Q8. Chương 21+22
Chương 21:
Không nhi...
Một tiếng "Không nhi" này như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào ngực Yến Tư Không, khiến trước mắt y đỏ như máu.
Từ lúc hai người gặp lại tới nay, Phong Dã không muốn thừa nhận y là 'Yến Tư Không' nên rất ít khi gọi y bằng cái tên này, càng không nói tới gọi y là 'Không nhi', đó là nhũ danh chỉ có người thân nhất mới gọi. Sau khi Nguyên Mão qua đời, Phong Dã từng là người duy nhất gọi y như vậy, nhưng cái 'Duy nhất' này, y đã nghĩ rằng chẳng còn nữa.
Bây giờ xem ra, không phải chẳng còn, chỉ là Phong Dã không cam lòng, không đáng, không muốn dùng trên người y mà thôi...
Hai mắt y đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khung cảnh trong phòng. Phong Dã ôm chặt đệ đệ có khuôn mặt giống y, cực kỳ thoải mái, cực kỳ thân thiết gọi 'Không nhi'. Một tiếng động tình như thế, y nằm mơ cũng hi vọng người ấy có thể gọi nhũ danh y lần nữa.
Mà Nguyên Nam Duật thì khẽ thở dài, vươn tay vỗ về lưng Phong Dã.
Trong lòng Yến Tư Không đột nhiên sinh ra loại cảm giác kỳ dị. Y cảm thấy mình tựa như không tồn tại, y không phải là con người, có lẽ chỉ là một cô hồn của Yến Tư Không thật. Y đang nhìn Yến Tư Không và Phong Dã nâng ly tâm sự, thâm tình ôm nhau. Còn y, y là cái quái gì?
Y chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày y lại nghi ngờ chính thân phận mình, vì mọi người thân đều nói với y rằng, y không phải Yến Tư Không, y không xứng là Yến Tư Không, vậy biết đâu y không phải thật thì sao?
Trên đời này người tên Yến Tư Không chưa hẳn một mình y, Yến Tư Không là ai? Hắn là ai? Giả sử đổi tên thì y vẫn là y, nhưng y đã không còn là Yến Tư Không nữa, cho nên đây chỉ là một cái tên. Nếu tất cả những người y quan tâm đến cả con người y còn không thừa nhận thì y cần gì phải chấp nhất với một cái tên cơ chứ?
Khung cảnh trong phòng khiến y nhận ra, bản thân như một người ngoài, bởi vì Phong Dã đã có 'Yến Tư Không' trong lòng rồi.
Yến Tư Không lảo đảo lui về sau hai bước, mang theo bầu rượu, lẳng lặng rời đi.
Y không muốn suy đoán giữa Phong Dã và Nguyên Nam Duật rốt cuộc ra sao. Có liên quan gì đến y chứ? Nhưng chẳng biết tự lúc nào, gió lạnh thổi qua, da mặt lạnh buốt, vươn tay lên sờ, ai ngờ là một vệt nước mắt đã nửa khô.
Yến Tư Không cười gượng.
Vậy càng tốt, y vốn đã hạ quyết tâm không dây dưa tư tình với Phong Dã nữa. Phong Dã chẳng cần giả bộ thâm tình ràng buộc y, mà y cũng không nhất thiết phải nhân nhượng mọi chuyện, lo lắng khắp nơi, sợ làm tổn thương Phong Dã, nợ tình của Phong Dã. Đây chỉ là một cuộc hợp tác có lợi cho đôi bên. Y chỉ cần có được quyền thế y mong muốn là đủ, ngoài nó ra, y không mong đợi gì từ Phong Dã nữa.
Không mong đợi gì nữa.
Trở về phòng, Yến Tư Không độc tửu trước mảnh trăng tàn, uống sạch sành sanh hai bầu rượu. Tửu lượng y vốn cao, chút rượu nhạt không làm khó y được. Nhưng rượu không say người tự say, giờ khắc này đây, y có lý do để say, cho nên rất nhanh liền say bất tỉnh nhân sự.
Một đêm vô mộng.
————————————–
Hôm sau tỉnh lại, Yến Tư Không cảm giác mình ngủ không chỉ một đêm, mà tựa như đã ngủ rất lâu rồi. Đầu óc hỗn loạn, quan trọng nhất là, vừa mở mắt, A Lực liền vội báo cho y hai tin, hai tin lớn khiến người ta phải bật thốt 'Một đêm biến thiên'.
Một là Chiêu Vũ đế hạ chỉ, nhân Trần Xuân phạm một lỗi nhỏ mà phế truất vị trí Thái tử, đổi thành Phong Khánh vương. Hai là Trần Mộc chấp nhận lời mời của Phong Dã, qua đầu xuân sẽ khởi hành tới Thái Nguyên.
Thái tử thứ hai Chiêu Vũ đế phế là nhi tử được sủng ái nhất do phi tử được cưng chiều nhất sinh hạ, ý đồ đã hết sức rõ ràng, đó là bày tỏ thành ý với Trần Mộc. Chuyện phế lập thái tử không phải trò đùa, nó có tác động đến đại sự quốc bản*, Chiêu Vũ đế làm như vậy đương nhiên là triều đình đã âm thầm ký kết với Trần Mộc cái gì đó, mà hẳn Trần Mộc cũng tán thành nên giờ mới tuyên bố tới Thái Nguyên.
*Quốc bản: nền tảng lập quốc.
Chắc chắn mấy ngày sau, thư Trần Mộc chiêu hàng Phong Dã sẽ gửi đến. Chiêu Vũ đế hứa hẹn truyền ngôi cho Trần Mộc, như vậy Trần Mộc không có lý do gì để mưu phản nữa, suy ra lý do Phong Dã mưu phản cũng không còn tồn tại. 'Theo lý' mà nói, Phong Dã nên quy thuận Trần Mộc, nên quy thuận triều đình.
Nhưng thế nhân đều biết không dễ dàng như vậy, ai đời có người tay nắm hai mươi vạn trọng binh nói bỏ là bỏ được.
Cho nên mặc dù triều đình phế Trần Xuân nhưng vẫn không lập Trần Mộc ngay, vì có lẽ điều kiện tuyên chỉ chiêu cáo thiên hạ chính là, Trần Mộc phải thu phục Phong Dã.
Nếu Trần Mộc tới Thái Nguyên, nó sẽ đối đầu trực diện với Phong Dã. Hòa hay đánh, thời cuộc phát triển thế nào, còn phải xem bọn họ đối phó ra sao, bây giờ chẳng ai dám kết luận bừa.
Hai tin tức này khiến đại não đang mơ màng của Yến Tư Không lập tức tỉnh táo.
A Lực hiển nhiên cũng ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, vừa hầu hạ Yến Tư Không, vừa vung chân múa tay: "Có phải Lang vương sẽ bị bao vây?"
Yến Tư Không nhận khăn vải A Lực đưa cho, chậm rãi lau gương mặt tái nhợt tiều tụy trong gương đồng, thấp giọng đáp: "Đúng vậy."
A Lực gấp đến độ cổ họng phát ra tiếng ê a: "Vậy giờ phải làm sao?"
"Mấy năm nay Lang vương đưa quân từ đất Thục đến Trung Nguyên, đánh đâu thắng đó, ít khi thất bại nên ngày càng tự phụ, không để ai vào mắt." Yến Tư Không nhìn chằm chằm mình trong gương, nói: "Nếu không phải vậy thì Trần Mộc cũng không e sợ hắn như thế. Trần Mộc biết cho dù mình đánh vào kinh thành, ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi cũng chưa chắc đã thực sự đứng đầu thiên hạ, sao dám mưu sự cùng hắn?"
A Lực thở dài.
Ánh mắt Yến Tư Không trống rỗng, nhưng mặt không chút thay đổi, tựa như những thống khổ và dày vò đêm qua chưa từng xảy ra: "Nếu ta là hắn, ta sẽ hạ mình để có được sự tin tưởng của Trần Mộc trước đã, đến khi nào đánh vào kinh đô, khi kết cục đã định, lúc đó lộ răng nanh cũng chưa muộn, đáng tiếc Lang vương lại không làm được."
A Lực cúi đầu.
Yến Tư Không quay mặt lại, yên lặng nhìn A Lực, nhưng trong mắt căn bản chẳng có ai: "Từ nhỏ hắn đã là thế tử Tĩnh Viễn vương, địa vị tôn quý, cả đời chưa từng cúi đầu trước người khác, không thể giả bộ kính cẩn khiêm tốn được với ai. Ta vốn tưởng rằng cho ta làm cầu nối điều hòa quan hệ giữa bọn họ, dù biết sẽ chật vật nhưng cứ nên thử một lần, ai ngờ cuối cùng ta vẫn chẳng làm được gì cả. A Lực, ta lại thất bại rồi."
A Lực buồn bã nhìn Yến Tư Không, dùng sức lắc đầu, khua tay: "Công tử đã tận lực."
"Tận lực thì có ích gì, trên đời này có rất nhiều chuyện cố gắng bao nhiêu vẫn không thể đạt được." Yến Tư Không cười cô đơn: "Những chuyện như thế ta trải qua trong đời rất nhiều. Ta từng tận mắt thấy cha mẹ ruột chết vì bệnh, thấy cha nuôi bị giết oan, thấy ân sư ôm hận mà chết, thấy trung thần bị buộc tự sát... Ta dùng hết sức, thậm chí định bỏ cả tính mạng vẫn không thể xoay chuyển càn khôn. Có lẽ, ta đã quen rồi..."
Khuôn mặt A Lực nhăn lại vì khổ sở, hắn vội khua tay, gấp đến loạn xạ cả lên khiến Yến Tư Không bối rối.
Yến Tư Không nắm tay A Lực, đè xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao, A Lực, không sao, ta đã sớm thấy rõ vận mệnh của mình rồi, cũng không còn cảm thấy chua xót nữa. Ta mất đi quá nhiều, bây giờ nhìn lại, sớm chẳng còn gì để mất thêm, cho nên ta không sợ gì cả, muốn ta làm gì thì ta làm cái đó." Ánh mắt y dần trở nên sâu hút mà sắc bén: "Ngày nào ông trời còn chưa nhận ta thì ta vẫn tiếp tục chiến đấu đến ngày đó, đấu đến khi nào hồn phi phách tán, đấu đến khi nào địa lão thiên hoang, đấu đến khi cửu thế luân hồi không thể chấp nhận kẻ cuồng vọng này nữa, thì ta vẫn tiếp tục chiến đấu."
A Lực kinh ngạc nhìn Yến Tư Không, trong mắt có kính nể, cũng có đau lòng.
Chương 22:
Phong Dã say rượu, có lẽ buổi chiều mới ngờ ngợ tỉnh táo, nhưng lúc triệu kiến Yến Tư Không vẫn thấy tinh thần uể oải, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt chán chường.
Yến Tư Không đứng bên cạnh, bình tĩnh chờ đợi.
Phong Dã chậm rãi uống một ngụm trà tỉnh rượu mới giương mắt nhìn về phía y, giọng lạnh nhạt: "Nghe nói đêm qua ngươi đến tìm Khuyết Vong."
Đám người Phong Dã phái theo dõi Yến Tư Không, đương nhiên có gió thổi cỏ lay gì đều phải báo cáo lại.
Yến Tư Không đáp: "Ừ, muốn tìm đệ ấy uống rượu."
"Vậy sao lại về?" Phong Dã cẩn thận dò xét khuôn mặt Yến Tư Không, muốn nhìn ra chút gì đó từ nó nhưng lại chẳng thấy có cái gì khác thường.
"Ta thấy Lang vương ở đó nên không tiện quấy rầy."
Phong Dã gật đầu: "Vừa khéo, ta cũng muốn uống với hắn một chén."
Yến Tư Không không nói gì.
Phong Dã đặt bát trà xuống bàn, một tiếng cạch vang lên trong căn phòng yên tĩnh nghe vào có chút chói tai, đồng thời cũng nghe ra được tâm trạng chủ nhân nó không tốt. Hắn nói thẳng: "Ta có thể chấp nhận yêu cầu của ngươi hôm qua, sau khi chuyện này thành, ta sẽ giữ Trần Mộc một mạng. Thế nhưng, nó phải bị cấm túc cả đời."
"Không được." Yến Tư Không thẳng thừng từ chối.
Phong Dã híp mắt lại, khóe miệng khẽ giật.
Yến Tư Không nhìn thẳng Phong Dã, lạnh nhạt nói: "Nhốt nó và giết nó có gì khác nhau đâu. Ngươi nên cho nó ít tiền và ruộng, để nó an hưởng quãng đời còn lại."
Phong Dã siết chặt tay: "Ta giữ nó một mạng đã là nể mặt ngươi rồi, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên."
"Ta không cần nể mặt. Ngươi ta là đồng mưu, ta cho ngươi thứ ngươi muốn thì ngươi phải cho ta thứ ta muốn. Bỏ binh quyền đi, nó chẳng là cái thá gì cả, ngươi còn sợ cái gì." Yến Tư Không nhận ra, sau khi chỉnh đốn lại trái tim mình, không còn trông mong gì Phong Dã nữa, lúc đối mặt với người này, với Lang vương, y đã thoải mái hơn rất nhiều, ít ra ngoài mặt là thế.
"Ngươi nặng tình với nó quá nhỉ?" Phong Dã lạnh lùng nói: "Nó là đại hoàng tử, từng là thái tử, bây giờ định qua cầu rút ván liên minh với triều đình đối phó ta, lại còn có ý đồ không an phận với ngươi, ta có ngàn vạn lý do để giết nó. Ta có thể giữ nó một mạng vì ngươi, nhưng muốn ta thả nó tự do, tuyệt đối không thể."
Yến Tư Không chắp tay: "Lang vương tự có quyết định riêng, ta không cần nói năng rườm rà."
"Ngươi có ý gì?" Giọng điệu Phong Dã trở nên sắc bén: "Nếu ta không tha cho Trần Mộc, ngươi định đối nghịch với ta sao?"
"Không dám, ta chỉ xin Lang vương thả ta." Yến Tư Không không nhanh không chậm đáp: "Lang vương có vô số thủ hạ, bây giờ còn tay nắm trọng binh, có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, kỳ thực đã không còn cần ta."
"Cần hay không, không tới phiên ngươi nói cho ta biết." Hơi thở Phong Dã dồn dập, hắn nghiến răng: "Cho dù ta không cần ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi tìm Trần Mộc."
Có lẽ trái tim đã đau đến chết lặng nên hiện tại mới tê dại với đớn đau, Yến Tư Không trầm mặc.
Phong Dã nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Yến Tư Không, người rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà hắn lại có cảm giác không chạm được, không nắm được, tựa như Yến Tư Không đang từng bước kiên định rời xa hắn. Loại cảm giác hoảng loạn này rõ ràng là hư vô, lại có vẻ chân thật đến thế, thậm chí hắn còn không biết phải làm sao để nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Nó gần như làm hắn phát điên. Hắn trầm giọng nói: "Giờ ngươi còn nhớ lời hứa năm đó của ngươi không? Ngươi nói vĩnh viễn không rời khỏi ta, ngươi nói rằng ngươi sinh ra là người của Phong Dã ta, chết là ma của Phong Dã ta."
Yến Tư Không hơi ngây ngẩn, rồi nhẹ đáp: "Ai chẳng có lúc bốc đồng, chẳng phải Lang vương đã từng tin tưởng ta rồi đấy ư?"
"Ngươi!" Phong Dã chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, trong lòng hận, lại không biết phát tiết thế nào.
Yến Tư Không cũng chẳng muốn tranh cãi với hắn, chỉ tổ phí sức phí công. Y chắp tay nói: "Lang vương, ngày mai là ngày giỗ của cha ta, ta muốn lên núi phía Bắc tế bái, có thể nới lỏng theo dõi được không? Tạm thời bảo những thủ hạ của ngươi đừng đi theo, quấy rầy thanh tịnh của cha ta."
Phong Dã hít sâu một hơi, hừ lạnh: "Ngươi cầu người khác như vậy à?"
Yến Tư Không dứt khoát quỳ xuống: "Cầu Lang vương."
Phong Dã nhìn xuống Yến Tư Không: "Vì ngày giỗ của cha ngươi, ngươi sẵn sàng quỳ xuống. Vì Trần Mộc, ngươi sẵn sàng làm gì?"
"Ta sẵn sàng thành toàn ước muốn của Lang vương."
Phong Dã ngả người về phía trước: "Thứ ta muốn, không chỉ là trí tuệ của ngươi, còn cả người của ngươi."
Yến Tư Không ngẩng đầu, biểu cảm lạnh nhạt: "Ta đã sớm nghe theo sai phái của Lang vương rồi."
Rõ ràng là thái độ thuận theo nhưng lại càng khiến Phong Dã cảm thấy mất khống chế. Sắc mặt hắn tái đi, tay nắm tay vịn kêu răng rắc, hắn lạnh lùng nói: "Bảo Khuyết Vong đi chung với ngươi, cút xuống đi."
Yến Tư Không khom người lần nữa, cúi thấp đầu lui xuống.
Vừa đóng cửa lại, Yến Tư Không đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bát trà bị hất xuống đất vỡ tan. Y cười giễu, nghĩ thầm Phong Dã tội gì phải vậy, tội gì cứ cùng mình dằn vặt, hành hạ lẫn nhau. Y đã không tin Phong Dã còn tình cảm gì với y, có thì sợ rằng chỉ là chấp niệm đã ăn sâu vào máu mà thôi.
Thứ chấp niệm này, hại người thật.
———————————
Vừa trở về tiểu viện của mình, Yến Tư Không đã bắt gặp A Lực đứng ngoài cửa, không biết đang đợi cái gì.
Thấy Yến Tư Không, A Lực liền chỉ vào thư phòng y khua chân múa tay, vẻ mặt cau có.
Yến Tư Không nhíu mày, sải bước đi tới, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy ngồi trong phòng là một vị khách quý ít đến, cũng là một vị khách không được hoan nghênh — Nguyên Thiểu Tư.
Nguyên Thiểu Tư đang loay hoay với cái chặn giấy làm từ gỗ đàn hương trên đống công văn của y, thấy y cũng không tỏ ra mất tự nhiên gì, chỉ không mặn không nhạt nói: "Về rồi à?"
Yến Tư Không đóng cửa lại, cảnh giác nói: "Đại ca tới chơi."
A Lực biết quan hệ giữa y và Nguyên Thiểu Tư, vì vậy không dám ngăn cản. Nếu đổi lại là người bình thường, A Lực chắc chắn sẽ không cho ra vào tùy tiện.
"Ừ, vừa tới thôi." Nguyên Thiểu Tư nói: "Tên người hầu của ngươi trông xấu xí dọa người, ta sợ hắn ở trong phòng chướng mắt nên đã đuổi ra ngoài, không sao chứ!"
"Không sao." Yến Tư Không bước đến nâng ấm trà lên, rót cho Nguyên Thiểu Tư một chén trà: "Đại ca, mời dùng."
Nguyên Thiểu Tư đưa tay ra đón, nhấp một ngụm, đồng thời liếc Yến Tư Không: "Sao ngươi không hỏi ta tới làm gì?"
"Không có việc gì thì đại ca đã không tới tìm ta." Yến Tư Không ngồi ghế khách, ánh mắt lặng lẽ quan sát thư phòng của y, muốn xem Nguyên Thiểu Tư có làm xáo trộn vật gì không, nhưng đảo qua một hồi vẫn chưa phát hiện ra có điểm gì khác thường.
"Ngươi có biết mai là ngày gì không?"
"Là ngày giỗ của cha."
"Ngươi nhớ là tốt." Nguyên Thiểu Tư nói: "Ta sợ ngươi bận rộn rồi quên nên mới đặc biệt đến nhắc nhở ngươi. Ta mới qua chỗ của Duật nhi xong, mấy năm nay đây là lần đầu tiên huynh đệ chúng ta tụ họp vào ngày giỗ của cha, ngày mai chúng ta cùng lên núi, làm lễ cúng cho cha."
Trong lòng Yến Tư Không hoài nghi, Nguyên Thiểu Tư đến tìm y chỉ vì việc này ư?
Nguyên Thiểu Tư nhìn thấu suy nghĩ y, cười lạnh: "Đúng là ta ghét ngươi thật, nhưng nghĩ lại thì ta cũng có lỗi với ngươi, vậy cứ coi như là hòa đi. Dù sao hai chúng ta trời sinh đã bất hòa nên cũng chẳng cần giả mù sa mưa huynh đệ tình thâm gì, nhưng ngươi là người có ơn tất báo, cực kỳ hiếu thuận với cha, lúc còn sống cha cũng rất thương ngươi. Ngày mai là ngày giỗ của cha, chúng ta nên cùng làm lễ cúng. Có vậy thôi."
Yến Tư Không chắp tay: "Đại ca nói phải."
Nguyên Thiểu Tư đứng dậy: "Ta và Duật nhi đã hẹn cẩn thận rồi, sáng sớm ngày mai lập tức lên đường, đồ cúng tế ta đã chuẩn bị xong xuôi, để tránh tai mắt người khác thì chỉ có ba chúng ta đi thôi."
"Đó là chuyện đương nhiên."
Nguyên Thiểu Tư đứng dậy, dứt khoát rời đi.
Hắn vừa đi, A Lực liền vội chạy vào, khua tay giải thích: Công tử, tôi không biết nên không cản gã.
Yến Tư Không trấn an: "Không sao, hắn là đại ca ta, còn là tướng quân, ngươi muốn cản cũng chẳng cản được, còn làm ầm ĩ thêm. Ngươi ra ngoài đi, ta muốn kiểm tra phòng."
A Lực thở dài, lặng lẽ lui xuống.
Yến Tư Không kiểm tra hết tất cả ngăn kéo, ngăn tủ một lượt, cũng không phải do y đa nghi, mà là Nguyên Thiểu Tư đột nhiên xuất hiện trong phòng ít nhiều làm y bận tâm, nhất là bao lâu nay y giúp Phong Dã xử lý quân vụ, có rất nhiều công văn cơ mật. Y không nghĩ Nguyên Thiểu Tư dám làm phản, nhưng cứ kiểm tra mới dám an tâm.
Cuối cùng y không thấy có gì bất thường nữa liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ y quá đa nghi rồi, nhất là khi gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế...
Nhìn sắc trời bên ngoài đã rất khuya, rượu uống đêm qua chưa xuôi hết, đầu vẫn còn hơi nhức, ngày mai lại phải dậy sớm, nên đi ngủ thôi.
——————————————
Rạng sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, sắc trời còn xám xanh, ba người đã tập hợp trước cửa phủ Phong Dã, tất cả đều mặc đồ đen trang nghiêm.
Sở dĩ xuất phát sớm như vậy, một là chuyện cúng tế cần thực hiện sớm, hai là quan hệ giữa ba bọn họ vẫn luôn giữ bí mật, không muốn để quá nhiều người thấy.
Thấy Yến Tư Không, khuôn mặt giấu dưới chiếc mặt nạ của Nguyên Nam Duật mặc dù không nhìn ra cảm xúc nhưng ánh mắt lại có hơi khác thường, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Yến Tư Không vẫn như thường, phảng phất tất cả những gì chứng kiến hôm qua đều là giả, y chủ động nói: "Hôm đó ta tới tìm đệ, nhưng thấy Lang vương ở đó nên lại trở về."
"À, thì ra vậy. Hôm đó trong lòng hắn phiền muộn nên đã tìm ta uống hai chén."
Lời giải thích của Nguyên Nam Duật thực sự vô nghĩa, lại còn mang cảm giác giấu đầu hở đuôi, nhưng Yến Tư Không biết, cậu làm vậy là bởi vì cậu là người quang minh, muốn thăm dò Yến Tư Không y có thấy cái gì không. Đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm.
Yến Tư Không gật đầu: "Các ngươi đồng cam cộng khổ từ lúc hai bàn tay trắng, những lúc gian nan năm đó hẳn cũng san sẻ với nhau như thế này."
"Đúng vậy." Nguyên Nam Duật hơi xúc động.
Nguyên Thiểu Tư đứng bên cạnh nhìn bọn y, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
"Lang vương tin tưởng đệ, coi trọng đệ như thế, là lẽ thường tình." Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật: "Lang vương có đệ làm cánh tay đắc lực, nhất định đánh đâu thắng đó."
"Kiệt trí tận trung mà thôi."
Hay cho kiệt trí tận trung...
Yến Tư Không thầm chua xót nhưng vẫn không biểu hiện ra, y thúc vào bụng ngựa: "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top