Chương 31: Sư tỷ ở bên người Tiện Tiện, chưa từng rời đi (3)

@Rosarin

"A Tiện"

"Sư tỷ? "

Ngụy Vô Tiện chứng kiến một đoàn bạch quang, ở bên trong có một thân ảnh hướng hắn đi tới, là nàng sư tỷ.

"A Tiện, đừng có lại tự trách, không phải lỗi của đệ."

"Không phải lỗi của ta"

"Đúng vậy a, Tiện Tiện của chúng ta tốt như vậy, làm sao sẽ đi hại người."

"Sư tỷ"

"A Tiện, đệ nghe, có người ở kia đàn khúc nhạc cho đệ."

Ngụy Vô Tiện chăm chú nghe, thật sự có tiếng đàn rất nhỏ, hơn nữa là《Vong Tiện》.

Thế nhưng thời điểm tiếng đàn dần dần lớn hơn, thân ảnh Giang Yếm Ly lại dần dần mờ đi

"Sư tỷ, đừng đi. "

"A Tiện, ta sẽ một mực ở bên cạnh đệ, ở bên ngoài có người chờ ngươi, mau đi ra ! "

"Có người chờ ta. "

"Đúng vậy a, A Tiện, đem tất cả đều buông xuống đi! Sư tỷ hy vọng đệ tâm tình có thể mỗi một ngày đều tốt. "

"Sư tỷ......"

Ngụy Vô Tiện hô một tiếng sư tỷ, người cũng tỉnh lại, Lam Vong Cơ nghe tiếng, lập tức tới bên người Ngụy Vô Tiện, sốt ruột nói:

"Ngụy Anh, ngươi đã tỉnh"

Nhìn xem xung quanh cùng một chỗ, người vẫn là còn ở phục ma động, chính mình nằm ở bên trên phiến đá, phía dưới có cái đệm mềm, trên người đang đắp chăn bông.

Rời phiến đá vài bước, có một cái bàn đá, phía trên đó để Vong Cơ cầm, còn có Trần Tình của hắn, dựa vào cạnh bàn bên cạnh, còn người bên cạnh vẻ mặt khẩn trương gấp gáp nhìn mình.

"Lam Trạm, ta......ta là không phải dọa đến ngươi rồi, ta không phải cố ý, chỉ là không có khống chế tốt tâm tình của mình, ta......"

Thấy bộ dạng Ngụy Vô Tiện chân tay luống cuống, Lam Vong Cơ thương yêu không dứt, ngồi ở phiến đá bên cạnh, đứng lên đem người tới, từ phía sau lưng ôm hắn, tựa đầu chống đỡ trên vai của hắn.

"Ngụy Anh, không sao, ngươi đang ở đây là tốt rồi. "

"Lam Trạm, ta......ta vừa mới trong mộng thấy sư tỷ của ta "

"Ngụy Anh, ngươi hãy nghe ta nói, đều đi qua rồi, sớm đã rõ ràng, ta chưa từng trách ngươi, sư tỷ của ngươi cũng vậy. "

"Sư tỷ của ta cũng vậy."

"Ừ, mọi thứ đừng để mãi trong tâm, ta vẫn luôn ở đây. "

Ngụy Vô Tiện nghe thanh âm của Lam Vong Cơ, khí tức ấm áp thổi tới trong lỗ tai của hắn, quanh thân hắn đều là đàn hương, giờ phút này Ngụy Vô Tiện tâm tính mới thật sự yên tĩnh.

"Tốt, Lam Trạm ta ngủ bao lâu? "

"Hai ngày hai đêm"

"Hai ngày hai đêm, vậy ngươi......"

Ngụy Vô Tiện thế nhưng là nhớ rõ tiếng đàn trong mộng, lập tức cầm tay Lam Vong Cơ đến xem, quả nhiên mười ngón tay đều sưng đỏ.

Lam Vong Cơ thân thể tố chất là như thế nào, Ngụy Vô Tiện là biết rõ, có thể đem ngón tay đều đàn đến sưng lên, đoán chừng là hai ngày hai đêm đều chưa từng ngừng, Ngụy Vô Tiện hôn ngón tay Lam Vong Cơ, nói :

"Lam Nhị ca ca, chúng ta không phải đã nói rồi, phải hảo hảo yêu quý thân thể của mình ư? Như thế nào lại đàn cho ta chính là《Vong Tiện》, ta tưởng rằng là "Thanh tâm âm"

"Ngươi nghe được? "

"Ừ, trong mộng nghe được, sư tỷ nói bên ngoài có người chờ ta, để cho ta trở về, để cho ta sống tốt. "

"Trên người của ngươi có oán khí, sợ xông tới, thanh tâm âm vô dụng. "

Ngày đó, Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện đặt ở bên trên phiến đá, nhanh chóng trong túi Càn Khôn đem đệm chăn lấy ra, làm cho người ta ngủ được thoải mái một chút.

Vốn là ý định cho Ngụy Vô Tiện chút linh lực, nhưng người nọ quanh thân vốn là oán khí xung quanh, hơn nữa y mơ hồ cảm thấy cái oán khí này cùng linh lực trên người Ngụy Anh sinh ra bài xích, liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

Y tìm tới bàn đá, đem Vong Cơ cầm trong túi Càn Khôn lấy ra, bắt đầu khảy đàn, ngay từ đầu là đàn thanh tâm âm, thế nhưng là hiệu quả không tốt, nhớ tới ở kiếp trước Ngụy Vô Tiện đã từng nói với y thanh tâm âm đối với hắn vô dụng.

Dưới tình thế cấp bách mới đàn

《Vong Tiện》, chẳng qua là không nghĩ tới, một khúc hoàn hậu, rõ ràng như vậy khí tức bắt đầu một điểm vững vàng, liền hai ngày hai đêm một mực đàn lấy.

"Cho nên ngươi liền đàn《Vong Tiện》, cái khúc này có ích? "

"Có ích"

"Đó là, đây chính là khúc của hai chúng ta, đương nhiên hữu dụng. "

Lam Vong Cơ thấy người trong ngực, rốt cục lại bắt đầu trêu ghẹo y nhẹ nhàng thở ra, chăm chú nói:

"Ngụy Anh, về sau bất luận phát sinh chuyện gì, đừng có lại đuổi ta đi. "

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn mặt Lam Vong Cơ, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên, xem ra chính mình thật sự đem y dọa đến

"Nhị ca ca, đừng sợ, Tiện Tiện đáp ứng ngươi, không bao giờ có thể như vậy nữa. Có thể là bên trong động này đại trận mất đi hiệu lực, đêm đó tâm tình thay đổi lớn, tất cả mới có thể chịu ảnh hưởng, hiện tại đã không sao."

"Ừ, ngươi không có việc gì là tốt rồi. "

"Nhưng là bây giờ ta không sao, nhưng là ngươi có việc ? "

"Ta có chuyện gì? "

"Ngươi xem chính tay ngươi một chút, đều bị cái này giày vò thành cái dạng gì, rõ ràng đàn hai ngày hai đêm, linh lực cũng một mực phát ra a! "

"Không sao "

"Được rồi, Lam Trạm, ngươi có mang theo thuốc mỡ hay không, ta giúp ngươi thoa lên. "

"Không cần"

"Nhanh lấy ra, thoa xong hai chúng ta đi ngủ. "

"Ngụy Anh, ngươi còn có không khỏe? "

"Ta không có......Ah! Ta là ngủ hai ngày hai đêm, thế nhưng là ngươi một mực không ngủ, ta cùng ngươi ngủ tiếp không được sao? Hoặc là ngươi ngủ, ta đi tìm xem xem mảnh vỡ linh hồn Ôn Tình. "

"Cùng một chỗ"

Ngụy Vô Tiện cười cười, tiếp nhận túi Càn khôn trong tay Lam Vong Cơ ở bên trong lấy ra thuốc mỡ, hết sức cẩn thận giúp y bôi tốt, sau đó lôi kéo Lam Vong Cơ đi ngủ.

------------------------------🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top