Chương 122: Việc tính sổ sau này, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi (5)

@Rosarin

Đoàn người Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi vào Tùng Phong Thuỷ Nguyệt vừa đúng lúc gặp được Lam Tư Truy cúi đầu đẩy cửa đi ra.

Ngụy Vô Tiện hô một tiếng: "Tư Truy"

Lam Tư Truy ngẩng đầu, hai mắt lờ đờ, đáy mắt một mảnh bầm đen, nhìn thấy người vừa đến là ai thân thể không tự giác run lên một phát.

Lập tức hành lễ nói: "Tông chủ, tông chủ phu nhân, Hàm Quang Quân, Ngụy... Hàm Quang phu nhân."

Lam Hi Thần, Tinh Lam và Lam Vong Cơ nghe xong đều là khẽ gật đầu, chỉ có Ngụy Vô Tiện một đầu xám xịt nói:

"Tư Truy, ngươi không gọi ta là Tiện ca ca cũng thôi đi, vậy mà lại gọi ta là Hàm Quang phu... Dù sao, mấy đứa nhỏ các ngươi về sau vẫn nên gọi ta là Ngụy tiền bối đi."

"Cái này, người cùng Hàm Quang Quân đã thành thân, gọi như vậy thật không ổn."

"Không ổn cái gì, ta là một nam tử bị gọi phu nhân mới là thật sự không ổn."

Tư Truy khó xử mà nhìn Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ thu được ánh mắt cảnh cáo của Ngụy Vô Tiện liền nói:

"Không sao"

"Vâng, Ngụy tiền bối."

"Vậy là đúng rồi, vẫn là cái này dễ nghe."

"Nếu như không còn việc gì khác, Tư Truy đi trước."

Lúc Lam Tư Truy chuẩn bị đi lại bị Ngụy Vô Tiện gọi lại, nói: "Chờ một chút, Tư Truy, thúc phụ lão nhân gia đã tỉnh chưa?"

Nhắc tới Lam Khải Nhân, cả người Lam Tư Truy lại lần nữa run lên, nói: "Mới vừa tỉnh, hiện tại đang rửa mặt, ta sẽ đi lấy bữa sáng cho Lam tiên sinh."

Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của bốn người phía trước liền đi.

Ngụy Vô Tiện nhìn thân ảnh Lam Tư Truy, nói:

"Lam Trạm, ta sao lại cảm giác Tư Truy có chút không thích hợp, sao lại thất thố như vậy, thậm chí có điểm giống như chạy trối chết."

"Không biết"

Bốn người Lam Hi Thần nghe được Lam Khải Nhân đã thức dậy liền quyết định ở ngoài cửa chờ.

Lam Tư Truy vội vã mà rời đi, nếu như hắn nghe được những lời Ngụy Vô Tiện vừa nói trong lòng khẳng định là vô cùng tán thành, chính mình cũng sẽ không chạy trối chết như vậy.

Trời biết tối hôm qua mình đã trải qua cái gì, sớm biết sẽ như thế này Tư Truy cũng sẽ không xung phong nhận việc chăm sóc Lam Khải Nhân.

Tối hôm qua, sau khi Tư Truy từ tay Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tiếp nhận Lam Khải Nhân đã đỡ Lam Khải Nhân trở về Tùng Phong Thuỷ Nguyệt.

Bởi vì người Lam gia trước giờ đều là ngủ say, dọc đường đi Lam Khải Nhân đều là trạng thái ngủ say.

Nhưng khi Tư Truy mới vừa đỡ hắn đến mép giường ngồi xuống, người nọ đột nhiên thanh tỉnh lôi kéo Lam Tư Truy gọi huynh trưởng.

Chuyện này làm cho Lam Tư Truy sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lập tức nói:

"Lam tiên sinh, người nhận sai người rồi, ta không phải Thanh Hành Quân, ta là Tư Truy."

Người Lam gia uống say đều có một cái bệnh chung, chính là chỉ chọn nghe những gì mình muốn nghe.

Cho nên dù Tư Truy nói một loạt lời nói thì ở trong tai Lam Khải Nhân chỉ nghe được ba chữ Thanh Hành Quan.

"Ngươi là huynh trưởng của ta, ta đương nhiên biết ngươi chính là Thanh Hành Quân. Huynh trưởng, ta thực xin lỗi ngươi."

Lam Tư Truy thấy Lam Khải Nhân vừa nói còn hướng về phía mình cúi đầu, cả người đều không ổn.

Lam tiên sinh đây là nhận mình thành Thanh Hành Quân sao?

Cái này lập tức đánh gãy hắn, nháy mắt liền muốn chạy trốn, nhưng Lam Khải Nhân uống say nếu mình đi rồi, ai sẽ tới chăm sóc lão, đây thật là đi cũng không được mà không đi cũng không được.

Thời điểm Lam Tư Tìm còn đang suy nghĩ phải làm sao cho phải, Lam Khải Nhân lại tiếp tục nói:

"Huynh trưởng, ta sai rồi, không chỉ có ta sai, Lam gia cũng sai rồi. Lúc trước nếu không phải chúng ta vì những chấp niệm này, ngươi cùng đại tẩu sẽ không có kết quả này, Hi Thần cùng Vong Cơ sao có thể từ nhỏ đến lớn không có cha mẹ ở bên."

Nghe Lam Khải Nhân nói, Lam Tư Truy cảm thấy mình sắp xong đời rồi, đây tính là nhìn trộm bí mật của trưởng bối, sớm đã không đơn giản chỉ là chép gia quy như vậy.

Nhưng mình vừa mới chuẩn bị xoay người, Lam Khải Nhân lại gọi hắn, tiếp tục nói:

"Huynh trưởng, ngươi đừng đi, hãy nghe ta nói xong. Ngươi đem Hi Thần cùng Vong Cơ phó thác cho ta, chính ngươi xem một chút, ta đã khiến cho bọn hắn khổ sở quá nhiều.

Hi Thần, tuổi nhỏ đã phải gánh vác trọng trách tông chủ, gánh nặng này có bao nhiêu nặng, ta tin ngươi rõ ràng nhất.

Thế nhưng đứa trẻ kia không hề oán hận nửa câu, tận tâm tận lực mà bảo vệ Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chuyện mấy năm trước, ta thật sự rất sợ hắn sẽ không thoát ra được, còn tốt, cuối cùng đứa trẻ kia đã đi ra.

Còn có Vong Cơ, bởi vì thành kiến của ta mà chịu phạt giới tiên nhiều như vậy, nửa cái mạng đều để ta đánh không còn.

Phút cuối cùng mới phát hiện là ta sai, là ta trách oan hai đứa nhỏ. Ta không chỉ có trách oan hai hài tử còn tham gia đem bọn họ đẩy xuống vực sâu, ta thường xuyên khuyên bảo người khác nếu như không biết rõ toàn cảnh không tỏ ý kiến, nhưng chính mình lại không làm được."

"Huynh trưởng, ngươi có biết, Vong Cơ thích hài tử của Tàng Sắc, hài tử kia tuy là có chút nhanh nhẹn nhưng là Vong Cơ cùng hắn ở bên nhau rất vui vẻ.

Không giống lúc trước, khi hài tử kia còn chưa trở về, trong mắt Vong Cơ cũng không có nửa phần sinh khí. Ngươi nói xem, ta hiểu rõ tính tình Vong Cơ như vậy, vì sao còn muốn cùng hắn lấy cứng đối cứng. Nếu như ta mở lòng một chút, hai hài tử kia có phải là có thể sớm chút an ổn."

Lam Khải Nhân xem Tư Truy thành Thanh Hành Quan nói rất nhiều, đem những lời đã đè nén từ đáy lòng mấy năm nay đều nói ra hết, cuối cùng nói:

"Hiện tại tốt rồi, Hi Thần cùng Vong Cơ đều đã thành thân, Vong Cơ cùng Vô Tiện còn có hai tiểu nhi tử, huynh trưởng, ngươi biết không? Ngươi đã là gia gia."

Nói xong liền ngã đầu ngủ.

Tư Truy lo sợ nếu như mình có động tác gì lại làm Lam Khải Nhân phản ứng cho nên vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, nghe đến toát mồ hôi lạnh, chờ sau khi Lam Khải Nhân ngủ say cả người đã giống như từ trong nước vớt lên.

Bởi vì sợ Lam Khải Nhân nửa đêm có chuyện gì nên Lam Tư Truy cũng không dám rời đi, cũng không dám ngủ. Nghe xong nhiều chuyện không nên nghe như vậy cũng không ngủ được.

Lam Tư Truy cả một buổi tối đầu óc đều như đi vào cõi thần tiên, vẫn luôn tiêu hóa những lời Lam Khải Nhân nói. Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ nên làm sao bây giờ, lúc này mình đã biết quá nhiều, về sau phải như thế nào đối mặt với những người đó.

Bởi vậy, khi thấy Lam Khải Nhân rời giường, Tư Truy lập tức nói:

"Tiên sinh tỉnh, ta đi lấy điểm tâm cho người."

Sau đó không đợi Lam Khải Nhân phản ứng liền đi rồi.

Nhưng Lam Tư Truy tuyệt không nghĩ đến vừa ra cửa đã nhìn thấy nhân vậy chính trong lời nói tối hôm qua.

Cảm giác đầu tiên của Lam Tư Truy chính là muốn mau rời khỏi nơi này, giờ phút này hắn thật sự không muốn nhìn thấy những người này.

Trong lòng nghĩ đến chép gia quy liền đi chép gia quy, hắn cũng cần thời gian yên tĩnh một chút.

TBC.

Ta cảm thấy sau khi chân tướng rõ ràng thúc phụ cũng là một bụng lời chưa nói.

Dù sao cũng là cháu ruột của mình, nói không đau lòng là giả.

Uống rượu khiến cho lão thống thống khoái khoái nói ra tất cả.

Quan điểm cá nhân, không thích chớ chửi, cảm ơn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top