Chương 9 + 10


Chương 9:

Mặc dù Phong Dã lệnh cho Nguyên Tư Không đến dịch quán, nhưng trong lòng Nguyên Tư Không vẫn thấp thỏm, không dám tự ý quyết định nên y liền đến hỏi Nguyên Mão.

Hiện tại Nguyên Mão đã có thể xuống được giường nhưng miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn nên ngồi rất bất tiện. Thời điểm y đến cũng đúng lúc Nguyên Mão chuẩn bị ra ngoài.

"Cha, vết thương của người còn chưa khỏi hẳn, người định đi đâu?"

"Ta không có gì đáng ngại. Hôm nay, hỏa thương mà phủ Đại Đồng tặng cho Liêu Đông đến, ta phải đi cùng với Tổng đốc đại nhân để thử nghiệm."

Hai mắt Nguyên Tư Không trợn tròn : "Hỏa thương? Lẽ nào là hỏa thương đơn binh?"

"Đúng vậy."

Hoả thương là một cái ống được lắp vào đạn đá, đạn chì hoặc đạn sắt, và dùng thuốc nổ để bắn. Đại bác được coi là một hỏa thương lớn, nhưng nó quá cồng kềnh và thường chỉ được sử dụng khi thành chiến, nhưng hỏa thương đơn binh thì lại khác, các tướng sĩ có thể cầm nó trong tay, chuyên trị kỵ binh, là phát minh của quân Phong gia mà bọn họ đã nghe đồn từ lâu.

Nguyên Tư Không vui vẻ nói: "Hay quá! Vậy là chúng ta có hỏa thương rồi!"

Nguyên Mão cũng mỉm cười: "Tĩnh Viễn vương dùng năm trăm hỏa thương để đổi lấy hai ngàn chiến mã của chúng ta!"

"Nhưng không ai trong chúng ta biết cách sử dụng nó."

"Tĩnh Viễn vương sẽ tự cho người đến dạy chúng ta! "

" Cha, Không nhi có thể đến xem không? " Nguyên Tư Không năn nỉ, y muốn được nhìn thấy vũ khí lợi hại tiếng tăm đó một lần.

"Vài ngày nữa." Nguyên Mão nói: "Sao con không đến trại ngựa?"

Lúc này Nguyên Tư Không mới nhớ tới lý do y đến tìm Nguyên Mão: "Cha, tiểu điện hạ cho gọi con đến dịch quán của nó!"

"Tại sao?" Nguyên Mão cau mày. Hiển nhiên ông đang lo lắng Phong Dã không chịu tha cho Nguyên Tư Không.

"Tiểu điện hạ đã đến trại ngựa hai ngày liên tiếp, tìm con... "

"Tìm con làm cái gì?"

Nguyên Tư Không gãi đầu, không chắc chắn nói : "Không nhi cảm thấy, có thể là nó đến tìm con chơi."

Nguyên Mão sửng sốt, chợt cười: "Từ nhỏ tiểu điện hạ đã lớn lên ở quân doanh, có lẽ đây là lần đầu tiên nó gặp người hợp tuổi, nếu nó đã cho gọi con thì con nên đi đi, đừng gây gổ với nó!"

"Hài nhi hiểu, chỉ là sợ rằng không giúp được Từ bá ở trại ngựa."

"Hắn sẽ tự thêm người, không cần con phải lo lắng, con cứ đi đi."

"Vâng."

Lúc này Nguyên Tư Không mới yên lòng đến dịch quán.

———————————————–

Đến cửa dịch quán rồi, y còn chưa tìm lính gác để thông báo thì thị vệ kia đã kéo y vào trong: "Công tử của Nguyên đại nhân phải không? Cuối cùng ngài cũng tới, từ sáng sớm tiểu điện hạ đã hỏi ngài."

Nguyên Tư Không hiểu ý cười trừ.

Bước vào phòng, chỉ thấy Phong Dã đang ngồi trên ghế bành lớn, lắc lắc hai chân, hất cằm nhìn y.

Nguyên Tư Không quỳ xuống: "Thảo....Tư Không bái kiến tiểu điện hạ."

"Đứng lên đi." Vừa nói Phong Dã vừa nhảy khỏi ghế bành, đi tới trước mặt Nguyên Tư Không.

Nguyên Tư Không đứng dậy.

Phong Dã kéo tay áo y: "Đi với ta." Trên mặt Phong Dã mang theo vẻ vui mừng không để Nguyên Tư Không nhìn thấy.

Hai người bước vào trong sương phòng, Phong Dã liền lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Nguyên Tư Không : "Thoa đi."

"Đây là ..."

"Thuốc cao trị thương, ta xin của phụ thân đấy."

" Tạ ơn tiểu điện hạ ! " Nguyên Tư Không nhận lấy. Trong mắt y bây giờ Phong Dã không chỉ đẹp mà còn đáng yêu nữa.

"Ngươi mau thoa lên đi!" Phong Dã sợ y lại lằng nhằng liền giật luôn chiếc bình sứ nhỏ: "Ta thoa cho ngươi, cởi y phục đi."

"Đêm qua lúc về ta đã thoa thuốc trị sưng rồi."

"Thuốc cao này cực tốt, đừng nói nhảm nữa, ngươi thoa nó đi."

"Được rồi." Nguyên Tư Không không thể làm gì khác hơn là cởi áo ra.

Phong Dã thấy trải dài từ gáy đến giáp vai y đều bị tím bầm sưng vù, nó liền khẽ cau mày, lấy ra một ít thuốc cao rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Trong nháy mắt thuốc kia thấm nhuần vào da, lạnh như băng ngay cả khi than trong phòng đã sớm được đốt. Nguyên Tư Không vẫn không tránh khỏi mà run cầm cập.

Phong Dã muốn nói gì đó lại thôi, cái miệng nhỏ nhắn của nó mím chặt.

Qúa trình bôi thuốc hoàn tất, Nguyên Tư Không nhanh chóng mặc quần áo vào.

Phong Dã liền bĩu môi: "Nam nhi Liêu Đông, sợ lạnh cái gì?"

Nguyên Tư Không lẩm bẩm: "Nhưng ta vẫn sợ."

Phong Dã ném thuốc cao vào ngực y: "Mang về đi, dù sớm hay muộn vẫn phải thoa một lần."

"Tạ tiểu điện hạ."

Phong Dã ngồi bên cạnh, không nói lời nào mà chỉ trợn to đôi mắt đen láy linh lợi nhìn y.

Điều đó khiến trong lòng Nguyên Tư Không không khỏi buồn cười. Thời điểm y mới đến Nguyên gia, Nguyên Nam Duật vẫn còn sợ người lạ, không dám chủ động chơi với y, ánh mắt Phong Dã lúc này giống hệt như của Nguyên Nam Duật lúc đó.

Nguyên Tư Không vừa định mở miệng, lại thấy Phong Dã cũng há miệng ra, hai người không hẹn mà cùng 'a' một tiếng, rất buồn cười.

Nguyên Tư Không vội nói: "Tiểu điện hạ có gì phân phó?"

Phong Dã buồn bực đáp: "Ngươi nói trước đi."

"À, phủ Đại Đồng là nơi như thế nào?"

"Ừm ... Mùa đông thì khá lạnh nhưng mùa hè lại rất mát mẻ. Mơ của Đại Đồng cực ngọt. Vào mùa thu, hoa cúc nở khắp nơi. Mì thịt dê ở Đại Đồng ăn ngon nhất, ta thường hay ăn..." Phong Dã khua tay múa chân: "Một tô như này này."

Nguyên Tư Không nghe kể mà khao khát: "Thật sự muốn đến Đại Đông xem thử."

"Vậy Liêu Đông có gì?"

"Liêu Đông có núi, có rừng, có tuyết dày ba thước. Đến mùa đông, hoa bạc điểm đầu ngàn cây. Chỉ là, giữa đông không có gì ngon nên thỉnh thoảng cha ta thường lên núi săn bắn."

Phong Dã liếc y: "Mùa đông các ngươi sẽ không ăn ngựa chứ."

Nguyên Tư Không nhanh chóng giải thích: "Chúng ta không ăn ngựa!"

Phong Dã cười khẩy, Nguyên Tư Không liền ngẩn ra rồi cũng cười theo, khoảng cách hai người dường như đã thu hẹp hơn không ít.

Đôi mắt Phong Dã lóe lên ánh sáng kì dị: "Ta chưa từng đi đâu ngoài Đại Đồng. Liêu Đông là nơi thứ hai ta đến. Nghe nói phương Nam không có tuyết, cá còn dài, lớn hơn cả ta, lúc hoa quế nở là hương ngào ngạt cả thành, sóng biển dập dờn mà cao tận mấy thước, rồi có một ngày ta sẽ đặt chân đến xem."

Trong lòng Nguyên Tư Không cũng khao khát: "Tiểu điện hạ lớn thêm vài tuổi nữa là có thể du ngoạn khắp nơi."

Phong Dã lắc đầu một cái: "Giặc Hồ còn chưa diệt, sao ta có thể an lòng vui chơi, ta muốn phụ tá cha huynh, giúp giang sơn Đại Thịnh trăm năm thái bình."

Nguyên Tư Không cảm động, chân thành nói: "Tiểu điện hạ lòng mang thiên hạ, là phúc của vạn dân."

Phong Dã cười tự đắc.

"Nghe nói tiểu điện hạ lớn lên trong doanh trại?"

"Ừ...cũng không hoàn toàn là vậy."

Nguyên Tư Không tò mò nhìn nó.

"Nương ta sinh ra ta thì không đủ sữa nên phụ thân tìm một con sói mẹ tới nuôi ta. Một đêm nọ, quân địch thừa dịp sương mù tập kích trại doanh, trong lúc hỗn loạn, sói mẹ bèn mang ta đi, ta sống chung với bầy sói ở trên núi ba năm, cho đến khi phụ thân tìm được ta."

Nguyên Tư Không líu lưỡi không nói nên lời. Y không dám tin thật sự có người có thể sống chung với sói, hơn nữa còn là một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn trong tã. Y sững sờ đến nói lắp: "Đây, quả là một huyền thoại đấy ..."

Phong Dã nhún vai một cái, đáp: "Chúng coi ta như sói, ta cũng cho rằng mình là sói, đến năm tuổi mới mở miệng nói chuyện."

"... Nương ngươi khẳng định đã rất nhớ ngươi."

Vẻ mặt Phong Dã ảm đạm đi vài phần: "Ta chưa từng gặp nương, sau khi ta mất tích, bà liền buồn bực không vui, không bao lâu liền..."

Nguyên Tư Không hiểu rõ nỗi đau mất người thân. Y nhẹ giọng nói: "Nương ngươi ở trên trời luôn dõi theo ngươi. Ngươi sống tốt, bà liền vui vẻ."

Phong Dã trầm lặng gật đầu một cái.

"Vậy... ngươi thực sự nghe hiểu được ngôn ngữ của loài sói?"

Phong Dã cười toe toét, "Hiểu chứ, ta đã nuôi rất nhiều sói ở phủ Đại Đồng ..."

"Lang nhi của ta!" Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi lớn cực kỳ nội lực.

"Phụ thân." Phong Dã lớn tiếng đáp. Nó ngoắc ngoắc tay với Nguyên Tư Không, "Cha ta trở lại, đi thôi."

Nguyên Tư Không vừa kính lại vừa sợ Tĩnh Viễn vương nên không dám gặp hắn.

Phong Dã nhìn thấu tâm tư y: "Sợ cái gì." Rồi tiến lên kéo y đi.

Phong Kiếm Bình có phần bất ngờ khi thấy Nguyên Tư Không, hắn nhìn sang Phong Dã liền hiểu mà buồn cười.

Phong Dã làm bộ không nhìn thấy, Nguyên Tư Không thì quỳ xuống dập đầu như quy củ.

"Đứng lên đi." Phong Kiếm Bình nói, "Ta vừa gặp cha ngươi. Ông ấy đi thử nghiệm hỏa thương với Lý đại nhân và Hàn tướng quân. Sao ngươi không đi?"

"Bẩm điện hạ, thảo dân vẫn còn nhỏ, không thể tham dự chuyện quan trọng bực này."

Phong Kiếm Bình cười: "Ta nghe nói lúc chín tuổi ngươi đã đỗ Tú Tài, còn nhỏ mà tâm không hề nhỏ a."

Phong Dã kinh ngạc nhìn Nguyên Tư Không.

"Đều nhờ công của gia phụ, thảo dân chỉ học máy móc, may ra trúng được mà thôi."

"Cử sĩ là từ thực tài, lấy đâu ra may mắn. Tương lai sẽ có một ngày, ngươi khảo thủ công danh, nói không chừng chúng ta còn là quan cùng triều." Phong Kiếm Bình nhếch môi: "Hậu sinh khả úy mà."

"Điện hạ coi trọng rồi."

Phong Kiếm Bình cười. "Được rồi, không trêu ngươi nữa. Hiếm khi Lang nhi nhà ta gặp được bạn hợp tuổi, ngươi không phải quan tâm gì đến thượng hạ tôn ti đâu, cũng không cần gọi nó là tiểu điện hạ, cứ chơi vui là chính."

"Vâng."

Khuôn mặt Phong Dã lộ ra vẻ vui mừng.

"Lang nhi ! "

"Phụ thân."

"Hôm nay đã thuộc binh thư chưa?"

"Rồi ạ!"

Phong Kiếm Bình vỗ cái đầu nhỏ của nó một cái: "Hôm nào phụ thân cũng hỏi con một câu, nếu hôm nay con trả lời được, phụ thân liền dẫn các ngươi đi xem hỏa thương, thế nào?"

Hai mắt Phong Dã sáng lên: "Hoả thương ! Phụ thân, mau kiểm tra con!"

Phong Kiếm Bình suy nghĩ một lúc: "Hai quân giao chiến ở đất mình sẽ thế nào?"

"Đất của mình..." Phong Dã suy ngẫm, "Giao chiến ở đất mình là tự mình đánh người của mình, không dễ chiến."

"Sao lại không dễ chiến?"

"Sĩ tốt gần nhà sẽ lưu luyến vợ con, không muốn liều chết để rồi rút lui thành quy phục địch."

"Nếu địch nhất định muốn chiến?"

Phong Dã chớp mắt, liều mạng suy nghĩ, trên trán đã rịn mồ hôi.

Nguyên Tư Không đứng sau Phong Kiếm Bình, gấp đến độ phải dùng khẩu hình nói: "Cố thủ không xuất, không chiến nhiều lần." Từ lâu y đã say mê hỏa thương, sao cũng muốn đi xem liền hận không thể đáp thay cho Phong Dã.

Phong Dã ngay lập tức nghĩ ra: "Địch chiến ta không chiến, địch công ta thủ sẽ làm lung lay lòng quân. Nếu không thành vẫn có thể thủ nhưng không được chiến, lúc địch nghỉ ngơi dưỡng sức thì mai phục, đánh một trận quyết định."

Phong Kiếm Bình quay đầu nhìn Nguyên Tư Không một cái, Nguyên Tư Không liền vội vàng cúi đầu xuống, bộ dáng khôn ngoan.

Phong Dã thì lo lắng nhìn Phong Kiếm Bình.

Phong Kiếm Bình cũng không vạch trần, hắn liền đứng lên: "Đi, ta đưa Lang nhi của ta đi xem hỏa thương."

"Oa!" Phong Dã vui vẻ ôm lấy eo Phong Kiếm Bình.

Trên mặt Nguyên Tư Không cũng hiện lên vẻ phấn khích.

Chương 10:

Khi họ đến sân luyện binh thì các tướng sĩ đang tập hỏa thương.

Chỉ thấy một hàng bia hướng mặt về phía trước, các tướng sĩ thì giơ hỏa thương, nhắm bắn. Đạn đá bên trong ống đồng bắn ra, có bia bị xuyên, có bia bị hụt, rồi sau đó là đổ ào ào xuống, uy lực không tầm thường.

Phong Kiếm Bình nói với Phong Dã: "Hỏa thương này hiệu quả trong phạm vi gần ba mươi trượng, tốt nhất là hơn hai mươi trượng, càng xa càng không chính xác."

Mọi người thấy Phong Kiếm Bình đến liền rốt rít thi lễ.

Nguyên Mão định quỳ xuống nhưng Phong Kiếm Bình lại vẫy tay ngăn lại: "Nguyên Mão, thân thể ngươi bất tiện, miễn lễ đi."

"Tạ điện hạ. " Nguyên Mão vừa khom người, vừa dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Nguyên Tư Không, Nguyên Tư Không liền nhe răng cười cười.

"Lý đại nhân, Hàn tướng quân." Phong Kiếm Bình đáp lễ Hàn Triệu Hưng và Lý Bá Duẫn.

"Sao điện hạ đi rồi còn trở lại thế?"

"Tiểu nhi nhà ta đòi xem hỏa thương nên ta mang nó tới mở mang kiến thức..." Phong Kiếm Bình nói: "Làm một phát nữa xem nào."

Các binh sĩ tuân lệnh liền lắp hỏa dược vào, châm lửa, nhắm ngay cái bia mới giơ lên, bắn lần nữa.

Lần này khoảng cách gần hơn, tiếng hỏa thương đoàng đoàng vang động run cả màng nhĩ người ta, chân cũng theo đó mà rung nhè nhẹ, chỉ thấy những viên đạn đá kia đã bắn thủng tấm bia thành trăm ngàn lỗ, làm người ta không thể không liên tưởng nếu xác thịt mà chịu sức đánh này sợ là không chết cũng tàn tật.

Bàn tay Phong Kiếm Bình khẽ lay bờ vai nhỏ gầy của Phong Dã, hắn cười nói: "Lang nhi, có sợ không?"

Phong Dã liền hỏi ngược lại: "Có gì phải sợ?"

Lý Bá Duẫn vuốt râu một cái, nịnh nọt: "Tiểu điện hạ xứng đáng là tương môn hổ tử, tuổi nhỏ mà đã có khí phách như thế, quả là nhân tài trời sinh."

*Tương môn hổ tử: cha chú có tài, con cháu cũng bất phàm; cũng chỉ con em về sau không làm nhục đời trước

Phong Kiếm Bình ha ha cười to: "Lý đại nhân quá khen rồi, tính tình nó vẫn còn trẻ con, vẫn chưa biết cái gì gọi là sợ."

"Không sợ là tốt." Hàn Triệu Hưng vội vàng tiếp lời: "Người gan dạ phải không sợ."

Phong Kiếm Bình cúi đầu nhìn Phong Dã còn ngây thơ, cười nhạt: "Người gan dạ có thể không sợ nhưng người làm tướng không thể không sợ."

Hàn Triệu Hưng cười ngượng, có phần lúng túng.

Nguyên Tư Không lẳng lặng nhìn Hàn Triệu Hưng, trong lòng tràn đầy khinh thường. Chính kẻ trước mắt này, là người đã vứt bỏ Kình Châu – Cánh cửa của Liêu Bắc, sở trường là vuốt mông ngựa cũng chẳng xong, quả nhiên như y tưởng tượng, không thể trọng dụng.

Phong Dã liền kéo tay áo Phong Kiếm Bình: "Phụ thân, con có thể thử hỏa thương không?"

"Không thể, sẽ làm con bị thương."

Phong Dã 'vâng' một tiếng, có chút thất vọng.

"Nhưng người cho bọn họ biểu diễn lần nữa đi, nếu tướng sĩ Liêu Đông biết cách sử dụng hỏa thương thì có thể ngăn được thiết kỵ người Kim đó."

Các binh sĩ lại biểu diễn một lần nữa.

Thuộc hạ bên cạnh Phong Kiếm Bình thì giảng giải cho các tướng lĩnh Liêu Đông.

Nguyên Tư Không nhìn đến nhập thần liền đột nhiên xen vào một câu: "Thời gian thay hỏa dược quá dài."

Mọi người sửng sốt, Nguyên Mão bèn thấp giọng mắng: "Vô lễ."

Nguyên Tư Không liền lật đật quỳ xuống: "Thảo dân lỗ mãng."

Phong Kiếm Bình cười nói: "Không sao, trời lạnh, đừng động chút là quỳ, đứng lên đi."

Lúc này Nguyên Tư Không mới đứng lên.

Phong Kiếm Bình nói: "Tư Không, nói thử."

"Thảo dân thấy các tướng sĩ lắp hỏa dược cần khá nhiều thời gian, nhanh hơn thì cũng chỉ nhắm nhanh bắn nhanh hơn được thôi, tầm bắn hữu hiệu của hỏa thương tầm ba mươi trượng thì các tướng sĩ chỉ có thể bắn tối đa hai lần là vó ngựa đã đến trước mắt."

"Không sai, ngươi nhìn cái là thấy được khuyết điểm của hỏa thương." Phong Kiếm Bình hài lòng gật đầu: "Cho nên khi sử dụng hỏa thương, phải huấn luyện binh lính tốc độ thay hỏa dược. Hỏa thương có thể ngăn cản được kỵ binh tiên phong nhưng ở trên chiến trường phải điều phái linh hoạt mới có thể ngăn được địch."

Nguyên Tư Không nhìn mấy tấm bia ngã trái ngã phải kia liền rơi vào trầm tư, có lẽ cách nhanh hơn là phát huy uy lực hỏa thương lên mức cao nhất.

Khác với đội kỵ binh du mục kiêu dũng thiện chiến thì con dân Trung Hoa sinh ra và lớn lên nhiều ở vùng bình nguyên, khi dẫn quân thường lấy bộ binh làm chủ, mà bộ binh so với kỵ binh lại như trứng chọi đá, cho nên để chống lại kỵ binh man di kia, trăm ngàn năm qua vẫn là chướng ngại chủ yếu của chính quyền Trung Nguyên mỗi khi đối mặt với chiến tranh.

Nguyên nhân như vậy mới khiến bỏ đi bảy châu Liêu Bắc trở thành mối họa ngàn thu, không còn nguy hiểm để bảo vệ các tướng sĩ Liêu Đông nữa đã đưa họ đối mặt thật sự với kỵ binh đánh vào trên bình nguyên ngàn dặm.

Phong Dã lặng lẽ đến bên cạnh Nguyên Tư Không, nhỏ giọng nói: "Ngươi thật sự chín tuổi đã thi Đồng à?"

Nguyên Tư Không gật đầu một cái. Năm đó cha y đánh cược với một tên cống sĩ đồng hương, vốn chỉ là đùa giỡn trong lúc tiệc rượu, chẳng ai nghĩ tới y thật sự có thể trúng, trong lúc nhất thời bởi vì số lượng người ta mang theo đủ loại các mục đích tới bái yết nhiều đến tưởng chừng như sắp giẫm nát cái bậc cửa nhà họ đã khiến cha y phải nghiêm túc yêu cầu y trong vòng mười năm không được phép thi Hương.

"Vậy sau này ngươi muốn làm quan à."

Nguyên Tư Không gật đầu lần nữa, đôi mắt xinh đẹp xa xăm lại không mất đi phần linh động, tỏ rõ chí lớn của y.

Phong Dã dùng hàm răng nhỏ trắng sứ cắn môi một cái, cười cười: "Ngươi ta một văn một võ, há chẳng phải có thể làm nên việc lớn hay sao."

Nguyên Tư Không cũng cười. Y biết mình tài hoa hơn người, nhưng vì ăn nhờ ở đậu nên y không chút nào dám kiêu căng, nhưng Phong Dã thì lại dám, xuất thân tôn quý của nó cho nó dám nghĩ, dám nói, dám làm, khiến y cực kỳ hâm mộ.

——————————————————–

Hôm sau, quan hệ hai người đã thân hơn rất nhiều. Cái câu 'trẻ con nhà nào' của Phong Kiếm Bình nói rất đúng, bọn họ đã sớm quên mất chuyện đánh nhau trong đống bùn phân rồi.

Nguyên Tư Không phải đến trại ngựa làm việc mà Phong Dã cũng thích trại ngựa thế nên hôm nào hai người cũng ở trại ngựa chơi, Nguyên Tư Không rất rõ, chơi cùng với Phong Dã quan trọng hơn nhiều chuyện xem ngựa.

Ngày hôm đó, Nguyên Tư Không mang Phong Dã tới một chuồng ngựa mà thần bí nói: "Hôm nay có trò vui."

Trước mắt Phong Dã liền sáng lên: "Có gì chơi vui thế?"

"Ngựa mẹ sắp sinh ngựa con, ngươi muốn xem không?" Mặt Nguyên Tư Không tràn đầy kích động.

"Xem chứ!" Phong Dã vui vẻ đáp: "Nhưng sinh thế nào?"

"Hiện tại thì nói làm sao được, ngươi thấy là biết ngay!" Rồi Nguyên Tư Không kéo Phong Dã vào chuồng ngựa.

Chỉ thấy một con ngựa mẹ nằm trên đất, lỗ mũi không ngừng phát ra tiếng hừ nhẹ, tứ chi quẫy đạp gẩy gẩy đống cỏ, hai người trông ngựa thì đang vây quanh nó đỡ đẻ.

Hai người xích lại gần, Phong Dã có phần khẩn trương.

Nguyên Tư Không cẩn thận nhìn: "Thời gian mang thai của ngựa mẹ không khác nhiều với con người, thường thì một năm chỉ có thể sinh một lần nhưng đẻ ra lại không dễ dàng gì."

Đang nói thì một người đỡ đẻ trợ lực, người còn lại bắt đầu lấy ngựa con ra ngoài.

Phong Dã nhất thời lại nghĩ tới chuyện Nguyên Tư Không làm lúc xem ngựa cho nó, nó liền nhíu mày lại, chán ghét nói: "Cũng chui ra từ chỗ kia? Thật buồn nôn."

Nguyên Tư Không sửng sốt, ngay sau đó là ha ha cười lớn.

Phong Dã xấu hổ: "Nguyên Tư Không ngươi cười cái gì!"

Nguyên Tư Không liền kéo Phong Dã sang một bên: "Chỗ kia không giống với chỗ này!"

Phong Dã không hiểu: "Không giống chỗ nào?"

"Ngựa đực không giống với ngựa cái."

Phong Dã nhíu mày: "Rốt cuộc không giống chỗ nào."

Nguyên Tư Không không nghĩ tới Phong Dã lại đuổi tận không buông như vậy, nhất thời liền quẫn bách, y còn nhỏ, vẫn còn xấu hổ khi đàm luận về sự khác biệt của nam nữ, dù cái đang nói là ngựa.

Người đỡ đẻ tất nhiên nghe hiểu liền không kiềm được mà cười phá lên, Phong Dã cả giận: "Không cho phép!"

Nguyên Tư Không đỏ mặt: "Ngựa cái có thể sinh ngựa con còn ngựa đực thì không thể cho nên không giống nhau."

Phong Dã cái hiểu cái không: "Cho nên lấy vợ phải lấy nữ nhân."

Người đỡ đẻ kia thô bỉ lại lớn gan, thấy Phong Dã còn bé lại không có thị vệ ở bên cạnh liền trêu đùa: "Tiểu điện hạ, tuy nam nhân không thể sinh con nhưng không phải là không thể..." Nói xong lại thấp giọng cười.

Phong Dã bị vòng vo làm cho bối rối liền tức giận: "Ta đi hỏi huynh trưởng ta."

"Không được." Nguyên Tư Không vội la lên: "Ngàn vạn lần ngươi đừng hỏi."

"Tại sao?"

"Dù sao ngươi cũng không nên hỏi, ngươi hỏi là ta sẽ không mang ngươi đi chơi nữa."

Phong Dã bĩu môi: "Không hỏi thì không hỏi."

Nguyên Tư Không cũng không dám để Phong Dã nhìn tiếp, sợ sẽ bị hỏi nhiều vấn đề mà mình khó trả lời bèn dẫn Phong Dã đi cưỡi ngựa.

Ngựa chạy một vòng, Phong Dã liền tự quên sạch chuyện ngựa cái đẻ kia, còn đúng dịp gặp phải Phong Liệp đang huấn luyện ở trại ngựa.

Phong Liệp dẫn mấy tên thân binh so tài trên ngựa, bọn họ tay cầm trường thương, cưỡi ngựa giao chiến. Tiếng vó ngựa lộc cộc xen lẫn với tiếng va chạm binh khí cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân tạo nên hình ảnh của một tiểu chiến trường tranh phong.

Nguyên Tư Không và Phong Dã ngồi ở bên cạnh nhìn đến không chớp mắt.

Khi nghỉ ngơi, Phong Liệp bèn ngồi xuống bên cạnh Phong Dã, vừa uống rượu làm ấm người vừa cười nói: "Dã nhi, đại ca đánh thế nào."

"Đại ca thật oai phong." Phong Dã nói từ trong thâm tâm.

"Lần này trở về, phụ thân liền để ta tự lãnh binh." Trong mắt thiếu niên ánh lên ngọn lửa nhiệt huyết, oai hùng tỏa sáng, giọng hắn tràn đầy hào tình tráng chí.

Phong Dã còn kích động hơn cả Phong Liệp: "Thật sao, đại ca được tự lãnh binh à!"

"Ừ." Phong Liệp dùng sức gật đầu.

Phong Dã chớp mắt một cái, cực kỳ hâm mộ nói: "Đại ca, khi nào đệ mới có thể ra trận giết địch giống huynh?"

Phong Liệp cười: "Chờ đệ...cao hơn con ngựa này." Hắn cưng chiều xoa đầu Phong Dã.

"Khi nào đệ cao hơn con ngựa này?"

"Trước tiên đệ không được kén ăn, phải ăn nhiều rau xanh."

Phong Dã không vui liền nhảy cỡn lên, ưỡn cái ngực nhỏ, lớn tiếng nói: "Đại trượng phu khi ăn phải có thịt giặc Hồ, uống máu Hung Nô, chỉ có thỏ mới ăn rau xanh!"

Nguyên Tư Không không nhịn được phá lên cười.

Phong Dã liền thẹn quá hóa giận: "To gan!"

Nguyên Tư Không đã sớm luôn miệng gọi tục danh của Phong Dã, bây giờ căn bản không sợ nó nữa.

Phong Liệp cũng phá lên cười ha ha.

"Đại ca cũng cười nhạo đệ!" Phong Dã thật sự nổi giận: "Chẳng lẽ Dã nhi sẽ không lớn lên sao, chẳng lẽ Dã nhi trưởng thành rồi vẫn không thể mang binh giết địch à?"

Phong Liệp ôm lấy Phong Dã, để nó ngồi lên chân mình, cười đáp: "Tất nhiên Dã nhi sẽ lớn rồi, khi trưởng thành tất nhiên cũng mang binh giết địch như phụ thân và đại ca, cũng định sẽ thành một đại danh tướng. Nhưng hiện tại đệ phải lớn lên cho thật tốt, chuyên cần đọc binh pháp, chuyên cần luyện võ, hiểu chưa?"

Phong Dã dùng sức gật đầu: "Hiểu ạ!"

Nguyên Tư Không nhìn Phong Dã tuy vẫn còn nhỏ lại cực kỳ kiên định, nghiêm túc mà trong lòng cảm động. Hai nhi tử của Tĩnh Viễn vương đều thâm minh đại nghĩa, lòng mang thiên hạ như vậy. Có quân Phong gia đúng là phúc của vạn dân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top