Chương 9+10
Chương 9:
Đầu hè thường nhiều mưa nhưng bao giờ cũng mưa nhỏ tù tì, chưa bao giờ cho xuống một cơn thống khoái, trái lại khiến không khí trở nên sền sệt, chọc người ta phiền não còn hơn cả oi bức.
Yến Tư Không ngồi trước bàn, nhìn hoàng hôn hòa trong mưa bụi ngoài cửa sổ mà nổi hứng làm thơ nhưng lại không có ai để tâm sự.
A Lực là người ở duy nhất trong phủ, cũng là người bạn bên cạnh y suốt bốn năm ròng. Năm đó Hoàng Hà lũ lụt, dân chúng lầm than, y đi ngang qua một huyện nhỏ, thấy một người câm khăng khăng bán thân an táng cha nương đang sắp chết đói liền ra tay cứu giúp.
A Lực không có gì đặc biệt --- Ít nhất lúc ấy chẳng nhìn ra điểm đặc biệt gì, chỉ thấy hắn cùng cảnh ngộ với mình nên thông cảm, lại không biết nói chuyện, không biết viết chữ, mang theo bên người sẽ an toàn mới nảy ra một ý nghĩ sai lầm* là mua hắn về.
*Ý nghĩ sai lầm ở đây là nghĩ sai thì hỏng hết (nghĩ sai sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng).
Năm đó y gặp Nguyên Mão, không phải chỉ vì suy nghĩ sai lầm của ông mới gây nên đủ loại chuyện về sau ư?
Đều do duyên phận đi.
Sau đó y phát hiện, sở dĩ A Lực tên là A Lực bởi vì người này khỏe cực kỳ, mặc dù tướng mạo xấu xí nhưng lại trung thực nghe lời, chưa bao giờ tự ý quyết định, là một người hầu trung thành có thể tin tưởng.
Y mang A Lực tham gia quân khởi nghĩa, sau đó lại phát hiện đó là một đám người ô hợp chỉ biết cướp đốt giết, khó thành người tài nên liền mang A Lực bỏ trốn.
Y đi từ Liêu Đông xuống phía Nam, dấu chân đã in trên nửa giang sơn Đại Thịnh, y biết cái vương triều này đã vô phương cứu chữa, chẳng nơi nào bình an, nhưng đứng trong trung tâm gió bão lại cho y một niềm an ủi duy nhất, y biết mình đang bước gần đến đích giải thoát --- Vô luận là người chết, hay ta mất mạng.
------------------------------------
Đến lúc nửa đêm, thức ăn đã nguội, Yến Tư Không liền gọi A Lực tới, bảo hắn hâm lại thức ăn lần nữa.
A Lực không tỏ vẻ gì bèn xoay người đi hâm thức ăn ngay, mặc dù đây đã là lần thứ hai trong tối nay.
Yến Tư Không bình tĩnh ngồi chờ đợi trước bàn.
Thức ăn còn chưa bưng về thì chỉ nghe thấy cửa sổ kêu lên ken két, một làn gió ẩm ướt thổi vào nhà, Yến Tư Không bèn đặt sách trong tay xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Sao điện hạ không đi cửa chính?"
"Ngươi tặng ta hai bầu rượu rỗng này, không xứng để ta đi cửa viếng thăm." Phong Dã ném hai bầu rượu xuống đất. Bầu gỗ va vào nhau phát ra tiếng trầm thấp, nhưng trong đó lại không thấy tiếng chất lỏng đung đưa.
Yến Tư Không khẽ mỉm cười, đứng dậy, thi lễ: "Hạ quan tham kiến thế tử điện hạ."
Phong Dã bĩu môi, ra lệnh: "Còn không mau lau người cho ta."
Yến Tư Không liền lấy khăn vải ra, hai tay cung kính đưa cho Phong Dã, mà Phong Dã thì kiêu căng liếc y, chậm rãi dang tay ra.
Yến Tư Không đành cười một tiếng, y dùng khăn vải cẩn thận lau đi mưa lạnh trên mặt và y phục mỏng của Phong Dã. Có lẽ bởi vì Phong Dã quá cao to nên đứng bên cạnh luôn có loại cảm giác bị áp bức khó hiểu.
Phong Dã cúi đầu nhìn Yến Tư Không: "Ngươi có ý gì?"
"Điện hạ chỉ cái gì?"
"Đừng giả bộ hồ đồ."
Yến Tư Không cười đáp: "Ta thấy điện hạ không thích kết giao với ai nên tất không muốn để người ta biết ngươi ta từng xuất hiện cùng nhau, đành phải dùng bầu rỗng mời thay. Nếu điện hạ vui lòng đến đây thì hạ quan lấy làm vinh hạnh, còn nếu điện hạ không tới thì hạ quan cũng không cảm thấy quá khó chịu, đúng không?"
Phong Dã nhìn đồ uống cùng chén đũa bày trên bàn mà hơi nheo mắt lại: "Ta thấy ngươi đoán đúng ta sẽ đến."
"Không dám."
"Chẳng lẽ ngươi còn hẹn người khác?"
"Xuân này mưa đêm dai dẳng, điện hạ không tới, ta làm tri kỷ đối ẩm với thánh hiền, cũng là một thú vui."
Đang lau thì cửa phòng bị đẩy ra, Phong Dã quay đầu lại, chỉ thấy một đại hán xấu xí với thân hình cực kỳ vạm vỡ, tay bưng đồ ăn thức uống đang ngây ngẩn nhìn bọn họ.
Yến Tư Không nói: "A Lực, làm xong rồi thì ngươi về nghỉ đi."
A Lực gật đầu một cái. Sau khi dọn thức ăn và rượu lên, hắn bèn xoay người lui ra, cũng len lén liếc Phong Dã vài cái.
Chờ khi A Lực đóng cửa rồi, Phong Dã mới quay lại nói: "Sao ngươi lại tìm người ở như vậy?"
"Có gì không ổn chứ?" Yến Tư Không lui về sau một bước, làm tư thế 'mời': "Điện hạ mời ngồi."
"Nếu hắn mang lòng bất chính, tham muốn tiền tài của ngươi, ngươi đánh thắng hắn thế nào?"
Yến Tư Không cười đáp: "Một Biên Tu thất phẩm nho nhỏ như ta, tiền tài đâu ra?"
Phong Dã suy nghĩ, thấy có lý: "Cái nhà nát ngươi đang ở này, kẻ gian thấy cũng phải đi vòng."
"Như vậy mới thanh tịnh." Yến Tư Không châm rượu cho Phong Dã: "Hạ quan kính thế tử một ly trước."
Phong Dã nhìn Yến Tư Không độc ẩm một ly mà càng thấy người này khó đoán, ánh mắt tất nhiên cũng tràn đầy thăm dò: "Ngươi hẹn ta tới, vì chuyện gì?"
"Ta..." Vẻ mặt Yến Tư Không nhuốm theo vài phần tịch mịch: "Mấy ngày trước, Nhan đại nhân bảo ta làm thị độc cho Thái tử."
Phong Dã ung dung đáp: "Chuyện tốt mà."
"Đúng vậy, chỉ là, không ngừng có tiệc rượu mời đến, đều nói rằng ăn mừng cho ta, nếu không phải gần đây lúc nào cũng bận rộn soạn sử thì căn bản không thoát nổi."
"Đã như vậy..."
"Nhưng ta lại không có ai thật lòng ăn mừng với ta." Yến Tư Không cười nhạt, ánh mắt hơi lấp lánh: "Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến thế tử."
Phong Dã ngẩn ra, nhất thời phòng bị trong lòng được cởi bỏ không ít, chỉ thấy hàng mi khẽ run cùng đôi mắt chán nản của Yến Tư Không mang theo loại cô độc không nói nên thành lời, bộ dáng kia giống như cây gai nhỏ đang đâm chọc vào hắn.
Phong Dã thở dài một hơi, trên mặt rốt cuộc cũng mang theo ý cười, hắn chủ động châm rượu: "Được, hôm nay ta sẽ ăn mừng cho ngươi." Hắn nâng ly lên nói: "Mừng Yến đại nhân thăng chức."
Yến Tư Không cũng giơ ly lên: "Tạ điện hạ."
Phong Dã nhớ tới trận rượu lần trước liền cực kỳ không phục: "Lần trước ở phủ ta, ngươi dám bỏ về, hôm nay ngươi không còn chỗ chạy nữa, ta nhất định phải thấy được ngươi say."
Yến Tư Không trêu đùa: "Sợ rằng ta chưa say, điện hạ đã say trước rồi."
Phong Dã nhíu mày: "Nay chúng ta liền xem xem, coi ai tửu lượng tốt hơn."
"Phụng bồi đến cùng."
Ly rượu hai người qua lại, rất nhanh liền ngà ngà say, chỉ là Yến Tư Không vẫn duy trì thanh tỉnh, cố ý giả bộ hơi say mà tán dóc với Phong Dã: "Hôm đó ta theo lão sư đến Đông Cung gặp Thái tử, tuy hắn còn trẻ nhưng khí độ bất phàm, xem ra bị ghẻ lạnh nhiều năm vẫn không làm phai mờ đi long khí của hắn."
"Nếu là chân long thì thụy khí* có qua muôn ngàn thử thách cũng không tan biến." Phong Dã nhấp một cái: "Chỉ là hắn còn nhỏ như vậy mà Thánh thượng vẫn đang tráng niên, chuyện sau này khó nói lắm."
*Thụy khí: vận cát tường.
"Thói đời biến đổi tựa phong vân, chuyện ngày mai đã là khó nói." Yến Tư Không đáp: "Thời cuộc khó dự liệu như vậy ấy thế nên chẳng ai giữ được mình, thế tử vẫn định tiếp tục ngồi không ở nhà, không ra khỏi cửa sao?"
"Ta đang định xin bệ hạ giao một chuyện cần làm." Phong Dã nhìn Yến Tư Không: "Ngươi nói xem, ta làm gì thì được?"
Yến Tư Không suy nghĩ: "Bệ hạ sẽ không giao chức vụ quan trọng cho ngươi, nếu chức ngồi chơi xơi nước, chỉ đành ủy khuất thế tử vậy. Ta không nói được."
Phong Dã buồn bã uống một hớp rượu: "Đúng là thế. Phó tổng binh phủ Thuận Thiên Triệu Phó Nghĩa là bộ hạ cũ của phụ thân ta, ta quyết định đến chỗ hắn trước."
Trong lòng Yến Tư Không sớm đã có suy đoán nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên. Y chẳng xa lạ gì với cái tên Triệu Phó Nghĩa này, năm đó dẫn hai chục ngàn viện binh phủ Thuận Thiên tới cứu viện Quảng Ninh chính là người này, y nói: "Trong ngoài kinh sư, có bao nhiêu quân phòng thủ?"
"Chỉ có ba bốn vạn thôi."
"Như vậy, điện hạ không buồn không có chuyện gì để làm rồi." Trong lòng Yến Tư Không nghĩ, chỉ có ba bốn vạn binh mã này, nếu không có Tĩnh Viễn vương trấn thủ Đại Đồng mà để bộ tộc Ngõa Lạt chỉ huy quân tràn xuống thì Đại Thịnh xong đời rồi.
Tất nhiên Yến Tư Không không dám nói lời này nhưng Phong Dã thì dám nói, Phong Dã hừ mạnh một tiếng, nói lời trong lòng ai cũng rõ: "Nếu không có phụ thân ta ở đây thì giang sơn Đại Thịnh đã khó giữ rồi, bệ hạ vẫn luôn phái mấy tên quan văn kia quản này quản kia, nếu cha ta đã muốn phản thì cần chờ tới giờ à?"
Yến Tư Không vỗ đầu gối Phong Dã một cái: "Ngươi ta uống rượu nói chuyện này, giờ hẳn dừng thôi."
Phong Dã khinh thường, trong con ngươi thoáng qua tia hung ác: "Nay rốt cuộc cũng để cha ta nắm quyền hành quân Đại Đồng nhưng lại muốn ta về cố thủ kinh sư."
"Nếu không như vậy thì sao bệ hạ có thể an tâm." Yến Tư Không nhìn Phong Dã chăm chú: "Thế tử, chuyện này cũng không phải chuyện xấu, Tĩnh Viễn vương có ngươi tương trợ ở kinh, hẳn phải như hổ mọc thêm cánh mới đúng."
Phong Dã nheo mắt lại, tựa hồ tỉnh rượu kha khá: "Ngươi có ý gì?"
Yến Tư Không khẽ mỉm cười, ánh mắt kia mang theo vài phần mê hoặc: "Lần đầu tiên ngươi ta gặp mặt ta đã từng nói, Tĩnh Viễn vương không ở đây, nếu có người gây bất lợi cho ông ấy thì trăm miệng khó cãi, vậy nên thế tử phải tự lập tự cường, giúp Tĩnh Viễn vương ổn định Đại Đồng, phò tá Trung Nguyên."
Phong Dã hừ nhẹ đáp: "Đây là điều hiển nhiên, mười một tuổi ta đã tòng quân, vô luận là minh đao hay ám tiễn, ta chưa từng sợ hãi. Ai dám ám toán cha ta, nhất định hắn chịu không nổi đâu."
Trong lòng Yến Tư Không than thở, Phong Dã vẫn là quá nhỏ, lại thêm tính tình cuồng ngạo, chưa từng bị ai áp chế, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh đây.
Hai người càng uống càng nhiều, bên trong phòng ngập tràn mùi rượu, ngửi thôi cũng khiến người ta say mèm.
Phong Dã đã say đến không ngồi được trên ghế nữa, mắt thấy thân thể hắn sắp ngã, Yến Tư Không liền tiến lên đỡ hắn: "Điện hạ, ta đỡ ngươi đi nghỉ." Y cũng uống đến dưới chân như giẫm vào khoảng không, miễn cưỡng đỡ thân thể Phong Dã mà lại bị hắn kéo cho lảo đảo.
"Ta muốn...vẫn muốn uống..." Phong Dã đưa tay định với tới bầu rượu kia.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy Phong Dã như nặng ngàn vàng, hai chân y run run, định gọi A Lực tới giúp nhưng lại nhớ tới mình đã bảo A Lực về nghỉ ngơi. Bây giờ y không còn sức đưa Phong Dã đến phòng khách nữa nên không thể làm gì khác hơn là lảo đảo quăng người lên giường mình.
Vừa định đứng dậy rời đi thì Phong Dã lại kéo cổ tay y lại, sức rất mạnh, thấy thật chẳng giống người đang say.
Phong Dã dùng con ngươi mờ mịt mê man nhìn Yến Tư Không: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Điện hạ, nên nghỉ ngơi rồi."
"Không...uống xong, ngươi dám chạy hả." Phong Dã chớp mắt một cái: "Ta bảo...đệ đệ ta, cắn ngươi giờ."
Yến Tư Không buồn cười nhưng lại không kiềm được mà cười phá lên: "Ngươi còn nói nó thông minh, không phải vẫn là...hắc...súc sinh thôi sao."
"Nó tất nhiên thông mình rồi, ta bảo nó cắn ai, nó mới...mới cắn người đó."
Yến Tư Không nắm lấy tay Phong Dã, muốn đẩy ngón tay hắn ra, nhưng Phong Dã lại cố chấp như trẻ con, nắm chặt cực kỳ: "Ngươi không được đi."
Yến Tư Không không biết làm sao, y lắc người muốn rút tay ra nhưng Phong Dã lại chợt dùng lực, kéo cả người Yến Tư Không lên giường, nặng nề ngã trên người mình.
Đầu Yến Tư Không đập phải cột giường, trong miệng mắng đôi câu, Phong Dã liền ha ha cười to: "Ngươi dám chạy, dám chạy à?"
Yến Tư Không vùng vẫy vài cái, càng thêm mất lực.
"Không được chạy." Phong Dã ôm lấy Yến Tư Không, chôn mặt vào trong ngực y mà buồn bã nỉ non: "Tư Không..."
Yến Tư Không đờ người ra, y tựa như nhớ lại cái ôm từ giã của hai người mười năm trước, chỉ là khi đó trong ngực y là một tiểu đồng mềm mại gầy yếu, mà giờ đây người này đã thành mình đồng da sắt, là một Đại tướng ngang dọc sa trường, vào sinh ra tử, một nam nhân chân chính.
Yến Tư Không thở dài một hơi, nghĩ đi nghĩ lại một tiếng 'Tư Không' mà Phong Dã gọi kia, thật giống như không phải gọi y mà là thông qua thân thể y xuyên về thời gian, gọi thiếu niên nho nhỏ mười năm trước.
"...Phong Dã." Thân thể Yến Tư Không dần dần thả lỏng. Mặc dù tư thế hai người cực kỳ bất nhã cùng mất tự nhiên nhưng đại não choáng váng khiến y quên cả lễ phép, y chỉ cảm thấy mình đang cảm nhận được sự ấm áp đã lâu chưa từng có.
"...Ngươi chết, ta đau lòng rất lâu..." Phong Dã dùng sức ôm chặt lấy Yến Tư Không: "Rất lâu..."
Trong mũi Yến Tư Không dâng lên một cỗ chua xót, không nói tiếng nào hồi lâu.
Bên tai truyền đến tiếng gáy đều đều, y nhắm mắt lại, trong nháy mắt đó y chợt muốn quên đi hết thảy, chỉ muốn ôm lấy sự ấm áp này rồi ngủ một giấc thật an lành.
Chương 10:
Cứ mỗi buổi sáng, A Lực lại mang nước ấm vào trong phòng Yến Tư Không để y rửa mặt.
Sáng sớm Yến Tư Không sẽ dậy tập võ, thường thì lúc này đã tỉnh rồi. Nhưng thời điểm A Lực đẩy cửa vào, bên trong phòng liền ập đến mùi hôi rượu, đi đôi với nó là tiếng gáy đều đều, đủ đế thấy người đang ngủ có biết bao sâu, biết bao say thế nào.
A Lực rón rén đi đến mép giường, liếc một cái, chậu trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Chỉ thấy Yến Tư Không và Phong Dã ôm nhau, lộn xộn ngủ chật cả giường. Bộ dáng áo mũ chỉnh tề, phong lưu ngày thường không còn nữa, chẳng khác nào hai con quỷ say sau đài biểu diễn.
A Lực đặt chậu lên ghế băng, vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình của Phong Dã. A Lực bị dọa giật mình một cái, nhìn hắn không biết làm sao, ánh mắt kia sắc bén tựa như lang tỏa ra khí lạnh đến tận xương.
Phong Dã chỉ đơn giản liếc hắn một cái, tỏ ý muốn hắn ra ngoài.
A Lực bèn khom người lui ra ngoài.
Phong Dã rất nhạy cảm. Hắn hành quân đánh giặc nên hàng năm phải giữ trong mình tính cảnh giác cực cao, lúc A Lực đẩy cửa ra hắn liền tỉnh.
Cánh tay bị Yến Tư Không gối cả đêm giờ đã tê không còn cảm giác, nhưng hắn không động đậy mà chỉ lặng lẽ nhìn Yến Tư Không, dung nhan tuấn tú đang ngủ say không chút đề phòng kia tựa như mang theo cả sự yên bình khiến thời gian dừng lại.
Phong Dã nhìn đến nhập thần, chờ khi hắn bừng tỉnh hoàn hồn thì lại chợt cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, không nói thành lời. Hắn không nhịn được đưa tay ra, vén một lọn tóc Yến Tư Không lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cũng không biết qua bao lâu, mí mắt Yến Tư Không mới khẽ run, có dấu hiệu thức tỉnh.
Phong Dã liền vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Yến Tư Không mở mắt ra, cái đầu tiên thấy được chính là một cái cằm thật nhọn, y ngẩn người, chợt bật dậy, chỉ thấy Phong Dã y phục xốc xếch đang nằm trên giường mình.
Yến Tư Không ảo não vỗ mặt mình một cái, sau đó đẩy đẩy Phong Dã: "Thế tử, thế tử?"
Phong Dã mở mắt, mờ mịt nhìn y.
"Thế tử, dậy đi, chúng ta đều uống nhiều rồi."
Phong Dã lười biếng đáp: "Đã uống nhiều thì sao phải dậy?" Hắn thả lỏng cánh tay đã đau đến tê dại, tựa hồ định tiếp tục nằm trên giường.
Yến Tư Không dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ ngươi định nằm trên giường cả ngày à?"
"Có gì không thể chứ."
"Cái này ra thể thống gì."
"Thể thống là thứ gì thế?" Phong Dã ngáp một cái.
"Vậy thế tử nghỉ ngơi cho khỏe đi." Vừa nói Yến Tư Không vừa định đứng dậy.
Thế nhưng Phong Dã lại vồ lấy y, bá đạo nói: "Ta không dậy được thì ngươi đừng hòng dậy."
Yến Tư Không ngạc nhiên đáp: "Đây là đạo lý gì chứ?"
"Đạo lý đãi khách đó." Phong Dã nhếch môi cười một tiếng: "Là ngươi mời ta trước, vậy ngươi phải hết lòng hiếu khách đi."
Yến Tư Không đành chịu: "Nằm trên giường thì hết lòng hiếu khách kiểu gì chứ?"
Phong Dã chợt kéo y về phía mình, dán lên lỗ tai y nói: "Ngươi có thể hầu hạ mà."
Yến Tư Không đẩy Phong Dã ra: "Thế từ đừng nói giỡn, ngươi có đói bụng không? Ta bảo A Lực làm chút đồ ăn."
"Sao ngươi chẳng thú vị như hồi nhỏ nữa thế." Phong Dã bĩu môi: "Khi đó ngươi dạy ta chơi cái này cái kia, mỗi ngày một trò."
Trong lòng Yến Tư Không nghĩ, mấy cái trò chơi kia đều là Nguyên Nam Duật dạy chứ thuở nhỏ y vốn chỉ biết học.
Phong Dã ngồi dậy: "Ngươi đừng ở đây nữa, phá cái nhà này đi rồi đến chỗ ta, mang cả tên người làm của ngươi đi."
"Đa tạ ý tốt của Thế tử, việc này không ổn."
"Có gì mà không ổn, Phong phủ rất lớn, không thiếu phòng cho ngươi đâu."
Yến Tư Không nhàn nhạt đáp: "Ta ở đây đã thoải mái rồi, đa tạ ý tốt của thế tử." Y thân là triều thần, dầu gì cũng không thể đi ăn nhờ ở đậu, huống chi, y có rất nhiều bí mật, thân với người ta quá mức sẽ gặp nhiều bất tiện.
"Ngươi sợ Phong Hồn à?" Phong Dã trêu chọc.
Yến Tư Không trung thực đáp: "Sợ."
"Vậy ta bảo nó tránh xa ngươi ra một chút."
Yến Tư Không chỉ cười không nói gì.
Chợt Phong Dã giận tái đi: "Sao ngươi lúc nào cũng cự tuyệt ý tốt của ta? Năm đó ta bảo ngươi đến Đại Đồng với ta, nếu ngươi đáp ứng đã không phải trôi giạt đầu đường như thế."
Yến Tư Không chậm rãi đáp: "Chuyện thế gian này chưa bao giờ hoàn toàn như ý nguyện, thế tử được trời ưu đãi, sợ rằng không hiểu đâu."
"Ngươi..." Rồi Phong Dã đẩy y ra, xoay mình xuống giường.
Yến Tư Không cũng đứng dậy theo: "Thế tử giận à?"
"Đúng." Phong Dã mạnh mẽ bỏ lại một từ, đi về phía cửa.
Yến Tư Không đuổi theo, y ngăn trước người Phong Dã, cười nói: "Sao ngươi vẫn giống hồi nhỏ thế, động chút là giận."
"Sao ta lại giống hồi nhỏ chứ." Phong Dã cao cao tại thượng nhìn y: "Ngươi mới giống hồi nhỏ ấy, động chút là chọc ta giận."
Yến Tư Không cười hì hì.
Phong Dã hừ một tiếng: "Còn nhỏ ngươi đã có bản lĩnh chọc ta giận, vừa thấy mặt đã đánh ta, hại phân ngựa dính vào tóc ta phải tắm cả ngày mới sạch được."
Yến Tư Không nhịn cười: "Thế tử điện hạ vẫn thù dai thế à."
Trong mắt Phong Dã lóe lên tinh quang, hắn chợt bắt lấy tay Yến Tư Không, dùng một tay vặn người y lại.
Yến Tư Không kêu lên: "Điện hạ..."
Phong Dã trêu: "Nhắc đến đây ta mới nhớ, lúc ấy ngươi đánh ta, cha ta bảo ta chăm chỉ tập võ để sau này nhất định phải đòi lại."
Yến Tư Không cắn răng đáp: "Giờ ta nào phải đối thủ của điện hạ, a..."
Phong Dã vội vàng buông tay, dìu y: "Đau lắm hả?"
Yến Tư Không cười khổ: "Thư sinh như ta, điện hạ đại nhân đừng chấp với tiểu nhân, bỏ qua cho tại hạ đi."
"Thư sinh?" Phong Dã nhíu mày: "Tiết bá từng thăm dò công phu của ngươi rồi, ngươi giả bộ với ta làm gì?"
"Chỉ để phòng thân thôi, nếu gặp phải cao thủ, chẳng đủ phòng thân đâu."
Phong Dã làm bộ không nghe ra ý trào phúng trong lời nói kia liền chuyển sang chuyện khác: "Mùng một tháng sau, ta sẽ thiết yến trong phủ để khoan đãi các quan thân thế tộc kinh sư, ngươi cũng phải tới."
"Ừ."
"Còn nữa, sau này tới phủ ta thì cứ tới quang minh chính đại." Phong Dã cười toe toét: "Ngươi muốn gặp ta, không cần phải đi vòng đâu."
Yến Tư Không lại cười đáp: "Được."
-------------------------------------------------
Hôm sau, quả nhiên Phong Dã phát thiệp mời tiệc cho đông đảo quan thần, nói rằng phải tạ tội với những danh sĩ bị từ chối ngoài cửa vì thân thể mình ốm yếu. Phong Dã đã cho nấc thang thì người được mời tất nhiên phải thuận thế xuống, dạ tiệc ở Phong phủ nhất thời trở thành đề tài nóng nhất ở kinh sư mấy ngày gần đây.
Yến Tư Không không nói mình được mời vì sợ bọn Lương Tùy hỏi lung tung, huống chi y còn phải chuẩn bị chuyện quan trọng hơn, đó là giảng bài cho Thái tử Mộc.
Buổi học đầu tiên, trời chưa sáng y đã thức dậy. Lúc chờ ở Đông Cung, trời mới chỉ tờ mờ sáng.
Thái tử Mộc cũng không để y chờ lâu, thậm chí còn mời y dùng bữa sáng cùng mình.
Yến Tư Không từ chối: "Thần không dám vượt quyền, thỉnh điện hạ dùng bữa trước."
"Tiên sinh cần gì phải khách khí." Trần Mộc vỗ ghế bên cạnh một cái: "Ngồi đi."
Yến Tư Không từ chối hai ba câu mới ngồi xuống.
"Tiên sinh dùng điểm tâm chưa"
"Không kịp dùng."
"Vất vả cho tiên sinh rồi." Trần Mộc chủ động gắp một miếng thịt cho Yến Tư Không rồi bỏ vào trong bát y: "Tiên sinh ăn no mới chú tâm giảng bài cho ta được."
"Tạ điện hạ." Trong lòng Yến Tư Không có phần tán thưởng tiểu thái tử này, hẳn đã nhìn thấu nhân tình ấm lạnh nơi hậu cung này nhiều năm nên hắn cực kỳ hiểu chuyện, nếu ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, có lẽ sẽ là một minh quân.
"Hôm qua là giờ Thẩm tiên sinh dạy ta, hắn giảng rất khá, là người nghiêm túc." Trần Mộc nói.
"Thẩm đại nhân là người uyên bác, xuất chúng, điện hạ lại thông minh hơn người, chỉ cần chăm chỉ học hành, học vấn tất phát triển vượt bậc."
Trần Mộc gật một cái, hắn cười nhạt nhìn về phía Yến Tư Không: "Nghe nói trên kinh diên, tiên sinh dạy không thua Thẩm tiên sinh, mà phụ hoàng còn thích ngươi hơn."
Yến Tư Không chắp tay đáp: "Vi thần hổ thẹn, có lẽ bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc nên mệt mỏi, vi thần kể chút chuyện thú vị mới có được cảm tình của long nhan, chỉ vậy mà thôi."
Trên mặt Trần Mộc thoáng qua tia châm chọc, Yến Tư Không không xác định mình có phải nhìn lầm rồi hay không, chỉ là Trần Mộc không nói gì nữa.
Lúc giảng bài, Yến Tư Không vẫn dùng phong cách trước sau như một của y, liên tục chọc cho tiểu thái tử cười to sảng khoái, nhưng vẫn không mất đi sự nghiêm túc. Từ nhỏ được nghe cha mình giảng ở trường tư, cha y là người hài hước dí dỏm nên dạy ở tư thục tiếng đồn vang xa tám thôn mười dặm xung quanh, có lẽ bởi vậy mà mỗi lần y giảng bài, vô luận là cho hoàng đế, thái tử, hay chỉ là dạy tiểu đồng để kiếm sống thì đều dạy giống như tiếp tục tài học của cha y.
Buổi học sáng kết thúc, Trần Mộc không khỏi tán dương: "Tiên sinh giảng rất hay, thú vị hơn bất kỳ ai giảng, học vấn nhiều chứ không ít."
Yến Tư Không cười đáp: "Có thể giúp thái tử hiểu biết thêm, vi thần đã cực kỳ may mắn rồi."
"Với tài tình của tiên sinh, sao lại không vào tam bảng chứ?"
"Những người cùng khoa thi với thần đều đầy bụng kinh luân, vi thần không tính là gì cả."
"Ta không nghĩ thế, nếu tiên sinh giảng bát cổ khô khan vô vị muốn chết kia sẽ tất trúng tam giáp. Nhưng giảng như vậy, tiên sinh sẽ không thể đưa ra phong phú quan điểm của nhân dân, giảng bài cũng không thú vị như thế, tiên sinh quả là kỳ tài."
Yến Tư Không khiêm tốn đáp: "Điện hạ quá khen rồi, vi thần sợ hãi."
Nhắc tới đây, trong lòng Yến Tư Không đành thở dài một hơi.
Từ khi Hán Vũ đế phế truất các trào lưu tư tưởng, độc tôn nho thuật tới nay thì thời đại Xuân Thu Chiến quốc bách gia Chư Tử * huy hoàng kia liền một đi không trở lại nữa. Công danh trở thành lối ra duy nhất cho người có học, muốn công danh cũng chỉ có thể đọc tứ thư ngũ kinh, vì vậy đời sau, loại tư tưởng mỗi người một vẻ dần lâm vào suy tàn, bị quét vào xó xỉnh không xứng với nơi thanh nhã giờ đây.
*Thời Xuân thu Chiến quốc, xã hội trong thời kỳ thay đổi lớn đã sản sinh ra trường phái tư tưởng đủ loại, như Nho, Pháp, Đạo, Mặc...Họ viết sách giảng dạy, cùng nhau tranh luận, làm nảy sinh cảnh tượng phồn thịnh trong học thuật, hậu thế gọi là thời kỳ Bách gia tranh minh.
Hồi còn nhỏ y từng một lòng chuyên tâm với đạo Khổng Mạnh nhưng sau khi lớn lên bởi vì tài học hơn người nên mới có thời gian đọc một vài 'tạp sách, tà thư', mà sự thay đổi lớn thời niên thiếu đã phá hủy tất cả những gì y tin chắc trong quá khứ, cho y mười năm lưu lạc để y thấy được nhân gian chân chính là thế nào, nếu nói đến ích lợi duy nhất khi trải qua cơn ác mộng kia thì đó chính là vượt khỏi giới hạn tư tưởng lúc trước, cho y cái suy nghĩ cực kỳ 'đại nghịch bất đạo' , cho y biết dùng hành động để mở mang kiến thức cho vương triều mục nát này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top