hỏi đến tình huống của cô, cho nên việc Chu Nặc không có ký ức của nguyên chủ, cũng có thể yên ổn sống sót, không làm người khác nhận thấy khác thường.

Cha mẹ nuôi rất ít khi hỏi đến cuộc sống sinh hoạt của cô, Chu Nặc cũng cực kì mừng rỡ tự tại, ở nước ngoài sống 6 năm lại phảng phất qua đi như trong nháy mắt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Nặc báo cáo thành tích với hai người, rốt cuộc được cho phép về nước định cư, cô tạm thời bỏ xuống nghi ngờ, lòng vui sướng tràn đầy nhìn thấy quê hương.

Sau khi máy bay hạ cánh nghe được tiếng Trung quen thuộc bên tai, Chu Nặc rất muốn không màng hình tượng ở sân bay nhảy lên hai vòng, nhưng thực tại rất mau đưa cô trở về, cô đành phải tiếp tục bảo trì hình tượng dịu dàng thục nữ.

Bãi đỗ xe ở sân bay có xe của cha mẹ nuôi Đỗ gia phái tới đón cô, xe rất nhanh rời khỏi sân bay, thẳng một đường chạy như bay, Chu Nặc nhịn không được xem bên ngoài cảnh tượng.

Chăm sóc kiêm nhiệm vụ bảo vệ cô, Lưu Phi cũng hiểu cậu cũng đã nhiều năm không về nước, ở bên cạnh vị tiểu thư này tâm trạng giống nhau, đặc biệt đối phương tuổi nhỏ đã xuất ngoại, thời gian 6 năm chưa bao giờ trở về nước.

Tài xế ở phía trước lái xe không nói một câu, làm Chu Nặc có cảm giác cùng cha mẹ nuôi giống nhau, thiếu ngôn thiếu ngữ, giống như khách khí, thực chất là lạnh nhạt, nhưng đối phương có thể nhận nuôi nguyên chủ, lại tận chức tận trách cho cô nền giáo dục tốt đẹp, vô luận như thế nào, Chu Nặc đều sẽ đối với đối phương bảo trì một phần tôn kính.

Từ sân bay đến Đỗ gia khá xa, Lưu Phi kiến nghị Chu Nặc ở trên xe ngủ một lát, Chu Nặc không để ý đến, như cũ si ngốc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi này cùng trí nhớ trong cô về thành phố không giống nhau, thật lâu trước kia cô liền xác định khi xuyên tới thế giới này cùng thế giới nguyên bản của cô là không gian song song, nhưng khi chính mắt thấy sự bất đồng này, cảm giác vẫn rất kỳ diệu.

"Chu tiểu thư, rất nhanh sẽ đến nhà." Tài xế phía trước nhắc nhở một câu.

Chu Nặc đối với tình huống của Đỗ gia hai mắt một bôi đen, cô không có ký ức của nguyên chủ, chỉ biết Đỗ gia nhận nuôi nguyên chủ, cho cô xuất ngoại, ngày lễ ngày tết sẽ đưa cô một bao lì xì, rất ít khi nhìn thấy người, cũng đúng lúc không cần cô lo lắng việc ký ức của có thể hay không có cái gì ảnh hưởng không tốt.

Cô lấy gương ra chỉnh trang lại gương mặt, xác định không có gì tì vết, chờ đến khi xe đi vào biệt thự Đỗ gia, thấp thỏm cùng tò mò xuống xe.

Biệt thự Đỗ gia xa hoa to lớn, có thể nhìn ra được Đỗ gia tài lực hùng hậu, hoa viên nhỏ có người làm vườn chăm sóc không tò mò cũng sẽ không lễ phép nhìn trộm khách đến Đỗ gia.

Tài xế giúp Chu Nặc mang hành lý đến phòng khách, Chu Nặc tùy ý để hắn đưa vào, trừ bỏ người làm vườn ra cô không thấy ai khác, tòa biệt thự to yên lặng có chút quỷ dị.

Chu Nặc đứng ở phòng khách chờ một lát nhưng không ai tới, đang muốn lên tiếng đặt câu hỏi bỗng nhiên một người bảo mẫu từ sau lưng cô xuất hiện, đôi mắt tam giác không có gì dao động, lãnh đạm nói: "Các chủ nhân đều không ở nhà, Chu tiểu thư mời đi theo ta."

Chu Nặc bị người bảo mẫu liếc mắt một cái làm ngực cô liền nhảy lên, phong cách biệt thự ngày càng kỳ quái, chẳng lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều? Cô quay đầu lại nhìn, tài xế cùng Lưu Phi đều đã rời đi, cô xa lạ đứng ở phòng khách phát ngốc, rồi sau đó đi theo bảo mẫu lên lầu.

Bảo mẫu mang vali hành lí nhỏ của cô tới trước cửa một gian phòng cho khách, tiếp tục dùng giọng nói cứng nhắc nói: "Phu nhân ở bệnh viện chiếu cố lão tiên sinh, mời tiểu thư trở về không cần khách khí, đây là phòng của tiểu thư, tiểu thư có yêu cầu gì có thể nói với tôi, tôi họ Lâm."

Chu Nặc đáp một tiếng, rất khách khí nói: "Cảm ơn, dì Lâm."

Dì Lâm xoay người rời đi, Chu Nặc thè lưỡi đẩy cửa đi vào, gian phòng Đỗ gia chuẩn bị cho cô là một phòng tiêu chuẩn cho khách, gọn gàng sạch sẽ không hề có hơi thở người ở qua, Chu Nặc xoay người đóng cửa lại, đem vali hành lí trong tay đặt ở góc tường, ba lô vẫn luôn không buông xuống, bên trong đều là những giấy chứng nhận quan trọng của cô, nếu có tình huống ngoài ý muốn, tùy thời có thể mang đi.

Cũng không phải là cô lòng lang dạ sói, mà là Đỗ gia thật sự quỳ quái, nguyên chủ du học ở nước ngoài, Đỗ gia chi trả học phí cùng sinh hoạt phí, ở nước ngoài cũng có chuyên gia kiểm tra việc học cùng lễ nghi, người Đỗ gia đến Mỹ thăm tình hình lúc ấy gặp mặt cô, nhưng trong 6 năm số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô không rõ Đỗ gia thu dưỡng nguyên chủ là muốn làm cái gì?

Nhưng cô dù sao cũng là được Đỗ gia nuôi lớn, về nước cũng là được Đỗ gia cho phép, người Đỗ gia không hỏi ý kiến cô, sau khi biết thời gian về nước trực tiếp phái Lưu Phi tới đón cô, cha mẹ nuôi cho cô ấn tượng chính là lạnh nhạt bá đạo.

Chu Nặc ngây ngốc ngồi trong phòng, rất nhanh có người hầu đem hai vali hành lí lớn mang đến phòng cô, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô mang quần áo thường xuyên mặc sửa sang lại để một góc, sắc trời rất mau tối sầm, bụng cô bắt đầu kêu nhưng trong hành lí không có gì ăn, cơm trên máy bay cũng không ăn được cô đang chờ về nước ăn một bữa no nê, hiện tại xem ra chỉ có thể an tĩnh ngốc ở trong nhà, chờ ngày mai ra cửa tìm cơ hội đi lãnh hội mỹ thực của tổ quốc đã lâu không được ăn.

Nhưng ngồi không ở trong phòng cũng không có ý nghĩa gì, Chu Nặc nghĩ nên đi ra một chút, xem có thể nhìn được một ít đồ vật gợi lên hồi ức hay không, hoặc là chờ lát nữa đối mặt cha mẹ nuôi lại xấu hổ, chẳng qua là cô vừa mới ra cửa, gặp dì Lâm đang đi lên lầu, mời cô xuống lầu ăn tối.

"Dì Lâm, mọi người đều chưa trở về, cháu ăn cơm trước có phải hay không không thích hợp?" Chu Nặc không phải không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, thân phận cô ở Đỗ gia phỏng chừng có chút xấu hổ, nếu tùy tiện ăn cơm trước, khẳng định là không tốt lắm.

Dì Lâm ngẩn ra một chút, nhìn xem thời gian nói: "Tiên sinh cùng phu nhân cũng không nói thời gian trở về, tiểu thư nếu không đói bụng chờ có thể chờ hai người về."

Chu Nặc cùng dì bảo mẫu xuống lầu tìm cốc nước uống, mới từ phòng bếp đi ra liền nghe thấy đại sảnh truyền đến bước chân cùng tiếng nói chuyện, nên cô cùng dì Lâm đi ra ngoài.

Chu Nặc đều nhận ra hai người ở phòng khách, là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa của cô, hai người nhìn thấy cô đều là kinh ngạc.

"Chú, dì, mọi người đã trở lại." Cha mẹ nuôi không cho phép Chu Nặc gọi bọn họ là cha mẹ, Chu Nặc vẫn luôn gọi như vậy.

Đỗ phu nhân Tưởng Yên Nhiên khí chất nhu hòa, gương mặt nghiêm túc đối mặt với Chu Nặc nhàn nhạt gật đầu, Đỗ tiên sinh Đỗ Trọng khi chất nho nhã, ông đeo đôi kính gọng mạ vàng trên mũi, người không mập không gầy khi nhìn thấy Chu Nặc có chút hoảng hốt.

"Nặc Nặc đã trở lại à, cùng nhau ăn cơm đi."

Tưởng Yên Nhiên đối với lễ nghi, cử chỉ của Chu Nặc có yêu cầu nghiêm khắc, ngồi vào bàn ăn mặc dù cô thích ăn đồ gì cũng không thể ăn nhiều, sau khi nhai kỹ nuốt chậm ăn xong một chén cơm nhỏ cô liền theo tiết tấu của vợ chồng Đồ gia buông đôi đũa.

Ăn cơm xong, vợ chồng họ thực sự có chút mệt mỏi rất nhanh lên lầu nghỉ ngơi, không chừa cho Chu Nặc có cơ hội nói chuyện. Cô lại tâm sự nặng nề trở lại trong phòng, kéo rèm vào cùng kiểm tra xem trong phòng có đồ vật gì không nên tồn tại hay không, sau khi xác nhận an toàn cô liền nằm liệt hình chữ đại (大) trên giường.

Tình huống ở Đỗ gia Chu Nặc không biết nhiều lắm, cha mẹ nuôi chưa bao giờ đề cập tới mà cô cùng Lưu Phi cũng không bao giờ hỏi thăm tin tức của Đỗ gia, đối phương nói chuyện với cô đều rất thận trọng , cảnh giác. Cô đã từng nghĩ tới chi ra một số tiền để thuê thám tử tư ở nước Mỹ điều tra về bản thân, nhưng kết quả là bị lừa mất một số tiền mà không được gì cả, dần dần cô từ bỏ việc tìm hiểu thân phận của Đỗ gia, dù sao sớm muộn gì đều sẽ biết, hiếu kỳ quá cũng không có chuyện gì tốt.

Cô ngồi trên máy bay thời gian lâu như vậy hơn nữa còn lệch múi giờ nên không lâu ngã vào trên giường liền ngủ mất.

Đại khái chuyển tới chỗ mới không quen, Chu Nặc cả đêm mơ mộng, cô mơ thấy một câu chuyện tiểu thuyết cẩu huyết ngược luyến, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không nhớ đã mơ thấy cái gì, đây là tình huống gì thế?

Ngày hôm sau Chu Nặc mang quầng thâm mắt bị dì Lâm đánh thức, "Chu tiểu thư, phu nhân ở nhà ăn chờ ngài."

Chu Nặc mơ màng một lúc nhanh chóng rửa mặt trang điểm nhẹ nhàng rồi vội vàng xuống lầu đi xuống nhà ăn, Tưởng Yên Nhiên đang ngồi ăn cháo tổ yến, thoạt nhìn tâm tình không tệ, còn hướng cô cười cười, "Nặc Nặc, ngồi đi."

"Thật xin lỗi, dì, con bị sai giờ nên dậy trễ."

"Không sao, con trở về cũng rất vất vả rồi." Tưởng Yên Nhiên không dấu vết đánh giá Chu Nặc giả danh này, khó có được biểu lộ ra biểu tình vừa lòng.

"Lại đây, con trước ngồi xuống ăn sáng đã, ăn xong rồi cùng dì nói chuyện."

Đây thực là khảo nghiệm lòng hiếu kỳ của Chu Nặc cùng lễ nghi trên bàn ăn, muốn ăn no nhưng không thể quá sốt ruột, còn phải bảo trì lòng hiếu kì cùng tôn trọng Tưởng Yên Nhiên nữa.

Mười phút sau, Chu Nặc ăn được năm phần no, ưu nhã lau miệng, mỉm cười nói: "Dì, con đã ăn xong, dì có chuyện gì muốn nói ạ."

"Được, dì nói thẳng con trở về đã có tính toán muốn làm cái gì chưa?"

Chu Nặc đã sớm có tính toán, "Dì, con tính tìm một công việc trước có thể nuôi bản thân, dì cùng chú đã giúp đỡ con nhiều năm như vậy, con ghi nhớ ân tình của hai người, con nhất định sẽ báo đáp lại chú dì."

Tuy rằng nói như vậy rất hèn mọn, không thoải mái nhưng Chu Nặc chỉ có thể tạm thời nhận mệnh.

Tưởng Yên Nhiên trong mắt hiện lên một mặt ngoài ý muốn: "Xem ra con đã trưởng thành rồi, so với trước hiểu chuyện hơn rất nhiều, dì rất vui mừng, trong nhà nuôi con không cần con báo đáp gì cả, con bình an lớn lên là tốt rồi."

Chu Nặc cũng không vì vậy mà thả lỏng, cô mỉm cười đáp theo câu nói.

"Đúng rồi, con trở về còn chưa gặp được anh Hạo Vũ đi? Các con nhiều năm như vậy không gặp nhau, cậu ấy chắc chắn sẽ nhận không ra con."

Từ từ, xưng hô thân thiết như vậy là như thế nào? Cô chỉ biết vợ chồng Tưởng Thiên Nhiên có một người con trai, nhưng lại không nhớ rõ người đó hình dạng gì, Đỗ Hạo Vũ?

Chu Nặc tiếp tục duy trì nụ cười, thật ra cô cũng không biết nói cái gì, ký ức trước kia cô cái gì cũng không có, cô có thể nói cho Tưởng Yên Nhiên biết cô không nhớ rõ ký ức mười năm tuổi sao?

"Lâu như vậy con còn chưa hỏi thăm ông nội cùng anh Hạo Vũ, trong lòng con rất nhớ mọi người, nhưng quá lâu rồi ký ức con cũng có chút mơ hồ, hơn nữa lúc đó con còn nhỏ, đối với anh Hạo Vũ ấn tượng cũng không sâu sắc, dì người sẽ không trách con chứ?"

Tưởng Yên Nhiên lại ngoài ý muốn nói, "Không có gì, chúng ta là người một nhà, về sau sẽ quen thuộc nhau thôi."

Bà lại hỏi một ít về việc học của Chu Nặc, tựa hồ muốn dẫn ra đề tài gì đó, Chu Nặc khá tò mò, chủ động nói về đề tài kia, Tưởng Yên Nhiên rối rắm thử thăm dò nói ra vấn đề mà bà bất an.

"Anh Hạo Vũ của con dạo gần đây đang yêu đương, nhưng người nó thích trong nhà lại không vừa ý, các con tuổi tương đương nhau, dì mong con có thể đi gặp cô gái kia một lần."

Chu Nặc đã nghĩ ra, Đỗ gia muốn chia rẽ đôi uyên ương, còn muốn cô làm thuyết gia, chẳng qua cô không nghĩ ra, việc cô cùng Đỗ Hạo Vũ ở bên nhau Tưởng Yên Nhiên rất để ý, chẳng lẽ trước kia nguyên chủ thích anh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top