Chương 6+7


Chương 6:

Xuân mới sắp sang, chúng triều thần bắt đầu lần lượt xin nghỉ phép.

Phong Dã chê nhà Yến Tư Không vắng vẻ, liền đón y và A Lực đến Phong phủ ăn tết.

Người làm Phong phủ không nhiều lắm, nhưng vì chuẩn bị đón xuân nên ai cũng nhiều việc, dõi mắt nhìn chỉ thấy người người bận rộn ở nơi nơi.

A Lực chưa từng ở phủ đệ lớn như vậy nên tùy tiện đi lại một chút trong cái trạch viện to lớn này là lạc đường, hắn muốn hỗ trợ gì đó để không khiến mình thừa thãi nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Yến Tư Không cười nói: "A Lực, ngươi khổ cực cả năm, mấy ngày này cứ coi mình thành khách, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Phong Dã cũng nói: "Đúng vậy, ngươi không cần làm gì đâu, cũng đừng theo chúng ta nữa. Tiết bá, sắp xếp hắn đến phòng khách, chiêu đãi nhiệt tình."

"Vâng."

A Lực ngỡ ngàng rời đi theo Tiết bá.

Yến Tư Không chợt cười hì hì.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta nghĩ, nếu A Lực thấy Hồn nhi, sợ rằng sẽ bị dọa chạy mất."

"Ta bảo Hồn nhi ở trong sân rồi, phần lớn người làm ở phủ đều hơi sợ nó." Phong Dã cười: "Bây giờ ngươi không sợ nó nữa à?"

"Không sợ nữa."

Cùng đi vào sân, quả nhiên thấy Phong Hồn đang lim dim dưới tàng cây. Lớp tuyết mỏng rơi đêm qua vẫn chưa tan, trời còn lạnh như vậy, nhưng nó ỷ vào da lông trên người nên ngủ rất bình yên tự đắc, không khỏi khiến người ta hâm mộ. Hai người mặc áo da dày mà còn hơi run run.

Bọn họ vội vàng vào phòng.

Cửa vừa khép lại, Phong Dã liền đè ngay Yến Tư Không lên tường, mạnh mẽ hôn lên môi y, thưởng thức cẩn thận.

Yến Tư Không không kìm nổi mà nắm tay Phong Dã, nhắm mắt hưởng thụ sự mềm mại và ngọt ngào kia.

Rồi hai người hơi thở hổn hển tách ra, Phong Dã nhẹ giọng hỏi: "Ngươi lạnh không?"

Yến Tư Không lắc đầu, lại cười nói: "Ta là nam nhi Liêu Đông mà, trời thế này không lạnh lắm."

"Nhưng bây giờ ngươi nói chuyện, không còn giọng Liêu Đông nữa?"

"...Ta rời khỏi Liêu Đông đã mười mấy năm rồi, đây là điều khó tránh khỏi."

Phong Dã ôm lấy eo y, thân mật cọ cọ lên gò má lạnh như băng đó: "Mấy ngày nay không gặp ngươi, nhớ muốn chết."

"Sao ngươi thích làm nũng thế nhỉ?" Giọng Yến Tư Không mang theo cưng chiều mà chính y cũng không phát hiện ra.

"Có à?"

"Bây giờ không phải sao?"

"Cũng chỉ với ngươi thôi." Phong Dã vừa dùng răng kéo vạt áo y, vừa ôm y đến giường bên cạnh.

"Phong Dã..."

"Ta muốn ngươi." Hô hấp Phong Dã hơi dồn dập.

Yến Tư Không vỗ lưng hắn một cái, dở khóc dở cười: "Ban ngày mà, làm gì chứ!"

"Ban ngày thì sao." Phong Dã phản đối.

Yến Tư Không lấy tay chống ngực hắn để kéo dài khoảng cách thân trên hai người ra: "Phong Dã, đừng làm rộn."

Phong Dã bĩu môi, chợt cúi đầu xuống, không nặng không nhẹ cắn lỗ tai y: "Buổi tối nhất định không tha cho ngươi."

--------------------------------------------

Một năm hiếm khi được vài ngày rảnh rỗi, Yến Tư Không làm khách quý ở Phong phủ, gần như áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, y đều không từ chối. Đã lâu y chưa được hưởng cái tết thật sự, trước kia y tách biệt hẳn với cái lễ cả nhà đoàn viên, nhưng có Phong Dã ở đây, tất cả mọi thứ lại tự nhiên cực kỳ.

Phong Dã vừa nếm thử sắc dục nên sung mãn cực kỳ, gần như đêm nào cũng đè Yến Tư Không ra điên loan đảo phượng, khiến mấy ngày nay y đi bộ mà hai chân đều mềm nhũn, lại không thể nào chống lại Phong Dã kéo y vào dục vọng sâu thẳm.

Đêm giao thừa, Phong phủ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ rực rủ đầy trên mái hiên, tựa như trái cây chín mọng đại diện cho năm sau được mùa.

Từ lúc bắt đầu chiều, quà của các vương hầu đại thần, quan to hiển quý liên tục được đưa đến phủ, Phong Dã chẳng thèm để ý tới, chỉ gọi người làm ghi vào sổ.

Sau khi mặt trời lặn, Yến Tư Không liền gặp được thân thích xa gần của Phong Dã trên bữa tiệc đoàn viên. Từ nhỏ Phong Dã đã lớn lên ở doanh trại nên không thân lắm với bọn họ, y cũng có thể cảm giác được những người kia có phần sợ Phong Dã, hai bên coi nhau như khách lạ. Nhưng suy cho cùng thì nay là ngày lành khai xuân, bầu không khí vẫn khá náo nhiệt, trên dưới toàn phủ đều tràn ngập không khí vui mừng.

Yến Tư Không ngồi bên cạnh, chỉ cười không nói, trong lòng yên lặng chảy dòng đau thương khiến y nghẹt thở.

Năm nào, y cũng nhớ tới cái năm mười ba tuổi trước kia.

Hồi còn nhỏ gia cảnh y khá giả, lúc tết được mặc đồ mới, đi giày mới, nhà thì chất đầy đồ ăn ngon, còn được đốt pháo, cùng thân thích xa gần chúc tết lẫn nhau, vui đùa ở khắp nơi, là cuộc sống mà y mong đợi nhất; sau đó đến Nguyên gia, mặc dù cuộc sống tiết kiệm nhưng chưa từng để y thiếu ăn thiếu mặc, lúc tết người một nhà sẽ vây thành hình tròn, hòa thuận vui vẻ, mừng nhau tuổi mới, hạnh phúc bình dị mà chất phác đó lại thắng vô số vật trên thế gian.

Cho đến nay, y vẫn nhớ nụ cười trên mặt người thân, chỉ là kiếp này không còn cơ hội được nhìn thấy nữa.

"Không nhi, Không nhi?"

"Hả?" Yến Tư Không lấy lại tinh thần.

"Ngươi sao vậy?" Tay đặt dưới bàn của Phong Dã thầm kéo lấy tay y: "Ta gọi ngươi nãy giờ rồi."

Yến Tư Không lắc đầu một cái: "Không có gì."

Phong Dã nhìn y chăm chú, trầm mặc hồi lâu, rồi nghiêng người qua, khẽ nói: "Ngươi không có người thân thì ta chính là người thân của ngươi, sau này năm nào chúng ta cũng ở bên nhau."

Trong lòng Yến Tư Không rung động, chóp mũi cũng theo đó mà chua xót, y không chớp mắt nhìn Phong Dã, mỉm cười gật đầu. Phong Dã nhìn thì như ngông cuồng lỗ mãng, kỳ thực suy nghĩ không thiếu đi sự tinh tế, cũng thường nói những lời đau khổ giấu trong lòng.

"Ta cũng rất nhớ phụ thân." Phong Dã nói: "Lúc ta rời khỏi Đại Đồng, phụ thân bảo..." Hắn khẽ mím môi: "Khả năng đây là lần cuối cha con ta gặp nhau kiếp này."

Yến Tư Không nắm tay hắn.

Phong Dã lắc đầu: "Ta hồi kinh là để hoàng thượng yên tâm cho phụ thân nắm binh giữ biên, có lẽ chúng ta, thật sự không gặp nhau được nữa."

"Không, nếu có một ngày Tĩnh Viễn vương đánh bại tộc Ngõa Lạt rồi chiến thắng trở về thì các ngươi nhất định vẫn có thể đoàn tụ."

Phong Dã cười một tiếng: "Ừ, chỉ mong là vậy."

Yến Tư Không thấy được trong mắt Phong Dã, nó không chỉ là nhớ nhung và đau thương mà còn cả sự buồn tẻ vô tận. Người tướng tài trẻ tuổi mà hoài bão lại không thể ngang dọc trên sa trường, không được mang giáo vàng ngựa sắt, nhưng một lòng muốn thủ thành, chẳng khác nào Phong Hồn bị vây trong phủ đệ nho nhỏ, sẽ bất lực và không cam lòng đến nhường nào.

Ăn xong bữa cơm giao thừa, đào kép Phong Dã mời tới bắt đầu ca hát, dưới đài tiệc tùng linh đình, cực kỳ náo nhiệt.

Tới gần nửa đêm thì đám người di chuyển ra sân, nơi đó đã sớm chuẩn bị đầy đủ pháo hoa, pháo đốt. Lúc này thiên cung chợt thổi tuyết, che phủ đi sông ngân, ấy vậy mà lại làm nổi bật từng vì sao trên đỉnh đầu, khiến chúng càng sáng hơn và to hơn.

Tiết bá hưng phấn gào to: "Tới nào, đốt pháo hoa trước nhé."

Phong Dã tự tay đốt lửa, chỉ nghe tiếng vút vang lên liên tiếp, từng pháo hoa xông thẳng lên tận trời, nở rộ thành nhiều đóa lộng lẫy rực rỡ. Mặc dù chỉ chốc lát nhưng lại bừng bừng khí thế, thêm sắc màu cho thế gian.

"Đẹp thật đó..." Mọi người đều hào hứng khen ngợi.

Xa xa hoàng thành truyền đến tiếng chuông Cảnh Dương. Từng tiếng rồi từng tiếng, đẩy thời gian đến đón một năm mới.

"A, sắp đón giao thừa rồi, mau chuẩn bị pháo đi!"

Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, pháo đón xuân liền được đốt, đoàng đoàng vang vọng trong lễ tết.

Phong Dã và Yến Tư Không thì bịt lỗ tai, cười ha ha tránh vụn pháo bắn ra ngoài. Hai người thần giao cách cảm nhìn sang đối phương, bốn mắt không hẹn mà gặp trong không trung, lại cùng bắt được tình cảm nơi đáy mắt, nó giống như một dòng nước ấm, tràn vào trong lòng một cách điên cuồng.

Phong Dã áp sát gần, chợt chống áo khoác chùm lên đầu Yến Tư Không, sau đó cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn môi y,

Yến Tư Không cũng bỏ lại tất cả ra đằng sau, y ôm cổ hắn, động tình đáp lại.

Hoa lửa trên trời, vui mừng nhân gian, tựa hồ chẳng động lòng bằng nụ hôn triền miên này.

-------------------------------------------------

Mùng một đầu năm, hai người dính nhau cả ngày ở trên giường, người hầu mang món ngon rượu ngon vào phòng, khi chứng kiến bọn họ áo quần xốc xếch chỉ coi như không thấy gì.

Phù dong trướng noãn độ xuân tiêu*, sống mơ mơ màng màng cũng chỉ thế này thôi.

*Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu: Đây là một câu trích từ <<Trường Hận ca>> của Bạch Cư Dịch:

Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu

Phù dong trướng noãn độ xuân tiêu

Bản dịch của Tản Đà:

Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái

Màn phù dung êm ái đêm xuân

Mùng hai đầu năm không thể phóng túng như vậy nữa. Trời chưa sáng, hai người đã rời phủ thật sớm, ngày này triều thần nào trong kinh cũng phải đến bái tuế thiên tử.

Bởi vì phương Nam gặp nạn tuyết nên mọi lễ nghi đều lược còn giản đơn, chưa đến trưa thì đã kết thúc.

Sau khi chia tay, Phong Dã đến chúc tết Hiền phi, còn Yến Tư Không cũng có Thái tử, lão sư và đồng liêu phải đến thăm hỏi.

Hôm đó lúc trở về phủ thì trời đã tối hẳn, Yến Tư Không đỡ eo, chỉ cảm thấy mệt mỏi không thôi, thầm nghĩ phóng túng quá độ quả thực không nên.

Phong Dã sớm đã trở về, thấy bộ dáng 'vất vả' của y liền không khỏi buồn cười.

Yến Tư Không liếc hắn: "Còn dám cười à, hôm nay ngủ đàng hoàng, nếu không đừng trách ta không khách khí."

"Yên tâm đi." Phong Dã ôm y hôn một cái: "Sao ta không biết đau lòng cho ngươi chứ."

Lúc này Yến Tư Không mới an tâm hơn: "Ngươi về khi nào?"

"Buổi chiều đã trở về rồi, ta chỉ đi chúc tết cô mẫu* ta thôi."

*Cô mẫu: cô, bác (chị em gái của bố)

"Ừm..." Ngày xưa khi nghe nói về Hiền phi, Yến Tư Không không suy nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ Nhan Tử Liêm mưu đồ muốn gả công chúa Vạn Dương của Hiền phi cho y nên hôm nay y chỉ cảm thấy cực kỳ chột dạ.

"Trong cung cô mẫu rất cô đơn, muốn ta thường đến thăm nàng."

"Không phải có công chúa Vạn Dương phụng bồi nàng sao?"

"Muội ấy hả, quá tăng động, không chịu ngồi yên trong khuê phòng, khiến cô mẫu nhức đầu không thôi."

Yến Tư Không trầm ngâm một hồi, liền không kiềm chế được mà hỏi: "Ngươi có thân với nàng không?"

Phong Dã suy nghĩ: "Lần nào đến, muội ấy cũng tìm ta chơi, nhưng ta với muội ấy quả thực chẳng có gì để nói, tiểu nha đầu được chiều chuộng thôi mà."

Trong lòng Yến Tư Không chợt vang lên tiếng chuông báo động.

Sợ rằng mấy ngày nay hãm sâu trong tình dục làm người ta mụ mị thì thôi, sao đầu óc cũng không tỉnh táo nữa?

Rốt cuộc y đang suy nghĩ gì chứ? Tất cả với Phong Dã chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tóm lại không thể coi là thật.

Y cảnh cáo mình, vạn sự đều không thể hành động theo cảm tính.

Nhìn khuôn mặt không đề phòng, tươi roi rói của Phong Dã, dù trong phòng có đốt than mà Yến Tư Không lại dần cảm thấy lạnh lẽo.

Chương 7:

Kỳ nghỉ phép còn chưa kết thúc, Yến Tư Không đã bị triệu gấp đến viện Hàn Lâm.

Các đạo* gần phủ Lô Châu gặp nạn tuyết lớn, bách tính khởi nghĩa trong đêm giao thừa, số người hơn vạn, chỉ một lúc mà vô số sổ gấp ùn ùn kéo đến, có cầu viện, có báo quân tình, có vạch tội quan viên nào đó bóc lột bạc cứu trợ thiên tai, cũng có kẻ bị cáo buộc không làm việc. Chúng được vận chuyển rồi báo lên dồn dập, chỉ mấy ngày đã chất đầy các Văn Uyên, bọn họ phải trợ giúp quan Các thẩm tra xử lý những quyển sổ này.

*Đạo: khu vực hành chánh của một số nước

Chúng Hàn Lâm bàn luận sôi nổi.

"Nghe nói triều đình gửi bạc vốn đã không đủ để cứu trợ thiên tai, đến các nơi thì chẳng còn dư lại là bao."

"Ài, chuyện này có gì mới mẻ chứ."

"Chỉ khổ cho bách tính, nghe nói vô số người và súc vật chết rét."

"Giao thừa vốn là đêm đoàn viên mà...Chậc chậc..."

Thẩm Hạc Hiên ho nhẹ hai tiếng, bên trong phòng ngay lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.

Yến Tư Không kiểm tra tấu chương trong tay, là tố cáo quan viên tham ô, y cần phải chắt lọc nội dung chính của sơ tấu này rồi giao lại cho quan Các, chúng quan Các còn phải thảo luận để đề ý kiến phiếu nghĩ, nếu không có các Hàn Lâm làm những việc tóm gọn lại nội dung tấu chương thì khi sổ gấp ập đến quá nhiều sẽ không kịp giao đến vua ngày tiếp theo. Hơn nữa, chuyện lớn phản loạn này, trì hoãn nửa ngày cũng không được.

Bách tính khởi nghĩa, đúng là bị ép vào đường cùng. Khi không cũng chết mà phản cũng chết, chỉ cần có người can đảm vung tay hô hào là nhất định có người tụ tập hưởng ứng, thế nào cũng chết thì phản còn có khả năng phản ra con đường sống. Từ xưa đế vương coi việc cứu trợ thiên tai là trọng trách nhưng chưa chắc đã vì đau lòng cho bách tính, mà chỉ là sợ bị tạo phản thôi, dẫu sao trên sử sách một vương triều lớn bị tiêu diệt, đa phần toàn bắt đầu từ bách tính cùng đường bí lối.

Hôm nay xem ra chuyện phương Nam gặp nạn tuyết đã vô cùng gay gắt, lúc này mới chỉ ở những vùng gần Tô Châu, nếu không tiến hành áp chế sẽ rất nhanh lan rộng ra, rồi khi có nhiều người hưởng ứng gia nhập sẽ biến thành không thể xử lý nhanh chóng được nữa.

Yến Tư Không tính toán qua thì quân khởi nghĩa muốn khuếch trương thế lực, đoạt lại địa phương, phải xung quân ra ngoài phủ. Không thể đi Bắc, vì phương Bắc lạnh hơn, binh lực Trung Nguyên lại cường thịnh; Tây Bắc, Tây Nam cũng không được vì quá hoang vu, thế nên nhất định phải đến Đông Nam. Tuy Đông Nam cũng gặp nạn tuyết, nhưng không nghiêm trọng bằng Hồ Quảng, quan trọng hơn chính là càng đến Đông Nam lại càng giàu có, nếu đi thuyền xuôi dòng từ Lô Châu hoặc Trùng Khánh thì quân khởi nghĩa còn coi như có khả năng làm nên chuyện lớn, đến lúc đó một đường xông thẳng đến Kim Sơn là được.

Nếu bọn họ không bị tiêu diệt thì Quỳ Châu đúng là thành lớn bọn họ muốn đến nhất, nhưng đoạt được Quỳ Châu hay không còn phải quyết định có đánh hạ được Kinh Châu không. Kinh Châu thuộc Đông Nam, từ xưa đã là vùng chiến lược quân sự quan trọng, vô luận quân khởi nghĩa bị diệt lúc nào thì chỉ cần bọn họ đến được Quỳ Châu là có thể lợi dụng chuyện này.

Tay Yến Tư Không bận rộn không ngừng, nhưng trong đầu lại là đủ loại suy nghĩ đan xen, dần dần ghép thành một kế hoạch mạch lạc hoàn chỉnh...

---------------------------------------------------

Buổi lâm triều thứ hai, hoàng đế tức giận, thương nghị với chúng triều thần nên diệt hay hòa. Quyết định sau cùng là trước cứ chiêu hàng, đồng thời điều binh Hồ Quảng xuống đất Thục, một khi không chiêu hàng được thì tiêu diệt.

Kết quả thương nghị hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ của Yến Tư Không, đây cũng là cách đối phó tốt nhất trước mắt, còn về quân khởi nghĩa có bị diệt hay không thì còn phải chờ đợi, mà bên phía y cũng bắt đầu chuẩn bị rồi, y đã phái A Lực gửi một phong thư cho Xà Chuẩn, bảo Xà Chuẩn thực hiện kế hoạch --- Tung tin vịt về Lương vương và Cát Chung ở kinh thành.

Năm nay đã định trước không thể bình yên. Khi triều đình đang sứt đầu bể trán vì chuyện cứu trợ thiên tai và quân khởi nghĩa thì quan ngoại* lại có tình báo của nội gián, Ngõa Lạt đang chỉnh quân gây quỹ, chờ ngày ấm áp sẽ xuất quân chinh phạt nước Kim.

*Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc

Địch gây chiến với địch vốn là chuyện hả hê lòng người, nhưng Đại Thịnh lại không thể an tâm đứng xem ngoài cuộc, hưởng thụ cái lợi chờ cơ hội tập kích ở phía sau, trên thực tế đứng trước địch tình, bọn họ nửa vui nửa buồn.

Nếu Ngõa Lạt và nước Kim cá chết lưới rách thì dĩ nhiên là chuyện cực tốt, nhưng thế lực Ngõa Lạt gấp mấy lần nước Kim nên hơn nửa nước Kim sẽ bại. Mười năm trước người Kim bị bại nặng nề dưới thành Quảng Ninh, mấy năm rồi vẫn không sao phục hồi lại, lại thêm dân du mục không dựng thành trì nên không có quá nhiều ưu thế trong việc thủ thành. Ngõa Lạt đánh nước Kim, tuyệt không phải nhìn trúng dê bò người Kim, mà hiển nhiên là mấy chục năm không phá nổi Đại Đồng nên quyết định thay đổi chiến lược, muốn xâm phạm từ Liêu Đông.

Trên đời chỉ có một Phong Kiếm Bình, thế gian cũng chỉ có mình quân Phong gia. Nếu Ngõa Lạt dẹp được người Kim, bỏ Đại Đồng tiến vào cửa Liêu Đông, thì bằng vào tên oắt con vô dụng Hàn Triệu Hưng, tuyệt đối không phòng thủ được.

Dĩ nhiên, hành động này của Ngõa Lạt là cực kỳ mạo hiểm, nếu bị quân Phong gia chặn đường lui thì công sức mấy chục năm nay sẽ bị hủy sạch trong chốc lát, Ngõa Lạt không thể nào không cân nhắc đến điểm này nên lần tiến quân này tất đã chuẩn bị chu toàn, cũng tuyên bố rõ ràng về thực lực mạnh mẽ của Ngõa Lạt đã vượt xa tưởng tượng, không còn kiềm nổi tâm sói hổ muốn làm chủ Trung Nguyên.

Tin tức cực kỳ bí mật này do Nhan Tử Liêm nói với Yến Tư Không, khiến trong lòng y loạn như ma, trước tiên y đến Phong phủ tìm Phong Dã, y biết Phong Dã nhất định đã nhận được tin tức.

Phong Dã quả nhiên đang ôm tâm sự nặng nề. Sau khi thấy y, cũng không dán vào như ngày xưa nữa.

Yến Tư Không nói: "Ngươi hẳn đã biết rồi phải không? Ngõa Lạt muốn đánh Kim!"

Phong Dã đáp lại ngoài ý muốn: "Sao ngươi biết được? Nhan các lão nói với ngươi?"

Yến Tư Không gật đầu.

"Xem ra Nhan các lão rất coi trọng ngươi."

Yến Tư Không có phần nóng nảy: "Bây giờ không phải thảo luận chuyện này, ngươi có tin tức xác thực gì không?"

Phong Dã thở dài đáp: "Dã tâm Ngõa Lạt không đặt ở Kim mà ở Liêu Đông, ở Trung Nguyên. Mười năm trước, lúc phụ thân đến Quảng Ninh đã từng lo lắng, nếu Ngõa Lạt tiến vào cửa Liêu Đông thì không ai có thể chống lại."

"Tĩnh Viễn vương nhìn xa trông rộng." Yến Tư Không trầm giọng nói: "Nếu Ngõa Lạt đánh cửa Liêu Đông thì tất không ai ngăn cản nổi, bách tính Liêu Đông, sắp..." Thanh âm y không kiềm được mà run nhè nhẹ.

Phong Dã nắm lấy tay y: "Trước đừng hù dọa mình, Ngõa Lạt cũng có thể cá chết lưới rách với người Kim, há chẳng phải chuyện vui sao."

Yến Tư Không biết Phong Dã chỉ đang an ủi mình. Dù là trẻ con ba tuổi chưa đọc quyển binh thư nào cũng biết binh mạnh dễ thắng, lấy ít thắng nhiều gần như không thể, Ngõa Lạt cực kỳ có khả năng chiếm được nước Kim, nếu thu nạp và tổ chức kỵ binh Nữ Chân dưới quyền thì lại càng như hổ mọc thêm cánh. Y lắc đầu: "Phong Dã, ta không thể không sợ, ta từng chứng kiến binh vây bốn mặt, từng chứng kiến cảnh đánh giặc, cũng từng chứng kiến máu chảy thành sông..."

Phong Dã vươn tay, vuốt ve khuôn mặt y: "Ta biết lòng ngươi gắn liền với bách tính Liêu Đông, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào tốt hơn, ta..." Hắn hơi do dự: "Phụ thân có tiết lộ một vài nội tình trong thư gửi cho ta, ta nói cho ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài."

Yến Tư Không gật đầu: "Ngươi cứ yên tâm."

"Phụ thân muốn sau khi Ngõa Lạt xuất chinh sẽ tập kích đại doanh, chặn đường lui của bọn chúng. Nếu công thành thì giải quyết được uy hiếp mấy chục năm của Đại Thịnh, nhưng như vậy, phòng thủ Đại Đồng sẽ trống không, nên nếu Ngõa Lạt phân binh, vòng qua khinh kỵ binh Đại Đồng tập kích kinh sư, thì quân thủ kinh sư coi như thủ được, phụ thân ta cũng khó thoát tội, vì vậy bây giờ ông đang khó cả đôi đường."

"Tĩnh Viễn vương cân nhắc chu toàn, kế này đúng là lưỡng nan, không biết ngài ấy có quyết định gì chưa?"

"Chưa có, Ngõa Lạt xuất binh cũng phải chờ đến đầu xuân, khi cây cối đâm chồi nảy lộc, ông ấy có thể phải mật tấu lên Thánh thượng để người quyết định chuyện này."

"Thân ngươi ở kinh thành mà lòng luôn thường thủ Đại Đồng, hận không thể bay đến giúp Tĩnh Viễn vương một tay phải không." Yến Tư Không vuốt ve mái tóc Phong Dã, nhìn thiếu niên mang chí tận trung báo quốc này mà ôn nhu nói: "Khó cho ngươi rồi."

Phong Dã hiểu ý cười một tiếng: "Ai nói lòng ta thường thủ Đại Đồng, bây giờ lòng ta còn trên người ngươi nữa."

Yến Tư Không cũng cười theo: "Tại sao ăn nói ngày càng thiếu đứng đắn thế chứ?"

Phong Dã ôm Yến Tư Không vào ngực: "Chỉ có bên cạnh ngươi mới như vậy thôi, chỉ có ngươi mà thôi...Trước mặt ngươi, ta không cần giả bộ gì cả."

Yến Tư Không cũng trở tay ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên mái tóc người kia: "Ừ, không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top