Chương 31+32


Chương 31:

Yến Tư Không như bị sét đánh, nhất thời máu nóng cuộn trào, y run rẩy nói: "Ngươi...hoài nghi ta?"

"Ngươi định giải thích thế nào đây?" Phong Dã nhìn xoáy sâu vào mắt Yến Tư Không.

"Hôm đó ta bị thương nặng vì cứu Thái tử nên vẫn luôn ở trong trướng chưa từng rời đi. Ngoài trướng Tĩnh Viễn vương có thị vệ canh gác, ngoài người Phong phủ ra còn ai có thể ra vào tùy tiện? Còn việc quân Phong gia xuất hiện từ núi phía Tây Nam, đó là đường duy nhất có thể vòng qua quân cảnh vệ để tiến vào bãi săn, chúng ta nghĩ được, người khác cũng có thể nghĩ được!" Lồng ngực Yến Tư Không phập phồng kịch liệt, y nghiến răng nói: "Về phần A Lực, ta cũng không hiểu sao hắn lại tìm Tiểu Lục, ta chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này. Nếu hắn phản bội ta, ta sẽ tự tay giết hắn!"

Phong Dã hung ác nói: "Ngươi luôn có cớ để cãi cho chính mình, ngươi vì báo thù mà không từ thủ đoạn. Phong gia ta không bức vua thoái vị như ngươi nói, cho nên ngươi liền đích thân ra tay."

"Nói bậy!" Hai mắt Yến Tư Không cơ hồ trừng ra máu: "Nếu như chuyện này thực sự do Yến Tư Không ta làm thì sẽ không có kết cục như thế! Sao ta có thể ngu đến mức để phụ thân ngươi ở lại đại doanh, sao ta có thể ngu đến mức không chuẩn bị trước kế hoạch, sao ta có thể ngu đến mức để ngươi bị bắt được cơ chứ!"

"Chắc ngươi không ngờ tới mình lại bị thương, có lẽ chuyện này đã làm loạn kế hoạch của ngươi. Ngươi thấy Phong gia ngày càng nhượng bộ, thấy Nhan Tử Liêm dần mất hết hoàng ân, bởi vậy ngươi trở nên sợ hãi." Từng chữ của Phong Dã gần như đều mang theo sát khí: "Ngươi sợ mình mất hết chỗ dựa, sợ Trần Mộc bị phế bỏ, sợ kế hoạch nhiều năm qua của ngươi hóa thành bọt nước, thế nên sau khi ta từ chối ngươi, ngươi liền bí quá hóa liều."

Trong lòng Yến Tư Không đau đớn không chịu nổi, y gầm nhẹ: "Phong Dã, Yến Tư Không ta có phát rồ cũng không đẩy ngươi vào hiểm cảnh, ngươi đã nói ngươi tin tưởng ta mà..."

"Ta từng tin tưởng ngươi!" Phong Dã dữ tợn nói: "Ta lần lượt vạch trần ngươi, nhưng cũng lần lượt thông cảm ngươi. Cho dù ngươi là hạng âm hiểm xảo trá, tính toán mưu mô, ta vẫn muốn tin tưởng ngươi, vậy mà ngươi lại một lần nữa nói với ta rằng, ngươi căn bản không đáng để tin tưởng!"

Yến Tư Không nhìn khuôn mặt mình lo lắng ngày đêm, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ như nhát dao đâm mạnh vào tim mình. Y hao hết tâm tư, không ngại sinh tử để cứu người, vậy mà người đó lại hiểu lầm y như thế.

Hai mắt Yến Tư Không ướt đẫm, trên mặt tràn đầy phẫn nộ và thương tâm: "Phong Dã, ngươi động não nghĩ kĩ đi, là ai muốn hại Phong gia ngươi nhất, là ai chuốc phụ thân ngươi say không biết trời đâu đất đâu, là ai để Triệu Phó Nghĩa biết tin nhanh đến vậy. Bây giờ phụ tử nhà ngươi vùi thân trong tù, là ai đắc ý nhất, là ai!" Y hét lớn: "Là Yến Tư Không ta sao!"

Trong mắt Phong Dã lóe lên băn khoăn, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình quặn đau, đau đến mức hô hấp thôi cũng khó. Hắn nói giọng khàn khàn: "Ngươi, Yến Tư Không, ngươi đếm kỹ những gì mình đã làm đi, ngươi bảo sao ta có thể không hoài nghi bây giờ?"

Yến Tư Không nén đau lòng đáp: "Phong Dã, ngoài miệng thì ngươi nói thông cảm ta, tin tưởng ta, nhưng kỳ thực trong lòng lại chưa từng buông bỏ. Trong mắt ngươi, ta vẫn là tên tiểu nhân âm độc."

Phong Dã trầm mặc nhìn y.

Yến Tư Không thở dốc thật sâu, y nhìn hương đã cháy được một nửa: "Cũng được thôi, hôm nay ta tới đây cũng không phải giải thích cho mình. Ta và lão sư bôn ba rửa sạch oan khuất cho Phong gia, ta muốn ngươi kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm đó, bao gồm cả chuyện xảy ra trước đêm say rượu. Về phần giữa ta và ngươi...Không bàn cũng được."

Phong Dã im lặng chốc thoáng, dùng thanh âm không chút gợn sóng kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Tất cả dần phác họa như ban đầu trước mặt Yến Tư Không.

Đêm đại yến, Chiêu Vũ đế lấy lý do lễ săn xuân và tiễn Phong Kiếm Bình nên đã ban thưởng cho quần thần không ít rượu, nhất là Phong Kiếm Bình, lại thêm nhiều người tới mời rượu nên dù cho Phong Dã đã ngăn cản không ít thì hai phụ tử bọn họ vẫn đều bị chuốc say.

Theo như lời Tiết bá, đêm đó ngoài lão và người làm Phong phủ chăm sóc cho hai phụ tử họ, Chiêu Vũ đế cũng phái vài Nội giám đến đưa canh giải rượu và thu dọn tiết vật. Về phần Tiểu Lục, cậu ta thân là phu xe của Phong Dã, cũng có ra vào đại trướng. Nhưng rốt cuộc binh phù trộm khi nào, do ai trộm đi, vẫn không thể kết luận.

Sáng sớm hôm sau, Phong Dã đi săn. Bởi vì bãi săn sơn hải có địa hình trũng, nước sông bao quanh nên hầu hết thời gian trong năm đều có sương mù vào buổi sớm, hôm đó cũng không ngoại lệ. Lúc hắn nghe được tiếng động thì quân Cảnh Vệ và quân Phong gia đã giao chiến với nhau, hắn đuổi tới gần mới phát hiện 'người hành thích' tới tập kích là quân Phong gia, hắn định ngăn cản nhưng hỗn chiến đã không còn khả năng cứu vãn, để rồi Triệu Phó Nghĩa đích thân bảo hắn xuống ngựa đầu hàng.

Về phần Tiểu Lục, người bị trúng mấy mũi tên mà chết.

Yến Tư Không càng nghe, càng rét run cả người. Toàn bộ kế hoạch đầy rẫy sơ hở, người thông minh nhìn cái là biết Phong gia bị hãm hại, nhưng Tạ Trung Nhân vẫn dám dùng mánh khóe mưu hại trung lương vụng về như thế, nguyên nhân giúp lão không sợ hãi chính là Chiêu Vũ đế muốn diệt bọn y. Thế là 'có lẽ' tội cũng thành tội, bị người ta vu oan 'mưu phản' cũng thành mưu phản.

Phong Dã nói hết lời cuối, cảm xúc đã đan xen giữa phẫn hận và không cam lòng, nhất thời khí huyết công tâm, làm động đến vết thương, ho một ngụm ra máu.

"Phong Dã." Yến Tư Không vội lấy hai viên thuốc thượng hạng trị nội và vết thương do đao kiếm từ trong ngực ra, ném vào trong lồng: "Thân thể của ngươi tuyệt đối đừng suy sụp, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài!"

Phong Dã nhìn Yến Tư Không, con ngươi đầy đấu tranh: "Ngươi định cứu ta thế nào? Chúng ta bị bắt, tội lớn mưu phản chụp ở trên đầu, cái chờ trước mắt chỉ còn cái chết mà thôi."

Yến Tư Không vô thức nhìn xung quanh, y nắm lấy song sắt, trầm giọng nói: "Nếu lão sư cũng không có khả năng xoay trời chuyển đất, ta đã bàn bạc với Xà Chuẩn kế hoạch cướp ngục."

Phong Dã đờ người: "Đây là Chiếu Ngục đấy."

"Có là địa ngục ta cũng phải cứu ngươi ra." Bờ môi Yến Tư Không run rẩy: "Mặc cho ngươi hoài nghi ta...ta cũng tuyệt đối không để ngươi chết."

Phong Dã xúc động, nhưng Yến Tư Không lừa hắn há phải lần một lần hai, bây giờ hắn và toàn bộ Phong gia đang đứng trước tai ương diệt tộc, tất cả đều bởi có phản bội bên người. Giờ đây trong lòng hắn tràn đầy căm hận, không thể tin tưởng kẻ nào thêm nữa.

Yến Tư Không cứ nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn không cách nào kiềm được khát vọng cháy bỏng trong lòng mình. Y chậm rãi đưa tay ra, nhỏ giọng nói: "Ta phải đi rồi. Phong Dã, ta có thể...sờ ngươi hay không?"

Thân hình Phong Dã hơi run lên. Hai người cách nhau một lồng sắt và một khoảng cách chưa đầy đến một trượng, rõ ràng chỉ cần xích lại một thôi là có thể chạm vào đối phương, nhưng giữa hai người họ lại tựa như vắt ngang một khe nứt thăm thẳm, cứ như thể có dùng hết tính mạng cũng không thể ôm nhau thêm lần nữa.

Mắt thấy một nén nhang sắp cháy hết, ánh lửa lúc sáng lúc tối sắp lụi tàn, Yến Tư Không nhìn hương, rồi lại nhìn Phong Dã, thầm cầu khẩn.

Cuối cùng, Phong Dã cũng dịch người về phía trước, nắm lấy tay Yến Tư Không.

Yến Tư Không nắm thật chặt cái tay kia, nhìn thân thể chằng chịt vết máu và thiếu niên dũng mãnh không ai bì nổi trong đầu mình tưởng chừng như hai người, mà nức nở: "Phong Dã, ngươi phải sống, ta nhất định sẽ cứu ngươi, nhất định sẽ cứu ngươi."

Vành mắt Phong Dã ửng đỏ, hắn cắn chặt môi, quyết không để lộ vẻ mềm yếu trước mặt Yến Tư Không, thậm chí hắn tình nguyện hôm nay hai người không gặp nhau, như vậy hắn sẽ không phải chất vấn, cũng không phải trần trụi dáng vẻ thảm hại nhất của mình ở trước mặt người này.

Hương đã tắt hoàn toàn, Yến Tư Không ngậm nước mắt, muốn rút tay về, lại bị Phong Dã giữ chặt không buông,

Phong Dã nói giọng khàn khàn mà tràn đầy kiên nghị: "Ta sẽ không chết, Phong Dã ta sinh ra đã định phải khuynh đảo thiên hạ, tuyệt không chết trong lồng giam chật hẹp này. Ta phải khiến tất cả những kẻ dám mưu hại ta muốn sống không được, muốn chết không xong."

Phong Dã thả tay ra, Yến Tư Không nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mới ép bản thân xoay người rời đi.

----------------------------------------

Dưới sự dẫn dắt của lính canh ngục, Yến Tư Không lén rời khỏi Chiếu Ngục, vội vàng trở về nhà.

Lúc trở lại phủ thì trời đã khuya, nhưng y lại không đi cổng chính, mà lặng lẽ không tiếng động đi bằng cửa ngầm để lẻn vào phủ, sau đó liền vào thư phòng lấy chủy thủ, đi tới trước phòng của A Lực, nhẹ nhàng gõ cửa.

Nửa ngày sau, A Lực mới mở cửa ra. Thấy Yến Tư Không, hắn hơi kinh ngạc.

Yến Tư Không mặt không đổi sắc đi vào phòng, đóng cửa lại. A Lực đang định khua tay hỏi vì sao đêm hôm y lại tới chơi, thì bỗng y nhún mình bay lên, đá một cước vào bụng A Lực. Thân thể cao to lập tức văng ngược ra, ngã rầm vào trong giường.

Thân hình Yến Tư Không thoắt cái đã nhảy lên giường hẹp, y dùng gối giữ ngực A Lực, một đao đâm xuống mắt của hắn.

Hai mắt A Lực trợn như chuông, tràn đầy kinh hoàng khó hiểu xen lẫn với e ngại và ủy khuất. Hắn theo bản năng định ngăn cản, nhưng cánh tay vươn ra lại cứng đờ giữa không trung. Nháy mắt, tất cả cảm xúc tồn đọng trong mắt hắn ngưng kết lại thành tuyệt vọng, hắn trơ mắt nhìn chủy thủ Yến Tư Không đâm xuống.

Mũi đao lóe sắc lạnh, dừng trước mắt A Lực, chỉ cần xuống tí nữa thôi là mắt hắn không còn nữa.

A Lực trợn tròn mắt, không dám thở mạnh.

Yến Tư Không lạnh lùng hỏi: "Vì sao lại tìm Tiểu Lục?"

A Lực khua tay đáp: "Công tử, tiểu nhân làm gì sai?"

"Vì sao, lại tìm Tiểu Lục." Yến Tư Không dí chủy thủ gần thêm: "Nếu ngươi dám nói sai, ta lập tức giết ngươi!"

Tay A Lực run run, hắn khua tay đáp: "Lần đó tôi đánh cậu ta bị thương nên thấy thẹn trong lòng, liền lén đưa cậu ta chút thuốc bổ."

Yến Tư Không ngẩn người.

Cái A Lực chỉ là lần diễn kịch của hắn và Phong Dã trước phủ mình. Trước đây, khi y vẫn còn ở nơi ở cũ, xe ngựa cũng chưa có, Tiểu Lục thường xuyên nhận lệnh của Phong Dã đến đưa đón y nên có gặp A Lực rất nhiều lần, có lẽ, còn xem A Lực như 'bạn bè' hiếm có.

A Lực trời sinh đã đô con, lần hắn quăng Tiểu Lực xuống ngựa chỉ sợ không kiểm soát được sức lực nên vẫn luôn khắc ghi ở trong lòng. Y từng nhớ sau đó A Lực còn hỏi y vết thương Tiểu Lục thế nào, chỉ là y chưa từng để A Lục vào mắt, sao lại để tâm thêm.

Nhìn A Lực run sợ, đứng trước dao nhọn vẫn không tránh không né, thực sự không giống như đang giả bộ. Trong lòng Yến Tư Không đan xen đủ loại cảm xúc, y gầm nhẹ, quất A Lực một bạt tai.

Vành mắt A Lực đỏ lên, hắn run rẩy khua tay: "Công tử, tiểu nhân làm gì sai?"

Yến Tư Không đứng thẳng dậy, nghiến răng nói: "Vụ Tĩnh Viễn vương mưu phản hôm trước do Tiểu Lục trộm binh phù điều binh. Cậu ta bị Tạ Trung Nhân mua chuộc!"

A Lực bối rối: "Tiểu Lục từng nhắc đến mình và một nữ tử từng ngầm ước hẹn một đời, trong lời nói, cậu ta cảm giác nữ tử kia là người chốn trăng hoa."

Yến Tư Không lạnh nhạt nói: "Đi thăm dò."

A Lực gật đầu.

"Sau này không có lệnh ta, không được phép tự tiện hành động."

A Lực bò dậy, quỳ trên đất, kích động 'nói': "Mạng tiểu nhân được công tử cho, tiểu nhân thà chết cũng không phản bội công tử."

Yến Tư Không thở dài một hơi.

Nếu như Tiểu Lục đã sớm bị Tạ Trung Nhân mua chuộc, vậy chẳng phải lão đã biết y và Phong Dã vẫn đang diễn tuồng sao? Nhưng chuyện Lưu Ngạn trước đây, Tạ Trung Nhân trông không như đã biết gì, lão không thể lơ là mình để rồi hi sinh một Thượng Thư vô ích được. Như vậy xem ra, chỉ có hai khả năng, một là Tiểu Lục không biết quan hệ thật sự giữa y và Phong Dã, hai là Tạ Trung Nhân mua chuộc Tiểu Lục sau khi Lưu Ngạn bị giáng chức.

Y nhất định phải xác định xem Tạ Trung Nhân rốt cuộc có biết chân tướng hay không. Chuyện này có liên quan đến hành động sau này của y, mà nữ nhân kia, có lẽ có thể cho y đáp án.

Chương 32:

Đêm khuya, một chiếc xe ngựa dừng trước một căn nhà đổ nát. Vùng đất này là nơi hẻo lánh nhất kinh thành, có đồn rằng phong thủy đại hung nên còn từng có quỷ, gần như không còn ai ở lại nữa, ngay cả quân Cấm Vệ tuần đêm cũng chẳng bao giờ đặt chân tới nơi này.

Sau khi dừng xe, phu xe ngó trái ngó phải trước, sau đó mới bước vào buồng xe. Một lúc sau, gã ôm một nữ tử dáng người yểu điểu từ trong ra, nhảy xuống xe, nhanh chóng lách vào căn nhà, đi thẳng đến một căn phòng xiên vẹo.

Lúc mở cửa, trong phòng có hai người đang đứng, một người trong đó cao to hiếm gặp.

"Yến đại nhân." Phu xe cung kính chào.

Yến Tư Không gật đầu.

Phu xe đặt nữ tử kia lên giường, ánh nến mờ nhạt trong phòng phản chiếu lên dung mạo tuyệt trần của nữ tử.

"Đánh thức ả dậy." Yến Tư Không nói.

Phu xe lấy từ trong ngực ra một lõi gỗ có mùi hương kỳ quái, quơ quơ trước mũi của nữ tử. Trong cơn mê, chân mày ả nhíu lại, liên tục cau mũi và ho khan, cuối cùng tỉnh giấc.

Yến Tư Không liếc A Lực thầm ra hiệu. A Lực liền lấy một thỏi bạc ra, ném cho phu xe. Phu xe vững vàng đón được, sau đó vừa chắp tay vừa nói: "Tiểu nhân chờ ở ngoài."

Người này là thủ hạ của Xà Chuẩn, làm việc nhanh nhẹn, cũng là một trong những người A Lực thường liên lạc nhất.

Nữ tử kia giùng giặng ngồi dậy khỏi giường, hoảng sợ mở to mắt nhìn xung quanh. Khi nhìn đến hai người trong bóng tối, sắc mặt ả ta chợt thay đổi, liền buột miệng gọi: "Yến Tư Không?"

"Dạ Ly cô nương, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?" Yến Tư Không không biến sắc nhìn tiểu mỹ nhân tuyệt diễm trước mắt. Đó chính là danh kỹ kinh thành, hoa khôi của chốn trăng hoa Các Đinh Lan --- Dạ Ly.

Dạ Ly rất thông minh, bây giờ đã đoán ra được phần nào. Ả không còn ngụy trang nữa, lập tức nhảy xuống giường, bày thế phòng ngự, lạnh lùng nói: "Yến đại nhân, người của ngài bắt cóc tôi? Có ý gì đây?"

"Ta bỏ rất nhiều tiền để mua một đêm của Dạ Ly cô nương, sao lại là 'bắt cóc' được chứ?" Yến Tư Không bỡn cợt: "Đa tạ quà của Chu công tử, nhưng giá ma ma đưa ra thật chẳng hợp lý như giá thường, làm ta tốn kém biết bao nhiêu."

"Đã như vậy, Yến đại nhân đừng phụ thời gian và tiền bạc, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

"Được." Yến Tư Không nói thẳng: "Chắc ngươi biết phu xe của phủ Tĩnh Viễn Vương - Tiểu Lục phải không?"

Hai mắt Dạ Ly hơi lóe sáng, nhưng khuôn mặt lại không chút thay đổi: "Sao tôi có thể biết một tên phu xe đây?"

"Đương nhiên là ngươi biết, ngươi không những biết, mà còn dùng mị thuật mà ngươi đánh đâu thắng đó, mê hoặc cậu ta đến thần hồn điên đảo, thậm chí còn hứa hẹn trọn đời với cậu ta." Yến Tư Không hơi nheo mắt: "Để cậu ta vì chuộc thân cho ngươi mà không tiếc bán đứng chủ tử."

Con ngươi Dạ Ly ánh tinh quang, "Lời này không khỏi quá hoang đường rồi. Một tên phu xe như cậu ta, ở các Đinh Lan sợ rằng còn không gọi nổi một ly trà. Cậu ta muốn gặp cũng không gặp được tôi."

"Không sai, chính vì cậu ta chưa từng gặp ngươi, cho nên đến nay vẫn không biết ngươi chính là Dạ Ly diễm danh kinh thành. Tạ Trung Nhân phát hiện người này háo sắc, tiền lương tháng đa phần dùng để đi chơi gái, cho nên mới phái ngươi đi câu dẫn cậu ta. Quả thật ngươi đã làm cậu ta xông pha khói lửa vì mình, đến chết rồi vẫn không biết bản thân bị lợi dụng."

Dạ Ly nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp bắn ra sát khí.

"Dạ Ly, hay ta nên gọi ngươi là Dương Sở Vân đây?"

Hai mắt Dạ Ly trợn tròn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

"Ngươi không cần giả bộ tiếp đâu, ta đã sớm nắm rõ ngươi như lòng bàn tay rồi." Yến Tư Không lộ ý cười khiến người ta lạnh sống lưng: "Ngươi là nhân sĩ ở Lương Châu, năm tám tuổi phụ mẫu chết bởi vì nạn đói. Ngươi và đệ đệ được cữu mẫu* nhận nuôi, mười bốn tuổi cữu mẫu bán ngươi vào kỹ viện, vứt đệ đệ bệnh nặng của ngươi bên ven đường chờ chết. Là Tạ Trung Nhân cứu tỷ đệ hai người các ngươi, đưa các ngươi đến kinh thành, dạy võ công cho ngươi. Từ đây ngươi nhận lão làm nghĩa phụ, trở thành tai mắt của lão ở chốn trăng hoa." Y giơ tay lên, chậm rãi mở năm ngón tay ra, một chuỗi xích bạc sáng loáng nằm trong lòng bàn tay.

*Cữu mẫu: mợ

"Ngươi đã làm gì đệ ấy!" Dạ Ly rống to, định xông lên.

A Lực tiến lên trước một bước, thân thể to lớn như núi khiến căn phòng xiên vẹo này có phần chật chội, đồng thời cũng mang đến cho người ta loại cảm giác áp lực vô hình.

Dạ Ly dừng lại, hung tợn trừng Yến Tư Không.

Yến Tư Không ném dây chuyền cho ả: "Cậu ta tốt lắm, bây giờ đang ngủ say sưa, chỉ là, ngày mai có thể tỉnh lại không thì phải xem ngươi đã."

Hai chân Dạ Ly như nhũn ra, ả nắm thật chặt dây xích, nghiến răng nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"

"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề trước."

Vẻ mặt Dạ Ly tràn đầy đề phòng và phẫn hận.

"Ngươi có biết nạn đói năm đó hại chết phụ mẫu ngươi và hàng vạn người khác là do Tạ Trung Nhân sai thủ hạ bóc lột tám vạn thạch mà triều đình phát xuống để cứu trợ thiên tai, đến tay bách tính thì không đủ một vạn, không những thế còn trộn lẫn với cát mịn không?"

Dạ Ly ngây ngốc nhìn Yến Tư Không.

"Ngươi thấy Tạ Trung Nhân cứu hai tỷ đệ các ngươi, nên biết rõ lão là tên đại gian đại ác thế nào, ngươi vẫn nhận giặc làm cha, lại không nghĩ tới kẻ làm ngươi tan cửa nát nhà, lưu lạc phong trần chính là lão."

Dạ Ly lắc đầu, vẻ mặt bối rối: "Không..."

"Nếu ngươi không tin, đi thăm dò là biết. Khách các Đinh Lan qua lại nhiều như vậy, kiểu gì cũng có kẻ biết được nội tình, nếu không, Chu Mịch Tinh chắc chắn phải biết."

Dạ Ly lảo đảo lui về sau, trên mặt đã cắt không còn giọt máu.

"Ngươi làm chó săn và tai mắt cho Tạ Trung Nhân mấy năm nay, tội ác lão chồng chất như thế nào ngươi rõ hơn ai khác, chẳng qua ngươi niệm ơn lão cứu ngươi, lại sợ lão làm hại tỷ đệ ngươi, cho nên cứ vậy nối giáo cho giặc..."

"Đừng nói nữa!" Dạ Ly gào lạc giọng: "Biết thì sao? Mạng ta và đệ đệ như cỏ rác, ngày nào trôi qua cũng đều chỉ là sống qua ngày, ta có thể cứu được ai? Ai có thể cứu được chúng ta?"

Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Ta có đọc thơ ngươi từng viết, biết trong lòng ngươi vẫn còn hướng thiện, nối giáo cho giặc quả thực là đường cùng. Nếu ngươi giúp ta, sau khi chuyện thành công, ta sẽ đưa tỷ đệ hai người các ngươi rời khỏi thành, cho đủ ngân lượng, cao chạy xa bay."

Dạ Ly nhìn Yến Tư Không thật sâu, do dự.

Ánh mắt Yến Tư Không thay đổi: "Ta không ác độc như Tạ Trung Nhân, nhưng cũng không phải hạng nhân từ gì. Một là ngươi quy thuận ta , có ngày ta đưa các ngươi rời khỏi chốn thị phi này, còn hai...Coi như ta không giết ngươi, nếu Tạ Trung Nhân biết thân phận ngươi bị bại lộ, lão còn giữ lại mạng các ngươi sao?"

Dạ Ly cắn môi, hai mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đầy đau thương, rõ ràng là xinh đẹp tuyệt trần nhưng trong lòng Yến Tư Không lại không chút gợn sóng. Ả nắm chặt dây xích bạc, ôm trong lòng, khẽ gật đầu.

"Rất tốt. Ta hỏi ngươi, Tiểu Lục đã nói gì với ngươi, có đề cập đến chuyện giữa ta và Phong Dã không?"

Dạ Ly lắc đầu: "Ta từng hỏi, nhưng cậu ta không muốn nhiều lời."

Yến Tư Không thở phào: "Tạ Trung Nhân biết được bao nhiêu về ta?"

"Không nhiều hơn ta, lão cho rằng ngươi có thể lợi dụng."

"Tạ Trung Nhân sai Tiểu Lục trộm binh phù thế nào?"

Dạ Ly lắc đầu lần nữa: "Ta cũng không rõ."

Yến Tư Không thấy ả không giống như nói láo. Nhiệm vụ của ả chỉ là câu dẫn Tiểu Lục, để cậu ta bằng lòng xả thân vì mình, đương nhiên, chuyện sau đó tất có sắp xếp khác.

Yến Tư Không lại hỏi về chuyện Tạ Trung Nhân, từ đây y mới biết được cái tên chó hoạn quan này chính là ông chủ đứng sau các Đinh Lan, dùng các Đinh Lan để làm nơi tập hợp các tình báo chốn hoa trăng, cực thạo tin, cũng nắm thóp nhiều nhược điểm không muốn người khác biết của đa số các quan viên . Trong kinh có gió thổi hay cỏ lay gì, lão luôn có thể biết ngay lập tức. Mạng lưới tình báo chỉ sợ nhanh nhạy không kém gì Xà Chuẩn.

Chỉ là, đến cùng lão vẫn không cao tay bằng Xà Chuẩn. Trong các Đinh Lan đã sớm có người của Xà Chuẩn cài vào từ lâu, bằng không A Lực đã không tra được tin nữ tử chốn trăng hoa khiến Tiểu Lục phải bán chủ cầu vinh chính là Dạ Ly nhanh đến thế.

Bọn họ trò chuyện đến khuya, Yến Tư Không mới thả Dạ Ly về. Ả đi bằng xe mua lúc đến, được phu xe đưa ả về các Đinh Lan.

Tiễn Dạ Ly đi, Yến Tư Không định thuận đường về nhà bái tế phụ mẫu và dưỡng phụ. Vừa đến gần căn nhà hoang sơ đã lâu không tu sửa, đột nhiên, y cảm thấy chỗ tối có gì đó bất thường.

Y mẫn cảm phát hiện ra gì đó, thấp giọng nói: "Ai?"

Lời còn chưa dứt, y và A Lực đã xông vào góc ngoặt dưới mái hiên.

Một bóng đen thoáng hiện như ma quỷ, nhanh chóng bay đến góc tường, lưu loát leo lên tường vây, trốn ra ngoài.

Hai người cũng vượt tường vây, ra sức đuổi theo.

Bóng đen kia giỏi khinh công nên tốc độ cực nhanh, đuổi theo hơn trăm trượng đã bỏ lại Yến Tư Không đằng sau, còn A Lực đã bị bỏ ra xa từ lâu.

Yến Tư Không biết mình không đuổi kịp, liền xoay người lăn trên đất, thuận thế rút chủy thủ trong giày ra, vung về phía bóng đen.

Chỉ thấy phía trước truyền đến tiếng kêu rên, chủy thủ rạch một vết trên đùi kẻ kia, nhưng kẻ đó chỉ chậm chạp một chút, lại rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Yến Tư Không đi đến, nhặt chủy thủ kia lên, nhìn máu chảy trên đó, như có điều suy nghĩ.

A Lực chạy tới, gấp đến độ khua loạn chân tay.

Yến Tư Không phân phó: "Chuyển tất cả bài vị bên trong đi, tòa nhà này đã không còn an toàn nữa, đốt sạch cho ta."

Y thầm nghĩ, vừa rồi rốt cuộc là ai, người này đã để mắt bọn y từ lúc nào, ở trong sân đã được bao lâu, nghe được bao nhiêu, và người này có mục đích gì?

Liên tiếp các câu hỏi tràn vào trong đầu, kẻ xuất hiện ngoài ý muốn này khiến Yến Tư Không rất hoảng hốt. Y vốn đã sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Phong gia, thực sự không hi vọng có thêm chuyện gây bất lợi cho y nữa. Nếu kẻ đó là người của Tạ Trung Nhân, vậy thì phiền phức rồi...

Nhưng khinh công kẻ kia cao cường đến vậy, trong đám người y quen biết e chỉ có Phong Dã và Xà Chuẩn là ngang hàng. Nếu Tạ Trung Nhân có thích khách lợi hại như thế, Nhan Tử Liêm có thể sống đến giờ sao?

Kẻ này rốt cuộc là ai, nhất định phải tra cho rõ!

Yến Tư Không nắm chặt thủy chủ, híp mắt thật sâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top