Chương 19+20


Chương 19:

Binh thư có viết: "Phàm dụng binh chi pháp, trì xa thiên tứ, cách xa thiên thừa, đái giáp thập vạn, thiên lý quỹ lương. Tắc nội ngoại chi phí, tân khách chi dụng, giao tất chi tài, xa giáp chi phụng, nhật phí thiên kim, nhiên hậu thập vạn chi sư cử hĩ. "

*Tức: Theo phép dùng binh thông thường, cần huy động một nghìn chiến xa, một nghìn xe chở quân dụng, tập kết đủ mười vạn quân sĩ, mang theo lương thực đi nghìn dặm đường ngoài biên ải, lại phải tính tới những phí tổn rất lớn về kinh phí cho tiền tuyến hậu phương, chi phí tiếp đãi sứ giả các nước, chi phí tu bổ sửa sang khoản cho chiến xa, khoản cho vũ khí thì mới có thể xuất chinh được.

Câu nói này không hề nói quá lên chút nào, dẫn mười vạn đại quân xuất chinh thì đúng là hùng tráng nhưng có quá nhiều thứ phải suy xét, vì ta không thể kéo ngàn xe quân dụng đi chinh chiến được, mà ăn ngủ nghỉ mỗi ngày đều tốn ngàn ròng bạc trắng.

Bình thường hành quân, mỗi ngày đại quân chỉ đi được bốn mươi dặm, may mà đầu xuân thời tiết ôn hòa, không mưa gió nên hôm nào bọn họ cũng thuận lợi chọn được nơi ưa mặt trời đóng quân.

Phong Dã và Yến Tư Không liên tục nghiên cứu bản đồ tác chiến, rồi đột nhiên Yến Tư Không hỏi: "Để Phong tướng quân và ba vạn binh ở Đại Đồng, chắc chắn chúng ta không cần lo mặt hậu phương chứ?" Hành quân đã được một nửa chặng đường, Thái Nguyên đang ngay ở trước mắt, bọn họ đã nhiều lần cân nhắc sách lược dốc toàn lực tấn công Thái Nguyên, nhưng nếu hậu phương xảy ra sự cố thì chắc chắn là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.

Phong Dã đã tính toán từ trước: "Yên tâm đi, thúc thúc đóng quân với phụ thân ta ở Đại Đồng hai mươi năm, nắm rõ Đại Đồng như lòng bàn tay, không ai thích hợp đóng quân ở Đại Đồng hơn ông ấy cả. Ngươi không phải lo Chahar làm gì, chúng đang hưởng cái ngon của ngọt giao thương, phần nhiều sẽ không làm phản đâu, mà cho dù có dám phản thì cũng chẳng uy hiếp được Đại Đồng."

Yến Tư Không gật đầu: "Trấn thủ biên cương nhiều năm như thế thật không dễ."

Phong Dã lạnh nhạt nói: "Đó là nhiệm vụ gian nan nhất, nguy hiểm nhất thiên hạ. Phụ thân ta lớn lên ở kinh sư phồn hoa lại cam tâm tình nguyện trấn thủ biên cương mấy chục năm cho triều đình. Giang sơn Trần gia của lão do Phong gia ta bảo vệ, vậy mà tên cẩu hoàng đế đó không cảm ơn thì thôi, còn dám liên hợp với hoạn quan mưu hại Phong gia ta, ta nhất định phải khiến lão trả giá đắt!"

Yến Tư Không không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Phong Dã, lòng sầu lo.

Y hiểu rõ cừu hận hơn bất cứ ai.


Trong Trung Dung cũng có nhắc đến một câu của Khổng thánh, 'thù phụ mẫu không đội trời chung'. Cừu hận là con dao hai lưỡi, đả thương người nhưng cũng tất tổn thương mình. Đời này y đã sa vào vũng lầy cừu hận không được siêu sinh, nhưng y không biết khuyên nhủ Phong Dã làm sao nên chỉ có thể trợ giúp hắn báo thù. Hơn nữa, hiện tại đúng là thời cơ tốt để mưu phản, là cơ hội tốt để diệt trừ triều đình đã hết thuốc chữa này.

Phong Dã hất hàm nhìn thành Thái Nguyên trên bàn cát, tựa như một con mãnh thú nhìn con mồi, hắn lạnh lùng nói: "Dù ngươi có hố sâu thành cao, phòng thủ kiên cố đến đâu, Phong Dã ta cũng nhất định phải chiếm được ngươi!"

-------------------

Đại quân sắp tiến quân vào núi Trọng Hạ, trước nay núi sâu luôn là nơi dễ phục kích, quân Thái Nguyên chắc chắn đang dĩ dật đãi lao* chờ bọn họ.

*Dĩ dật đãi lao: Dùng khỏe ứng mệt, đợi quân mệt mỏi rồi tấn công.

Phong Dã hạ lệnh đóng quân tại chỗ, rồi cho trinh sát đi thăm dò tình hình trước, đồng thời cũng bàn bạc với các tướng lĩnh nên xuyên núi hay đi đường vòng.

Lần này, Phong Dã và Yến Tư Không không ngờ lại đồng quan điểm, bọn họ đều không muốn đi đường vòng. Mười vạn đại quân là một con quái vật lớn, di chuyển thế nào cũng không tránh được dềnh dàng, mà nếu đi vòng núi thì ít nhất phải mất thêm nửa tháng nữa, đến lúc ấy sư lính già bì*, nếu bị quân Thái Nguyên đánh bất ngờ thì vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, tương lai con đường này sẽ trở thành đường vận chuyển lương thực cho họ, nên bọn họ không chỉ muốn xuyên qua an toàn, mà còn muốn đóng doanh cắm trại, để lại binh mã ở đây nữa.

*Sư lính già bì: binh mệt nhọc

Mấy người bàn bạc đến trưa thì ai cũng đau đầu, cuối cùng giải tán đi ăn cơm.

Trong doanh, Phong Dã nửa nằm trên giường, mệt mỏi nói: "Thế núi này thoạt nhìn trông có vẻ hiểm trở hơn bản đồ.

"Ừ." Yến Tư Không ngồi bên cạnh như có điều suy nghĩ.

"Ngươi có kế gì không?"

"Kỳ thực hôm nay mấy vị tướng quân đều nói có lý, đại quân đi đường vòng quá lãng phí thời gian, nếu phân binh được thì đây là cách ổn thỏa nhất, ta đang nghĩ xem còn cách nào ổn thỏa hơn không?"

Phong Dã gật đầu: "Ta cũng đang suy nghĩ."

Trong đầu Yến Tư Không chỉ toàn là địa đồ và đủ loại vấn đề xảy ra nếu phân binh.

Thị vệ mang cơm tiến vào, sau khi đặt lên bàn thì lui xuống. Chuyện hai người cùng ăn cùng ngủ trong quân đã không còn là bí mật.

Phong Dã nói: "Ăn cơm trước đi."

Yến Tư Không đến ngồi, cầm bát cơm lên nhưng chẳng có hứng ăn: "Tính toán thời gian thì Khuyết Vong cũng đã đi được một nửa chặng đường, Khánh Dương xa hơn nhưng đường không khó đi." Kỳ thực y hận không thể chặt đôi mình thành hai khúc, bằng không theo bên nào cũng đều lo lắng cho bên kia.

"Không cần phải lo cho Khuyết Vong, hắn hành sự cẩn thận, hữu dũng hữu mưu, ta tin hắn có thể công thành Khánh Dương giúp ta." Phong Dã nói: "Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã rất thông minh."

Yến Tư Không chợt cứng đờ, ăn một miếng cơm, im lặng không đáp.

Từ nhỏ Nguyên Nam Duật đã được nhận xét là thông minh bẩm sinh, nhưng cũng không phải kiểu thông minh ngàn dặm khó kiếm, hơn nữa đệ ấy cũng không thích đọc sách, chẳng phải y càng giống Yến Tư Không chín tuổi đã đỗ thi Đồng hơn sao? Y vẫn luôn canh cánh trong lòng tại sao Phong Dã có thể nhận nhầm hai người, nhưng tóm gọn lại, chỉ bởi vì Phong Dã không hy vọng y chính là đứa trẻ kia thôi.

Tuy vậy, hiện tại quan hệ giữa hai người đã hòa hợp hơn, Yến Tư Không cũng không muốn nhắc lại nữa. Vô luận y có yêu Phong Dã bao nhiêu, có hận hắn bao nhiêu thì y không phải người để tình cảm riêng làm lỡ đại sự, y cần phải chung sống hòa bình, đồng mưu đại nghiệp với Phong Dã.

Có lẽ Phong Dã cũng ý thức được điều gì, hắn chuyển đề tài: "Hôm nay vừa nhận được tin từ Vân Nam."

Yến Tư Không ngẩng đầu: "Hửm? Tình hình chiến đấu thế nào?"

Phong Dã khó chịu nói: "Ừ thì như ngươi nói đấy, cố thủ không ra, quân phản loạn công không được, hai bên đang giằng co."

"Vậy là tốt, chỉ cần nó cố thủ không ra đảm bảo quân phản loạn trong vòng nửa năm không thể công được nó. Đến khi nào chúng ta mở cửa Thái Nguyên, đánh vào kinh đô, triều đình nhất định sẽ triệu binh mã tới cứu viện, là ta có thể giải quyết được nạn Vân Nam."

Phong Dã nhướn mày: "Thái Nguyên là thành trì vững chắc, có thể sánh ngang với Kinh Châu năm đó, mà binh mã họ hiện còn nhiều hơn Kinh Châu. Ta mang binh tới đánh, đừng tưởng rằng công thành tức thì, ngắn phải mất nửa năm đến một năm, còn lâu cũng phải từ ba đến năm năm, Trung Khánh có chống đỡ nổi đến lúc đó không?"

"Cho dù không thể công thành nhanh thì chúng ta cũng không kéo dài được lâu như vậy." Yến Tư Không lắc đầu nói: "Quân lương chúng ta không duy trì được thì Trung Khánh cũng không duy trì được, trong vòng một năm phải công hạ Thái Nguyên."

Phong Dã lạnh nhạt đáp: "Vậy phải xem bản lĩnh chúng ta rồi, nhưng ta khuyên ngươi đừng quá kỳ vọng vào Trần Mộc, nếu trong lúc chúng ta công phá Thái Nguyên mà nó không chặn được đại quân bình định thì trái lại còn làm ảnh hưởng tới chúng ta."

"Không đâu." Yến Tư Không nói chắc chắn: "Nó có tướng đế vương, ngai vàng nhất định là của nó."

Phong Dã híp mắt lại, sa sầm mặt: "Rốt cuộc nó cho ngươi lợi ích gì mà khiến ngươi trung thành và tận tâm đến thế, dù khó khăn vẫn cố phải giúp nó lên ngôi?"

"Từ lúc ta làm thị độc của nó, ta đã coi mình như đang dạy bảo đế vương tương lai, và nó không phụ kỳ vọng của ta thật." Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Mấy năm qua, ta đã dành tài học cả đời để chăm chút cho đế vương trong lòng ta. Từ nhỏ nó đã chịu khổ nên có thể hiểu và quan sát được nỗi khổ của dân đen, nó biết nghĩ những gì ta nghĩ, biết buồn những chỗ ta buồn, vì vậy chỉ có nó lên làm Hoàng đế, ta mới có thể lấy thân phận đế sư và tể phụ chăm lo việc nước, thực hiện hoài bão tham vọng bấy lâu nay."

Trong mắt Phong Dã lóe tia tức giận lạnh lẽo, hắn uống một ngụm rượu, thấp giọng nói: "Nói như vậy, Yến Tư Không ngươi quả thực là nhất đại Hiền thần, cảm động trời đất."

Yến Tư Không nghe ra được trào phúng trong lời hắn, không nói gì thêm.

"Nếu có ngày đó thật, không biết người trong thiên hạ sẽ nhìn ngươi thế nào, sử sách sẽ viết về ngươi ra sao." Phong Dã liếc xéo y: "Viết mỗi nửa đời trước của ngươi đã phải mất vài quyển."

"Ta không quan tâm." Yến Tư Không thản nhiên đáp.

"Vậy ngươi đã từng nghĩ." Phong Dã áp sát, đôi ngươi sói sắc bén nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Một khi Trần Mộc thành thiên tử, liệu nó có cam tâm tình nguyện làm bù nhìn cho chúng ta không? Liệu có ngày, ngươi, ta sẽ nốt gót theo phụ thân ta không?"

Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Chỉ cần ngươi nắm chắc binh quyền thì có là ai cũng không làm gì ngươi được."

Phong Dã vỗ mặt y: "Câu này đúng, không sai, ta sẽ nắm chắc đại quân của ta, sẽ không ngu trung như phụ thân ta. Ta phải đòi nợ Trần gia tất cả những gì chúng đã làm với Phong gia."

Chương 20:

Sau nhiều lần thảo luận, Phong Dã quyết định chia đại quân làm ba nhóm, một nhóm vòng núi, tiến thẳng đến Thái Nguyên, để lỡ trong núi có mai phục thì có thể ngăn cản được phục binh liên hệ với quân ở Thái Nguyên, một nhóm băng núi theo kế hoạch, còn một nhóm thì bảo vệ đồ quân nhu ở đằng sau.

Chỉ khi hai quân bộ binh dẫn đầu qua ải thuận lợi, đóng quân được ở trong núi mới bảo đảm đồ quân nhu và lương thảo an toàn.

Vương Thân dẫn đầu đội quân đi đường vòng, kị binh xuất phát trong đêm, còn hai đội khác thì vẫn giữ nguyên vị trí, bởi vì bọn họ đang chờ một thứ --- mưa.

Mặc dù trời tối không dễ hành quân nhưng cũng không dễ để mai phục. Trong cái đêm lạnh cắt da cắt thịt, bọn họ phải băng qua mưa rét mịt mù, trang bị nhẹ rồi nhanh chóng xuyên qua núi Trọng Hà.

Vì muốn trinh sát kẻ địch không nắm được rốt cuộc mỗi nhóm có bao nhiêu người và không cho chúng phát hiện ra ý đồ đi đêm mưa của họ, họ đã tốn rất nhiều công diễn trò.

Ví dụ như, mặc dù Vương Thân chỉ mang một vạn binh mã, nhưng xoong nồi lại giảm đi một nửa, lều trại cũng rút phần hai khiến đám địch nghĩ rằng đại quân đã đi đường vòng núi, chỉ để lại trong núi một nửa binh bảo vệ lương thảo và quân nhu.

Lại ví dụ như, họ lệnh tướng đi tuần ngày càng lười biếng, thậm chí còn dựng rào chăn nuôi gia súc, đào hồ chứa nước, ra vẻ ta đây còn đóng quân dài dài, đồng thời còn phái trinh sát đi thám thính tình hình ở thành Quảng Tín gần nhất để kẻ địch cho rằng họ có ý định tấn công Quảng Tín trước tiên.

Cứ giả bộ như vậy nửa tháng, họ đoán quân Vương Thân chắc ra khỏi núi Trọng Hà rồi, mà rốt cuộc bọn họ cũng chờ được mấy ngày liên tiếp mưa to. .

Trinh sát hồi báo, vài ngày đầu tướng thủ trên núi còn chăm chỉ luyện binh, mấy hôm trời mưa cũng vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi thấy quân Phong gia vẫn đều đều như cũ thì dần lơ là.

Mùng một tháng ba, trăng non trên không, mưa dầm tầm tã, ánh trăng tối đến mức tưởng chừng sắp hòa vào bầu trời đêm, thiên địa âm u, trong núi lại càng tăm tối.

Phong Dã đích thân dẫn sáu vạn đại quân, người ngậm tăm, ngựa bọc vó, đội mưa xuất phát, tiến quân thần tốc lên trại Thượng Phong.

Khi binh địch trên núi nghe thấy tiếng vó ngựa thì đã lỡ phục kích, còn bị Phong Dã giết trở tay không kịp. Phong Dã đích thân dẫn hai vạn binh mã đánh úp doanh trại địch, đồng thời cũng chia làm hai đội kỵ binh, một đội đánh tạt sườn, một đội thì vòng ra sau núi chặn đường lui của địch.

Trại Thượng Phong vốn nằm ở nơi dễ thủ khó công, nếu muốn đột kích thì phải phá thế thủ, nhưng doanh trại không kiên cố bằng tường thành, mà quân Phong gia lại đột nhiên ập tới như ma quỷ, địch bị giáp công từ hai phía nên nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, đường rút lui còn bị chặn lại, đến khi trời sáng thì bại trận hoàn toàn.

Khi Yến Tư Không dẫn đội chở quân nhu chầm chậm hành quân, đến chiều mới lên đến trại Thượng Phong thì quân Phong gia đang kiểm kê thiệt hại chiến tranh, sửa chữa doanh trại, sắp xếp binh lực, nghiễm nhiên đã trở thành chủ nhân của nơi này.

Yến Tư Không nhìn quân Phong gia ngay ngắn thứ tự, kỷ luật nghiêm minh mà lòng cảm khái. Mặc dù y đọc nhiều binh thư, tự xưng mưu lược không thua người, nhưng lại không mấy tự tin về việc mang binh, bởi muốn thống mười vạn đại quân cần phải có quyết đoán, gan dạ, sáng suốt và thủ đoạn phi phàm. Trong lòng người mang binh chỉ cần có chút hèn yếu thì sẽ không trấn áp được đám binh lỗ mãng này, đừng nói là vạn người, mà có là mười người cũng mất kiểm soát, vậy nên muốn mười vạn người tuân theo, chỉ trung thành với một người, người đó phải uy nghiêm thế nào.

Phong Dã tuổi còn trẻ mà đã làm được điều này, có cho hắn thêm mười vạn hay hai mươi vạn hắn vẫn khống chế tốt, đây chính là nguyên nhân hắn khiến triều đình nghe tin thôi đã sợ mất mật.

Lúc bước vào trại Thượng Phong thì Phong Dã đang xử lý tù binh bị bắt. Hắn không thích giết chóc nhưng cũng không nương tay. Hắn không giết cả, mà cuối cùng nạp bốn ngàn lính quy hàng.

Yến Tư Không tiếc nuối: "Bây giờ là lúc dùng người, sao ngươi không chờ ta tới thuyết hàng tướng thủ?"

"Không muốn quy hàng, giữ bên cạnh có thể là họa ngầm, có ích gì chứ."

"Đầu hàng dễ dàng cũng có thể không trung, kẻ nhu nhược chẳng lẽ không phải họa ngầm à?"

"Lời này còn phải tùy từng người." Phong Dã ngạo mạn nói: "Giả sử người tấn công hôm nay là man di ngoại bang*, kẻ hàng đương nhiên là hạng tham sống sợ chết, nhưng triều đình và dân gian ai cũng bất mãn với tên cẩu hoàng đế, phần lớn bọn họ đều căm thù hoạn quan như mặt trời ban trưa, bọn họ hàng ta là cải tà quy chính, còn kẻ ngu trung hồ đồ không tỉnh này, giết được thì cứ giết thôi."

*Ngoại bang: nước ngoài

Nói vậy cũng không sai, nhưng Yến Tư Không vẫn không khỏi tiếc nuối, hơn nữa, y đang dần dung nhập vào quân Phong gia, mặc dù Phong Dã không cho y thực quyền nhưng cũng không tránh được phải dựa vào tài năng y, cho nên dù chỉ là hư chức song y vẫn có địa vị trong quân. Y muốn Phong Dã quen bàn bạc với mình, như vậy, các tướng khác sẽ noi theo, lấy đó để dễ bề khống chế.

Mặc dù Phong Dã ghét tính y mưu mô, nhưng bỏ nó đi y chẳng biết mình sống thế nào nữa.

Phong Dã liếc xéo y: "Mấy tên tướng đó tư chất bình thường, căn bản không đáng để ngươi yêu tài. Ngươi định coi ai cũng thành Thẩm Hạc Hiên sao?"

"Không phải." Nhắc tới Thẩm Hạc Hiên, Yến Tư Không thở dài trong lòng: "Trộn bốn ngàn người đó vào đại quân Thái Nguyên, đừng giữ họ ở đây."

"Đương nhiên."

Phong Dã lại nói: "Được rồi, ta chợt nhớ ra, ta vừa nhận được tin Thẩm Hạc Hiên."

Trong lòng Yến Tư Không căng thẳng, y ý thức được Thẩm Hạc Hiên còn sống, bằng không Phong Dã đã chẳng nói cho y biết 'tin' gì.

Quả nhiên, Phong Dã hơi bực bội nói: "Thích khách thất thủ, để hắn trốn vào Tương Dương rồi."

Yến Tư Không nhất thời không biết nên vui hay buồn, trong lòng y không hy vọng nhân tài kinh thế như Thẩm Hạc Hiên chết vô nghĩa như thế, nhưng y cũng không hy vọng có kẻ thù như Thẩm Hạc Hiên.

Phong Dã xích lại gần y: "Ngươi đang vui hay buồn vậy?"

Yến Tư Không cười khổ: "Ta cũng không biết nữa, kỳ thực trong lòng ta vừa hy vọng hắn chết, lại vừa hy vọng hắn không chết."

"Hắn tránh được một kiếp rồi thì tốt nhất an phận thủ thường đi." Phong Dã lạnh nhạt nói: "Nếu dám đối nghịch với ta nữa, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây."

Yến Tư Không không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, y chuyển đề tài: "Hôm nay có tin gì về Khuyết Vong chưa?"

"Có rồi, bọn họ đang chuẩn bị công thành." Phong Dã nói.

Yến Tư Không nhíu mày: "Công thành tất tổn thất nặng nề...Ngươi giục đệ ấy à?" Y ngày đêm lo lắng cho an nguy của Nguyên Nam Duật, thậm chí còn hối hận vì đã không đến Khánh Dương cùng đệ ấy, nhưng tình hình Thái Nguyên nghiêm trọng hơn, huống hồ Phong Dã chưa chắc đã để y đi cùng Nguyên Nam Duật.

"Ta không giục hắn, nhưng tự hắn biết thời gian gấp rút." Phong Dã kéo Yến Tư Không đến bên mình: "Ta biết ngươi lo cho hắn, ta cũng lo cho hắn, nhưng hắn đánh với ta nhiều trận rồi, sớm đã quen với chiến trường, ta tin Khánh Dương không làm khó được hắn đâu."

Yến Tư Không gật đầu, chỉ hy vọng Nguyên Nam Duật ở hiền gặp lành, dù sao đệ ấy cũng từng giành mạng về từ tay Quỷ Môn quan, mệnh chắc chắn cứng cỏi.

-----------------------------------------

Bọn họ dành vài ngày thu xếp ổn thỏa trại Thượng Phong, đồng thời để lại hai vạn binh mã đóng quân ở đây. Trại Thượng Phong là đường quan trọng cho Đại Đồng vận chuyển lượng thực đến Thái Nguyên, chỉ khi chiếm được trại Thượng Phong thì họ mới tự tin mang binh đi đánh Thái Nguyên được.

Chọn một hôm trời đẹp, Phong Dã dẫn đại quân xuất phát đến Thái Nguyên, đội quân do Vương Thân dẫn đầu đã rời khỏi núi Trọng Hà, tạm đóng quân cách Thái Nguyên một trăm dặm để theo dõi trước sau tình hình Thái Nguyên và núi Trọng Hà.

Sau khi hai quân tập kết, bọn họ chuyển sang đóng quân cách thành Thái Nguyên ba mươi dặm. Họ tạm xây tường đá, khai khẩn đất hoang và dựng trại tại đây, vô luận trận chiến này có kéo dài hay không thì họ vẫn phải chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ trước.

Thành Thái Nguyên có sáu vạn binh, là cánh cửa để bước vào Trung Nguyên, là một trong những thành phồn hoa nhất thiên hạ, và cũng là thành khó đánh hạ nhất từ khi họ chinh chiến tới nay. Nếu so với Thái Nguyên, các thành trì trước đều chỉ toàn thành nhỏ dễ vỡ, bọn họ không dám hi vọng có thể phá thành Thái Nguyên ngay tức thì, dù chỉ đánh hạ được nó trong vòng một năm đã là cực kỳ dũng mãnh.

Dựng trại xong, Phong Dã liền lệnh các tướng sĩ luyện binh và khai hoang, không có dự định tấn công.

Trên thực tế, họ đang chờ tin Nguyên Nam Duật, Nguyên Nam Duật vẫn đang giằng co với Khánh Dương. Nếu Nguyên Nam Duật công thành Khánh Dương thì bọn họ có thể lấy Khánh Dương làm cứ điểm, phân binh đánh vài thành nhỏ trên đường nối giữa Thái Nguyên và Khánh Dương, rồi dần bao vây Thái Nguyên, cuối cùng chặt đứng đường viện binh của họ. Không hạ được Khánh Dương, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ bị địch bao vây.

Mấy ngày liên tiếp, bọn họ không nhận được tin tức tốt gì, Nguyên Nam Duật công thành không được, nhưng lại phục kích được quân Thịnh tới cứu viện Khánh Dương, cũng coi như là cái được cái không, còn lại vẫn không tiến triển gì.

Chuyện công thành đương nhiên không gấp được, nhưng có ai lại không vội chứ.

Ban đầu Yến Tư Không còn đề nghị đến Khánh Dương trợ giúp Nguyên Nam Duật nhưng lại bị Phong Dã từ chối, trong quân còn nhiều việc cần Yến Tư Không lo, mà kỳ thực y cũng khó phân thân được, rồi sau đó lại có Nguyên Thiểu Tư cũng yêu cầu đi trợ giúp Nguyên Nam Duật.

Tuy Nguyên Thiểu Tư dựa vào thân phận trưởng tử của Nguyên gia, trong quân đội mới được Phong Dã để ý, nhưng có được trọng dụng hay không thì vẫn còn khó nói. Phong Dã cho Nguyên Thiểu Tư quản lý lương thực, bởi vì lương thảo là mạch máu của đại quân, đây đúng là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, hơn nữa còn là một công việc béo bở vì rất dễ kiếm lợi từ nó. Song Nguyên Thiểu Tư lại không muốn bảo vệ lương thực, vì hắn cho rằng mình đại tài mà tiểu dụng, hắn muốn đi đánh địch, muốn kiến công lập nghiệp, nên chỉ cần tìm được cơ hội là hắn lại tiến gián mình với Phong Dã, cầu xin cho một dịp để thể hiện tài năng.

Đáng tiếc Phong Dã lại không đồng ý. Bọn họ mới vừa vững chân, phải để quân Thái Nguyên cho rằng bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng để chiến đấu. Nếu liên tục hành động, nhất là phái binh đi tiếp viện Khánh Dương, tất bị địch nhìn ra họ cấp thắng, hoặc là lương thảo không sung túc đủ đầy.

Vì vậy, bọn họ cứ âm thầm theo dõi hành động của Khánh Dương và Thái Nguyên, đồng thời các tin tức liên quan đến Đại Đồng, Vân Nam, thậm chí là triều đình và các nơi trong thiên hạ cũng được ồ ạt báo về đại doanh.

Trinh sát bọn họ cho biết triều đình đang dự đinh phái binh tới Thái Nguyên tiếp viện, mà kỳ thực Thái Nguyên cũng không cần tiếp viện, binh mã và lương thảo của họ sung túc, mà Phong Dã đến vây còn chưa cả vây, triều đình tăng binh hơn nửa là muốn quyết chiến với Phong gia. Nhưng tin đó mới chỉ được nghe đồn, không đáng tin, mà kể cả binh mã triều đình có lên đường giao chiến với họ thật, tuy họ hai mặt thụ địch, nguy hiểm trùng trùng, nhưng so với việc Thái Nguyên cứ mãi bế thành không chịu xuất binh thì đánh với triều đình cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Sau hai tháng chờ đợi tin tức, trời đã chuyển sang hè, thời tiết ngày một oi bức, có tướng nóng nảy không chịu nổi làm con rùa rụt cổ 'nghỉ ngơi lấy sức' mãi trong trại, nên đã đến trước mặt Phong Dã yêu cầu lĩnh binh đi đánh Thái Nguyên, cuối cùng bị Phong Dã phạt hai mươi trượng cho ngoan ngoãn trở lại.

Khi mọi người bắt đầu trở nên nóng nảy, ngày càng có nhiều tướng sĩ ngờ vực vô cớ thì họ nhận được tin chờ mong nhất --- Nguyên Nam Duật dẫn quân Phong gia dục huyết phẫn chiến*, hy sinh hơn nửa, bản thân cũng bị thương, rốt cuộc cũng công thành Khánh Dương!

*Dục huyết phẫn chiến: liều mạng chiến đấu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top