#10
Cái gì tên là oan gia, Minh Hạo cùng Thừa Thừa chính là ví dụ tốt nhất.
Trường Tĩnh thật đúng là không biết, thì ra Lâm nhị ca thích Minh Hạo, mà Minh Hạo cũng thích Lâm nhị ca, hai người này ầm ỹ nhau mười mấy năm, hiện tại cư nhiên lại trở thành mối tình của đôi hàng xóm oan gia a?!
Dường như bắt đầu từ lúc cùng nhau xuống miền nam chăm sóc cô Lâm (Cô Đổng Hựu Lâm, là cô De phờ rây đó) bị chấn thương cột sống, quan hệ của Minh Hạo và Lâm nhị ca không hiểu sao đột nhiên thay đổi tốt hơn, xem ra về sau sẽ không phải nhìn thấy em trai mình mặt mày sa sẩm ầm ỹ với Lâm nhị ca nữa, ưm ~~ đây là một chuyện tốt.
Song dường như cũng có rất nhiều thay đổi không giống như trước kia! Biết nói như thế nào đây! Trường Tĩnh trong thang máy nhìn con số tăng từ tầng trệt lên, có một loại cảm xúc không biết tên hiện lên trên mặt.
Gần đây trong nhà đột nhiên trở nên thật im lặng……. bởi vì buổi tối Minh Hạo thường cùng Thừa ca ra ngoài hẹn hò, làm hại cậu không khỏi có chút không quen, tuy rằng mỗi lần cậu đều cười tiễn Minh Hạo ra ngoài, muốn Minh Hạo không cần lo lắng cho cậu, nhưng đối mặt với căn phòng trống rỗng, cậu đột nhiên cảm thấy thật mong có người có thể ở cùng cậu……
Tầm mắt dừng lại ở hai túi đồ ăn đang cầm trên tay, ngực của cậu đột nhiên cảm thấy càng buồn…..
Trong khoảng thời gian cậu xuống niềm nam, việc trợ lí Trần tạm thời rời cương vị, trợ lí mới tới là Vương tiểu thư mặc dù chưa có chạm mặt chào hỏi qua, nhưng cậu cũng đã vụng trộm nhìn vài lần, thật là xinh đẹp, thật có năng lực, cũng có nữ tính và tự tin. (Đoán xem Vương tiểu thư này là ai nào các nàng.)
Cậu có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như mỗi lần nhìn thấy Vương tiểu thư, cậu đều có một loại cảm giác xúc động muốn chạy trốn, cảm thấy mình tự biết xấu hổ, giống như mình không xứng cùng Vương tiểu thư ở trong văn phòng cùng nhau hô hấp…….
Đinh một tiếng, đến tầng trệt, cũng đánh gãy suy nghĩ của cậu.
Trường Tĩnh chào hỏi những người quen thuộc đang làm việc bên trong, cuối cùng dừng ở trước một cánh cửa màu nâu thẫm, cậu nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói từ bên trong phát ra vừa lười biếng, lại rất mê người.
Đẩy cửa ra, cậu đi vào nhìn đống văn kiện trước người Ngạn Tuấn, buông túi đồ ăn, tươi cười, “Tuấn ca, ăn cơm thôi!”
Ngạn Tuấn chậm rãi buông tư liệu trong tay, ánh mắt lộ ra một tia ý cười ấm áp, “Lại đây.”
Lâm đại ca lúc cười thật sự rất đẹp, Trường Tĩnh đỏ mặt, cậu ngại ngùng đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh, một phen bị kéo đến ngồi trên đùi anh, để mặc hai tay anh vòng qua eo mình.
“Em hôm nay tới muộn một chút.” Anh hít lấy hương thơm của cậu, dùng chiếc đũa phân biệt lấy một miếng thịt bò vừa mềm vừa thơm đưa đến miệng của hai người.
Từ sau khi giải quyết đứa em ngu ngốc của mình xong, cậu trai nhỏ này liền không cần phải tốn công đưa cơm cho nó nữa, cho nên thời gian anh có thể độc chiếm cậu trở nên nhiều hơn.
Trộm thơm lên hai má mềm mịn vài cái, phát hiện ra trên mặt nha đầu kia hoàn toàn biến thành sắc hồng xấu hổ.
Thật không giống với cậu lúc bình thường, luôn luôn nhìn anh, mà kể ra việc anh trai thơm em trai sẽ làm người ta cảm thấy thật ngượng ngùng, khư~~ cậu cũng không phải đứa trẻ a.
“Lâm ca ……” Mỗi khi Trường Tĩnh chuyên tâm suy nghĩ một sự việc gì đó, sẽ không rảnh bận tâm những chuyện khác.
“Ừm?” Anh biết……. cậu lại có tâm sự.
“Em nghe nói……. vị trợ lí mới đến là Vương tiểu thư kia đã liên tục mấy ngày tự tay làm đồ ăn trưa cho anh.” Khuôn mặt tươi cười nhất thời biến mất, trán lập tức cau lại, bộ dáng nhăn mày nhăn mi thật phiền não.
“Em để ý, cho nên không vui?”
Trường Tĩnh cúi đầu, nhẹ nhàng nói. “Em thực thích làm cơm trưa cho Tuấn ca, cũng không thể…… bảo anh không được nhận cơm trưa của người khác……”
Khoé môi Ngạn Tuấn chậm rãi cong lên…. rốt cục cũng không phụ công anh chờ đợi, đã đến thời điểm thu hoạch rồi đây
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top