Chương 3

Edit: Chiminmax

Một đêm không mộng mị .
Cùng lúc đó, bên kia,trong căn phòng đẹp đẽ quý giá , người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen quỳ trên mặt đất, trên mặt là cảm xúc tràn đầy sợ hãi.
Trước mặt gã để chiếc ghế tổng giám đốc màu đen, trên chiếc ghế ấy có một người ngồi .
Giày da sang quý lau đến không nhiễm một hạt bụi, đế giày so với mặt trên giày của một số người còn muốn sạch sẽ hơn, âm thanh lười biếng chậm rãi vang lên, mang theo vài tia không chút để ý, “Người tìm được rồi sao?”
“Thuộc hạ vô dụng, còn chưa có phát hiện hành tung của vị kia .”
“Là rất vô dụng,đúng là cái đồ phế vật.” Người nọ hừ cười một tiếng, đứng lên, “Cộp —— cộp —— cộp”, tiếng bước chân giống như lưỡi hái tử thần, từng bước một tới gần người đàn ông quỳ trên mặt đất, giày da màu đen nâng cằm người đàn ông, cưỡng bách gã  ngẩng đầu, nhìn chính mình.
Đối diện cặp con ngươi màu đỏ tươi , gã  run bần bật, muốn xin tha,  nhưng miệng mới vừa mở ra, đồng tử đã nháy mắt trừng lớn, sau đó tan rã.
Một cái xác khô ngã trên mặt đất, chiếc khăn tay bị máu tươi nhiễm đỏ, rơi ở  trên mặt cái xác .
Thanh âm lười biếng lại lần nữa vang lên, mang theo nồng đậm ghét bỏ, “Máu này thối chết đi được!”
(Editor : bạn tốt của dơi nhỏ đã lên sàn)
Chương 3
Sinh hoạt của Cố Diệp Lâm rất đơn giản, cơ bản là duy trì từ nhà đến bệnh viện hai địa điểm , ngẫu nhiên đi chợ rau hoặc là siêu thị mua đồ ăn.
Tiểu Nãi Bức đối với loại sinh hoạt yên tĩnh này đặc biệt vừa lòng, đến nỗi bạn tốt của cậu đã bị cậu ném ra sau đầu cách mấy ngàn dặm rồi .
Dưới sự kiên trì không ngừng cho ăn   cùng cẩn thận che chở của Cố Diệp Lâm , thân thể Thẩm Như Mặc từng ngày mà béo lên , từ một con dơi nhỏ gầy trơ cả xương  biến thành Tiểu Nãi Bức mập mạp , đứng thẳng lên cúi đầu, chỉ có thể nhìn đến bụng bia nhỏ tròn vo, nhìn không tới hai cái tiểu móng vuốt.
Mỗi ngày ăn xong lại ngủ, ngẫu nhiên chơi trò chơi, cuộc sống gia đình trôi qua đến quá nhàn nhã tiêu sái.
Tan tầm lúc sau, Cố Diệp Lâm mang theo Tiểu Nãi Bức đi siêu thị mua đồ , Tiểu Nãi Bức trèo lên miệng túi áo đựng tiền , tò mò mà nhìn khắp nơi xung quanh, Cố Diệp Lâm thường thường cúi đầu, nói với cậu một hai câu, không khí thập phần hài hòa.
Mua xong đồ vật rồi lên xe, dơi nhỏ từ trong túi chui ra tới, một đường bò đến trên đầu Cố Diệp Lâm , chỉ điểm giang sơn, chỉ trích phương tù*, cảm giác chính mình đặc biệt tiêu sái.
(Cả câu "chỉ điểm...phương tù: ý vắn tắt là như vua thời xưa đứng trên tường thành ngắm giang sơn hoặc quyết sách thì ở đây là chỉ bạn thụ ngồi trên đầu anh công rồi sai khiến cũng như vua chúa í )
Cố Diệp Lâm cũng chiều hắn, “Bảo bảo, ngồi ổn định, ta muốn lái xe.”
Tiểu Nãi Bức mềm mụp mà kêu to một tiếng, nhìn trước mắt cảnh sắc biến hóa, trong mắt tràn đầy mới lạ.
Cơm nước xong, Tiểu Nãi Bức bay đến nắm vặn cửa, hướng Cố Diệp Lâm kêu to, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
“Muốn đi ra ngoài chơi?” Cố Diệp Lâm đi qua đi, vươn tay.
Tiểu Nãi Bức nghiêng nghiêng đầu,hướng lòng bàn tay anh nhào tới,  đôi tay Cố Diệp Lâm tiếp được, sau đó đem Tiểu Nãi Bức phóng tới trên vai, “Ngồi vững.”
Tiểu Nãi Bức kêu to một tiếng, thân mật mà cọ cọ cổ Cố Diệp Lâm .
Nơi cổ là chỗ mạch máu đặc biệt nhiều, Tiểu Nãi Bức không nhịn được, liếm một ngụm.
Cố Diệp Lâm đã quen hành động của dơi nhỏ, cười cười, dùng lòng bàn tay chạm chạm hắn, “Ta mở cửa.”
Tiểu Nãi Bức vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, thực uy nghiêm kêu to một tiếng, rất có phong thái chỉ điểm giang sơn, chỉ trích phương tù .
Cố Diệp Lâm không đi xa, liền đi xuống vườn hoa của khu chung cư ở dưới lầu, Tiểu Nãi Bức từ trên vai anh rơi xuống,  ở mặt đất nhảy nhót, chơi đến vô cùng vui vẻ .

Cố Diệp Lâm ở bên cạnh nhìn, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch.
Bất tri bất giác, nguy hiểm dần dần tới gần, một người một dơi hoàn toàn không chú ý.
Một bóng đen xẹt qua, dơi nhỏ kêu thảm thiết một tiếng rồi không thấy bóng dáng , đồng tử Cố Diệp Lâm co rút lại, hướng đạo bóng đen đuổi theo.
Hàm răng bén nhọn đâm thật sâu vào da thịt , Tiểu Nãi Bức đau đến muốn ngất, bên tai truyền đến vù vù tiếng gió , mũi tràn đầy mùi tanh hôi trong miệng của mèo đen, Tiểu Nãi Bức giãy giụa một chút, kết quả mèo đen cắn càng chặt hơn.
Lúc này, Thẩm Như Mặc đến sức lực để kêu to một tiếng cũng không có.
Không biết chạy bao lâu, rốt cuộc mèo đen ngừng lại, và thời điểm Thẩm Như Mặc cho rằng bản thân sắp bị ăn luôn , Cố Diệp Lâm đuổi tới, anh nhanh chóng bóp chặt cổ con mèo đen.
Miệng mèo đen há to , đem Thẩm Như Mặc nhả ra.
Trên người cậu tràn đầy nước bọt và máu của mèo đen, bẩn không thể tả.
Cố Diệp Lâm một chút ghét bỏ cũng không có, run rẩy đem Thẩm Như Mặc bế lên, “Bảo bảo, ngươi không sao chứ?”
Thẩm Như Mặc hít hít cái mũi, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống thành hàng .
Đau , đau chết mất!
Cố Diệp Lâm đau lòng không thôi, lập tức đưa ngón tay tới bên miệng Thẩm Như Mặc , “Bảo bảo, uống máu mới có thể khỏe nhanh hơn.”
Thẩm Như Mặc lắc lắc đầu, không muốn cắn.
Cố Diệp Lâm mím môi, từ trong túi móc ra một con dao nhíp , cứa ở lòng bàn tay, tức khắc máu tươi trào ra .
Anh đem tay để sát vào Thẩm Như Mặc, một chút một chút đút cho cậu, Thẩm Như Mặc không cự tuyệt được, từ lúc bắt đầu bị đút ăn biến thành chủ động hút .
Chờ Thẩm Như Mặc uống đến bụng tròn vo, thật sự uống không được nữa, anh mới cầm máu cho miệng vết thương,
“Chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Như Mặc hữu khí vô lực* gật gật đầu, ngoan ngoãn mà oa ở Cố Diệp Lâm trong lòng bàn tay ngủ rồi.
( bất lực-ing)
Chỉ là ngủ không được ổn định, thường thường lại kêu to hai tiếng,  hai cẳng chân giãy đạp, mơ thấy ác mộng.
Cố Diệp Lâm vuốt ve hắn, nhẹ giọng dỗ dành, dùng lòng bàn tay xoa bụng nhỏ của cậu.
Thẩm Như Mặc ôm chặt ngón tay Cố Diệp Lâm , tựa hồ tìm được nơi dựa vào, cũng không tiếp tục kêu nữa.

Về đến nhà, Cố Diệp Lâm dùng nước ấm cùng khăn lông giúp Thẩm Như Mặc lau mình, anh đẩy lớp lông tơ ra, mới kinh ngạc phát hiện miệng vết thương trên người Tiểu Nãi Bức đã hoàn hảo như cũ.
Nhìn cái đầu dơi nhỏ ngủ gà ngủ gật , anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, thành kính mà hôn một cái trên đầu nhỏ của Thẩm Như Mặc , “Bảo bảo, thực xin lỗi, về sau, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm một lần nào nữa.”

Tiểu Nãi Bức mơ mơ màng màng, không nghe rõ Cố Diệp Lâm nói cái gì .
Hắn đem chính mình co thành một đoàn, nằm ở lòng bàn tay Cố Diệp Lâm, ngủ say.
Kế tiếp mấy ngày, trừ bỏ phải làm giải phẫu, Tiểu Nãi Bức đều một tấc cũng không rời mà đi theo, vừa không thấy  người liền sốt ruột mà kêu to, cũng không đòi đi ra ngoài chơi.
Mỗi lần ra cửa đều đặc biệt khẩn trương,đôi mắt như hai viên hồng bảo thạch chuyển động trái phải, tiểu trảo  gắt gao mà bắt lấy quần áo Cố Diệp Lâm, chết sống không buông.
Cố Diệp Lâm thở dài một hơi, cũng không ép cậu.
Loại tình huống này ước chừng giằng co nửa tháng, mới ở Cố Diệp Lâm trấn an hạ, chậm rãi biến mất.
“Bảo bảo, ta muốn đi làm phẫu thuật, ngươi ở văn phòng chờ ta, nha?” Hôm nay, Cố Diệp Lâm thay đồ phẫu thuật, đối với Thẩm Như Mặc dặn dò nói.
Thẩm Như Mặc gật gật đầu, giơ lên tiểu trảo trảo, cho anh 1 hình trái tim , còn vứt một cái hôn gió.
Hôn gió là gần nhất xem TV thời điểm học được.
Cố Diệp Lâm vươn tay, làm một cái trảo lấy động tác, đem bàn tay phủ lên cánh môi, hôn một cái, mi mắt cong cong, “Ta tiếp được rồi .”
Tiểu Nãi Bức thẹn thùng che mặt, xoắn mông nhỏ chui vào áo khoác túi tiền.
Cố Diệp Lâm bị Tiểu Nãi Bức chọc cười, nhịn xuống xúc động chọc một chọc vào đô đô mông nhỏ, anh tâm tình thực tốt đi ra ngoài.
Gặp được dơi nhỏ lúc sau, sinh hoạt đều trở nên thú vị.
Trách không được như vậy nhiều người  cam tâm tình nguyện cấp cho thú cưng cuộc sống như quý tộc.
Cửa đóng lại, Thẩm Như Mặc ở trong túi chốc lát, ngủ không được, bò ra, tò mò đánh giá văn phòng Cố Diệp Lâm.
Văn phòng thực sạch sẽ, đồ vật cũng không nhiều lắm,gồm một bàn làm việc, hai chiếc ghế dựa, một cái kệ sách cùng một cái giường.
Thẩm Như Mặc nhìn trong chốc lát, cảm thấy có chút nhàm chán, cậu vùng vẫy hai cái cánh dơi nhỏ bay đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài sáng lạn cảnh xuân, thích ý mà nheo lại đôi mắt.
Quỷ hút máu cấp thấp mới sợ hãi ánh mặt trời, chỉ có thể hành động vào ban đêm , Thẩm Như Mặc là quỷ hút máu thế hệ hai, mặc dù suy yếu, cũng so với  quỷ hút máu bình thường lợi hại hơn rất nhiều.
Cậu chẳng những không sợ ánh mặt trời, còn rất hưởng thụ.
Bất tri bất giác, Thẩm Như Mặc ghé vào cửa sổ thượng ngủ rồi, cậu chép chép miệng, đem chính mình cuộn thành một cái bánh con dơi , đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp , thoải mái đến rên hừ hừ.
Tiểu hộ sĩ lại đây đưa đồ,thấy không ai trả lời, vặn ra nắm cửa , tưởng đem sổ bệnh đặt lên bàn, sau đó rời đi.
Kết quả tiến vào sau, liếc mắt một cái nhìn đến trên cửa sổ  ngủ ngon lành Tiểu Nãi Bức, “A!”

Cố Diệp Lâm làm xong giải phẫu, có chút mỏi mệt, đổi hảo quần áo, hắn nhéo nhéo ấn đường, hướng văn phòng đi.
Cửa nửa mở ra, anh khẽ nhíu mày, lúc tiến vào, nhìn đến một tiểu hộ sĩ ngồi xổm trước giường, mặt mày hớn hở bế Tiểu Nãi Bức của anh, đang ôm ấp hôn hít nâng cậu lên cao.
Mà bảo bảo của anh, đối diện cái kia tiểu hộ sĩ so tâm tâm.
Cố Diệp Lâm hô hấp cứng lại, trong ngực dấm hải cuồn cuộn.
“Ôi trời, bác sĩ Cố, anh đã trở lại.” Nghe được cửa phòng mở, tiểu hộ sĩ có chút thẹn thùng, đôi tay cô vuốt Tiểu Nãi Bức, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Ngượng ngùng, ta vừa mới nhìn đến tiểu gia hỏa đáng yêu này ở văn phòng ngươi, không nhịn được cùng nó chơi trong chốc lát, đây là thú cưng của bác sĩ Cố sao? Thật đáng yêu!”
“Đúng vậy.” Cố Diệp Lâm hít một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận đang dâng lên trong ngực , phong đạm vân khinh* cười một chút, tay lại là cường thế duỗi qua đi, không dung cự tuyệt tiếp nhận Tiểu Nãi Bức.(gió nhẹ mây bay, is cười nhẹ nhàng ,kiểu kiểu thế)
Trong quá trình không cẩn thận đụng tới ngón tay tiểu hộ sĩ, mặt cô nháy mắt hồng như tôm luộc, vội vàng nói nói mấy câu, liền chạy.
“Bảo bảo, vừa rồi chơi vui vẻ sao?” Cố Diệp Lâm ngữ khí thập phần mềm nhẹ, mềm nhẹ phảng phất như sự yên bình trước giông bão.
Cố tình Thẩm Như Mặc không am hiểu xem mặt đoán ý, ngây thơ mờ mịt trợn tròn đôi mắt, ngốc ngốc gật đầu.
Tay con gái trắng trắng, non mịn, mềm mại, đặc biệt thoải mái.
Chính là quá thơm,hun cậu đến mức đánh vài cái hắt xì.
“Phải không?” Cố Diệp Lâm nhẹ nhàng cười, hiện tại biểu tình của anh, đặc biệt giống vai phản diện trong phim truyền hình , “Thế bảo bảo có nghĩ muốn cùng nàng đi?”
Tiểu Nãi Bức nghiêng đầu nhìn Cố Diệp Lâm, chớp chớp đôi mắt, đầu diêu cùng trống bỏi dường như.
Cậu ôm lấy tay Cố Diệp Lâm , nhẹ nhàng mà cọ cọ.
Cảm giác còn chưa đủ ,cậu lại cẩn thận mà tiếp tục làm nũng.
Đừng không cần cậu , cậu sẽ ngoan ngoãn mà.
Thẩm Như Mặc là bị tiếng thét chói tai của tiểu hộ sĩ doạ tỉnh, vốn tưởng rằng tiểu hộ sĩ sẽ lấy vật gì đập chết cậu, hoặc là đem cậu ném ra ngoài.
Rốt cuộc bình thường con gái đều rất nhát gan, sợ hãi mấy sinh vật linh tinh.
Thẩm Như Mặc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, ai ngờ giây tiếp theo, tiểu hộ sĩ vọt tới mép giường, trong mắt lập loè hưng phấn, trong miệng kêu dễ thương quá dễ thương, bộ dạng thật vui vẻ.
Thẩm Như Mặc lúc ấy cứng đờ thành dơi gỗ.
Không phải nói bé gái đều nhút nhát hay sao? Nhìn đến con chuột con gián đều sợ đến mất mật.
Như thế nào cô gái này không như vậy?
Sau đó, xuất phát từ sự ga lăng, Tiểu Nãi Bức liền cùng tiểu hộ sĩ chơi trong chốc lát.
Cậu cũng không làm gì nhiều lắm, chỉ cọ cọ liếm liếm , hôn hôn.
Không nghĩ tới Cố Diệp Lâm sẽ tức giận, còn muốn đem cậu tặng cho người ta.
Trong khoảng thời gian này là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất mà cậu đã trải qua, không còn đói bụng, còn có người ôm ấp hôn hít nâng lên cao,có người lo lắng quan tâm .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top