Chương 26+27
Chương 26:
Mùa xuân năm Chiêu Vũ thứ hai bảy, Lương vương Trần Hoán đích thân dẫn ba chục ngàn bộ binh, năm trăm thuyền chiến, tấn công Nhạc Dương theo hai đường thủy bộ, cũng để lại mười ngàn tướng sĩ đóng quân ở Kinh Châu.
Trần Hoán tự biết sống chết tồn vong của bản thân đã chỉ còn một sớm một chiều, hắn chiếm Nhạc Dương trước thì có thể bỏ lại Kinh Châu để dẫn quân xuôi nam, Triệu Phó Nghĩa mà chiếm Nhạc Dương trước thì trước sau có địch, không cứu vãn nổi.
Vì vậy sau khi binh tiếp cận Nhạc Dương rồi, hắn không lề mề đóng doanh cắm trại nữa mà lập tức công thành luôn, đồng thời cũng lệnh thủy quân tấn công bất ngờ hồ Động Đình.
So với cuộc chiến thành Quảng Ninh mười một năm trước thì Yến Tư Không đã không còn sợ nữa, Tiết Lãng và Phong Dã chỉ huy thủ thành, còn y ở bên cạnh giúp đỡ. Quân phản loạn Lương vương đang mạnh tinh thần nên tấn công cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Nhạc Dương có gần mười ngàn binh mã, lương thảo không lo, chuẩn bị đầy đủ. Đợt công thành đầu tiên kéo dài khoảng bốn tiếng, thấy đánh thành Nhạc Dương hư hại nhiều chỗ mà vẫn không công thành, Lương vương không thể làm gì khác là tạm lui.
Nhìn dưới thành xác chết chất thành núi, trên thành máu mới vẩy đỏ đen, các tướng sĩ bị thương kêu rên đầy thống khổ, áo giáp binh khí bị hại rải loạn ở khắp nơi. Tàn cuộc sau chiến tranh, mùi máu tanh nồng nặc kết hợp với sát khí thấu xương thấm vào trong từng cái hít thở, làm tê dại da đầu người ta.
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Thế quân phản loạn ào ạt, công thành lần đầu không được, rất nhanh sẽ có lần hai, quân ta tổn thất thế nào?
Tiết Lãng thở dài đáp: "Tổn thất tạm không nhiều, nhưng ta sợ thành trì này không chịu nổi đại bác gỗ đá tới chào hỏi lần nữa."
"Tiết tướng quân đừng lo lắng, năm đó..." Yến Tư Không lại nín lời đến bên miệng trở về: "Binh ít thành đơn vẫn chống được đại quân, sử sách có ghi lại không ít các cuộc chiến, binh lực Nhạc Dương vẫn đủ, tranh thủ thời gian bảo các tướng sĩ củng cố lại thành trì đi, Lương vương sẽ kéo quân trở lại rất nhanh thôi."
Sau khi Tiết Lãng rời đi, Yến Tư Không liền nhìn sang Phong Dã. Phong Dã đang không nhúc nhích đứng ở đầu tường, nhìn thây phơi khắp nơi dưới thành.
"Thế tử." Yến Tư Không đi tới bên cạnh hắn: "Có phải ngươi cũng lo chuyện giống ta không?"
Phong Dã gật đầu: "Ta không lo Nhạc Dương thất thủ, cái ta lo chính là thủy quân của Trần Hoán."
"Đô đốc thủy quân của Trần Hoán là đại tướng thủy quân nổi danh Lưỡng Hồ, nếu hắn chiếm được hồ Động Đình cũng tức là cướp được mấy trăm thuyền chiến, bắt được hơn mười ngàn thủy binh sử dụng cho mình, đến lúc ấy muốn công thành gì thì chỉ cần vây Nhạc Dương, cắt đứt nguồn nước trong thành, là chúng ta không chiến cũng tự giảm."
Phong Dã thở dài nói: "Đáng tiếc ngươi ta đều không giỏi thủy chiến, ta lớn từng này cũng mới chỉ ngồi thuyền nhỏ qua sông thôi."
Yến Tư Không cười khổ: "Ta cũng chưa từng ngồi thuyền chiến. Ta đoán Trần Hoán sẽ dồn hết sức mình vào thủy quân này, chúng ta có nên phái binh tăng viện cho thủy quân không?"
"Bây giờ sợ rằng chậm rồi, đại binh Trần Hoán đã áp thành, chúng ta cố cái này thì mất cái nọ, cố cái nọ thì mất cái này."
Yến Tư Không hơi nheo mắt: "Không dám cầu Vương tướng quân chiến thắng, chỉ cầu hắn đừng bại quá nhanh."
Cuộc đối thoại này của hai người lại thành lời tiên tri báo trước. Gần hai ngày sau, hồ Động Đình truyền tới tin chiến sự, thủy quân do Vương tướng quân chỉ huy thất bại thảm hại, đã để quân phản loạn nắm hoàn toàn vùng đường thủy quan trọng trong tay.
Quân phản loạn phái binh cướp kênh quan trọng là hồ Động Đình dẫn nước vào thành, một mặt chúng lấp cát dựng đá xây đập nước, một mặt thì đào kênh rạch, muốn đổi đường nước.
Chưa tới năm sáu ngày là quân phản loạn có thể cắt đứt hoàn toàn nước dùng bên trong thành. Trần Hoán phái người thách thức dưới thành cả ngày lẫn đêm, bảo hàng hoặc loạn lòng quân.
Tiết Lãng đã gấp đến mức đi đi lại lại: "Thế tử, giờ phải làm thế nào đây, nếu trong thành không có nước thì dùng kế gì?"
Phong Dã trầm giọng nói: "Hiện tại ta đã bị vây, cách duy nhất là chờ Triệu tướng quân chiếm lĩnh Quỳ Châu, tới cứu viện trước."
"Nhưng biết lúc nào Triệu tướng quân mới chiếm lĩnh được Kinh Châu chứ, lỡ, lỡ như không công được thì sao?" Tiết Lãng thấy Phong Dã không nói gì, liền chuyển sang Yến Tư Không: "Yến đại nhân, nghe nói ngươi dùng miệng lưỡi sắc sảo bình quân phản loạn thành Quỳ Châu, chắc chắn là người đa mưu túc trí, ngươi nói xem, chúng ta... nên làm gì đây?"
Yến Tư Không cứ như không nhìn thấy sóng lớn trước mắt, sắc mặt y trầm lặng như nước: "Tiết tướng quân, thế tử dẫn chúng ta trèo qua Nam Nhạc, xuất binh vội đến Nhạc Dương trong vòng mười ngày để ngăn chặn đường lui quân phản loạn, chính là vì tranh thủ thời gian cho Triệu tướng quân. Đánh, với binh mã của chúng ta mà giao phong chính diện sẽ không đánh lại Lương vương. Thủ, trái lại thủ, như lời Thế tử nói, hiện tại chúng ta chỉ có thể thủ, chờ Triệu tướng quân dùng sức mạnh thần kỳ tới đây."
"Thủ kiểu gì?" Một tên tướng Nhạc Dương vỗ mạnh bàn: "Sắp không còn nước rồi, trong thành không có nước, đừng nói là các tướng sĩ, mà bách tính có thể phản trước."
"Đúng vậy, không có nước thì đánh giặc thế nào?" Một tướng khác nói: "Mấy ngày công thành trước đây, quân ta đã bị tổn thất nặng nề rồi. Nếu Lương vương thừa dịp lúc ta thiếu nước lại tới công thành lần nữa, ngươi, ngươi còn nói 'thủ được' à?"
Vương Mạch Tu lạnh lùng nói: "To gan, thế tử ở đây, ngươi dám làm loạn lòng quân hả?"
"Ngươi..."
Tiết Lãng chắp tay với Phong Dã: "Thế tử, chư tướng nói có lý, nguồn nước bị cắt, lòng quân tất loạn, bách tính cũng có thể tạo phản."
Phong Dã dần xoay đầu lại, ánh mắt sắc như lang quét qua tất cả các tướng lĩnh: "Tướng sĩ loạn thì giết tướng sĩ, bách tính phản thì giết bách tính, tuyệt không thể để quân phản loạn cướp được thành này, chiếm giữ Động Đình, kiếm chỉ Giang Nam!"
Chúng tướng yên lặng không nói gì.
Yến Tư Không cười: "Chư vị đừng kinh hoảng như vậy, quân phản loạn cản được nước trên đất, nhưng hắn cản được nước quý trời ban* à?"
*Nguyên gốc: Trạch bị vạn vật đích quỳnh trấp ngọc lộ.
Quỳnh trấp ngọc lộ: hình dung chất lỏng uống ngon hoặc có giá trị, thường dùng để tả rượu ngon.
Trạch bị vạn vật: Thiện như tính nước, ban ơn cho vạn vật mà không cầu lợi ích.
"Ý Yến đại nhân là..." Tiết Lãng cau mày nói: "Nhưng thượng đế có cho mưa xuống không, khi nào trời mưa, chẳng phải cần xem tâm tình ngài ấy à? Không chắc chắn được."
Yến Tư Không chắp tay hướng lên trời: "Không có thể xin trời mượn nước để giải khổ nạn cho Nhạc Dương ta."
Tiết Lãng nửa tin nửa ngờ: "Yến đại nhân, còn...còn có pháp thuật này à?"
Yến Tư Không nở nụ cười thần bí.
---------------------------------------
Trở về phòng, Phong Dã thấp giọng nói: "Không nhi, ngươi có thể nhìn được khi nào có mưa thật hả?"
Yến Tư Không lau mồ hôi mỏng trên trán: "Thiên tượng thế này không giống trời sắp mưa chút nào."
"Cái gì?" Phong Dã trợn to hai mắt: "Vậy sao ngươi dám khoe khoang khoác lác?"
"Hai người chúng ta chỉ mang theo tàn binh chưa đến ba ngàn, mà Nhạc Dương là địa bàn của người ta, bây giờ lòng quân rối loạn, tình hình này sắp không ổn định nổi rồi, nếu không giải quyết chuyện nguồn nước thì không biết bọn họ trói chúng ta mở thành nghênh địch lúc nào đâu!"
Phong Dã nắm quả đấm: "Vậy trước mắt...ngươi muốn mở đàn 'làm phép' thật à?"
"Ta cứ ổn định bọn họ trước, nhưng kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy, nếu ông trời có mắt, thấy lòng son dạ sắt của ngươi ta, có lẽ..."
"Ầy dà." Phong Dã vỗ đầu Yến Tư Không một cái: "..."
Yến Tư Không cười khổ nói: "Kéo được ngày nào thì hay ngày ấy, chờ Triệu tướng quân đánh tới Nhạc Dương thôi."
"Nếu hắn không đến thì sao? Chúng ta chống đỡ được đến khi nào?"
Yến Tư Không nắm bả vai Phong Dã: "Nếu ba ngày hắn không tới thì trói Tiết Lãng ngay trong cuộc họp để khống chế tất cả quan tướng, nếu bảy ngày hắn không tới, thì chúng ta, cũng chỉ có thể mở thành đầu hàng."
Phong Dã trầm giọng nói: "Chỉ làm vậy được thôi, ta đi sắp xếp."
--------------------------------------
Hôm sau, Yến Tư Không đứng ở đầu tường lập đàn vẽ trận, y mặc đạo bào* đen trắng, một tay cầm phất trần, một tay cầm bút lông, viết lên từng tờ giấy trắng mấy bùa chú khó hiểu, sau đấy thì đốt hết bọn chúng, đồng thời cũng lẩm bẩm gì đó trong miệng, ra vẻ bắt đầu cầu mưa.
*Đạo bào: áo đạo sĩ
Mặc dù đám võ tướng thô thiển như Tiết Lãng không đọc nhiều sách lắm nhưng cách Gia Cát Khổng Minh lập đàn làm phép cầu gió đông vẫn như sấm bên tai, Yến Tư Không là Tiến sĩ Lưỡng Bảng, còn là giảng sư của Thái tử, tuy trong lòng bọn họ hoài nghi song cũng không dám công khai nghi ngờ, chỉ có thể nhìn y bận rộn.
Yến Tư Không cầu một ngày một đêm mà trời chẳng rơi một giọt mưa nào. Bây giờ trong thành chỉ còn nước tồn đọng, không đủ dùng cho ba ngày kế.
Các tướng sĩ quả thực không nhịn nổi nữa liền tiến lên thúc giục Yến Tư Không, nhưng mắt Yến Tư Không vẫn không mở, miệng vẫn lẩm bẩm như cũ, hoàn toàn không quan tâm tới lời bàn tán bên mình.
Phong Dã ho mạnh một tiếng: "Không thể bất kính với quỷ thần được, cứ chờ đi."
"Thế tử, này...chuyện này phải chờ tới lúc nào đây?"
"Chẳng phải Yến đại nhân đã nói rồi sao, nhiều nhất là ba ngày ba đêm trời sẽ cho mưa xuống." Vương Mạch Tu nói: "Yến đại nhân đã một ngày một đêm không uống giọt nước nào, các ngươi gấp cái gì."
Phong Dã nhìn môi Yến Tư Không khô khốc, hốc mắt thâm quầng mà nhịn đau đớn trong lòng, bình tĩnh nói: "Tin Yến đại nhân chắc chắn có thể cầu nước trời cho bách tính Nhạc Dương ta!" Hắn nháy mắt ra hiệu cho Vương Mạch Tu, nói tiếp: "Hoặc do lòng thành chúng ta vẫn chưa thể cảm động được trời xanh. Tiết tướng quân, ngươi lệnh tất cả các tướng lĩnh lên đầu thành, cùng cầu mưa với Yến đại nhân."
"Chuyện này..." Tiết Lãng thở dài nói: "Được thôi."
Vương Mạch Tu âm thầm giơ ngón cái với Phong Dã.
Yến Tư Không liên tục 'cầu' mưa hai ngày hai đêm mà thành Nhạc Dương vẫn mặt trời treo cao, mây trắng phau phau, nào có dấu hiệu sắp mưa chứ?
Tướng lĩnh dưới trướng Tiết Lãng không nhịn nổi nữa liền lớn tiếng tức giận mắng: "Yến đại nhân, ngươi đang giả thần giả quỷ trêu đùa chúng ta à?"
Vương Mạch Tu cao giọng nói: "Chuyện này có liên quan đến tồn vong của một thành, ai dám trêu đùa chứ?"
"Đã cầu hai ngày hai đêm, rắm còn chẳng có, thêm vài ngày nữa là chúng ta chết khát rồi!"
"Hắn vốn không cầu được mưa, không bằng chúng ta đầu hàng đi!"
"Kéo dài như vậy, sớm muộn gì cũng phải hàng."
"To gan!" Phong Dã rống to: "Các ngươi lại đầu hàng trước loạn thần tặc tử à? Sắp tạo phản theo sao?"
Các tướng sĩ câm như hến ngay lập tức, nhưng trên mặt đã lộ vẻ do dự.
Phong Dã vung tay lên: "Bắt bọn chúng lại."
"Thế tử, người muốn làm gì!" Tiết Lãng thấy tình hình không ổn liền đưa tay định rút bội kiếm ra.
Phong Dã tung một cước, đá vào mu bàn tay hắn, đạp cho kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ kia trở về, đồng thời cũng trở mình, dùng bàn tay như kìm sắt chụp lấy cổ Tiết Lãng, xoay người hắn đè trên tường thành.
Vương Mạch Tu hô to một tiếng, đám binh sĩ chờ dưới thành đã lâu liền chen chúc nhau đi lên, chém mấy tên lính gác Nhạc Dương đang không chút phòng bị nào, rất nhanh liền vây quanh tất cả các tướng lĩnh đầu tường thành.
"Người...Thế tử...Người..." Tiết Lãng kêu to: "Thế tử, hạ quan tuyệt không có lòng phản."
Chư tướng thấy đao kiếm kề cổ bèn rối rít quỳ đầy đất: "Thế tử, chúng tôi tuyệt không có lòng phản."
Phong Dã giao Tiết Lãng cho Vương Mạch Tu, sau đó đỡ Yến Tư Không dậy, kề túi nước gần miệng y, đồng thời lạnh lùng nói: "Rất tốt, vậy thì chung tay thủ thành với ta, chờ Triệu tướng quân tới cứu viện."
Yến Tư Không cầm túi nước, ra sức uống mấy hớp to, sau mới mở mắt ra. Y không uống nước đã được hai ngày rồi, mặt mày xanh xao, uể oải nhìn Phong Dã, nhỏ giọng nói: "Làm rất khá."
Phong Dã thầm nắm lấy tay y.
Bây giờ mạng nhỏ bọn họ buộc hết trên người Triệu Phó Nghĩa. Nếu Triệu Phó Nghĩa không công hạ được Kinh Châu trước khi bọn họ chết vì khát thì bọn họ chết hoặc hàng, không còn đường ra nữa.
Chương 27:
Nước dùng trong thành chỉ vài ngày đã hết sạch, bách tính oán thán khắp nơi, các tướng sĩ cũng bắt đầu dao động ý chí chiến đấu, quân phản loạn chưa phát động đợt công thành lần hai mà bọn họ đã bắt đầu tan vỡ từ bên trong.
Mặc dù Phong Dã dùng thủ đoạn khống chế được tướng lĩnh Nhạc Dương nhưng dẫu sao thì đây cũng không phải kế lâu dài, hôm nay bọn họ đã là cá mắc cạn, trong lúc chờ đợi mới cảm nhận được cái gì gọi là một ngày bằng một năm.
Quân phản loạn nói hàng dưới thành nhiều ngày, thấy trên thành vẫn không có động tĩnh gì, mà chính bọn chúng cũng đang nguy cấp, không còn cách nào khác đành dẫn quân tới công thành lần nữa.
Bấy giờ phần lớn các tướng sĩ trong thành Nhạc Dương đã không uống nước được hai, ba ngày, họ chỉ có thể dựa vào trái cây và rau xanh để tạm thời giải khát, ai cũng sức yếu thì đánh giặc thế nào?
Quân phản loạn vây tứ phía, bắt đầu công thành; mũi tên đầu tường cũng bay xuống, nhưng đã sớm không còn khí thế như ngày trước.
Thế công của quân phản loạn càng thêm mạnh mẽ, bọn họ cố gắng ngăn cản, nhưng vô luận là thể lực hay tinh thần thì đều đã cực kỳ suy yếu.
Một tên tiểu tướng đề xuất đầu hàng lần nữa, lại bị Phong Dã chém chết ngay, hắn đứng ở đầu tường rống to: "Còn kẻ nào dám nói hàng nữa, trảm luôn không tha*!"
*Nguyên gốc: Lập trảm vô xá
Yến Tư Không nhìn ánh mắt các tướng sĩ xung quanh đều chỉ biết cố gắng chịu đựng. Quân phản loạn chưa cả vào thành mà họ đã có thể bị loạn đao chém chết, họ xướng bên mặt trắng bên mặt đỏ*, nói rõ lý lẽ, ráng trấn an Phong Dã, cũng bảo mình đi khuyên Phong Dã quy hàng.
*Trong hí kịch Trung Quốc, để thể hiện sự khác nhau giữa thân phận hai nhân vật, họ đã hóa trang cho trung thần thành mặt đỏ, hóa trang cho gian thần thành mặt trắng. Trong quá trình giải quyết mâu thuẫn xích mích, tượng trưng cho phe thân thiện hoặc khiến người khác yêu thích, phe còn lại là nghiêm nghị hoặc khiến người khác chán ghét.
Nhưng mũi tên và gỗ đá bên quân phản loạn đã đánh thành trì hư hại nặng nề, xe công thành đang từng bước áp sát, mắt thấy nó sắp vượt qua thành hào, xô vào cửa thành bọn họ.
Loạn tiễn qua lại như mưa. Dưới sự bảo hộ của sĩ tốt, Phong Dã không sợ hãi đứng ở đầu tường, Yến Tư Không nhìn bóng lưng của hắn mà tựa như thấy được Nguyên Mão vai trúng mũi tên vẫn không lùi nửa bước năm đó, nhưng y biết Quảng Ninh khác với Nhạc Dương, Ngõa Lạt và Lương vương lại càng khác, ít nhất thì không phải lo tính mạng mấy chục ngàn bách tính trong thành, trong lòng y đã tính toán nên đầu hàng thế nào.
Nhạc Dương gặp nguy sớm chiều, thành trì lung lay sắp đổ, mắt thấy quân phản loạn ào tới như lũ châu chấu qua được biên, sắp cắn nuốt bọn họ chỉ còn lại đống xương trắng uể oải ngay tức khắc.
Yến Tư Không bò đến bên cạnh Phong Dã, lôi cánh tay hắn mà kề sát nói bên tai: "Phong Dã, không chịu được nữa rồi, đầu hàng thôi."
Phong Dã cắn chặt hàm răng, mặt đầy không cam lòng: "Đời ta chưa từng hàng."
"Đời ngươi mới trải qua mười chín năm, nào chỉ thắng bất bại được, đầu hàng thôi, có thủ tiếp cũng chỉ tăng thêm thương vong."
Phong Dã nhìn Yến Tư Không rồi lại nhìn tướng sĩ đằng sau: "Nếu hàng, Trần Hoán sẽ chừa mạng cho chúng ta sao?"
"Ngươi là thế tử Tĩnh Viễn vương, hắn chắc chắn không dám giết ngươi."
"Vậy ngươi thì sao!"
Yến Tư Không nhìn chằm chằm vào mắt Phong Dã không chớp: "Yên tâm, mạng ta không kết thúc ở đây đâu." Tên súc sinh Cát Chung vẫn đang chờ y ở Kinh Châu không xa, y tuyệt đối, tuyệt đối không chết ở chỗ này.
Phong Dã tái mặt: "Ta nhất định không để hắn..."
Đột nhiên, bên tai truyền tới tiếng kim loại chói tai kéo dài khiến hai người cùng cứng đờ.
"Thế tử, Lương vương lui binh rồi!" Tiểu tốt bên người hô to.
Hai người chợt quay đầu, chỉ thấy quân phản loạn lui binh như nước rút, hai mắt bọn họ nhìn nhau, tức khắc mừng như điên: "Triệu tướng quân, nhất định là Triệu tướng quân!"
Các tướng sĩ đầu tường mới đầu còn không tin, nhưng rất nhanh liền bắt đầu kêu gào điên cuồng, còn gì khiến người ta kích động hơn chuyện thoát chết trong đường tơ kẽ tóc chứ?
Phong Dã hô: "Tiết Lãng, mang binh ba ngàn, rời thành truy kích. Vương Mạch Tu, mang binh hai ngàn, lập tức đọat lại nguồn nước."
"Dạ!"
Bấy giờ quân phản loạn vội vàng rút lui chính là thời khắc kích kỳ nọa quy* tuyệt vời nhất. Họ ăn ý kết hợp trước sau với Triệu Phó Nghĩa, giết bọn phản loạn tan tác tả tơi!
*Kích kỳ nọa quy: là một thành ngữ, chỉ tránh khí thế địch lúc tới, chờ khi chúng mệt mỏi rồi thì tiến công hung hăng.
Chưa được bao lâu thì bọn họ nhận được tin chiến thắng, Triệu Phó Nghĩa và Địch Vanh cuối cùng cũng chiếm được Kinh Châu, lập tức khởi binh từ Kinh Châu đến tập kích đại doanh Trần Hoán, bây giờ đang giao binh với địch ở Trường Mạnh Nguyên.
Đường lương thực chi viện cho tiền tuyến của Trần Hoán bị cướp mất, giờ chỉ có thể xuống nam, hắn rất có khả năng lui về mặt nước, dẫu sao bây giờ hồ Động Đình vẫn đang trong lòng bàn tay hắn.
Hôm đó là một ngày ác chiến, một ngày trông số trời, một ngày cửu tử nhất sinh, cái dài đằng đẵng của ngày hôm ấy in sâu rất lâu trong lòng tất cả mọi người.
Cho đến tối, Phong Dã và Yến Tư Không mới gặp được Triệu Phó Nghĩa.
Như suy đoán của bọn họ, Trần Hoán thất bại nên đã lui binh về mặt nước, đang chỉnh đốn lại thủy quân, định xuôi nam luôn, hắn đã cướp đủ thuyền chiến và thủy binh rồi. Mặc dù đối với Kinh Châu thì đã giải được uy hiếp ở Nhạc Dương nhưng họ vẫn chưa giải được mối nguy của Giang Nam.
Triệu Phó Nghĩa và Địch Vanh cũng không giỏi thủy chiến, chỉ có thể phối hợp tác chiến với Đô đốc thủy quân ở Lưỡng Hồ, may thay bọn họ đã hao tổn không ít binh mã của Lương vương.
Phong Dã hỏi tình hình chiến sự hồ Động Đình, Triệu Phó Nghĩa liền bảo bọn họ chọn ngày chiến, còn mình sẽ mang binh đánh lục quân Lương vương từ hai phía.
Phong Dã xin đi xuất chiến, chưa chờ Triệu Phó Nghĩa đồng ý, Yến Tư Không đã hỏi: "Triệu tướng quân, bây giờ thành Kinh Châu do ai đóng giữ?"
"Lương đại nhân dẫn ba ngàn tướng sĩ đóng giữ."
"Hạ quan cho rằng bây giờ Kinh Châu còn bất ổn, dẫu sao Lương vương từng ở Kinh Châu hai mươi mấy năm, gốc rễ vững chắc, đảng phái rất nhiều, tướng quân yên tâm để Lương đại nhân thủ thành một mình sao?"
Triệu Phó Nghĩa nói: "Ta cũng không yên tâm, nhưng binh mã lại không đủ. Phong Dã, ngươi mang các tướng sĩ bị thương và tàn phế, không hợp để tác chiến, theo Yến đại nhân về Kinh Châu đóng quân đi."
Phong Dã hơi do dự: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Yến Tư Không thầm nắm chặt quả đấm, tuy trên mặt là bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng trào.
Mười một năm, rốt cuộc y cũng gặp lại kẻ kia, y bày một bàn cờ lớn như vậy, không tiếc kích động phiên vương tạo phản, mà mình cũng suýt chút nữa bỏ mạng, chính là vì có thể tự tay mình trả thù!
---------------------------------
Ngày hôm sau Phong Dã và Yến Tư Không lên đường đến Kinh Châu, bọn họ đi đường thủy, tuy là ngược dòng nhưng vẫn nhanh hơn xe ngựa, đi ba ngày đã trở về Kinh Châu.
Nhìn thành Kinh Châu xa xa, Yến Tư Không đứng đầu thuyền, cảm khái: "<<Long Trung Đối>> nói Kinh Châu 'Bắc theo Hán, Miện; mũi chỉ Nam Hải; Đông liền Ngô Hội; Tây thông Tam, Thục', từ xưa đã là vùng binh gia giao tranh, nó chính là 'địa lợi' trong thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không phải Lương vương thế đơn lực bạc thì hắn đã chiếm cứ Kinh Châu, tất thành họa lớn."
Phong Dã nói: "Ngày xưa Tào Mạnh Đức mặc Kinh Châu đang bất ổn đã đường đột tiến quân tới Đông Ngô để rồi đại bại trong trận Xích Bích, sau đó bốn đời Tào thị vẫn không thể dẹp Ngô. Quan Vân Trường lơ là để mất ba quận Kinh Châu, bản thân không chỉ đánh mất Mạch Thành mà còn cắt đứt hoàn toàn đường cho Thục Hán dòm ngó ngôi báu Trung Nguyên. Kinh Châu, đã có biết bao mối hận thiên cổ chôn ở thành này."
Hai người ngắm nhìn Kinh Châu, không chỉ trong lòng sục sôi ý chí mà bên tai còn tựa như truyền tới tiếng trống trận như sấm, kim qua thiết giáp* của ngàn năm về trước, quả là hào hùng và mãnh liệt đến bực nào.
*Kim qua thiết giáp: chỉ giáo dài ánh sắc vàng, ngựa trang bị giáp sắt. Ví dụ trong chiến tranh còn để hình dung tư thế oai hùng cầm súng cưỡi ngựa của người chiến sĩ.
Sau khi vào thành, bọn họ không nghỉ chân mà vội đi bái kiến Lương Quảng ngay.
Lương Quảng hỏi thăm tình hình Nhạc Dương, bọn họ cũng hỏi dò chiều hướng trong thành Kinh Châu, mấy người ai cũng nhao nhao lo lắng chuyện thủy chiến ở hồ Động Đình.
Yến Tư Không hỏi: "Lương đại nhân, trước đây Lương vương có nhốt một vài quan lại ở Kinh Châu, bây giờ giải cứu hết rồi chứ?"
Lương Quảng gật đầu: "Phần lớn mấy kẻ không chịu phản theo đều bị hắn giết chết, nhưng hắn có giữ lại vài vị trọng thần, trong đó có Tổng đốc Lưỡng Hồ Cát Chung đại nhân, bị hắn nhốt mấy tháng rồi."
Yến Tư Không giống như quan tâm hỏi: "Cát đại nhân bị nhốt ở đâu, bây giờ có khỏe không? Dân chúng thành Quỳ Châu bị Lương vương giày vò đến lầm than, nay rất nhiều chuyện phải làm ngay, còn cần Cát đại nhân cổ vũ tinh thần của họ nữa."
"Lương vương có lẽ kiêng kỵ chỗ nào đó nên chỉ giam Cát đại nhân ở phủ đệ của hắn, cũng không làm khó dễ ông ấy. Chỉ là, Cát đại nhân lo sợ công tâm, bây giờ vẫn đang trên giường bệnh, song, đại phu cũng nói không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
"Vậy thì quá tốt rồi." Yến Tư Không nói từ trong thâm tâm, sao y có thể nhìn Cát Chung chết vì bệnh chứ?
Phong Dã nói: "Hiện tại trong thành cực kỳ rối loạn, chúng ta có thể đi thăm Tổng đốc đại nhân để cùng thương nghị chuyện phục hưng không? Dù gì Triệu tướng quân và Địch tướng quân vẫn đang chinh phạt quân phản loạn, vẫn cần lương thảo Kinh Châu tới viện trợ."
Lương Quảng nói: "Ta biết rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng đi thăm Cát đại nhân. Hai vị cửu tử nhất sinh mới lập được công lao hiển hách trong trận chiến này, chắc chắn giờ đã vô cùng mệt mỏi, mau nghỉ ngơi đi."
Hai người cáo từ Lương Quảng, trở về dịch quán.
Yến Tư Không đã mấy ngày không cởi giáp, vết máu trên người thấy được rõ ràng, mặc dù y không bị thương nhưng vất vả lâu ngày nên mệt mỏi khó nhịn. Tắm ở dịch quán xong, vừa ngả lên giường đã ngủ mê man.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top