Chương 6
[Linh hồn to xác. Làm như chỉ cần Giang Trạc nói to hơn một chút là nó sẽ ngất xỉu.]
Editor: Gấu Gầy
Thấy kiệu hoa vẫn đang rơi xuống, người giấy nhỏ lắc lư, sắp rơi ra ngoài. Giang Trạc sợ nó chạy mất liền nắm nó trong tay, sau đó dẫm lên đá rơi, xoay người vài vòng bay xuống dưới.
Bởi vì gió thổi, tứ chi của người giấy nhỏ "phần phật" kêu trong không trung, trông rất đáng thương. Vừa chạm đất, Giang Trạc lập tức gọi đèn dẫn đường ra, đưa người giấy nhỏ lên trước mặt, cẩn thận quan sát.
Người giấy nhỏ toàn thân màu trắng, hình dáng bình thường, giống như ai đó tùy tiện cắt ra. Nhưng chính vì vậy lại càng khiến nó trở nên kỳ lạ, chẳng lẽ bùa chú trên kiệu hoa chỉ để trấn áp một người giấy nhỏ thôi sao?
Giang Trạc nói: "Xin hỏi vị này..."
Người giấy nhỏ "phần phật" treo trên ngón tay y, trông rất yếu ớt, làm như chỉ cần Giang Trạc nói to hơn một chút là nó sẽ ngất xỉu.
Giang Trạc dừng một lát, mới nói: "... xưng hô thế nào?"
Người giấy nhỏ không nói không rằng, không biết có hiểu hay không.
Giang Trạc cũng không sợ, lật qua lật lại kiểm tra nó một lượt, không phát hiện ra điều gì bất thường, lại thấy nó rất lười biếng mệt mỏi, nên quyết định mang nó theo bên mình, xem tình hình thế nào. Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ này tối đen như mực, là một cái hố sâu do con người đào, còn lớn hơn cả hang ổ của tên thư sinh vừa rồi, nhìn lên trên không thấy đáy.
"Thôi xong," y nói với người giấy nhỏ, "Ngươi và ta rơi xuống đây, không thể quay lại đường cũ được nữa rồi."
Người giấy nhỏ nằm trên tay y, mặc kệ y dẫn mình đi về phía trước. Tiếc là đèn dẫn đường đã mất bấc đèn, bây giờ ánh sáng có hạn, không soi rõ được cái hố sâu này lớn đến mức nào. Giang Trạc cũng mù đường, cứ coi như mình đang đi dạo. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng tiến, cùng lắm thì lại vào hang hùm miệng sói một lần nữa, kiểu gì cũng có cách ra ngoài.
Cứ thế đi được gần nửa canh giờ, mặt đất dưới chân bỗng nhiên ẩm ướt. Giang Trạc nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt "tách tách", xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo, giống như đã vào hầm mộ nào đó, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối. Đi thêm vài bước, phía trước tối đen như mực, lại có một đầm nước.
Giang Trạc cầm đèn soi sang hai bên, thấy hai bên đầm nước đều có một pho tượng khổng lồ. Vì ánh sáng yếu ớt, y chỉ nhìn thấy chân của hai pho tượng, chúng được gắn liền với vách tường, chắc là được tạc ra để canh giữ đầm nước.
Thú vị thật.
Về việc tạc tượng canh giữ linh hồn, Giang Trạc cũng biết một chút. Nghe đồn vào thời kỳ Thái Sơ, hỗn độn sinh ra hai thân xác, một là Vạn Linh Thuỷ Tổ Giao Mẫu, hai là con rắn bất tử Đại A. Đại A trí tuệ bị khuyết, không thể khống chế được sức mạnh của mình, đã đâm thủng hỗn độn, khiến nước trời tràn xuống, suýt chút nữa cuốn trôi thế gian. Để ngăn chặn nước trời, Giao Mẫu đã giao chiến và dùng tay không giết chết Đại A. Từ đó, da thịt của Đại A hóa thành núi rừng, xương cốt biến thành mạch đất của lục châu.
Nhưng không biết từ khi nào, trên thế gian lại xuất hiện một tông phái thờ phụng Đại A, tên là "Hồ Quỷ". Nghe nói tộc Hồ Quỷ rất thích tạc tượng khổng lồ, lấy việc đuổi rắn trừ quỷ làm kế sinh nhai, là sư phụ của quỷ sư thiên hạ. Sau này lục châu đại chiến, bọn họ bị nữ vương Minh Triết đuổi đi, phân tán khắp nơi, thế lực suy yếu, lại bị Thiên Mệnh Ti vây quét cách đây hai mươi năm, toàn tộc diệt vong.
Giang Trạc tuy không xa lạ gì với tộc Hồ Quỷ, nhưng cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ biết mỗi khi tộc trưởng Hồ Quỷ qua đời đều được chôn cất trên một mạch đất của Đại A. Chẳng lẽ y lại vô tình rơi vào mộ của Hồ Quỷ sao? Y đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động dưới đầm nước, hình như có thứ gì đó đang bơi.
"Ào."
Mặt nước vốn tĩnh lặng không biết bao nhiêu năm bỗng nhiên chuyển động, tạo thành một xoáy nước, dần dần xoáy nước quay càng lúc càng nhanh, Giang Trạc cảm thấy một lực hút mạnh. Đáng nói là, vừa rồi tên thư sinh biến thành quái vật khổng lồ cũng không thể lay chuyển được y, vậy mà lúc này y lại đang bị hút dần về phía xoáy nước.
Tay áo Giang Trạc bay về phía trước, tóc đen tung bay, người giấy nhỏ trên ngón tay vừa bay lên đã bị y túm lại. Y nín thở, chống lại lực hút này — "Lộp cộp", đá vụn rơi xuống từ hai bên vách tường, hai pho tượng khổng lồ nhấc chân, vậy mà lại cử động!
Bên trái hét to: "Kẻ nào dám!"
Bên phải gầm lên: "Làm càn ở đây!"
Hai pho tượng nói xong, đều giơ hai tay lên, một tay cầm đao, một tay cầm rìu, chém mạnh về phía Giang Trạc!
Giang Trạc "vụt" một tiếng giơ quạt ngang người: "Hay lắm – Vô Thương!"
"Vô Thương" là một chiêu trong kiếm pháp của Bà Sa Môn. Nếu người khác sử dụng, có thể dùng kiếm đỡ vạn địch, nhưng Giang Trạc không có kiếm, Vô Thương của y là chú quyết, chỉ có thể mượn "kiếm" của người khác mà dùng.
Tuy nhiên, dù là mượn, Giang Trạc cũng phải mượn cho thật khác biệt. Chỉ thấy phía sau y bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm nghiệp hoả hừng hực cháy, bay lên không trung, đỡ lấy đao và rìu của hai pho tượng.
Hai pho tượng khựng lại, một bức nói: "Nghiệp hoả Bà Sa!"
Bức kia hét lên: "Thiêu đốt vạn ác!"
Giang Trạc cười nói: "Thú vị thú vị, hai ngươi thật kỳ lạ, cứ thích giành lời của ta làm gì?"
Ai ngờ hai pho tượng bỗng gào lên mấy tiếng "oa oa oa" quái dị, tức giận bừng bừng, một bức kêu: "Bình sinh căm ghét nhất!"
Bức kia tiếp lời: "Đệ tử Bà Sa Môn!"
Cuối cùng đồng thanh hét lên: "Giết!"
Chữ "giết" vừa dứt, chúng đồng loạt đè xuống. Thanh kiếm mà Giang Trạc mượn làm sao chịu nổi? Nghiệp hoả tan biến, hình dạng thanh kiếm cũng lập tức tan rã.
Nơi này không biết sâu dưới lòng đất bao nhiêu, lại không có lỗ hổng thông lên trời, muốn dùng "Phá Hiêu" để triệu hồi thiên lôi, e rằng lôi chưa đến, Giang Trạc đã bị chúng chém làm đôi rồi. May mà y có vô số chú quyết có thể dùng, bèn dựng đứng chiếc quạt, đang định niệm chú, nào ngờ lực hút trong đầm nước lại mạnh lên, "kéo" y về phía nó.
Đúng là họa vô đơn chí!
"Ta–" Giang Trạc đạp một chân lên mép đầm nước, "Lệnh Hành!"
Vừa dứt lời, y đã dịch chuyển khỏi đó mấy chục bước, thoát khỏi phạm vi lực hút của đầm nước. Đây là thuật dịch chuyển tức thời, bình thường dùng để lười biếng, ai ngờ lúc này lại có tác dụng. Đao và rìu của hai pho tượng đập xuống chỗ y vừa đứng, mặt đất lập tức nứt ra một rãnh sâu.
Hai pho tượng xoay người, "rút" thân mình ra khỏi vách tường, khiến mặt đất rung chuyển. Chúng nhặt lại đao và rìu, hùng hổ bước về phía Giang Trạc.
Giang Trạc nói: "Cần gì tức giận như vậy? Ta chỉ là lạc đường thôi..."
Một pho tượng nói: "Giảo hoạt!"
Bức kia nói: "Trời tru đất diệt!"
Giang Trạc không ngờ, có một ngày mình lại bị "trời tru đất diệt" vì lạc đường. Y chỉ cười: "Oan ức quá, ta chỉ là đi ngang qua đây, xem náo nhiệt một chút, vậy mà lại bị hai tên ngốc các ngươi đuổi đánh. Sao lúc tên thư sinh kia vừa ăn thịt người vừa làm ác trên đầu các ngươi, các ngươi lại không quản?"
Một pho tượng nói: "Nói nhảm ít thôi!"
Bức kia định tiếp lời: "Xông—"
Nó há to miệng, nhưng không nói được chữ nào. Hóa ra Giang Trạc đã giấu tay ra sau lưng, niệm chú cấm ngôn nó. Nó không nói được, chỉ biết trợn mắt, tức giận dậm chân loạn xạ.
Giang Trạc thò đầu ra, rất ngạc nhiên: "Chẳng lẽ hai ngươi phải nói luân phiên mới được à?"
pho tượng này không nói được, bức kia cũng im lặng, Giang Trạc đoán đúng rồi, chúng phải nói luân phiên mới được. Tượng Cự Linh nào chịu nổi sự ấm ức này? Không đợi Giang Trạc cười nhạo, chúng đồng loạt bước tới, định giẫm lên Giang Trạc.
Giang Trạc chỉ chờ lúc này, y vung tay áo, liên tục hô hai câu quyết: "Lệnh Hành, Đốn Hãm!"
Chân của hai pho tượng vừa chạm đất, mặt đất bỗng như tờ giấy mỏng, lập tức sụp xuống, thân hình chúng nghiêng ngả, đồng loạt rơi xuống.
Giang Trạc đứng ở bên kia, giải trừ cấm ngôn, chỉ nghe thấy trong đám bụi mịt mù, một pho kêu "oa oa oa", pho kia gào "á á á", không lâu sau, chỉ còn cái đầu lộ ra trên mặt đất. Không phải Giang Trạc không muốn đuổi chúng đi, mà là chúng quá lớn, chú quyết "Đốn Hãm" của y chỉ có thể làm sụp sâu đến thế.
Hai pho tượng khổng lồ đều không phục, một bức nói: "Gian manh!"
Bức kia nói: "Xảo quyệt!"
Rồi đồng thanh hét lên: "Đáng chết, đáng chết!"
Giang Trạc thong thả đi đến giữa hai cái đầu, thản nhiên nói: "Đệ tử Bà Sa Môn ta bây giờ sẽ làm loạn đây."
Một bức nói: "Sao ngươi dám!"
Bức kia nói: "Ngươi không thể!"
Giang Trạc thấy thú vị: "Ta dám đấy, ta cứ làm đấy, nhưng nếu các ngươi nói cho ta biết trong đầm nước có cái gì, ta sẽ cân nhắc không đi qua đó."
Hai pho tượng nhìn nhau, một bức nói: "Không nói không nói!"
Bức kia nói: "Nói nói cũng được!"
Chúng bất đồng quan điểm, trừng mắt nhìn đối phương.
Một bức lại nói: "Trưởng lão có lệnh!"
Bức kia đáp: "Không được quấy rầy!"
Giang Trạc nói: "Ồ, hóa ra bên trong là trưởng lão của tộc Hồ Quỷ các ngươi."
Chúng hoảng hốt, không còn quan tâm ai trước ai sau, tranh nhau nói: "Ngươi đừng đoán mò!"
"Nói bậy!"
Giang Trạc suy nghĩ: "Thú vị thật, dưới sông Hắc Xà là miếu Minh Công, dưới miếu Minh Công là hang thư sinh, dưới hang thư sinh lại là mộ Hồ Quỷ, các ngươi xếp chồng lên nhau như vậy..."
Hai pho tượng đột nhiên im lặng, bắt đầu nghiến răng, phát ra tiếng run rẩy "lộp cộp", dường như có thứ gì đó khiến chúng cực kỳ sợ hãi. Giang Trạc khó hiểu, thấy chúng trừng mắt nhìn phía sau mình, bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua, một lực hút mạnh kéo y lên.
Chỉ nghe tiếng "phì phì" không dứt, cái đầm nước kia — đó nào phải đầm nước, rõ ràng là một hang rắn khổng lồ! Vô số con rắn đen như mực trào ra, vảy chúng óng ánh dưới đèn dẫn đường, chen chúc nhau bò lổm ngổm khắp nơi.
Lệnh Hành!
Nhưng chú quyết lại mất tác dụng, lực kéo giật Giang Trạc thật đáng sợ, lôi y về phía hang rắn. Trong lúc nguy cấp, người giấy nhỏ vẫn luôn nằm trên mu bàn tay Giang Trạc vùng vẫy thoát ra, bay lên theo gió. Nó bay, bay, bay, rồi đáp xuống che mắt Giang Trạc.
Ầm—
Lực hút đột nhiên biến mất, đàn rắn bỏ chạy tán loạn, chỉ còn Giang Trạc lơ lửng giữa không trung. Y chắc chắn lúc này không phải là ảo giác, cảm giác nóng rát kia lại xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn lúc kiệu hoa rơi xuống — bởi vì người vô hình đó, đang ôm ngang eo y.
—----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top