#3
Đồng hồ điểm mười hai giờ ba lăm phút, người đàn ông nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường hồi lâu, kim giây từng bước từng bước nhảy lên, hàng lông mày cũng theo đó nhăn lại càng nhanh.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài cửa, sau đó cánh cửa nhanh chóng bị người mở ra, ánh mắt lo lắng của người đàn ông rốt cục mới thu lại.
“Thực xin lỗi, Lâm đại ca, em đến muộn.”
Bên ngoài cánh cửa, xuất hiện một khuôn mặt đầy lo lắng cũng áy náy. “Đều tại em quên chú ý đến thời gian, lúc rời nhà đi đã gần 12 giờ, không nghĩ tới thời gian chờ xe cũng rất lâu. Lâm đại ca, anh nhất định là rất đói bụng đúng không?”
Cậu vẻ mặt áy náy nhìn đồng hồ…… Lâm đại ca đã chờ cậu nửa tiếng, mình thật có lỗi a.
“Không sao.” Con ngươi đen đánh giá khuôn mặt bối rối của cậu, chỉ là muốn xác định cậu tới muộn không phải là vì có việc gì ngoài ý muốn.
Hết lần này đến lần khác nghiệm chứng là cậu lông tóc vô thương xong, đôi môi của Lâm Ngạn Tuấn lúc này mới hơi hơi nhếch lên, loại bỏ áy náy của cậu nói: “Anh còn lo rằng em đến điểm đỗ xe thì đã quên mất phải xuống ở điểm nào, kết quả là đi bao nhiêu điểm cũng không biết trở về như thế nào.”
“Lâm đại ca đừng coi em vẫn là trẻ con được không? Em đương nhiên biết đường đến công ty anh, cho dù thật sự đi quá bến, cũng có thể đi xe trở về.” Tĩnh Tĩnh khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn, bàn tay nhỏ bé tự nhiên cũng không quên đem túi đồ ăn đã chuẩn bị tốt lấy ra.
“Em hôm nay mang cái gì đến?”
“Em làm cá chua ngọt, thịt băm xào, còn có bắp cải chua ngọt, đều là món Lâm đại ca thích ăn nhất.” (MÓN LÂM ĐẠI CA THÍCH KHÔNG PHẢI LÀ TIỂU VƯU SAO???)
Thực tự nhiên, Trường Tĩnh đi đến gần bàn tay đang vươn ra của Ngạn Tuấn, cũng không phải là đưa đồ ăn cho anh, mà là đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, tuỳ ý để Ngạn Tuấn kéo cậu qua ghế da, đặt mông ngồi xuống vị trí của anh.
Hai người ngồi chung một cái ghế thật có chút chật chội, nhưng cậu dường như đã thành thói quen, chẳng những không cảm thấy không thoải mái, còn rất quen thuộc dựa sát vào anh, rồi mở túi thức ăn ra.
“Chuẩn bị nhiều như vậy, không phải là em sáng sớm tinh mơ đã dậy rửa rau, nấu cơm, lại không hảo hảo ngủ cho tốt chứ?” Trong khẩu khí nhàn nhạt của anh có thương tiếc.
Trường Tĩnh lắc đầu.“Em rất thích chuẩn bị cơm trưa cho Lâm ca, không cảm thất phiền toái chút nào, chẳng qua……”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top