Nghe Hàm Quang Quân hát "Vong Tiện" mới cử động
@Rosarin
Từ sau khi Ngụy Vô Tiện lộ bụng, lại xuất hiện một chuyện làm cho tất cả bọn hắn đều sốt ruột chính là Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay thai nhi không có xuất hiện bất kỳ động tĩnh nào.
Nếu theo tình huống bình thường, mang thai được bốn tháng có lẽ sẽ xuất hiện hiện tượng thai động, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng đã hơn bốn tháng tại sao một chút động tĩnh cũng đều không có.
Ôn Tình cùng Tinh Lam cũng biết là có chút không ổn, nhưng mạch tượng của Ngụy Vô Tiện một điểm vấn đề cũng không hề có. Nhưng bởi vì là song thai nên hai người cũng không dám xằng bậy chỉ có thể lại đi lật xem một ít tình huống thai động trong sách vở.
Hai người cũng nói cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thử cùng thai nhi trò chuyện nhiều một chút, xem xem là có phản ứng hay không.
Ngày đó Ngụy Vô Tiện nghe được Tinh Lam hỏi hắn về động tĩnh của hài tử, trong lòng của hắn giống như bị đè một tảng đá nặng. Buổi tối có chút ngủ không ngon, nửa đêm liền tỉnh.
Đối với này chuyện Ngụy Vô Tiện không có nói cho bất luận kẻ nào, thậm chí ngay cả Lam Vong Cơ cũng không biết.
Bởi vì nửa đếm Ngụy Vô Tiện tỉnh lại sợ ảnh hưởng đến Lam Vong Cơ đàn ngủ, cho nên bình thường bảo trì một tư thế này cho đến khi hắn lại lần nữa ngủ say.
Tuy Ngụy Vô Tiện trong lòng không phải tư vị, nhưng là mỗi khi thấy bọn hắn phiền muộn, hắn chỉ cười cười nói "Khả năng là hài tử hệt như lam trạm, thích trầm ổn, không có chuyện gì đâu."
Vì hắn và hai hài tử bọn họ đã đủ mệt mỏi, chỉ là câu "không có việc gì" suy cho cùng vẫn là việc của mình, Ngụy Vô Tiện đã phân không rõ.
Đã trôi qua 5 tháng, Ngụy Vô Tiện vẫn còn không có thai động, cái này có thể sẽ khiến mọi người lo lắng. Tinh Lam cùng Ôn Tình vẫn đang suy nghĩ phải dùng cách gì kích thích thai nhi.
Buổi tối hôm đó, Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh lại liền thế nào cũng không ngủ lại được, nghĩ đến mấy tháng này tất cả mọi người nói với hắn mà nói, tâm tình có chút căng thẳng, nước mắt nhịn không được mà chảy ra.
Bởi vì không muốn ảnh hưởng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện một mực cắn chăn mền, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào.
Lam Vong Cơ vẫn còn tỉnh, bởi vì y phát giác được thân thể Ngụy Vô Tiện đang phát run. Từ khi Ngụy Vô Tiện lộ bụng, Lam Vong Cơ đều là từ phía sau lưng ôm lấy Ngụy Vô Tiện ngủ, y không hiểu là Ngụy Vô Tiện bị cái gì, nhỏ giọng gọi: "Ngụy Anh", sau đó muốn đem người quay lại nhìn xem.
Ngụy Vô Tiện nghe được giọng Lam Vong Cơ, biết rõ không thể giấu giếm liền quay đầu chui vào trong ngực Lam Vong Cơ hai tay ôm lấy y tiếp tục khóc.
Lam Vong Cơ cảm thấy lồng ngực bị ướt một mảnh, có chút bối rối hỏi:
"Ngụy Anh, ngươi bị làm sao? Có phải là không khỏe?"
Ngụy Vô Tiện không có trả lời, chỉ là lắc đầu, mặt vẫn là chôn ở trong ngực Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh"
"Ngụy Anh"
"Ngụy Anh"
Lam Vong Cơ hô liền ba tiếng, một tiếng so với một tiếng càng thêm sốt ruột, thấy người trong ngực vẫn không nói chuyện y liền muốn đứng dậy đi tìm Lam Hi Thần đến xem.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng dậy vội vàng tay chân luống cuống giống như bạch tuộc quấn quít lấy Lam Vong Cơ.
"Đừng đi."
"Ngụy Anh, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Lam Trạm, ta sợ."
Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện nguyện ý nói chuyện, tâm tình trong lòng đã nới lỏng. Một tay ôm sát Ngụy Vô Tiện, một tay ở trên lưng vuốt ve, xoa dịu hắn.
"Đừng sợ, ta ở đây."
"Lam Trạm, ngươi mau nói với ta đi, nói không phải thật sự không giữ được hai tiểu hài tử này."
Lam Vong Cơ nghe đến kinh sợ, y không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ hỏi vấn đề này.
"Vì sao nói như thế."
"Tuy Ôn Tình cùng Tinh Lam luôn nói xem mạch tượng giống như là không có việc gì. Nhưng nam tử mang thai, lúc trước các nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua, có phải hay không còn không hiểu ư? Dù sao hài tử đến bây giờ cũng không có động đậy."
"Ngươi không tin bọn họ."
"Không phải không tin, chính xác là ta không tin mình sẽ có số mệnh tốt như vậy. Lam Trạm, có được ngươi đã là ân huệ lớn nhất mà trời cao ban cho ta, có lẽ ta thật không nên sinh lòng tham như vậy, còn hy vọng có được hài tử."
Lam Vong Cơ đẩy Ngụy Vô Tiện ra một chút, nhìn hai mắt hắn đẫm lệ, hai mắt khóc đến sưng lên, y ôn nhu nói:
"Ngụy Anh, ngươi xứng đáng có được những điều tốt nhất."
Ta sẽ cho ngươi tất cả…..
"Lam Trạm"
Ngụy Vô Tiện nhìn đôi mắt màu ngọc lưu ly của Lam Vong Cơ, ánh mắt kiên định kia làm cho lòng hắn cảm thấy an toàn.
Lam Vong Cơ hôn một cái lên mi mắt của Ngụy Vô Tiện, sau đó đem những viên châu lệ trên mặt hắn đều từng cái một hôn lên, cuối cùng ở trên môi hôn một cái thật sâu.
"Ngụy Anh, tất cả đều tốt, tin ta."
"Lam Trạm, ta tin ngươi."
Lam Vong Cơ đem đầu của Ngụy Vô Tiện áp trở về trong lồng ngực của mình, nói:
"Ngụy Anh, không có chuyện gì đâu, ngủ đi!"
"Lam Trạm, ta ngủ không được, ngươi hát《Vong Tiện》cho ta nghe được không?"
"Được, ngủ đi!"
"Ừ"
Ngụy Vô Tiện ở trong ngực Lam Vong Cơ run run, tìm được một vị trí thoải mái nhất nhắm mắt lại.
Lam Vong Cơ thấy vậy liền giống như lúc ở Huyền Vũ động, hát lên cái bài hát quen thuộc của hai người bọn hắn.
Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng ca của Lam Vong Cơ, tâm tình dần dần bình ổn xuống, ngay khi hắn sắp ngủ, hắn cảm giác bụng dưới của mình bị vật gì đá một phát.
Ngụy Vô Tiện lập tức mở hai mắt ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn mơ hồ không tin mà đem hai tay đặt ở trên bụng, trong lòng lẩm bẩm:
"Cử động một lần nữa, van cầu ngươi, mau cử động một lần nữa đi."
"Ngụy Anh, ngươi làm sao vậy?"
"Lam Trạm, ngươi trước đừng nói gì, tiếp tục hát, mau, tiếp tục hát."
Lam Vong Cơ lại hát tiếp tục một lúc, Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa cảm thấy mình rõ ràng là bị đá một cước, dưới bụng có chút đau.
"Lam Trạm, Lam Trạm, bọn hắn động rồi, thật sự động rồi, ngươi cảm giác xem."
Ngụy Vô Tiện kích động, sau khi nói xong hắn kéo tay Lam Vong Cơ đặt ở trên bụng của hắn, tiếp tục nói:
"Các bảo bảo, cử động lần nữa nào."
"Ngụy Anh"
"Lam Trạm, bọn hắn vừa mới thật sự đã động rồi, bọn tiểu gia hỏa này, đây là phụ thân của các ngươi, cho ta chút mặt mũi mau mau cử động thêm một lần nữa."
Rất hiển nhiên, tiểu gia hỏa không để cho mặt mũi, một mực không hề động. Thời điểm Lam Vong Cơ đang định thu tay lại Ngụy Vô Tiện vẫn lôi kéo không cho y thu tay, nói:
"Lam Trạm, ngươi lại hát đi, vừa rồi bọn hắn đều là nghe ngươi hát mới cử động."
"Được."
Mới ngâm nga ba cái âm thanh, bàn tay Lam Vong Cơ liền cảm nhận được cái bụng của Ngụy Vô Tiện bị đá hai cái, hơn nữa là hai cái phát ra từ hai nơi khác nhau.
"Lam Trạm, hai đứa nó đều động rồi, ngươi có cảm giác được hay không?"
"Ừ"
Tâm tình bây giờ của Lam Vong Cơ không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, y là lần đầu tiên thật sự cảm nhận được rõ ràng là hài tử đang tồn tại, loại cảm giác này quá kỳ diệu.
"Lam Trạm, thì ra là ngươi hát bọn hắn mới cử động….sớm biết như vậy ta sớm một chút để cho ngươi hát, tránh để cho chúng ta lo lắng lâu như vậy. Ngươi không biết đâu, ta đã nhiều ngày lo lắng đến nửa đêm đều tỉnh lại"
"Ngụy Anh, nửa đêm tỉnh lại vì sao không nói cho ta biết."
Ngụy Vô Tiện như thế nào cũng không nghĩ tới liền thở dài một hơi sau, vậy mà lại để lộ hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ nịnh nọt cười cười, nói:
"Ta rất nhanh lại ngủ rồi, thật sự, ngươi mỗi ngày tỉnh dậy không phải đều nhìn thấy ta đang ngủ say đấy sao? Lam Trạm, ta mệt rồi, chúng ta ngủ đi!"
Lam Vong Cơ thật sự không biết nên làm gì với Ngụy Vô Tiện bây giờ, y ôm hắn ở trên trán hắn rơi xuống một nụ hôn rồi nói:
"Về sau phải nói cho ta biết, ngủ đi!"
"Ừ"
Hai người mới nếm thử tư vị được làm phụ thân, rốt cuộc cũng buông được tảng đá lớn trong lòng mà ôm nhau ngủ.
==============🌟 🌟 🌟
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top