Chương 9-10
Chương 9: Đồng Đồng nhận thức Tiểu hồ ly? (Thượng)
"Chủ nhân! Từ từ!"
Ở trong đống đan dược Đồng Đồng lấy ra một viên Thiên Giai Phục Nguyên Đan, rồi đưa cho Mạc Vân Tử.
Mạc Vân Tử nhìn Thiên Giai Phục Nguyên Đan trong tay, khóe miệng trừu rút, thầm nghĩ nàng trước kia rốt cuộc là dạng người gì a?
Thế giới này giống như bây giờ nàng bị thương, chỉ cần một viên Huyền Linh Đan cấp thấp có thể khôi phục hoàn toàn nguyên khí.
Động ý niệm một cái liền trở về thân thể.
Mạc Vân Tử ở trong không gian ngây người mấy canh giờ, bên ngoài chỉ là trong chốc lát.
Đôi tay đỡ người đứng ngồi dậy: "Di! Sao không đau một chút nào?"
Cởi quần áo mình, nhìn vào bên trong: "A? Vết thương đã khỏi, chuyện gì xảy ra?"
Tầm mắt Mạc Vân Tử tìm kiếm Tiểu hồ ly, lại phát hiện nó đang đưa lưng về phía nàng.
Kỳ thật Tiểu hồ ly vừa mới nhìn thấy Mạc Vân Tử cởi áo quần, liền từ trong áo nhảy ra, nếu không phải trên mặt nó đều là lông, nếu nó biến thành hình người, phỏng chừng mặt đều đã đỏ bừng.
"Tiểu hồ ly! Ngươi ở đó làm gì? Mau tới đây." Mạc Vân Tử vừa nói, vừa đi tới chỗ Tiểu hồ ly.
"Chủ nhân! Người sao có thể như vậy? Người vừa rồi cư nhiên, cư nhiên.... Như vậy." Không biết kiềm chế như vậy, một nữ hài tử lại tùy tiện như thế. Nửa câu sau Tiểu hồ ly không dám nói ra.
Mạc Vân Tử lúc này đã chạy tới bên cạnh Tiểu hồ ly, tùy tay bế nó lên.
"Di! Ngươi như thế nào có thể nói?" Mạc Vân Tử kinh ngạc nhìn Tiểu hòi ly nói.
Theo như nàng biết, Tiểu hồ ly một chút tu vi đều không có, như vậy không có khả năng nói chuyện.
Ở thế giới này, chỉ có Linh thú cùng ma thú đạt tới cảnh giới Huyền tôn mới có thể mở miệng nói chuyện.
Mạc Vân Tử căn bản không có nghĩ tới, Tiểu hồ ly là một con cữu vĩ thiên hồ Tử Tình duy nhất trong trời đất, càng không biết cữu vĩ thiên hồ Tử Tình là do trời đất sinh ra.
Tiểu hồ ly một đôi mắt màu tím, nhìn Mạc Tử Vân nói: "Chủ nhân! Không phải ta có thể nói, là bởi vì ta là Khế Ước Thú của người, người vừa mới nghe ta nói chuyện, chính là bởi vì ta là Khế Ước Thú của người."
Mạc Vân Tử kinh ngạc hỏi: "Gì? Ngươi cùng ta khế ước?"
Được, hiện tại là hai phế vật ở bên nhau.
Tiểu hồ ly liếm móng vuốt của nó, một thân thuần tím không tia tạp mao, bộ dáng này muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Sau đó, Mạc Vân Tử vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tiểu hồ ly: "Đúng rồi vết thương trên người ta như thế nào đã lành?"
Tiểu hồ ly nghĩ đến nam nhân kia, nháy mắt rùng mình một cái: "Đó là bởi vì vừa nãy có một nam nhân, sau khi người té xỉu, đã cho người ăn một viên đan dược Thiên Giai."
Còn loại đan dược gì, Tiểu hồ ly khẳng định không biết, vì động tác của hân quá nhanh.
Mạc Vân Tư kinh ngạc: "Đan dược Thiên Giai?"
Trong lòng lại nghĩ, ở đại lục này người có thể lấy ra đan dược Thiên Giai trên cơ bản không còn tồn tại. Như vậy hắn là ai?
"Tiểu hồ ly ta mang người đi một chỗ." Nói xong, động ý niệm liền tiến vào không gian tùy thân.
Tiểu hồ ly.....!
"Chủ nhân! Nơi này là không gian tùy thân" Tiểu hồ ly không dám tin hỏi Mạc Tử Vân.
Nó rốt cuộc đã khế ước với loại người gì a?
Bảy hệ nguyên tố thì không nói, còn là thể thần ma, bây giờ còn có không gian tùy thân.
Thử hỏi một chút trên đời này ai có không gian tùy thân a?
Nàng lại có một cái không gian tùy thân.
Mạc Vân Tử gật đầu, sau đó nhìn xung quanh khắp nơi, rồi nhìn đến Đồng Đồng hô: "Đồng Đồng! Mau tới đây."
Đồng Đồng giống như một cơn gió thổi qua tới gần, rồi dang tay ôm lấy chân Mạc Vân Tử, rất là thân thiết.
"Tiểu hồ ly, đây là linh khí của không gian ta, Đồng Đồng!"
"Đồng Đồng! Đây là Tử hồ." Mạc Vân Tử nhìn hai tiểu gia hỏa ấm áp không nói nên lời.
Kiếp trước tuy rằng người bên trong tổ chức đối với nàng rất cung kính, nhưng không có thâm giao bằng hữu. Người thân thời điểm nàng năm tuổi, tất cả mọi người đều chết dưới biển lửa. Nàng biết là do có người sắp đặt, mặc dù đã báo thù, nhưng họ vẫn không quay về được.
Đồng Đồng nhìn thấy Tiểu hồ ly, lập tức kinh hỉ nói: "Tử hồ ca ca! Là Tử hồ ca ca! Mười vạn năm. Ô ô ô..... Ta cuối cùng cũng gặp lại huynh, huynh như thế nào không biến thành người a?"
Tiểu hồ ly xem thường một cái: "Hình người? Tuy rằng ta là thượng cổ thần thú, nhưng tu vi vẫn chưa luyện đến Huyền tôn, đến lúc đó mới có thể hóa hình người, có được không?"
Bất đắc dĩ Đồng Đồng căn bản nghe không hiểu, chỉ nghe thấy Tiểu hồ ly kêu "Chi, chi, chi" không ngừng.
Mạc Vân Tử mang theo nghi hoc nhìn về phía Đồng Đồng nói: "Đồng Đồng, ngươi quen biết Tiểu hồ ly?"
Đồng Đồng nhấc chân muốn sờ Tiểu hồ ly, nhưng thân không được cao, không thể với tới.
Nhìn Đồng Đồng như vậy, Mạc Vân Tử mỉm cười.
Chương 10: Đồng Đồng nhận thức Tiểu hồ ly (Hạ)
"Đồng Đồng một đôi mắt xanh lam, ngập nước nhìn Mạc Vân Tử: "Đúng vậy! Tử hồ ca ca trước kia là Khế Ước Thú của người!"
Đến đây Mạc Vân Tử cùng Tiểu hồ ly đều kinh ngạc.
Kiếp trước nàng chính lại Khế ước giả, đời này cũng vậy, chẳng lẽ cái này gọi là duyên phận?
Chi, chi, chi!
Tiểu hồ ly cảm ứng tâm linh Mạc Vân Tử: "Chủ nhân! Ngươi nói cho tiểu hài tử kia, ký ức trước đây của ta tất cả đều không có."
Kỳ thật Tử hồ cùng Đồng Đồng giống nhau, cũng vừa mới từ ngủ say tỉnh lại, chẳng qua sớm hơn so với Đồng Đồng hai năm thôi.
Đồng Đồng là cách một trăm năm tỉnh lại một lần, vì mỗi lần tỉnh lại bốn phía đều đen nghìn nghịt, nàng biết chủ nhân chưa có chuyển thế, Đồng Đồng liền tiếp tục lâm vào trạng thái ngủ say.
Lần này Đồng Đồng thức tỉnh, cũng vì toàn bộ hồn phách Mạc Vân Tử đã về vị trí cũ. Lúc trước không có tỉnh, đó là bởi vì chủ phách Mạc Vân Tử không có.
Mà Tiểu hồ ly bị cái gì phong ấn, sau này sẽ rõ ràng. Tiểu hồ ly từ khi có ký ức, cũng chỉ biết, nó vừa ra đời, đã bị một đám người vây công. Tất cả mọi người vây công nó chi vì muốn khế ước với nó, dù sao nó cũng là thượng cổ thần thú, hơn nữa là thượng cổ thần thú do trời đất sinh ra.
Mười vạn năm đi qua, cho dù là đại lục này hay phía trên, cơ bản đã không có thần thú, càng đừng nói tới thượng cổ thần thú.
Tại thời điểm mọi người tranh đoạt, không biết ai đã xé rách không gian, Tiểu hồ ly liền chạy tới. Kết quả đến đại lục Thiên Kỳ.
Mạc Vân Tử đem Tiểu hồ ly nhét vào tay Đồng Đồng: "Đồng Đồng, có lẽ trước kia chúng ta quen biết nhau, nhưng hiện tại ta đã chuyển thế, không có ký ức kiếp trước, mà Tiểu hồ ly cũng giống ta, không có ký ức trước kia."
Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, nàng Mạc Vân Tử, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, hiện tại nàng chính là nàng.
Đồng Đồng ôm tiểu hồ ly, cắn chặt môi anh đào, cặp mắt thuần khiết không tia tạp chất tội nghiệp nhìn Mạc Vân Tử.
Trong lòng tuy rằng khổ sở vì chủ nhân không có nhớ ra nàng, nhưng chủ nhân vẫn như trước kia đối với nàng rất tốt, quan tâm nàng, tin tưởng Tử hồ ca ca sau này cũng sẽ khôi phục kí ức, nếu Tử hồ ca ca đã trở lại, có phải hay không về sau mọi người sẽ trở về?
Mạc Vân Tử bị Đồng Đồng nhìn như vậy, trong lòng cũng có tư vị không nói nên lời, rốt cuộc vẫn là không có ký ức, chỉ duy nhất Đồng Đồng có.
Đôi khi một người có ký ức cũng không bằng không có
Đem Tiểu hồ ly giao cho Đồng Đồng, Mạc Vân Tử bắt đầu chính thức xem sách luyện khí và đan thư Dược Vương.
Có ký ức nguyên chủ, miễn cưỡng có thể hiểu biết đại khái về thế giới này, và cuộc sống sinh hoạt của nguyên chủ kia, thôi bỏ Đi! Nàng có thể sống đến bây giờ thật đúng là mạng lớn, đừng nói đến là biết về luyện khí, luyện đan. Xem tình huống Mạc Vân Tử biết, thế giới này dùng võ vi tôn, chính là Tu luyện.
Trong thiên nhiên có ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, để có thể sinh tồn được, chỉ có ngũ hành này vẫn chưa đủ.
Quan trọng nhất vẫn là nhiên tố quang (ánh sáng) đi đôi với ám (bóng tối), thiếu một thứ cũng không được, thiếu nguyên tố nào bất kì thì nguyên tố còn lại cũng trở nên vô dụng. Nhưng chẳng qua người có được cả hai nguyên tố quang lẫn ám, đã thiếu còn thêm thiếu, trong một trăm vạn người mới có được một người như thế,....
Sau khi Mạc Vân Tử đem Tiểu hồ ly giao cho Đồng Đồng, quả thực chính là một đôi dở hơi.
Trước kia Đồng Đồng rất thích chơi với Tiểu hồ ly, chẳng qua lúc ấy đều là con người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top