Chương 21+22
Chương 21:
Lại là một năm xuân thảo trường oanh phi*.
*Thảo trường oanh phi: Cỏ mọc, oanh bay, dùng để miêu tả cảnh xuân.
Yến Tư Không còn nhớ lúc này hai năm trước, y chiếm được sự chú ý trên lễ kinh diên, sau đó không lâu thì gặp lại Phong Dã ở lễ bắn xuân. Dáng vẻ thiếu niên tiên y nộ mã*, tràn đầy sức sống đến giờ vẫn còn rõ ràng trong đầu y.
*Tiên y nộ mã: Mỹ phục tráng mã.
Hai năm trôi qua, thời thay thế đổi, người cũng không còn như xưa.
Yến Tư Không nhìn cỏ cây đua nhau khoe sắc xuân ngoài cửa sổ, thời tiết ở đây dồi dào sức sống là thế, nhưng y chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh tăm tối, nguy hiểm và thối nát đang ẩn nấp trong bóng đêm, lúc nào cũng có thể ào ra nuốt chửng hết mọi người.
Y không nói được đó là gì, nhưng y lại cảm thấy bất an theo bản năng.
Một bàn tay đột nhiên đặt lên bả vai y, y giật nảy mình, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, liền nắm chặt cổ tay kia, kéo về phía trước. Thần trí trong nháy mắt trở về, y chợt nhớ ra mình đang ở đâu, lập tức thu lại sức mạnh, bằng không chủ nhân cánh tay kia đã bị ném ra ngoài.
"Ai ui!" Bên tai truyền tới tiếng kêu sợ hãi.
Yến Tư Không đỡ hắn, ngẩng đầu nhìn lên: "Lương huynh?"
Người tới chính là Lương Tùy.
Lương Tùy nhìn Yến Tư Không kinh ngạc: "Ta, ta bảo ngươi tới mà. Ngươi đang nhìn cái gì đó?"
Yến Tư Không thả hắn ra, khôi phục lại thái độ bình thường, mỉm cười nói: "Ta đang ngắm xuân. 'Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai*'. Hôm nay trời trong nắng ấm, là thời tiết đẹp để thưởng xuân."
*Trích trong thơ <<Hoa đào chùa Đại Lâm>> của Bạch Cư Dị, bản dịch của Lang Xet Tu @www.maihoatrang.com:
Tháng tư hương sắc phai tàn hết
Chùa núi đào hoa mới nở đầy
"Hiền đệ quả có tâm hồn thi nhân." Lương Tùy xoa cổ tay đau nhức: "Trước đây sao ta không phát hiện ngươi khỏe như thế nhỉ?"
"Hồi nhỏ thường làm ruộng."
"Ngươi? Làm ruộng?" Lương Tùy cười đùa: "Tên da trắng thịt mềm như ngươi không giống người từng làm việc nặng, cứ nói đến cái tay này của ngươi..." Hắn tùy tiện lật tay Yến Tư Không, vừa liếc mắt đã thấy vết sẹo gồ ghề lòng bàn tay, chợt không nói nên lời.
Vết sẹo kia trông đã rất lâu, không nhìn kỹ thì không giống như bị vì làm việc nặng.
Yến Tư Không nắm tay lại: "Hồi nhỏ nhà nghèo, sao so được với Lương huynh?"
"Ôi, anh hùng không hỏi xuất xứ. Người không học nổi trường tư, không mời nổi hàn sĩ*, lại học quên ăn quên ngủ, nang huỳnh ánh tuyết** như ngươi khảo thủ công danh, chẳng phải càng khiến người khác bội phục hơn sao? Theo ta thấy, tất cả những gì hiền đệ có giờ đây đều là lẽ đương nhiên, nhưng ngàn vạn lần đừng vì xuất thân mà tự coi nhẹ mình."
*Hàn sĩ: Trí thức nghèo
**Nang huỳnh ánh tuyết: Như chuyện để đom đóm trong túi, dùng ánh sáng tuyết đọc sách, điển cố dùng để hình dung trí thức nghèo học hành cực khổ.
Yến Tư Không hơi nhíu mày, cười nói: "Lương huynh đặc biệt đến nha môn tìm ta chắc không phải vì an ủi ta chứ?"
Lương Tùy cười đáp: "Hôm nay Chu huynh lại mở tiệc ở lầu Bách Thịnh, chắc chắn phải mời ngươi vui lòng đến dự chứ nhỉ?"
Yến Tư Không cười khổ: "Lương huynh, mấy ngày qua ta bận rộn chuyện Kinh Sát, thật sự không thể phân thân. Chờ Kinh Sát kết thúc, ta mở tiệc bồi tội được không?"
"Tư Không à, ta đã mời ngươi nhiều lần rồi, Chu công tử cũng rất muốn gặp mặt ngươi, trước kia đám huynh đệ chúng ta thường uống rượu cùng nhau, tại sao khi ngươi đến Lại bộ, làm Chuẩn Phò mã..." Lương Tùy oán giận trách cứ: "Khó lắm mới được một lần gặp mặt mà."
Yến Tư Không không muốn đắc tội đám thế gia công tử này, không thể làm gì khác hơn là cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
-----------------------------------
Đêm đó, Yến Tư Không tới lầu Bách Thịnh.
Lầu Bách Thịnh là tửu lần sang trọng nhất kinh thành, nghênh đón đưa về đều là quan to hiển quý. Đối diện với nó là đất kỹ viện, tiện cho lữ khách vừa ăn uống no say, vừa tìm trò tiêu khiển, tất nhiên, cũng có thể gọi các cô nương đến. Khi màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, ca múa sanh tiêu, đây chính là nơi xa mỹ nhất trong thành.
Số lần Yến Tư Không tới lầu Bách Thịnh đếm không xuể, nhưng y ấn tượng nhiều nhất ở nơi đây vẫn luôn là hôm Phong Dã hồi kinh, hai người một kẻ trên lầu, một người dưới lầu, liếc qua nhau vội vã.
Sau đó y từng hỏi Phong Dã, hôm đó lúc vào thành tại sao lại nhìn lên trên lầu. Phong Dã bảo, lúc ấy tim đập nhanh, luôn cảm thấy trên lầu có gì đó, hắn mới ngẩng đầu lên, có lẽ là thần giao cách cảm.
Yến Tư Không xuống xe ngựa, cố tình đứng ở nơi Phong Dã từng thúc ngựa đi qua. Y ngẩng đầu nhìn lên trên, ban đêm lạnh lẽo nên không ai mở cửa sổ, cái y thấy chỉ có ánh đèn màu quất xuyên qua ô cửa sổ giấy. Y nở nụ cười tự giễu, lững thững bước vào.
Chu Mịch Tinh thích phô trương nên chắc chắc ở một trong mấy phòng lầu ba xa hoa nhất. Tiểu nhị cung kính dẫn Yến Tư Không lên lầu. Vừa đẩy cửa ra, bên trong đã truyền tới tiếng cười, Yến Tư Không vừa định trưng mặt mày vui vẻ, chuẩn bị xã giao, nhưng lúc nhìn thấy người bên trong phòng lại đờ đẫn.
Người ngồi giữa trung tâm, không ngờ là Phong Dã!
Phong Dã nhìn Yến Tư Không như cười mà không phải cười, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
"Ây dà, hiền đệ cuối cùng cũng tới." Chu Mịch Tinh đích thân đứng dậy, đi tới trước kéo tay y, thân mật nói: "Huynh đệ chúng ta lâu lắm không gặp, ta thật sự rất nhớ ngươi."
Yến Tư Không hoàn hồn: "Hả...Chu huynh làm tiểu đệ thụ sủng nhược kinh* rồi, hôm nay ta còn vài công vụ vẫn đang cần xử lý nên chậm chút..." Ánh mắt Yến Tư Không lại bay về phía Phong Dã lần nữa.
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà sợ hãi.
"Không sao, không sao." Chu Mịch Tinh kéo y, dẫn y tới bên cạnh Phong Dã: "Tới, ngươi ngồi cạnh thế tử và ta đi."
"Chuyện này..."
"Ngồi đi." Chu Mịch Tinh ghé bên tai y nói: "Ta làm chủ, không sao đâu."
Yến Tư Không nhớ lại lời Lương Tùy lúc tới tìm mời y, kết hợp với cảnh tượng trước mắt, có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Trước đây y hay theo Lương Tùy đi tiệc tùng, ở trước mặt Chu Mịch Tịch chẳng qua chỉ là một tiểu đệ, trong tiệc rượu chỉ có thể nghe Chu công tử khoác lác. Nhưng bây giờ xưa đâu bằng nay, y đã là chủ quản Lại bộ Công Khảo ti và Chuẩn Phò mã, thái độ Chu Mịch Tinh dành cho y tất nhiên không còn giống như trước. Mà nay sắp tới Kinh Sát Đại Kế, phụ thân Chu Mịch Tinh ---phủ doãn Thuận Thiên cũng nằm trong phạm vi Kinh Sát, Chu Mịch Tinh mở tiệc cùng mời y và Phong Dã là muốn mượn cơ hội làm hòa quan hệ giữa hai người, tạo một ân huệ để thuận nước giong thuyền.
Đây coi như là nước cờ thông minh, đáng tiếc Chu Mịch Tinh lại không biết ân oán thực sự giữa y và Phong Dã nào phải 'hà cầu môn đệ*' như đồn đãi về Phong Dã bên ngoài.
*Hà cầu môn đệ: Đòi hỏi dòng dõi quá độ.
Yến Tư Không bị ép phải ngồi xuống bên cạnh Phong Dã, ai trên bàn cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt xem kịch vui.
Yến Tư Không ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị nịnh hót lấy Phong Dã, với phẩm cấp và xuất thân của hai người lẽ ra phải như vậy.
Nhưng Chu Mịch Tinh lại suy nghĩ rất chu toàn, hắn không để y lúng túng, đứng lên, chủ động nâng ly: "Tới tới tới, mọi người đến đông đủ cả rồi, Chu mỗ ta phải nói đôi câu thôi."
Mọi người rối rít đáp lại.
Chu Mịch Tinh cung kính khom người trước Phong Dã: "Chu mỗ ta được ăn tiệc với thế tử quả là thụ sủng nhược kinh. Một ly này, phải kính thế tử anh hùng xuất thiếu niên." Nói xong liền dứt khoát uống cạn ly.
Phong Dã nâng ly đối ẩm với hắn, cười: "Chu công tử khách khí rồi."
"Ly thứ hai này." Chu Mịch Tinh cười nhìn Yến Tư Không: "Ta muốn mời vị hiền đệ của ta hôm nay đã thành Yến chủ quản, Yến Phò mã, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng. Một ngày nào đó hiền đệ như diều gặp gió, lên thẳng mây xanh, cũng đừng quên huynh đệ chúng ta đấy."
Yến Tư Không đứng dậy, cười đáp: "Không dám nhận, Chu công tử và chư vị huynh đệ đều là người tài hoa vẹn toàn, độ lượng nhân đức, Yến mỗ ta có tài đức gì mà được làm bạn với chư vị nơi đây, sau này còn cần chư vị chỉ bảo tại hạ nhiều hơn."
Hai người cụng ly đối ẩm.
Hai ly xuống bụng, Chu Mịch Tinh lớn gan hơn, hắn nhìn Phong Dã, rồi lại nhìn Yến Tư Không, cười to hai tiếng đầy phóng khoáng: "Ly thứ ba, chính là mục đích Chu mỗ mở tiệc ngày hôm nay. Ta ấy, cược cái da mặt này để mời thế tử và Yến hiền đệ là bởi vì nghe được hai vị có chút xích mích với nhau vì chuyện công chúa Vạn Dương. Thế đạo này chìm chìm nổi nổi, tương lai còn cần giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn, theo Chu mỗ thấy, hai người từng là tri kỷ cùng chung chí hướng, nếu vì chuyện dòng dõi mà thù ghét nhau, há chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
Mọi người rối rít phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Thế tử mở lòng hơn chút."
Chu Mịch Tinh vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Phong Dã, rồi nói tiếp: "Ly rượu thứ ba, Chu mỗ muốn kính hai vị cùng một lúc, có thể nể tình nhỏ của ta..."
"Chu công tử." Phong Dã hơi nghiêng đầu, mắt liếc Chu Mịch Tinh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quả tiếp đãi nhiệt tình đấy."
Chu Mịch hơi biến sắc, phàm có lỗ tai đều nghe ra được lời này tràn đầy ý mỉa mai. Hắn chợt có phần khó chịu, giơ ly kính cũng không được mà bất kính cũng không xong.
Yến Tư Không vội đứng lên, kéo tay Chu Mịch Tinh, cảm khái: "Yến mỗ xuất thân bạch ốc hàn môn, mà công Chúa Vạn Dương lại long huyết phượng tủy, ta tự nhận đúng là bản thân không xứng. Nhưng bệ hạ không quan tâm ta hèn mọn, bằng lòng gả công chúa cho ta, ta bằng lòng lấy thân báo đáp hồng ân của bệ hạ. Chẳng qua thế tử đau lòng cho biểu muội mình, biết chúng ta hành ti tiện, ngôn thô bỉ, sợ mạo phạm làm công chúa tủi thân cũng là điều dễ hiểu, ta tuyệt đối không hề bất mãn hay bất kính với thế tử."
Quả đấm của Phong Dã đã siết chặt dưới bàn, hắn chán ghét dáng vẻ dối trá này của Yến Tư Không.
Yến Tư Không và Chu Mịch Tinh cùng quay đầu về phía Phong Dã, y cung kính mà thành khẩn nói: "Vô luận thế tử có bằng lòng chấp nhận Yến mỗ không, thì một ly này, Yến mỗ cũng phải kính thế tử." Vừa dứt lời, y định uống rượu trong ly.
Nhưng Phong Dã lại đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay y.
Động tác kia nhanh đến mức không ai trên bàn nhìn thấy rõ.
Tay Yến Tư Không bị kéo nhưng rượu trong ly lại không văng một giọt nào.
Phong Dã ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sắc bén.
Cả bàn lặng ngắt như tờ, trên trán Chu Mịch Tinh rịn mồ hôi, những người khác càng không dám thở mạnh.
Phong Dã chậm rãi mở miệng: "Không sai, ta quả thật sợ ngươi đường đột là Vạn Dương nhà ta tủi thân. Đến ngày Vạn Dương gả cho ngươi, ngươi sẽ đối tốt với muội ấy chứ?"
Trong lòng Yến Tư Không thầm chấn động, y khẽ đáp: "Đương nhiên...Yến mỗ sẽ."
"Sẽ cái gì?" Phong Dã nhìn Yến Tư Không đe dọa: "Nói ra."
"Sẽ...sẽ tương kính như tân* với công chúa."
*Tương kính như tân: Vợ chồng tôn trọng nhau.
Phong Dã giễu cợt: "Giữa phu thê mà chỉ có tương kính như tân thôi à?"
"Còn phải tương thân tương ái nữa." Lương Tùy tự cho rằng giải vây mà lên tiếng.
Phong Dã lạnh lùng liếc xéo Lương Tùy, Lương Tùy bị dọa cho dựng cả tóc gáy, Phong Dã lại nhìn Yến Tư Không: "Ta muốn nghe ngươi nói."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo không thôi, chẳng lẽ Phong Dã muốn ép y phải nói lời thề non hẹn biển với Vạn Dương?
Chu Mịch Tinh thúc giục: "Hiền đệ, nói mau đi, thế tử muốn đệ nói vài câu để có thể yên tâm gửi gắm công chúa cho ngươi."
Yến Tư Không đối mặt với Phong Dã. Hai người đều thấy được dằn vặt và đấu tranh sâu nhất trong mắt nhau. Nhưng Phong Dã lại không định bỏ qua cho Yến Tư Không, hắn cứ vậy nhìn chằm chằm không chớp, bức bách, bướng bỉnh chờ đợi một kết quả mà chính hắn cũng chẳng mong muốn gì.
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trong lồng ngực dâng lên tức giận và bi thương khó tả, y nhẹ giọng nói: "Yến mỗ ta chắc chắn sẽ yêu quý, cưng chiều, tôn kính có thừa với công chúa Vạn Dương, không phụ sự phó thác của bệ hạ...và thế tử." Y nói xong câu này, chỉ cảm thấy ngực nhức nhối không thôi, thanh âm cũng thành hơi run rẩy.
Bàn tay nắm cổ tay Yến Tư Không của Phong Dã chợt siết chặt, Yến Tư Không đau đến trắng bệch mặt, nhưng vẫn cố chịu không tỏ ra bất thường nào.
Phong Dã thả tay ra, đôi ngươi giống như hai đầm nước nơi giếng cổ, sâu thẳm mà không gợn sóng, hắn thấp giọng nói: "Như vậy...có lẽ ta có thể yên tâm."
Chu Mịch Tinh vội vàng hài hòa không khí: "Ha ha ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tới tới, mọi người cùng nâng ly đi."
Mọi người rối rít nâng ly, chúc mừng hai người 'hòa hảo'.
Yến Tư Không gượng cười, ngồi bên Phong Dã như ngồi trên bàn chông, y thậm chí còn không cách nào nhìn vào mắt Phong Dã, trong lúc tiệc tùng hai người cũng không nói câu nào.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được giữa bọn họ vẫn căng thẳng như trước, Chu Mịch Tinh liền cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong, vì vậy rượu quá tam tuần, hắn liền gọi mười mấy cô nương từ các Đinh Lan ở bên đường đối diện tới.
Chương 22:
Chu Mịch Tinh này tính tình trượng nghĩa, quan hệ rất rộng, cũng có đôi phần tài tình, nhưng bởi vì cuộc sống xa hoa, ham mê nữ sắc nên sao vẫn chỉ là một tên 'quần áo là lụa'. Song kể từ lúc si mê danh kỹ Dạ Ly ở các Đinh Lan, vị công tử nổi danh trụy lạc ở kinh thành này lại kiềm chế đi không ít, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.
Chẳng qua, trước đây Chu Mịch Tinh muốn cưới Dạ Ly về làm tiểu thiếp thứ tư của hắn, sau đó bị cha hắn nửa đêm đánh đuổi khỏi phủ, còn làm rầm rộ một tràng cười như điên.
Yến Tư Không đã sớm biết nguồn gốc của Dạ Ly, thầm mừng cho Chu đại nhân không cho nàng vào cửa, bằng không Tạ Trung Nhân mà cài một quân cờ bí mật bên người phủ doãn Thuận Thiên, tay sẽ càng duỗi càng dài.
Ngay khi Dạ Ly chầm chậm bước vào phòng cùng với một đám cô nương khác, mới đầu Phong Dã chẳng để ý bất kỳ ai, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn rơi trên người Dạ Ly, vẻ mặt có phần tìm tòi nghiên cứu.
Chu Mịch Tinh nhìn theo ánh mắt Phong Dã, trong lòng thầm mừng, vội nháy mắt với Dạ Ly, bảo nàng phục vụ Phong Dã.
Phong Dã hồi kinh đã hơn hai năm, người muốn nịnh nọt hối lộ hắn nhiều như cá lội qua sông. Từ chữ tranh, châu báu đến mỹ nhân nổi danh, hắn vẫn luôn không động dầu muối*. Nếu ai có thể làm vừa lòng hắn, vậy quả thật đã đốt cao hương**.
*Không động dầu muối (油盐不进): Hình dung không thèm quan tâm, con người cố chấp.
**Đốt cao hương: thành kính thắp hương thần phật, ví dụ như cám ơn ai đó một cách chân thành...
Dạ Ly hiểu ý nở nụ cười, mang chúng nữ thi lễ với người đang ngồi, rồi đến chỗ Phong Dã. Bước chân kia dập dờn sinh tư* khiến lòng người rạo rực.
*Diêu dệ sinh tư: Phong thái khoan thai, dáng vẻ thướt tha.
Yến Tư Không lại biết Phong Dã đang nhìn cái gì, Phong Dã chắc chắn đã phát hiện Dạ Ly biết võ công. Kỳ thực bọn họ cũng không phải gặp mặt lần đầu, chẳng qua lần đó Phong Dã bắt y phải rời đi, còn Dạ Ly thì đang ngồi gảy đàn.
Dạ Ly khom người với Phong Dã, dịu dàng nói: "Tiểu nữ tham kiến thế tử."
Phong Dã gật đầu, nói sâu xa: "Dạ Ly cô nương."
Dạ Ly ngồi xuống bên cạnh Phong Dã, đồng thời cũng nở nụ cười câu hồn với Yến Tư Không: "Yến đại nhân, đã lâu không gặp."
Yến Tư Không chắp tay nói: "Đã lâu không gặp, Dạ Ly cô nương vẫn ngát sắc hương*."
*Gốc là 'bất giảm phương hoa': vẫn trẻ đẹp như xưa.
Dạ Ly che miệng cười: "Dạo gần đây tiểu nữ có vinh dự được đọc tập thơ của Yến đại nhân, nhưng tiểu nữ tài hèn học ít, khó mà hiểu được hết ý tựa thái sơn của Yến đại nhân, liệu rảnh rỗi có thể xin chỉ giáo một chút không?"
"Không dám nhận, Yến mỗ chỉ là u lan tự huân*, nào đâu ra ý tựa thái sơn gì. Nhưng nếu nhờ vậy mà được ngâm thơ rượu với Dạ Ly cô nương, đó quả khiến người ta hâm mộ."
*U lan tự huân: Đóa lan chốn vắng vẻ tỏa hương.
Mọi người trên bàn đều cười ha hả, rối rít trêu chọc Yến Tư Không.
Phong Dã nhàn nhạt nói: "Dạ Ly cô nương thích thơ của Yến Phò mã như vậy, chắc chắn sẽ chê kẻ võ phu như ta không hiểu phong lưu thơ rượu nhỉ?" Hai chữ 'Phò mã' đó bị hắn gằn vừa nặng vừa rõ ràng.
Yến Tư Không bình tĩnh.
Dạ Ly không hổ là người từng thấy nhiều cảnh đời, nàng không chút hoảng hốt, chỉ che miệng khẽ cười, làm nũng: "Ai không biết thế tử anh hùng trẻ tuổi, văn võ song toàn, còn mang phong thái người trời. Bình thường thế tử bận rộn ở đại doanh Cảnh Sơn, đừng nói tới đây mà hồi kinh cũng ít, các tỷ muội nghe nói hôm nay có thể thấy chân dung của thế tử đã ầm ĩ tranh giành muốn tới đó."
Chu Mịch Tinh cười nói: "Há chỉ có nữ nhân, chúng ta được thấy mặt thế tử cũng là rạng danh cửa nhà."
"Ha ha ha, đúng thế đúng thế."
Lương Tùy thêm lời nịnh hót: "Trước đây, thế tử và Yến hiền đệ là hai vị công tử tuấn tú nổi danh nhất kinh thành. Bây giờ Yến hiền đệ đã là Chuẩn Phò mã, cũng không biết vị thiên kim khuê nữ nào mới có thể may mắn được gả làm thê thế tử đây."
Phong Dã chỉ cười không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn lạnh như băng.
Dạ Ly thấy được Phong Dã không vui, lại vội giảng hòa: "Tiểu nữ vụng về, nguyện gảy một khúc góp vui cho các vị đại nhân."
"Được!"
Vũ nhạc hòa quyện, trên bàn lại bắt đầu cụng ly đổi chén, có không ít kẻ thiển cận vội tới mời rượu Yến Tư Không, sao cũng không tránh khỏi họ mở miệng chúc tụng y và công chúa Vạn Dương cầm sắt hòa hài, loan phượng tề minh*. Không cần quay đầu lại, Yến Tư Không cũng có thể cảm giác được ánh mắt Phong Dã như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào y.
*Cầm sắt hòa hài, loan phượng tề minh: Vợ chồng hòa thuận
Rượu quá tam tuần, chúng quan tao khách ngày thường đạo mạo nghiêm trang dần dần lộ ra bộ mặt thực, ôm mấy nữ tử kia chàng chàng thiếp thiếp.
Yến Tư Không đã sớm gặp mấy cảnh này, tất nhiên phải diễn trò theo hoàn cảnh, vừa nói vừa cười với cô nương đẫy đà bên cạnh. Chẳng qua y cực kỳ tỉnh táo, vẫn luôn thầm quan sát Phong Dã. Hôm nay Phong Dã hùng hồ dọa người như thế, chỉ sợ sẽ không uống một lát rồi biết điều về nhà, chuyện này không hợp với cá tính của hắn.
Trong lúc mọi người uống đến hỗn loạn, Phong Dã đột nhiên lảo đảo đứng dậy. Tửu lượng Dạ Ly cực tốt, nàng liền đứng dậy muốn đỡ hắn.
Phong Dã lại đẩy nàng ra, nói không rõ: "Tới, người đâu!" Thân hình hắn cao lớn, lảo đảo vài bước đã thấy sắp ngã xuống.
Yến Tư Không vội đứng dậy, đỡ eo Phong Dã, lại không nghĩ rằng, Phong Dã đột nhiên ôm y vào lòng, sau đó túm tóc y, ép y phải ngẩng đầu, chợt hôn lên môi y!
Yến Tư Không trợn to hai mắt, bất ngờ xảy ra quá nhanh khiến đầu óc y trống rỗng.
Mọi người trên bàn cũng ngây người, tiếng trao ly chợt dừng, tất cả đều nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.
"Chao ôi, chao ôi." Chu Mịch Tinh nói to: "Tới, người đâu." Hắn cũng không biết gọi người đến làm gì, chẳng qua tình cảnh này quá lúng túng, hắn cũng không biết phải làm sao.
Người hầu vẫn luôn thủ bên cạnh vội vàng bước lên đỡ Phong Dã. Phong Dã khẽ cắn phạt môi Yến Tư Không một cái mới buông y ra, nhưng cũng đẩy người hầu đó ra, đánh giá Yến Tư Không từ trên cao, nói không rõ: "Hả, Yến Phò mã à?" Hắn nhìn sang Dạ Ly bên cạnh, giọng cực kỳ bỡn cợt , cười xấu: "Hai người các ngươi, đều...bạch y, Yến Phò mã còn mặt đẹp như tranh, ta nhìn lầm mất rồi, ha ha ha ha ha---"
Sắc mặt Yến Tư Không tái xanh, y không nghĩ tới Phong Dã lại lớn gan làm bậy như thế.
Chu Mịch dẫn đầu cười gượng theo: "Ha ha ha ha, xem ra thế tử uống, uống đến hoa mắt* rồi."
*Nguyên gốc là uống đẹp (hát mỹ): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ uống say đến choáng váng hoa mắt.
"Đúng, thế tử uống đến hoa mắt rồi, ha ha ha---"
Mọi người cười to theo.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không từ trên cao: "Ta...muốn đi vệ sinh, Yến Phò mã có thể hạ mình đỡ ta không?"
Yến Tư Không bình tĩnh nhìn Phong Dã, yết hầu khẽ động, im lặng một hồi, y đỡ Phong Dã: "Thế tử, thỉnh."
Mọi người đều nhìn ra Phong Dã đang có ý làm nhục Yến Tư Không, chẳng qua không nghĩ tới Phong Dã lại dùng thủ đoạn này. Chu Mịch Tinh biết hôm nay biến khéo thành vụng, sợ rằng còn đắc tội với cả hai người, lại nhất thời chẳng biết làm sao, chỉ có thể dặn dò: "Chuẩn bị một phòng tốt cho thế tử nghỉ ngơi."
Yến Tư Không đỡ Phong Dã rời khỏi tiệc rượu, mấy tên người hầu thì hộ tống trái phải trước sau, cho dù Phong Dã chỉ bị ngã một cái hay trầy da một chút, bọn họ cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Đỡ Phong Dã vào phòng, Yến Tư Không khẽ nói với mấy người hầu kia: "Lui xuống đi."
"Chúng ta cứ ở ngoài, đại nhân có thể dặn dò bất cứ lúc nào."
"Cút cho ta." Phong Dã đột nhiên gầm nhẹ hung ác.
Đám người hầu bị dọa cho hết hồn, vừa cáo lỗi vừa lui ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, Phong Dã liền mất sạch vẻ say. Hắn tóm lấy eo Yến Tư Không, dùng sức ngăn chặn bờ môi y, hung hăng hút mút rồi giày xéo.
"Phong...Dã..." Yến Tư Không định đẩy Phong Dã ra, nhưng gần như không tài nào nhúc nhích dưới sự giam cầm đó, y cũng không dám ồn ào quá mức ở đây.
Phong Dã vừa hôn y, vừa cởi y phục y, giọng giễu cợt: "Sao thế, Yến Phò mã?"
Trong mắt Yến Tư Không khó nén khỏi tức giận, y tự biết mình đuối lý nên chỉ nhẫn hết lần này tới lần khác, nhưng Phong Dã lại ngày càng ép người quá đáng, hôm nay còn hôn y trước mắt của mọi người, cũng không biết cái cớ vụng về kia có lừa được người không, nếu để truyền ra lời lưu ngôn phong ngữ* nào đó, chẳng biết sẽ ảnh hưởng hai người thế nào nữa? Y đẩy cằm Phong Dã ra, nghiến răng nói: "Ngươi điên rồi à? Ngươi chắc hẳn không uống nhiều phải không, ngươi giả bộ đúng không!"
*Lưu ngôn phong ngữ: Lời đồn đãi, bịa đặt mang ý xấu
"Giả hay thật thì có khác gì nhau?" Phong Dã bỡn cợt: "Chẳng phải ngươi chính là kiểu nửa thật nửa giả như vậy à?"
Yến Tư Không nhìn chòng chọc Phong Dã không rời: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Phong Dã toét miệng cười, mập mờ nói nhỏ: "Ta muốn 'làm' ngươi đó."
"Phong Dã!" Yến Tư Không run rẩy nói: "Ngươi hoang đường như thế, sớm muộn cũng gặp chuyện."
"Ta hoang đường?" Phong Dã ha ha cười to: "Ta hoang đường? Hoạt thiên hạ chi đại kê*, kẻ miệng đầy dối gian, giỏi tính kế như ngươi mà lại dám nói ta hoang đường? Ngươi sắp cưới biểu muội ta rồi, nhưng vì Thái tử, ngươi vừa quay đầu là có thể thề độc với ta ngay, ngươi không hoang đường sao? Ngươi thật vô sỉ!"
*Hoạt thiên hạ chi đại kê: nhấn mạnh chuyện vô cùng tức cười, mang ý châm chọc
Yến Tư Không bi ai nhìn Phong Dã, dưới cái say đầy cuồng vọng của hắn rõ ràng là thống khổ cực kỳ, y thấy mà lòng cũng thắt lại.
"Tương lai ngươi thành thân rồi..." Phong Dã dùng ánh mắt dò xét mặt mày Yến Tư Không, nói giọng khàn khàn: "Có phải sẽ thề non hẹn biển, nói lời ngọt ngào với muội ấy không? Sẽ chứ nhỉ, ngươi luôn biết nói gì có thể khiến người ta vui vẻ nhất mà. Muội ấy chắc chắn sẽ mê luyến ngươi, giống như ta vậy."
Yến Tư Không cắn môi, trong lòng dạt dào chua xót.
Phong Dã trợn con mắt đỏ thẫm: "Yến Tư Không, ngươi biết không? Muội ấy là...biểu muội duy nhất của ta, mà ta lại ghen tị đến mức muốn giết muội ấy."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy cơn đau nhức chèn ép phổi đến nghẹt thở, y khẽ vuốt ve mặt Phong Dã: "Phong Dã, không phải ta biện minh, nhưng kiếp này trong lòng ta chỉ có mình ngươi."
Phong Dã băn khoăn nhìn Yến Tư Không, giọng điệu tràn đầy thống hận: "Nhưng ngươi sắp làm em rể ta."
Yến Tư Không rủ mắt, y đờ đẫn chốc lát, đột nhiên kéo vạt áo Phong Dã, ngửa đầu chặn môi hắn, hôn thô bạo.
Cái hôn này đã hoàn toàn bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt trong cơ thể Phong Dã, hắn ôm Yến Tư Không, cánh tay dài vung lên, nội lực mạnh mẽ quét sạch đồ trà trên bàn xuống, Yến Tư Không bị đặt lên trên.
Hai người như hai con dã thú đói khát, gặm cắn làn da của đối phương, giằng xé y phục của đối phương. Bọn họ đều biết, có dùng nhiều từ mấy cũng chỉ rạch nhau chồng chất vết thương, chỉ có thân cận bằng da thịt mới có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, quên hết mọi thống khổ và giằng xé, vào giờ khắc này chỉ đắm chìm trong không gian và thời gian của nhau.
Yến Tư Không nói không rõ: "Ngươi từng bảo, trên trời dưới đất đều bên cạnh ta..."
"Đúng, đúng." Phong Dã nắm hai chân thon dài của Yến Tư Không, điên cuồng chinh phạt, tựa như chỉ có đi sâu vào như thế mới có thể thăm dò trái tim Yến Tư Không.
Yến Tư Không nở nụ cười cay đắng, khoái cảm trong người tập kích như mưa rào, nhưng y cũng cảm nhận được bản thân đang chìm trong tuyệt vọng. Hai người quấn quýt nhau thật chặt, họ không muốn bỏ lỡ một giọt mồ hôi nào, một chút ấm áp nào của đối phương. Trái tim bọn họ đã xa nhau quá rồi, họ muốn liều mạng kéo thân thể gần lại, cho dù có bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng cũng vẫn ngọt như đường*.
*Nghĩa gốc là cam chi như di: ngọt như đường, như ăn mật, ý chỉ cam nguyện chịu khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top