Chương 21: Người có tình đều sẽ thành đôi (2)

#Rosarin

"Ngụy Anh, mau tỉnh." 

"Lam Nhị ca ca, xin thương xót, ta hảo mệt, để cho ta ngủ tiếp một hồi. " 

Ngụy Vô Tiện không có mở mắt ra, ngược lại cầm lấy tay Lam Vong Cơ nịnh nọt mà hôn lên vài cái. 

Lúc chạng vạng tối, Lam Vong Cơ đem hộp cơm lấy ra, vốn cho rằng người nọ sẽ như lúc trước chính mình chạy lại ăn, thế nhưng là chờ y bày ra hết người nọ còn chưa có xuất hiện. Đi vào nội thất phát hiện người nọ ôm chăn,mền đang ngủ say, xem bộ dáng thật sự là mệt muốn chết rồi, nhưng là cơm vẫn phải ăn, cho nên y đem người đánh thức. 

"Ngụy Anh, dậy ăn cơm đi" 

"Không không không, không ăn, ta muốn đi ngủ" 

Lam Vong Cơ nhìn xem người trên giường, căn bản không có ý định mở mắt ra bất đắc dĩ đem hắn kéo đến, nói:

"Không ăn sẽ không tốt với thân thể." 

"Đây còn không phải là trách ngươi, biết rõ ta tối hôm qua không ngủ, còn náo ta đây bao lâu" 

Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn người trước mắt này hơi chút thanh tỉnh vài phần, hắn hiện tại thật muốn hỏi tội y, đến cùng là ai sinh bệnh, rõ ràng sau lưng có thương tích, khí lực còn lớn như vậy, thể lực còn tốt như vậy. 

"Ngụy Anh" 

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mặt Lam Vong Cơ biểu thị một ít xin lỗi, thật sự nhịn cười không được, người cũng coi như triệt để tỉnh

"Ha ha ha, Lam Nhị ca ca của ta như thế nào lại đáng yêu thế này." 

Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa làm nũng mà kéo đến đong đưa cánh tay Lam Vong Cơ, hai bên tai y có chút phiếm hồng

"Đứng lên ăn cơm" 

"Vậy ngươi ôm ta đi, bằng không thì sẽ không ăn. " 

"Được" 

Lam Vong Cơ đang định đem Ngụy Vô Tiện ôm lấy, người kia lại lật thân một cái chính mình hướng đi tới cầm lấy áo ngoài khoác hờ trên người. 

Ngụy Vô Tiện thế nhưng là một mực nhớ kỹ Lam Vong Cơ sau lưng còn có vết thương, hắn đâu cam lòng để cho y ôm hắn đi ra, hắn chỉ là muốn vung tay làm nũng y một chút mà thôi. 

"Ngụy Anh, như thế nào? " 

"Lam Trạm, sau lưng ngươi còn có bị thương, vừa rồi là chỉ nói đùa với ngươi. " 

Lam Vong Cơ không nói gì một chút phát ôm lấy Ngụy Vô Tiện đang loay hoay mang giày, cứ như vậy đi ra ngoài. 

"A...! Lam Trạm, ngươi mau buông ta xuống" 

Ngụy Vô Tiện giãy dụa muốn xuống, không nghĩ tới là Lam Vong Cơ lại ôm càng chặt hơn. 

Lam Vong Cơ đem người thả xuống trước bàn nói ra "Không sao" 

Một đống sự tình tập trung ở cùng một chỗ, Ngụy Vô Tiện có thể nói là hai ngày chưa được ăn cơm, nói không đói bụng là giả, nhưng khi nhìn một bàn thức ăn toàn rau củ, Ngụy Vô Tiện hối hận vừa nãy thà không nên đứng lên, nhìn xem toàn những thứ đồ ăn thế này nhưng là một chút khẩu vị đều không có. 

Thấy Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lông mày, Lam Vong Cơ không cần nghĩ cũng biết hắn ở đây muốn cái gì

"Hôm nay, đồ ăn là môn sinh đưa tới, ta đi làm thêm cho ngươi chút thứ khác" 

"Không cần, không việc gì đâu Lam Trạm, mấy ngày nay ta đều là ăn cái này, đều ăn thành thói quen, sau lưng ngươi có thương tích, trước cẩn thận." 

"Ngươi cũng đến ăn a, chúng ta cùng một chỗ ăn, đến đến, bát đũa" 

Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống bắt đầu ăn, sau lưng Lam Trạm còn có vết thương, hắn có thể không nỡ bỏ ư. 

Ngụy Vô Tiện rất nhanh càn quét hết một phen, liền lẳng lặng nhìn xem Lam Vong Cơ ăn cơm, trong nội tâm vui thích, cảm thấy đẹp mắt, không một người nào luận làm chuyện gì đều đẹp mắt như vậy. 

Lam Vong Cơ bị đôi mắt sáng ngời của Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào, vẫn có chút không quen, rồi y cũng ngừng. 

"Lam Trạm, ngươi mau ăn, như thế nào ăn ít như vậy? " 

"Ừ, không ít" 

"Vậy chúng ta có phải là có thể đến tâm sự " 

"Ừ" 

Ngụy Vô Tiện cười hì hì hướng bên cạnh Lam Vong Cơ nhích lại gần, còn đang suy nghĩ nói cái gì, nhưng là Lam Vong Cơ mở miệng trước 

"Ngụy Anh, huynh trưởng nói thúc phụ tìm chúng ta" 

"Không phải chứ, lại nữa sao, chẳng lẽ thúc phụ ngươi, hắn còn chưa có phạt đủ, không phải a, ngày đó đại ca không phải đã nói sẽ không có chuyện gì đâu ư? " 

"Đại ca? " 

"Ừ? " 

"Ngươi gọi huynh trưởng là đại ca" 

"Đúng vậy, chẳng lẽ Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi xưng hô đều có quy định? Thế nhưng là ta nhớ bên trong gia quy không có điều này a...! ! Chẳng lẽ ta nhớ thiếu đi" 

Muốn biết rõ, vì không cho Lam Vong Cơ khó xử, Ngụy Vô Tiện thế nhưng là cố ý đi trông nom việc nhà, mặc dù biết không đáng nhưng ít nhất có thể ít phạm chút một điểm. 

"Không có, ngươi rất tốt" Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện ôm lấy, khóe miệng điểm một chút vui vẻ. 

"Lam Trạm, ngươi cũng rất tốt, đặc biệt tốt, cho nên thúc phụ ngươi vì sao phải tìm chúng ta. " 

"Không biết, huynh trưởng không có nói rõ cho biết. " 

"Đúng a, vậy coi như dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đúng rồi, Lam Trạm, đại ca của ngươi trông thấy ta, như thế nào không kinh ngạc. " 

"Vì sao phải kinh ngạc" 

"Ta đổi về thân thể trước kia, ngươi lần đầu tiên gặp ta không phải cũng rất khiếp sợ ư? " 

"Là vui vẻ, ta đã báo cho huynh trưởng biết " 

"Thì ra là thế, là lúc nào nói cho hắn biết ? " 

"Ngươi quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày hôm sau. " 

【 ngày đó, Lam Vong Cơ đi đến phía sau núi tìm Lam Hi Thần đang bế quan 

"Vong Cơ, đệ tìm đến ta có chuyện gì, có phải hay không trong nhà xảy ra chuyện gì? " 

"Huynh trưởng, Ngụy Anh đã trở về" 

"Đó là Ngụy công tử xảy ra chuyện gì sao? " 

Lam Hi Thần thế nhưng là biết rõ tầm quan trọng của Ngụy Vô Tiện đối với đệ đệ mình, nếu như chẳng qua là Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không cố ý đến nói với mình. 

"Ngụy Anh thực sự đã trở về" 

"Vong Cơ, chuyện đó có ý gì? " 

"Không còn là thân thể Mạc Huyền Vũ mà là thân thể của chính hắn, huynh trưởng, Ngụy Anh thật sự đã trở về" 

"Như thế rất tốt" 

"Cho nên huynh trưởng không cần tự trách nữa " 

"Ừ? " 

"Chuyện cũ như khói, tất cả đều đi qua. " 

Lam Hi Thần sửng sốt, nguyên lai Lam Vong Cơ biết rõ, mặt khác sau sự kiện Quan Âm miếu, hắn không chỉ bởi vì Kim Quang Dao sự tình tự trách, đồng thời cũng hiểu được thực xin lỗi đệ đệ, oan uổng Ngụy công tử, hại đệ đệ vấn linh mười ba năm, nhưng... không...một người về. 

"Đúng vậy a, tất cả đều qua rồi, tốt rồi Vong Cơ, huynh trưởng đã biết" 

"Huynh trưởng, lòng ta vui mừng Ngụy Anh, cầu huynh trưởng thành toàn" 

Lam Hi Thần tuy nhiên cũng đoán được đại khái, nhưng là chính tai nghe được Lam Vong Cơ nói cho hắn biết, cũng là rất kinh ngạc . 

"Cái kia Ngụy công tử hắn thế nào? " 

"Ngụy Anh cũng" 

"Cái kia Vong Cơ, đệ vui vẻ ư? " 

"Ừ" 

"Như vậy là đủ rồi, hôm nào ta và đệ cùng đi gặp thúc phụ nói chuyện." 

"Cám ơn, huynh trưởng! " 

Nhìn Lam Vong Cơ rời đi, Lam Hi Thần trong lòng đột nhiên có cảm giác thoải mái, hắn đã không nhớ rõ lần trước Lam Vong Cơ cùng hắn nói nhiều lời như vậy là lúc nào. 

Nghĩ đến Lam Vong Cơ trên mặt vừa mới mang một ít nụ cười, hắn cảm thấy rất vui mừng, Ngụy Vô Tiện đã trở về, đệ đệ mình thất tình lục dục cũng đã trở về. 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top