ONESHOT

Ruhan là người bạn trai hiểu chuyện nhất trên thế giới, đó là những gì Seonghyeon gán cho cậu, tất nhiên anh không có bạn trai nào khác ngoài Ruhan nên cậu chỉ là người bạn trai hiểu chuyện đối với anh ấy...

Nhưng thực tế, Ruhan không phải là dạng người yêu sẽ nhốt bạn trai mình trong căn hộ để anh không rời khỏi đất nước hoặc cầu xin anh đừng đi một cách dễ thương. Tuy nhiên, thật đắng lòng khi nhìn Seonghyeon đi vào trong sân bay, và thật may mắn khi anh không quay lại để không phải nhìn thấy những giọt nước mắt trên đôi mắt tuyệt đẹp của Ruhan.

Ít nhất, anh ấy có thể đạt được ước mơ của mình.

Đó là điều duy nhất mà cậu có thể tự an ủi mỗi khi nhớ đến chàng trai cao hơn.

Phải nghe điện thoại lúc nửa đêm có phần đau đầu, trong lòng nặng trĩu. Cậu không biết đó là vấn đề của họ hay là vấn đề Edgar. Nhưng dù sao, ngồi vô vọng trên ghế chơi game, nhìn vào màn hình máy tính trắng xóa nhưng bộ não của cậu đã bay về phía bên kia thế giới.

Điện thoại của cậu reo lên, cái tên quen thuộc được mong đợi nhất xuất hiện trên màn hình điện thoại, cậu mỉm cười. Cái tên khiến cậu mỉm cười.

"Em có khỏe không? Bây giờ phải đi ngủ, ở đó khuya rồi."

"Đừng cằn nhằn, Umti", Ruhan nhắm mắt lại, "Em nhớ anh rất nhiều." Lòng cậu đau lắm, cậu nhớ hơi ấm của bạn trai mình.

"Anh cũng vậy, chuyện gì đã xảy ra vậy? Edgar lại tức giận vì những điều vô nghĩa nữa à?"

"Không, chỉ thực sự nhớ anh. Thế thôi." Ruhan nghĩ rằng cậu có thể bị ốm.

"Anh sẽ thắng, LCS. Anh sẽ làm được, để có thể quay lại đó sớm và anh hứa với em rằng chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ, được chứ?"

"Chúc may mắn.", cậu thì thầm, gần như vô vọng, "Chúc may mắn, Umti."

Mặc dù Seonghyeon ghét bị trêu đùa bởi đồng đội, nhưng đôi mắt của anh vẫn nhắm nghiền theo đúng nghĩa đen vì nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Cám ơn, ahh! Ruhanie đã chúc may mắn cho anh, anh làm sao có thể không thắng được trận đấu của mình." Seonghyeon nói, điều đó khiến bốn người còn lại cười khúc khích vàmắng họ trong khi nghe lén.

"Anh bận à, Seonghyeon? Anh nên đi ngay bây giờ." Ruhan hỏi, cậu đỏ bừng mặt, đồng đội bên cạnh có thể nghĩ rằng anh ấy luôn như vậy... dĩ nhiên họ đã nghĩ như vậy rồi.

"Anh không bận. Chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn một chút được không?", Seonghyeon nói, "Ý anh là— giờ em phải đi ngủ rồi." - anh ngượng ngùng nói.

"Em vẫn chưa buồn ngủ." Ruhan gục đầu xuống cạnh bàn phím.

"Vậy hãy nói về ngày hôm nay của em đi, Ruhan." Tên của cậu nghe khác hẳn khi Seonghyeon là người gọi nó.

Ruhan nhắm mắt lại, lẩm bẩm hôm nay cậu mệt mỏi thế nào, cậu đã ăn gì với đội của mình và họ nói về điều gì. Seonghyeon đang tích cực lắng nghe, chờ đến lượt mình nói, quả thực anh chỉ đang lắng nghe với một nụ cười trên môi, một nụ cười quá ngọt ngào đối với đồng đội và huấn luyện viên của anh, nhưng họ có thể làm gì được? Không làm gì được cả.

Cho đến khi đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều và bình yên của Ruhan. Và Seonghyeon biết rằng bây giờ cậu đã ngủ quên. Đó là thói quen của họ, Ruhan chưa muốn cúp máy nên Seonghyeon sẽ yêu cầu cậu kể một câu chuyện, sau đó sau câu chuyện của mình Ruhan sẽ lắng nghe kế hoạch trong ngày của Seonghyeon, cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ như đang nghe một bài hát ru. Có thể ba ngày hoặc gần một tuần họ làm điều đó. Họ không thể giúp được gì, chênh lệch múi giờ cũng không giúp ích được gì và vì vậy cách duy nhất để cảm nhận được nhau là gọi điện hàng giờ đồng hồ, nhưng vấn đề là đó là một điều hiếm khi xảy ra, đặc biệt khi trận chung kết LCS đang đến gần.

Và vì vậy, khi Ruhan có cơ hội công khai gửi lời chúc may mắn tới anh, cậu đã không bỏ qua, mà chúc anh may mắn với tình yêu và giọng điệu ấm áp nhất.

"Seonghyeon huyng, hôm nay anh hãy thi đấu tốt nhé và mặc dù em muốn gặp anh sớm nhưng em hy vọng anh sẽ quay lại muộn nhất có thể. Fighting!"

Tinh thần, tình yêu, gia đình và mọi thứ cũng vậy. Seonghyeon nhận lấy nó, đưa nó vào trận đấu cuối cùng. Họ không có thời gian gọi cho nhau trong tuần này, thậm chí không có tin nhắn từ anh.

Ruhan chắc chắn nhớ anh, nhưng cậu không muốn làm phiền bạn trai của mình vì biết rằng Seonghyeon đang bận rộn với việc giành chiếc cúp.

Thời điểm trận chung kết LCS bắt đầu, Ruhan cũng trở nên lo lắng, sợ rằng kết quả sẽ không như họ mong muốn.

Cuối cùng, Ruhan đã làm mọi thứ ngoại trừ việc xem trận đấu, trừ việc tìm kiếm bất kỳ cập nhật nào, trừ việc chúc may mắn cho Seonghyeon vào phút cuối cùng.

Chàng trai cao lớn ở bên kia thế giới, nhìn chằm chằm vào Discord của mình nhưng cái tên yêu thích của anh ấy trong thông báo không xuất hiện, chỉ có những meme từ nhóm chat của họ đang hoạt động lúc này và vài tin nhắn từ những người bạn tốt của anh ấy chúc may mắn cho đội của anh ấy.

Khi đã vài giờ trôi qua, Ruhan không thể ngủ được, cậu chỉ nhắm mắt và hồi tưởng lại những khoảnh khắc của mình với Seonghyeon, những khoảnh khắc của họ... những khoảnh khắc cuối cùng của họ trước khi Seonghyeon rời Hàn Quốc.

Và sau đó, có ai đó xông vào phòng cậu mà không gõ cửa, không có bất kỳ dấu hiệu nào.

"Hyung!" Karis - Hongjo, người đi đường giữa của cậu xuất hiện.

"Chuyện gì vậy?" Cậu hoảng hốt ngồi dậy đeo kính vào.

"Seonghyeon-nim đã thắng! Họ đã vô địch LCS! Hiện tại anh ấy là người đi rừng giỏi nhất LCS!"

Ruhan nhấc điện thoại lên và theo dõi chủ đề này bằng tài khoản phụ của mình.

Một giọt nước mắt rơi, cậu không thể kiềm chế được, Hongjo vẫn đứng đó nhìn cậu. "Ừm, cảm ơn vì thông tin. Giờ em có thể về phòng rồi." Cậu mỉm cười, cố gắng không cười to.

Hongjo gật đầu và rời khỏi phòng.

Một thông báo Discord xuất hiện.

UmTi

"Anh thắng rồi! Em đã xem chưa? Anh đã thắng rồi, tình yêu của anh! Anh đã thắng rồi, Chúa của anh!"

Ruhan cười nhạo, dù đôi mắt cậu cũng đang rưng rưng những giọt nước mắt vui mừng, trái tim cậu đang nhảy lên và mọi thứ trong huyết quả cậu đều đang sôi trào. Giá như em có thể nhìn thấy anh chiến thắng ngay trước mắt em.

Morgan

"Chúc mừng!"

"Hãy gọi cho em nếu anh có thời gian."

"Em biết anh có thể làm được!"

Sau khi gửi đi, có lẽ chỉ một phần nghìn giây trôi qua điện thoại của cậu đã nhận được cuộc gọi. Anh không ngần ngại gọi đến ngay khi nhìn thấy tin nhắn vì anh không thể kiềm chế được niềm vui quá lớn này.

"Chúa ơi! Đó là nhờ em!" Cậu có thể nghe thấy Seonghyeon đã hạnh phúc đến mức nào, cậu có thể tưởng tượng nụ cười của anh lúc này tươi đến mức nào.

Vì khóc nên Ruhan chỉ cười nhẹ, sụt sịt, quên mất phải nói gì, quên hết tất cả ngôn từ, chỉ tập trung vào giọng nói vui vẻ của người yêu.

"Chờ một chút? Em có ổn không? Em có bị ốm không?" Sự lo lắng đã thay đổi niềm hạnh phúc trong giọng điệu của anh.

Ruhan lại cười khúc khích, "Em ổn", cậu cố gắng không khóc, nhưng thất bại.

"Sao bé lại khóc?" Anh thì thầm.

"Chỉ là... em thực sự mừng cho anh." Cậu khóc nức nở.

"Anh rất vui vì điều đó, nhưng đừng khóc. Anh sẽ về được chứ? Anh hứa sẽ gặp em trước khi đến Trung Quốc tham dự MSI."

Khi phỏng vấn sau trận đấu của Team Liquid, Seonghyeon tự hào nói rằng anh rất biết ơn sự cổ vũ của Morgan và đó là lý do khiến họ giành chiến thắng.

Anh đã làm vậy, anh thực sự đã đến Hàn Quốc. Những đặc quyền khi trở thành nhà vô địch LCS là điều tuyệt vời nhất mà anh không thể tưởng tượng được.

Đi cổ vũ cho hai đội vào chung kết LCK, xem trận chung kết căng thẳng giữa hai đội hàng đầu, và tất nhiên là cổ vũ cho người đi rừng.

Và rồi cuối cùng anh cũng có thời gian gặp lại những người anh em Brion 2023 của mình. Ruhan liên tục nói rằng hãy đi ăn ở một nhà hàng đắt tiền vì cậu biết rằng - "sugar dady" của cậu - dựa trên quan hệ của họ, Seonghyeon sẽ trả tiền.

Kết thúc bằng một bữa tiệc nướng Hàn Quốc, chia sẻ kinh nghiệm của mình trong các đội khác nhau.

Cuối cùng họ cũng uống một chút rượu, Seonghyeon đã bày ra trò pha rượu với nước cho Hena - Jeunghwan. Không ai biết chuyện đó ngoài người yêu của anh, anh quan tâm đến anh em mình, Seonghyeon quan tâm đến họ quá nhiều.

Sau khi chơi xong, Seonghyeon thanh toán tất cả các món ăn và đồ uống mà họ đã gọi, sau đó đưa họ lên taxi để về ký túc xá. "Thật sự là tôi không có say!" - Jeunghwan nói, trong khi được hai người dìu bước ra xe.

"Không ai nói rằng anh say rượu." Ruhan thở dài, đảo mắt.

"Bởi vì, tôi là người uống rượu giỏi." Jeunghwan cười khúc khích, "Ừ, đúng vậy.", Seonghyeon cố gắng không cười.

"Cẩn thận!" Cả hai vẫy tay với Jeunghwan khi cửa sổ xe taxi để đóng lại.

"Muốn về ký túc xá không?"

"Muốn đến khách sạn của anh không?"

Cả hai cùng cười và sau đó Ruhan trả lời: "Không, em không muốn." 

Cậu tinh nghịch nói, họ uống rượu, cậu biết người yêu mình nghịch ngợm đến mức nào.

"Anh hứa với em, chúng ta chỉ đi ngủ." Seonghyeon giơ tay phải lên như một lời hứa.

Ruhan trợn mắt, hai tay khoanh trước ngực, trời đã lạnh rồi, má cậu cũng đỏ bừng.

Lúc này Ruhan lẽ ra đã phải nhận ra thái độ của người yêu rồi, nhưng cậu không thể. Chúng ta chỉ đi ngủ là một lời mỉa mai vì nó sẽ trái ngược với những gì anh vừa nói.

Ôm lấy Seonghyeon sau khi nhận được sự chăm sóc của anh trên chiếc giường kingsize lạnh lẽo nhưng ấm áp của khách sạn, Seonghyeon thì thầm những câu an ủi ngẫu nhiên, những lời ngọt ngào ngẫu nhiên. Cậu đã biết vì sao Appa và Core lại gọi anh là UmTi Rizz.

"Em yêu anh." - Đó là những gì cậu thì thầm trước khi thực sự ngủ gật trước sự đụng chạm nhẹ nhàng của người yêu.

Sau vài ngày không gặp vì lịch trình cá nhân của Seonghyeon, cuối cùng họ cũng gặp nhau tại gaming house của Brion. Seonghyeon cuối cùng đã đồng ý đến đó và nghỉ lại một đêm trước khi rời Hàn Quốc.

Thời điểm có gì đó không ổn... nhưng nó cũng hoàn hảo, Ruhan cần phải hoàn thành xong giờ stream của mình trước khi Edgar tức giận trở lại.

Seonghyeon thực sự đã xuất hiện tại buổi stream, anh mặc chiếc áo phông mới của đội và đi lại quanh gaming house như thể anh là người giám sát.

"Hãy làm phiền đứa trẻ này đi." Seonghyeon thì thầm, cả Team Liquid đều biết mối quan hệ của anh ấy với Morgan, và vì điều đó mà họ đều gửi yêu cầu kết bạn tới Morgan ngay khi biết chuyện.

Tiếng Anh của Ruhan không tốt bằng Seonghyeon nhưng cậu có thể hiểu những câu cơ bản cũng như những ý tứ trong tin nhắn, cho đến khi APA sử dụng từ viết tắt trong phản hồi của mình nên cậu cần Seonghyeon giải thích các ký tự này cho cậu.

Seonghyeon rời đi lúc này để chơi đùa với các huấn luyện viên, đặc biệt là Edgar để trêu chọc anh ta.

Phải đến khi APA cũng chơi đùa, gửi tin nhắn mang tính "đốt nhà" cho Morgan.

"UMTI ĐANG TÌM BẠN GÁI TRÊN CHAT."

Và tin nhắn này, Ruhan hoàn toàn có thể hiểu được. Thực tế là APA thậm chí còn viết hoa tất cả các chữ cái. Cậu đang mặc áo khoác vì cảm thấy lạnh nhưng bây giờ lại cảm thấy như thể cơ thể mình sẽ đổ bệnh bất cứ lúc nào.

"Seonghyeon huyng!" - Cậu cởi áo khoác ra, ​​nụ cười trên khuôn mặt nhạt dần.

Một giây trôi qua, cậu vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ bạn trai.

"Umti!" - cậu hét lên một lần nữa nhưng một lần nữa, không nhận được câu trả lời nào.

"Mình sẽ giải quyết nó sau." cậu chửi thầm trong lòng và kiểm soát tâm trạng của mình trước ống kính, thậm chí còn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngay khi hoàn thành xong buổi stream, camera tắt, cậu đăng xuất tài khoản giải đấu của mình và quay toàn bộ cơ thể về phía Seonghyeon, trừng mắt nhìn anh ấy, thiêu sống anh ấy bằng ánh mắt rực lửa.

Seonghyeon hít thấy khí lạnh, "Sao vậy?", cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết gì.

"Hỏi APA có chuyện gì." - cậu hậm hực, dậm chân định đứng dậy.

"Yah? Có chuyện gì vậy, Chúa của anh?" -  anh nhanh chóng đi theo, giật lấy điện thoại của cậu.

"Như em đã nói, hãy hỏi APA." - cậu nhắc lại để người yêu làm theo.

"Anh muốn nghe điều đó từ em." - anh không nhận được câu trả lời nào, thay vào đó lại nghe thấy một tiếng thở dài.

Anh đi theo cậu, giống như tay sai đi theo Rift Herald.

"Chúa ơi?" Anh lặp lại lần nữa, ngọt ngào và nhẹ nhàng hơn, giờ họ đang ở trong ký túc xá, sự yên tĩnh của khu vực này lại quá ồn ào đối với Seonghyeon.

Ruhan nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ của mình, và cũng không đóng nó ngay sau khi cậu bước vào phòng, đó là tín hiệu để Seonghyeon cũng bước vào.

Seonghyeon cẩn thận đóng cửa lại, không gây ra bất kỳ âm thanh nào.

"Anh không còn yêu em nữa à?"

Nó khiến Seonghyeon dừng lại, như anh bị tấn công bởi một cú đánh bất ngờ.

"Anh biết, anh yêu em, Chúa yêu quý của anh." - anh trả lời khi đã lấy lại được tinh thần, đi về phía Ruhan, người đã ngồi ở góc giường.

Seonghyeon quỳ xuống, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người yêu.

"APA đã nói gì với em?"

Điều đó khiến Ruhan lại hờn dỗi, môi cậu bắt đầu bĩu ra.

"Hãy nói cho anh biết, Chúa của anh, nhóc đó đã nói gì, để anh có thể giải thích điều đó." Anh lặp lại lần nữa.

"Cậu ấy nói anh đang tìm bạn gái."

Cậu đang cố gắng không để nước mắt rơi,cậu không muốn cho anh thấy rằng cậu khá yếu đuối trong những trò đùa kiểu đó. Bởi vì, cậu không muốn có ai đó có được Seonghyeon, như cách cậu có được anh ấy.

"Đó chỉ là trò đùa thôi, anh không làm vậy đâu." - anh nói, nhưng điều đó không làm Ruhan cảm thấy dễ chịu hơn. Seonghyeon mỉm cười, nắm chặt tay cậu và thậm chí còn vuốt ve nó. "Em là người duy nhất anh yêu. Em là người anh nghĩ đến khi trong một môi trường mới mẻ và đất nước lạnh lẽo. Em là người duy nhất anh yêu."

"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ngày mà em lo sợ đến. Ngày mà anh nhận ra rằng có ai đó tốt hơn... một cô gái tốt hơn em... hơn một chàng trai thậm chí không thể đạt được ước mơ của mình."

Ruhan quay mặt đi, cậu nhận ra nước mắt đang bắt đầu rơi từng giọt một, giọng nói của cậu bắt đầu nghẹn lại trong cổ họng.

"Không ai tốt hơn em, Ruhan. Vậy thì sao, nếu cho đến bây giờ em không thể đạt được ước mơ của mình thì sao? Anh ở đây, giúp đỡ em, chứng kiến những thành tựu nhỏ bé của em, rất tự hào về em và sẽ luôn ủng hộ em. Anh biết em có thể đạt được điều đó. Yêu chàng trai mà anh thích thì tốt hơn là chọn người mà mình không thể tưởng tượng được sẽ ở bên đến hơi thở cuối cùng." 

Anh thì thầm, lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt mềm mại của cậu. "Ruhan, anh chọn em dù có nhiều lựa chọn khác nhau, anh sẽ luôn chọn em."

"Em xin lỗi, em... em... à...em nghi ngờ... chỉ là em không thể chịu đựng được việc nhìn thấy anh đi cùng người khác..." - cậu khịt mũi, cố gắng không nấc lên.

Seonghyeon đứng dậy để lấy thứ gì đó, Ruhan chỉ nhìn anh rồi tiếp tục nói.

"Thực ra, khi anh hợp tác với death note và có...kiểu tạo dáng đó với cô gái người mẫu..." - cậu nhìn lên trần nhà, cậu ghét khi phải tự nguyện thừa nhận rằng mình ghen tị.

"Em biết em ích kỷ, cho nên anh không nên hẹn hò với em." - cậu kết thúc, Seonghyeon lại tiến đến gần cậu, tay cầm nước rồi ngồi xuống cạnh cậu.

"Anh yêu em vì điều đó, nó cho thấy em quan tâm đến anh đến mức nào.", Seonghyeon giúp cậu uống nước, "Anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi luôn giải thích cho em."

Ruhan nhìn anh chằm chằm, uống một ngụm nước, nuốt chửng niềm kiêu hãnh và ghen tị mà cậu có.

Khi Ruhan đặt chiếc chai xuống sàn, cậu ôm chặt người yêu thì thầm: "Em yêu anh nhiều lắm!"

"Anh cũng vậy. Anh luôn như vậy, yêu em nhiều hơn bản thân anh." Seonghyeon trả lời, nhìn chằm chằm vào cậu.

Ánh nhìn chằm chằm kéo dài trong vài giây, "Anh có thể làm điều đó một cách lặng lẽ phải không?", anh có thể cảm thấy thứ gì đó bên trong mình đã thức dậy.

Ruhan gật đầu, ánh mắt cầu xin điều gì đó, điều gì đó mà cậu không thể nói ra.

Môi họ chạm nhau, Seonghyeon nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu hơi quá chặt, môi họ tự cuốn lấy nhau, chứng tỏ rằng quá khát khao điều này.

Không...nhưng thành thật mà nói, Ruhan không thể im lặng, cậu biết cách sử dụng giọng nói của mình, dùng nó để thao túng và khiến Seonghyeon phát điên trên giường. Trên chiếc giường đơn, dưới ánh đèn, quần áo vứt khắp phòng, họ không còn bận tâm đến những bức tường mỏng, đến tiếng lạch cạch của khung giường, họ không bận tâm nếu có ai đó đang nghe, như miễn là Ruhan có thể đạt được điều cậu muốn, miễn là Seonghyeon hài lòng...

Đôi mắt của những người khác rực lửa khi nhìn thấy Seonghyeon rời khỏi phòng vào buổi sáng, "Đồ chết tiệt..!" -  Edgar gửi lời chào đón anh. 

"Trông anh như chưa ngủ vậy?" - anh cười khúc khích.

"Làm sao tôi có thể ngủ được?" - anh ta gầm lên.

"Ồ? Chúng tôi làm hơi to một chút à? Tôi xin lỗi.", một nụ cười toe toét từ chàng trai cao hơn, "Tôi chỉ nhớ em ấy."

"Yah! Hãy ngủ trong khách sạn chết tiệt mà công ty của cậu cung cấp chứ không phải ở đây!" Edgar hét lên.

Seonghyeon đã quen với điều đó nên anh ấy chỉ cười, "Ừ. Xin lỗi." Lời xin lỗi không chân thành.

Nhưng trong hòa bình, anh đã trả tiền một bữa ăn nhẹ để mỗi thành viên có quyền tự do lựa chọn món mình thích.

Cho đến khi Seonghyeon phải rời Hàn Quốc để tham dự MSI. Ruhan đã dành một ngày trong khách sạn để kiểm tra xem anh có quên thứ gì không và lén để một trong những chiếc áo đấu có chữ ký của cậu để đổi lấy chiếc áo khoác có mùi đặc trưng của anh.

"Em phải ăn nhiều hơn." - Seonghyeon vừa nói vừa ôm chặt người yêu.

"Anh cũng vậy, anh cần nhiều năng lượng hơn cho trận đấu." Ruhan trả lời, mặt cậu dụi vào ngực Seonghyeon.

"Em không cần lo lắng gì cả, anh chỉ để ý đến mỗi em" - Seonghyeon nói, hôn mái tóc mềm mại của cậu mọi thứ thuộc về Ruhan đều mềm mại đối với Seonghyeon.

"Được rồi được rồi!" Ruhan cảm thấy mình thật ngu ngốc khi thừa nhận sự ghen tị của mình.

"Em thật dễ thương, em sẽ đến xem anh phải không?" Seonghyeon hỏi.

"Em không có thời gian, em cần luyện tập và luyện tập." Ruhan cười khúc khích.

"Vậy đưa anh ra sân bay." Seonghyeon đề nghị.

"Em không muốn, APA sẽ trêu chọc em thôi.", Ruhan nói, "Và anh chỉ cần nhờ Yeon hoặc Core đi cùng vì anh là một đứa trẻ to lớn và hay bám người", cậu  nói thêm.

Dù vậy, cuối cùng Ruhan vẫn tiễn anh nhưng cậu không xuống xe: "Anh yêu em" - Seonghyeon thì thầm

"Hãy gửi cho em một tin nhắn báo bình anh khi anh đã đến Trung Quốc.", Ruhan dặn dò, "Đừng quên đồ đạc!"

"Anh biết, Chúa của anh." Seonghyeon trao cho cậu một nụ hôn thật sâu vì anh biết rằng mình sẽ nhớ cậu.

"Em yêu anh! Hãy luôn khỏe mạnh nhé." Ruhan nói, mắt cậu lại bắt đầu ươn ướt.

"Đừng khóc, anh sẽ lại quay về trong vòng tay em.", anh thì thầm trước khi cảm thấy điện thoại rung lên, "Đi ngay đi!", Ruhan nhẹ nhàng đẩy anh.

"Hãy tự chăm sóc mình,Chúa của tôi. chủ nhân!" Anh mỉm cười rời khỏi xe, quả thực bản thân sẽ một lần nữa điều chỉnh tâm trạng của mình trước nỗi nhớ nhà và Ruhan khi máy bay rời Hàn Quốc.

Họ sẽ không bao giờ biết khi nào họ sẽ gặp lại nhau, nhưng điều duy nhất họ chắc chắn, đó là tình yêu mà họ dành cho nhau.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top