27
" Kim tổng thấy bộ này có vừa ý ko ?" Cô nhân viên tười kéo Joohyun ra trước mặt Taehyung.
Joohyun ngượng ngùng cúi gầm đầu xuống. Hắn nhìn nàng chằm chằm như này thật xấu hổ a !
" Đi " Taehyung lạnh lùng ôm ngang eo nàng kéo đi coi như ngầm đồng ý.
" Đi đâu ? " Joohyun mơ mơ màng hỏi lại.
" Em đến đây để làm gì ?"
" A , chụp ảnh cưới"
Taehyung ko hề kiệm lời nhếch mép tán dương " Thông minh. Chúng ta đi "
" Thật ko ?" Joohyun được khen vui sướng ôm eo hắn, miệng cười tủm tỉm.
" Thật "
Cô nhân viên đứng cạnh đó lòng thầm thắc mắc rốt cuộc não người này làm bằng gì. Vẻ mặt trước đó còn đang giận dỗi mà chỉ cần được khen một câu tiền vui vẻ đến mức kia .
-----
" Đói quá . Tae, mặt trời đã lên quá mông rồi " Joohyun thực sự ko thể chịu nổi nữa. Từ sáng đến giờ nàng đã thay ko biết bao nhiêu bộ váy rồi , cười đến răng cũng sắp rụng ra rồi a .
Chụp ảnh cưới đúng là việc khổ cực nhất từ trước tới giờ nàng phải chịu.
" Chúng ta đi ăn. " Người đàn ông ôm ngang eo cô gái nhỏ kéo đi. Hắn cũng ko nỡ nhìn nàng cực khổ. Chụp ảnh cưới nhiêu đó là đủ rồi.
" Tae, hôm nay người ta muốn ăn hào nướng phô mai "
" Được. Chuẩn bị xe "
Đang ngó đông ngó tây bỗng Joohyun thấy bóng hình quen thuộc.
" Tae, kia ko phải em của anh sao . Còn bên cạnh.... hình như là Yerim a"
Taehyung nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, quả thực đúng là như vậy. Nhưng chính hắn cũng ko rảnh mà quan tâm những việc này. Tên đó có nhiều phụ nữ cỡ nào, chăng lẽ hắn còn ko biết sao ? Thấy Joohyun định qua đó, Taehyung giữ chặt eo kéo lại " Em ở yên đây cho tôi, đừng quan tâm đến việc của bọn họ "
Joohyun bĩu môi " Người ta sang chào hỏi tẹo cũng ko cho "
" Không cho. Em là muốn làm kì đà cản mũi ?" Taehyung nhướn mày.
" Đâu có, anh nhìn bọn họ đi. Vẻ mặt đó của Yerim rõ ràng là ko tình nguyện "
" Ko tình nguyện từ lúc nào đã mướn em quan tâm ?"
" Cô ấy là bạn thân của tôi a "
Thấy tài xế đến gần, Taehyung ko muốn đôi co nhiều với nàng. Trực tiếp nhấc bổng nhét vào xe " Đừng cản trở bọn họ, chúng ta đi. "
Vào đến nhà hàng, Joohyun mặt vẫn phụng phịu, thỉnh thoảng còn lườm Taehyung mấy lần.
" Em uỷ khuất ?" Taehyung xiết chặt eo nàng, nhíu mày hỏi.
" Tae, lần sau anh ko nên bất ngờ nhét người khác vào trong xe, như vậy hết sức ko tốt a, đến giờ tôi vẫn còn bị sưng ở đầu đấy " Cầm lấy tay của Taehyung để lên đầu nàng như một minh chứng cho lời nói của mình hết sức chân thực
Taehyung buồn cười với vẻ mặt của nàng, đặt nàng vào lòng, đôi môi tà mị lướt nhẹ qua tai nàng, bàn tay ko ngừng xoa bóp nơi đẫy đà trước ngực " Sưng ở đâu, có cần tôi xoa bóp hộ em ko ?"
Những từ ngữ này lọt vào tai Joohyun lại vô cùng rợn người, nàng bất chợt run mạnh một cái , nuốt một ngụm nước bọt " Anh .. anh ...anh.."
" Tôi làm sao ?" Joohyun ấp úng nửa ngày ko ra lời nào. Mặt đỏ ửng như trái cà chua.
" Lưu manh "
Phong Diệc Thần đang vui vẻ chêu chọc nàng liền ko vui, tay tăng thêm vài phần sức lưc " Đã học được cách mắng người rồi ?!"
" Đừng , sẽ bị người khác nhìn thấy "
" Đây là phòng bao "
" Sẽ có phục vụ vào "
" Họ sẽ ko vào " Taehyung vuốt ve đôi đồi đẫy đà trước ngực, chiếc lưỡi ko ngừng liếm láp vùng cổ trắng nõn.
" Ưm.. đừng"
" Dựa vào cái gì ?" Taehyung tà mị lên tiếng " Em chủ động hôn tôi có lẽ tôi sẽ suy xét lại "
Joohyun ngượng ngùng suy nghĩ một lúc rồi tiến sát gần Taehyung hôn nhẹ vào môi hắn, đúng lúc nàng muốn rời đi thì hắn đã giữ chặt lại công thành chiếm đất ko cho nàng có cơ hội lui. Môi lưỡi dây dưa ko ngứt , đến khi hô hấp của Joohyun bị cạn kiệt thì hắn mới chịu rời đi tạo thành một sợi chỉ bạc nối liền từ môi nàng sang môi hắn " Bảo bối, đây mới là hôn thực sự "
Joohyun hai gò má ửng đỏ ra sức lấy lại hơi, thở phì phò.
Bàn tay Taehyung ko ngừng nghịch ngợm những lọn tóc mềm mượt. " Biết hôn là như thế nào chưa ? Hử ?"
Joohyun ngượng ngùng gật đầu nhỏ giọng meo meo " Nhưng như vậy rất mất sức a"
" Ko phải cho em ăn tẩm bổ sao ?" Ánh mắt Taehyung nhìn vào đôi môi đỏ mọng còn hơi sưng do vừa bị mình cắn, ko khỏi khẽ nhếch một nụ cười.
Thấy nàng ko nói gì, Taehyung tiếp tục chêu đùa " Hay là... đồ ăn nhiều quá, em vẫn là chưa đủ mệt để ăn tiếp ?"
" Nào.. nào có. Tôi mệt sắp chết rồi "
" Ăn nhanh lên, tôi dẫn em đi chọn nhẫn cưới "
" Ân "
Điện thoại trong túi quần rung lên, Taehyung bắt máy " Ai ?"
" Lão đại, người của Oh Bang tiến hành khiêu khích chúng ta ở biên giới Việt Trung " Hoseok khẩn cấp nói.
" Lô hàng đó giờ thế nào ? " Vẫn phong thái ung dung, Taehyung lạnh lùng lên tiếng..
" Dạ vẫn được bảo quản tốt. Tuy nhiên chúng liên tiếp đánh phá vào máy bay của chúng ta "
" Tôi sẽ điều thêm người qua đó. Lô vũ khí này rất quan trọng, ko thể nào giao chậm chễ. Cậu hãy giải quyết việc này cho tốt . Nếu có gì ko ổn gọi lại cho tôi"
" Thuộc hạ đã rõ "
Đôi mày kiếm của Taehyung nhíu lại. Sehun, được lắm! Tìm rất đúng thời điểm để tuyên chiến. Số hàng đó mới được Hắc Bang chế tạo và xuất khẩu lô đầu tiên, nếu vụ này ko thành công nó sẽ đánh dấu sự thất bại đầu của loại vũ khí mới này , gây mất lòng tin đối với người đặt hàng, như vậy uy tín làm ăn của Hắc Bang sẽ bị giảm sút. Có lẽ việc này cần chính hắn ra tay giải quyết, như vậy mới có hiệu quả.
" Tae,.. sao vậy ?" Giọng nói mềm mại của Joohyun vang lên, Taehyung cúp máy ôn nhu nói.
" Ko có gì. Chúng ta đi "
" Người ta còn chưa ăn xong " Joohyun phụng phịu bĩu môi.
" Lát trên đường mua thêm đồ ăn cho em "
Hai mắt Joohyun liền sáng rực thoả hiệp " Kem pudding cỡ lớn được ko ?"
" Được "
----
Xe chạy mãi rồi đỗ lại ở một trung tâm thương mại, nơi đây được ví như một thiên đường lấp lánh vì hầu như mọi cửa hàng chỉ bán toàn trang sức, có nhiều loại chỉ tồn tại một đến hai chiếc trên thế giới, đây là nơi dành cho giới thượng lưu tha hồ lựa chọn phụ kiện
Mới bước vào , một loạt nhân viên đã xếp thành hàng cung kính " Chào Kim tổng "
Hắn lạnh lùng ôm eo Joohyun đi vào một cửa hàng cưng chiều nói " Em đi chọn mẫu đi, tôi ngồi kia chờ em "
Joohyun ngây ngốc đi xung quanh xem, đôi mắt đảo qua đảo lại mấy lần cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn mình thích nhất.
Đôi bàn tay nõn nà của Joohyun lấy ra chiếc nhẫn đó đeo vào tay mình, lon ton chạy đến chỗ Taehyung đang ung dung ngồi đọc báo.
" Tae, nhìn này, có phải rất đẹp ko ?" Nàng chìa 5 ngón tay ra giơ trước mặt hắn .
Bỗng nhiên Joohyun cảm thấy dường như ko khí có mấy phần u ám hơn, sống lưng ko rét mà run nhẹ một cái. Taehyung nét mặt xám xịt nhấn mạnh từng chữ " Bae! Joo! Huyn !"
Joohyun giật mình sỡ hãi phản ứng vô cùng nhanh chóng " Có tôi "
" Em đi loanh quanh nãy giờ là để chọn chiếc nhẫn này ?"
Joohyun ngây thơ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó ko đúng lắm.
Cố kìm nén cơn giận, Taehyung\' vô cùng \' dịu dàng đến gần nàng.
" Em vểnh tai lên nghe rõ cho tôi : Đây !chính! là ! nhẫn! nữ, ko phải là nhẫn cưới "
Joohyun bấy giờ mới phát giác được điều mình cảm thấy ko đúng. Nếu hắn ko nhắc có lẽ nàng đã quên, hôm nay mình tới chọn nhẫn cưới a. Nàng vội nở nụ cười ngây ngốc để làm giảm bớt bầu ko khí nặng nề " Ha ha, tôi quên, chúng ta đi chọn mẫu khác a" Nói xong nàng liền ôm eo hắn làm nũng.
" Em còn dám quên ?"
Tay Joohyun đang ôm hắn xiết chặt hơn, đầu cọ sát vào vòng ngực rắn chắc như con mèo nhỏ " Người ta lần sau ko dám nữa "
Vốn định \'dạy bảo\' nàng một trận nhưng thấy vẻ mặt đó hắn lại ko nỡ, bàn tay xiết chặt eo nàng " Lần này tạm tha cho em "
__________________________________________________________________
END 27
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top