chương 2
Edit:Chiminmax
Thanh âm của anh ôn nhu trầm ổn, như gió nhẹ thoảng qua núi ,như nước chảy róc rách , như ánh dương ấm áp trong mùa đông giá lạnh , nghe thập phần thoải mái.
Thẩm Như Mặc ngáp một cái, cuộn tròn tròn trong túi áo ấm áp, bất tri bất giác, lại ngủ rồi.
Chương 2
Thẩm Như Mặc là số ít quỷ hút máu thế hệ thứ hai , trong giới quỷ hút máu cậu là cấp nhân vật được giảng trong sách giáo khoa.
Vốn dĩ cậu hẳn là bậc vương giả, một tồn tại đầy kiêu ngạo của chúng quỷ hút máu, bất đắc dĩ cậu kén ăn, cách một đoạn thời gian đều phải tiến vào giấc ngủ sâu,thân thể dần dần tiêu hao , thật sự chịu đựng không nổi, mới tỉnh lại để bổ sung năng lượng.
Mỗi một lần, bạn tốt đều canh giữ bên người cậu, nhìn cậu ăn cơm.
Cậu lần này thức tỉnh, so với thời gian dự tính sớm hơn nửa năm.
Bạn tốt -- còn không biết ở nơi nào.
Bạn tốt để lại cho cậu một phần địa chỉ, bất đắc dĩ Thẩm Như Mặc là thành phần mù đường, vẫn là a trạch*, chưa bao giờ một mình ra cửa .
(Trạch :ở nhà hoặc là có thói quen sở thích chỉ muốn ru rú trong nhà ,mị cũng là 1 phần tử :D)
Lần này ngủ say thời gian có hơi dài, ước chừng 500 năm, đối với quỷ hút máu mà nói thì không là gì, nhân loại xã hội lại là thương hải tang điền*, từ thời đại nông nghiệp cày cấy tiến vào thời đại internet.
(Thương hải tang điền:biển biến thành ruộng, ở đây là nói về sự thay đổi lớn lao nhanh chóng)
Phương hướng cậu đi cùng địa chỉ hoàn toàn trái ngược, mới được nửa đường đã đói ngất xỉu rồi.
Nếu không phải Cố Diệp Lâm xuất hiện, kịp thời cho cậu ăn máu huyết ngọt ngào, Thẩm Như Mặc không chút nghi ngờ, cậu sẽ trở thành quỷ hút máu cấp cao bị chết đói đầu tiên .
Loại chết này , hoàn toàn là một sự sỉ nhục to lớn đối với với quỷ hút máu.
Bị tất cả quỷ hút máu phỉ nhổ.
Thẩm Như Mặc đem đầu nhỏ chôn ở dưới cánh dơi , hổ thẹn không thôi.
Điều này không thể trách cậu, kén ăn lại không phải do bản thân có thể quyết định.
Cậu đặc biệt sợ người ta lộ ra biểu cảm đau đớn,có cảm giác bị cắn chính là bản thân mình vậy.
Khi còn nhỏ lúc uống máu, đều phải có người nhìn, họ hận không thể lấy cọc gỗ sắc bén đâm vào trái tim cậu, ép buộc thì cậu mới có thể gian nan nuốt đi xuống.
Cố Diệp Lâm là người đầu tiên làm cậu có cảm giác thèm ăn .
Cố Diệp Lâm máu thật ngọt, trù nghệ thật tốt!
Trung Quốc có câu ngạn ngữ, kêu ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, hắn muốn lấy thân báo đáp sao?
Tiểu Nãi Bức ở trong mộng nghiêm túc tự hỏi chuyện này.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã về đến nhà.
Mùi hương đồ ăn quanh quẩn ở chóp mũi, Tiểu Nãi Bức chép chép miệng, mê mê hoặc hoặc duỗi dài cái cổ, ngửi ngửi mùi hương trong không khí .
Bụng reo lên như bản hòa nhạc bất quy tắc, vui sướng mà xướng không thành bài.
Nhận thấy được trong túi cử động, Cố Diệp Lâm buông cái xẻng xào xuống, tắt bếp, rửa sạch tay, dùng khăn lông lau khô, lúc này mới đem Tiểu Nãi Bức lấy ra khỏi túi,đặt trên sô pha.
Mở TV, anh hơi hơi mỉm cười, "Bảo bảo, ngươi xem TV một lúc trước, cơm chiều lập tức xong đây."
Tiểu Nãi Bức ngoan ngoãn ngồi xong, Cố Diệp Lâm chỉnh mấy đài truyền hình, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Tiểu Nãi Bức biểu tình, chọn cho cậu chương trình mà cậu thích , lúc này mới trở lại phòng bếp tiếp tục nấu nốt .
Trong chốc lát, Cố Diệp Lâm làm tốt cơm chiều, bưng lên bàn.
Anh rửa tay sạch sẽ, dùng giấy lau khô, đưa cho Tiểu Nãi Bức, lại phát hiện Tiểu Nãi Bức nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm trên bàn rau chân vịt xào tiết lợn, anh nhướng mày, "Muốn ăn sao?"
Quỷ hút máu có thể ăn đồ ăn khác ngoài máu, nhưng là thể có cảm giác no bụng và năng lượng .
Quỷ hút máu cấp thấp đối với đồ ăn của con người một chút hứng thú đều không có, bởi vì những thứ này đối với bọn họ vị nhạt như nước ốc.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ,anh là tiện tay nhặt được tiểu gia hỏa có lai lịch bất phàm rồi.
Cố Diệp Lâm vuốt ve cằm, nghĩ đến.
Cố Diệp Lâm máu có lực hấp dẫn lớn, nhưng Tiểu Nãi Bức thực ngoan ngoãn, biết cắn người sẽ đau, cậu khát vọng với máu huyết cũng không có như vậy mãnh liệt, có thể dùng những thứ khác thay thế .
Tiểu Nãi Bức dẩu mông nhỏ, hự hự bò đến bên cạnh đĩa rau chân vịt xào tiết heo , ngồi xuống,ánh mắt trông mong nhìn Cố Diệp Lâm.
Cái đuôi nhỏ thường thường lắc lư một chút, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Không ai có thể cự tuyệt đáng yêu như vậy Tiểu Nãi Bức!
Không có người nào!
Cố Diệp Lâm che lại cái mũi, thiếu chút nữa bị manh ra máu mũi, anh cầm một cái đĩa nhỏ, đem rau chân vịt cùng tiết lợn cắt thành khối nhỏ, đẩy đến trước mặt Tiểu Nãi Bức, "Ăn đi."
Thẩm Như Mặc ăn một ngụm, ánh mắt sáng lên, "Ăn ngon!"
Cậu hướng về phía Cố Diệp Lâm kêu to một tiếng, vùi đầu ăn.
Tiểu Nãi Bức ăn đến vui vẻ, Cố Diệp Lâm cười tủm tỉm mà gắp cho cậu những món khác, Thẩm Như Mặc món gì cũng ăn , ăn đến đặc biệt vui sướng.
Cố Diệp Lâm sờ sờ cằm,chủng tộc quỷ hút máu luôn luôn có tính bài xích những thứ ngoại lai, hơn nữa cực kỳ bênh vực người mình, đối với những đứa trẻ trong tộc đặc biệt quan tâm, như thế nào sẽ để một tiểu gia hỏa lưu lạc bên ngoài?
Mặc kệ nó đi.
Cố Diệp Lâm gõ gõ mặt bàn, lười nghĩ đến những nguyên nhân sâu xa trong đó.
Tiểu Nãi Bức là anh nhặt được thì cậu chính là của anh , ai đều không thể đoạt đi được.
Thực vui sướng mà quyết định cuộc sống về sau của Tiểu Nãi Bức , Cố Diệp Lâm vừa lòng gật gật đầu.
Mãi cho đến khi Thẩm Như Mặc ăn đến cái bụng tròn vo, anh mới bưng bát lên bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Cố Diệp Lâm đi rửa bát, Thẩm Như Mặc vỗ hai cánh, ở trên không trung trong phạm vi cái sô pha mà bay lượn, ăn uống no đủ, cậu bay so với giữa trưa thì cao hơn một ít.
Cái gì?
Chỉ hơn có 0,066mm
0,66mm cũng là cao!
Hừ!
Cố Diệp Lâm từ phòng bếp ra tới, nhìn đến lảo đảo lắc lư Tiểu Nãi Bức, cười khẽ ra tiếng.
Ở Tiểu Nãi Bức bay mệt mỏi,thời điểm mệt mỏi nghĩ muốn bò đến trên sô pha nghỉ ngơi một chút,anh vươn tay, ổn định vững chắc mà tiếp được Tiểu Nãi Bức.
Tiểu Nãi Bức mềm mụp kêu to một tiếng, nghiêng đầu,dùng đôi mắt ngơ ngác mà nhìn anh.
Cố Diệp Lâm vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu nhỏ Tiểu Nãi Bức
Tiểu Nãi Bức còn không có to bằng nắm tay của anh, đáng thương hề hề, trên người không có mấy lạng thịt.
Nhưng là, vuốt ve cậu, không biết vì sao lại có một loại cảm giác phong phú.
Loại cảm giác này chưa từng có bao giờ , Cố Diệp Lâm thập phần mới lạ, không có bài xích.
Buổi tối, Cố Diệp Lâm bưng một chậu nước ấm để Tiểu Nãi Bức tắm rửa, bác sĩ có thói ở sạch luôn luôn nghiêm trọng, Cố Diệp Lâm càng là người xuất sắc trong đó.
Thẩm Như Mặc không chống cự lại tắm rửa, thậm chí có chút thích, Cố Diệp Lâm hô một tiếng, cậu ngoan ngoãn bò đến lòng bàn tay Cố Diệp Lâm , sau đó chậm rãi đi vào trong bồn, hưởng thụ sự hầu hạ từ bàn tay có khớp xương rõ ràng tinh tế.
Cố Diệp Lâm bảo nâng cánh dơi liền nâng cánh dơi, bảo duỗi móng vuốt nhỏ liền duỗi móng vuốt nhỏ, bảo nhắm mắt liền nhắm mắt.
Ngoan đến làm người ta phải mềm lòng.
Chính là tại thời điểm tắm rửa, dùng sữa tắm hương sữa bò, Tiểu Nãi Bức nhất thời nhịn không được , liếm một ngụm, giây tiếp theo, bò đến bên cạnh chậu nước phun đến trời đất đen kịt.
Cố Diệp Lâm buồn cười, lấy khăn giấy giúp cậu lau miệng, "Đồ ham ăn!"
Giúp Thẩm Như Mặc tắm rửa xong, Cố Diệp Lâm thực kiên nhẫn dùng khăn lông giúp cậu lau khô thân thể, động tác mềm nhẹ đem cậu đặt ở trên gối đầu , còn che lại bằng một cái thảm nhỏ , đặc biệt tri kỷ.
Thẩm Như Mặc ban ngày đã ngủ quá nhiều, quỷ hút máu lại là động vật sinh ra từ bóng đêm , hiện tại cậu một chút buồn ngủ cũng không có, tinh thần đầy hăng hái.
Cậu vui sướng ở trên giường lăn lộn, cánh mũi tràn đầy hơi thở thơm ngọt trên người Cố Diệp Lâm, hạnh phúc đến muốn bay lên trời .
Không bao lâu,cửa phòng tắm mở, mùi hương sữa tắm hòa cùng hơi nước mờ mịt phiêu tán, mang theo hương thơm ngọt lịm của máu nóng .
Thẩm Như Mặc nằm trên thảm lông , ngửi được mùi vị này mà thấy có cảm giác say say.
Cậu nhìn về hướng Cố Diệp Lâm , lần này vừa thấy, đôi mắt đều sáng như sao.
Cố Diệp Lâm ở bên hông treo một cái khăn tắm màu trắng , trong tay cầm cái khăn lông màu nâu, chậm rì rì xoa tóc.
Làn da anh có màu lúa mì khỏe khoắn , vai rộng eo hẹp, trên người bao trùm một tầng hơi mỏng cơ bắp, bụng nhỏ có tám khối cơ cùng một đôi chân thon dài thẳng tắp có thể làm cho phái nữ tâm thần nhộn nhạo.
Điển hình mặc quần áo thì gầy, thoát quần áo thì lại có cơ bắp đầy đủ .
Chỉ làm một động tác vô cùng đơn giản là sát tóc ,đường cong cơ thể cùng các khối cơ bắp lưu sướng hấp dẫn đến người ta không thể dời mắt.
Thân thể bác sĩ đều không tồi giống nhau , nếu không làm sao có thể chịu được những ca giải phẫu mấy giờ thậm chí mười mấy giờ đồng hồ .
Thẩm Như Mặc là một nhan khống chính hiệu,làm một hội trưởng hiệp hội nhan khống nghiêm khắc, cậu có thể dùng danh dự của chính mình để bảo đảm, Cố Diệp Lâm là nam nhân đẹp trai nhất mà cậu từng gặp trong đời!
Không gì sánh nổi!
Tầm mắt của cậu quá mức nóng bỏng, Cố Diệp Lâm muốn làm bộ không biết đều không được, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà búng một cái vào chán Tiểu Nãi Bức, "Tiểu sắc quỷ*."
(Háo sắc ,dâm dê-ing)
Trong giọng nói chứa đựng cưng chiều quả thực ngọt người chết.
Tiểu Nãi Bức thẹn thùng che lại mặt, nhưng mà, xuyên thấu qua khe hở của tiểu móng vuốt , còn có thể nhìn đến đôi con ngươi sáng như đèn pha ô tô .
Cố Diệp Lâm nhịn không được mà bật cười.
Anh vươn hai ngón tay, đem thân thể Tiểu Nãi Bức lật lại, lộ ra cái bụng mềm mại, nhân lúc Thẩm Như Mặc không chú ý, kéo hai chân sau của Tiểu Nãi Bức ra, hướng phía giữa mà liếc mắt một cái, trong giọng nói tràn đầy ý cười, "Oh, thì ra là một bé trai a, ta còn tưởng rằng là bé gái đâu."
Địa phương tư mật nhất đột nhiên bị cho hấp thụ ánh sáng, Tiểu Nãi Bức kêu to một tiếng, té ngã lộn nhào trốn vào bên trong thảm, mặt nóng có thể rán chín trứng.
"Thẹn thùng sao?" Cố Diệp Lâm lau xong tóc, đem khăn lông thả trên giá, trở lại mép giường khảy một cái vào thảm lông, Tiểu Nãi Bức rầm rì hai tiếng, xoắn mông nhỏ đem chính mình chôn đến càng sâu.
"Nhanh lên ra tới, đừng đem chính mình chôn đến nghẹt thở." Cố Diệp Lâm bật cười, chọc chọc mông nhỏ của Tiểu Nãi Bức, Tiểu Nãi Bức không dao động.
Anh chỉ có thể kéo thảm ra, cưỡng chế móc ra Tiểu Nãi Bức, cậu rầm rì một tiếng,vẫn còn muốn bám vào tấm thảm.
Cố Diệp Lâm sợ ném rớt cậu, hai tay bế lên đặt ở trên ngực , anh lấy ra laptop, một tay mở máy, màn hình sáng,
"Bảo bảo, ta kể chuyện cho ngươi nghe truyện cổ tích được không?"
Cậu không giãy giụa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào laptop, một bộ dáng rất tò mò.
500 năm, đối với quỷ hút máu mà nói thì chẳng đáng giá nhắc tới, nhưng với xã hội loài người đã từ thời đại nông nghiệp lạc hậu phát triển đến thời đại internet toàn cầu hóa.
Quỷ hút máu nhà quê từ nông thôn mới lên lập tức bị thế giới đầy màu sắc rực rỡ của con người hấp dẫn .
Cố Diệp Lâm khẽ cười một tiếng, để dơi nhỏ ngồi xong, tìm ra một câu truyện cổ tích, chậm rì rì cho cậu nghe.
Anh đọc chính là truyện cổ tích bạch mã hoàng tử, Tiểu Nãi Bức nghe chăm chú, ở thanh tuyến bằng phẳng ôn nhu , dần dần nhắm mắt lại, lại lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng mặt có đóa hoa hồng nhỏ kiêu căng, có hồ ly nhỏ cầu thuần dưỡng*, còn có nhiều loại người kỳ kỳ quái quái khác.
(Thuần dưỡng:thuần hóa và nuôi dưỡng)
Nhìn được ôm ở trong ngực mình ngủ ngon lành tiểu gia hỏa, đáy lòng Cố Diệp Lâm là một mảnh mềm mại.
Bảo bảo, ngươi chính là đóa hoa hồng của ta, liền tính gặp được nhiều người, nhìn đến nhiều đóa hoa càng kiều diễm , ở trong lòng ta, ngươi là không thể thay thế.
Cố Diệp Lâm tắt đi laptop, đem Tiểu Nãi Bức nâng tới lòng bàn tay , thành kính mà hôn hôn, "Ngủ ngon, tiểu gia hỏa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top