chương 103

" Hình như có một đoàn xe lớn đi tới đây, nhìn dáng vẻ có khả năng là hầu phủ nào đó." Hứa Mộc An thả linh hồn lực ra thăm dò một hồi rồi lập tức thu hồi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: " Đúng vậy."

Nghe tiểu nha đầu Âu Dương Cẩm Nguyệt kia nói, người Man Hoang đại lục đi đến Thanh Vân Tiên Môn mười năm một lần, các hầu phủ lớn đều muốn đem người nhét vào! Nhìn thái độ như gặp phải kẻ địch mạnh của Âu Dương Minh Nguyệt là biết đoàn xe đang đến có mâu thuẫn với Âu Dương gia.

"Chúng ta cách xa một chút." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Cũng được."

Một đoàn xe lớn từ xa tới gần, hàng trăm chiếc xe ngựa nối thành hàng dài, cảnh tượng thật là tráng lệ.

Tiêu Cảnh Đình đã sớm điều khiển xe ngựa tránh ra ngoài.

Đội xe ngựa của phủ Thành chủ Lệ Thành và đoàn xe của phủ Thành chủ Âu Dương gia oan gia ngõ hẹp* mà gặp nhau.

*Ghét của nào trời trao của đấy . Là kẻ thù ko đội trời chung nhưng vì một vài tình huống mà cứ đụng độ nhau

Tiêu Tiểu Phàm rung chân, " Cha! Người nhìn xem xe ngựa nhà người ta thật xa hoa nha! Lại nhìn chúng ta này."

Tiêu Cảnh Đình: "......" Được rồi, hắn chính là kẻ nghèo hèn, đứa nhỏ Tiểu Phàm này, lông tóc còn chưa mọc dài đâu lại dám ghét bỏ lão tử.

"Đúng vậy! Thật xa hoa nha! Chờ Tiểu Phàm kiếm được bạc rồi, mua cho cha một chiếc xa hoa, rộng rãi và xinh đẹp."

Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, vội vàng nói: " Được rồi, Tiểu Phàm mua cho cha một chiếc xa hoa, rộng rãi và xinh đẹp."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: " Tốt lắm, rất tốt, có chí khí nha."

Tiêu Tiểu Phàm thân mật mà cọ tới lui trước ngực Tiêu Cảnh Đình.

"Một thời gian không thấy, thực lực của Âu Dương tiểu thư lại tiến bộ rồi!" Lý Minh Toàn nhìn Âu Dương Minh Nguyệt nói.

Âu Dương Minh Nguyệt cười nói: "Lý thế tử cũng vậy."

"Vẫn không bằng Âu Dương tiểu thư đây!" Lý Minh Toàn nói.

Nhìn thấy Âu Dương Minh Nguyệt, trong lòng Lý Minh Toàn không khỏi có chút cảm khái, năm đó hắn và Âu Dương Minh Nguyệt cùng tham gia khảo nghiệm của Thanh Vân Tiên Môn.

Lúc ấy kết quả khảo nghiệm của hắn là Song linh căn, theo lý thuyết Song linh căn là có cơ hội được chọn, nhưng cố tình hắn lại có hai thuộc tính thủy và hoả. Tu giả phụ trách khảo nghiệm nói, hai loại linh căn này khắc chế nhau quá lợi hại, cho nên không thể tiếp nhận hắn, nhưng năm đó khảo nghiệm viên vẫn cho hắn đánh giá tốt.

Nhiều năm như vậy, tuy tư chất của Âu Dương Minh Nguyệt không bằng hắn, cũng đã luyện khí tám tầng, mà hắn vẫn là luyện khí sáu tầng. Có thể thấy tuy rằng tư chất rất quan trọng, nhưng tài nguyên của gia tộc cũng rất quan trọng.

"Ta nhớ rõ năm đó kết quả khảo nghiệm tư chất của Âu Dương tiểu thư cũng không quá lý tưởng! Ngươi có thể tu luyện đến luyện khí tám tầng nhanh như vậy, xem ra thành chủ cũng bỏ ra không ít công sức!" Lý Minh Toàn ghen tị nói.

Âu Dương Minh Nguyệt không vui, cau mày nói: "Ta nhớ rõ năm đó kết quả khảo nghiệm của Lý thế tử ngươi cũng không tệ. Chỉ là nhìn tu vi bây giờ của ngươi lại không có gì nổi bật, xem ra Lý thế tử không có coi trọng thiên phú của mình đâu!"

Sắc mặt Lý Minh Toàn thay đổi, ánh mắt đảo qua nhóm hài tử mà Âu Dương gia mang tới.

"Âu Dương tiểu thư, nghe nói trong số những người ngươi mang tới đây, ngoại trừ Âu Dương gia còn có người của gia tộc khác. Âu Dương gia cũng thật hào phóng, vậy mà bỏ được đem danh ngạch phân cho người ngoài, thật là làm người ta ngạc nhiên!" Lý Minh Toàn không khỏi thổn thức nói.

Âu Dương Minh Nguyệt cười nói: "Chỉ là mấy cái danh ngạch mà thôi, cũng không có gì ghê gớm."

"Chỉ là mấy cái danh ngạch mà thôi, nói như Âu Dương gia rất hào phóng vậy. Âu Dương tiểu thư, ta nghe nói vị lão tổ của Âu Dương gia ngươi kia đã bế quan hơn hai mươi năm, không biết khi nào mới có thể xuất quan." Lý Minh Toàn lắc đầu thở dài.

Âu Dương Minh Nguyệt mím môi, có vài tu giả Kim Đan cảm nhận được đại nạn sắp buông xuống, cho dù đột phá cũng vô vọng sẽ chọn bế quan. Có nhiều tu giả Kim Đan trong khi bế quan liền kết thúc sinh mệnh, . Chỉ cần bọn họ không "Xuất quan", lực uy hiếp của Kim Đan tu giả còn thì những hậu duệ của Kim Đan tu giả đó vẫn còn có thể hưởng thụ sự che chở của hắn vài năm.

Có Kim Đan tu giả đã chết được ba bốn mươi năm mới bị phát hiện.

Vị Kim Đan lão tổ ở Thanh Vân Tiên Môn kia đã bế quan từ lâu, bên ngoài có tin đồn vị Kim Đan lão tổ kia đã qua đời.

Vị lão tổ cũng có hậu duệ ở Thanh Vân Tiên Môn, chỉ là thực lực của bọn họ không có gì nổi trội. Một khi tin tức lão tổ qua đời tin tức được xác nhận, vậy thì nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, địa vị của Âu Dương gia sẽ gặp phải nguy cơ.

* gần nghĩa với câu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Âu Dương Minh Nguyệt liếc nhìn Lý Thừa Phong ở bên cạnh Lý Minh Toàn*, Lý Thừa Phong ngẩng đầu trông vô cùng khí phách.

*Chỗ này tg ghi nhầm nên tui sửa lại luôn

"Đây là tiểu thiếu gia Thừa Phong được tiên môn coi trọng đi." Âu Dương Minh Nguyệt chua xót nhìn Lý Thừa Phong nói.

Lý Minh Toàn gật đầu, nói: " Lúc trước tiên sư Thanh Vân Tiên Môn tới làm khách, nhìn thấy Thừa Phong liền nói Thừa Phong tuyệt đối không phải vật trong ao!"

Âu Dương Minh Nguyệt nhìn bộ dạng đắc ý của Lý Minh Toàn, miễn cưỡng nói: "Chúc mừng ngươi."

Lý Minh Toàn mỉm cười, ánh mắt xẹt qua Âu Dương Cẩm Nguyệt nói: "Âu Dương tiểu thư, tu vi của muội muội ngươi không tệ!"

"Đúng vậy!" Âu Dương Minh Nguyệt nói.

"Đáng tiếc, việc tuyển chọn không phải chỉ dựa vào tu vi, nếu không muội muội ngươi rất có thể được chọn." Lý Minh Toàn thở dài nói.

Âu Dương Minh Nguyệt bị đâm một chút. Năm đó, tu vi của nàng trong số những thiếu niên tham gia tuyển chọn cũng đứng số một số hai, đáng tiếc......

"Âu Dương tiểu thư, nếu người Âu Dương hầu phủ người không được chọn mà là người của gia tộc khác được chọn, vậy thì làm sao bây giờ?" Lý Minh Toàn lo lắng quét qua đám người trẻ tuổi nói.

Âu Dương Minh Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Có người được chọn là chuyện tốt."

Lý Minh Toàn chế nhạo nói: "Hầu phủ hào phóng như vậy thật khiến người khác xấu hổ nha!"

Nhìn vẻ châm chọc trên mặt Lý Minh Toàn, Âu Dương Minh Nguyệt vẫn không chút dao động.

Lý Minh Toàn nhìn về phía xe ngựa nhà Tiêu Cảnh Đình: " Chiếc xe ngựa rách nát kia là gia tộc phụ thuộc Âu Dương gia các ngươi sao?"

Âu Dương Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Không phải, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải mà thôi."

Lý Minh Toàn gật đầu, nói: " Vậy sao? Ta còn tưởng chiếc xe ngựa rách nát kia cũng là của Âu Dương gia. Ta còn đang suy nghĩ, Âu Dương gia khi nào thì nghèo túng đến thế."

Âu Dương Minh Nguyệt nóng mặt, nói: " Chuyện của Âu Dương gia, không phiền Lý thế tử phải lo lắng."

"Âu Dương tiểu thư không cần cự tuyệt người từ ngàn dặm nha! Thành chủ phủ Lệ Thành Thành có mối quan hệ tốt với Âu Dương hầu phủ, ta cũng nên quan tâm một chút mới đúng." Lý Minh Toàn nói.

Âu Dương Minh Nguyệt không nhịn được mà cười nhạo Lý Minh Toàn: " Thay vì lo lắng cho chúng ta, Lý thế tử nên suy xét một chút làm sao để tăng tu vi của ngươi thì hơn."

Lý Minh Toàn nghe vậy liền cau mày.

Âu Dương Minh Nguyệt xoay người rời đi.

"Tỷ tỷ, tiểu bạch kiểm tìm ngươi gây phiền phức sao?" Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn vẻ mặt khó coi của Âu Dương Minh Nguyệt nói.

Âu Dương Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Không có."

" Nhưng mà sắc mặt tỷ rất kém nha!" Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.

Âu Dương Minh Nguyệt xoa đầu Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: " Ta không sao, muội muội, ngươi nhất định phải cố gắng lên!"

Sau khi hai phủ Thành chủ gặp nhau liền cùng lên đường. Âu Dương Cẩm Nguyệt sợ người của phủ Thành chủ Lệ Thành tìm đám người Tiêu Cảnh Đình gây phiền phức, liền nói chuyện với Trúc Cơ dẫn đầu Âu Dương. Để cho bọn họ đi theo phía sau, vị dẫn đầu kia vậy mà lại đồng ý.

Dựa vào vận đào hoa của nhi tử với ngọn núi lớn hầu phủ, Tiêu Cảnh Đình đối mị lực của đứa nhỏ này rốt cuộc cũng có cái nhìn khác.

Tiêu Cảnh Đình cẩn thận nhìn khuôn mặt " vô cùng quyến rũ" của con trai mình, Tiêu Tiểu Phàm vừa gặm thịt khô vừa nấc một cái

" Lão cha, người nhìn con như vậy làm gì nha?" Tiêu Tiểu Phàm hỏi.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: "Không có gì, nhìn xem con có đói bụng không! Chỗ cha vẫn còn thịt khô này."

" Cho con nha." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình đưa một túi thịt khô cho Tiêu Tiểu Phàm.

Tiêu Tiểu Phàm thần bí nói với Tiêu Cảnh Đình: " Lão cha, người có biết không? Tiểu nha đầu Âu Dương gia là đồ tham ăn."

Tiêu Cảnh Đình: "......" Con trai nhà mình vốn dĩ là một thùng cơm, còn không biết xấu hổ mà nói nha đầu người ta là đồ tham ăn.

" Nha đầu kia ăn uống đặc biệt giỏi, luôn cướp đoạt đồ ăn của con." Tiêu Tiểu Phàm nghiêm túc nói.

Tiêu Cảnh Đình: "......"

" Tiểu cô nương người ta có thể ăn bao nhiêu chứ! Nếu nàng muốn ăn, con cứ đưa cho nàng ăn là được." Bây giờ bọn họ chỉ có thể trông cậy vào tiểu cô nương này. Tiêu Cảnh Đình xoa cái mũi, không khỏi có chút chột dạ, hắn là người lớn như vậy còn phải dựa vào một tiểu cô nương.

Tiêu Tiểu Phàm lắc đầu, nói: " Lão cha, ngươi đừng nhìn dáng người nàng nhỏ cũng không cao mà lầm, không thể trông mặt mà bắt hình dong nha."

Tiêu Cảnh Đình: "......" Con trai nhà mình vậy mà ghét bỏ tiểu cô nương người ta lùn, dù sao thì cũng cao hơn đứa nhỏ nhà mình.

"Cha, người còn bánh kem không?" Tiêu Tiểu Phàm hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: " Còn."

"Cho con mấy cái đi." Mắt Tiêu Tiểu Phàm sáng lên.

"Bánh kem ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ sâu răng." Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ nói.

Tiêu Tiểu Phàm xoa tay, có chút ủy khuất nói: " Mấy cái bánh kem đó đều bị nha đầu kia đoạt đi rồi, con cũng chưa ăn được mấy cái."

"Nói bậy, mỗi cái bánh kem ngươi đều cắn trước một ngụm, ta làm sao có thể đoạt được." Âu Dương Cẩm Nguyệt dậm dậm chân chạy tới nói.

Mặt Tiêu Tiểu Phàm đỏ lên, lời nói dối bị giáp mặt vạch trần, khuôn mặt Tiêu Tiểu Phàm ngay lập tức đỏ như quả hồng.

" Ngươi đừng có lớn tiếng như vậy! Nữ hài tử nói to là không tốt." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt đen mặt, khẽ hừ một tiếng nói: "Ngươi nói dối mới là không tốt nha."

Tiêu Cảnh Đình lấy một phần điểm tâm đưa cho Tiêu Tiểu Phàm, nhìn thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt đang thèm, cũng đưa cho Âu Dương Cẩm Nguyệt một phần.

Tiêu Tiểu Phàm ba ngụm đã ăn xong một cái bánh kem nhỏ.

" Tiểu bạch kiểm kia có vẻ rất thích tỷ tỷ ngươi nha!" Tiêu Tiểu Phàm vỗ bụng nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: " Phủ Thành chủ Lệ Thành đã có người được lựa chọn, cho nên bây giờ thực rất khó khăn."

Tiêu Tiểu Phàm nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: " Tiểu tử cũng có mông, còn kéo nhiều như vậy*."

*Tui cũng hổng hiểu TTP đang nói gì nữa

Âu Dương Cẩm Nguyệt ghét bỏ nói: "Không phải mông, mà là tích cốc."

Tiêu Tiểu Phàm che miệng, nói: "Ta không cẩn thận nói sai rồi, thực ra ta biết đó là tích cốc nha."

Âu Dương Cẩm Nguyệt: "......"

Âu Dương Cẩm Nguyệt chơi với đám người Tiêu Tiểu Phàm một lúc, sau đó mang theo một túi bánh kem lớn quay về đoàn xe Âu Dương gia.

Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ Tiêu Cảnh Đình hồn đang treo trên cành cây, nói: " Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, ta đang con trai chúng ta có vận đào hoa, nhìn dáng vẻ không lo không tìm thấy tức phụ." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An bất đắc dĩ cười nói: " Nói hươu nói vượn*, con trai chúng ta mới bao lớn chứ!"

* Chú thích ở những chương trước

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nghiêm mặt nói: " Không phải nói có chí lớn ở năm châu sao."

Hứa Mộc An trợn tròn mắt, bất đắc dĩ nói: " Từ này không phải dùng như vậy."

"Tỷ tỷ, Tiêu thúc thúc cho ta bánh kem ngươi ăn không?" Âu Dương Cẩm Nguyệt cầm bánh kem hỏi.

Âu Dương Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Ta không ăn, muội ăn đi."

Tiền Du nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, cau mày nói: "Tiểu thư, người làm sao có thể tùy tiện ăn đồ ăn của người khác? Lỡ như có độc thì làm sao bây giờ?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt trợn to mắt, nói: "Yên tâm đi, có độc hay không ta lại không biết sao?" Âu Dương Cẩm Nguyệt xuất thân từ hầu phủ, từ nhỏ gặp qua không ít mưu kế, đã sớm có năng lực nhận biết thị phi.

Tiền Du nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt trong lòng bị đè nén, khi còn nhỏ Âu Dương Cẩm Nguyệt rất dính nàng . Nhưng bây giờ lại cảm thấy nàng phiền phức, nàng càng nóng lòng chăm sóc, dường như Âu Dương Cẩm Nguyệt càng muốn rời xa.

Âu Dương Cẩm Nguyệt ba miếng liền ăn xong một cái bánh kem, "Tỷ tỷ, ăn rất ngon! Ngươi không nếm thử sao?"

Âu Dương Minh Nguyệt thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt vui vẻ ăn, nhịn không được cũng nếm thử một miếng.

"Hương vị không tệ nha!" Âu Dương Minh Nguyệt cười cười nói.

Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy ăn rất ngon. Thảo nào tiểu mập mạp kia không thích tích cốc. Nếu ta cũng có lão cha làm đồ ăn ngon như vậy, ta cũng không muốn tích cốc, đáng tiếc phụ thân chỉ biết tu luyện."

Âu Dương Minh Nguyệt: "......"

Vốn dĩ Âu Dương Minh Nguyệt không có hứng thú với bánh kem mà Âu Dương Cẩm Nguyệt mang về. Chỉ là bánh kem kia thơm ngọt ngon miệng, nồng đậm linh khí, ngậm trong miệng là tan, thật là vô cùng mỹ vị. Âu Dương Minh Nguyệt một hơi ăn liền vài cái, khiến Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Âu Dương Minh Nguyệt với vẻ mặt kỳ quái.

Cảm ơn moeta kaokuro, itsukiyakumotatsu và behai12345 đã ủng hộ nhiệt tình nha iu iu😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top