Chương 33+34


Chương 33:

Dưới sự sắp xếp của Nhan Tử Liêm, cuối cùng Yến Tư Không cũng lén gặp được Triệu Phó Nghĩa. Y không nói hai lời đã quỳ rầm xuống.

"Tư Không, ài...Ngươi làm gì vậy?" Triệu Phó Nghĩa vội nâng Yến Tư Không từ dưới đất dậy.

Sau khi kết thúc trận bình định, Triệu Phó Nghĩa đóng quân tại Cảnh Sơn, còn y vẫn ở kinh, mặc dù đường đi chỉ mất hai đến ba canh nhưng hai người họ vẫn không hay gặp mặt, tuy vậy tình nghĩa kề vai chiến đấu trên sa trường vẫn còn đó.

Hai mắt Yến Tư Không rưng rưng: "Triệu tướng quân, Phong gia bị oan."

Triệu Phó Nghĩa thở dài nặng nề: "Ta cũng không tin Phong gia mưu phản, chỉ là, ta đã tận mắt thấy quân Phong gia xông vào bãi săn, còn tự tay ta ngăn cản, người cũng do ta bắt, chuyện này bảo ta...bảo ta phải làm sao cho phải?"

"Nếu như Phong gia làm phản thì sao không bày binh bố trận mà đã xông loạn vào bãi săn? Sao lại dễ dàng bị tướng quân phát hiện? Tất cả đều là âm mưu. Tạ Trung Nhân mua chuộc phu xe của Phong Dã, đánh cắp binh phù đấy!"

"Cái gì!" Triệu Phó Nghĩa sợ hãi: "Ngươi có bằng chứng không?"

Yến Tư Không nhíu chặt lông mày: "Ta đã tìm được nữ tử thanh lâu mà Tạ Trung Nhân phái đi câu dẫn phu xe đó, nhưng bây giờ phu xe đã chết, vô luận chúng ta nói thế nào cũng không có bằng chứng."

"Ài!" Triệu Phó Nghĩa đi qua đi lại, rồi chợt dừng, nhìn về phía Yến Tư Không: "Phong Dã làm nhục ngươi, ngươi lại không so đo hiềm khích lúc trước, vẫn muốn rửa sạch oan khuất cho Phong gia, quả là nhân từ."

Yến Tư Không ho nhẹ một tiếng: "Ta và Phong Dã từng cùng chinh chiến , đồng sinh cộng tử nơi sa trường, dù cho sau này có hiềm khích bởi vì sao thì ta cũng không thể vì ân oán cá nhân mà khiến trung thần có chiến công hiển hách như Tĩnh Viễn vương phải chịu oan được. Huống hồ, nếu như Phong gia bị trị tội, sợ rằng vị trí Thái Tử sẽ lung lay sắp đổ theo!"

Triệu Phó Nghĩa gật đầu: "Ta từng dốc sức dưới trướng Tĩnh Viễn vương, cũng không muốn nhìn thấy ông ấy bị mưu hại bởi gian nịnh. Nghe nói hoạn tặc còn giật dây bệ hạ điều binh từ Đại Đồng đến Liêu Đông, nếu như quân Đại Đồng rơi vào trong tay tên phế vật Hàn Triệu Hưng, Liêu Bắc sợ sẽ không giữ nổi nữa."

"Đúng vậy!" Yến Tư Không tiến lên trước một bước, khẩn khoản: "Triệu tướng quân, Phong gia bị oan, thiên hạ chấn động vì đó, tàn dư Ngõa Lạt vẫn chưa trừ, nếu nghe được tin này chỉ e sẽ thừa cơ ngóc đầu trở lại. Đây không phải chỉ là nạn của Phong gia, mà sợ rằng còn là nạn của cả một đất nước."

Sắc mắt Triệu Phó Nghĩa càng thêm tái nhợt: "Nhưng...nhưng bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực. Coi như ta có muốn biện giải cho họ thì tình hình hôm đó chúng tướng sĩ đều rõ như ban ngày. Ta không thể mở to mắt làm giả bằng chứng được."

"Tướng quân là thống soái của quân Cảnh Vệ ba vạn người, lời của Tướng quân trong triều cực kỳ có ảnh hưởng. Nếu tướng quân thắc mắc chuyện này, bệ hạ sẽ phải cân nhắc, cũng là đe dọa đảng hoạn quan."

Vẻ mặt Triệu Phó Nghĩa có phần do dự.

Yến Tư Không thê lương nói: "Bây giờ sợ chỉ có tướng quân mới cứu được Phong gia!"

Triệu Phó Nghĩa thở dài: "Giới vũ phu như ta vốn không muốn bị cuốn vào phân tranh trên triều đình, nhưng ta sao có thể trơ mắt nhìn hoạn quan hãm hại trung lương, nhìn phòng tuyến Đại Đồng vất vả củng cố bị tan vỡ. Kỳ thực ta đã sớm liên hiệp với mấy vị đại nhân, cùng tấu lên án này."

Yến Tư Không vui vẻ nói: "Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân!"

Triệu Phó Nghĩa khoát tay: "Trong lòng ta cũng không nắm chắc, nhất là sau khi bệ hạ lạnh nhạt với Nhan Tử Liêm vì chuyện của Lưu Ngạn, Tạ Trung Nhân dần nắm thế áp đảo."

"Không phải, trong chuyện của Lưu Ngạn, bệ hạ cũng cực kỳ bất mãn với Tạ Trung Nhân."

"Hả? Sao ngươi biết được?" Sau khi hỏi xong, Triệu Phó Nghĩa liền giật mình nói: "Ngươi đã sớm biết chuyện ra đề từ lâu."

Yến Tư Không gật đầu: "Đề lúc trước do ta ra đã được đưa lên Nội Các để 'phiếu nghĩ', sau đó bị Lưu Ngạn sửa lại đề. Nếu không phải do Tạ Trung Nhân sai khiến, có cho gã gan to bằng trời gã cũng không dám. Bệ hạ vốn định dùng Kinh Sát làm suy yếu quân Phong gia, không nghĩ tới lão sư lại không nể mặt bệ hạ, vạch tội Lưu Ngạn. Chuyện này trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đương nhiên bệ hạ phải bất mãn với Tạ Trung Nhân."

Triệu Phó Nghĩa trầm ngâm nói: "Xem ra, Tạ Trung Nhân coi trời bằng vung thiết kế vụ trộm binh phù, mưu hại danh tướng trung thần là vì sợ chọc giận bệ hạ nên phải lấy lòng bằng chuyện này."

"Đúng là thế, kế này trăm ngàn chỗ hở, lại cực kỳ hung hiểm, sai lầm chút thôi chỉ sợ thiên hạ phải đổi họ, nhất định là Tạ Trung Nhân đã bị ép đến chó cùng rứt giậu. Bởi vậy, lời của tướng quân có hi vọng lay động được quyết tâm của bệ hạ."

Con ngươi Triệu Phó Nghĩa lóe ánh kiên nghị: "Ngươi yên tâm, ta tất sẽ dốc hết sức mình!"

"Đa tạ tướng quân!"

-----------------------------------

Triệu Phó Nghĩa nói được là làm được. Mấy ngày sau liền cùng các võ tướng có tầm ảnh hưởng ký vào một phong thư, đưa ra tất cả những điểm đáng ngờ trong vụ Phong Kiếm Bình mưu phản, khuyên Chiêu Vũ đế đừng để gian nịnh lợi dụng, giẫm vào vết xe đổ của Cao Tông.

Phong tấu này không bàn bạc trước với Nhan Tử Liêm, lại còn được đưa ra để xem xét ngay trên buổi lâm triều, khi Yến Tư Không và Nhan Tử Liêm biết được nội dung bên trong đều thiếu chút nữa ngất lịm.

Quả nhiên, tấu chương này đã chọc tổ vò vẽ, ám chỉ Chiêu Vũ đế chẳng khác nào Cao Tông giết oan Nhạc Phi, khiến Chiêu Vũ đế tức giận mắng to Triệu Phó Nghĩa ngay trên triều. Đảng hoạn quan chớp lấy cơ hội này, chỉ trích Triệu Phó Nghĩa từng làm thủ hạ của Phong Kiếm Bình nên có ý bao che. Chiêu Vũ đế liền hạ chỉ cho Triệu Phó Nghĩa trở lại Cảnh Sơn, không cho phép tham gia vào án này.

Đương nhiên, mục đích của Triệu Phó Nghĩa cũng tạm thời đạt được. Chiêu Vũ đế không thể coi như không thấy tấu chương của rất nhiều võ tướng, đặc biệt còn là tấu chương của thống soái Cảnh Vệ quân. Mặc dù lão muốn thẳng tay định tử tội phụ tử Phong gia, nhưng lại không thể không xem xét tình hình trên triều đình.

Trải qua việc này, cuộc thẩm vấn Phong gia được hoãn lại. Một là phụ tử họ liều chết không nhận tội, hai là không có bằng chứng mới, ba là tình hình trong triều biến đổi không ngừng, Chiêu Vũ đế không dám làm bậy.

Đám người Yến Tư Không có cơ hội được thở dốc, y liền lệnh A Lực thúc giục Xà Chuẩn làm hai việc, một là điều tra kẻ mặc áo đen hôm đó, hai là tiếp tục làm công tác chuẩn bị cho khả năng phải cướp ngục.

Nhưng khi Yến Tư Không cho rằng mình có hi vọng cứu vãn, thì có vẻ ông trời quyết không đẩy được họ xuống vực sâu thề sẽ không bỏ qua.

Vào một buổi chầu, Ngôn quan phái Tạ Trung Nhân nhắc lại chuyện thuế biển Giang Nam, chỉ trích Nhan Tử Liêm bao che cho phú thương quý tộc quê nhà khiến triều đình thu không đủ thuế biển, làm ảnh hưởng đến quốc khố.

Thuế biển Giang Nam là một trong những đề tài cấm kỵ nhất trên triều. Quả thật như lời Tạ Trung Nhân, từ sau khi Nhan Tử Liêm lên làm Đại học sĩ, lão đã miễn giảm phần lớn thuế biển Giang Nam, hàng năm quốc khố vì thế mà mất đi trăm vạn lượng, ngay cả Thẩm Hạc Hiên thân là học sinh của Nhan Tử Liêm mà cũng phải chỉ trích thu ít thuế Giang Nam giàu có.

Nhưng Nhan Tử Liêm cũng không còn cách nào khác. Lão thân là học sinh ở Giang Nam, và đa phần các quan viên giới trí thức đến từ các phủ của Giang Nam là chính. Quan viên trí thức có quan hệ thân thích với thế gia đại tộc ở đó là mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, ai có khả năng không bao che đây?

Chạm đến thuế biển cũng chính là chạm vào mạch sống của phái quan viên trí thức. Hễ nhắc tới là sẽ khuấy động mù mịt đất trời, cá chết lưới rách, nên dần dà, không còn ai dám tùy tiện nhắc đến nữa.

Tạ Trung Nhân chọn thời điểm này để nhắc lại, quả là đáng chết.

Quả nhiên, lần này thái độ Chiêu Vũ đế khác hẳn, không còn coi là nước đục không liên quan đến mình nữa, mà lão nghiêm khắc chỉ trích Nhan Tử Liêm thu thuế thiếu công bằng.

Nghe nói trong buổi chầu hôm đó, Đại Học sĩ Nội các tuổi đã bảy mươi, lão thần ba đời, cũng là Nhan Các lão dưới một người trên vạn người bị quở trách đến đỏ cả mang tai.

Đêm đó về nhà, lão liền đổ bệnh.

Chương 34:

Yến Tư Không vừa nhận được tin liền lập tức đến Nhan phủ. Trong phủ tràn ngập không khí bi ai, trưởng tử* của Nhan Tử Liêm đang sai người làm thu dọn đồ đạc.

*Trưởng tử: Con cả

"Nhan huynh." Yến Tư Không đi tới: "Nhan huynh, đây là sao?"

Nhan Vị Minh và y thi lễ nhau. Hắn thở dài: "Gia phụ bệnh nặng, một ngày nào đó...hoạn quan kia há lại bỏ qua cho Nhan gia. Ta đang cho người làm nghỉ việc, đưa người nhà trở về quê quán ở nông thôn để đề phòng bất trắc."

Nhan Tử Liêm chỉ có hai nhi tử, trưởng tử tính tình hiền lành nhưng không đủ khôn khéo, hiện đang làm một chức quan nhàn hạ ở bộ Lễ, tiểu nhi tử thì ham chơi hưởng lạc, đến giờ vẫn không thi đậu Tiến sĩ, còn rước phiền phức cho Nhan Tử Liêm nên đã sớm bị đuổi về quê nhà.

Nhan Vị Minh coi như cũng biết mình. Thù hận giữa giới trí thức và hoạn quan đã chất chứa từ lâu, Nhan Tử Liêm mà ngã ra đấy, Tạ Trung Nhân chắc chắn sẽ thừa cơ trả thù.

Yến Tư Không đành phải nắm chặt tay hắn an ủi: "Nhan huynh đừng hoảng loạn. Lão sư là lão thần ba triều, đứng hàng Tể tướng, nhọc nhằn lập công lao hiển hách cho giang sơn Đại Thịnh ta. Nếu như vì tuổi già mà qua cầu rút ván, há chẳng phải sẽ làm mất lòng của văn võ bá quan? Lão sư đức cao vọng trọng, môn sinh lại trải khắp thiên hạ, tuyệt đối sẽ không để người ta ức hiếp dễ dàng."

Nhan Vị Minh cười khổ, nói: "Tuy là vậy, nhưng bây giờ bệ hạ đối với cha ta..."

"Nhan huynh cứ thoải mái mà chăm sóc lão sư cho thật tốt. Bây giờ Nội các có Hoắc Các lão, còn chưa tới phiên hoạn quan gây sóng gió." Yến Tư Không nhìn đống đồ đạc: "Chỉ là, đưa người nhà về nông thôn tránh gió là hành động sáng suốt."

Nhan Vị Minh gật đầu, nắm chặt tay Yến Tư Không: "Tư Không, cha ta tán thưởng ngươi nhất, ngươi nhất định phải giúp Nhan gia chúng ta."

"Nhan huynh yên tâm." Yến Tư Không trịnh trọng nói: "Ơn trọng dụng của lão sư, học sinh suốt đời không quên ."

Bái biệt Nhan Vị Minh, dưới sự hướng dẫn của người làm, Yến Tư Không đi đến phòng chính.

Trên đường đi, gân xanh trên trán y đập thình thịch. Vừa nãy y còn an ủi Nhan Vị Minh giống như đã tính toán kỹ càng từ trước, nhưng kỳ thực trong lòng y sợ rằng còn không rõ bằng hắn.

Nhan Tử Liêm bị bệnh, Thứ phụ Nội Các Hoắc Lễ tạm thay chức Đại Học sĩ. Hoắc Lễ này là một lão học nho chỉ biết nghiên cứu học vấn, Nhan Tử Liêm chọn lão làm thứ phụ là nhìn trúng lão không tranh đua quyền thế cho nên ở Nội các mới có thể một tay nắm mọi quyền . Không có Nhan Tử Liêm, Hoắc Lễ ở Nội các chỉ e cũng không được bao lâu.

Từ xa, Yến Tư Không đã ngửi thấy mùi thảo dược.

Lúc đẩy cửa bước vào, mùi thuốc nồng nặc hòa quyện với bầu không khí nặng nề ập vào trong mũi như báo hiệu điều chẳng lành. Nhìn ông lão đã bạc phơ mái đầu nằm trên giường mà hô hấp Yến Tư Không tắc nghẽn, trong lòng y trùng xuống. Nếu như nói trước khi đến y vẫn còn ôm hy vọng bệnh tình Nhan Tử Liêm sẽ chuyển biến tốt đẹp thì giờ đây y đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

"Lão sư..." Yến Tư Không buồn rầu gọi, nhẹ nhàng đi tới.

Chỉ trong mấy ngày không gặp ngắn ngủi, Nhan Tử Liêm đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mặt lão xám như tro, mình thở dốc yếu ớt. Đại thần ngày xưa nắm đại quyền trong tay, sống hô phong hoán vũ, giờ đây chẳng qua chỉ là một lão già gần đất xa trời.

Chóp mũi Yến Tư Không chua xót.

Nhan Tử Liêm từ từ mở mắt, thấy Yến Tư Không liền ngơ ngác thật lâu, sau đó mới gật đầu, dùng giọng khàn khàn nói: "Con đã đến rồi, ta đang chờ con."

Yến Tư Không quỳ trước giường, vô lực hỏi: "Lão sư, người có thấy khá hơn không?"

Nhan Tử Liêm khẽ lắc: "Lần này, không lành được."

Yến Tư Không mệt mỏi cúi thấp đầu.

Nhan Tử Liêm nói: "Tất cả các ngươi lui xuống đi."

Đám người làm lần lượt lui ra ngoài.

Nhan Tử Liêm cố chống người dậy, nhưng lại mãi không làm được gì: "Đỡ ta..."

Yến Tư Không cẩn thận đỡ Nhan Tử Liêm dậy, để lão tựa nửa người lên nệm êm, rồi rót cho lão chén nước ấm.

Nhan Tử Liêm uống một ngụm để lấy hơi, mới đưa đôi mắt rời rạc về phía Yến Tư Không: "Tư Không, trong lòng con và ta đều biết đại nạn của ta sắp tới rồi."

Yến Tư Không lắc đầu: "Lão sư chắc chắn sẽ khỏe lại mà."

"Không cần nói mấy lời vô dụng đấy nữa, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với con."

"Học sinh nghe."

Nhan Tử Liêm hít sâu một hơi, thanh âm bắt đầu run rẩy: "Ta...lớn hơn tên hoạn quan kia sáu tuổi, chết trước lão ta cũng là điều hợp lý. Chỉ là, ta thực sự không cam lòng, không cam lòng...không cam lòng chí khí chưa thỏa bản thân đã chết trước..."

Hai tay Yến Tư Không nắm chặt góc chăn.

"Năm hai mươi hai tuổi ta có tên trên bảng vàng, làm quan hơn bốn mươi năm, phò tá ba đời thiên tử. Lúc ta mới làm quan chính là lúc Đại Thịnh phát triển cực thịnh, tiên đế anh minh nhân ái khiến vạn dân kính ngưỡng, tiên đế văn thao võ lược khiến tứ hải phục tùng. Quan trường khi ấy phong thanh nguyệt bạch*, ít có bất chính..." Ánh mắt Nhan Tử Liêm đột nhiên sáng ngời rực rỡ, có lẽ trước mắt lão đang tái hiện lại quang cảnh huy hoàng và hưng thịnh năm ấy.

*Phong thanh nguyệt bạch: Gió thanh, trăng sáng, hình dung khung cảnh tươi đẹp, yên bình.

Yến Tư Không biết đến thời thịnh thế thái bình của Đại Thịnh qua tài liệu và sách sử. Khi ấy cứ hàng năm là có hơn trăm bộ tộc thuộc trong và ngoài nước đến Trung Nguyên triều bái, quốc khố tràn đầy, nắm binh trăm vạn, dân gian mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp.

Nhưng có lẽ do thịnh cực tất suy, cũng có lẽ do thái bình lâu ngày mà võ bị suy giảm, Thịnh Minh tông oai hùng cả một đời lại đoản mệnh trong cô đơn. Sự rời đi của ngài đưa Thịnh Văn tông lên kế vị, vận mệnh quốc gia chợt đổi thay, ấy là Trung Nguyên đánh mất vùng Hà Sáo, vỗ béo cho bộ tộc Ngõa Lạt. Đến thời Chiêu Vũ đế, nó lại càng kiêu xa và hoang đường hơn. Hoàng đế nghe lời hoạn quan, lại mất thêm vùng Liêu Bắc. Hơn chục năm nay, đất Trung Nguyên bừng bừng chiến hỏa, bách tính khổ không tả xiết, vận mệnh quốc gia đã tràn ngập nguy cơ.

Hào quang trong mắt Nhan Tử Liêm tựa như sự sống mãnh liệt trước khi chết, tiêu tan đi rất nhanh, để lại lão trở về với hiện thực: "Thật đáng tiếc, con không có cơ hội tận mắt thấy Đại Thịnh như vậy rồi."

Yến Tư Không có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn đến cùng cực của Nhan Tử Liêm. Cuộc đời lão chỉ hi vọng phục hưng thịnh thất, tái hiện hoàng kim, nhưng chỉ bằng một mình lão, quả thực không đủ sức để lay chuyển đất trời.

"Khi tiên đế đánh mất vùng Hà Sáo, ta lời nhỏ sức nhẹ, vô lực khuyên can. Khi bệ hạ từ bỏ Liêu Bắc, ta vẫn chưa phải quan Các, liều chết tiến gián cũng chỉ là chuyện vô bổ." Nhan Tử Liêm vừa nói, nước mắt già nua đã ngập đầy: "Bây giờ ta thân là kẻ đứng đầu trăm quan, không ngờ vẫn không thể ngăn cản gian nịnh mưu hại trung lương. Hết lần này tới lần khác ta chỉ có thể trông bọn họ tự hủy bức tường thành, lãng phí giang sơn tốt đẹp của chúng ta. Chí lớn cả đời ta gần như bị mai một đến không còn gì trong hối hận và bất lực. Con nói xem...Hậu thế sẽ viết về ta như thế nào?"

Yến Tư Không rưng rưng nói: "Nếu không có lão sư vất vả chèo chống, trụ đá giữa dòng, giang sơn này đã sớm đổi thay . Chê bai, khen ngợi đều do lòng người."

"Đều do lòng người..." Nhan Tử Liêm cười khổ: "Đều do lòng người thôi."

"Lão sư chắc chắn là một đại hiền thần công lao hiển hách có thể lưu danh trong sử xanh."

Nhan Tử Liêm khoát tay: "Thôi, trước đây ta còn cho rằng mình rất quan tâm đến thanh danh sau khi chết, nhưng đến cuối rồi lại cảm thấy bản thân không còn để ý nhiều nữa. Cái trong lòng ta nghĩ chỉ có việc chưa thành, cái trong lòng thấp thỏm chỉ có giang sơn Đại Thịnh ta, đúng sai ưu khuyết của một người có quan trọng gì."

"Lão sư..."

Nhan Tử Liêm nhìn Yến Tư Không, thanh âm yếu ớt: "Tư Không, từng câu ta nói với con hôm nay, con phải luôn ghi nhớ trong lòng."

Yến Tư Không yên lặng nhìn lão.

"Nếu ta đi rồi, bệ hạ sẽ không còn e ngại nữa, Phong gia sợ rằng không cứu nổi. Mọi việc con phải tính toán từ sớm."

Yến Tư Không gật mạnh đầu.

"Đảng hoạn quan cũng sẽ thừa cơ phản công, chèn ép phái ta, nhổ cỏ tận gốc." Nhan Tử Liêm thở dài: "Trước đó con còn có giá trị lợi dụng với Tạ Trung Nhân, hiện tại con thân là môn sinh của ta đồng thời cũng là người hầu của Thái tử, nhất định là kẻ đầu tiên lão muốn diệt trừ nhất, con phải hiểu rõ điều này."

"Học sinh hiểu, học sinh không sợ lão."

"Con không thể không sợ lão." Nhan Tử Liêm bắt lấy tay Yến Tư Không: "Con tuổi trẻ tài cao, đa mưu túc trí, trong lòng vi sư chỉ có con mới có thể hoàn thành chí lớn chưa toại của ta. Bây giờ Phong gia và Thái tử đều trông cậy vào con hết, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì."

Vẻ mặt Yến Tư Không phức tạp.

Dựa vào y ư? Y đã không còn Phong gia có thể dựa vào, mắt thấy cũng sắp không còn Nhan Tử Liêm có thể nhờ cậy. Y cũng không biết sau khi Nhan Tử Liêm đi rồi, y sẽ phải đối mặt với vận mệnh thế nào nữa?

Lần quyết đấu với Tạ Trung Nhân này, bọn y bại, bại đến sức mạnh đại thương, bại đến tổn thất thảm trọng.

Nhan Tử Liêm nhìn thấu suy nghĩ y, nói khẽ: "Tư Không, con còn trẻ, chỉ cần con sống, sẽ có hi vọng."

Yến Tư Không uể oải cười khổ: "Học sinh chắc chắn sẽ tìm đường thoát chết, thừa kế y bát của lão sư, hoàn thành chí nguyện của người."

"Con định tìm đường thoát chết thế nào?"

Yến Tư Không trầm mặc, thậm chí y còn không biết Tạ Trung Nhân định xử lý y ra sao, giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Nhan Tử Liêm nói: "Bây giờ con đường có thể bảo toàn tính mạng con, chỉ có một."

"Là gì?"

"Công chúa Vạn Dương."

Yến Tư Không giật mình.

"Nếu như con có thể thuận lợi trở thành Phò mã, thứ nhất có thể bảo vệ tính mạng bản thân con; thứ hai, chỉ cần ngày thành thân được định ra, đương nhiên sẽ vào sau mùa thu, trước đó chưa đến ngày giỗ của Thái hậu, mà ngày xuất giá của công chúa sắp đến nên không thích hợp phán quyết tử hình, có thể kéo dài thêm mấy tháng, khoảng thời gian đó đủ cho con chuẩn bị."

"Lão sư...nói đúng." Yến Tư Không cau mày nói: "Nhưng bệ hạ nói không chừng đã chuẩn bị hủy hôn."

"Chưa hẳn, bởi vì chuyện Phong gia mà bệ hạ xích mích với công chúa và Hiền phi. Nếu như lại rút hôn sự nữa, đừng nói là quân vô hí ngôn*, mà có là người cha bình thường cũng không thể chà đạp thanh danh của nữ nhi nhà mình như thế, huống chi bệ hạ thực lòng yêu thương công chúa Vạn Dương."

*Quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi.

"Học sinh phải làm sao? Đi cầu bệ hạ định ngày cưới?" Yến Tư Không ý thức được mặc dù Nhan Tử Liêm bệnh nặng nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn. Con đường lão chỉ ra này không chỉ là đường sống của y, mà cũng là đường sống của Phong Dã.

"Bệ hạ còn không muốn nghe ta nói, sao lại rảnh quan tâm tới con?" Nhan Tử Liêm nắm chặt tay Yến Tư Không, dùng thanh âm già nua và suy yếu chậm rãi nói: "Con, phải đi cầu Tạ Trung Nhân."

Yến Tư Không đờ người.

"Lúc ấy để dẫn Tạ Trung Nhân mắc câu, con và Phong Dã đã diễn một màn kịch, bây giờ xem ra lại vô tình có ích." Nhan Tử Liêm nghiêm mặt nói: "Tư Không, nếu đổi lại là người khác, ta chắc chắn sẽ không có yêu cầu này, bởi vì ta biết bọn chúng không làm được. Nhưng là con, có lẽ chỉ có con mới có thể làm được."

Đại não Yến Tư Không nhất thời trống rỗng. Y thông minh bực nào, lập tức hiểu ngay ý Nhan Tử Liêm, liền lẩm bẩm: "Lão sư...bảo con đi cầu Tạ Trung Nhân." Có mấy lời Nhan Tử Liêm không nói hết, nhưng y đã hiểu rõ, Nhan Tử Liêm bảo y đi 'phản chiến*'.

*Phản chiến: Trở giáo đánh quân mình

Nhan Tử Liêm buồn rầu nói: "Tư Không, con nói chê bai khen ngợi đều do lòng người. Con có bằng lòng vì lý tưởng mà chịu cái người thường không thể chịu, khổ cái người thường không thể khổ không?"

Yến Tư Không im lặng nhìn Nhan Tử Liêm. Y rất muốn nói với Nhan Tử Liêm rằng, nếu như đổi lại là người khác, để đạt được mục đích, y có thể đi theo làm tôn tử hầu hạ, có thể lưu lạc đầu đường làm một kẻ ăn xin, còn gì tôn nghiêm nếu không được no bụng. Nhưng đó là Tạ Trung Nhân đấy, đó là Tạ Trung Nhân đã hại y tan cửa nát nhà đấy, vậy mà Nhan Tử Liêm lại bảo y phải khom lưng quỳ gối với chó hoạn quan mà y hận không thể ăn tươi nuốt sống kia!

Ánh mắt sư trò hai người không hẹn mà gặp trong không khí, cứ thế trầm mặc nhìn nhau một hồi lâu.

Hai mắt Nhan Tử Liêm nhòe đi, dần dần không còn nhìn rõ khuôn mặt Yến Tư Không nữa, mà Yến Tư Không cũng đã lạnh cả người, ánh mắt rời rạc và mông lung.

Vô số suy nghĩ dày vò trong đầu như con thú điên đang cuồng nộ quấy phá, đau đến mức khiến y trợn trừng hai mắt. Nếu như cừu hận có hình thì đã sớm nuốt sạch tất cả xung quanh, nhưng bên trong vòng xoáy tuyệt vọng ấy, có một thanh âm đang nhỏ giọng nhắc nhở y, Nhan Tử Liêm nói đúng.

Y cần thân phận Phò mã để bảo toàn mình, y cần ngày thành thân với công chúa Vạn Dương để tranh thủ thời gian cho Phong Dã, y cần tới gần kẻ thù để tìm mạch sống, rồi một ngày nào đó trong tương lai, khi y có đủ sức mạnh rồi, y có thể cầm kiếm trong phẫn hận, một nhát xuyên qua trái tim dơ bẩn kia, trả lại sự trong sạch cho oan hồn, trả lại thái bình cho giang sơn!

Vì ngày đó, phải chăng y có thể chịu được cái người thường không thể chịu, khổ cái người thường không thể khổ, chấp nhận bị người trong thiên hạ nhạo báng và chế giễu, đi vẫy đuôi như chó lấy lòng chủ với kẻ thù không đội trời chung của chính mình?!

Yến Tư Không, mày làm được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top