Q8. Chương 11+12
Chương 11:
Đánh xong trận Thái Nguyên, dưới cổng thành Nam cao chót vót, Phong Dã tổn thất năm vạn binh, người bị thương vô số kể. Trận chiến này thiệt hại nặng nề, gần như bằng tổng thiệt hại tất cả các trận đánh lớn nhỏ từ lúc hắn khởi binh đến nay, nhưng lợi ích thu được từ nó cũng khổng lồ chưa từng thấy.
Từ Khánh Dương, đến Diên Châu, rồi đến Thái Nguyên tạo thành một con đường hoàn chỉnh trên thông Tây Bắc, dưới thông tuyến đường quan trọng phía Đông Nam, bọn họ đã chiếm được yếu địa binh gia Trung Nguyên. Về chiến lược, họ có thể chặn được đường vận chuyển lương thực cho triều đình, hơn hết phải nói đến việc lợi dụng nơi đây tập trung vô số tài phú và nhân mã, vô luận trận chiến này tổn thất bao nhiêu người thì bọn họ vẫn sẽ chiêu mộ được nhiều người hơn.
Lấy Thái Nguyên làm chỗ dựa, sau này bất luận gặp phải trở ngại nào trên đường đến kinh đô đều sẽ có đường lui.
Sau khi chiếm giữ Thái Nguyên, tường cao hào sâu mang lại cho họ cảm giác an toàn cực kỳ, binh sĩ phấn chấn nhiệt huyết, thành trì vừa đổi chủ đã khôi phục sinh cơ.
Bách tính cũng chẳng quan tâm người cầm quyền rốt cuộc là ai, chỉ cần cho họ an cư lạc nghiệp, một ngày ba bữa, bọn họ liền nguyện ý an phận thủ thường, chăm chỉ trồng trọt.
Hầu hết tướng thủ thành Thái Nguyên ai cần chết đã chết, cần hàng đã hàng, La Nhược Tân không chờ Phong Dã chém đầu đã treo cổ tự vẫn. Phong Dã nể tình La lão tướng quân tiền triều chiến công hiển hách, từng kề vai sát cánh bảo vệ non sông với tổ phụ nhà mình nên tha cho người nhà La gia, nhưng phải trao gần hết vàng bạc tài bảo, tranh chữ quý hiếm, tổng cộng trăm vạn lượng để bổ sung quân nhu.
Phong Dã ban thưởng thật lớn cho những người có công lần này, còn hạ lệnh ăn mừng ba ngày, Thái Nguyên nhất thời trở thành tòa thành không ngủ.
Sau bữa tiệc rượu, các tướng lĩnh lần lượt tản đi. Tửu lượng Phong Dã chỉ thuộc hạng thường, bởi vì cao hứng nên lần này quyết định uống bạo gan, uống hết mình, hiện đã được đưa về phòng ngủ từ lâu.
Yến Tư Không thì đỡ thân thể mềm nhũn của Nguyên Nam Duật dậy, giọng điệu mang theo trách cứ đến chính y cũng không phát hiện ra: "Đã sớm khuyên đệ tìm chỗ né đi rồi, còn uống nhiều như thế."
Nguyên Nam Duật cười đáp: "Vui lắm, vui lắm."
"Vừa nãy họ uống nhiều, lỡ mà muốn đệ cởi mặt nạ ra xem mặt mũi thật, đệ định làm sao?"
"Cởi...thì cởi thôi, ha ha ha." Nguyên Nam Duật lớn miệng nói: "Mặt của ta, chưa chắc...không thể gặp người, ha ha ha..."
Yến Tư Không thở dài, nghĩ thầm, đệ ấy uống nhiều thật rồi. Y bất đắc dĩ nói: "Nếu ta không cản, hôm nay chắc chắn xảy ra chuyện." Y gọi thị vệ tới giúp y đỡ Nguyên Nam Duật, rồi đưa về nội viện nghỉ ngơi.
Lúc vào phòng, Yến Tư Không cho lui thị vệ, đích thân cởi y phục cho Nguyên Nam Duật. Sau khi đặt cậu lên giường hẳn hoi, y mới tháo chiếc mặt nạ nửa tấc không rời trên mặt cậu xuống.
Khuôn mặt tuấn tú ngà ngà say, đôi mắt ươn ướt mở nửa, rõ ràng là Đại tướng quân sát phạt tứ phương, bây giờ trông lại có phần đáng thương và yếu ớt. Mà hình xăm đã nhạt màu trên vầng trán ấy, vô luận có nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến Yến Tư Không cay mắt như cũ.
Yến Tư Không khẽ vươn tay, vuốt ve hình xăm tượng trưng cho cả đời tủi nhục, lại bị xúc cảm gồ ghề trên đó làm phỏng tay.
Nguyên Nam Duật cười nhạt: "Không sao... rồi."
"Chữ này đã nhạt đi nhiều, bôi thuốc lên là che được." Yến Tư Không dịu dàng nói: "Đệ có bao giờ nghĩ đến tháo mặt nạ xuống chưa?"
Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Đeo mặt nạ lâu, giờ không muốn tháo nữa."
"Là bởi vì ta sao?" Yến Tư Không buồn bã nói: "Nếu để người ngoài biết chúng ta là huynh đệ...kỳ thực không sao đâu, chỉ sợ người có ý xấu đi điều tra quá khứ của chúng ta, nhưng cho dù vậy, ta cũng không lo lắng lắm."
"Mặt nạ này..." Nguyên Nam Duật suy nghĩ một hồi, mới nói: "Khi nào chúng ta báo thù cho cha, ta có mặt mũi đến mộ của ông ấy, ta mới được tháo."
Yến Tư Không gật đầu, khẽ vuốt tóc cậu, cảm khái: "Đệ đã lớn vậy rồi."
Nguyên Nam Duật mơ màng nhìn Yến Tư Không, chợt thất thần. Một vài hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ bỗng lóe trong đầu, cậu tựa như thấy được họ khi còn là thiếu niên, nhưng bởi vì quá mệt nhọc mà ánh mắt mờ mịt, nhất thời không có sức để nhìn cho rõ. Mí mắt cậu ngày càng nặng, từ từ khép lại một cách khó khăn, chỉ là trong giây phút cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, trong miệng cậu vô thức gọi một câu: "Nhị ca..."
Yến Tư Không vốn hơi say, nghe thấy hai chữ này nhất thời như bị sét đánh, chợt tỉnh rượu hoàn toàn. Y đè vai Nguyên Nam Duật: "Đệ gọi ta là gì? Đệ gọi ta là gì?"
Đáng tiếc Nguyên Nam Duật đã ngủ say.
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn khuôn mặt say ngủ an tường của Nguyên Nam Duật, nhìn hồi lâu, tựa như thấy được thiếu niên ngày đêm thân thiết, cùng ăn cùng ngủ với y ấy. Y khó nén đau thương và mất mát, thở dài: "Duật nhi, đệ còn nhớ lại được không?"
Sau khi rời phòng Nguyên Nam Duật, Yến Tư Không vốn muốn nghỉ ngơi, Ngô Lục Thất lại báo Lang vương đang tìm y khắp nơi, bảo y đến gấp.
Vội vàng chạy tới phòng ngủ của Phong Dã, chỉ thấy Phong Dã đang nổi giận với thị vệ: "Người đâu? Người đi đâu mà các ngươi cũng không biết, không kẻ nào có mắt à?"
"Lang vương." Yến Tư Không nhẹ gọi.
Phong Dã xoay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy Yến Tư Không tựa như thở một hơi dài, hắn cau mày nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đưa Khuyết tướng quân về phòng nghỉ ngơi, đệ ấy say đến bất tỉnh nhân sự." Sắc mặt Yến Tư Không mệt mỏi: "Chẳng phải ngươi uống nhiều rồi sao? Ngươi tìm ta làm gì?" Có lẽ Phong Dã võ công cao cường, nên y phát hiện tuy Phong Dã dễ say nhưng cũng rất nhanh tỉnh.
"Ta say dễ, nhưng tỉnh cũng rất nhanh, không thấy ngươi, đương nhiên phải tìm ngươi." Phong Dã nói với mấy thị vệ kia: "Về sau ta hỏi Yến đại nhân ở đâu, các ngươi không được phép trả lời ta không biết, lui xuống đi."
Thị vệ đồng loạt sợ hãi đáp: "Vâng."
Sau khi họ lui ra ngoài hết, Yến Tư Không mới khó hiểu hỏi: "Làm sao? Một người đang sống sờ sờ như ta có thể tự dưng mất tích được à?"
Phong Dã nằm trên giường, vươn tay về phía y: "Lại đây."
Yến Tư Không đi tới, Phong Dã liền kéo tay y, lôi y vào trong ngực mình, thầm siết chặt tay.
Yến Tư Không bất đắc dĩ nói: "Ngươi sao vậy?" Phong Dã hiện tại bỗng bướng bỉnh như một đứa trẻ.
"Ngày đó ta mơ một giấc mơ."
"Giấc mơ gì?"
"Mơ không thấy ngươi nữa." Phong Dã dán bên tai Yến Tư Không, nhẹ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy, ngươi sẽ biến mất, tựa như ngươi không thuộc về bất kì nơi đâu, cũng không thuộc về bất luận kẻ nào, ta không biết phải làm sao mới cảm thấy an tâm."
Yến Tư Không biết, nếu không phải Phong Dã uống quá nhiều, hắn chắc chắn không bao giờ nói những lời yếu đuối này. Thâm tình cuồn cuộn tràn vào tim như thác lũ, y ôm lấy eo Phong Dã, thấp giọng nói: "Thế gian này to lớn như thế, chỉ có bên cạnh ngươi, ta mới có thể dùng hai chữ 'trở về'."
"Vậy ngươi sẽ đi sao?"
"Sẽ không."
"Nếu ngươi đi thì sao?"
"Thì 'trở về'."
Chương 12:
Trong trận đánh Thái Nguyên, Nguyên Nam Duật dẫn đầu công phá cửa thành. Mặc dù do đại quân giữ chân quân chủ lực địch mới phá được cửa thành, nhưng suy cho cùng thì cậu vẫn là người vào đầu tiên, cũng coi như lập công lớn, nhất thời có uy vọng hẳn trong quân, đến cả lão tướng quân Phong gia như Vương Thân cũng phải kính cậu ba phần.
Song tính tình Nguyên Nam Duật chính trực ngay thẳng, cậu vẫn lễ kính có thừa với các tướng lĩnh, đối xử tử tế với thuộc hạ, gần như chẳng ai nói xấu cậu một câu. Cậu lập công nhiều lần, phần lớn tướng sĩ đều kính nể, đương nhiên, kẻ nịnh nọt không phải số ít, mà Nguyên Thiểu Tư chính là một trong số đó.
Bây giờ tình hình Khánh Dương ổn định, Phong Dã không định cho Nguyên Nam Duật về thủ thành nữa, mà muốn cậu ở lại Thái Dương tính kế đánh kinh đô cùng mình. Vậy là, rốt cuộc Nguyên Thiểu Tư cũng có cơ hội 'thăm hỏi' đệ đệ mình thường xuyên hơn.
Nguyên Nam Duật trọng tình trọng nghĩa, mặc dù mất trí nhớ, mặc dù trong nhận thức của cậu thậm chí không nhận Nguyên Thiểu Tư là thân ca ca, mình chỉ là một đứa con nuôi, mà cậu còn không biết gì về 'ân tình của Nguyên gia' cả, song đáy lòng cậu vẫn coi Nguyên Thiểu Tư và Yến Tư Không là huynh đệ, vì vậy cậu vẫn cực kỳ quan tâm đến hai người.
Để được Phong Dã coi trọng, gần như ngày nào Nguyên Thiểu Tư cũng lảng vảng bên cạnh Nguyên Nam Duật, còn tỏ vẻ khinh khỉnh với Yến Tư Không.
Yến Tư Không lười so đo với hắn, nhưng không muốn nhìn thấy hắn cứ quấy rầy Nguyên Nam Duật mãi. Y biết Nguyên Nam Duật bối rối song không muốn ra mặt, vì vậy liền gọi Nguyên Nam Duật tới bàn chuyện này.
Hai người ngồi trong phòng Yến Tư Không thưởng thức trà thơm. Nguyên Nam Duật nói: "Ngươi cũng phát hiện dạo gần đây đại ca thường xuyên tới tìm ta."
"Đương nhiên. Đệ nhiều lần lập chiến công, quả thực Lang vương còn không biết nên thưởng đệ cái gì, nếu bây giờ đệ muốn xin đề bạt ca ca của mình thì cũng là lẽ thường thôi."
Nguyên Nam Duật nhìn Yến Tư Không: "Vậy chuyện này, ngươi thấy thế nào?"
Yến Tư Không cười: "Ba huynh đệ chúng ta theo Lang vương đương nhiên phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, giúp đỡ lẫn nhau."
Nguyên Nam Duật nhướn mày: "Vậy hả? Thế ngươi và đại ca là huynh đệ ruột, tại sao ngươi không giúp đỡ hắn, mà còn để hắn bỏ gần tìm xa, viết thư cho ta ở tận Khánh Dương?"
Yến Tư Không cười khúc khích: "Đệ giỏi ăn nói từ khi nào thế?" Y không khỏi nghĩ tới hồi nhỏ, chưa lần nào Nguyên Nam Duật cãi được y.
Nguyên Nam Duật có vẻ không hề cảm thấy buồn cười: "Nhắc đến tài ăn nói, ai có thể qua được ngươi?" Rồi cậu nhíu mày: "Tư Không, ngươi sẽ không...bởi vì chuyện thân phận mà ghét đại ca chứ?"
Yến Tư Không vội phủ nhận: "Dĩ nhiên là không. Đại ca thế nào thì vẫn là đại ca, chúng ta đã hứa không bàn chuyện này nữa, ngay cả ta và Phong Dã còn không nhắc đến nữa rồi, sao ta lại đi canh cánh trong lòng chứ?"
Nguyên Nam Duật thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, huynh đệ chúng ta nhất định phải đồng lòng. Kỳ thực, nếu đại ca chỉ xin thưởng, ta đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ huynh ấy, chính như ngươi nói, ba huynh đệ chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thì tất cả cùng vui. Nhưng đại ca mơ mộng quá xa vời, nhiều lần xin chức quyền quá cao, mà đức không xứng với vị là vấn đề lớn lắm, cho dù Lang vương chấp nhận lời thỉnh cầu của ta thì chẳng những các tướng sĩ không phục, khẳng định trong lòng Lang vương cũng sẽ băn khoăn, điều này thành ra còn hại huynh ấy."
Yến Tư Không thở dài: "Ta cũng lo như vậy. Đại ca thấy hai người chúng ta thân làm đệ đệ mà được Lang vương trọng dụng, bản thân hắn là đại ca, lúc hắn tòng quân chúng ta vẫn là trẻ con, hắn liền cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời, trong lòng bất bình. Làm gì có khả năng hắn chưa từng nhắc chuyện này với ta, ta cũng thấy khó xử lắm chứ."
"Vậy ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao?"
"Trước đây ta đã xin Lang vương phong hắn làm Đô Ti*, nhưng hắn vẫn còn bất mãn. Hắn cứ muốn thay thế vị trí của tướng quân Trương Dung, đích thân thống lĩnh một quân, nhưng uy vọng của tướng quân Trương Dung sao hắn sánh bằng được, hơn nữa tướng quân Trương Dung chết trận nơi sa trường, binh hắn mang từ đất Thục tới hầu như chỉ biết nói tiếng địa phương, phải do tướng tới từ đất Thục dẫn dắt, sao dám giao hắn chỉ huy?"
*Đô Ti: là tên phẩm cấp thời Minh, quan võ cấp trung (nếu xét trong triều đình thì thuộc hàng tứ phẩm, ngang với tri phủ)
Nguyên Nam Duật bất đắc dĩ đáp: "Quả thực không hợp lý."
"Đệ nghĩ cách ăn nói với đại ca ổn định hắn trước, còn ta sẽ đi cầu Lang vương, để ta và Lang vương bàn bạc chuyện này!"
Nguyên Nam Duật gật đầu: "Kỳ thực đại ca cũng không phải vô tài, ngươi đừng khiến Lang vương có thành kiến với đại ca, hãy cho đại ca một cơ hội lập công."
"Được." Yến Tư Không cười nhạt. Y quyết định bảo vệ trưởng tử của Nguyên Mão, cho hắn sống cả đời an nhàn có tài nhưng không gặp thời. Bằng không, để một kẻ như vậy đảm đương trọng trách, không biết sẽ gây ra hậu quả gì.
Từ đó về sau, quả nhiên Nguyên Thiểu Tư không bám dính lấy Nguyên Nam Duật nữa, chỉ là ánh mắt của gã không giấu nổi tức giận.
----------------------------------------------
Trinh sát Phong Dã phái theo dõi Uông Muội và Thẩm Hạc Hiên hồi báo, hai kẻ nọ lại không về kinh đô, mà đến Vĩnh Châu. Vĩnh Châu, chính là nơi Trần Mộc ở.
Nghe được tin này, Phong Dã và Yến Tư Không đều trầm mặc hồi lâu. Nếu hai kẻ đó trốn về kinh đô thì không đủ đáng sợ, bởi vì cho dù họ không giết được Thẩm Hạc Hiên thì triều đình cũng không tha cho chúng vì đánh mất Thái Nguyên, nhưng chẳng ngờ chúng lại đi nhờ vả Trần Mộc!
Từ vụ Thái Nguyên đến nay, hành động của Thẩm Hạc Hiên khác hẳn với lúc trước. Vụ của La Văn còn nhìn ra được bóng dáng hắn năm xưa, nhưng hắn lại trở nên giảo hoạt và khó dò hơn rất nhiều, bây giờ còn theo chân phản tặc?
Hành động này của Thẩm Hạc Hiên rất kỳ lạ, đại khái chia thành hai khả năng, một là Thẩm Hạc Hiên biết hồi triều chắc chắn bị khiển trách, chưa nhắc đến đường làm quan bị hủy sạch, mà còn khả năng chịu trọng hình, thế nên hắn mới nghĩ thông suốt, phản bội triều đình, phò tá Trần Mộc. Hai là, Thẩm Hạc Hiên muốn lập công chuộc tội, làm sứ thần đàm phán với Trần Mộc cho triều đình, cùng đối phó Phong Dã.
Với một kẻ coi trọng danh dự và phẩm giá như Thẩm Hạc Hiên, khả năng sau lớn hơn.
Trước nay Yến Tư Không vẫn luôn sợ một điều, nó đã lởn vởn như bóng ma trong lòng y từ lúc triều đình phái Hoắc Lễ về hưu nhiều năm và ngoại công của Trần Mộc đến Vân Nam, chẳng qua lúc đó Trần Mộc vô cùng kiên định, còn bây giờ y không an tâm nổi.
Đối với Chiêu Vũ đế mà nói, dù sao Trần Mộc cũng là thân nhi tử của mình, cho dù vào kinh thật, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Trần gia, nếu lão dứt khoát thoái vị thì có thể bảo toàn vinh hoa phú quý, ít ra Trần Mộc không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như giết cha, nhưng nếu để Trần Mộc liên minh với Phong Dã, mà Phong Dã đang ngày một mạnh mẽ rõ ràng, sao lão có thể không lo giang sơn đổi họ, mình đầu một nơi thân một nẻo chứ.
Nếu Thẩm Hạc Hiên có ý định vậy thật, đồng thời thuyết phục được Chiêu Vũ đế lấy lui làm tiến, bọn họ sẽ phải đối mặt với một mối nguy lớn.
Y và Thẩm Hạc Hiên từng so tài mấy trận. Hai bên xuất kỳ chiêu, chiêu ra ngày một hiểm độc, nhưng không thể không nói, nếu Thẩm Hạc Hiên ra chiêu này thành, thế cục sẽ xoay chuyển trong nháy mắt, bọn họ chưa hưởng thắng lợi trận Thái Nguyên bao lâu đã phải đối mặt với địch vây tứ phía.
Mặc dù vậy, khiến Chiêu Vũ đế phế Trần Xuân trước, rồi phế bản thân sau, nghe vào thật rợn người. Nhưng hôm nay Phong Dã thống trị vùng Trung Nguyên, Trần Mộc thì rình mò như hổ đói, lão cũng chẳng phải người có tài thao lược gì, trái lại còn cực kỳ thích hưởng lạc, bất chấp bị hậu thế chế nhạo cũng không phải không có khả năng. Song, Chiêu Vũ đế sủng ái Văn quý phi và Trần Xuân, lão biết nếu Trần Mộc đăng cơ thì mẫu tử hai người chắc chắn không sống được, nên đây là nỗi lo lớn nhất của lão.
Sau khi thương nghị với Phong Dã, Yến Tư Không liền viết một bức thư cho Xà Chuẩn và Trần Mộc.
Nếu trong triều có biến động thật thì hẳn kinh đô đã truyền tin từ lâu. Y quyết không thể để kế này thành, bằng không y và Phong Dã sẽ cửu tử nhất sinh.
Chẳng bao lâu sau, Xà Chuẩn hồi âm, bảo rằng hắn đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới tra ra được Thẩm Hạc Hiên từng gửi cho Chiêu Vũ đế một thư mật, tuy hắn không biết rõ nội dung bên trong, nhưng có lẽ không khác suy đoán của Yến Tư Không là mấy, Thẩm Hạc Hiên định lấy nó làm điều kiện hắn chiêu hàng Trần Mộc.
Tính toán thời gian, hiện tại chắc Thẩm Hạc Hiên đã đến Vĩnh Châu từ lâu, thư của y đến tay Trần Mộc chậm một bước. Y không biết bức thư này có thể ổn định tâm trí Trần Mộc không, nhưng nghĩ tới bây giờ Thẩm Hạc Hiên đang mặt đối mặt với Trần Mộc, bức thư này có vẻ không còn bao phân lượng.
Yến Tư Không lòng nóng như lửa đốt, lại nhất thời vô kế khả thi. Nếu y là Trần Mộc, y cũng sẽ do dự, nếu có thể lên ngôi hoàng đế ngay thì cần gì phải uổng thiên quân vạn mã?
Phong Dã cũng gấp. Vốn sau khi hắn chiếm thành Thái Nguyên, Dũng vương đang bình chân như vại bắt đầu nóng lòng muốn kết liên minh với Phong Dã, Phong Dã còn có ý định ngó lơ gã để kiếm lại chút mặt mũi, nhưng khi nghe được tin Thẩm Hạc Hiên đến Vĩnh Châu, hắn liền phái người tìm Dũng vương ngay lập tức, hắn phải biết nhiều tin trước Dũng vương để cột gã lên chiến xa của mình, không còn đường lui.
Hai người lo lắng mấy ngày trời, tối hôm đó, Phong Dã đột nhiên gọi Yến Tư Không đang ở nha môn về.
Phong Dã biết Yến Tư Không đang bận xử lý quân vụ, chẳng biết tại sao lại đột nhiên vội vàng gọi y về như vậy. Y đành phải bỏ công việc trong tay, chạy về phủ riêng của Phong Dã trong thành Thái Nguyên.
Phong Dã chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, ngồi trên ghế, hai mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn y: "Tới đây ngồi."
Trong lòng Yến Tư Không dâng lên một cảm giác lạ thường. Y biết Phong Dã có chuyện quan trọng muốn nói với y, hơn nữa có vẻ không phải là thương lượng. Sắc mặt nghiêm túc và kiên quyết không cho phép nghi ngờ ấy đại biểu cho Phong Dã chuẩn bị ra lệnh mà không phải nghị sự. Khóe miệng Phong Dã khẽ giật, cho thấy hiện tại nội tâm hắn đang nổi sóng thế nào.
Yến Tư Không nghi hoặc, chậm rãi ngồi xuống: "Ta đang kiểm tra với tướng quân Vương Thân đồ nhu yếu cần dùng của quân ta đông năm nay, ngươi bảo ta trở về, không phải chỉ để ăn cơm chứ?"
Phong Dã thấp giọng nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Trái tim Yến Tư Không chợt đập rộn, hai tay y thầm siết chặt vạt áo trên đầu gối: "Ngươi nói đi."
"Ta nhận được tin trong thư Thẩm Hạc Hiên khuyên Chiêu Vũ đế lấy lui làm tiến, Chiêu Vũ đế đang thương nghị với trọng thần việc phế bỏ Trần Xuân để lấy lòng Trần Mộc, hơn nữa còn giao cho Thẩm Hạc Hiên làm du thuyết, liên hợp với Trần Mộc đối phó ta."
Yến Tư Không hít sâu, chuyện y lo quả nhiên đã thành sự thật. Nếu Trần Xuân bị phế thật, thái độ Chiêu Vũ đế còn cực kỳ nhún nhường, Trần Mộc rất có thể sẽ...
"Ta không thể ngồi yên chờ chết." Phong Dã nheo mắt lại: "Ta đã đi tới đây, ta phải đi đến cùng."
"Ngươi có kế gì hay?"
Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Ta quyết định lấy nữ nhi Dũng vương."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top