Chương 23+24
Chương 23:
Yến Tư Không cũng không biết hôm đó mình về nhà thế nào, nhưng khi tỉnh lại, y thấy được tấm màn quen thuộc. Y lập tức tỉnh ngủ, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, không tránh khỏi hít một hơi khí lạnh.
Từ eo đến hạ bộ đều đau nhức khó nhịn, y cố nén khó chịu, hét lớn: "A Lực, A Lực!"
Gọi vài tiếng, cánh cửa bị bên ngoài đẩy ra, người tiến vào lại là Phong Dã.
Yến Tư Không ngơ ngẩn, vội la lên: "Ta về thế nào? Người lầu Bách Thịnh có nhìn ra gì không?" Y lên tiếng rồi mới phát hiện giọng mình khàn khàn, âm thanh đó tưởng chừng không phải người.
Phong Dã dựa vào cửa, đùa cợt: "Ngươi rất sợ bọn họ biết chuyện của chúng ta? Cũng đúng thôi, nếu chỉ long dương chi phích*, Hoàng thượng sẽ làm bộ như không biết, nhưng nếu đối tượng đó là ta thì không giống nữa, phải không?"
*Long dương chi phích: đồng tính
Yến Tư Không khép y phục, ngồi ngay ngắn người lại, giọng nói có phần lạnh lẽo nhưng nhiều hơn là không biết làm sao: "Phong Dã, ta có thẹn với ngươi, nhưng ngươi làm nhục ta, châm chọc ta thì thay đổi được gì?"
Phong Dã nguy hiểm nheo hai mắt: "Ngươi còn dám dạy dỗ ta?"
"...Ta chỉ muốn khiến ngươi tự nói ra, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?"
"Nếu ta..." Phong Dã bước vài bước tới gần, như đã hạ quyết tâm cực lớn: "Nếu ta muốn ngươi đi theo ta thì sao?"
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn hắn: "Cái gì"
"Đi với ta, trở về Đại Đồng với ta." Con ngươi Phong Dã chợt trở nên nóng rực: "Ta sẽ tìm thích khách giỏi nhất giết Tạ Trung Nhân và Hàn Triệu Hưng cho ngươi, chúng ta rời khỏi cái đất thị phi này."
"Ngươi vẫn chưa tỉnh rượu à!" Ngực Yến Tư Không phập phồng kịch liệt: "Ngươi bảo ta đào hôn? Ngươi có biết đây là tội chết không? Trong thiên hạ chẳng lẽ còn đất vua, ta có thể trốn đi đâu?"
"Ta sẽ tìm một tử tù có vóc người na ná ngươi để ngươi 'chết' bất ngờ." Phong Dã đè bả vai Yến Tư Không xuống, giống như kẻ sắp chết đột nhiên lóe lên ánh lửa hy vọng: "Chỉ cần chúng ta trở về Đại Đồng là không ai làm gì được chúng ta nữa."
Yến Tư Không trợn to mắt nhìn hắn: "Ngươi điên rồi."
"Ta sẽ báo thù cho ngươi, ta giết kẻ thù của ngươi, đây vẫn chưa đủ sao? Đây không phải là điều ngươi muốn sao!"
Yến Tư Không run rẩy: "Không nói đến ám sát thái giám giữ ấn Ti Lễ giám khó như lên trời, cho dù có thể làm được thì đó cũng không phải điều ta mong muốn. Ta muốn diệt trừ đảng hoạn quan, ta muốn lão nhận tội và đền tội, ta muốn rửa nỗi oan khuất của cha ta, để người đời sau đều biết ông ấy là anh hùng bảo vệ bách tính Quảng Ninh!"
"Chẳng qua ngươi không bỏ được công danh và lợi lộc của ngươi thôi." Phong Dã lạnh lùng nói: "Cho tới giờ ngươi chưa từng muốn tốt cho ta."
"Do cái suy nghĩ này của ngươi quá hoang đường, quá ngu xuẩn!" Yến Tư Không nói to: "Kẻ thù đang ở trước mắt, sao ta có thể bỏ tâm sức mười mấy năm để cứ vậy rời đi? Chưa kể không có hoàng mệnh nữa, ngươi dựa vào đâu mà rời đi? Phong Dã, ngươi vẫn chưa trưởng thành à?"
Phong Dã cuồng ngạo nói: "Phong Dã ta chưa từng sợ hoàng mệnh! Chỉ cần chúng ta về Đại Đồng, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Đi với ta đi, ta đã quá ghét nơi này rồi."
Yến Tư Không lắc đầu không dám tin: "Không ngờ ngươi lại có suy nghĩ hão huyền như thế, trên đời này cũng chỉ mình ngươi là thế tử Tĩnh Viễn vương, cũng chỉ ngươi muốn cái gì là được cái đó, nhưng ta thì không. Thù không đội trời chung ta kỳ thực không đủ trọng lượng trong lòng ngươi, đối với ngươi mà nói, ta vượt mọi chông gai, cửu tử nhất sinh tới ngày nay không có ý nghĩa gì cả, ngươi muốn chẳng qua là một kỹ nam ngâm gió ngợi trăng, quyến luyến màn giường với ngươi thôi, ngươi đã từng coi ta là nam nhân chưa!"
"Ngươi còn mắng lại ta à!" Phong Dã cả giận nói: "Vì báo thù ngươi lợi dụng ta được ngay thì sao? Sao ngươi lại dám nói mình oai phong lẫm liệt mà thực chất lại không chừa thủ đoạn hèn hạ âm hiểm nào như thế chứ!"
Trong lòng Yến Tư Không thầm đau nhức, y mấp máy môi, nói giọng khàn khàn: "Ta cũng hy vọng thân thế ta sạch sẽ, phụ mẫu ta an vui, trên lưng không phải mang huyết hải thâm cừu, nếu như vậy ta có ngại gì không thành thân cả đời vì ngươi? Nhưng ta đã là ta rồi, là một kẻ tiểu nhân không chừa thủ đoạn âm hiểm và hèn hạ nào, Phong Dã à, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thất vọng, ta tình nguyện chúng ta chưa từng gặp lại nhau."
Phong Dã chỉ vào mũi Yến Tư Không, cắn răng nghiến lợi: "Không được nói mấy lời này nữa."
Yến Tư Không khẽ nói: "Phong Dã, trước đây vô luận có bao nhiêu khó khăn thì ta cũng biết mình nên đi thế nào, nhưng giờ đây ngươi ta lõm sâu trong vũng bùn, ta lại hoàn toàn không có đầu mối gì cả."
Phong Dã nhìn sâu vào mắt Yến Tư Không: "Ta chỉ biết là, ta sẽ không để ngươi cưới Vạn Dương."
"Ngươi muốn làm gì?" Trong lòng Yến Tư Không dâng lên nỗi sợ hãi.
"Thái hậu đã bệnh không thể cứu chữa, một khi bà ấy về trời thì hoàng thất không được cưới xin ba năm, ta chắc chắn sẽ có cách phá hôn sự này." Phong Dã bắt lấy cổ tay Yến Tư Không, hung tợn nói: "Ngươi đừng mong làm Phò mã gì hết."
Yến Tư Không lạnh giọng nói: "Phong Dã, ngươi hành động ngạo mạn như thế không sợ dẫn lửa thiêu mình à?"
"Ta còn dám đặt Yến Tư Không ngươi bên gối cơ mà, ta còn cái gì phải sợ nữa?"
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Làm sao?" Phong Dã cười nhạt: "Ngươi sợ ta làm chậm đại kế báo thù của ngươi hay là sợ ta làm hỏng giấc mộng Phò mã của ngươi?"
"Ta sợ ngươi làm chuyện phi nghĩa hơn cả!" Yến Tư Không kéo cổ áo Phong Dã: "Phong Dã, đừng hành động ngu xuẩn."
Phong Dã nắm eo y, kề sát người, cúi đầu nói nhỏ bên tai y: "Ngươi đã thề ngươi là người của Phong Dã ta, ta sẽ không nhường ngươi cho bất kỳ ai khác."
"Phong Dã!"
Phong Dã buông y ra, tựa hồ lại vô tình tiếp tục đề tài này: "Dạ Ly đó biết công phu, ngươi đã điều tra lai lịch nàng phải không?"
"..." Yến Tư Không hít sâu một hơi, y biết Phong Dã vô phép và ngỗ ngược đến nhường nào, bây giờ vô luận có nói gì cũng sợ rằng chỉ chọc giận Phong Dã thêm. Y vẫn luôn né tránh, y rất sợ Phong Dã dưới cơn thịnh nộ lại làm chuyện gì không thể vãn hồi, đêm qua ở lầu Bách Thịnh đã đủ kinh hồn bạt vía rồi, vì vậy, y không thể làm gì khác hơn là bỏ không chất vấn nữa, đáp: "Điều tra ra nàng là tai mắt của Tạ Trung Nhân cài vào nằm vùng ở chốn phong hoa."
"Xà Chuẩn tra giúp ngươi phải không?"
"Đúng."
"Xà Chuẩn đã hồi kinh vài ngày trước." Giọng Phong Dã rất bình tĩnh.
Yến Tư Không phát giác ra gì đó: "Sao ngươi biết?"
Phong Dã cười nhạt: "Ta không chỉ biết hắn đã hồi kinh mà còn biết hắn ở đâu."
"Ngươi theo dõi ta?" Yến Tư Không thầm cả kinh.
"Sao thế? Ngươi cho rằng ta sẽ luôn bị ngươi lừa gạt chẳng biết gì, để mặc cho ngươi quyết định à?" Phong Dã liếc Yến Tư Không: "Không chỉ có vậy, ta còn biết hắn đi đâu, còn biết nương ngươi, đại ca ngươi và đại tỷ ngươi vẫn còn sống."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy lạnh lẽo: "Ngươi điều tra chuyện này để làm gì?"
"Ta muốn biết ngươi còn che giấu ta cái gì." Phong Dã không biến sắc nói: "Ta không thể tin ngươi hoàn toàn thêm một lần nào nữa."
"Đã như vậy, cần gì phải cố ép ở bên ta?"
Phong Dã nhìn y, ánh mắt hùng hổ dọa người, giọng càng khiến người ta sợ hãi hơn: "Bởi vì ta thích ngươi, cho dù biết ngươi quá quắt thế nào, ta vẫn thích ngươi. Ta đã thấy dáng vẻ tốt đẹp nhất của ngươi, ta sẽ không quên mãi mãi. Người bình thường sao dám thích một con rắn độc chứ? Nhưng ta thì dám, chỉ có Phong Dã ta nắm chắc ngươi được thôi."
Yến Tư Không ngơ ngẩn, chợt cười khổ: "Phong Dã, vô luận trong lòng ngươi ta quá quắt thế nào đi nữa, có một điều ngươi có thể yên tâm là ta chắc chắn không hại ngươi, vô luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không."
Phong Dã ngắm nhìn y hồi lâu, sau đó đưa tay, khẽ mơn trớn hai má y: "Câu này, ta tin ngươi."
"Vậy cũng đừng quấy rầy người nhà ta, bọn họ đều cho rằng ta sớm đã chết."
Cằm Phong Dã khẽ hất lên, kiêu căng nói: "Ta đã bảo ta sẽ không để mặc ngươi quyết định nữa, ta không chỉ cầm bảy tấc của ngươi, thậm chí ta còn cầm toàn thân của ngươi, sau này vô luận ngươi làm gì, ta cũng đều phải biết. Ta đã tha thứ dễ dàng cho ngươi quá nhiều lần, nếu để ta biết ngươi còn dám lừa ta dù chỉ nửa lần..." Phong Dã âm lãnh nói: "Ta sẽ khiến ngươi ân hận lúc đầu đã làm sai."
Ánh mắt sắc nhọn như sói của Phong Dã khiến da đầu Yến Tư Không tê dại từng cơn. Y biết Phong Dã đang nghiêm túc, mọi điểm yếu của y đều nằm trong tay Phong Dã, trước đây y cho rằng Phong Dã sẽ không đẩy y vào đường cùng, nhưng giữa hai người đã thành quen khó sửa, bây giờ y...không xác định nổi.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không đầy đe dọa, không chút dung tình nói: "Nghe hiểu không?"
Yến Tư Không gật đầu, trong lòng một mớ bòng bong. Trước đây y toàn tâm lợi dụng Phong Dã, bây giờ thành ra tự trói mình, đây là sai lầm lớn nhất y phạm phải trong suốt hơn mười năm qua, lại không có thuốc nào chữa khỏi được.
Phong Dã lại nói: "Lần Kinh Sát này, Tạ Trung Nhân sẽ nghĩ mọi cách để diệt trừ phe đối lập, có thể sẽ lợi dụng Dạ Ly thật tốt."
"Ta cũng có ý đó."
"Còn cả Văn Hựu Trì nữa." Phong Dã nói: "Phụ thân đã đáp thư, bảo rằng người này không tham luyến tiền tài, làm Binh bộ Thượng thư bảy năm vẫn luôn tận tụy với công việc, khó mà phạm sai lầm. Nhưng nhi tử lão, cũng chính là ca ca của Văn quý phi, moi vét không ít béo bở ở quân bị và quân phí, chỉ có thể hạ thủ từ người này."
"Ta sẽ để Xà Chuẩn đi điều tra người này."
"Không cần, ta đã phái người đi thăm dò rồi."
"Nhưng nếu chỉ là nhi tử lão tham ô hối lộ, sợ rằng không đủ để kéo lão khỏi ghế Thượng thư."
"Vậy thì phải xem có thể đào sâu ra được tội nặng gì không."
Yến Tư Không gật đầu: "Chắc có thể liên lụy đến Văn Hựu Trì. Chuyện này nhất định phải nhanh, phải đẩy chuyện ra ngoài sáng ngay lúc Kinh Sát Đại Kế như dầu sôi lửa bỏng."
"Ta biết." Phong Dã nói: "So với chuyện này, ngươi và Nhan Tử Liêm phải cẩn thận và đề phòng hơn. Dẫu sao đảng hoạn quan cũng chiếm số đông ở Lại bộ, Tạ Trung Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này đâu."
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy suy nghĩ phức tạp.
Chương 24:
Kinh Sát Đại Kế sáu năm một lần chính thức bắt đầu. Trận đại chiến không dính máu tanh cũng đã sớm cuộn trào sóng như một dòng chảy ngầm từ lâu.
Trong kinh thành ai cũng như đi trên băng mỏng, nghĩ đến các quan địa phương chắc chắn cũng chẳng dễ sống gì.
Mấy ngày nay Lại bộ cực kỳ bận rộn, kết quả sát hạch theo cấp bậc từ địa phương thông qua các dịch trạm giống như mạng nhện không ngừng tụ tập về kinh thành, còn sát hạch quan kinh thì càng phức tạp hơn.
Thượng thư Lại bộ Lưu Ngạn không được tính là đảng hoạn quan hoàn toàn, phần lớn thời gian là một vị quan công bằng chính trực, hết lòng với công việc, trong lòng mang lý tưởng trung quân báo quốc, thành tích lúc còn tại chức cũng không hay mắc lỗi. Nhưng gã và Vương Sinh Thanh là đồng hương, Tiến sĩ đồng niên, hai người cực kỳ thân thiết, sở dĩ gã được lên làm Thượng thư Lại bộ là do Vương Sinh Thanh giúp đỡ lúc đảm nhiệm chức Thứ phụ Nội các. Mặc dù Vương Sinh Thanh bị cách chức nhưng Tạ Trung Nhân thì vẫn còn, dư âm danh vọng khiến rất nhiều người cho rằng không tới mấy năm nữa là Tạ Trung Nhân sẽ nghĩ cách điều hắn về kinh, lại thêm phần lớn Lại bộ đều là quan lại do Vương Sinh Thanh đề bạt, cho nên ưu thế hoàn toàn nghiêng về phe Tạ Trung Nhân.
Đúng như dự đoán, Kinh Sát mới bắt đầu, Yến Tư Không đã phát hiện một vài quan viên thuộc giới trí thức có kết quả khá đáng lo.
Nhưng Yến Tư Không chỉ là một chủ quản nho nhỏ, mặc dù có nghi vấn cũng không nói ra được, song y có thể nói tình hình đã biết cho Nhan Tử Liêm trước.
Để tránh hiềm nghi, y và Nhan Tử Liêm đã hẹn không tùy tiện đến thăm Nhan phủ nữa, mà họ hẹn nhau ở một quán trà nhỏ, đó do cháu Nhan Tử Liêm mở, rất an toàn.
Hôm ấy, Yến Tư Không cũng dẫn Phong Dã theo.
Hai người gặp mặt, thi lễ với nhau.
"Thế tử."
"Nhan các lão."
"Thế tử thỉnh ngồi."
"Nhan các lão, thỉnh." Phong Dã rất bất mãn với việc Nhan Tử Liêm cầu hoàng thân cho Yến Tư Không, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra, chẳng qua giọng có phần lạnh lẽo.
Nhan Tử Liêm cũng không chối từ, thản nhiên ngồi xuống, bùi ngùi: "Đa tạ Thế tử đã bằng lòng giúp chúng ta diệt trừ đảng hoạn quan, thanh trừng triều đình."
"Phong gia ta trung lương ba đời, sao có thể ngồi nhìn đảng hoạn quan làm loạn triều cương, ức hiếp trăm họ, càng không thể để kẻ gian có ý đồ soán ngôi Thái tử được như ý."
"Thế tử thâm minh đại nghĩa." Nhan Tử Liêm than thở. Trong lòng lão đương nhiên rõ cái quan trọng nhất của Phong gia là mượn cơ hội diệt trừ tâm đầu đại họa Văn Hựu Trì, bằng không năm nay mà cắt giảm quân phí của Đại Đồng sẽ cực kỳ bất lợi với Phong gia.
Sau khi chào hỏi, bọn họ bàn vào việc chính.
Yến Tư Không đưa cho Nhan Tử Liêm một cái danh sách: "Đây là danh sách con nắm được hiện tại, Ngự sử viện Đô Sát Tôn Bắc Thanh, chủ quản Hồng Lư Tự Trương Mậu, Tả thị lang Binh bộ Vu Phi, khoa Binh Cấp Sự Trung Bạch Hưng Hải, là những người không hợp 'tứ cách' trong lần khảo hạch này. Đây mới chỉ là ở kinh đô, khảo hạch ở địa phương vẫn chưa có kết quả cuối cùng."
'Tứ cách' là tiêu chuẩn của khảo hạch, chỉ thủ, chính, tài, niên. Thủ là phẩm hạnh, phân thành liêm và tham; chính chỉ việc nước, phân thành cần và đãi*; tài nói năng lực, phân thành trường và đoản; niên rằng tuổi tác, phân thành thanh, trung, lão. Căn cứ vào tiêu chuẩn tứ cách để đánh giá ba hạng gồm xứng chức, cần chức và cung chức, bình thường không thăng là rời đi.
*Đãi: lười biếng
*Xứng chức, cần chức, cung chức: Chức xứng đáng, chức chuyên cần, chức đảm nhiệm.
Thế nhưng, trong tứ cách này, trừ tuổi tác không thể giở trò ra thì ba cách khác đều do cấp trên kiểm tra cấp dưới. Nếu đắc tội với cấp trên, nói ngươi không hợp cách thì chính là không hợp cách, Lại bộ xem xét thành tích quan viên không chiếm vị trí chủ đạo. Dĩ nhiên, Kinh Sát bao năm qua cũng không thiếu kẻ bất mãn với kết quả khảo hạch, cũng có Thượng thư vạch tội cấp trên muốn kiểm tra lại kết quả ngay, nhưng đa phần là sẽ im hơi lặng tiếng.
Vì vậy Kinh Sát Đại Kế là một bữa tiệc đại quyền nhân sự long trọng, ai cũng sẽ lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng để bênh che bè cánh phái mình.
Nhan Tử Liêm hừ lạnh: "Hoạn tặc đó ra tay nhanh thật đấy, mấy chuyện này đều cần Lại bộ khảo hạch, ta sẽ cố gắng giữ bọn họ lại."
Yến Tư Không gật đầu: "Đảng hoạn quan cũng có vài tên bị đánh giá không hợp cách, nhưng chỉ sợ Lưu Thượng thư sẽ thiên vị."
"Trước khi Kinh Sát bắt đầu, ta đã tìm Lưu thượng thư nói rồi." Nhan Tử Liêm vuốt râu: "Tuy gã thân với Vương Sinh Thanh, nhưng Vương Sinh Thanh không ở kinh cũng không ở Các, trong lòng gã vẫn biết chừng mực."
"Hy vọng là vậy."
"Bên phía Văn Hựu Trì thì sao?" Nhan Tử Liêm nhìn về phía Phong Dã: "Thế tử đã tra ra được chuyện gì chưa?"
Phong Dã gật đầu, giao cho bọn họ một chồng tài liệu: "Thời gian gấp rút, trước tiên ta lấy chuyện nhi tử Văn Hựu Trì dùng nhân trần làm trang phục đông để xếp vào bằng chứng hắn làm hàng giả."
"Ta nhớ ra chuyện này." Nhan Tử Liêm hồi tưởng nói: "Khi đó Văn quý phi sẩy thai, bệ hạ đau lòng cho nàng nên chỉ thầm trừng phạt qua loa, cũng không truy cứu gì cả. Bây giờ nhắc lại chuyện xưa sợ rằng không được mấy tác dụng."
Phong Dã nói: "Thật ra trong lúc Văn Hựu Trì nhậm chức, Văn Vệ Tây đã không ít lần lấy việc công làm việc tư, chỉ riêng quân bị Đại Đồng thôi đã vơ vét được không ít béo bở. Nhưng phụ thân ta dặn, chuyện này nhất định không thể liên lụy đến Đại Đồng, nếu không sợ rằng sẽ càng bị bệ hạ nghi kỵ hơn, cho nên..."
"Băn khoăn của Tĩnh Viễn vương, lão phu hiểu." Nhan Tử Liêm lật hồ sơ: "Nhưng chỉ riêng chuyện này sẽ không lay động được Văn Hựu Trì."
Yến Tư Không đáp: "Lão sư không phải lo lắng, chúng con sẽ tìm nhiều cách hơn."
Nhan Tử Liêm trầm giọng nói: "Cái khó xử nhất trong chuyện này ở chỗ bản thân Văn Hựu Trì làm việc cực kỳ cẩn thận, gần như không nắm được điểm yếu. Chuyện cậy quyền hốt bạc đều do Văn Vệ Tây làm, coi như chúng ta có trừ khử Văn Vệ Tây thì bệ hạ vẫn sẽ nể mặt Văn Quý phi, không để liên lụy đến cha nàng."
"Bệ hạ sủng ái Văn quý phi mới là cái khó nhất trong chuyện này." Phong Dã nói: "Bệ hạ dùng người theo cảm tính, vô luận là Văn quý phi hay Tạ Trung Nhân đều thế cả."
Nhan Tử Liêm than nhẹ một tiếng, không đáp lời.
Yến Tư Không cũng cảm thấy rất khó khăn. Cho dù Văn Hựu Trì không có thành tích gì vĩ đại, nhưng cẩn thận nhiều năm, chưa từng để sai sót trong chuyện bổ nhiệm võ tướng, sắp xếp chiến lược, quản lý quân bị. Lão đức cao vọng trọng trong triều, nhi tử lão tham luyến chút tiền tài vốn không phải chuyện lớn, cũng chính vì vậy mà uy hiếp của Nhị hoàng tử với ghế Thái tử mới lớn như thế, nếu nó chỉ là con của một sủng phi thì chắc chắn không thể đấu lại đại thần bảo thủ tuân theo quy chế của tổ tiên tiền triều.
Ba người bàn bạc một hồi, tạm thời chưa bàn được ra cách gì tốt. Khi không còn sớm, họ quyết định rời đi.
Nhan Tử Liêm khách khí nói với Phong Dã: "Thế tử có thể đi trước không? Ta và Tư Không có vài câu phải dặn dò."
Phong Dã nhìn Yến Tư Không, chắp tay, quay gót rời đi.
"Lão sư..." Trực giác Yến Tư Không bảo rằng lời Nhan Tử Liêm muốn nói có liên quan đến Phong Dã.
Quả nhiên, Nhan Tử Liêm dõi mắt trông bóng lưng Phong Dã biến mất rồi mới chuyển sang Yến Tư Không, nói sâu xa: "Các con còn thân thiết như lúc trước không?"
Yến Tư Không đáp: "Không tính là thân như lúc trước được, chẳng qua lần trước con đi cầu hắn vì chuyện của Thái tử, hắn đồng ý, hắn còn nói muốn liên thủ với chúng ta, diệt trừ Văn Hựu Trì."
Nhan Tử Liêm gật đầu, khẽ vuốt chòm râu trắng, trầm ngâm một hồi rồi nói thẳng: "Ta có nghe nói chuyện con và thế tử ở lầu Bách Thịnh."
Trong lòng Yến Tư Không hơi căng thẳng. Hôm đó đông người vây xem, không thể nào không truyền ra lời lưu ngôn phỉ ngữ được. Còn về khiến người ta thấy Phong Dã có thật sự uống say không, cũng không ai biết nữa. Mấy ngày qua y cũng luôn lo lắng về chuyện này.
Yến Tư Không không thể làm gì khác hơn là cười gượng: "Hôm đó Chu Mịch Tinh mở tiệc, muốn giúp hai chúng con hòa thuận trở lại, chẳng qua muốn mượn cớ để bán ơn thôi."
Nhan Tử Liêm liếc Yến Tư Không: "Hiếm khi ta thấy con hiểu sai ý, tránh cái chính như này."
Yến Tư Không ý thức được mình quả thật đối đáp không ổn, quả nhiên cứ lo là sẽ loạn, y nói: "Chẳng qua học sinh cảm thấy hơi lúng túng, thế tử quả thật đã uống nhiều."
"Tư Không, con không phải lừa ta." Nhan Tử Liêm nói: "Ta vẫn luôn cho rằng thế tử phản ứng thái quá về chuyện hôn sự, hôm nay suy nghĩ lại, không ngờ thành hợp tình hợp lý." Ánh mắt sắc bén của lão nhìn chằm chằm Yến Tư Không không rời.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Học sinh hổ thẹn."
Nhan Tử Liêm lắc đầu: "Các con quả thật quá trẻ tuổi, may mà hôn sự đã định, bệ hạ sẽ không hủy hôn vì vài lời đồn đãi, nhưng sau này nhất định phải hành động cẩn thận, loại chuyện này truyền ra ngoài sao cũng thấy khiếm nhã."
Gò má Yến Tư Không hơi nóng ran: "...Vâng." Sau đó y có hỏi Phong Dã mình trở về thế nào, Phong Dã chỉ bảo rằng y không phải lo lắng, tạp dịch lầu Bách Thịnh ngậm hết miệng cả rồi.
Chẳng qua, kín được miệng tạp dịch, sao kín được đám danh sĩ quan viên cùng dự yến. Từ trước đến giờ Yến Tư Không y cẩn thận, lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra loại sơ suất ngu xuẩn đến thế, cũng không biết rốt cuộc chuyện này sẽ bị truyền thành gì. Xét theo chuyện Phong Dã phản đối hôn sự trên đại yến, còn để y đứng chết cóng ngoài cửa phủ hai giờ, y hy vọng người ngoài cho rằng Phong Dã chỉ muốn làm nhục y.
"Chẳng qua, con và thế tử gần gũi, trái lại cũng không phải chuyện xấu." Nhan Tử Liêm nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm: "Nếu có Tĩnh Viễn vương nâng đỡ, có thể bảo vệ ngôi Thái tử."
"Tĩnh Viễn vương không muốn bị cuốn vào tranh đấu ngôi Thái tử vì sợ bị chủ nghi."
"Trên đời có mấy Quách Tử Nghi* công cao chấn chủ mà chủ không nghi ngờ." Nhan Tử Liêm hờ hững nói: "Thân ở triều đình đã không ai có thể không quan tâm, chỉ có cố gắng nâng đỡ Thái tử lên ngôi mới có thể bảo vệ ngài ấy an lành."
*Quách Tử Nghi: là một danh tướng nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Sử sách nhận định về ông như sau: Công trùm trời đất mà chủ không nghi, địa vị vượt muôn người mà không ai đố kỵ
Yến Tư Không biết Nhan Tử Liêm nói lời này vì muốn y truyền cho Phong Dã, y nhất thời đoán không ra ý của Nhan Tử Liêm, ngoài mặt chỉ có thể nghe theo.
Nhan Tử Liêm nhìn thấu cái do dự của y, lão chuyển đề tài: "Về chuyện của Văn Hựu Trì, chúng ta phải tiếp tục nghĩ cách. Nếu không thể kéo gã xuống ngựa trong lần Kinh Sát này, Thái tử chỉ sợ rằng không thoát khỏi kiếp sau."
"Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top