Chương 19 + 20
Chương 19:
Khi phương Đông ló rạng, sắc trời Quảng Ninh liền bị bao phủ bởi một màu xanh đen chèn ép người ta đến nghẹt thở.
Đèn đuốc trong thành sáng choang, ai cũng cả đêm không ngủ, đi qua đi lại có dân có quân, họ tu sửa thành tường, chăm sóc thương binh, kiểm lại thương vong, bổ sung thuốc nổ thậm chí là bật bếp nấu cơm. Vẻ mặt ai cũng đều nghiêm túc, đi lại vội vã, không tìm ra được nửa điểm vui mừng khi đã bức lui được quân địch.
Trong lòng mọi người đều hiểu, một khắc đó chỉ là mới bắt đầu.
Lần đầu giao phong, bọn họ đã được lĩnh giáo sự mạnh mẽ, kiên dũng của quân Kim Nữ Chân, và cả sự cương ngạnh muốn dồn ép Quảng Ninh vào đường cùng của Đại hoàng tử Trác Lặc Thái.
Chống được lần đầu tiên còn có thể chống được lần hai, lần ba hay không? Mối hận giữa con dân Trung Nguyên và dân du mục sao có thể ngược dòng ngàn năm, nói không đâu xa thì thúc cữu và đệ đệ của Trác Lặc Thái đều chết trong tay quân Thịnh, oán hận chồng chất sâu nặng như vậy thế nên cái ngày thành phá cũng chính là ngày diệt vong, không ai dám nghĩ mình và người thân sẽ gặp địa ngục như thế nào.
Lúc này Nguyên Tư Không an trí xong người bị thương thì đã gần xế trưa, từ lúc khai chiến đến nay, y cũng chưa uống giọt nước nào nên lúc này liền choáng đầu hoa mắt bèn vội vã đi tìm cháo cùng lương khô, rồi về nhà trước để trấn an người nhà, sau đó mới đi tìm Nguyên Mão, y muốn biết đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Trước mắt, Nguyên Tư Không chỉ có thể tưởng tượng theo lời của tướng sĩ và hư hại trên tường thành, ngay cả chuyện Trác Lặc Thái bày quân bố trận ra sao, điều động chỉ huy như thế nào, mang theo hỏa khí công cụ gì cũng đều là người ta nói với y vì Nguyên Mão sẽ không để ý xuất hiện trên tường thành lúc khai chiến.
Phủ nha của Nguyên Mão đã biến thành chỗ chỉ huy, y vừa bước vào đã nghe được bên trong truyền tới tiếng rêu rao ồn ào, mấy cái miệng nói cùng một lúc nghe vào chỉ thấy cực kỳ hỗn loạn.
Rồi chợt vang lên một tiếng vỗ bàn nặng nề, Hàn Triệu Hưng quát: "Trật tự!"
Lúc này bên trong phủ mới yên tĩnh lại.
Nguyên Tư Không trốn ở ngoài cửa, không dám đi vào, cũng không dám thò đầu đường đột mà chỉ có thể nghe ở bên chân tường.
Lại nghe Hàn Triệu Hưng trầm giọng: "Từng người nói."
Sau một hồi chần chừ thì thanh âm Trần Vũ Long liền dẫn đầu vang lên: "Mạt tướng cho rằng, hiện giờ chúng ta đích thân viết một bức thư cho Trác Lặc Thái muốn hắn cam kết sẽ không động đến cây kim sợi chỉ nào của bách tính Quảng Ninh, nếu hắn thật sự có ý hòa hảo thì bên ta cũng nên lấy hòa đàm làm chủ."
"Không động đến cây kim sợi chỉ? Ngươi tin hắn sẽ không động?" Hồ Bách Thành cả giận: "Kim tặc biết bao hung tàn bạo ngược, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
"Chúng ta dựa vào địa thế hiểm trở chống cự thì có thể chống đỡ đến khi nào? Quân lực của Trác Lặc Thái gấp hai mươi lần chúng ta!"
"Chẳng lẽ Trần đại nhân chưa chiến lòng đã hàng?"
Trần Vũ Long nâng mày: "Ta đang nhìn chung đại cuộc, người làm tướng sao chỉ ngu dũng?"
"Đừng ồn ào nữa." Sắc mặt Hàn Triệu Hưng cực kỳ khó coi: "Cãi vã thì có ích gì."
Tiểu tướng Quảng Ninh Lương Huệ Dũng liền ôm quyền nói: "Mạt tướng cho rằng, tuy Quảng Ninh nhỏ nhưng lương thảo, thức uống đều đầy đủ, đủ để qua đông, tuy quân Kim có bảy chục ngàn song hôm nào cũng tiêu hao lương thực cực lớn, lại thêm ngày lạnh đất đông tất không thể đánh lâu, chúng ta cố thủ là có thể lui được địch."
"Không sai, chúng ta có thành trì có lương thảo, Kim tặc nào dây dưa được với chúng ta?"
Một bách hộ Quảng Ninh khác thì rầu rĩ nói: "Uy lực pháo Phích Lịch cực lớn lại thêm Kim tặc người đông thế mạnh, nay đánh một trận ta đã dùng hết toàn lực rồi mà căn bản vẫn không tổn thương gì đến Kim tặc, cuộc chiến sau này tất sẽ ngày càng sa sút. Nếu chủ hòa, tính mạng bách tính còn có thể không lo nhưng nếu sau khi huyết chiến mà thành phá thì coi như..."
"Ý ta cũng là vậy." Trần Vũ Long nói: "Thành Quảng Ninh không vững, pháo cũng bất lợi, với ưu thế yếu ớt như này thì có thể cố thủ được bao lâu."
Hàn Triệu Hưng nhìn về phía Nguyên Mão vẫn luôn trầm mặc: "Nguyên đại nhân, ý ngươi thế nào?"
Nguyên Mão liền ôm quyền: "Mạt tướng cho rằng, thành kiên hay không, không ở tường thành mà ở lòng người." Lời không nhiều nhưng lại khí phách.
Mọi người trong phòng đều nhìn Nguyên Mão.
Nguyên Mão dừng một hồi lại nhẹ giọng nói: "Nữ Chân là tộc man di, dã tính không phép tắc, giết hàng đã không còn hiếm thấy. Như lời của Hồ đại nhân, nếu ta nghị hòa, một khi Trác Lặc Thái công ta không chuẩn bị...Vả lại, coi như Trác Lặc Thái tuân thủ cam kết, không làm hại đến bách tính Quảng Ninh nhưng Quảng Ninh là môn hộ của Liêu Đông, bên trong môn hộ đều là con dân Đại Thịnh, sao ta chỉ lo giữ mình."
Hàn Triệu Hưng nhíu mày, lại chuyển sang Tiền An Nhũng: "Tiền đại nhân, ngươi là Tri châu Quảng Ninh, có cao kiến gì không?"
Tiền An Nhũng liền chắp tay: "Tiền mỗ cho rằng, nên viết một phong thư tấu lên, ngựa chiến gia roi dâng lên triều đình, cho dù là hòa hay hòa làm sao đều do bệ hạ định đoạt."
"Có đạo lý, hôm qua Tổng đốc đại nhân đã đến kinh thành cầu viện, ta liền sai người đuổi theo."
Nguyên Mão cũng nói: "Mạt tướng cho rằng Tiền đại nhân nói cực phải, ta đã cố gắng kéo dài rồi, giờ một là nghỉ ngơi dưỡng sức, hai là chờ đợi thánh ý."
"Được, Nguyên Mão, ngươi viết một phong thư để ổn định Trác Lặc Thái trước."
"Rõ."
Sau khi mọi người tản đi, Nguyên Tư Không mới vào tìm Nguyên Mão. Y vừa thấy Nguyên Mão liền bị dọa đến ngây người, chỉ thấy Nguyên Mão một thân toàn máu, áo giáp tả tơi, mặt mày bẩn thỉu, hai mắt đỏ thẫm, giống như được đào ra từ đống xác chết.
"Cha!" Nguyên Tư Không vọt tới, thanh âm run rẩy: "Cha sao rồi? Cha bị thương ở đâu?"
Nguyên Mão ấn vai y xuống: "Cha không bị thương, trên người đều là máu của các tướng sĩ." Nói xong, vẻ mặt ông liền ảm đạm.
Nguyên Tư Không cảm giác được bàn tay đặt đầu vai mình nặng trĩu tựa như đang mang sức nặng của toàn thân, y tạm thời thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca đâu ạ? Đại ca không sao chứ?"
"Nó không sao, ta cho nó đi giám sát sửa chữa tường thành rồi." Rồi thân hình Nguyên Mão chợt lảo đảo.
Nguyên Tư Không ôm Nguyên Mão. Y cảm giác không sai, Nguyên Mão đang cố đứng vững bên cạnh y: "Cha, con đỡ người ngồi."
Nguyên Tư Không đỡ Nguyên Mão ngồi xuống ghế sau đó vén vạt áo lên mà đau lòng lau mặt cho ông: "Cha, hẳn người mệt rồi, có phải vẫn chưa ăn cơm không?"
Nguyên Mão hít một hơi thật sự, tựa hồ không cả có sức để trò chuyện: "Thành giữ được, mệt chút có ngại gì."
"Con mang đồ ăn cho người." Nguyên Tư Không vừa nói vừa định đi.
Nguyên Mão liền kéo y lại: "Lão Hồ sẽ chuẩn bị, con đừng vội làm gì." Ông nhìn Nguyên Tư Không: "Con đã nghe được chuyện mới vừa rồi phải không?"
Chân mày Nguyên Tư Không hơi cau lại: "Nhất định Trác Lặc Thái sẽ lừa chúng ta, nếu hắn muốn hòa thì đã không hủy cam kết, vượt sông Hoàng."
Nguyên Mão liền thở dài đáp: "Đúng vậy, nhưng con xem đấy, mới chỉ đánh một trận mà nhiều người đã bị dọa rồi, bao gồm cả Hàn Triệu Hưng. Ngoài miệng thì hắn không dám nói nhưng hắn muốn nói thì cũng để Trần Vũ Long làm thay. So với Trác Lặc Thái, ta lo lòng quân bất ổn hơn."
"Dị tâm không thể không đề phòng." Nguyên Tư Không nghiêm túc nói: "Không nhi cho rằng, Trác Lặc Thái đã không muốn hòa, chúng ta cũng quyết không thể hòa. Nếu muốn bảo toàn bách tính Quảng Ninh, bảo toàn bách tính Liêu Đông thì chỉ có thể liều thủ, để Trác Lặc Thái biết khó mà lui."
Nguyên Mão trầm giọng: "Ta cũng nghĩ như vậy nhưng ta sợ là một không thủ được, hai sợ họ mất đi ý chí chiến đấu."
Nguyên Tư Không đáp: "Dù thủ được hay không, chúng ta cũng phải làm hết sức mình mà nghe mệnh trời, nhưng lòng quân nhất định không được giao động." Y nhìn hai bên không có ai liền dán vào lỗ tai Nguyên Mão nói: "Cha, binh phù trong tay người đúng là không dùng được, chi bằng người tìm một cái tội gây khó dễ cho Hàn Triệu Hưng đi."
Một tay Nguyên Mão liền bịt miệng y lại, nói nhỏ: "Con chưa từng nói lời này với ai chứ."
Nguyên Tư Không trợn to mắt, lắc đầu một cái.
"Sau này đừng nhắc lại nữa." Nguyên Mão thả y ra: "Về nhà nghỉ đi."
"Cha, người mới cần phải về nhà, người nhìn y phục người đi."
"Ta mang bộ dáng này về nhà, không phải sẽ khiến nương con lo lắng hơn sao, chờ ta thu xếp xong rồi hẵng nói."
Nguyên Tư Không đành phải gật đầu không biết làm sao.
--------------------------------------------
Hàn Triệu Hưng lấy lý do nghị hòa để tạm thời giữ Trác Lặc Thái lại. Một mặt bọn họ lo lắng chờ đợi tin tức của Lý Bá Duẫn, mặt còn lại thì gấp rút chuẩn bị đánh một trận.
Mấy ngày sau, Lý Bá Duẫn trở lại Quảng Ninh mang tới một tin nửa vui nửa buồn, vui chính là Thánh thượng sắp xuất binh tăng viện cho Quảng Ninh vệ, buồn là viện quân ít nhất phải đợi thêm hai mươi ngày nữa.
Hai mươi ngày, đủ để Trác Lặc Thái tấn công thêm vài lần nữa. Nếu bọn họ vẫn chống đỡ hai mười ngày mạnh mẽ như ngày hôm qua thì nói không chừng viện quân chưa tới, Trác Lặc Thái đã hồi phủ rồi.
Nhưng thánh ý bệ hạ đã quyết, trừ tử thủ ra thì không còn đường nào khác.
Kéo dài được vài ngày, Trác Lặc Thái liền phát hiện thành tường Quảng Ninh đã sửa xong bảy tám phần. Biết mình bị đùa bỡn lại nhớ thi thể quân Kim chìm trong tuyết dưới thành không có ai chôn, hắn bèn chỉ huy tiến quân Quảng Ninh lần nữa.
Trước đó Trác Lặc Thái đánh một trận tiêu hao mười ngàn binh sĩ, giờ nhìn lại chợt phát hiện hôm nay cũng không khác gì ngày hôm đó, hắn vẫn binh mã cường thịnh, khí thế như hổ.
Trong sách sử có ghi lại tỉ mỉ cuộc chiến phòng thủ Quảng Ninh nhưng lời văn thiên về chiến dịch sau cùng, còn đối với lần công thành thứ hai của Trác Lặc Thái cũng chỉ là lất phất vài bút, chỉ viết rằng hôm đó gió Bắc mãnh liệt, rét buốt tận xương, tướng sĩ Quảng Ninh đối mặt với Trác Lặc Thái cực kỳ hiếu chiến vẫn tử thủ không lùi, giết địch tám ngàn, tự tổn năm trăm, trên thành tường treo lủng lẳng chân tay, dưới tường thành xác chồng thành đống, đất đai Liêu Đông mênh mông là thế cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
Đứng trước chiến tranh và cái chết, văn chương không có ý nghĩa là bao, chỉ có người thật sự tham dự trong đó mới có thể dùng ánh mắt nhìn hết tàn cảnh, ngửi được mùi màu tanh đầy mũi và nghe được tiếng hét thảm đầy tai để dùng linh hồn đang run sợ của mình viết lên cảnh luyện ngục nhân gian như thế nào.
Nắng ban mai le lói, Trác Lặc Thái lui binh lần thứ hai cũng là lần thứ hai giữ được thành Quảng Ninh. Đêm hôm đó dài đằng đẵng, chỉ có xác chết trải khắp tường thành im ắng kể lể.
Nguyên Mão trúng một mũi tên ở bả vai nhưng vẫn gắng gượng chỉ huy trên tường thành đến cùng, Hàn Triệu Hưng bề ngoài thì nói phải mang các tướng sĩ chuẩn bị chiến đấu nhưng lại tránh ở lầu trên tường thành trong thời điểm nguy hiểm nhất.
Hai chiến dịch trôi qua, quân Thịnh chết gần hai ngàn, tường thành hư hại nghiêm trọng, vật liệu tiêu hao bảy tám nhưng khiến Trác Lặc Thái phải lui quân vẫn là giữ được chút sức lực.
Bởi phần lớn quân Quảng Ninh đều đến từ Liêu Đông, thậm chí là Quảng Ninh nên giữa đêm bi thương cùng sợ hãi liền tràn ngập khắp thành, sĩ tốt mỏi mệt, không khí nặng nề u ám bao trùm toàn thành, ý chí chiến đấu cũng dần mất đi.
-------------------------------------------------------------
Ban ngày, Lý Bá Duẫn liền triệu tập tất cả các quan đến nghị sự."
"Nhưng người chiến chỉ có một ngàn, tạm thời chiêu mộ các trai tráng thì cũng chỉ được hai ngàn, pháo Phong Thần và đại bác cũng không dư dả nhiều, còn pháo đơn binh là chưa nhưng các binh sĩ lại không được huấn luyện, khó mà dùng nổi." Hàn Triệu Hưng trần thuật toàn bộ quân tình mà nặng nề thở dài: "Lý đại nhân, này là đường cùng rồi."
Lý Bá Duẫn vuốt chòm râu ngả màu hoa râm, tuy tròng mắt đã đục ngầu nhưng vẫn không làm giảm cơ trí của ông, ông yên lặng chốc lát liền nói: "Chiêu mộ tất cả nam nhân từ mười ba tuổi trở lên và nữ nhân thân thể cường tráng nhập ngũ."
"Việc này...Nữ nhân và hài tử, sao có thể ngăn địch được?"
"Mọi người đồng tâm mới ngăn được địch." Lý Bá Duẫn trầm giọng đáp: "Vô luận ra sao, chúng ta cũng phải chống đỡ đến khi viện quân đến."
Trần Vũ Long nói: "Cho dù viện quân tới đúng lúc thì chúng ta cũng phải chờ mười tám ngày đêm, sợ rằng Quảng Ninh không ngăn được đợt tấn công tiếp theo."
"Không ngăn được cũng phải ngăn, chẳng lẽ để bách tính Quảng Ninh gặp nguy sao."
Hồ Bách Thành liền vỗ trán: "Lý đại nhân, người là quan văn, bọn tôi là võ tướng, việc thủ thành này...thủ thành này không phải nói thủ là thủ được."
Lý Bá Duẫn nghiêm mặt đáp: "Lý Bá Duẫn ta thân là Tổng đốc Liêu Đông lại đau lòng đánh mất bảy châu Liêu Bắc, mất mặt trước bách tính Liêu Đông, nếu để môn hộ Quảng Ninh mở, truyền độc vào Trung Nguyên thì ta chết vạn lần cũng không từ được tội lỗi. Thế nên thành Quảng Ninh quyết không thể phá."
Hàn Triệu Hưng biến sắc, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Lý Bá Duẫn nhìn xung quanh: "Chẳng lẽ chư vi đồng liêu đều đã mất hết ý chí chiến đấu rồi?"
Trần Vũ Long liền khom người đáp: "Lý đại nhân chưa từng tham gia trận chiến này mới không biết sự hung hiểm của Kim tặc. Bọn tôi không phải mất đi ý chí chiến đấu mà chỉ là cân nhắc ưu liệt, đông ít, mạnh yếu của địch ta, đưa ra quyết định không thể chiến."
Nguyên Mão yên lặng đã lâu liền mở miệng nói: "Vậy theo ngươi phải làm thế nào?"
Trần Vũ Long khó xử nhìn về phía Hàn Triệu Hưng: "Chuyện này..."
Nguyên Mão trừng mắt ưng một cái, vẻ mặt cùng giọng nói của ông chợt nghiêm lại: "Ngươi nói ta không thể chiến, chẳng lẽ ngươi muốn hàng Kim sao?"
Trần Vũ Long luống cuống bèn quỳ xuống đất 'rầm' một tiếng: "Mạt tướng tuyệt không có ý này, thỉnh Tổng đốc đại nhân minh giám, mạt tướng chỉ là..."
Lý Bá Duẫn liền khua tay ngăn lại: "Ta muốn nghe ý kiến hữu ích..."
Hàn Triệu Hưng nói: "Lý đại nhân, hòa giải không khác nào khuyên hàng, nếu Quảng Ninh thật sự thủ được thì sao chúng ta lại nguyện ý thỏa hiệp? Ta sợ rằng đến ngày thành bị phá, Trác Lặc Thái liền tàn sát sạch thành."
Nguyên Mão liền đáp: "Trác Lặc Thái cũng từng lừa hàng giết sáu chục ngàn tù binh, sao biết Quảng Ninh sẽ không bước vào vết nhơ đó? Vả lại, Hàn tướng quân muốn hòa thế nào? Thông thương sao? Trao đổi thành sao? Bồi thường sao? Hay là ngươi muốn cắt đất hả?!"
Hàn Triệu Hưng trợn cả hai mắt, quát to: "Nguyên Mão, ngươi đừng nói bậy!"
Cắt đất ngang hàng với bán nước, ai dám nhận thanh danh này.
"Vậy ngươi muốn hòa thế nào? Trác Lặc Thành cử bảy chục ngàn binh mang theo chùy thành đại pháo, là tới để hòa với ngươi à? Hắn muốn hòa thì đã sớm hòa lúc mới bước vào bờ sông Hoàng rồi."
Hàn Triệu Hưng giận đến mặt cũng biến dạng: "Ngươi...ngươi...ngươi không muốn hòa thì ngươi nói cho ta, Quảng Ninh thủ thế nào? Một ngàn yếu binh, hai ngàn bình dân lại thêm tường thành thủng ngàn chỗ, thủ thế nào?!"
"Sao không thể thủ?"
Bên trong phòng nghị sự đột nhiên truyền tới thanh âm của thiếu niên, hoàn toàn xa lạ với căn phòng ngột ngạt.
Mọi người nhìn theo thanh âm kia, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đang ưỡn ngực trước mặt mọi người, trên mặt không chút sợ hãi.
Nguyên Mão muốn ngăn song không kịp, Nguyên Tư Không đã mạnh mẽ quát: "Trương Văn Viễn dẫn bảy ngàn binh đánh lui Tôn Ngô một trăm ngàn, Trương Tuần trong không lương thực, ngoài không ai giúp, cô binh quả thành gặp nguy nhưng vẫn tử thủ ba năm giết được quân phản loạn An Sử mấy chục ngàn, Vương Kiến cai quản thành nhỏ Điếu Ngư đánh tan quân Kha Hãn! Sử sách ghi lại không ít cuộc chiến cô binh quả thành đánh lui đại quân, mà Quảng Ninh đây, thành nhỏ mà kiên, lương thảo đầy đủ, trên dưới đồng tâm, sao không thủ được!"
Chương 20:
Một phòng quan văn võ tướng đều kinh ngạc nhìn thiếu niên. Chính khí lẫm liệt luôn mang trong lòng đã khiến thân thể đơn bạc của y càng thêm mạnh mẽ, cái khí phách không kiêng dè không sợ hãi vượt ra ngoài tuổi tác cũng rung động người ta thật sâu.
Hàn Triệu Hưng chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, hắn thẹn quá hóa giận: "Nguyên Mão! Đây là nơi quan trọng bàn việc quân cơ, là nơi để nhi tử ngươi giương oai sao?!"
Nguyên Tư Không nửa quỳ trên đất, lớn tiếng nói: "Nhờ lệnh truyền của Tổng đốc đại nhân, thảo dân đã tròn mười ba tuổi, thảo dân cũng như thiên thiên vạn vạn nam nhi Liêu Đông, nguyện lấy thân hiến nước, hiệp lực kháng Kim, chết không hối tiếc!"
"Được!" Lý Bá Duẫn vỗ mạnh lên án, kích động: "Ngươi, ngươi tên gì."
"Thảo dân Nguyên Tư Không."
"Ngươi nói rất tốt! Hài tử mới chớm tóc mai còn có khí phách sống chết cùng Liêu Đông, các ngươi khoác giáp đeo kiếm, hưởng ân huệ của triều đình mà không thấy xấu hổ sao!"
Hàn Triệu Hưng và Trần Vũ Long bị nghẹn cho không nói được câu nào.
Lý Bá Duẫn đứng lên, cương nghị nói: "Trương Tuần vương cố thủ được thì ta cũng thủ được, con dân Liêu Đông tuyệt không nhượng bộ man di dù là đồng ruộng nửa tấc. Nguyên Mão!"
"Có mạt tướng!"
"Ta lệnh ngươi toàn quyền chấp chưởng cuộc chiến thủ thành Quảng Ninh, không để Kim tặc bước vào cửa thành ta nửa bước."
Nguyên Mão lớn tiếng đáp: "Vâng!"
"Lý đại nhân." Hàn Triệu Hưng đứng lên: "Ý ngài là sao?"
Lý Bá Duẫn liền ung dung thỏng thả đáp: "Hàn tướng quân, lão phu thấy ý chí chiến đấu của ngươi đã không còn, dẫn thế nào được các tướng sĩ cố thủ thành trì?"
"Hàn mỗ coi bách tính là trời, lo nghĩ cho đại cuộc nên chủ hòa không chủ chiến thì sai ở đâu? Đình chiến cũng chỉ vì quân lực, chẳng lẽ chỉ có hữu dũng vô mưu mới được gọi là 'Dũng' sao?"
"Nếu thật sự hòa được, chẳng lẽ lão phu lại muốn để tướng sĩ ta chịu chết à." Lý Bá Duẫn vuốt râu một cái: "Người Kim vứt bỏ tín nghĩa, vượt sông Hoàng, công Quảng Ninh, dã tâm rõ rệt, vậy nên hắn tất không hòa. Nếu ta mở thành nghênh địch sẽ chỉ để lại sai lầm lớn cho thiên cổ. Ngươi cũng biết thủ đoạn nham hiểm của Trác Lặc Thái rồi đó, hắn cũng từng dụ hàng địch quân rồi chôn sống sáu chục ngàn tù binh."
"Nhưng..."
Lý Bá Duẫn không cho hắn cơ hội phản bác: "Nói sau đi, viện quân của bệ hạ chưa tới mà ngươi đã muốn hòa trước, chẳng lẽ định kháng chỉ sao?"
Cơ thịt trên mặt Hàn Triệu Hưng cứng lại run rẩy, hắn chắp tay đáp: "Mạt tướng không dám."
"Nguyên Mão, tiếp binh phù."
Nguyên Mão nửa quỳ về phía trước, dâng hai tay lên. Khi Lý Bá Duẫn giao binh phù vào trong tay ông, Nguyên Mão liền run giọng nói: "Tạ tổng đốc đại nhân, mạt tướng nhất định không nhục mệnh."
Từ xưa triều đình chỉ nặng quan văn mà nhẹ võ tướng để phòng võ tướng cầm binh nảy sinh ý đồ khác, vậy nên đại quân chỉ có binh phù mới có thể điều động mà binh phù đều nằm trong tay quan văn Tổng đốc. Sau khi thành chiến kết thúc, việc đầu tiên Nguyên Mão phải làm là trả lại binh phù cho Lý Bá Duẫn.
Ánh mắt Hàn Triệu Hưng nhìn Nguyễn Mão lạnh như băng.
Lý Bá Duẫn đích thân nâng Nguyên Mão dậy: "Nguyên Mão à, tài sản tính mạng của bốn chục ngàn dân chúng Quảng Ninh đều giao cho ngươi."
Ánh mắt Nguyễn Mão kiên nghị: "Người ở thành ở."
Rồi Lý Bá Duẫn liếc nhìn Nguyên Tư Không: "Người này tất thành đại khí, ngươi có một nhi tử tốt."
Con ngươi Nguyên Thiểu Tư liền thoáng qua tia tức giận.
Hàn Triệu Hưng trầm giọng nói: "Vậy chư vị có cách gì khả thi? Chỉ bằng một miệng lợi hại không thể giữ được thành."
Mục đích Nguyên Tư Không đã đạt được nên không đường đột nói chuyện nữa, y nhìn Nguyên Mão một cái thấy ông không cho phép mở miệng, y cũng liền yên lặng.
Lý Bá Duẫn dần dần đứng thẳng lưng, thanh âm già nua thong thả vang lên: "Lão phu có một kế, ít nhất có thể kéo dài thêm mười ngày."
"Ồ? Là cao kế gì?"
"Lão phu đích thân đến đại doanh quân Kim."
Mọi người liền trố mắt nhìn nhau.
"Lý đại nhân, chuyện này..."
"Giả hòa, kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy."
"Vạn nhất Trác Lặc Thái phát hiện ngài lừa hắn, hắn sẽ giết ngài."
Lý Bá Duẫn vuốt râu: "Đi rồi thì không có ý định trở lại."
Chúng quan liền quỳ xuống rối rít: "Lý đại nhân, không thể được!"
Lý Bá Duẫn khoát tay: "Trác Lặc Thái xảo trá trời sinh, nếu không có ta đích thân đi thì sao hắn tin được. tướng sĩ Liêu Đông ta ném đầu lâu, vẩy nhiệt huyết trên tường thành mà ta đã gần đất xa trời xương cốt mục nát, nếu có thể cứu được bách tính thì sao không hi sinh? Chỉ mong các ngươi hết lòng hết sức thề kháng địch, nhất định phải chờ được viện quân."
"Lý đại nhân..."
"Ý ta đã quyết, chư vị không cần khuyên."
Nguyên Tư Không nhìn Lý Bá Duẫn mà nghĩ, thân thể gầy gò yếu ớt kia không phải xương cốt mục nát, đó phải là thiết cốt gõ lên từng tiếng leng keng rung động.
---------------------------------------------------------
Sau khi hội nghị tản đi, Nguyên Thiểu Tư liền nhân cơ hội lôi Nguyên Tư Không sang một bên, lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy mình khoe khoang được rồi liền rất đắc ý sao?"
Nguyên Tư Không sửng sốt: "Đại ca, Không nhi không phải khoe khoang, Không nhi vì..."
"Ngươi chẳng biết gì cả!" Nguyên Thiểu Tư gầm nhẹ: "Ngươi có biết biểu cữu* của Hàn Triệu Hưng là nhân vật thế nào không? Đắc tội với hắn, tiền đồ của cha tất sẽ bị ảnh hưởng, ngươi chỉ biết ra vẻ khôn ngoan, sớm muộn sẽ hại đến cha!"
*biểu cữu: cậu họ
Rồi Nguyên Thiểu Tư đẩy Nguyên Tư Không lảo đảo, Nguyên Tư Không bèn mở miệng thấp giọng nói: "Đại ca, đệ..."
Nguyên Thiểu Tư liền chỉ tay vào y cảnh cáo: "Sau này ngươi đàng hoàng chút cho ta, cẩn, ngôn, thận, hành!"
"...vâng"
Nguyên Thiểu Tư đi rồi, trong lòng Nguyên Tư Không cũng bất an, y bèn đi tìm Nguyên Mão, đi thẳng vào vấn đề: "Cha, nghe nói biểu cữu của Hàn Triệu Hưng là đại nhân vật, là ai vậy? Có khiến cha..."
"Là Thiểu Tư nói với con đi." Nguyên Mão đang lau bội kiếm, ông liếc nhìn Nguyên Tư Không một cái: "Bây giờ con mới biết lo lắng à? Không phải vừa rồi rất khí phách sao?"
Nguyên Tư Không liền luống cuống: "Cha, có phải Không nhi lại làm sai không, Không nhi chỉ vì muốn..."
Nguyên Mão chợt phì cười một tiếng, dọa Nguyên Tư Không ngây ngẩn.
"Tới đây." Nguyên Mão vẫy tay về phía y.
Nguyên Tư Không vừa đi tới đã bị Nguyên Mão kéo vào ngồi trong lòng mình, ông giơ thanh kiếm kia cho y xem: "Con nhìn nè, thanh kiếm này theo cha gần mười năm rồi, mười sáu tuổi cha tòng quân đã giết địch vô số, từ một tiểu binh lên thành Thiên Hộ là đạp lên từ xác thịt của địch nhân, nhưng trèo càng cao thì cố kỵ càng nhiều, con người cũng vậy mà trở nên nhát gan hơn."
"Cha không nhát gan chút nào, hôm đó thủ thành, trên vai cha cắm mũi tên mà cha vẫn chỉ huy tác chiến."
Nguyên Mão kéo tay Nguyên Tư Không, để y mơn trớn từng tấc kiếm lạnh như băng đó: "Nay ta đã thấy được dũng khí trên người con cũng như thấy mình năm đó, Không nhi không hổ là nhi tử của Nguyên Mão ta."
Nguyên Tư Không liền mừng rỡ trong lòng: "Cha...Nhưng, đại ca nói..."
"Đừng để ý nó nói thế nào. Từ một khắc ta để Hàn Triệu Hưng vào thành, ta cũng biết ta và hắn tất sẽ sinh hiềm khích mà ta cũng vì không muốn đắc tội với hắn nên mới mở cửa thành ra. Nhưng, đời người nào có thể chu toàn mọi thứ, dù là tiền đồ bị hủy hoại thì ta cũng tuyệt không giao binh quyền vào tay của một kẻ ngu ngốc."
Nguyên Tư Không cũng dùng sức gật đầu: "Cha nói đúng, Quảng Ninh chỉ có ở trong tay cha mới bảo vệ được."
Nguyên Mão liền nghiêm mặt nói: "Không nhi, Lý đại nhân đã xả thân lừa địch mới đổi lại được vài ngày quý báu cho chúng ta, chúng ta phải nghĩ mọi cách để bảo vệ thành trì, chờ quân cứu viện tới. Không nhi, con thông minh hơn chúng ta, con có thể giúp cha, đúng không?"
"Con có thể." Nguyên Tư Không dứt khoát trả lời: "Không nhi có rất nhiều ý tưởng, nhưng Không nhi lại không hiểu rõ địch ta."
"Được, từ giờ trở đi, con có thể ra vào tùy ý ở bất cứ nơi nào của Quảng Ninh. Kho lương, kho khố, thành tường sẽ không người nào dám cản con." Nguyên Mão nắm bả vai gầy gò của Nguyên Tư Không mà nhìn sâu vào mắt y: "Phụ tử Nguyên gia ta nguyện tồn vong cùng Quảng Ninh."
Tròng mắt trong suốt của Nguyên Tư Không liền cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết.
------------------------------------------
Ngày tiếp theo, Lý Bá Duẫn cưỡi ngựa đến trại địch, hơn phân nửa chuyến này có đi không có về, các tướng sĩ liền rưng rưng đưa tiễn.
Mặc cho tóc bạc da mồi nhưng lòng son không già, trường tồn mãi mãi.
-------------------------------------------
Nguyên Tư Không mặc một chiến áo bông vừa dày vừa dặn mà đón lấy tuyết trời đông giá rét, y bắt đầu tìm hiểu cặn kẽ về tình hình thành Quảng Ninh. Đây cũng vừa lúc vết thương ở chân Nguyên Nam Duật đã khỏi, cậu liền không kiềm được khao khát ra ngoài, cũng đồng ý nhập ngũ, nghe theo điều phái của Nguyên Tư Không.
"Nhị ca, huynh đã nhìn bản đồ này hồi lâu, nhìn ra được gì chưa?" Nguyên Nam Duật nhét bánh bao nóng hổi vào trong lòng bàn tay Nguyên Tư Không: "Mau ăn chút đi."
Nguyên Tư Không liền vừa cắn bánh bao vừa nói: "Ta đang xem xét đường lui quân của quân Kim."
"Lui quân?" Nguyên Nam Duật kêu lên: "Đường tiến quân đến Quảng Ninh của bọn họ thì huynh không xem, xem đường lui quân làm gì."
"Muốn bảo vệ được Quảng Ninh, chỉ riêng sự vững chắc của thành đã không đủ. Hai lần trước có lẽ có thể nhưng bây giờ chính là không thể, thành tường Quảng Ninh hư hại nhiều chỗ, binh lực vật liệu đã tiêu hao bảy tám, dựa vào cách bảo vệ trước kia nhất định không thể thủ được."
"Vậy nên thủ thế nào?"
"Binh pháp từng nói..."
"Ai ai ai, huynh nói trực tiếp luôn được không?"
Nguyên Tư Không liền bất đắc dĩ trả lời: "Công chỗ yếu, kích tất cứu."
"A, huynh định chơi vây Ngụy cứu Triệu? Nhưng chúng ta vây ai chứ, mấy tên man di kia không có thành trì, đuổi dê bò khắp nơi..." Càng nói âm thanh cậu càng nhỏ rồi hai mắt sáng lên: "Huynh định..."
Nguyên Tư Không liền nhếch môi cười một tiếng: "Không sai, Trác Lặc Thái điều động toàn bộ, đại doanh nhất định trống không, phòng thủ yếu kém, nếu ta phân binh tập kích trại lính, hắn nhất định sẽ quay trở lại cứu."
"Nhưng..." Vẻ mặt Nguyên Nam Duật đau khổ: "Nhị ca, chỗ chúng ta nào có binh phân được."
"Không cần quá nhiều binh lực, Trác Lặc Thái cũng biết chúng ta không có binh cho nên chắc chắn không nghĩ tới chúng ta lại dám phân binh đánh lén, chỉ cần ba trăm kỵ binh mang pháo đơn binh tập kích, quấy rối dê bò bọn chúng, đại doanh tất loạn."
"Nhị ca, huynh thương lượng với cha chưa?"
"Ta mới nghĩ trong đầu thôi, đệ không hỏi ta, ta cũng tới nói với cha." Rồi Nguyên Tư Không búng gáy cậu một cái: "Đây chẳng qua là một vài kế hoạch, ta muốn một kế hoạch hoàn hảo, nhất cử đánh tan Trác Lặc Thái!"
Nguyên Nam Duật liền sùng bái nhìn Nguyên Tư Không: "Nhị ca, sao huynh lại thông minh như vậy."
"Ta học."
"Hừ."
Nguyên Tư Không ngưng mắt nhìn địa đồ, y nhìn con cờ màu đen tượng trưng cho đại doanh của Trác Lặc Thái mà trong đầu hiện lên tư thế hào hùng, hình ảnh chiến trường sôi sục khí tranh phong.
Nếu không thủ được thành Quảng Ninh nhỏ thì sao dám nói tới thiên hạ. Trác Lặc Thái, ta nhất định phải đánh bại ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top