Chương 17 : Tàn nhẫn


"Nhìn hắn tự cho mình bộ dáng cao cao tại thượng liền khó chịu." Nhìn bóng dáng Hoắc Minh Thành rời đi, Ngôn Trạch Thần bĩu môi.

Nam Vận phức tạp nhìn Hoắc Minh Thành, nhưng là vẫn biểu hiện đạm nhiên.

"Thập tam hoàng tử, Ngôn công tử, nếu không còn chuyện gì khác, dân nữ xin cáo từ." Nam Vận hướng Thập tam hoàng tử cùng Ngôn Trạch Thần nói.

"Ta phái người đưa ngươi về." Thập tam hoàng tử đáp.

"Tạ ơn Thập Tam hoàng tử, dân nữ có thể tự về được, không cần phiền toái như vậy." Nam Vận từ chối hảo ý của Thập Tam hoàng tử.

"Được, vậy các người lên đường cẩn thận, ngày khác tái kiến." Thập tam hoàng tử cũng không cố sức.

"Về sau nhớ thường xuyên tới chơi, ta cùng Tiểu thập tam chờ ngươi nga." Ngôn Trạch Thần không đứng đắn nói, Tiểu Thập tam hoàn toàn bất lực rồi, thực sự sư phụ của hắn không phương cứu chữa.

"Đương nhiên." Nam Vận cũng là hiểu tính tình của Ngôn TRạch Thần, đạm mạc đáp lại, sau đó liền cùng Thược Nhi rời đi.

"Nếu gặp được chuyện gì khó giải quyết có thể tới tìm ta, ngày thường ta liền ở trong cung bồi tiểu Thập tam." Ngôn Trạch Thần trịnh trọng dặn dò.

Đang đi Nam Vận dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục rảo bước. Nàng hiểu được ý của Ngôn Trạch Thần, hắn ta là người của Lăng các, thủ đoạn vô biên, người bình thường dù có tiền không khó có thể tiếp xúc với Lăng Các, cho nên những lời này ý nghĩa có thể nói trọng đại.

Kinh thành, Nam phủ.

Về đến nhà tâm tình của Nam Vận thập phần phức tạp, nàng liền đem chính mình nhốt vào trong phòng. Hôm nay trải qua thực nhiều chuyện, đầu tiên là Thược Nhi bị CHúc Dao cố ý gài bẫy, thiếu chút nữa xảy ra chuyện; lúc sau thì được Thập tam hoàng tử kêu ra ngoài, gặp được Ngôn Trạch Thần, hiểu rõ chuyện ngọc hạc cùng thân phận Ngôn Trạch Thần, cuối cùng lại gặp Hoắc Minh Thành.Nam Vận có thể cảm nhận rõ ràng được, quỹ đạo kiếp này đang dần dần biến hóa, nhưng kiếp trước Chúc Dao cùng Hoắc Minh Thành hại nàng là thật, nếu nàng còn không hành động, tùy ý để Chúc Dao cùng Hoắc Minh Thành tiếp tục sống bình yên như vậy, khả năng mọi chuyện sẽ lặp lại như kiếp trước. Nghĩ đến đây, Nam Vận trong lòng đau xót, nàng lại nghĩ tới Triệt Nhi. Nhịn không được, hai hàng lệ của Nam Vận không ngừng chảy xuống.

Thật lâu sau, Nam Vận mới bình phục tâm tình, tự hỏi tiếp theo phải làm như thế nào. Nam Vận cố gắng hồi tưởng lại kiếp trước, nghĩ ngợi hồi lâu, liền nhớ lại kiếp trước đại khái là lúc này kinh thành có đại dịch, đã chết không ít người. Sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, liền hạ chỉ cử Hoắc Minh Thành trực tiếp giải quyết. Mà Hoắc Minh Thành hung bão đem những người mắc ôn dịch đem toàn bộ giết chết, sau đó liền đem thi thể đi chôn. Như vậy trong thời gian ngắn liền ngăn chặn dịch bệnh khuếch tán. Bởi vì phủ tướng quân quyền thế lớn, hơn nữa thủ đoạn của Hoắc Minh Thành đều sạch sẽ lưu loát, chuyện này cũng không có người nào biết, cho dug biết, liền cũng bị Hoắc Minh Thành vừa dụ dỗ vừa đe dọa cũng là không dám nói ra. Đời trước khi nàng còn làm Hoàng Hậu, Hoắc Minh Thành một lần rượu say liền nói cho nàng. Sau khi xử lí xong xuôi, Hoắc Minh THành liền bẩm báo với Hoàng thượng là hắn khắp nơi tìm thầy thuốc, phải vất vả lắm mới ngăn ngừa dịch bệnh khuếch tán. Hoàng đế tin lời hắn, liền trọng thưởng, Hoắc Minh Thành dần dẫn lấy được tín nhiệm của Hoàng Thượng.

Nghĩ đến đây, Nam Vận quyết định vào trong thành xem xét một chút, khi nàng đẩy cửa phòng ra thì phát hiện, trời đã rối, chỉ có thể chờ đến ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, Nam Vận sau khi rửa mặt, dùng bữa sáng xong liền mang theo THược Nhi đi vào thành. Nam Vận phát hiện, hôm nay kinh thành so với bình thường có điểm khác lạ.

Ngày thường canh giờ này hẳn là tiếng người ồn ào, các loại tiếng rao không dứt, nhưng hiện tại trên đường phố chỉ có tốp năm tốp ba người ở đi lại. Tuy rằng gần đây có đại dịch hoành hành, nhưng là kinh thành là chốn đệ nhất phồn hoa, cũng không thể đến mức giống như bây giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Nam Vận có cảm giác, chuyện này cùng với Hoắc Minh Thành có quan hệ,, vì thế liền hướng tới cửa thành chạy đến.

Khi Nam Vận vừa đặt chân đến cổng thành, trong không khí có phảng phất mùi máu tươi làm cho người ta ghê tởm buồn nôn. Nam Vận phóng mắt nhìn ta xa, đập vào mắt là một mảnh máu tươi. Hoắc Minh Thành cùng thủ hạ hung hãn tàn sát, trong đó có rất nhiều người già cùng trẻ em, tạo thành biển máu, khung cảnh tang tóc đau thương bao trùm lên cảnh vật. Nam Vận đau lòng bất lực di chuyển, THược Nhi bên cạnh khóc đến mắt gần như muốn hỏng mất, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trong lòng tràn ngập đau thương. Tuy rằng có binh lính không ngừng dọn dẹp hiện trường, nhưng máu tươi vẫn như cũ chậm rãi chảy xuống, tựa như có vô số vong linh gào rống.

Nam Vận thấy được có rất nhiều hài tử trạc tuổi Triệt Nhi, cũng nằm dưới lưỡi dao của Hoắc Minh Thành, trong lòng nàng vô tận thống khổ. Nàng quỳ rạp xuống ven đường, không kìm được mà than khóc.

"Hoắc Minh Thành, ta nhất định phải khiến ngươi chết! Nhất định phải! Nhất định phải!" Nam Vận thề, nàng đối với Hoắc Minh Thành lúc này thống hận đã đạt tới đỉnh núi.

Lúc này Hoắc Minh Thành đã xử lí xong, cử vài tên lính rửa sạch hiện trường, số còn lại liền mang theo rời đi. Nam Vận cũng không đi theo sau, nàng cùng Thược Nhi hồi Nam phủ.

Nam Vận trở lại trong phủ, trong lòng vẫn là rất khó bình phục. Thược Nhi ở một bên cũng là thập phần thống khổ, nàng làm nha hoàn của Nam phủ, Thược Nhi có khi nào trải qua chuyện khủng khiếp như vậy.

Nam Vận cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh, bởi vì nàng biết nếu nàng không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu có thể khống chế ôn dịch, như vậy Hoắc Minh Thành vẫn còn tiếp tục tàn sát. Lại nghĩ đến chuyện Hoắc Minh Thành nhẫn tâm giết chết những hài tử chỉ trạc tuổi Triệt Nhi, Nam Vận không nhịn được run rẩy.

"Nếu muốn khống chế tình hình bệnh dịch, phải tìm được danh y cứu trị, mà đương thời đệ nhất danh y đó là Vân Du Tử mạc chúc." Nam Vận trong miệng nhỏ giọng nói, đời trước Nam Vận làm Hoàng Hậu, đương nhiên cũng có hiểu biết rộng rãi, tiếp xúc với rất nhiều người. Vân Du Tử năm đó vốn là Hoàng thượng đích thái y, y thuật lợi hại. Chính là sau đó phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất đột nhiên mắc bệnh nặng, Hoàng Thượng triệu Vân Du Tử đến cứu chữa, chính là Vân Du Tử sau khi chuẩn mạch thì phát hiện, đã bỏ nhất thời gian có thể chữa trị tốt nhất, hiện giờ vị phi tử này không có khả năng cứu chữa. Hoàng thượng hết sức giận dữ, ra lệnh xử trảm Vân Du Tử, sau đó không còn rõ tung tích của Vân Du Tử. Nhưng Nam Vận biết, Vân Du Tử nhất định còn sống, bởi vì lúc trước Hoàng Thượng hạ lệnh không lấy mạng của hắn.

"Chính là hiện giờ Vân Du Tử hiện ở đâu ? Tìm không thấy hắn thì vẫn là vô dụng a." Nam Vận mày nhíu lại.

"Đúng rồi, Lăng Các."

Nàng nghĩ tới Ngôn Trạch Thần, nghĩ tới Lăng Các. Nếu trên đời này tồn tại tổ chức có thể tìm được Vân Du Tử, như vậy Lăng Các tuyệt đối là một trong đó . Lăng Các là đệ nhất tình báo tổ chức, năng lực tất nhiên không thể nghi ngờ. Lăng Các nếu như tìm không thấy, phỏng chừng không có thế lực khác có thể.

"Thược Nhi, lấy giấy bút tới."

Nam Vận nghĩ vậy liền lập tức bảo Thược Nhi chuẩn bị giấy bút, càng sớm tìm được Vân Du Tử càng tốt, một khắc cũng không thể chậm trễ.

Thược Nhi mang giấy bút đến, Nam Vận đó là lập tức viết, thỉnh cầu Ngôn Trạch Thần mau chóng tìm được Vân Du Tử, cũng hứa lấy số tiền lớn tạ ơn.

Viết xong, Nam Vận liền dùng bồ câu lập tức chuyển đi.

Kinh thành, hoàng cung.

Đang cùng Thập Tam hoàng tử đọc sách Ngôn Trạch Thần nhìn thấy bồ câu đưa thư đến.

"Ha ha, lấy số tiền lớn tạ ơn sao? Còn không bằng lấy thân báo đáp."

Đọc được Nam Vận nói muốn dùng số tiền lớn cảm tạ hắn, Ngôn Trạch Thần cười tự nói.

"Bất quá này Nam gia tiểu thư là như thế nào biết Vân Du Tử? Nàng năm nay bất quá cũng mới 15 tuổi, tuổi này các nữ tử đều ngốc ở trong khuê phòng, đối với chuyện bên ngoài biết rất ít. Đừng nói là nàng, ngay cả hiện tại trong cung có rất nhiều người cũng không biết đến Vân Du Tử. Chẳng lẽ là lần trước nàng được trụ trì ở Vạn Ân tự nói, cái này cũng quá hoang đường đi."

Ngôn Trạch Thần thập phần tò mò, nhưng cũng không có đáp án vừa lòng, liền không nghĩ nhiều.

"Tiểu Thập Tam, đem giấy bút cho ta." Ngôn Trạch Thần đối với Thập Tam hoàng tử nói, hắn đối này Thập Tam hoàng tử là một chút kính sợ cũng không có, hắn vốn dĩ chính là không sợ trời không sợ đất .

Nhận lấy giấy bút, Ngôn Trạch Thần lập tức viết đáp lại Nam Vận một đoạn thơ. Nói rằng Nam Vận chỉ việc ở trong nhà đợi tin tức, và cự tuyệt tạ ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top