Tiện Tiện - cho tới bây giờ cũng không phải lỗi của ngươi
@Rosarin
"Lam Trạm, thuốc này thật đắng."
"Thuốc đắng là thuốc tốt."
"Thế nhưng là thật sự đắng, Ôn Tình có nói cho ngươi biết phải uống bao lâu hay không."
"Chưa từng, nhưng đối với ngươi là tốt."
"Được rồi, được rồi, trước đây là ta lỗ mãng, thuốc này đối với nó tốt, vẫn là nên uống."
"Đã biết lỗ mãng, lần sau tuyệt không thể như vậy nữa. "
"Đã biết Nhị ca ca, Tiện Tiện ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng ngươi có thể giúp ta hỏi Ôn Tình một chút, có loại thuốc nào không đắng không."
"Được, nhưng uống cái này trước."
"Được rồi, ta nghe ngươi, hì hì"
"Tốt"
Trong phòng một cảnh tượng ấm áp cảnh, ngoài cửa liền đặc sắc nhiều hơn.
Đêm qua, Giang Trừng bị Ôn Tình đuổi đi liền đi đến phòng Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên trông coi bọn hắn, trong nội tâm đã sớm kích động không thôi, a tỷ hắn rốt cuộc có thể trở về.
Hai người sau khi tỉnh lại, nghe Giang Trừng theo chân bọn họ kể hết tất cả, biết rõ Ngụy Vô Tiện té xỉu liền sang đây xem xem, chẳng qua là không nghĩ sẽ nghe thấy giọng điệu của hai người trong gian phòng truyền ra.
Giang Trừng sắc mặt tái nhợt, Ngụy Vô Tiện làm nũng hắn là biết rõ, trước kia hắn không ít lần thấy người kia hướng trong người a tỷ làm nũng, nhưng bây giờ hắn như vậy lại vô cùng tự nhiên mà làm nũng với Lam Vong Cơ, trong nội tâm không hiểu có chút sinh khí, dù sao đến nay hắn cũng còn chưa có triệt để chấp nhận sự thật rằng heo nhà mình bị cải trắng cuỗm đi mất.
Giang Trừng là sinh khí, đầu Kim Tử Hiên như tiếng sấm nổ, ngây người ra hắn cảm giác mình giống như đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Trong ấn tượng của hắn, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện là ghén ghét lẫn nhau, thủy hỏa bất dung, như thế nào sẽ trở thành đạo lữ.
Đặc biệt nghe được cuộc đối thoại trong phòng, lập tức nổi da gà khó chịu, Ngụy Vô Tiện không phải là huyết khí phương cương công tử văn nhã ư, như thế nào lại giống như nữ tử nói chuyện mềm nhũn.
Giang Yếm Ly vô cùng vui vẻ an ủi, nàng biết rõ Ngụy Vô Tiện chỉ có đối với người kia mới buống xuống tất cả phòng bị, triệt để tin tưởng mới có thể với người nọ làm nũng.
Giang Yếm Ly cười cười nói:
"A Tiện, hiện tại có tiện đi vào không?"
Ngụy Vô Tiện nghe được giọng nói của Giang Yếm Ly lập tức nhảy lên...Mà bắt đầu, kinh ngạc hô to: "Sư tỷ? "
Lam Vong Cơ đem hắn đè lại, nhét vào tay người nọ chén thuốc còn chưa uống xong, đứng dậy đi mở cửa.
"Giang cô nương, Giang tông chủ, Kim công tử, mời vào."
Sau đó nghiêng người lại để cho ba người đi vào, đóng cửa lại sau đó đến bên giường ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện trông thấy ba người đi vào, tiềm thức lại là muốn trốn tránh, đương nhiên hắn sẽ làm như vậy, đem chăn mền che qua đầu, núp ở một cái góc nhỏ bên giường.
Lam Vong Cơ thấy vậy, biết rõ người nọ vẫn là sợ hãi liền đi đến bên giường, kéo chăn ra bên cạnh, dỗ dành nói:
"Ngụy Anh, đừng sợ, ta ở đây."
Giang Trừng nói thêm:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi là có ý tứ gì, chúng ta đều đến, chính ngươi lại trốn đi, làm sai sự tình đều cũng không dám đối mặt ư"
Lam Vong Cơ nghe nói như thế nhíu nhíu mày, khí tức quanh thân lạnh đi vài phần, ném cho Giang Trừng một ánh mắt như muốn giết người.
"Lam Vong Cơ, ngươi không cần nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao? "
"Được rồi, a Trừng. Tiện Tiện, sư tỷ đã đến, ngươi đến không có ý định nhìn một chút ư? "
Ngụy Vô Tiện đầu tóc lộn xộn, là nên đối mặt hay là không nên đối mặt, sau khi hít sâu một hơi, hắn từ trong chăn bông đi ra, bước xuống giường đối mặt với Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên cúi người thật sâu chào, hô lên:
"Thực xin lỗi"
nhưng thân thể vẫn không có đứng thẳng lên.
Lam Vong Cơ đau nhói nói:
"Ngụy Anh"
Hai tay cầm lấy cánh tay của hắn muốn đem người nâng dậy, thế nhưng là người nọ vẫn là cố chấp không muốn đứng lên.
Cuối cùng vẫn là Giang Yếm Ly đem người nâng dậy, nhìn xem Ngụy Vô Tiện một bộ dạng áy náy không chịu nổi, Giang Yếm Ly nở nụ cười, kiễng chân vỗ vỗ đầu Ngụy Vô Tiện nói:
"Tiện Tiện, lâu như vậy không thấy, ngươi gầy rồi."
Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn Giang Yếm Ly vẫn là như vậy vẻ mặt ân cần, giọng điệu ôn hòa, ôn nhu quen thuộc.
Từ khi được mang về Giang gia, sư tỷ đối với hắn mà nói chính là đặc biệt tồn tại, đối với hắn yêu thương giống như mẫu thân, coi hắn như đệ đệ ruốt mà che chở.
Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, nàng vẫn luôn là cái ô bảo vệ cho mình, đối với hắn tất cả đều ấm áp.
Cho nên thời điểm tại Bất Dạ Thiên, nhìn thấy người thân yêu nhất của mình chết ở trước mặt, mới không thể khống chế được.
"Sư tỷ, thực xin lỗi, đều là bởi vì ta, ngươi cùng Tử Hiên mới phải chết, Kim Lăng trở thành tiểu hài tử không cha không mẹ, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta"
Giang Yếm Ly lắc đầu, ôn nhu nói:
"Được rồi, a Tiện, a Trừng đều nói với ta tất cả cũng không phải lỗi của ngươi, đừng có lại tự trách. "
Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà khóc, lệ rơi đầy mặt nhìn nàng, nói:
"Thế nhưng là......"
Giang Yếm Ly giúp hắn lau nước mắt.
"A Tiện, ngày đó sư tỷ đi Bất Dạ Thiên là vì muốn nói cho ngươi biết, a Tiện, cho tới bây giờ cũng không phải là lỗi của ngươi, ta không trách ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo sống sót. "
Ngụy Vô Tiện nhịn không được, hô lên
"Sư tỷ"
Đem đầu đâm thẳng vào trong ngực Giang Yếm Ly đặc biệt khóc to.
Giang Yếm Ly vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của hắn, nói:
"Tiện Tiện mấy tuổi rồi, thế nào còn thích khóc như vậy."
Ngụy Vô Tiện ở trong ngực Giang Yếm Ly đi ra, nói: "Tiện Tiện ba tuổi "
Giang Trừng nhìn xem người nọ khóc đến đần độn, u mê, cùng với a tỷ làm nũng, nhịn không được nói:
"Được rồi, Ngụy Vô Tiện, mau đem nước mắt của ngươi lau đi, đều đã lớn, còn khóc. "
Ngụy Vô Tiện liếc Giang Trừng:
"Ngươi quản ta"
Giang Yếm Ly nở nụ cười, nhìn Lam Vong Cơ yên lặng đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, để tay lên sau lưng hắn vuốt ve cho hắn ổn định tinh thần, nói:
"Tiện Tiện có phải có lời gì muốn nói cho sư tỷ, ví dụ như vị ở phía sau ngươi Lam Nhị công tử"
Ngụy Vô Tiện nhìn sang Lam Vong Cơ bên cạnh, lung tung lau mặt mấy cái, cười cười nói:
"Hì hì, sư tỷ, đây là Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân, là đạo lữ của ta, là định mệnh chi nhân của ta."
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Ngụy Vô Tiện Giang Yếm Ly không có trả lời hắn, ngược lại quay đầu hướng Lam Vong Cơ hỏi:
"Vậy còn Lam Nhị công tử? "
Lam Vong Cơ biết rõ Giang Yếm Ly đối với Ngụy Vô Tiện mà nói là một người rất quan trọng trọng - trưởng bối, tỉ mỉ hành lễ mới nói:
"Giang cô nương, Ngụy Anh là người mà đời này ta yêu nhất. "
"Cái đệ đệ này của ta, về sau liền phiền Lam Nhị công tử chăm sóc."
"Luôn bảo hộ hắn chu toàn"
Ngụy Vô Tiện sững sờ nhìn, yếu ớt hỏi:
"Sư tỷ, ngươi không phản đối. "
"Ta tại sao phải phản đối, chỉ cần là người a Tiện ưa thích, sư tỷ mừng cho ngươi."
"Sư tỷ, ngươi thật tốt! Sư tỷ, ta đã nói với ngươi......"
Ngụy Vô Tiện lời còn chưa nói hết, đã bị tiếng đập cửa phía ngoài cắt đứt.
"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối"
Đó là giọng của Cảnh Nghi, trước đó không lâu, Giang Trừng để cho Cảnh Nghi đi đưa Tư Truy cùng Kim Lăng, đưa bọn họ đến.
---------------------🌟 🌟 🌟
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top