Q8. Chương 9+10
Chương 9:
Vụ việc liên quan đến La Nhược Tân rất nhanh có quyết định. Chiêu Vũ đế nể tình La gia là đại trung lương, lập nhiều chiến công nên miễn La Văn tội chết, nhưng phạt làm lao dịch bên ngoài năm năm, không được nghỉ ngơi ngày nào. Còn về La Nhược Tân dạy con không nghiêm, ngự hạ vô phương*, dẫn đến việc kho vũ khí bị mất trộm, khi nào đánh xong trận Thái Nguyên sẽ xử lý.
*Ngự hạ vô phương: Không biết quản lý thủ hạ
Lao dịch là chuyện cực nhọc cỡ nào, tiểu công tử sống trong nhung lụa chắc chắn không chịu nổi, nhưng có lẽ Chiêu Vũ đế cũng biết Thẩm Hạc Hiên khó đối phó, bèn cho một lối để lách luật là không hề nhắc đến việc lao dịch ở đâu. Nếu bị đày vào nơi khổ hàn, e phải chôn thân ở đấy cả đời, giống như Nguyên Nam Duật năm đó suýt chết ở mỏ đá Tây Bắc. Nhưng nếu chưa nói đi đâu thì lao dịch trong thành Thái Nguyên cũng được, khi ấy, chỉ cần chờ bẵng chuyện đi, có La Nhược Tân che chở đương nhiên luồn lách dễ dàng.
Thẩm Hạc Hiên không hài lòng với kết quả này, cũng biết hoàng đế ba phải, hắn không thể chống đối thánh ý ngang nhiên, nhưng cũng không thể chịu đựng được việc này cứ kết thúc vô nghĩa như thế. Hắn hiểu rõ nếu lao dịch dưới mí mắt La Nhược Tân sẽ có kết quả thế nào, vì vậy hắn liền tự bổ mình làm giám quân, muốn đích thân trông coi La Văn trộm quân khí, cẩn tuân thánh chỉ, một ngày không tha.
La Nhược Tân chỉ đành trơ mắt nhìn nhi tử nhà mình khóc trời dập đất khi phải làm chân sai vặt cho bách tính hạ tiện nhất, rồi suốt ngày bị cẩu quan hét việc, ngày nào cũng mệt đến thừa sống thiếu chết, gã vừa thương con lại vừa phẫn uất, hận đến nghiến răng nghiến lợi Thẩm Hạc Hiên.
Vụ này nhìn thì tưởng đã dần lắng xuống, nhưng La Nhược Tân ngày càng bất mãn với Thẩm Hạc Hiên. Gã biết ngày nào Thẩm Hạc Hiên còn chưa đi, ngày đó gã sẽ bị cản trở, mọi hành động đều chịu sự giám sát của người khác, chẳng những không cứu được nhi tử mình, mà thậm chí còn khó nắm quyền binh mã Thái Nguyên trong tay, vì vậy liền bắt đầu chống đối Thẩm Hạc Hiên khắp nơi.
Tuy Thẩm Hạc Hiên là giám quân, song lại không có thực quyền. Nếu La Nhược Tân nghe hắn thì bọn họ hợp tác đối địch, còn nếu không nghe, hắn chỉ đành cáo trạng lên hoàng đế. Nhưng hắn không phải người khéo léo, cáo trạng hai ba ngày, hoàng đế cũng thấy phiền, lại thêm Phong Dã mãi không dám công nên Thái Nguyên tạm thời hòa bình, mà Trần Mộc trái lại ngày một mạnh mẽ, bắt đầu làm triều đình đau đầu hơn, cho nên hắn và La Nhược Tân bất hòa có lẽ không ai 'làm chủ' cho hắn được.
Mấy tin này đối với Yến Tư Không và Phong Dã mà nói là tin tốt. Mắt thấy sắp vào đông, thời tiết trở lạnh sẽ khó đánh hơn, cho nên bọn họ ngày đêm mong mỏi một cơ hội chiếm thành Thái Nguyên, mà những cơ hội này chưa bao giờ là trời cho, bọn họ phải tự mình tạo ra. Bọn họ mới thầm liên lạc với Chu Khắc, bảo hắn nghĩ cách giết La Văn, sau khi chuyện này thành công sẽ đưa người nhà hắn rời thành ngay lập tức.
Chiêu này vừa có thể kiểm tra lòng trung thành của Chu Khắc, vừa có thể khiến La Nhược Tân và Thẩm Hạc Hiên đoạn tuyệt hoàn toàn.
Thành Thái Nguyên đang được tu bổ theo ý Thẩm Hạc Hiên, ở tường thành xây thêm tòa tháp nhỏ đóng vai trò như trạm gác và hộ thành. Đương nhiên công trình phải cần lượng lao dịch rất lớn, La Văn bị phái lao động ở đây. La Nhược Tân liền bắt đầu mượn cớ bới móc, nói Thái Nguyên đã có tiếng là tòa thành kiên cố, xây thêm tháp chỉ tổ thừa thãi, hao tài tốn của.
Nhưng tòa tháp đã khởi công, hiện tại đình công chắc chắn phải đấu võ mồm với Thẩm Hạc Hiên, nhất thời họ mãi chưa đưa ra được quyết định.
Rồi vào một đêm mây đen gió lớn, khi nhóm lao dịch vẫn đang lao động khổ cực thì bất chợt một tảng đá ở một bức tường chưa xây xong rơi từ trên cao xuống, loanh quanh thế nào lại rơi đúng đầu La Văn, đập vỡ ngay đầu cậu ấm mới lao dịch bảy ngày.
Chuyện này chưa đến bình minh thì đã truyền khắp toàn bộ thành Thái Nguyên, nghe nói La Nhược Tân sau khi nghe tin liền thổ huyết tại chỗ.
Để điều tra ai là người đã đánh rơi tảng đá, La Nhược Tân bèn bắt tất cả mọi người có mặt. Trong lúc trong thành sợ bóng sợ gió, hỗn loạn ồn ào, một chiếc xe vận chuyển vàng lỏng lặng lẽ chở vợ con của Chu Khắc rời thành.
Tòa tháp chính thức đình công, nhưng nhi tử duy nhất của La Nhược Tân đã chết không thể hồi sinh được nữa. La Nhược Tân trong cơn bi phẫn, người đang tuổi tráng niên chợt già đi hẳn, ngã bệnh trên giường.
Phong Dã biết thời cơ đã tới, liền gửi thư cho Dũng vương, nói mình nhất định có thể chiếm thành Thái Nguyên trước năm mới, đến năm sau sẽ đón Sở vương vào Trung Nguyên. Sở vương sắp lên ngôi, nếu bây giờ gã không hưởng ứng thì sau này không còn cơ hội nữa.
Yến Tư Không thì cùng Chu Khắc và gian tế trong thành Thái Nguyên thừa cơ La Nhược Tân và Thẩm Hạc Hiên ầm ĩ, lòng người bàng hoàng mà bỏ số tiền lớn mua chuộc tướng sĩ Thái Nguyên. Trận chiến này nhất định phải đánh cái thắng ngay, vì nếu để La Nhược Tân và Thẩm Hạc Hiên nhận ra kế hoạch của bọn họ thì tất cả sẽ trở về như ban đầu.
Hai người thầm trù mưu, dự định nội ứng ngoại hợp với Chu Khắc, công phá thành Thái Nguyên. Song mặc dù Chu Khắc đã bị mua chuộc hoàn toàn, vợ con đều nằm hết trong tay họ, nhưng thương thế của hắn vẫn chưa lành, hiện tại mới miễn cưỡng xuống được giường, lại bị giáng chức, nay không điều động binh mã được, tuy vậy hắn vẫn hiến một kế hay hơn.
Sau khi quản kho trước đây bởi vì vụ La Văn mà bị chém đầu, quản kho mới nhận chức lại rất thân thiết với Chu Khắc, hai người đều đi lên từ sĩ tốt, song người này không dũng mãnh bằng Chu Khắc nên đến nay vẫn chưa được trọng dụng. Khuyết điểm lớn nhất của gã chính là tham tài, vừa đúng ý bọn họ.
Chu Khắc cầm bạc của Phong Dã mua chuộc người này, dự định cho nổ kho vũ khí, rồi thừa lúc trong thành đại loạn thì thừa cơ công thành, đó chính là cơ hội phá thành Thái Nguyên duy nhất của bọn họ.
Tuy kế hoạch chu đáo nhưng tính tới tính lui vẫn không tránh được phải công thành. Binh mã của họ gấp hai lần Thái Nguyên, mặc dù bị hủy kho vũ khí nhưng chưa hẳn đã nắm chắc phần thắng, trừ phi có Dũng vương xuất binh tương trợ.
Bọn họ đã thỏa thuận xong thời gian phá kho vũ khí nhưng mãi vẫn chưa có tin từ Dũng vương. Cuối cùng Phong Dã viết một phong thư cho Dũng vương, đồng thời cũng lệnh Nguyên Nam Duật dẫn binh tới viện trợ.
Yến Tư Không lo lắng nói: "Ý của ngươi là, không chờ Dũng vương nữa?"
"Không chờ nữa, nếu gã tới thì tốt, không tới thì cũng không thể trì hoãn thêm. Chỉ cần Khuyết Vong tới đây, ta vẫn tăng cơ hội thắng."
Yến Tư Không gật đầu: "Bây giờ tình hình Khánh Dương ổn định, Bình Lương và Phượng Tường đã thu về túi từ lâu, rốt cuộc Khuyết Vong cũng có thể dứt ra rồi." Y hơi xúc động nói: "Đã gần một năm ta không gặp đệ ấy."
Phong Dã nhìn y: "Ngươi muốn gặp hắn thật à?"
"Tại sao lại không chứ?" Yến Tư Không thầm nghĩ, chẳng lẽ Phong Dã cho rằng y kiêng kỵ Khuyết Vong vì chuyện thân phận sao? Nghĩ đến đây, lòng nhất thời phiền muộn.
Phong Dã không trả lời, chỉ nói: "Vậy thì nhanh thôi, ta chờ hắn lập đại công cho ta."
"Khuyết Vong theo ngươi quả thật học được rất nhiều thứ." Yến Tư Không thấp giọng nói: "Trước đây đệ ấy chỉ là người giang hồ, nếu không nhờ ngươi dạy dỗ đã không thể nào thống lĩnh được binh mã tứ phương. Các ngươi, cũng coi như là rèn luyện cho nhau."
"Đương nhiên." Nhắc đến Nguyên Nam Duật, vẻ mặt Phong Dã đắc ý: "Hắn đã giúp ta, thề chết theo ta khi ta gặp khó khăn. Người như vậy cả đời chưa chắc đã gặp được. Thế nên Phong Dã ta có cái gì tuyệt đối không để hắn thiệt nửa phân, hiện tại hắn công thành nhổ trại giúp ta, sau này ta cho hắn tôn vinh vô thượng."
Yến Tư Không nghe mà lòng chua xót. Đây rõ ràng là chuyện tốt, y ước gì Nguyên Nam Duật được hưởng mọi thứ tốt nhất trên thế gian, nhưng khi lời này do Phong Dã nói ra, y lại cảm thấy khó chịu. Y từng tận lực giúp đỡ, thề chết theo Phong Dã, cũng từng vì Phong Dã mà không màng tất cả, chỉ bởi y đã lừa hắn nên cho dù y làm gì cũng không thể trong sạch như Nguyên Nam Duật, y có lập được nhiều công lao hơn đi chăng nữa cũng chẳng thể đổi được một lời khen như Phong Dã đã dành cho đệ ấy.
Khi Yến Tư Không ý thức được mình đang ghen tỵ với Nguyên Nam Duật, y sợ đến toát cả mồ hôi.
Y đang nghĩ gì vậy? Năm đó cũng bởi vì y ích kỉ, không muốn chia sẻ Phong Dã với Nguyên Nam Duật mới dẫn đến hiểu lầm sau này. Y đã nếm trái đắng rồi, y còn nợ Nguyên Nam Duật cả đời không trả hết, vậy mà y vẫn còn có suy nghĩ như vậy, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều bởi vì Phong Dã, quả thực quá ngu xuẩn!
Yến Tư Không hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, rồi nói: "Như vậy thì tốt, chỉ cần đệ ấy tương trợ, Dũng vương có tới hay không, chúng ta vẫn có thể chiếm thành Thái Nguyên!"
Phong Dã chẳng hề che giấu dã tâm bừng bừng: "Không sai, khi nào chúng ta chinh phục được Thái Nguyên thì cho gã hối hận!"
"Như vậy Trần Mộc không cần phải mạo hiểm đánh cố đô Trường An nữa mà cứ tiến thẳng đến Thái Nguyên!" Yến Tư Không thầm nắm chặt thành quyền: "Nếu hai người các ngươi hợp quân, thiên hạ chắc chắn không ai cản được!"
Phong Dã mới vừa rồi còn đầy hùng hổ, nghe thấy Trần Mộc liền xây xẩm mặt mày: "Ta còn chưa xuất binh mà ngươi đã nghĩ đến đón Trần Mộc vào Trung Nguyên rồi?"
Yến Tư Không biết Phong Dã không muốn nghe về Trần Mộc, đặc biệt là trước trận đại chiến đầy cam go này, nhưng y vẫn nói, sâu trong tiềm thức y hoảng sợ nhận ra mình đang cố ý, cố ý dùng Trần Mộc kích thích Phong Dã, tựa như Phong Dã đã ngớt lời khen ngợi Nguyên Nam Duật.
Trái tim Yến Tư Không đập thình thịch, y cấu mạnh bắp đùi mình để ổn định cõi lòng đang rối loạn, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ mong chúng ta thắng trận thôi, không có ý gì khác."
Phong Dã hừ lạnh, đứng lên: "Đã nhiều ngày gấp rút chuẩn bị cho chiến tranh, giờ ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì không liên quan đến cuộc chiến này nữa, ta phải thắng, ngươi hiểu không? Trận chiến này, ta phải thắng."
"Ta hiểu." Yến Tư Không hít sâu một hơi, đi đôi với đó là sự hổ thẹn và tự trách với Nguyên Nam Duật, y nghiêm túc nói: "Ta đã hứa thì nhất định sẽ chinh phục Thái Nguyên giúp ngươi, quyết không nuốt lời."
Chương 10:
Lại một mùa Trung Thu.
Đối với người Hán mà nói, ngoài tết xuân ra thì Trung Thu là lễ quan trọng nhất. Trăng tròn trên trời chiếu rọi cảnh đoàn viên nhân gian. Vào ngày này, các tướng sĩ xa quê sẽ cực kỳ nhớ người thân xa cách hàng ngàn dặm.
Dân chúng trong thành Diên Châu đều đang chuẩn bị đón tết, tuy thành Thái Nguyên bị vây nhưng tạm thời không thể cướp được cát tường hỉ nhạc dân gian. Bọn họ hồn nhiên không hay, dưới vẻ ngoài yên tĩnh, một cuộc đại chiến thay đổi quốc vận Đại Thịnh sắp sửa nổ ra như một trận đại hồng thủy.
Yến Tư Không đứng trên gác đại doanh, ngắm nhìn thành Thái Nguyên đằng xa, tựa như đang thấy được dáng vẻ thê thảm và đẫm máu của nó mấy giờ tới. Y nghĩ về vô số sinh mạng mà mình đã gánh trên lưng suốt chặng hành trình, không một ai y quen, nhưng bọn họ đều bởi vì y mà chết, mà lòng y chỉ còn lại sự tê dại.
Không biết Phong Dã đến bên cạnh từ lúc nào, hắn nhẹ giọng nói: "Hôm qua Khuyết Vong đã khởi hành từ Khánh Dương, chẳng bao lâu nữa là tới đây, chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ cần chờ tín hiệu từ Chu Khắc."
Yến Tư Không gật đầu, không đáp.
"Ngươi đang ngắm trăng sao?" Phong Dã ngẩng đầu nhìn trăng tròn to lớn trên bầu trời.
Yến Tư Không hơi ngẩng đầu lên, ngâm khẽ: "Thử sinh thử dạ bất trường hảo, minh nguyệt minh niên hà xứ khan?*"
*Trích từ Dương Quan Khúc của Tô Đông Pha, bản dịch của Hải Đà:
Kiếp ấy đêm nao tình nở đẹp
Chốn nào trăng sáng hẹn cùng say?
"Sang năm, chúng ta sẽ ngắm trong Tử Cấm thành."
Yến Tư Không bật cười, cảm khái: "Kỳ thực vô luận ở đâu con người ta thấy đều cùng một mặt trăng. Sơn hào hải vị, cẩm y ngọc thực, cũng như hoa nở hoa tàn. Lúc còn sống nhà cửa xa hoa cỡ nào, sau khi chết dù lăng tẩm khí phái đến đâu thì chốn dung thân cũng chỉ trong một tấc. Cả đời tranh danh trục lợi rốt cuộc vì cái gì?"
Phong Dã phì cười: "Nói về tranh danh trục lợi, có mấy ai qua được ngươi? Ngươi cảm ngộ như thế có phải đạo đức giả quá không?"
"Đúng thế, cảm thấy đạo đức giả thật." Yến Tư Không tự giễu: "Khi lưu lạc đầu đường, trong lòng ta nghĩ rằng chỉ cần một miếng cơm là đủ, hiện tại chắc đã ăn quá no rồi."
"Đời người cầu có lẽ là..." Phong Dã trầm ngâm: "Sống một cuộc sống tựa thần tiên."
"Sống tựa thần tiên?" Yến Tư Không quay đầu nhìn Phong Dã, ánh mắt cơ trí mà sâu thẳm lúc sáng lúc tối dưới ánh trăng: "Trên đời này thật sự có thần tiên sao? Cho dù có, ta cũng không muốn cưỡi mây đạp gió, hồng y vũ thường*, trường sinh bất lão."
*Hồng y vũ thường: chỉ quần áo của thần tiên.
"Vì sao?"
"Bởi vì người chính là người, người không thoát khỏi được phiền muộn và bệnh lão nên mới ảo tưởng ra một 'con người' hoàn mỹ vô khiết, đó chính là thần tiên trong tưởng tượng của nhân gian. Thực tế có thần tiên hay không, người căn bản không biết, mà cho dù có thì cũng không phải thứ mà nhân loại có thể tưởng tượng ra được. Người muốn tu thành thần tiên là chỉ hy vọng 'tiêu dao tựa thần tiên' mà thôi."
Phong Dã cười nói: "Suy cho cùng, ta tin thiên mệnh, nhưng không sợ quỷ thần. Nếu muốn 'tiêu dao tựa thần tiên' còn phải dựa vào kiếm trong tay."
Yến Tư Không cười khổ, lẩm bẩm: "Đã sống trên đời thì còn nói thế nào tiêu dao?"
Phong Dã nhẹ nhàng cầm tay y: "Thứ ngươi muốn không phải tiêu dao, mà là quyền khuynh thiên hạ, đúng không?"
"Đúng." Yến Tư Không nhìn phương xa, ánh mắt sáng ngời.
"Ta sẽ cho ngươi." Phong Dã trầm giọng nói: "Ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi hết."
Trái tim Yến Tư Không chợt đập loạn, y cũng nắm thật chặt tay Phong Dã.
--------------------------------------
Trong đêm tối, một tiếng động lớn vang dội từ thành Thái Nguyên xa xôi, kèm theo đó là ánh lửa chiếu sáng màn đêm và khói đặc ngút trời. Nó tựa như tiếng trống trận đầu tiên khởi đầu một cuộc chiến, đánh thẳng vào lòng người.
Phong Dã dẫn mười vạn tướng sĩ dốc toàn bộ lực lượng, đại quân đen kịt như giông lốc, mang theo sát khí u ám cuốn đến thành Thái Nguyên, không lãng phí chút thời gian nào, mà công thành ngay lập tức.
Kho vũ khí bị hủy, ít nhất đã diệt được súng đạn của triều đình, trong đó pháo là vũ khí có lực sát thương lớn nhất, đặc biệt vào lúc công thành, đạn pháo ở khắp nơi, nổ như pháo tết, giờ không còn pháo, binh sĩ của họ có thể giảm mạnh thương vong trong tình huống phải công thành.
Quả nhiên, sau khi bắn hơn mười viên đạn pháo trên cổng thành, tiếng pháo quân Thái Nguyên dừng lại, mà đại pháo Phong Thần của quân Lang vương vẫn liên tục nổ ran, tứ tung gỗ đá. Sĩ tốt giơ khiên lên, hướng về mưa tên, rồi đặt ván gỗ xuống, vượt qua thành hào bảo vệ thành.
Tiếng nổ trong thành Thái Nguyên vẫn chưa dứt, kho vũ khí tan hoang đã không còn khả năng cứu vãn, về tường thành kiên cố cao chót vót đã thành một mảnh hoang tàn.
Nhưng dù sao Thái Nguyên cũng là Thái Nguyên, mặc dù không còn đại pháo nhưng tường cao hào sâu và mấy vạn tướng sĩ đông nghịt vẫn khiến quân Lang vương không thể công lên lầu thành ngay.
Hào thành sâu lại rộng, khó leo thang mây, chỉ có thể dựa vào tướng sĩ nhóm leo thang trúc, nhóm đánh cổng thành. Dưới tường thành, thây chất thành núi, dần dần hình thành thế kiến phụ*, bọn họ giẫm lên thân thể đồng bạn, ngày càng tiến gần đến thành lâu.
*Thế kiến phụ: đông như kiến
Phong Dã và Yến Tư Không đứng đằng sau, nhìn các tướng sĩ nhốn nháo như cỏ dại, thây người rải rác ở khắp nơi, máu chảy thành sông, mà lòng đau xót. Tổn thất càng nhiều thì càng không thể lui, bằng không họ đã chết vô ích.
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Đã đến lúc."
Đã đến lúc Nguyên Nam Duật xuất quân.
Lính truyền lệnh thổi kèn hai dài một ngắn, thanh âm bén nhọn xuyên qua lửa đạn, truyền vào trong đêm rõ ràng.
Chưa đầy bao lâu, Đông Nam truyền đến tiếng la giết, Nguyên Nam Duật dẫn bốn vạn tướng sĩ bất ngờ xông ra, tiến thẳng đến cửa thành Đông phòng thủ yếu kém, phát động đợt tiến công tàn nhẫn.
Kỳ thực từ cái khắc kho vũ khí bị phá hủy, binh lính thành Thái Nguyên đã mất hết chí chiến đấu, Thái Nguyên đã định sẵn thất bại.
Trải qua đợt chiến đấu kịch liệt cả đêm, hai bên tổn thất nặng nề. Bình minh, Nguyên Nam Duật dẫn đầu công phá cửa thành Đông, đánh vào trong thành, mà Uông Muội thì dẫn một đội quân đột phá vòng vây, chạy trốn.
Phong Dã lệnh Tiền Thốn Hỉ lĩnh năm nghìn binh đuổi theo, còn hắn mang những người còn lại vào thành, khống chế hoàn toàn Thái Nguyên.
Lúc phá thành, Phong Dã vui đến đỏ con mắt, tay nắm dây cương lộ rõ khớp xương, Yến Tư Không cũng thở dồn dập, trong lòng mãi chưa thể bình tĩnh.
Thái Nguyên, bọn họ đã đánh bại Thái Nguyên!
"Lang vương!" Trong hỗn loạn, một người đeo mặt nạ, toàn thân đầy máu me chạy tới.
"Khuyết Vong!" Hai mắt Phong Dã sáng ngời, vội ra đón.
Khuyết Vong chắp tay quỳ xuống đất. Phong Dã đỡ cậu dậy, không quan tâm trên người cậu dính máu mà ôm chặt lấy cậu: "Huynh đệ tốt! Không hổ là đệ nhất tướng quân Phong gia!"
Nguyên Nam Duật rất phấn khích, nhìn vào giáp ngực có thể thấy lồng ngực cậu đang phập phồng kịch liệt cỡ nào: "Lang vương anh minh!"
Phong Dã cười ha hả. Đó là nụ cười vui sướng và đắc ý thật tâm. Tiếng cười vang dội trời đất.
Yến Tư Không chạy đến bên cạnh Nguyên Nam Duật, lo âu hỏi: "Đệ có bị thương không?"
Xung quanh toàn người, Nguyên Nam Duật không muốn tỏ ra quá thân mật, song cậu vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay y: "Ta không sao, mấy tháng không gặp, Yến đại nhân có khỏe không?"
"Đương nhiên ta khỏe." Yến Tư Không cũng cầm tay cậu, run rẩy nói: "Duật...Khuyết tướng quân cực khổ rồi."
Nguyên Nam Duật lắc đầu, vành mắt phiếm hồng: "Chỉ cần đánh thắng, cực khổ hơn nữa có là gì. Khi nghe tin các ngươi bại trận, ta đã mất ngủ mấy đêm..."
Phong Dã vỗ vai y: "Bây giờ chúng ta đã thắng, thắng hoàn toàn." Rồi hắn cao giọng nói: "Đệ nhất hùng quan Trung Nguyên cũng chỉ thường thôi!"
Các tướng sĩ hô to: "Lang vương anh minh!"
Bảo Thái Nguyên chỉ thường thôi đương nhiên là lời ngông cuồng, bọn họ đánh suốt cả đêm, hao tổn gần nửa binh lực, từ ngày đầu Phong Dã khởi binh tới giờ chưa từng chết nhiều người như thế. Nếu Nguyên Nam Duật không đến, bọn họ có lẽ...có lẽ đã bại trận thật. May là thắng, cũng là thắng thảm.
Nhưng chỉ cần thắng thì tạm thời không phải lo binh mã và lương thảo nữa. Bọn họ tọa chủ Thái Nguyên trông về kinh sư, hiện tại lại tiến thêm một bước dài đến hoàng thành rực rỡ ấy.
Mặt trời lấp ló phơi bày thảm cảnh ác chiến cả đêm qua dưới nắng vàng, quả xứng với một bức tranh luyện ngục trần gian. Mặc dù Yến Tư Không đã quen với chiến trường, nhưng y vẫn cảm thấy khó chịu như nghẹt thở, song hy sinh cho chiến thắng vẫn tốt hơn là giá đắt phải trả khi thất bại.
Không lâu sau, Tiền Thốn Hỉ trở về, hắn ôm quyền quỳ xuống đất, xấu hổ nói: "Thuộc hạ vô năng, để Uông Muội và Thẩm Hạc Hiên chạy mất, thỉnh Lang vương trách phạt."
Phong Dã đã bắt được La Nhược Tân bệnh tật nằm giường, nhưng lục soát cả thành không thấy Thẩm Hạc Hiên mới biết gã đã chạy mất. Hắn nói: "Đừng tự trách, hắn muốn chạy, người thường chưa chắc bắt được." Rồi hắn sờ cằm: "Thẩm Hạc Hiên vậy mà lại chạy sao?"
Yến Tư Không cũng cảm thấy khó tin: "Với tính tình của hắn, khi phá thành, cho dù không tự sát để tạ ơn quân thì cũng phải chờ chúng ta tới bắt hắn, mắng chửi vài câu rồi lấy cái chết thủ tiết, hắn lại bỏ thành chạy mất ư?"
Phong Dã nheo mắt lại: "Có lẽ Uông Muội thuyết phục được hắn. Nhưng vô luận ra sao, kẻ này không trừ, lòng ta bất an. Phái trinh sát điều tra cho ta."
"Vâng."
"La Nhược Tân xử trí thế nào?" Yến Tư Không hỏi.
Phong Dã không khỏi nghĩ đến thất bại và sỉ nhục mà mình phải chịu ở Thái Nguyên, hắn lạnh lùng nói: "Chém đầu thị chúng."
Yến Tư Không nhớ tới lần cuối gặp Thẩm Hạc Hiên, nhớ tới Trần Mộc từng nhắc Thẩm Hạc Hiên trung thành với nó, rồi hôm nay hắn còn bỏ thành chạy lấy người, mà lòng mơ hồ bất an. Có lẽ những gì y hiểu về Thẩm Hạc Hiên mới chỉ ở bề nổi, có lẽ trải qua nhiều biến cố như thế, Thẩm Hạc Hiên đã không còn là Thẩm Hạc Hiên ngày xưa. Nhưng như lời Phong Dã nói, ngày nào còn chưa trừ kẻ này, ngày đó họ không thể an tâm.
Lần này họ mất nửa năm, dùng liên hoàn kế ăn mòn Thái Nguyên từ bên trong, cuối cùng mới phá thành. Nếu sau này lại là địch với Thẩm Hạc Hiên nữa, bọn họ, còn khả năng thắng không?
Yến Tư Không có loại dự cảm xấu. Y cảm thấy mình sinh ra đã bất phàm, tất thành đại nghiệp, ở trên người Thẩm Hạc Hiên y cũng thấy một vận mệnh tương đương. Y đọ sức với Thẩm Hạc Hiên có thể đã định trước từ lúc làm quan, hiện tại, cũng còn xa mới kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top