Chương 25 + 26


Chương 25:

Tin tức Nguyên Mão ở tù lan truyền nhanh chóng, rất nhanh liền truyền khắp Quảng Ninh, dân thành xôn xao chỉ trích, lòng người bàng hoàng.

Mặc dù bọn họ muốn gạt Nhạc Khinh Sương nhưng vẫn để bà biết được, hôm đó bà liền đổ bệnh, không khí ảm đạm buồn rầu ngập tràn Nguyên gia.

Sau một đêm cực kỳ đau khổ này, ba huynh đệ nhà Nguyên gia bèn vội vàng tìm đến phủ Tiền An Nhũng, muốn tra hỏi tin tức từ chỗ ông.

Sắc mặt Tiền An Nhũng rất khó coi, ông buồn bực nói: "Cát Chung đã so sánh chữ viết, đích xác không lầm đó là bút tích của Lý đại nhân."

"Không thể nào!" Nguyên Thiểu Tư vội la lên: "Ngày đó Lý đại nhân hùng hồn như thế nào, ngươi ta và các tướng sĩ Quảng Ninh đều ở đó, ông ấy nào có giống bị uy hiếp?"

"Ài, Thiểu Tư, ta biết, nhưng ta tin thì có ích gì, phải Ngự Sử đại nhân tin mới được."

Nguyên Tư Không nghiến răng: "Nhưng người bắt chước được bút tích không hề hiếm thấy, sao có thể dựa vào bút tích mà phán đại án này?"

"Cát đại nhân đã trò chuyện với thân quyến của Lý đại nhân nhưng thân quyến của ông ấy hình như bị người ta uy hiếp thật, úp úp mở mở, không dám lên tiếng."

"Bây giờ cha ta thế nào rồi?"

Tiền An Nhũng thở dài đáp: "Bị hình... Nhưng không có gì đáng ngại, ngục tốt chăm sóc cho ông ấy khá nhiều."

"Tiền đại nhân, giờ chúng ta cần làm gì?"

Tiền An Nhũng bèn lắc đầu: "Ngươi nên hiểu rằng nguyên do chuyện này không nằm ở mật hàm, cũng không ở Lý đại nhân mà là cha ngươi đắc tội với người không nên đắc tội. Nếu hắn đã một lòng muốn đưa cha người vào chỗ chết thì sợ rằng..."

"Nếu ta đi cầu Hàn Triệu Hưng thì sao?" Nguyên Thiểu Tư vội la lên: "Chỉ cần hắn chịu cho cha ta một con ngựa, một nhà chúng ta sẽ ngay lập tức rời khỏi thành Quảng Ninh, không trở lại nữa."

"Tuyệt đối không được." Tiền An Nhũng cười khổ đáp: "Ngươi đi cầu hắn há chẳng phải chiêu cáo với thiên hạ rằng hắn hãm hại cha ngươi? Hắn còn thẹn quá hóa giận hơn. Ta đã dâng thư cho Thị lang Hữu Hình bộ, người này là đồng hương của ta, có lẽ sẽ giúp được một chút, đồng thời ta cũng cho ngựa chiến gửi thư đến phủ Đại Đồng rồi. Tĩnh Viễn vương hâm mộ cha ngươi, nếu chịu xin tha cho cha ngươi, án này còn có khả năng xoay chuyển."

"Đa tạ Tiền đại nhân, đa tạ Tiền đại nhân." Trong lòng Nguyên Tư Không dấy lên một chút hy vọng, người kia nhất định sẽ giúp cha đi.

Nguyên Nam Duật hỏi: "Tiền đại nhân, ta có thể vào tù thăm cha không?"

"Hiện tại Cát đại nhân không cho bất kỳ ai tới thăm."

Nguyên Tư Không liền cau mày nói: "Đây là trái với luật pháp Đại Thịnh. Vô luận có phạm tội danh gì, thân quyến cũng đều được đến thăm."

"Ai, nơi này trời cao đế xa, Ngự Sự đại nhân sao bàn chuyện pháp luật với hài tử như ngươi? Hắn không cho phép thì các ngươi cũng đừng đi."

Nguyên Tư Không nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy vô lực khiến người ta tuyệt vọng. Y quá nhỏ bé nên người quan trọng nhất với y bị vu oan giá họa phải ở tù, y cũng chẳng thể làm gì!

Trên đường trở về, Nguyên Nam Duật yếu ớt nói: "Thị lang Hữu Hình bộ mà Tiền đại nhân nói có thể giúp được chúng ta không? Còn cả Tĩnh Viễn vương nữa, ông ấy hình như là một người tốt..."

Nguyên Thiểu Tư liền chán nản đáp: "Bây giờ chỉ có thể chờ tin tức thôi."

Nguyên Nam Duật nghiến răng: "Không được, chúng ta phải cướp ngục ngay!"

"Suy nghĩ hão huyền." Nguyên Thiểu Tư lấy ra vài đồng bạc ném cho cậu: "Đến tiệm thuốc lấy thuốc cho nương rồi về nhà." Nói xong hắn liền vội vã rời đi.

Nguyên Nam Duật cầm đồng bạc, đôi mắt tròn to đen trắng rõ ràng không chớp nhìn Nguyên Tư Không: "Nhị ca, huynh thông minh nhất, huynh có cách gì không?"

Nguyên Tư Không bèn trầm ngâm chốc lát: "Ta phải tìm người nhà của Lý đại nhân."

"Được, chúng ta đi thôi."

"Đệ đi lấy thuốc cho nương đi."

"Nhị ca..."

"Nghe lời." Nguyên Tư Không vỗ mặt Nguyên Nam Duật một cái rồi nghiêm túc nhìn cậu: "Chăm sóc tốt cho nương."

Nguyên Nam Duật mím môi bèn gật đầu.

Sau khi tách ra, Nguyên Tư Không liền chạy thẳng tới Lý phủ.

Trên dưới Lý phủ vẫn còn mặc đồ tang, bên trong phủ ngập tràn không khí nặng nề trầm lặng.

Nguyên Tư Không tìm lính gác cửa xin thông báo rồi liền yên tĩnh chờ ngoài cửa. Mãi lâu sau lính gác cửa mới trở lại, hắn không cảm xúc nói: "Phu nhân đang cực kỳ đau buồn, tạm thời không tiếp khách, thỉnh tiểu công tử trở về."

"Đại thúc, ta có chuyện quan trọng muốn nhờ."

"Thỉnh trở về."

"Đại thúc." Nguyên Tư Không cầu khẩn: "Nguyên Mão cha ta bị người ta hãm hại, hiện đang ở tù, ông ấy đã cứu toàn bộ thành Quảng Ninh!"

Trên mặt lính gác cửa lộ vẻ khó xử nhưng cuối cùng hắn vẫn mạnh mẽ lắc đầu một cái: "Phu nhân đã nói không gặp, thỉnh trở về." Rồi hắn kiên quyết đẩy Nguyên Tư Không khỏi bậc cửa, đóng cửa lại.

Nguyên Tư Không tức giận đạp cửa một cái, dứt khoát ngồi xổm ở bên ngoài.

Nhưng y ngồi cả ngày trời, tay chân cũng đã lạnh cóng đến không còn tri giác, mà người y chờ vẫn chưa từng tới. Y nhớ lại lời Tiền An Nhũng, sợ rằng người nhà Lý đại nhân thật sự bị Hàn Triệu Hưng uy hiếp nên tránh không muốn nhắc tới chuyện này.

Y không thể làm gì khác hơn đành phải thất hồn lạc phách trở về nhà.

Bệnh cũ của Nhạc Khinh Sương phát tác nhanh chóng, bà ho khan không ngừng, đã ho lại còn sốt, sắc mặt đỏ cực kỳ, Nguyên Vi Linh và Nguyên Nam Duật thì ngồi ở một bên, mắt đã sưng to đến lợi hại.

"Nhị ca..." Nguyên Nam Duật muốn nói lại thôi, cậu muốn hỏi y đã gặp được người Lý gia chưa nhưng Nguyên Tư Không lại ảm đạm lắc đầu.

Y ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay phảng phất như không xương của Nhạc Khinh Sương, nhìn khuôn mặt gầy gò của bà mà miễn cưỡng an ủi: "Nương, người lạc quan lên, dưỡng bệnh cho thật tốt, cha nhất định sẽ trở lại."

Nhạc Khinh Sương không nói gì, bà chỉ gật đầu một cái, nước mắt lại trào dâng.

Nguyên Tư Không quay mặt đi, trong lòng đau như cắt.

Sao lại như vậy, bọn họ vốn đang đắm chìm trong vui sướng của sự chiến thắng, họ mong mỏi phong thưởng của triều đình lại còn bỏ ngân lượng ra để xây một tòa thành vững chắc hơn nhưng cái chờ được lại là một đạo thánh chỉ lạnh lùng tàn khốc như thế, đẩy bọn họ vào địa ngục trong nháy mắt.

Y khẩn cầu trời xanh, nếu có thể vượt qua được kiếp nạn này thì cứ như lời Nguyên Thiểu Tư nói, cả nhà bọn họ tình nguyện rời khỏi Quảng Ninh, không bao giờ làm quan nữa, chỉ cần cả nhà được bình an...

---------------------------------------------------------

Vô luận có trải qua bao nhiêu năm thì Nguyên Tư Không vẫn nhớ rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Y thức trắng đêm khó ngủ đến rốt cuộc không chịu nổi mà ngủ mê man, cuối cùng lại bị Nguyên Nam Duật lay tỉnh, mọi chi tiết, mọi thanh âm, mọi biểu tình đều rành rành trước mắt y.

Lúc y mở mắt ra chỉ thấy mặt Nguyên Nam Duật nhem nhuốc nước mắt, tinh thần hoảng loạn cực kỳ, cậu chỉ ôm y kể lể không rõ cái gì đó.

Y liền luống cuống, dự cảm không lành liền xâm chiếm nội tâm: "Duật nhi, sao vậy, đệ đừng dọa ta, Duật nhi, sao vậy!"

Nguyên Nam Duật đã khóc đến không thở nổi, cậu không thể nào trò chuyện đành chỉ ra bên ngoài.

Nguyên Tư Không bèn lảo đảo xuống giường chạy ra đình viện, chỉ thấy Nguyên Thiểu Tư quỳ trên đất, gắt gao kéo áo choàng Tiền An Nhũng không buông mà khóc lóc, cầu khẩn.

Nguyên Vi Linh và một nhà Trần bá cũng khóc đến cả người run run.

Nước mắt già nua của Tiền An Nhũng khẽ rơi, ông muốn nâng Nguyên Thiểu Tư nhưng làm sao cũng không nâng người dậy nổi.

Nguyên Tư Không bèn run rẩy nói: "Tiền đại nhân, sao vậy..."

Tiền An Nhũng lắc đầu, hiển nhiên khó mà mở miệng.

Tên tùy tùng bên cạnh Tiền An Nhũng liền gian nan đáp: "Nguyên đại nhân...bị định tội, trưa nay...lôi ra chợ hành hình."

Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy như có một tia sét nổ trong đầu cơ hồ đánh y đến hồn phi phách tán, y dùng sức lấy hơi nhưng vẫn như chìm trong vũng nước sâu mà hô hấp khó khăn, y nói với bản thân: "Không thể nào, sao ba ngày đã định tội rồi? Không thể nào, Thánh thượng còn chưa xét lại, kể cả là giặc cỏ dân gian cũng phải có ý chỉ hoàng đế mới được phán tử hình, huống chi là mệnh quan triều đình! Không thể nào---"

Tiền An Nhũng lau nước mắt: Cát Chung nói hắn có thánh dụ, có thể...có thể xử tử tại chỗ."

"Không thể nào!" Nguyên Tư Không hét to: "Ai cũng không được giết cha ta!" Rồi y chạy như bay ra khỏi cửa, lao mình về phía chợ.

Cha...Sẽ không, không thể nào, người không thể chết được, cha!

Thời điểm Nguyên Tư Không chạy đến chợ thì bách tính đã vây đầy trước đài hành hình. Cát Chung, Hàn Triệu Hưng thì ngồi ngay ngắn trên ghế mà người mặc trang phục tù nhân, mình khoác gông xiềng, buộc phải quỳ trên đài hành hình kia, chính là Nguyên Mão.

Vạt áo Nguyên Mão dính máu, luộm thuộm đến dơ, môi không chút huyết sắc, nhưng dù quỳ sống lưng vẫn thẳng, vẻ mặt ông bình tĩnh lạ thường. Khí khách hùng hồn thấy chết không sờn kia đúng là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.

Trong nháy mắt Nguyên Tư Không liền rơi lệ, y liều mạng chen vào đám người: "Cha, cha!"

Nguyên Mão ngẩn ra. Thời điểm nhìn thấy Nguyên Tư Không, biểu cảm trên mặt rốt cuộc cũng có phần dãn ra, vành mắt ông ươn ướt.

"Cha, cha ta bị oan! Cha ta bị oan!" Nguyên Tư Không gào đến lạc giọng: "Cha ta không đoạt binh phù, cha ta không hại Lý đại nhân, sao các ngươi lại đổ oan cho ông ấy, sao phải hãm hại ông ấy!"

Cát Chung vuốt râu một cái, nhíu mày, trên mặt Hàn Triệu Hưng cũng lộ vẻ không vui.

"Đúng vậy, Nguyên đại nhân nhất định bị oan."

"Quảng Ninh nhờ có Nguyên đại nhân mới được bảo vệ, Nguyên đại nhân là người tốt, nhất định là bị người ta hãm hại."

Bách tính năm mồm bảy miệng nghị luận, thanh âm ngày càng to dần, toàn bộ pháp trường bắt đầu xôn xao.

Cát Chung bèn hung hăng đập vỡ ly trà trong tay, lạnh lùng quát: "Yên lặng---"

Hiện trường nhất thời yên lặng như tờ.

Nguyên Tư Không trợn con mắt đỏ thẫm nhìn Cát Chung, hét lớn: "Cát Chung, ngươi dựa vào cái gì mà định tội cha ta? Chỉ bằng một phong thư có thể bắt chước? Cha ta đoạt binh phù của cái thành đang gặp nguy một sớm một chiều thì có ích lợi gì? Lý đại nhân hy sinh vì nghĩa, tận trung đền nợ nước lại bị ngươi nói thành bị người khác uy hiếp, ngươi không chỉ đổ oan cho cha ta mà còn làm nhục Lý đại nhân dưới cửu tuyền!"

Cát Chung cả giận: "Tiểu nhi cuồng vọng này từ đâu tới? Đuổi ra ngoài cho ta!"

Nguyên Mão cũng nói giọng khàn khàn: "Không nhi, đừng nói nữa, mau về đi!"

Nguyên Tư Không lại không sợ hãi chút nào: "Cát Chung, uổng cho ngươi thân là Ngự Sử mà coi rẻ luật pháp Đại Thịnh, không cho thân quyến tới thăm là một; vu oan giá họa, định tội qua loa là hai; không chờ ý chỉ của Thánh thượng đã chém mệnh quan triều đình là ba, ngươi thật to gan, hành động của ngươi, Thánh thượng biết không, người trong thiên hạ biết không!"

Cát Chung đã giận đến cả người phát run: "Vô liêm sỉ, cho ta, bắt lại cho ta!"

Thị vệ chen vào đám người, muốn bắt Nguyên Tư Không nhưng bách tính lại dùng mình ngăn cản, những thị vệ kia vốn là thuộc hạ cũ của Nguyên Mão, không thật lòng thuận phục Cát Chung thế nên chen lấn nửa ngày cũng không chen vào nổi.

"Hàn Triệu Hưng!" Nguyên Tư Không đã không còn thiết tha gì nữa, y dùng ánh mắt oán độc mà hung tợn trợn mắt nhìn Hàn Triệu Hưng: "Tên tiểu nhân âm hiểm ác độc này, ngươi vứt Kình Châu làm hại triều đình phải bỏ bảy châu Liêu Bắc cũng để mất sông Hoàng làm hại Quảng Ninh gặp nguy phá thành, nếu không có cha ta, Quảng Ninh đã sớm mất, ngươi cũng chết sớm rồi, ngày đó cha ta không nên để ngươi vào thành! Ngươi lấy oán trả ơn, hãm hại cha ta, tên súc sinh nhà ngươi, chết không được tử tế, nhất định tiếng xấu muôn đời! Ta nguyền rủa ngươi---"

Hàn Triệu Hưng liền nhảy cẫng khỏi ghế: "Cả gan bôi nhọ mệnh quan triều đình, ta thấy ngươi cũng chán sống rồi, mau bắt lại cho ta."

"Không nhi!" Nguyên Mão hét: "Đi mau, không được hơn nữa."

"Cha---" Nguyên Tư Không la khóc om sòm: "Bọn chúng dựa vào đâu mà giết người! Người cứu Quảng Ninh, người là đại công thần, bọn chúng dựa vào đâu mà giết người! Ngày đó đại quân nước Kim áp thành, dù cho gỗ đá đầy đầu, đại pháo tấn công, người đứng ở đầu tường, vai trúng mũi tên vẫn tử thủ không lùi, Hàn Triệu Hưng thì ở đâu! Hoàng thượng nói hắn có công, hắn có công gì chứ? Cát Chung nói người có tội, người có tội gì!"

Nước mắt Nguyên Mão rơi như mưa: "Không nhi, đừng nói nữa, coi như cha cầu con, con đi đi...Chăm sóc tốt cho nương con..."

"Cát Chung, Hàn Triệu Hưng, hôm nay các ngươi giết oan cha ta, ngày mai người trong thiên hạ đều biết, cha ta trung can nghĩa đảm, ngăn cơn sóng dữ, cứu bốn chục ngàn bách tính Quảng Ninh, ông ấy không chết trong tay người Kim mà lại chết oan trong tay người mình! Ngẩng đầu ba thước có thần minh, các ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng sao! Cõi đời này vẫn có công lý, vẫn có công đạo!" Nguyên Tư Không khóc lóc: "Cha ta chỉ có công, không có tội, các ngươi dựa vào cái gì mà giết ông ấy chứ!"

Cát Chung liền giận dữ hét: "Bắt lại, bắt lại, các ngươi cũng muốn kháng chỉ sao?"

Nguyên Tư Không được bảo vệ ở giữa, còn bách tính và thị vệ thì xô đẩy nhau.

"Nguyên đại nhân bị oan!" Trong đám người, không biết ai đã đánh bạo gào một câu.

Câu này như một đốm lửa nhỏ, trong nháy mắt liền lan ra, bách tính cũng gào theo: "Nguyên đại nhân bị oan, Nguyên đại nhân bị oan, Nguyên đại nhân bị oan---"

Tiếng gào động thiên, chấn nhiếp vòm trời.

Thị vệ trông đài hành hình vây một vòng, dùng giáo ngăn ở trước ngực để cản bách tính phẫn nộ muốn xông lên.

Cát Chung và Hàn Triệu Hưng vừa vội vừa giận, mắt thấy tình cảnh sắp mất khống chế, Hàn Triệu Hưng liền kêu lên: "Buổi trưa đã đến, hành hình, hành hình!"

"Cha---" Thanh âm Nguyên Tư Không chìm trong tiếng gào rống.

Lệ Nguyên Mão tuôn ra như suối trào, ông ngắm nhìn Nguyên Tư Không, ánh mắt hai người gặp nhau trong đám người lộn xộn, một ánh nhìn liền xuyên thấu lòng nhau.

Nguyên Tư Không đưa tay ra, dùng sức muốn bắt lấy Nguyên Mão, ước chừng cách nhau khoản mấy trượng, thế nhưng gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Nước mắt làm mờ đi đôi mắt, y liền liều mạng lau nó đi, y muốn nhìn rõ Nguyên Mão, dù là một cái, một cái thôi cũng được.

Hình quan gân giọng hô: "Buổi trưa đã đến, hành hình---"

"Nguyên đại nhân bị oan!"

Đao phủ đặt Nguyên Mão lên đài đá, hắn trầm giọng nói: "Nguyên đại nhân, thứ lỗi."

Dân chúng mắt thấy mình vô lực xoay chuyển tình thế liền dần dần yên tĩnh lại, tiếng khóc thút thít không ngừng vang lên.

"Cha..." Cả người Nguyên Tư Không mất lực mà quỵ xuống, giọng y đã khàn khàn không phát ra được âm thanh, nước mắt trào ra như thác đổ.

Nguyên Mão hào khí cười một tiếng: "Không nhi, sống cho tốt, chăm sóc tốt người nhà."

"Cha...đừng..." Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy tim mình đau nhức tựa hồ sẽ lập tức chết đi.

"Hành hình!"

Nguyên Mão lớn tiếng ngâm:

Chướng vân nan tế mục, thiên mệnh vị hữu thì.

Mai cốt thiên thu tuyết, trung hồn trấn Liêu Đông!

<<Dịch nghĩa (không phải thơ):

Mây độc không che được mắt, thiên mệnh tới không đúng lúc.

Chôn xương tuyết ngàn thu, trung hồn vẫn trấn Liêu Đông!>>

Khi đao phủ giơ đại đao lên rồi vụt chém xuống, một màn này liền thành ác mộng cả đời Nguyên Tư Không.

Trong nháy mắt đó, như có vật nào trong thân thể y sụp đổ, tất cả tín ngưỡng y theo đuổi mười ba năm liền hóa thành hư vô trong khoảng khắc, trong mắt y chỉ còn lưỡi đao lạnh lẽo, cột máu ngất trời cùng người không thể an ủi y, yêu thương y, bảo vệ y được nữa.

Thật giống như y đã chết rồi, cơn đau tróc từng tấc da, rút dần linh hồn đó, nhất định là chết rồi.

"A---"

Bách tính trong thành quỳ xuống, tiếng khóc động thiên, bi ai cơ hồ tràn ngập thành trì.

Trong lúc hoảng loạn, Nguyên Tư Không liền cảm giác mình được ai đó bế lên, y vô lực giãy giụa, chỉ khóc lóc thê lương nhìn về phía đài hành hình, nhìn người sẽ không bao giờ đáp lại y nữa để hy vọng hồn ông vẫn chưa hôi phi yên diệt, vẫn có thể nghe được thanh âm lần cuối của mình.

Chương 26:

"Nhị công tử, Nhị công tử!"

Nguyên Tư Không không biết dùng bao nhiêu thời gian mới miễn cưỡng tìm lại được thần trí. Từ trong cơn hỗn loạn mơ hồ, tầm mắt y dần trở nên rõ ràng, trước mắt hiện lên một đôi mắt đỏ ửng.

Có chút quen thuộc.

"Nhị công tử, giờ không phải lúc để khóc, ngươi tỉnh lại mau."

A, là Lương Huệ Dũng? Hiển nhiên hắn đã cải trang, bên ngoài hắn mặc áo choàng đeb, đang lo lắng nhìn y.

"Cha..." Nguyên Tư Không thất hồn lạc phách nhỏ giọng kêu.

"Nhị công tử, Thiên hộ đại nhân đã không còn nhưng ngươi nhất định phải phấn chấn lên, muôn ngàn lần đừng để bọn chúng bắt được, ngươi mau tỉnh lại đi!"

Nguyên Tư Không dùng giọng gần như là khẩn cầu nói: "Cha ta...thật sự không còn ư..." Y hi vọng người trước mắt này có thể cho y một câu trả lời ngược lại.

Lương Huệ Dũng liền rưng rưng nói: "Nhị công tử, Thiên hộ đại nhân muốn ngươi sống cho thật tốt, ngươi phải báo thù cho ông ấy!"

Báo thù...Đúng...Báo thù!

Trong con ngươi Nguyên Tư Không chợt bắn ra tinh quang khiếp người, y kéo vạt áo Lương Huệ Dũng: "Hàn Triệu Hưng, biểu cữu của tên súc sinh kia là ai? Là ai!"

"Thái giám nắm quyền ở Ti Lễ Giám Tạ Trung Nhân, người này được hoàng đế tín nhiệm vô cùng, quyền khuynh triều đình." Lương Huệ Dũng cảnh giác nhìn bốn phía rồi nói nhanh: "Nhị công tử, ngươi ở lại đây sợ rằng dữ nhiều lành ít. Ngươi chạy mau đi, đi đâu cũng được." Sau đó hắn móc ra một túi tiền nhỏ, nhét vào trong tay Nguyên Tư Không: "Đây là ngân lượng mà các tướng sĩ góp được, ngươi tìm một chỗ khuất trốn trước đi, ta sẽ dẫn chúng rời khỏi đây rồi chờ đến đêm khuya ngươi lặng lẽ rời khỏi thành, ta sẽ đút lót cho tướng thủ thành."

Nguyên Tư Không liền nức nở nói: "Ta đi rồi, nương ta làm sao."

"Ngươi ở lại cũng không làm được gì." Lương Huệ Dũng nắm bả vai Nguyên Tư Không, dùng sức lay động: "Nhị công tử, ngươi nhất định phải sống, thời điểm Thiên hộ đại nhân còn thường xuyên khen ngươi trước chúng ta, nói rằng tương lai ngươi tất thành đại khí, sẽ có một ngày được nhìn thấy ngươi diệt ác trừ tà, giúp đỡ chính đạo, cho Đại Thịnh một thiên hạ sạch sẽ."

Nguyên Tư Không cắn môi, thống khổ nhìn Lương Huệ Dũng mà khẽ gật đầu.

Đường phố truyền tới thanh âm vệ binh, Lương Huệ Dũng liền lau mặt một cái rồi nghiêm túc nói: "Ẩn nấp cho kỹ." Hắn cởi áo khoác ra mặc lên người Nguyên Tư Không sau đó sải bước ra ngoài.

"Lương tổng kỳ, ngươi có thể thấy hài tử kia không?"

"Hình như là đi về phía Nam..."

Nguyên Tư Không được áo khoác che kín nhưng thân thể vẫn lạnh như rơi vào hầm băng, khí lạnh thấu xương tràn ngập từng lỗ chân lông. Y núp sâu vào trong hẻm hẹp, hai bên tường cực cao nên chỉ có thể thấy được phương trời nhỏ bé, bầu trời u ám kia giống như sự ràng buộc vô hình gắt gao siết chặt con tim từng chiếu sáng của y khiến nhiệt huyết trong tâm hồn y chỉ có thể phát ra sức mạnh yếu ớt.

Y thấp giọng thút thít, cô độc cùng tuyệt vọng vô biên đã ăn mòn thân xác trống rỗng này rồi.

-----------------------------------------------------

Nguyên Tư Không không dám ở lại nơi này quá lâu, y dựa vào sự quen thuộc với địa hình Quảng Ninh của mình mà tránh thoát được vệ binh đuổi bắt rồi lặng lẽ chạy đến chuồng ngựa, định chờ trời tối sẽ ra khỏi thành.

Thật vất vả mới chịu đựng đến hoàng hôn, Nguyên Tư Không đang trốn trong đống rơm lại chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài mà trong lòng nhất thời căng thẳng.

"Nhị ca..." Tiếng gọi lớn quen thuộc mà yếu ớt vang lên.

Duật nhi!

Nguyên Tư Không liền đẩy rơm ra, run run đáp: "Duật nhi!"

Nguyên Nam Duật bèn nhào tới mạnh mẽ ôm lấy y, la khóc om sòm: "Nhị ca..."

"Duật nhi..." Nguyên Tư Không cũng ôm cậu thật chặt, thân thể ấm áp trong ngực kia rốt cuộc cũng cho y chút ấm áp.

Lúc này chỉ có nước mắt vô tận mới có thể nói lên nỗi đau trong lòng họ lúc này.

Nguyên Nam Duật khóc thút thít: "Đệ biết mà, huynh khẳng định là ở đây..."

"Duật nhi, nương, nương sao rồi?" Nguyên Tư Không đè nén sợ hãi trong lòng mà gian nan hỏi.

Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Nương hôn mê bất tỉnh, đại phu nói tâm bệnh hại thân..."

Nguyên Tư Không lấy túi tiền Lương Huệ Dũng cho y ra: "Duật nhi, ở đây có chút ngân lượng, đệ mang về mua thuốc cho nương, nhất định phải chăm sóc cho nương thật tốt..."

"Huynh...Vậy huynh thì sao..."

"Nhị ca không thể về nhà, bọn họ đang truy lùng toàn thành để bắt ta." Rồi Nguyên Tư Không vuốt ve mặt Nguyên Nam Duật: "Duật nhi, đệ trưởng thành rồi, sau này phải biết đảm đương, thay Nhị ca chăm sóc nương thật tốt, phải nghe lời đại ca đại tỷ, Nhị ca phải đi rồi."

"Huynh định đi đâu?" Nguyên Nam Duật nắm chặt tay Nguyên Tư Không, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Không biết nhưng ta nhất định sẽ sống." Trong con ngươi Nguyên Tư Không tràn đầy hận ý mãnh liệt: "Ta nhất định phải trả thù giải hận cho cha, rửa sạch nhơ danh của ông ấy!"

Nước mắt Nguyên Nam Duật rơi như mưa: "Nhị ca, Duật nhi không nỡ xa huynh..."

Nguyên Tư Không liền lau nước mắt cho cậu nhưng làm thế nào cũng không thể lau sạch được nước mắt: "Duật nhi, tương lai có một ngày, huynh đệ ta nhất định sẽ gặp nhau."

"Nhưng..."

"Qua bên kia xem thử, mau!"

Bên ngoài chuồng ngựa đột nhiên truyền tới tiếng la của vệ binh khiến hai người đều cả kinh.

Nguyên Tư Không bèn kéo Nguyên Nam Duật vào trong đống cỏ khô: "Suỵt..."

Nguyên Nam Duật nghe được tiếng bước chân dần dần đến gần mà trong lòng chấn động, cậu mím môi, trong mắt lóe lên tia kiên nghị của nam nhân rồi cậu đột nhiên cởi sợi dây buộc đống rơm ra, túm lấy hai tay Nguyên Tư Không.

Nguyên Tư Không ngẩn ra, theo bản năng muốn phản kháng lại nhưng căn bản không phải đối thủ của Nguyên Nam Duật tập võ hàng năm, hai ba cái đã bị cậu trói tay vào.

"Duật nhi, đệ định làm gì?" Trong lòng Nguyên Tư Không dâng lên dự cảm không lành.

Nguyên Nam Duật ôm mặt Nguyên Tư Không mà miễn cưỡng cười một tiếng với y: "Nhị ca, huynh là người thông minh nhất mà đệ từng gặp, tương lai nhất định có tiền đồ hơn đệ."

"Duật nhi, đừng..." Cả người Nguyên Tư Không run rẩy kịch liệt.

"Huynh nói huynh sẽ báo thù cho cha thế nên đệ tin tưởng huynh, ngàn vạn lần huynh đừng để bị bắt ở chỗ này." Nguyên Nam Duật nhét túi tiền vào trong ngực Nguyên Tư Không, hai mắt cậu ngấn lệ nhòe đi: "Nhị ca, đệ vẫn luôn cảm thấy huynh đệ ta chính là một người, mặc dù huynh không muốn đệ mặc y phục giống huynh nhưng..." Cậu dùng sức kéo y phục giống Nguyên Tư Không trên người mình: "Có lúc cũng có chỗ tốt."

"Duật nhi, đệ không được đi, ta sẽ hận đệ, Duật nhi...Ta van cầu đệ..." Nguyên Tư Không liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc của sợi dây, y liều mạng muốn giữ Nguyên Nam Duật lại, người bên cạnh này là tia ấm áp cuối cùng của y!

"Nhị ca, huynh đã nói, Duật nhi trưởng thành phải có trách nhiệm." Cậu ôm lấy Nguyên Tư Không, ôm thật chặt mà nức nở: "Huynh vui đệ cũng vui, huynh thống khổ đệ cũng thống khổ, huynh là người quan trọng nhất của đệ, chỉ cần huynh sống khỏe mạnh thì đệ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì."

"Ta đã không còn cha nữa, Duật nhi, ta không thể không còn đệ..." Nguyên Tư Không đã sắp hết hơi, bi thương to lớn đánh sụp y hoàn toàn, y chỉ có thể cầu khẩn: "Duật nhi, đừng như vậy...Ta đã không còn cha rồi, Duật nhi, đừng rời khỏi ta..."

Nguyên Nam Duật liền thấp giọng nói: "Nhị ca, bảo trọng."

Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy gáy truyền đến một trận đau đớn tê dại, trước mắt liền tối sầm, thân thể cũng theo đó mà yếu ớt ngã xuống.

-----------------------------------------------------------------

Khi Nguyên Tư Không gian nan tỉnh lại thì đã qua một đêm, sắc trời chợt sáng, mây đen hạ thấp, tựa như đang kiềm chế bão tuyết sắp nổi lên.

Y mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy thân thể lạnh đến cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

Duật nhi...

Y hốt hoảng giãy dụa, sợi dây được buộc rất qua loa nên giãy dụa vài cái là thoát ra được. Y gồng mình chống dậy, rồi lộn một vòng chạy về phía nhà.

Duật nhi!

Vọt vào cửa nhà rồi, Nguyên Tư Không liền hét lớn: "Duật nhi! Duật nhi!"

Y hy vọng tất cả đều là giả, đây chỉ là một cơn ác mộng. Tỉnh dậy rồi, Nguyên Mão vẫn còn ở đây, Nguyên Nam Duật cũng ở đây, cả nhà đều ở đây, y chỉ gặp ác mộng mà thôi!

Y khẩn cầu trời xanh, y nguyện dùng tất cả để đổi lại sự bình an trở về của Nguyên Mão và Nguyên Nam Duật.

Cửa phòng bị thô bạo đẩy ra, đi ra từ bên trong là Nguyên Thiểu Tư, biểu cảm hắn âm lãnh giống như nước sông Tam Cửu.

Nguyên Tư Không run giọng hỏi: "Đại ca, Duật nhi đâu..."

Nguyên Thiểu Tư liền vọt tới, đạp y một cước ngay ngực khiến y ngã lộn mèo trên đất, rồi hắn hung ác quát: "Ngươi còn mặt mũi gì mà trở lại đây! Tại sao chết không phải là ngươi chứ!"

"Thiểu Tư!" Nguyên Vi Linh vọt ra kéo hắn lại: "Đừng như vậy, đệ làm cái gì vậy!"

"Là nó! Là nó hại chết cha! Là nó hại cha đắc tội với Hàn Triệu Hưng, đều do nó!" Nguyên Thiểu Tư điên cuồng vọt tới, đạp một cước nữa vào người Nguyên Tư Không.

Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy ngực đau nhức, nội tạng trong người tựa như cuộn trào.

Vợ chồng Trần bá cũng chạy tới mà kéo Nguyên Thiểu Tư cầu khẩn: "Đại thiếu gia, đừng như vậy."

"Là ngươi hại chết cha!" Hai mắt Nguyên Thiểu Tư đỏ thẫm, vẻ mặt hắn điên cuồng giống như một con dã thú cùng đường không lối thoát: "Duật nhi cũng bởi vì thay cho ngươi mới bị bắt đi, đều do ngươi---"

Nguyên Tư Không co rúc trên đất, vừa lạnh lại vừa đau, tâm như tro tàn.

"Thiểu Tư! Đệ điên rồi sao!" Nguyên Vi Linh ôm chặt lấy eo hắn, gào khóc: "Đó là đệ đệ của chúng ta mà!"

"Nó không phải đệ đệ của đệ!" Nguyên Thiểu Tư khóc lóc: "Tỷ, nó họ Yến, không phải họ Nguyên, nó được nhặt về! Nó là tai tinh! Nó khắc chết cha nương chúng ta, còn khắc cả nhà Nguyên gia chúng ta, nó hại cha bị chém đầu, hại nương bệnh nặng không khỏi, cũng hại Duật nhi bị đày Tây Bắc, hại tỷ bị từ hôn! Nó hại chết Nguyên gia chúng ta! Ngươi cút cho ta, cút ra ngoài, không cần về nữa, cút---"

"Thiểu Tư, đừng nói nữa." Nguyên Vi Linh ôm Nguyên Thiểu Tư khóc lớn: "Đây không phải lỗi của Không nhi, đệ đừng nói nữa, cha đã không còn rồi, Duật nhi cũng không còn ở đây, nhà chỉ còn lại vài người thôi..."

"Cút---" Nguyên Thiểu Tư hét về phía Nguyên Tư Không: "Lúc ấy cha không nên nhặt ngươi về, đến lượt ngươi chết rét chết đói ở đầu đường đi!"

Nguyên Tư Không cứng đờ bò từ trên đất dậy, y vùi đầu, lảo đảo vọt ra khỏi Nguyên phủ.

"Không nhi------"

Nguyên Tư Không chạy điên cuồng, y chạy đến nước mắt trên mặt cũng đông thành băng, chạy đến tim phổi gần như vỡ vụn, chạy đến hai chân dần dần mất đi tri giác, rồi sau đó là nặng nề ngã trên đất.

Y nằm ngửa trên lớp tuyết dày, nhìn sương trắng trải đầy trời mà cảm thấy thật giống giấy vàng tiền bạc tiễn đưa tang, trời xanh đang làm lễ tế cho người bị chết oan ư?

Nguyên Thiểu Tư nói đúng, có lẽ y thật sự là một tai tinh, nếu như lúc ấy Nguyên Mão không mang y về nhà để y chết ở đầu đường, có phải tất cả chuyện này sẽ không xảy ra?

Ít nhất y sẽ không khắc họ mà sống không bằng chết.

Không, y vẫn không thể chết, Duật nhi bị đày đến Tây Bắc chịu khổ, y phải đi cứu đệ ấy, còn cả nhơ danh của Nguyên Mão khiến ông phải chịu oan xuống cửu tuyền, y cũng phải xứng danh cho ông ấy, trả thù rửa hận cho ông ấy.

Tạ Trung Nhân, Hàn Triệu Hưng, Cát Chung.

Nguyên Tư Không lặp đi lặp lại những tên này trong miệng, giống như đang nhai da thịt chúng một cách đầy hung tợn oán độc. Y phải sống, một ngày nào đó, y phải nuốt sống, tróc sống những kẻ này, y phải nhìn bọn chúng rơi vào địa ngục không lối thoát, chịu hết khổ ải bị nghiệp hỏa thiêu cháy, vĩnh viễn không được siêu sinh!

----------Hết quyển 1-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top