Q9. Chương 15+16




Chương 15:

Phong Dã nhếch nhẹ môi, ngắm nhìn Yến Tư Không chăm chú, con ngươi u ám: "Thúc thúc và Đáp Hãn xuất binh từ Đại Đồng, hai mươi vạn đại quân phân thành ba đường tiến thẳng đến kinh đô. Cho dù ta chỉ dẫn ba vạn binh, nhưng Khánh Dương vẫn còn năm vạn binh mã, ngoài ra còn ba vạn kỵ binh dự bị." Hắn cười lạnh nói: "Trần Mộc muốn vây ta ở đây để cướp Thái Nguyên, nhưng Thái Nguyên đã đào sẵn bẫy cho nó, chỉ chực nó nhảy vào."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã, mãi chưa lấy lại bình tĩnh.

Phong Dã đắc ý: "Trần Mộc tưởng người bị vây là ta mà lại không biết chính nó đang mua dây buộc mình."

"Ngươi định bỏ Thái Nguyên." Yến Tư Không hít một hơi: "Thái Nguyên còn bao nhiêu tướng sĩ?"

"Hai vạn."

"Ngươi dùng hai vạn người này làm mồi." Yến Tư Không nhìn thẳng vào mắt Phong Dã, muốn nhìn thấy dao động trong con ngươi kia.

Không có, không có gì cả.

Phong Dã đáp lại bình tĩnh: "Đúng vậy. Chỉ cần Trần Mộc đánh bại Thái Nguyên, đương lúc binh sĩ mỏi mệt, binh sĩ của ta sẽ vây nó ở đó. Hoặc là, cho dù nó sớm hay tin ở kinh đô, bỏ Thái Nguyên đi cứu viện, đến lúc đấy thì cũng đã muộn rồi."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã kinh ngạc. Chẳng phải y không biết Lang vương là người hung mãnh tuyệt tình, quả quyết sát phạt, nhưng y không thể xóa nhòa hình ảnh Phong Dã tuổi thiếu niên ngây ngô đơn thuần mà y từng say đắm. Chỉ trách...trí nhớ y quá tốt mà thôi.

Phong Dã âm hàn nói: "Sao lại nhìn ta như thế? Không đành lòng à? Lúc ngươi thiêu sống bốn vạn người ở Vân Nam, ngươi có không đành lòng không?"

Yến Tư Không thầm chấn động, y cúi đầu: "Đúng là Trần Mộc không ngờ tới ngươi sẽ liều lĩnh bỏ Thái Nguyên thật." Bọn họ đã tổn thất biết bao binh mã, hao tổn biết bao công sức mới biến Thái Nguyên thành cứ điểm quan trọng gần với Thống Nhất. Mà giờ đây Phong Dã nói bỏ là bỏ, phải là sự quyết đoán cỡ nào, lớn mật chừng nào.

Cũng chỉ có Phong Dã mới dám đánh liều như vậy. Phong Dã luôn luôn như thế, kiếm tẩu thiên phong, hiểm trung cầu thắng*.

Kiếm     tẩu thiên phong, hiểm trung cầu thắng: không theo thói thường, tìm chiến     thắng một cách liều lĩnh.

"Ta biết chắc chắn ngươi cảm thấy quá mạo hiểm. Nếu không vì bất đắc dĩ thì ta cũng không bằng lòng bỏ Thái Nguyên." Phong Dã tàn nhẫn nói: "Trần Mộc liên hợp với triều đình và chư vương vây công ta. Đến khi các chư hầu phát giác được ta yếu đi, chắc chắn sẽ nổi dậy như hổ đói, xé xác ta thành từng mảnh. Phải chiếm kinh đô càng sớm càng tốt là đường sống duy nhất của ta. Cứ đứng chờ thành cái đích của trăm mũi tên thì không còn cơ hội để trở mình nữa."

"Tuy rằng mạo hiểm, nhưng ngươi nói đúng." Yến Tư Không thở dài, thành bại nằm hết ở trận này.

"Ngươi lo cho nó à?" Phong Dã lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Tư Không.

Yến Tư Không không đáp.

"Ngươi quá tự phụ nên mới cho rằng ta không có ngươi thì không thể đánh thắng." Phong Dã bỡn cợt: "Nếu trước đây ngươi chấp nhận điều kiện của ta thì ta đã tôn trọng lời hứa, giữ Trần Mộc một mạng. Còn bây giờ đã muộn rồi."

Yến Tư Không nhìn vào mắt Phong Dã, con ngươi sâu không thấy đáy.

Phong Dã xít lại gần, hắn nằm cằm Yến Tư Không, nói khẽ: "Ta sẽ giết nó ngay trước mặt ngươi. Giết nó rồi, ngươi sẽ nhớ kĩ, kẻ nào dám tơ tưởng đồ của ta phải chịu kết cục thế nào."

Yến Tư Không gạt tay Phong Dã ra: "Giờ nói thắng bại hơi sớm."

"Ngươi muốn nó thắng ư?" Mắt Phong Dã lóe hung quang: "Ngươi muốn ta thua, muốn ta chết dưới tay Trần Mộc à?"

Yến Tư Không mím môi.

Phong Dã lạnh lùng nói: "Nói!"

"...Không liên quan tới ta." Vẻ mặt Yến Tư Không thờ ơ: "Ngươi thắng hay thua, sống hay chết đều không liên quan tới ta. Cứu Khuyết Vong ra rồi, giữa ta và ngươi chẳng còn dây mơ rễ má nào nữa."

"Còn liên quan không, do ta quyết định." Phong Dã lắc đầu: "Ngươi thực sự cho rằng, ngươi liên tục phụ bạc ta mà còn có thể trở ra toàn thân à? Kiếp này, ngươi đừng hòng trốn thoát."

"Phong Dã, ngươi chẳng cần phải ép ta đâu. Giờ ta chỉ còn hai bàn tay trắng, mất hết tất cả, cùng lắm thì chết." Yến Tư Không cười lạnh: "Ta chết rồi, ngươi còn muốn gì?"

"Ngươi dám!" Phong Dã nhìn chằm chằm y, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi: "Ngươi bớt mơ mộng đi!"

Yến Tư Không liền phản bác: "Ta đã nói rồi, ta còn không sợ chết, ngươi làm khó được ta sao? Cứu Khuyết Vong ra, ta không muốn nghe mấy lời thừa thãi nữa."

Phong Dã kiềm nén cơn giận, trầm giọng nói: "Rất có thể Khuyết Vong đã không còn ở Bình Lương. Trần Mộc sẽ không bỏ lại con tốt quan trọng ở Bình Lương trên đường đánh Thái Nguyên đâu."

"Đúng, khả năng cao nó sẽ đưa Khuyết Vong đến Thái Nguyên." Yến Tư Không trầm tư: "Càng rời thành thì càng dễ đào tẩu. Chỉ cần đệ ấy không bị vạch trần thì chắc chắn có cách để trốn thoát."

"Bây giờ chúng ta căn bản không biết tình hình của hắn, nếu mạo muội đánh rắn động cỏ, trái lại còn hại hắn hơn." Phong Dã nói: "Ta đã phái trinh sát điều tra rồi."

Yến Tư Không cũng rất do dự: "Phải đợi bao lâu đây? Ngộ nhỡ Trần Mộc phát hiện ra thân phận của đệ ấy, chắc chắn sẽ tức giận, không giết đệ ấy thì cũng hành hạ đủ mọi cách."

"Cho dù vậy, bắt ngươi đi đổi cũng chả được ích gì. Ngươi bớt cố chấp với cách này đi." Phong Dã trầm giọng nói: "Chuyện duy nhất ngươi có thể làm hiện tại, là giao binh mã Phượng Tường cho ta, để ta phá mai phục, đến kinh đô hợp quân với thúc thúc. Chỉ cần chiếm được kinh đô, chắc chắn Trần Mộc sẽ chấp nhận tất cả để giữ mạng."

Yến Tư Không liếc xéo Phong Dã: "Vậy đưa ta về Phượng Tường đi. Binh mã Phượng Tường phải do ta làm chủ."

Phong Dã vỗ nhẹ mặt Yến Tư Không: "Ngươi lại muốn giở trò gì?"

"Ngươi sợ à?"

"Ta nên hỏi ngươi câu ấy mới phải." Phong Dã kề sát Yến Tư Không, ánh mắt liếc tới đôi môi y, vừa nhợt nhạt vừa nứt nẻ, không còn sắc hồng tươi mọng của trước kia, song hắn vẫn không nhịn được mà dán lên. Hắn sẽ không thừa nhận, hai tháng xa cách dài đằng đẵng, người làm hắn trằn trọc hàng đêm rốt cuộc là ai. Hắn chỉ biết rằng hiện tại hắn muốn làm vậy, mà hắn là Lang vương, là chúa tể nơi này, hắn có thể làm vậy.

Yến Tư Không vươn tay muốn khước từ, lại bị Phong Dã bắt cổ tay, ra sức mút cánh môi. Hắn hôn thật sâu, thật mạnh, tựa như muốn nuốt Yến Tư Không vào bụng, hàm răng va vào nhau đến đau nhức vẫn không chịu buông ra.

Hơi thở quen thuộc đi qua nơi môi răng giao thoa rồi xâm nhập vào cơ thể. Nó như thuốc độc làm tê dại ý thức Yến Tư Không. Y giãy dụa theo bản năng, lại bị Phong Dã giữ chặt, cho đến khi tác động đến vết thương khiến y bật rên rỉ.

Phong Dã buông y ra, đồng thời liếm môi, nhìn sâu xa vào mắt y, khàn giọng hỏi: "Trần Mộc từng hôn ngươi chưa?"

Yến Tư Không nhìn hắn đầy khinh miệt: "Trông cái bộ dáng ngu xuẩn của ngươi kìa."

Phong Dã vẫn cầm cổ tay Yến Tư Không: "Nhất định nó từng nghĩ chứ. Mỗi lần mây mưa với tiểu thiếp, trong đầu nó đều nghĩ tới ngươi. Mỗi lần nhìn thấy ngươi đều nghĩ phải hôn ngươi thế nào, ôm ngươi ra sao, 'thưởng thức' ngươi trọn vẹn kiểu gì." Thanh âm hắn êm dịu nhưng lại thốt ra những lời khiến người ta sởn gai ốc: "Ta không cho phép kẻ khác có suy nghĩ như vậy với ngươi, bất kể là ai, ta đều phải khiến hắn biến mất khỏi thế gian này."

"Không phải ai cũng bị háo sắc làm ngu muội như ngươi." Yến Tư Không châm chọc.

"Hay cho câu 'háo sắc làm ngu muội'." Phong Dã cười khẩy: "Trước đây ta từng nói, ngươi như thủy yêu, chính ngươi đã biến ta thành như vậy. Giữa ngươi và ta đừng nhắc đến tình cảm gì nữa, nhưng ta vẫn muốn ngươi. Ngươi cho rằng ta đang trả thù ngươi cũng được, dằn vặt ngươi cũng không sao, tất cả đều đáng đời nhà ngươi."

Yến Tư Không cảm thấy trái tim co thắt, y rút tay về: "Ta mệt rồi."

"Vậy thì nghỉ đi, chăm sóc vết thương cho tốt." Phong Dã cẩn thận giúp Yến Tư Không nằm thẳng trên giường: "Khỏi rồi mới có sức đấu đá với ta."

Yến Tư Không nhắm hai mắt lại. Đối diện với lời hăm dọa của Phong Dã, trong lòng y không biết đang lo âu, khổ sở hay hối hận. Có lẽ, y đã chết lặng rồi. Y đang tiếp nhận vận mệnh trớ trêu đã định từ lâu. Vô luận số phận mình rơi vào vũng lầy ra sao, y cũng sẽ ngoan ngoãn chịu tất cả.

-----------------------------------------

Nghỉ ngơi ở doanh trại Phong Dã hai ngày, Yến Tư Không liền khỏi ốm, thương thế cũng tốt lên nhiều. Hôm nay là ngày cuối cùng trong ba ngày y hẹn với Hứa Vọng, chính là ngày y phải cầm binh phù quay về Phượng Tường.

Sau hai ngày nghĩ nung nghĩ nấu, Yến Tư Không biết hiện tại mình chỉ có thể thỏa hiệp với Phong Dã, bằng không cho dù y có sở hữu hai vạn binh mã và thành Phượng Tường thì cũng chẳng nên trò trống gì. Nhưng hiện giờ hai vạn binh mã đó là của y, y không có ý định trao binh quyền, vì vậy Phong Dã cũng chịu xuống nước, chấp nhận không lấy binh phù y mà điều khiển hai vạn binh này qua y.

Thế là sau ba ngày Phong Dã rút quân khỏi Phượng Tường, hắn lại mang binh về Phượng Tường, tựa như tất cả chỉ là một cuộc vui. Nhưng ba ngày trước ở Phượng Tường và ba ngày sau ở Phượng Tường lại có ý nghĩa rất khác nhau.

Khi Hứa Vọng biết mình bị Yến Tư Không lừa và lợi dụng thì đã quá muộn. Để giữ mạng, hắn chỉ đành ngậm ngùi khuất phục.

Bấy giờ Trần Mộc chắc đã tới Thái Nguyên, đi cùng với nó hẳn còn dị biến bên Phượng Tường này, mà quân Phong gia trước phân thành ba đường cũng sắp áp sát kinh đô.

Vương triều Trần Thịnh, chủ tể giang sơn này hai trăm năm, đang đối diện với nguy cơ chưa từng có. Liệu Trung Hoa có biến thành cảnh loạn thế 'chư hầu nổi dậy, tranh hùng xưng bá' hay không? Tất cả nằm gọn trong đêm nay, cuộc chiến này chắc chắn rung chuyển thiên hạ.

Trăm ngàn năm sau, sách sử ghi chép, liệu sẽ nói về trận chiến này thế nào? Viết về những kẻ hô mưa gọi gió đó ra sao? Đột nhiên Yến Tư Không cảm thấy mình thật nhỏ bé. Y đang cố gắng dùng sức của một người thay đổi số phận của muôn dân thiên hạ. Kì thực y còn không quản được vận mệnh của mình, mà trong chuyện này, y chẳng khác nào một chiếc lá, lênh đênh giữa dòng sông thiên mệnh. 

Sau khi tập kết binh mã Phượng Tường, Phong Dã liền tức tốc chuẩn bị khởi binh tới kinh đô. Song ngoài những lúc bận rộn ra, bất cứ khi nào rảnh rỗi hắn đều ở trong phòng Yến Tư Không.

Nhìn chăm chú đến khi Yến Tư Không bôi thuốc xong, Phong Dã nói: "Ngày mai sẽ nhổ trại xuất binh."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã, chờ hắn nói tiếp.

"Lần này xuất binh, ta muốn lấy một người tế quân kì."

Yến Tư Không giật mình, đột nhiên nghĩ đến kẻ mà gần như y đã quên.

"Nguyên Thiểu Tư tội đáng muôn chết, phải xử trí theo quân pháp." Phong Dã quan sát vẻ mặt Yến Tư Không.

"Không thể." Yến Tư Không nói: "Ngươi muốn giết gã thì chờ đến lúc Khuyết Vong trở về đã."

"Ta muốn giết ai không cần ai phải đồng ý." Phong Dã nheo mắt lại: "Ngươi muốn xin tha cho gã à?"

"Không, nhưng ta đã hứa với Khuyết Vong giữ gã một mạng." Yến Tư Không nhíu mày: "Không bằng giao gã cho Khuyết Vong xử trí đi."

"Ngươi đang xin tha cho gã." Phong Dã cười nhạt: "Đây không phải thái độ cầu xin, hơn nữa, quân có quân pháp, ta không làm việc thiên tư* vì bất luận kẻ nào. Không giết gã, lấy gì mà giải mối hận của nhiều người."

* Làm việc thiên tư: xử trí công việc vì tình riêng

"Ta không nói ngươi không thể giết gã, ít nhất phải chờ Khuyết Vong trở về." Y không muốn tranh chấp với hắn vì Nguyên Thiểu Tư.

"Ngươi..." Phong Dã đang định nói thêm gì thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ.

Tiếp đến, ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân kèm theo tiếng hô to: "Lang vương, Lang vương, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo –"

Thanh âm vồ vập, cực kì kích động. Trong lòng Phong Dã căng thẳng: "Vào đi."

Hai người đều tưởng có quân tình gì quan trọng, bởi vậy khi thấy tên lính liên lạc nọ vui vẻ chạy tới thì tim như treo lên tận cổ họng.

"Chúc mừng Lang vương, chúc mừng Lang vương!" Lính liên lạc quỳ xuống đất dập đầu.

"Nói mau!" Phong Dã thúc giục.

"Quận chúa Vân Lung có thai rồi!"

Hai người biến sắc.

Yến Tư Không siết chặt vạt trường bào, toàn thân như bị đóng băng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, có lẽ, tim cũng ngừng đập cả rồi.

Trong đầu quanh quẩn câu nói cuối cùng y nghe được.

Quận chúa Vân Lung có tin vui. Phong Dã, có con rồi.

Chương 16:

Phong Dã hơi cúi đầu, nặng nề nói: "Biết rồi, lui xuống đi."

Lính liên lạc nọ thấy mặt Phong Dã chẳng có chút vui mừng nào thì rất khó hiểu. Nhưng cậu ta cũng biết mộng đẹp được ban thưởng của mình đã hóa thành hư vô nên liền bực bội lui ra ngoài.

Sự trầm mặc khó chịu bao trùm lấy căn phòng.

Rất lâu sau, Yến Tư Không mới mở lời: "Chúc mừng Lang vương." Phong Dã có con rồi, tốt lắm, Phong gia đã có người nối nghiệp.

Phong Dã ngẩng đầu, nhìn Yến Tư Không: "Ngươi mừng cho ta sao?"

"Mừng chứ." Yến Tư Không khó mà nói rõ mùi vị trong lòng. Y không đau khổ, cũng không phẫn nộ. Y chỉ...chỉ cảm thấy ngọn đao treo trên đỉnh đầu bấy lâu nay đã rơi xuống, mà y vẫn không chết. Chỉ vậy mà thôi. Y nói: "Tĩnh Viễn vương ở suối vàng có biết, chắc chắn sẽ vui mừng."

"Đúng vậy, phụ thân sẽ vui mừng." Ánh mắt Phong Dã băng lãnh mà trống rỗng: "Nhớ lại xưa kia, ta từng ảo tưởng vô số lần, phải mở miệng với ông ấy như thế nào, rằng ta không muốn lấy vợ, rằng ta không muốn sinh con, thầm mong mỏi được đầu bạc răng long với ngươi. Ta bị quỷ mê thần hồn mới sinh ra suy nghĩ bất đạo như thế vì ngươi. Ta thật có lỗi với phụ mẫu và đại ca của ta."

Yến Tư Không chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ánh mắt y biến hóa liên tục nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi. Y đáp một cách thản nhiên: "Tuổi trẻ mấy ai không ngông cuồng chứ."

Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, trở thành tri kỉ thuở thiếu niên, hôm nay đôi bên trong kí ức đã biến mất từ lâu. Khăng khăng ôm chấp niệm lại hóa thành ác mộng, dây dưa mãi không ngừng.

Phong Dã nhìn chòng chọc Yến Tư Không, thanh âm run rẩy: "Ta với ngươi thành thân trong lao ngục, nhưng ngươi lại bỏ trốn. Ta biết trong lòng người chẳng còn tình nghĩa nào đâu, mà cũng tốt thôi, bởi vì chính ta cũng sớm mất sạch rồi."

Yến Tư Không gật đầu: "Được, được lắm."

"Bây giờ ta đã có con, chỉ tiếc rằng, người sẽ không hiểu được cảm giác của ta khi biết tin ngươi lấy vợ sinh con đó." Phong Dã nói, bất giác cắn môi, trong mắt tràn ngập hận ý và không cam lòng: "Vì sao ngươi lại không hiểu được chứ? Ta thật sự muốn cho ngươi nếm trải những gì ta đã trải qua năm ấy." Khi hắn bị giày vò trong địa lao, trơ mắt nhìn mình sắp nhà tan cửa nát; khi hắn cảm nhận được nhiệt độ phụ thân dần tiêu thất trong vòng tay; khi hắn phải chật vật chạy trốn khỏi kinh đô với thân phận tử tù, thì người hắn từng yêu nhất đang lấy hoàng nữ cành ngọc lá vàng; pháo hoa rực trời, khua chiêng múa trống, nhạc hỉ rộn vang khắp thành, như cứa từng nhát dao vào trái tim hắn.

Yến Tư Không đáp lại lạnh như băng: "Bởi vì ta vốn là người vô tình."

"Đúng." Phong Dã cười âm trầm: "Ngươi đâu chỉ vô tình, ngươi căn bản không có trái tim."

Yến Tư Không thấp giọng nói: "Phong Dã, chăm sóc tốt cho vợ con của ngươi. Ta chúc ngươi con cháu đầy đàn, đông con nối dõi; chúc Phong gia tân hỏa tương truyền*, đời đời vinh hoa." 

Tân     hỏa tương truyền: tinh thần bất diệt

"Ta biết rồi." Phong Dã liếc Yến Tư Không bằng con mắt đỏ lừ, đứng dậy rời đi.

Yến Tư Không cúi thấp đầu như không thể chịu nổi gánh nặng nữa. Y khẽ vỗ về trái tim mình, tự nói với bản thân, rồi sẽ tốt mà, qua thời gian cũng bình thường trở lại thôi.

---------------------------------------

Đã nhiều ngày Nguyên Nam Duật không bước chân ra khỏi cửa. Thứ nhất, nói dài thành nói dại, cậu sợ bị vạch trần; thứ hai, cậu không muốn gặp Trần Mộc.

Mấy ngày nay cậu chỉ tiếp xúc với hai người, ngoài tên nô bộc ra thì chính là gã thị vệ phụng mệnh Thẩm Hạc Hiên đến hỏi cậu có đồng ý cử Khuyết Vong và Nguyên Thiểu Tư đang bị áp giải tới Phượng Tường, đổi thành với Phong Dã không.

Lúc cậu nhận được tin này, tim phổi tưởng chừng muốn nổ tung. Hóa ra, chỉ cần chờ hai ngày thôi, vốn cậu không phải chịu cảnh lăng nhục đêm đó, còn dẫn được đại ca rời khỏi. Tuy vậy, nếu không phải cậu thì người đó chính là Yến Tư Không... Đây là số mệnh của cậu ư?

Trong lòng cậu ngũ vị tạp trần, không dám nghĩ thêm. Yến Tư Không và Nguyên Thiểu Tư có thể rời khỏi cũng tốt. Qua miệng thị vệ, lời Yến Tư Không từng hứa với cậu sẽ giữ cho đại ca một mạng đã biến thành bắt hắn suốt đời phải chuộc tội bên linh cữu của cha, dù sao vẫn hơn là bị giam trong nhà tù mãi mãi.

Về phần cậu, chỉ mong sớm ngày đến Bồi An, thoát khỏi nơi này.

Từ sau đêm đó, cậu chưa từng chạm mặt với Trần Mộc. Nhưng hôm nào Trần Mộc cũng ở ngoài cửa thỉnh an, có lẽ tự biết mình đuối lí nên không dám xông thẳng vào. Tuy vậy, trông giọng điệu của hắn, Nguyên Nam Duật thấy hắn cũng sắp mất kiên nhẫn rồi.

Ngoài việc sợ bị bại lộ, nguyên nhân lớn nhất khiến cậu không muốn gặp Trần Mộc chính là sợ mình không kiềm được mà ra tay giết hắn. Một nam nhi đường đường chính chính cao bảy thước như cậu lại phải chịu cảnh nhục nhã vô cùng này, giờ chỉ có tự tay đâm kẻ thù mới có thể giải trừ mối hận trong lòng cậu. Nhưng cậu cũng biết, giết Trần Mộc không chỉ bản thân không sống được nữa, mà ba ngàn tù binh bị Trần Mộc bắt cũng sẽ chôn theo.

Huống hồ, nếu được một kích tuyệt sát thật, cậu nạp mạng cũng coi như đáng giá. Nhưng Trần Mộc lại không phải tên hoàng thân quốc thích trói gà không chặt gì, trái lại, Yến Tư Không từng nói, kẻ này trước kia bái đệ nhất cao thủ hoàng cung Chúc Lan Đình làm thầy, mấy năm qua ở Vân Nam cũng chưa từng lười biếng, võ nghệ cao cường. Nếu thất bại, cậu và các tướng sĩ sẽ chết uổng công.

Nhưng tránh không gặp cũng chẳng phải kế lâu dài. Nếu gặp Trần Mộc, liệu cậu có kiềm chế được sát ý hay không?

Quả nhiên, chưa được mấy ngày, Trần Mộc đã mất kiên nhẫn, lực gõ cửa mạnh hơn rõ rệt: "Tiên sinh, người cứ trốn mãi trong phòng như thế, lẽ nào định trốn cả đời sao? Hôm nay con tới đây để tạ tội với người."

Trên mặt Nguyên Nam Duật nổi cuồng phong.

"Tiên sinh, con còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với người."

Nguyên Nam Duật nhíu chặt mày, cậu đoán là chuyện đi sứ Bồi An, đó là cơ hội bỏ trốn của cậu, trong lòng cậu rất do dự.

"Tiên sinh không muốn mở cửa, vậy con chỉ đành bước vào vậy." Trần Mộc ngập ngừng, rồi đẩy cửa ra.

Nguyên Nam Duật đang ngồi trước bàn, cố tình làm rối bung mái tóc để che đi một phần khuôn mặt. Cậu lạnh lùng trừng mắt với Trần Mộc, tay dùng hết sức siết chặt thành quyền, móng tay gần như cắm vào da thịt. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể ép bản thân mình bình tĩnh.

Trần Mộc cũng nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật không chớp, ánh mắt chăm chú mà nóng rực, thậm chí nét mặt cũng chẳng thèm chột dạ và hổ thẹn, khác hẳn với những lời ngoài cửa mấy ngày qua. Hắn nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, người đã khá hơn chút nào chưa?"

"Bớt nói nhảm đi, bao giờ ta đi Bồi An?"

Trần Mộc dịu dàng đáp: "Mấy ngày nay thân thể tiên sinh không khỏe, không hợp đi sứ, nên Thẩm Hạc Hiên đã gửi thư mời thế tử Ninh vương đi thay tiên sinh rồi."

"Ngươi nói cái gì!" Nguyên Nam Duật vỗ mạnh bàn.

Tiếng quát này khí thế ép người, tràn đầy uy lực. Trần Mộc giật mình, trong lòng hồ nghi, thanh âm đó, sự tức giận đó, lực vỗ bàn đó chẳng hề giống Yến Tư Không chút nào.

Trần Mộc cho rằng y vẫn còn tức giận liền kiên trì giải thích: "Thế tử Ninh vương là cháu ruột của Hàn vương. Tính tình Hàn vương cổ quái, cho cậu ta đi thích hợp hơn, tiên sinh cũng khỏi phải chịu cảnh đường xá xe cộ mệt nhọc."

Nguyên Nam Duật sôi máu, hận không thể nhào tới xé nát Trần Mộc. Cậu không thể tin được, cậu và Yến Tư Không tráo đổi thân phận lại bị Trần Mộc ngấm ngầm toan tính. Cậu chịu nhục mấy ngày qua tất cả đều vì đi sứ Bồi An, đào tẩu trên đường. Nhưng giờ đây đến cả niềm hi vọng duy nhất này cũng tan vỡ mất?

Sát khí Nguyên Nam Duật tỏa ra tứ phía, trong lòng cực kì căm phẫn.

Trần Mộc bị 'Yến Tư Không' trước mắt dọa sợ, nhưng tất cả sự bất thường này đều bị hắn quy hết cho 'biến cố' đêm đó. Sự tức giận của Yến Tư Không đáng sợ hơn hắn tưởng tượng, hắn liền cúi thấp đầu: "Con biết tiên sinh trách tội con. Sau khi con tỉnh rượu cũng rất hổ thẹn."

"Câm miệng!" Nguyên Nam Duật lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."

Trần Mộc hít sâu một hơi: "Con thề với tiên sinh, con lấy mẫu phi con ra thề, con vốn không hề biết chuyện Tề Mạn Bích hạ dược người. Sau khi con nạp phi, nàng cảm thấy bị lạnh nhạt nên đã dùng cách bỉ ổi đó để lấy lòng con. Hôm ấy con lại uống nhiều quá, mới..."

"Cút—" Lí trí Nguyên Nam Duật đã bên bờ sụp đổ. Cậu không muốn chết, cậu muốn sống tiếp để báo thù, nhưng nếu Trần Mộc nói thêm nữa, cậu sợ mình sẽ không khống chế nổi mất.

Trần Mộc thấp giọng nói: "Con đến tạ tội với tiên sinh. Để giải trừ mối hận trong lòng tiên sinh, con đã đưa nàng đến."

"Ngươi..."

"Người đâu, dẫn vào cho ta."

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra lần nữa. Hai hạ nhân kéo Tề Mạn Bích vào, ném xuống đất. Nàng khóc đến đỏ cả hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ, trông chật vật vô cùng.

Nguyên Nam Duật nhìn nữ nhân trên mặt đất, ánh mặt cậu lạnh lùng.

"Vương gia, vương gia tha mạng. Yến đại nhân, thần thiếp biết sai rồi. Yến đại nhân, xin ngài tha cho ta." Tề Mạn Bích ra sức dập đầu.

Trần Mộc liếc xéo nữ nhân tối lửa tắt đèn với mình nhiều năm, trong mắt lại chẳng hề thương hại. Hắn nói với Nguyên Nam Duật: "Tiên sinh, tội nàng đáng chết. Hôm nay con sẽ giải quyết nàng tại đây, lấy công chuộc tội."

Tề Mạn Bích trừng to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ. Nàng nhào tới ôm chân Trần Mộc, gào khóc: "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, thiếp có thai rồi Vương gia, thiếp đang mang con của Vương gia đó, Vương gia tha cho thần thiếp!"

Trần Mộc cúi đầu nhìn nàng: "Thật không?"

"Thật ạ, sao thần thiếp dám lừa Vương gia chứ. Vương gia có thể gọi đại phụ đến chẩn. Xin Vương gia tha cho thiếp, Vương gia tha cho thiếp đi."  Gương mặt xinh đẹp của Tề Mạn Bích đã khóc đến biến dạng.

Mặt Trần Mộc không chút thay đổi: "Vậy thì sao? Trong bụng ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thứ tử đáng khinh."  Hắn đá bay Tề Mạn Bích ra ngoài: "Hành hình."

Hai hạ nhân xồ tới, một tên giữ Tề Mạn Bích, tên còn lại quấn lụa trắng, siết thật chặt.

Tề Mạn Bích nắm lụa trắng, mặt đỏ bừng, hai chân đạp trong vô lực, đôi mắt hằn tia máu chỉ còn lại tuyệt vọng và thống khổ tột cùng.

Mắt thấy Tề Mạn Bích sắp tắt thở, Nguyên Nam Duật liền nghiến răng, lạnh lùng nói: "Đủ rồi."

Hạ nhân nghe tiếng bèn buông lỏng tay. Tề Mạn Bích liền yếu ớt ngã xuống đất. Nàng khom cơ thể mảnh mai, hai mắt trắng dã, ho khan không ngừng.

Trần Mộc liếc Nguyên Nam Duật: "Việc gì tiên sinh phải mềm lòng với một tiện nhân như ả."

Nguyên Nam Duật thầm sợ hãi. Với một nữ nhân đồng sàng cộng chẩm với mình nhiều năm, thậm chí còn mang thai con của mình mà Trần Mộc có thể lãnh khốc vô tình, hạ sát thủ như thế. Sự âm ngoan ẩn giấu dưới khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật kia khiến người ta ớn lạnh da đầu.

Cậu phớt lờ Trần Mộc mà trừng Tề Mạn Bích: "Tại sao ngươi phải hạ thuốc ta, tại sao có thể làm chuyện bỉ ổi như thế?" Cậu hỏi như vậy căn bản đang muốn đấm vào mặt Trần Mộc. Cậu không tin Trần Mộc không biết chuyện này. Cho dù Tề Mạn Bích không dám nói, nhưng sống chết trước mắt, bản thân chưa hết sợ hãi, cậu có thể tra hỏi.

Tề Mạn Bích quỳ rạp trên đất, khóc ròng: "Vương gia tha mạng, tiên sinh tha mạng, là lỗi của thần thiếp. Thần thiếp chỉ là...là tiên sinh...tiên sinh nói muốn giúp thần thiếp..." Nàng vừa thoát chết nên bây giờ đầu óc rất mù mờ, một lòng chỉ muốn phủi hết trách nhiệm, liền bắt đầu đổi trắng thay đen.

Lời vừa nói ra, Nguyên Nam Duật như bị sét đánh.

"Ngươi nói...cái gì?" Nguyên Nam Duật run rẩy hỏi: "Ta...muốn giúp ngươi?"

"Đều là tại thiếp, tại thiếp." Tề Mạn Bích khóc lóc: "Tiên sinh từng nói, nói ta có dung mạo giống ngài, có thể gọi nhau là huynh muội, ngài còn nhớ không? Tiên sinh thấy ta không vừa mắt với Vương phi nên đã nói muốn giúp ta. Tiên sinh nhớ kĩ đi, ngày ấy chúng ta đã nói ở trong sân, tiên sinh thương cho số phận của ta kia mà..." Nàng bắt đầu dập đầu với Nguyên Nam Duật: "Do thần thiếp ngu xuẩn, phụ ý tốt của tiên sinh, đều là lỗi của thiếp."

Trần Mộc nhìn Nguyên Nam Duật đầy hồ nghi: "Tiên sinh, nàng nói..."

Sắc mặt Nguyên Nam Duật cũng trắng bệch, thân thể không kiềm chế được mà phát run.

Yến Tư Không từng nói muốn 'giúp' Tề Mạn Bích? Giúp thế nào? Giúp làm sao?

Tề Mạn Bích nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi, vốn Nguyên Nam Duật tưởng nàng không dám nói thật trước mặt Trần Mộc, mà hóa ra lại đang đề cập tới nhập nhằng giữa hai người, với mình, không, là cầu cứu với Yến Tư Không.

Lẽ nào... Lẽ nào...

Nguyên Nam Duật không dám nghĩ tiếp, tâm tư ồ ạt hướng về ý niệm xấu nhất trong đầu.

Sau khi Yến Tư Không tráo đổi thân phận với cậu đã dẫn theo Nguyên Thiểu Tư về Phượng Tường, trong khi cậu lại bị giữ chân ở Bình Lương, bị Trần Mộc lăng nhục, thậm chí mộng cảnh đi sứ Bồi An cũng tan thành bong bóng. Lượn một vòng lớn như thế, Yến Tư Không thì bình an rời khỏi, mà cậu, đổi xong rồi lại bị nhốt tại đây.

Lẽ nào, đây là kế hoạch của Yến Tư Không và Tề Mạn Bích?

Đầu vừa nảy ra ý nghĩ này, lưng Nguyên Nam Duật liền toát mồ hôi.

Không, không thể nào, bọn họ là huynh đệ, Yến Tư Không không thể đối xử với cậu thế được...

Nhưng...

Trong đầu Nguyên Nam Duật quanh quẩn câu nói của Tề Mạn Bích: "Tiên sinh nói muốn giúp ta." Giúp nàng cái gì? Là giúp nàng, hay giúp mình? Trần Mộc chẳng phải thiện nam tín nữ gì, hắn động tình với Yến Tư Không đã lâu, nay trưởng thành, nắm trong tay quyền thế, sao chịu được Yến Tư Không cứ mãi cự tuyệt. Yến Tư Không biết rõ trong lòng nên mới bảo mình tráo đổi...

Không!

Sẽ không đâu, không thể nào, Yến Tư Không sẽ không làm vậy với cậu đâu, không thể nào!

Nguyên Nam Duật quét sạch mọi thứ trên bàn xuống, nói giọng khàn khàn: "Cút, cút hết ra ngoài cho ta."

Trần Mộc tỏ vẻ kì quái nhìn Yến Tư Không. Người trước mắt thực sự càng ngày càng không giống Yến Tư Không. Hắn không tin một Yến Tư Không sống trong tâm bão, thường xuyên đối diện với sóng to gió lớn lại đánh mất bản thân vì chuyện này.

Nhưng trừ lí do đó ra thì không còn giải thích nào tốt hơn.

Trần Mộc dịu dàng nói: "Tiên sinh khai ân thì con liền giữ nàng lại. Nếu sau này tiên sinh có đổi ý thì nàng cũng mặc cho người xử trí. Ngày mai, con sẽ khởi binh đến Thái Nguyên, tiên sinh đi cùng với con nhé."

Nguyên Nam Duật cúi thấp đầu, dùng tóc đen che khuất khuôn mặt, vai run rẩy liên hồi.

Cút, cút hết cho ta.

Trong lòng Nguyên Nam Duật gầm to. Cậu dùng hết sức lực kéo căng sợi dây lí trí cuối cùng của mình. Nếu Trần Mộc không đi, cậu sẽ đại khai sát giới.

Trần Mộc đưa mắt liếc người hầu kéo Tề Mạn Bích đi, còn mình cũng chậm rãi lui ra ngoài. Trong chớp mắt khép cửa ấy, hắn xuyên qua khe cửa nhìn người bên trong lần cuối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cuồng ngạo.

Yến Tư Không, sau tất cả, ngươi vẫn là của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top