Chương 1: Phúc Khánh.
Edit: Judy.
Sùng Ninh năm thứ bảy, Biện Kinh đổ tuyết, tuyết rơi xuống mái nhà, hàng vạn mái hiên chìm trong tuyết trắng, nhìn xa tựa Thiên cung.
Nhị Nha theo cha mẹ vào Đông Kinh ngắm thả đèn, cô bé ngồi trên lưng cha nhìn bảo tháp, đạo quan chằng chịt, tửu lầu đua nhau cao chót vót. Bên đường đầy rẫy gánh xiếc, người bàn hàng rong, tài tửu giai nhân sóng vai, đèn lồng treo đầy phố, kéo dài đến tận chân trời.
Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, cảm thấy hai con mắt cũng chẳng đủ ngắm. Cô bé không kìm được đưa tay sờ đuôi đèn lồng, phát hiện dù là cá chép vàng hay phượng hoàng năm màu đều nhìn về một hướng, cô bé nhìn theo, hưng phấn hét lên: "Cha ơi cha, cha nhìn tòa lầu kia kìa, đẹp quá!"
Nơi vạn đèn bao quanh, một tòa nhà sừng sững mọc lên, tuyết phủ đầy ngói lưu ly, vừa thuần khiết lại rực rỡ.
Cha Nhị Nha ngẩng đầu lên, nói: "Đó là Tuyên Đức môn, đến Tết Thượng Nguyên, Quan gia và nương nương sẽ ở đây chia vui với nhân dân."
"Quan gia ạ?" Nhị Nha tò mò mở to hai mắt, hỏi: "Quan gia là người tôn quý, lợi hại nhất thiên hạ ư?"
Cha Nhị Nha cũng chỉ là bá tánh bình thường, nào dám bàn tán chuyện trong cung, người qua đường bên cạnh lộ vẻ châm chọc, nói: "Quan gia đúng là bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng bây giờ thế đạo đảo điên, yêu nghiệt hoành hành, trên Quan gia còn có một vị Phúc Khánh Trưởng công chúa."
"Được rồi được rồi." Người đi cùng sợ dính phải phiền phức, vội đẩy gã đi: "Bàn tán chuyện triều chính, ngươi quên thủ đoạn của Hoàng Thành ti rồi ư?"
Gió tuyết càng lớn hơn, tiếng ồn ào trên đường bị tiếng gió át đi. Sương tuyết lướt qua Tuyên Đức môn nghiêm trang, lướt qua điện Quốc Khánh ngói xanh tường đỏ, cuối cùng dừng trước bậc thang điện Tử Thần. Vô số cấm quân, nội thị, cung nhân như con sâu cái kiến đứng trước tòa thành rộng lớn này. Nội thị áo xám cúi đầu quét tuyết trước bậc thềm, nữ quan áo đỏ lướt qua bọn họ không nhìn lấy một lần, bước trên đá cẩm thạch, nhanh chóng đi về Thùy Củng điện phía Tây.
Nữ quan Tống Tri Thu đứng trước cửa điện, rũ tuyết trên người mới dám vén rèm cửa ra. Hơi ấm từ Long Diên hương phả vào người nàng ta, tựa như bảo nàng nói.
Tống Tri Thu biết quy củ của điện hạ, ôm tấu chương đứng yên trước cửa điện. Thụy thú tử kim phả làn khói nhẹ, Tống Tri Thu không dám lắng nghe, chỉ có vài từ truyền vào tai nàng ta.
Một nam tử trung niên đang lải nhải gì đó, Tống Tri Thu nhận ra đây là tiếng của Hộ Bộ thị lang Thẩm Văn Nghiêu. Ông ta nhỏ giọng, cách rèm không nghe rõ nhưng không khó đoán ra ông ta đang nói chuyện thuế lương thực.
Nhưng dù ông đắn đo nói cách Hộ Bộ khổ tâm suy nghĩ ra, đối phương cũng chẳng kiên nhẫn nghe hết. Tống Tri Thu nghe thấy tiếng bịch trầm đục như có người nào đó ném sổ con lên bàn, lập tức giọng nói lạnh lùng vang lên: "Sổ tính sai rồi, về tính lại."
Thẩm Văn Nghiêu trưng vẻ mặt đau khổ đi ra, chạm mặt với Tống Tri Thu. Ông ta sợ run, lập tức giấu vẻ mặt ủ rũ, khôi phục dáng vẻ văn nhân thanh cao chào Tống Tri Thu.
Tống Tri Thu hiểu cảm giác khó chịu trong lòng Thẩm Văn Nghiêu, bọn họ tỉ mỉ viết sổ con, Phúc Khánh Trưởng công chúa chỉ nói một câu tính sai, cũng chẳng nói tính sai ở đâu, vậy phải xem xét lại từng hạng mục, vất vả lắm mới nghĩ ra cách cân bằng lợi ích mọi mặt giờ phải làm lại. Mai là ngày nghỉ Thượng Nguyên, nhiều chuyện như thế ai vui cho được?
Tống Tri Thu đồng cảm, cũng không để bụng Thẩm Văn Nghiêu mặt lạnh, cười đáp lễ. Chờ Thẩm Văn Nghiêu rời đi, Tống Tri Thu mới từ từ vào nội điện, quả nhiên Nhiếp chính Trưởng công chúa đang ngồi tựa vào ghế quý phi, mi dài khép hờ, không biết đang xuất thần hay suy tư gì đó.
Tống Tri Thu đưa tấu chương cho cung nữ, nhanh chân bước đến quỳ xuống bóp chân cho Trưởng công chúa: "Điện hạ đang suy nghĩ chính sự ạ?"
Triệu Trầm Thiến đã sớm biết Tống Tri Thu đi vào, trong điện cũng không có người ngoài, nàng thở dài, hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi: "Không nghĩ không được. Luật thị dịch* đã thi hành được năm năm, vẫn có người không chịu hiểu, âm thầm bài trừ. Ta thi hành luật thị dịch vốn muốn quan phủ ra mặt thu mua hàng hóa ế, chờ khi thị trường thiếu sẽ bán lại, không để thương nhân vô lương gây quốc nạn, cũng giúp quốc khố có thêm thu nhập. Đám văn nhân đó lại chế giễu, ngoài miệng chê tiền hôi, bên trong lại cho vay kiếm lời. Lúa rẻ sẽ khiến người nông dân thiệt hại, vậy mà bây giờ Hộ Bộ lại muốn hạ thấp giá lúa, còn nói là sắp xếp lễ Thừa Thiên cho Quan gia. Ha, chi bằng bọn chúng chuẩn bị chút tiền giấy, đợi sau này ép dân chúng nổi dậy rồi tiễn Hoàng đế đến thiên thu."
*Luật thị dịch: là một trong những luật mới của nhà Tống. Ban hành vào năm Hi Trữ thứ năm, ban hành trong Biện Kinh, biên cảnh và một số nơi quan trọng. Dùng để bình ổn giá thị trường, thu mua hàng hoá ế, bán lại khi thị trường thiếu. Việc này nhằm hạn chế thương nhân đầu cơ hàng hoá. Bởi vì bị phái thủ cựu phản đối, luật thị dịch đã bị bãi bỏ sau ba năm.
Tống Tri Thu khó xử, nghe cũng không được, không nghe cũng không xong, chân quỳ như bị kim chích.
Vị Trưởng công chúa điện hạ này là như thế, nói một không hai, không chút lưu tình, độc mồm độc miệng có thể mắng người ta xuống tận khe đất. Nhưng ai bảo nàng là Triệu Trầm Thiến chứ, sinh ra đã có tự tin chế nhạo người khác.
Tống Tri Thu không kìm được trộm giương mắt đánh giá con cưng Thiên Đạo trẻ tuổi, xinh đẹp, tôn quý có tiền có thế này. Triệu Trần Thiến vừa sinh ra đã là Trưởng nữ của Chiêu Hiếu đế, mẹ đẻ là Hoàng hậu Mạnh thị. Mới hai tuổi đã được phong hào Phúc Khánh, thân phận tôn quý, còn được trời phú cho dung nhan tuyệt sắc, dù đã đổi ba phò mã nhưng trong Biện Lương vẫn có vô số thanh niên tài tuấn say mê nàng.
Mà vận số của nàng càng tốt hơn, Chiêu Hiếu Đế không con trai, nàng chọn một đứa bé trong tôn thất làm con thừa tự ghi dưới danh Mạnh Hoàng hậu, làm hoàng tử con vợ cả. Trong những năm cuối Nguyên Phù, nàng giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, nâng đỡ kế đệ mười một tuổi, cũng là đương kim Hoàng đế Triệu Phù lên ngôi vua.
Bởi vì công lao này, Hoàng đế vô cùng tôn kính trưởng tỷ, chuyện đầu tiên sau khi kế vị là phong mẹ nuôi Mạnh Hoàng hậu làm Nguyên Hữu Thái hậu, tự mình buông rèm nhiếp chính. Chuyện thứ hai là phong Triệu Trầm Thiến làm Phúc Khánh Trưởng công chúa, ban quyền cai quản vạn hộ dân, có quyền quyết định chính sự bao gồm cả việc quân.
Lúc trước Mạnh Thái hậu còn không cung đấu thắng, sao có thể buông rèm nhiếp chính, cuối cùng quyền nhiếp chính rơi xuống tay Triệu Trầm Thiến. Bởi vậy trong ngoài cung thấy Triệu Trầm Thiến đều tôn xưng một tiếng Phúc Khánh Nhiếp chính Trưởng công chúa điện hạ.
Sau khi Triệu Trầm Thiến cầm quyền, mở rộng quy mô Hoàng Thành ti, sắp xếp vô số tai mắt trong Đông Kinh, tìm cách diệt trừ hết đối thủ. Sau khi này nắm quyền độc tài liền thi hành cải cách chính trị. Lấy niên hiệu Sùng Ninh của Thánh Tượng xưng cải cách Sùng Ninh, bây giờ đã là cải cách Sùng Ninh năm thứ năm.
Luật thị dịch là một trong những chuyện chính Triệu Trầm Thiến làm.
Nữ tử tham chính phải chịu nhiều chê trách, mà Triệu Trầm Thiến còn chuyên quyền, thay đổi cách thức của tổ tiên. Từ khi nàng cầm quyền đã có nhiều lời ra tiếng vào, trong triều nửa khen nửa chê, có bao nhiêu người ca tụng công đức của nàng thì có bấy nhiêu người trách mắng nàng làm loạn triều cương.
Nhưng từ đó cũng cho thấy thanh danh của Phúc Khánh Trưởng công chúa còn lớn hơn cả Đương kim Thánh thượng, thiên hạ chỉ biết Trưởng công chúa mà không biết Hoàng đế.
Tống Tri Thu biết bây giờ tâm trạng Triệu Trầm Thiến không tốt... Đương nhiên Triệu Trầm Thiến cũng hiếm khi vui, vậy nên Tống Tri Thu không nhắc lại chính sự, nàng ta khéo léo chuyển đề tài: "Điện hạ, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, người đã mệt mỏi một năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Chi bằng nô tì theo người đi dạo ngoài cung?"
Triệu Trầm Thiến vẫn đang suy tư chuyện thuế lương thực, thản nhiên lắc đầu, nào có tâm trạng xuất cung đi dạo. Tống Tri Thu thấy Triệu Trầm Thiến không hiểu, đành giải thích: "Điện hạ, ngày mai trong cung tổ chức yến hội, người phải theo Quan gia và Thái hậu lên Tuyên Đức môn ngắm đèn, tất nhiên không đi đâu được. Nhưng Tết Nguyên Tiêu là ngày gia đình đoàn viên, người không thể làm lơ Tạ phủ được."
Triệu Trầm Thiến chớp mắt, giờ mới nhớ ra nàng đã lập gia đình, ngoài cung còn có mẹ chồng trên danh nghĩa.
Triệu Trầm Thiến xoa trán, thở dài.
Tống Tri Thu nhìn sắc mặt Triệu Trầm Thiến là biết nàng chưa chuẩn bị gì.
Tâm trạng Tống Tri Thu phức tạp, nàng ta nhìn nữ tử tôn quý, thuận buồm xuôi gió, dung mạo tài trí có thừa này, không nhịn được cảm thán trong lòng, vận mệnh đúng là không công bằng chút nào.
Có người cầu chẳng được, có người lại xem như giày rách.
Dung mạo Triệu Trầm Thiến đẹp nhường nào cả nước biết, lúc nàng còn chưa thành Nhiếp chính Trưởng công chúa đã có danh đệ nhất mỹ nhân Đại Yến. Sau này nàng trở thành người cầm quyền Đại Yến, dân chúng bàn về chủ trương chính trị, hướng đi, bàn về thủ đoạn độc ác của nàng mà quên mất dung mạo nàng. Nhưng chẳng thể phủ nhận dung mạo nàng còn sắc sảo hơn thời thiếu nữ, vẫn xứng danh đệ nhất mỹ nhân.
Triệu Trầm Thiến nổi danh ngoài kia, gia thế, quyền lực, địa vị muốn gì có đó, đương nhiên phò mã nàng cũng chẳng kém. Phò mã đương nhiệm của nàng là Tạ Huy, là trưởng tôn thế gia Tạ thị, bây giờ đã làm đến chức Lại Bộ thị lang, là người trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.
Tạ Huy dịu dàng, quân tử như ngọc, có phong thái Ngụy Tấn, từng là tình nhân trong mộng của hơn nửa tiểu thư nhà quan Biện Kinh. Nhưng không hiểu sao người cao quý như thế lại bị Triệu Trầm Thiến nhắm đến, thành phò mã thứ ba của Phúc Khánh công chúa.
Đúng vậy, là thứ ba, y còn chẳng phải là phò mã đầu tiên của Triệu Trầm Thiến.
Đến giờ vẫn còn thiếu nữ tức giận bất bình, tình đầu các nàng luôn tâm niệm kết hôn với nữ tử đức hạnh vẹn toàn thì chẳng sao, tại sao lại ở rể công chúa, còn là công chúa không tuân thủ nữ tắc, hủy hôn hai lần, tình sử hỗn loạn chứ!
Nói đến tình sử của Triệu Trầm Thiến cũng không biết nên cảm thán vận đào hoa của nàng tốt hay không tốt. Nếu không tốt thì phò mã của nàng đều là giai nhân tài hoa, gia thế hiển cách, người nào cũng muốn dâng hiến hết cho nàng. Nếu nói tốt thì nàng đính hôn ba lần, hai phò mã đều xảy ra chuyện không may trước hôn lễ, phò mã Tạ Huy bây giờ cũng đã sống riêng nhiều năm.
Chuyện này phải kể từ khi Chiêu Hiếu đế còn sống.
Mấy năm trước nếu hỏi gia tộc nào có quyền có thế nhất trong triều thì chẳng có ai nghĩ đến Tạ gia, thậm chí còn chẳng nghĩ đến Hoàng thất. Dù hỏi quan viên triều đình, dân thường hay hiệp sĩ giang hồ, nhà đầu tiên mọi người nghĩ đến chắc chắn là Dung gia.
Lũng đoạn hơn nửa binh quyền triều đình, dốc hết sức cho chiến cục - Dung gia phủ Trấn quốc Đại tướng quân.
Cũng là gia tộc phò mã đầu tiên của Triệu Trầm Thiến - Dung Xung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top