Q8. Chương 25+26
Chương 25:
Phong Dã nhìn nước mắt Yến Tư Không, chỉ cảm thấy tức giận công tâm, tay cầm đao của hắn gần như dí sát vào mặt y: "Bớt ra vẻ đáng thương vô tội đi. Là ta liên tục mềm lòng với ngươi mới khiến ngươi to gan như thế. Ngươi nói có người hãm hại ngươi, vậy chủy thủ này từ đâu tới? Nói đi."
"Ta không biết." Yến Tư Không bình tĩnh lau nước mắt, ánh mắt càng thêm băng lãnh: "Trước kia ta đánh rơi, ta không biết vì sao nó lại xuất hiện ở đây."
"Ngươi không biết? Hai mươi năm trước ngươi đánh rơi chủy thủ này ở Quảng Ninh, hai mươi năm sau lại xuất hiện ở Thái Nguyên xa xôi ngàn dặm? Ngoài ngươi mang nó bên cạnh ra thì còn khả năng nào nữa? Mấy lời nói dối của ngươi đầy rẫy sơ hở, ngươi còn muốn ta tin tưởng ngươi cái gì."
Yến Tư Không nhìn Nguyên Thiểu Tư.
Ánh mắt Nguyên Thiểu Tư thầm lảng tránh.
"Khuyết Vong không nhớ, chuyện liên quan đến chủy thủ này chỉ có mình ngươi biết." Yến Tư Không nhìn chằm chằm Nguyên Thiểu Tư, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hơn nữa hôm đó ngươi đột nhiên xuất hiện ở thư phòng ta, chắc không phải chỉ vì nhắc nhở ta ngày giỗ của cha đâu nhỉ."
Cho dù chuyện này do Trần Mộc và Thẩm Hạc Hiên phá rối sau lưng thì cũng chắc chắn không thể thiếu sự góp sức của Nguyên Thiểu Tư. Chỉ có mình Nguyên Thiểu Tư biết được ý nghĩa của cây chủy thủ này, cũng chỉ có hắn một mình trong thư phòng y đọc trộm quân vụ.
Nguyên Thiểu Tư ra vẻ xót xa: "Nam Duật, đệ nghi ngờ đại ca hãm hại đệ sao? Đệ và ta là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, vì sao ta phải hại đệ chứ? Chỉ là đã hai mươi năm rồi, tựa như chỉ còn ta nhớ về tình huynh đệ, còn đệ...đã sớm bị quyền lực ăn mòn rồi."
Yến Tư Không hung ác trợn mắt với Nguyên Thiểu Tư, lần đầu tiên nổi sát tâm với kẻ này. Một tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, làm y thống hận như thế tại sao lại mang khuôn mặt rất giống với người y kính trọng nhất đời này chứ!
"Ngươi còn muốn vu oan cho người khác nữa à? Dù đó là huynh đệ của mình?" Phong Dã dữ tợn nói: "Cũng đúng, đây là sở trường của ngươi mà. Ngươi thủ đoạn độc ác với người ngoài, với người thân cũng không chút lưu tình, còn cái gì ngươi không làm được nữa không? Ta chỉ không bao giờ ngờ tới, ngươi lại phản, bội, ta, vì Trần Mộc!"
"Ta không phản bội ngươi!" Yến Tư Không nhìn chằm chằm vào mắt Phong Dã, gằn từng chữ: "Phong Dã, ngươi nghe kỹ cho ta, nếu Yến Tư Không ta phản bội ngươi, sẽ bị băm thây vạn đoạn, chết không yên thân!"
"Ta thật sự muốn róc ngươi ra!" Phong Dã quát: "Ta muốn mổ lòng ngươi ra, xem bên trong có phải rỗng thật hay không!"
"Cứ việc mổ đi!" Yến Tư Không điên cuồng vạch áo mình, nói giọng khàn khàn: "Ta chịu đủ những lần giải thích với ngươi rồi, chịu đủ những nghi kỵ và nhục mạ của ngươi rồi, cũng chịu đủ dây dưa với ngươi rồi. Đời này Yến Tư Không ta hối hận nhất, chính là đã từng quen biết ngươi!"
Con ngươi Phong Dã chợt co rút kịch liệt, hắn bỗng rút chủy thủ ra, mũi đao lóe ánh bạc, lạnh lẽo tựa như đôi mắt hắn. Trong tức thì, hắn xuất thủ.
Nguyên Nam Duật quá sợ hãi: "Đừng—" Cậu đánh về phía Phong Dã.
Yến Tư Không đã đoán trước, y vốn có thể tránh, nhưng y lại giữ cho thân thể không tránh, mà là nhắm hai mắt lại.
Y chỉ muốn biết, y muốn biết Phong Dã rốt cuộc sẽ làm gì y, cho dù cái giá phải trả là chết.
Một đường sắc lạnh xẹt qua da đầu của Yến Tư Không, búi tóc y bị chém đứt.
Mái tóc đen như mực xõa xuống vai, tựa như màn trời rơi xuống, cướp đi tất cả ánh sáng trên thế gian. Chỉ là ngày đêm tuần hoàn, đêm dài đằng đẵng vẫn có thể chờ mặt trời mọc, còn Yến Tư Không lại chẳng biết mình có được nhìn thấy sắc trời lần hai không. Y sợ mình bị ném vào bóng tối vĩnh viễn — Bị chính người mình từng yêu nhất.
Vài sợi tóc rơi xuống đất, lặng lẽ tựa như cõi lòng đã tan nát trong thầm lặng.
Nguyên Nam Duật cướp chủy thủ của Phong Dã, kích động quát: "Phong Dã, sự tình còn chưa tra rõ, sao ngươi đã lỗ mãng!"
"Cây chủy thủ này là tín vật năm đó ta tặng cho Tư Không, bây giờ, lại bị ngươi dùng làm bằng chứng tư thông với Trần Mộc." Nói đến mấy chữ cuối cùng, thanh âm Phong Dã đã run rẩy cực độ, hai mắt đỏ như ngâm trong máu: "Có phải vô luận Phong Dã ta đối đãi ngươi thế nào, vô luận cho ngươi cái gì, cũng không đổi được một lần chân tình của ngươi không?"
Hai mắt Yến Tư Không mờ đi vì đẫm lệ nhưng lại kìm nén không rơi xuống. Y mồm miệng lanh lợi, thiệt xán liên hoa*, chưa bao giờ tranh luận với người khác mà rơi vào thế hạ phong. Tất cả những lần hết đường chối cãi trong cuộc đời đều từ Phong Dã chỉ trích. Cũng chỉ có người này mới có thể dồn y đến bước đường này, có thể tổn thương y đến mức độ này, kẻ còn tự cho rằng mình tình sâu như biển. Y nói giọng khàn khàn: "Phong Dã, ta thực sự mệt mỏi. Ta nói rồi, cả đời Yến Tư Không ta có lỗi với rất nhiều người, nhưng chỉ không hề có lỗi với ngươi. Có những chuyện ta không thể làm vì ta, nhưng vì ngươi, ta bất chấp. Ngươi tin hay không, ta đã không còn quan tâm nữa, trong mắt ngươi, ta lại chẳng có nổi hai chữ 'trong sạch'. Ngươi nói ngươi hết tình cạn nghĩa với ta, thật tốt, ta, cũng, vậy, ta cũng hết tình cạn nghĩa với ngươi rồi."
*Thiệt xán liên hoa: dẻo miệng
Yến Tư Không y tuyệt vọng rồi.
Phong Dã vươn tay, túm lấy tóc Yến Tư Không, ép y ngẩng đầu lên nhìn mình. Hắn lạnh lẽo nói: "Hết tình cạn nghĩa à? Đúng, giữa ngươi và ta không nên nói chuyện tình nghĩa nữa. Thiếu thời ta bị ngươi làm mụ mị đầu óc, phạm lỗi ngu xuẩn ,đánh mất bản thân. Từ lúc gặp lại tới nay, từng câu, từng chữ của ngươi, ta đều không thể không nghi ngờ, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội lợi dụng ta lần nữa."
Yến Tư Không bật cười.
Y bị hai chữ tình nghĩa ràng buộc mới 'phạm lỗi ngu xuẩn, đánh mất bản thân'. Rốt cuộc giữa y và Phong Dã là ai nợ ai? Ai phụ ai? Chuyện cũ trước kia như ba nghìn sợi phiền não quẩn quanh, vướng vào nhau, rồi trở thành nút thắt. Chỉ có một đao cắt đứt mới chấm dứt hết mọi chuyện.
Tuyệt vọng rồi, nên chấm dứt hết mọi chuyện thôi.
Phong Dã nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Yến Tư Không, chỉ cảm thấy giây sau y sẽ biến thành hư ảo, tan thành mây khói, vì vậy liền theo bản năng nắm chặt, siết thật chặt.
Nguyên Nam Duật lại tiến lên, tách hai người ra. Nét mặt cậu cũng mệt mỏi và hoảng hốt, cậu lắp bắp: "Ta sẽ đích thân phái người bắt Thiết Trượng Tử, trước đó..."
"Giam kẻ thông đồng với địch này vào địa lao, không có lệnh của ta, không ai được thăm hỏi, không được nói lời nào với hắn." Phong Dã lạnh lùng nói.
"Phong Dã!"
Nguyên Nam Duật còn định nói thêm thì Phong Dã nhìn chằm chằm vào cậu: "Ngươi định kháng lệnh sao?"
Nguyên Nam Duật giật mình, Phong Dã chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu. Cậu hít sâu một hơi: "Phong Dã, Thiết Trượng Tử chưa quy án*, có thể để y ở lại phủ, chờ xử lý được không?"
*Quy án: tội phạm chạy trốn bị bắt dẫn đến cơ quan tư pháp để thẩm vấn, kết án.
Phong Dã nắm vạt áo trước ngực Nguyên Nam Duật, nghiến răng: "Trước đây ta từng nhắc nhở ngươi cái gì? Y rất giỏi mê hoặc lòng người, ngay cả ngươi cũng bị y đầu độc rồi sao? Ngươi đã quên là ai hại ngươi lưu vong Tây Bắc rồi à? Ai hại ngươi li biệt người thân, quên cả chính mình rồi sao?"
Nguyên Nam Duật nhíu mày: "Việc nào ra việc nấy, chuyện này..."
"Duật nhi." Yến Tư Không cười thê lương: "Không cần cầu tình thay Nhị ca, kỳ thực có liên quan đến ta hay không có quan trọng đâu, cứ một đao giết ta chẳng phải thống khoái hơn à?"
"Ngươi đừng nói nữa!" Nguyên Nam Duật quát lên.
"Hơn nữa, hắn nói cũng đúng, ta sẽ mê hoặc lòng người, ta sẽ lừa đệ, đệ đừng tin tưởng ta."
"Người đâu, dẫn đi!" Phong Dã lớn tiếng quát.
Nguyên Thiểu Tư chậm rãi lui sang một bên, âm trầm nhìn chằm chằm Yến Tư Không, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Thị vệ vọt vào, định giải Yến Tư Không đi. Yến Tư Không đẩy họ ra, sửa lại vạt áo, bình tĩnh nhìn Phong Dã: "Đừng làm khó A Lực. Nếu ngươi dám động vào một cọng tóc của hắn, ta sẽ chết trong ngục."
Phong Dã hung ác nhìn y: "Ngươi không xứng bàn điều kiện với ta."
"Vậy ngươi cứ thử xem." Yến Tư Không xoay người, không nhìn Phong Dã nữa, sải bước vào trong gió lạnh tháng Chạp dữ dội. Mái tóc dài tung bay, thân hình gầy gò của y rất nhanh chìm trong màn đêm u ám...
Phong Dã lảo đảo mấy bước, cầm lấy chủy thủ trong tay Nguyên Nam Duật, siết thật chặt, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Nguyên Nam Duật nhìn Nguyên Thiểu Tư, ánh mắt âm trầm.
—————————–
Phong Dã nhốt y vào địa lao giam giữ trọng phạm. Như đã lệnh, tất cả phòng giam xung quanh đều trống rỗng, ngay cả ngục tốt cũng chỉ thấy lúc đưa cơm, còn bình thường vắng tanh vắng ngắt.
Có lẽ ngục giam bỏ trống đã lâu nên không có mùi gì khó ngửi, cũng không bẩn. Nhưng phòng chỉ có cái chăn mỏng, chứ đừng nói gì đến lửa than. Y nằm trên giường đắp kín chăn, lạnh đến mức không thể nhắm mắt.
Thực ra vô luận ở đâu, y đều đã định sẵn không ngủ ngon nổi. Dù là mở hay nhắm mắt thì hiện ra trước mặt luôn là ánh mắt Phong Dã coi y như kẻ thù. Y thường xuyên thao thức, người y trả giá nhiều nhất, thỏa hiệp nhiều nhất, nhớ nhung nhiều nhất đời này, tại sao cuối cùng lại trở mặt thành thù với y?
Trước nay y luôn cho rằng quá khứ mình nợ Phong Dã, mà Phong Dã còn là thiên chi kiêu tử*, kiêu căng ngạo mạn, nên y liên tục nhún nhường. Nếu lùi một bước còn quá hẹp hòi thì lùi nhiều bước. Đổi lại là người khác, y chỉ biết tiến chứ nhất quyết không lùi, nhưng Phong Dã không phải vậy, y nhịn, y nhường, y cố gắng hết sức phụ tá Phong Dã, chỉ vì muốn thấy hắn danh dương tứ hải, công trấn nghìn thu.
*Thiên chi kiêu tử: Con được cha mẹ cưng chiều mà sinh kiêu.
Vì sao lại rơi vào kết cục như thế?
Có lẽ cả đời y chẳng thể trả lời câu hỏi này.
Vậy phải nghĩ kỹ hơn!
Trần Mộc và Nguyên Thiểu Tư rốt cuộc giăng bẫy y thế nào? Là Trần Mộc tìm Nguyên Thiểu Tư, hay là Nguyên Thiểu Tư tìm Trần Mộc?
Cả hai đều có khả năng.
Nguyên Thiểu Tư vì hận bản thân có tài nhưng không gặp thời nên muốn diệt trừ mình.
Mà Trần Mộc đương nhiên phải có tai mắt ở Thái Nguyên, hành quân chiến đấu mà không lấy nổi một gián điệp ở trại địch thì chi bằng về nhà sớm cho xong. Nhưng không biết tên gián điệp đó đã thám thính được bao nhiêu.
Cho dù thế nào, Trần Mộc và Nguyên Thiểu Tư đã cấu kết với nhau, phái người đến Liêu Đông xa xôi nghìn dặm tìm cây chủy thủ này. Nguyên Thiểu Tư lấy lý do thờ cúng Nguyên Mão, tự tiện vào thư phòng của y, đọc trộm công văn quân vụ, sau đó ra lệnh Thiết Trượng Tử diễn kịch trước mặt Nguyên Nam Duật. Nếu chỉ có mình Nguyên Thiểu Tư, Phong Dã chắc chắn sẽ hoài nghi, nhưng nếu thêm Nguyên Nam Duật vào, đệ ấy không thể nói dối.
Nói không chừng, nói không chừng từ cái khắc Thiết Trượng Tử va phải y, rồi y phái người thăm dò kẻ này, đã mắc câu rồi.
Bây giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, toàn bộ sự việc không chút sơ hở, nhất thời y không thể chối cãi.
Kế hoạch kín đáo như thế hẳn phải nắm rõ lòng người, trù mưu và chuẩn bị một thời gian dài. Đây không phải thứ mà Trần Mộc hay Nguyên Thiểu Tư có thể nghĩ ra, đứng đằng sau chuyện này chỉ có thể là một người — Thẩm Hạc Hiên.
Nghĩ đến Thẩm Hạc Hiên, Yến Tư Không nở nụ cười lạnh lẽo.
Y và Thẩm Hạc Hiên cứ ngươi tới ta đi, người đâm ta một nhát, ta trả người một đao, cách giang sơn vạn dặm vẫn bày ra một ván cờ vừa hư vô vừa đẫm máu.
Ván cờ này e rằng mới chỉ là khúc dạo đầu, cũng có lẽ đã đánh được nửa ván, hoặc biết đâu đã hạ màn. Y không thể lường được dã tâm của Phong Dã nữa, vì vậy y không biết, mình còn có thể sống sót rời khỏi địa lao này không, hoặc bao giờ thì mới ra được địa lao này.
Ván này, Thẩm Hạc Hiên hạ cờ cực kỳ tàn nhẫn, đánh thẳng vào điểm yếu của y, quả thực ác độc tột cùng, mà bây giờ y đã không còn sức để đánh trả.
Quá mệt rồi, y mệt đến mức không cả muốn động ngón tay. Y vô cảm với thương tâm, nhục nhã, phẫn nộ, căm hận, y đã vô cảm với tất cả, y chỉ cảm thấy mình mệt mỏi, không muốn suy nghĩ miên man thêm, không muốn trù mưu tính toán nữa, không muốn chờ mong Phong Dã trong vô vọng, để rồi lại tiếp tục nhìn thấy hai người ngày một xa.
Chính miệng Phong Dã đã nói 'hết tình cạn nghĩa'.
Thật tốt quá, cuối cùng bọn họ cũng có thể 'hết tình cạn nghĩa' rồi.
Chương 26:
Yến Tư Không chẳng biết thiếp đi tự lúc nào, nhưng trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy vì lạnh. Địa lao thực sự quá lạnh, y quấn mình trong chăn mà vẫn run cầm cập.
Nghĩ đến hai lần bị giam đều do Phong Dã phạt, thứ mà kẻ thù y không thể làm nhưng người y yêu lại làm được, thật nực cười biết bao.
Y ở đây đã khó chịu, A Lực hẳn cũng không tốt hơn là bao. Chẳng biết hiện tại A Lực ra sao nữa, Phong Dã chắc sẽ không làm khó hắn đâu nhỉ? Một người câm như hắn, cho dù có tra tấn bức cung thì cũng chẳng hỏi được gì, nhưng lỡ Phong Dã chỉ muốn trút giận...
Yến Tư Không không dám nghĩ thêm, A Lực vì báo ân cứu mạng mà làm tùy tùng của y nhiều năm, có thể coi là người duy nhất y tin tưởng trên cõi đời này rồi. Kỳ thực theo y có gì tốt cơ chứ? Cả ngày chỉ biết lo lắng sợ hãi, còn bị y liên lụy theo. Nếu lần này thoát ra được, y sẽ đưa cho A Lực thật nhiều bạc để rời đi, về quê lấy một cô nương hiền lành, sinh con dưỡng cái, an hưởng quãng đời còn lại...
Nhưng hiện tại đến bản thân y còn khó bảo toàn tính mạng.
Huống hồ, cho dù ra được, y biết đi đâu về đâu?
Người duy nhất y yêu giam y vì tội thông đồng với địch, học sinh một tay y nuôi nấng thì cấu kết với địch hãm hại y. Với triều đình, y là phản tặc phải băm thây vạn đoạn. Với thiên hạ, y là gian nịnh tiếng xấu đồn xa. Nghĩ kỹ lại, trên đời này vốn chẳng còn chốn cho y dung thân nữa.
Y không khỏi cười khổ, Yến Tư Không à Yến Tư Không, mày tự xưng là thông minh, tính kế cả đời, mà vẫn trúc lam đả thủy nhất trường không*, còn thành ra nông nỗi này à?
*Trúc lam đả thủy nhất trường không: dùng làn trúc để lấy nước nhưng không được gì cả; hình dung bỏ nhiều công sức song vẫn vô dụng
Trong phòng giam lạnh giá, hoài bão trước kia tựa như ngọn lửa trong gió rét, cố gắng níu giữ chút hơi tàn còn sót lại.
Chẳng bao lâu thì trời tờ mờ sáng.
Ngục tốt mang cơm vào, đặt ngoài song sắt rồi đi ngay. Toàn bộ quá trình đều im thin thít, không một lần ngẩng đầu lên. Hắn đã tuân mệnh Phong Dã, không được tiếp xúc với y.
"Khoan." Yến Tư Không đứng dậy đi tới, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: "Trời quá lạnh, mang cho ta chậu than, quần áo dày và đệm chăn tới đây."
Ngục tốt mắt điếc tai ngơ, đi thẳng ra ngoài.
Yến Tư Không dùng chân hất đổ cơm nước trên đất: "Định bỏ đói ta hay bỏ rét ta, tự các ngươi chọn đi!"
Ngục tốt chỉ dừng lại một chút, quay đầu trừng mắt với Yến Tư Không, rồi xoay người rời đi.
Buổi trưa, ngục tốt lại mang thức ăn vào như thường lệ, Yến Tư Không vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt ngồi thiền.
Đến tối, ngục tốt thấy cơm trưa còn nguyên xi ở chỗ cũ, rốt cuộc mất kiên nhẫn, khinh thường nói: "Ngươi không ăn thì người khó chịu là ngươi. Sau này cứ ba ngày ta mới mang một bữa đến, chỉ cần không bỏ đói chết ngươi thì ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ."
Nghe vậy, Yến Tư Không mở mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cai ngục kia.
Trong lòng ngục tốt hơi sợ hãi, nhưng nghĩ lại, Yến Tư Không chỉ là một thư sinh, dù thông minh đi nữa thì cách cái lan can sắt này cũng không làm mưa làm gió được, hắn sợ cái gì? Cho nên khi Yến Tư Không bước đến chỗ hắn, hắn vẫn chẳng chút phòng bị.
Yến Tư Không nhìn khay gỗ trong tay hắn: "Đặt xuống đi."
Ngục tốt hừ lạnh, khom người đặt bữa tối xuống.
Bất chợt, Yến Tư Không vươn tay, nắm lấy tóc sau gáy hắn, đập mặt hắn vào song sắt.
"A—" Ngục tốt kêu rên, máu mũi lập tức chảy ròng ròng.
Yến Tư Không một tay xách hắn dậy, lật người lại, tay kia thì luồn qua song sắt, vòng ngang cái cổ đang rướn về phía trước, kẹp lấy yết hầu, chế ngự hắn trên song sắt, đồng thời siết chặt tay.
Khuôn mặt ngục tốt nghẹn đến đỏ bừng, nỗi sợ vì không thở nổi bao trùm đầu óc hắn. Hắn trợn to hai con mắt đỏ ngầu, liều mạng tách tay Yến Tư không ra.
Hắn chẳng ngờ rằng, một thư sinh lại có sức lực lớn như thế.
Vào cái lúc hắn sắp tắt thở thì Yến Tư Không thoáng thả lỏng tay. Tên cai ngục há to miệng thở hổn hển tựa như mới nổi từ dưới nước lên, hai chân nhũn ra đến mức suýt khuỵu xuống.
Yến Tư Không kiểm tra y phục hắn, phát hiện trên người hắn không có chìa khóa, liền ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta muốn một chậu than, quần áo dày và chăn nệm, nghe rõ chưa?"
Ngục tốt bị dọa, gật như gà mổ thóc.
"Thề đi, sau khi ta thả ngươi, ngươi dám bất kính với ta như trước thì cả nhà ngươi chết thảm, đoạn tử tuyệt tôn."
"Tiểu, tiểu nhân không dám."
"Thề."
"Tiểu nhân thề..."
Ngục tốt lắp bắp thề độc rồi, Yến Tư Không mới thả hắn ra.
Ngục tốt ôm cổ ho khan, ánh mắt nhìn Yến Tư Không vừa sợ vừa hận.
"Cút đi." Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng ta ở trong đây thì không trị được tên tiểu tốt nhà ngươi."
Ngục tốt xoay người bỏ chạy.
Yến Tư Không ngồi xếp bằng dưới đất, đờ đẫn nhét cơm đã nguội vào miệng. So với mấy món ngày y ăn hàng ngày, đương nhiên mấy món này rất khó nuốt, nhưng hiện tại chẳng phải lúc để kén chọn. Giờ mặt trời sắp xuống núi, nơi đây ngày càng lạnh, nếu được uống chén rượu làm ấm cơ thể thì tốt biết bao.
Y tự giễu, mấy ngày nữa là đại hôn của Phong Dã rồi, chẳng biết lúc đó có được uống ly rượu mừng nào của Phong Dã không.
Đêm xuống, vài tên ngục tốt xách chậu than vào, nhóm đằng sau thì cầm chăn và đồ đông mới tinh, thậm chí còn chuẩn bị cả chén bát, giấy bút và mấy đồ dùng hàng ngày khác.
Những thứ này vừa nhìn liền biết không phải do ngục tốt mang đến. Cho dù ngục tốt hết lòng tuân thủ lời hứa thật thì cũng chẳng dám chuẩn bị những đồ đắt tiền này cho tù nhân.
Cửa phòng giam được mở ra, vài tên ngục tốt lặng lẽ sắp xếp từng món cho y. Chẳng mấy chốc căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Yến Tư Không đứng bên cạnh yên lặng nhìn bọn họ. Họ không nói lời nào, y cũng không làm khó.
Cho đến khi ngục tốt đi hết, chỉ còn người thủ lĩnh ở lại. Gã đi tới bên Yến Tư Không, hơi khom người, nói nhỏ: "Khuyết tướng quân lệnh thuộc hạ truyền lời cho Yến đại nhân, chắc chắn ngài ấy sẽ bắt Thiết Trượng Tử về, trả lại sự trong sạch cho ngài."
Trong lòng Yến Tư Không thầm cảm động, y đáp: "Ngươi nói với đệ ấy, Thiết Trượng Tử chỉ nhận tiền làm việc, người hãm hại ta là Nguyên Thiểu Tư, chính hắn mới tư thông với Trần Mộc."
"Thuộc hạ sẽ bẩm báo đầy đủ." Cai ngục định rời đi.
Yến Tư Không lại kéo hắn: "Người làm của ta thế nào?"
"Yến đại nhân yên tâm, Khuyết tướng quân đã cho người chăm sóc."
Bấy giờ Yến Tư Không mới thở phào nhẹ nhõm, cai ngục liền vội vàng rời đi.
Kỳ thực y không ôm hy vọng lắm về việc Nguyên Nam Duật có điều tra rõ chuyện này hay không.
Nếu như cậu tin lời Nguyên Thiểu Tư thì cậu chính là Yến Tư Không, sao cậu tin được Nguyên Thiểu Tư lại hãm hại đệ đệ ruột của mình chứ? Nếu Nguyên Nam Duật không tin lời Nguyên Thiểu Tư, vậy cậu chính là Nguyên Nam Duật, Nguyên Thiểu Tư là ca ca ruột của cậu, cậu biết làm gì với ca ca ruột của mình đây?
Cho nên vô luận Nguyên Nam Duật có nhớ lại quá khứ hay không thì cậu vẫn bị kẹp giữa mình và Nguyên Thiểu Tư, khó cả đôi đường.
Hơn nữa với thái độ của Phong Dã dành cho y mà đáy lòng vẫn tin tưởng y trong sạch, còn chuẩn bị cho y những thứ này, y đã cảm kích lắm rồi.
Duật nhi của y mặc dù không nhớ gì nhưng vẫn đối tốt với y như thế, có lẽ là bản năng đi!
Có lửa than và đệm chăn ấm áp, rốt cuộc Yến Tư Không cũng chìm vào giấc ngủ.
————————
Sống trong phòng giam mấy ngày, với Yến Tư Không mà nói, thời gian chưa bao giờ dài dằng dặc đến thế.
Y lúc thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc lại cực kỳ tỉnh táo, giây trước còn vắt óc nghĩ mãi không ra, giây sau đã nghĩ thông suốt, rồi chợt thay đổi suy nghĩ, y lại bắt đầu hoài nghi, y liên tục nghi ngờ những gì mình tin tưởng. Y cứ sống trong tra tấn lặp đi lặp lại như thế mà đếm ngược thời gian.
Cuối cùng cũng đến ngày đại hôn của Phong Dã.
Hôm trước đại hôn, dù đang ở địa lao, Yến Tư Không vẫn nghe thấy tiếng pháo hoa dồn dập trong thành, rộn ràng cực kỳ. Hôm nay là ngày rước dâu, quận chúa Vân Lung đã đến Thái Nguyên, tân lang và tân nương vẫn chưa thể gặp mặt. Ngày mai là lễ thành thân, chắc hẳn còn náo nhiệt hơn.
Yến Tư Không đoán, thực ra Phong Dã đã sớm có ý định thành thân, có lẽ còn chọn sẵn cả thông gia các thứ rồi. Lấy ai không quan trọng, quan trọng là thông gia giúp hắn mạnh mẽ hơn, rồi còn nối dõi tông đường cho Phong gia nữa. Chính y cũng lấy vợ nên y chưa bao giờ dám yêu cầu Phong Dã thủ thân như ngọc vì y, thậm chí chỉ là một suy nghĩ thoáng qua bản thân cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng Phong Dã giả bộ thâm tình cả đời này không lấy ai khác ngoài y, lừa y rất cảm động, rồi càng ra sức cống hiến, bây giờ nghĩ lại, quả thực độc ác.
Trong tiếng pháo hoa tưng bừng vì đại hôn của Phong Dã, Yến Tư Không rảnh rỗi chẳng có việc gì làm liền viết thư chúc mừng, ngôn từ hoa mỹ diễm lệ đến chính y còn phải cảm thán. Y không có gì để tặng Phong Dã cả, trước đây chữ y còn đổi được chút tiền, nhưng bây giờ danh tiếng y xấu rồi, cho dù viết ra cũng chỉ bị người ta phỉ nhổ.
Người đọc sách coi trọng nhất danh dự, đổi lại là người khác bị tiếng xấu như y, có lẽ đã tự vẫn vì xấu hổ và giận dữ. Y sớm vứt bỏ nó cũng tốt, ít ra không phải vì nó mà khổ sở.
Viết xong, y mở ra xem, tỉ mỉ đọc mấy lần, cực kỳ hài lòng.
Sau đó y đứng dậy, bước tới trước chậu than, ném thư chúc vào trong chậu, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nuốt chửng tờ giấy kia không chớp.
Chợt phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Yến Tư Không thầm giật mình, chẳng biết tại sao, y cảm giác được người đến là Phong Dã.
Y cứng đờ xoay người lại. Người đứng ngoài song sắt và y nhìn nhau từ xa, chính là Phong Dã, chỉ có một mình hắn đứng ở ngoài, trong tay còn xách theo cái giỏ.
Yến Tư Không đảo than, muốn thư chúc cháy nhanh lên.
Phong Dã nheo mắt lại, mở cửa phòng giam ra, giật tờ giấy đã cháy một nửa trong chậu than lên. Hắn nhíu mày nhìn chữ phía trên: "Đây là gì?"
Yến Tư Không lui sang một bên, lạnh lùng đáp: "Đáng tiếc, không phải thư ta thông đồng với địch." Y ngửi thấy mùi rượu trên người của Phong Dã. Trước kia Phong Dã không nghiện rượu, nhưng bây giờ chỉ cần không có chiến sự là cứ hai ba ngày hắn lại uống một lần.
"Rốt cuộc là cái gì?"
"Là thư chúc viết cho tân hôn của ngươi. Ta không tặng được cho ngươi nên đành đốt cho ngươi vậy."
"Ngươi rủa ta chết?" Phong Dã âm trầm nhìn Yến Tư Không.
"Ai cuối cùng chẳng chết, hà tất phải kiêng kỵ."
Phong Dã nhét thư chúc vào lòng: "Đáng tiếc, mệnh ta chưa hết, chắc chắn sẽ sống rất thọ. Lá thư này, ta nhận."
Yến Tư Không đứng bên cạnh, không đáp.
"Ngươi biết ta định xử trí ngươi thế nào không?" Phong Dã đặt giỏ cầm trong tay lên bàn.
"Tùy."
"Ta chưa từng nhân từ với kẻ phản bội, lần trước bắt được tay thông đồng với địch, ngươi còn nhớ kết cục của hắn không?"
"Ngũ mã phanh thây." Yến Tư Không bình tĩnh nói.
Phong Dã nở nụ cười tàn nhẫn: "Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi còn hữu dụng, nhưng A Lực không giống vậy, hắn giúp ngươi thông đồng với địch, phải xử theo quân pháp."
Yến Tư Không ngẩng đầu, nghiêm giọng nói: "Ta đã bảo, không được động vào hắn."
"Nếu ngươi muốn giữ mạng cho hắn thì làm theo lời ta." Ánh mắt Phong Dã nhìn y không hề có nhiệt độ, còn lạnh hơn cả nhìn người xa lạ.
Yến Tư Không nhìn chòng chọc hắn: "Phong Dã, ngươi muốn làm gì thì làm, Yến Tư Không ta chẳng có gì là chưa từng trải, đừng nói nhảm nữa."
Phong Dã vén vải che lên. Bên trong đặt hai bầu rượu, còn một tấm khăn màu đỏ.
Yến Tư Không liếc nhìn, trong lòng hồ nghi.
Phong Dã cầm khăn lên, ném vào ngực y: "Đội."
Tay Yến Tư Không run lên. Y mở khăn ra, mới phát hiện rõ ràng là một tấm — khăn hỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top