Chương 17+18


Chương 17:

Yến Tư Không và Nhan Tử Liêm bàn bạc một trận, quyết định đi thăm Thái tử và Huệ phi trước. Hôm nay Huệ phi bị thẩm vấn, nếu bị hình thì mẫu tử hai người họ chắc chắn sẽ cực kỳ khốn khổ, y muốn đến trấn an trước.

Hai người đang bí mật bàn chuyện này, chợt sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.

Nhan Tử Liêm nói: "Vào đi."

Thẩm Hạc Hiên đẩy cửa vào, liếc vội qua Yến Tư Không, rồi chạy vài bước về phía trước, quỳ rầm xuống đất, mạnh mẽ nói: "Học sinh đã quyết định liều mình tiến gián* để chứng minh Huệ phi nương nương và bệ hạ trong sạch, thỉnh lão sư trình tấu chương của học sinh lên."

*Tiến gián: Khuyên ngăn vua, người có chức vị cao hơn mình hoặc người lớn tuổi hơn.

Nhan Tử Liêm bật dậy, cả giận nói: "Hôm trước ta đã bảo con thế nào? Trên triều đã sóng to gió lớn rồi, tấu chương của con mà trình lên ngự tiền, mạng nhỏ của con sẽ không còn nữa!"

Thẩm Hạc Hiên không chút sợ hãi nào, lớn tiếng nói: " 'Vũ tử chiến, văn tử gián', từ ngày học sinh vào triều đã sớm không màng đến sinh tử, học sinh không thể nhìn bệ hạ lưng đeo nhơ danh phế trưởng lập ái, cũng không thể nhìn Thái tử và Huệ phi nương nương chịu nhục hàm oan. Án hành thích này đầy rẫy sơ hở, nhưng văn võ toàn triều lại không ai dám nói Văn quý phi muốn soán ngôi Thái tử mà mưu hại Huệ phi nương nương, vậy để con nói!"

Yến Tư Không mang lòng phức tạp nhìn Thẩm Hạc Hiên, khuôn mặt trẻ tuổi và tuấn nhã đó tràn ngập chính khí dũng cảm khiến toàn thân hắn tựa như sáng lên trong căn phòng u ám.

Nhan Tử Liêm giận đến mức túm mấy tập giấy trên bàn đập vào Thẩm Hạc Hiên: "Ngươi cho rằng cái mạng của ngươi có thể đổi lại được cái gì, ngươi chỉ biết chọc giận bệ hạ, chỉ biết...chỉ biết..." Nhan Tử Liêm thở dốc dồn dập, thân thể lắc lư, lảo đảo lui về phía sau.

"Lão sư!" Yến Tư Không lanh tay lẹ mắt, vội tiến lên đỡ Nhan Tử Liêm đang lảo đảo sắp ngã.

Thẩm Hạc Hiên cũng trợn trừng mắt, vội đứng dậy: "Lão sư..."

Hai người đỡ Nhan Tử Liêm ngồi xuống ghế. Nhan Tử Liêm cố gắng điều hòa hô hấp, hai mắt rã rời không thôi, môi run rẩy không ngừng .

"...Gọi thái y." Thẩm Hạc Hiên vừa nói vừa định xông ra ngoài.

Nhan Tử Liêm lại chợt vươn tay ra, ngón tay gầy như que củi nắm chặt cổ tay Thẩm Hạc Hiên.

"Lão sư..." Thẩm Hạc Hiên gấp gáp nhìn Nhan Tử Liêm.

Nhan Tử Liêm lắc đầu, sau một hồi mới thở đều bình thường, nhẹ giọng nói: "Đóng cửa lại."

Yến Tư Không vội đi đóng cửa, sau đó quay về, lo lắng nói: "Lão sư, thân thể người..."

Nhan Tử Liêm hít sâu một hơi: "Không thể để hoạn tặc biết, ta chưa thấy lão chết trước mặt ta, sao ta có thể nhắm mắt được?"

Chóp mũi Thẩm Hạc Hiên chua xót, hắn từ từ quỳ xuống, ánh mắt nhìn Nhan Tử Liêm đầy đấu tranh.

Nhan Tử Liêm nắm tay hắn, trầm giọng nói: "Hạc Hiên, tuân đạo thánh hiền chưa chắc là vị quan tốt, hành động đúng đắn chưa chắc là đúng hành động. Con là tài năng hiếm thế đỗ Tam Nguyên, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, sao lại chỉ có lòng người là không hiểu?"

Thẩm Hạc Hiên rưng rưng nói: "Lão sư, học sinh hiểu lời người, nhưng có vài việc, sao cũng phải có người làm."

"Ta và Tư Không đã thầm nghĩ ra cách đối phó rồi, vẫn chưa tới mức khiến con phải liều mình tiến gián. Bầu nhiệt huyết của con gác đến tương lai mà báo đáp ơn thiên tử đi."

"Cách đối phó gì?" Thẩm Hạc Hiên vội la lên.

Yến Tư Không kéo Thẩm Hạc Hiên từ dưới đất dậy: "Thẩm huynh, để lão sư nghỉ đi, chúng ta ra ngoài nói."

Hai người rời các Văn Uyên, đi ra ngoài cung.

Yến Tư Không nói chuyện bức thư cho Thẩm Hạc Hiên. Mấy ngày nay Thẩm Hạc Hiên lo âu mãi chuyện Thái tử, còn viết một tấu chương với câu từ mạnh mẽ, cũng may bị Nhan Tử Liêm cản lại, nếu không sẽ thật sự bị Chiêu Vũ đế dùng để giết gà dọa khỉ trong lúc đứng đầu ngọn gió giờ đây.

Con người Thẩm Hạc Hiên, nếu bảo Yến Tư Không dùng một từ để hình dung, thì đó chính là: Tiễu trực*. Năm đó hắn đỗ Tam Nguyên, Trạng Nguyên bảng vàng, nổi danh thiên hạ, là rạng rỡ đến bực nào. Nhưng đã ba bốn năm trôi qua, trong đám tiến sĩ cùng khoa thì người tốt nhất chính là mình, đã thành chủ quản Lại bộ và Chuẩn Phò mã, những người khác cũng tốp năm tốp ba bắt đầu xuống vùng khác rèn luyện, duy chỉ có Thẩm Hạc Hiên là vẫn luôn ở viện Hàn Lâm, trông không được trọng dụng. Thật ra Nhan Tử Liêm đã sớm nói với mình, Thẩm Hạc Hiên cũng là Đại học sĩ tương lai cần lão bồi dưỡng cẩn thận, chẳng qua tính người này gỗ đá, phải mài giũa cho thật tốt, nếu không sợ rằng kiếm sắc này còn chưa ra khỏi vỏ đã bị hỏng mất lưỡi dao.

*Tiễu trực: nghiêm khắc và thẳng thắn.

Sau khi nghe xong, cuối cùng Thẩm Hạc Hiên cũng an tâm hơn chút ít: "Bệ hạ hiếu đễ, chỉ cần Thái hậu ra mặt, chắc chắn có thể giải nguy cho Thái tử và nương nương."

"Thẩm huynh đừng vui mừng quá sớm." Yến Tư Không thở dài nói, "Nếu chuyện này chỉ vẻn vẹn nằm ở Văn quý phi hãm hại nương nương, thì án hành thích như huynh nói, đầy rẫy sơ hở, khó mà thuyết phục được ai. Lời vạch tội của vị Ngôn quan kia toàn bậy bạ, nhưng vì sao Hoàng thượng lại cương quyết hạ ngục mẫu tử hai người họ như thế? Suy cho cùng, Hoàng thượng muốn phế bỏ Thái tử, bây giờ đang nắm thời cơ."

Thẩm Hạc Hiên nặng nề nói: "Hồ đồ, quả thật hồ đồ."

Yến Tư Không kéo Thẩm Hạc Hiên đến chỗ tối: "Thẩm huynh, lần trước tiểu đệ đã bàn bạc kĩ tình hình của Thái tử với huynh rồi. Khi đó huynh có vẻ không thèm quan tâm, bây giờ huynh thấy chưa? Cho dù lần này Thái hậu ra tay giúp mẫu tử họ có thể qua khỏi nguy hiểm, nhưng nếu Thái hậu...Thái hậu về cõi tiên, còn ai ngăn được bệ hạ đây?"

Thẩm Hạc Hiên tối mặt, không nói gì.

Yến Tư Không tính toán: "Năm nay Nhị hoàng tử mười hai tuổi, tròn mười năm tuổi là xuất cung phong vương, còn hơn hai năm nữa. Trong khoảng ngàn ngày này, ngôi vị Thái tử của điện hạ có thể mất bất cứ lúc nào. Cứ coi như có thể kéo dài đến lúc nó xuất cung phong vương đi, để triệu về không phải chỉ cần một đạo thánh chỉ sao?"

Thẩm Hạc Hiên trầm giọng nói: "Hiền đệ muốn nói gì?"

"Thẩm huynh cho rằng Văn quý phi có thể phách lối như thế, suy cho cùng vì cái gì?"

"Văn thượng thư." Thẩm Hạc Hiên đáp không chút do dự.

"Không sai."

Văn quý được sủng ái mấy thì cũng chỉ là phi, nhi tử của nàng không phải đích cũng không phải trưởng, danh không chính ngôn không thuận. Nếu chỉ sủng ái thì không đủ để Chiêu Vũ đế tính hay do dự, mụ mị hưởng lạc phải vắt óc tìm kế phế bỏ Thái tử như thế, Văn thượng thư và Tạ Trung Nhân mới là chủ mưu thật sự đứng sau màn.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Yến Tư Không nói nhỏ: "Thẩm huynh, nếu vượt qua được nguy hiểm lần này, trong triều sẽ tức khắc nghênh đón trận mưa gió lớn hơn, đó chính là Kinh Sát Đại Kế. Lão sư cố gắng đẩy ta vào Lại bộ, tìm cách hứa hôn cho ta với người hoàng gia, đều bởi lần này có khả năng lung lay bố cục của triều đình, đánh đảng hoạn quan bại thảm hại. Kinh Sát Đại Kế sáu năm một lần, tuổi lão sư đã cao, sợ rằng không chờ được thêm sáu năm nữa. Ta biết trong huynh uất ức, cho rằng mình không được trọng dụng, dù liều chết tiến gián vẫn không cam hèn hạ vô vi*. Nhưng lão sư gửi gắm niềm kỳ vọng rất lớn vào huynh, coi huynh là người nối nghiệp tương lai của ông ấy, sao có thể nhìn huynh kết thúc ở đây?"

*Vô vi: Không có chí tiến thủ.

Thẩm Hạc Hiên nghiêm mặt nói: "Lão sư sắp đặt đường quan của ta thế nào, ta không oán hận một câu. Ta muốn tiến gián chỉ vì Thái hậu và nương nương."

"Đương nhiên là vậy, đương nhiên là vậy." Yến Tư Không vỗ vai Thẩm Hạc Hiên: "Nhưng Thẩm huynh không cam lòng cũng đâu cần phải che giấu, đúng không?"

Thẩm Hạc Hiên mím môi, coi như thầm thừa nhận.

Cũng không phải Thẩm Hạc Hiên thích việc lớn hám công to, hắn thân mang kỳ tài lại không thể phát huy, nhất là khi so sánh với Yến Tư Không, trong lòng đương nhiên khó chịu, chuyện này hợp tình hợp lý cả.

Yến Tư Không hiểu tầm quan trọng của Thẩm Hạc Hiên, mà Nhan Tử Liêm thì đã sớm hiểu rõ. Vào lúc mấu chốt, hắn nhất định sẽ hóa thành cây kiếm sắc bén, trở thành nhân vật trụ đá giữa dòng, cho nên, phải trông chừng hắn, đừng để hắn tự làm hại bản thân.

Yến Tư Không khuyên nhủ: "Thẩm huynh, xin huynh hiểu khổ tâm của lão sư, chúng ta phải dùng hết sức giải cứu Thái tử và nương nương. Bây giờ ta đi thăm bọn họ, Thẩm huynh nhất định phải bình tĩnh, cứ làm theo lời lão sư, nén lại bầu nhiệt huyết của huynh, sớm muộn gì cũng được khua giương thiên hạ."

Thẩm Hạc Hiên thở dài, nắm tay Yến Tư Không: "Kính nhờ vậy."

-----------------------------------

Theo luật pháp đương triều, người thân phạm nhân có thể đến thăm. Tuy Yến Tư Không không phải thân thích, nhưng y là giảng sư của Thái tử nên cũng miễn cưỡng nói được, lại có Mạnh Đạc ngầm cho phép, liền thuận lợi vào phòng giam.

Thái tử và Huệ phi nương nương bị nhốt riêng, Yến Tư Không đi thăm Huệ phi trước.

Quả nhiên Huệ phi không thoát được mười roi, bà nằm trên chiếc giường đơn sơ, cuộn tròn thân thể gầy yếu phong phanh, mặt mày tái nhợt, vạt áo có thể loáng thoáng thấy vết máu, khiến người ta trông mà sinh lòng cảm thương.

Yến Tư Không đi tới trước song sắt, quỳ xuống đất, nhẹ giọng gọi: "Nương nương, nương nương."

Huệ phi mở mắt, thấy là Yến Tư Không, chẳng khác nào thấy ân nhân cứu mạng: "Yến, Yến đại nhân." Bà gượng bò dậy, lảo đảo đi tới trước song sắt, yếu ớt ngã ngồi, nước mắt rơi như mưa: "Mộc nhi sao rồi? Mộc nhi của ta sao rồi?"

Trong lòng Yến Tư Không thầm cảm khái, đúng là mẫu thân, người đầu tiên nghĩ tới luôn là con mình. Y từ tốn trấn an: "Nương nương yên tâm, Thái tử bình an."

Huệ phi đau buồn nói: "Ta không phái người hành thích Nhị hoàng tử, hôm đó Văn quý phi mời ta đến thưởng trà."

"Thần biết, nương nương bị oan, chúng ta đều biết." Yến Tư Không nói: "Trong buổi tra hỏi ngày hôm nay, bọn họ hỏi gì?"

"Hỏi chuyện thích khách."

"Nương nương không thừa nhận là ổn rồi."

"Sao ta có thể thừa nhận chứ." Huệ phi đột nhiên trợn trừng hai mắt, thay đổi hẳn cái khiếp sợ những ngày qua, bà tức giận nói to: "Ta bị oan, có đánh chết ta cũng không thừa nhận!"

Yến Tư Không sững sờ, y không ngờ tới nữ nhân bình thường nói năng nhỏ nhẹ, không có chủ kiến này lại cũng có mặt cứng rắn như thế.

"Ta hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Yến đại nhân. Thật ra ta đã sớm thờ ơ Văn quý phi, nhưng ả mời ta, sao ta cự tuyệt được, bây giờ còn liên lụy đến Mộc nhi của ta..." Bà khóc lóc nhìn Yến Tư Không: "Ta chưa từng cầu Mộc nhi làm Thái tử gì cả, ta chỉ cần mẫu tử chúng ta bình an. Không làm Thái tử thì sao chứ? Sao ả lại ác độc như vậy?"

"Nương nương tuyệt đối đừng nghĩ như thế." Đôi ngươi sắc bén của Yến Tư Không nhìn chằm chằm vào mắt bà, thấp giọng nói: "Nương nương, điện hạ là trưởng hoàng tử, là Thái tử danh chính ngôn thuận của Đại Thịnh ta. Nếu ngài ấy không thể làm hoàng đế thì ngài ấy cũng không thể làm Vương gia nhàn hạ. Sau khi tân hoàng lên ngôi, mẫu tử hai người chỉ có con đường chết."

Huệ phi hít sâu một hơi.

Yến Tư Không nhấn mạnh: "Nương nương, vì điện hạ, ngài nhất định phải kiên cường. Thái hậu đã biết chuyện này, sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Vô luận ra sao, có chết cũng không được thừa nhận, nếu không điện hạ sẽ vạn kiếp bất phục."

"Thái hậu, Thái hậu sẽ cứu chúng ta sao?" Trong mắt Huệ phi dấy lên chút hi vọng.

Trong lòng Yến Tư Không nghĩ, Thái hậu sẽ cứu Thái tử, nhưng bà...Y đương nhiên không phô bày suy đoán trong lòng ra, chỉ tựa như nói chắc: "Nhất định sẽ, chẳng qua bây giờ sẽ ủy khuất nương nương."

Trong mắt Huệ phi ánh lên kiên nghị rung động lòng người: "Vì Mộc nhi, ta không sợ gì cả."

Chương 18:

Để lại thuốc trị thương và y phục sạch sẽ rồi, Yến Tư Không bái biệt Huệ phi, sau đó đi thăm Trần Mộc.

Trần Mộc áo mũ chỉnh tề, điệu bộ đoan trang, thân vùi trong lao ngục cũng không lộ vẻ suy sụp. Nhưng khi thấy Yến Tư Không, cái vẻ mặt kích động và tủi thân trong nháy mắt ấy vẫn bán đứng nó, dẫu sao nó chỉ là một đứa bé chừng mười tuổi.

"Tiên sinh!"

Yến Tư Không quỳ xuống, dập mạnh đầu: "Thần có tội."

"Tiên sinh có tội gì chứ, mau dậy đi!" Cách song sắt, Trần Mộc vất vả vươn tay ra.

"Thần không thể phân ưu giúp điện hạ, không thể chịu thay điện hạ, chỉ có thể thấy điện hạ ngậm oan chịu nhục, thần..." Thanh âm Yến Tư Không nghẹn ngào: "Thần có tội."

Vành mắt Trần Mộc đỏ lên: "Tiên sinh mau dậy đi, lại đây với ta."

Yến Tư Không ngẩng đầu lên, bò qua. Vừa mới xít lại gần nhà lao, Trần Mộc liền đưa tay ra, ôm lấy Yến Tư Không, hai tay vẫn run rẩy.

Yến Tư Không lã chã rơi nước mắt, lấy tay áo nhẹ lau đi: "Điện hạ vẫn tốt chứ? Có lạnh không? Có đói không?"

"Ta không sao, nương ta thì sao?" Trần Mộc nhìn Yến Tư Không đầy thiết tha mà lo lắng.

Yến Tư Không rủ mi: "Nương nương..."

"Nương ta thế nào?"

"Nương nương bị thương nhẹ."

"Bọn chúng dám dùng hình với nương ta." Trần Mộc trợn đến tưởng chừng như sắp nứt hai con mắt, hung tợn nói: 'Trong mắt bọn chúng có còn Thái tử ta hay không!"

Yến Tư Không đáp: "Nương nương chịu mười roi để chấn pháp uy, chỉ bị thương ngoài da thôi. Ta biết điện hạ uất ức, nhưng tình hình bây giờ nguy cấp, điện hạ không thể để tức giận làm mụ mị đầu óc."

Trần Mộc nghiến đến sắp nát răng: " Dám dùng hình với nương ta..." Hai mắt nó đỏ thẫm: "Lúc nhỏ, mẫu tử ta chịu mọi ghẻ lạnh và ức hiếp ở trong cung, không nghĩ tới giờ ta đã là Thái tử mà vẫn không bảo vệ được mẫu phi của mình. Tiên sinh, ta...sao ta lại vô dụng thế chứ."

Yến Tư Không nắm chặt tay Trần Mộc: "Điện hạ tuyệt đối đừng tự coi nhẹ mình. Điện hạ là trưởng hoàng tử, là quốc vương danh chính ngôn thuận của Đại Thịnh ta tương lai, chính bởi điện hạ chính đáng nên mới rước phải tiểu nhân hãm hại. Ta và lão sư, Thẩm huynh, thế tử, cùng với rất nhiều hiền thần khác, đều ở đây dốc sứt vì sự an toàn và trong sạch của nương nương với điện hạ. Điện hạ không được đánh mất lòng tin, chờ đến ngày điện hạ leo lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn có thể phò tá chính đạo, lập lại trật tự."

Trần Mộc căm hận nói: "Nhưng bây giờ thân ta ở lao tù, lại mang oan khuất, phụ hoàng...chắc vẫn luôn muốn phế bỏ ta." Nó khẽ cắn môi, khàn giọng nói: "Cho tới giờ ông ấy chưa từng muốn lập ta làm Thái tử, bây giờ vừa khéo có cơ hội, chắc chắn sẽ phế ta."

"Phế bỏ Thái tử liên quan đến nền móng quốc gia, há là trò trẻ con? Chỉ cần điện hạ và nương nương trong sạch, bệ hạ chắc chắn sẽ lấy đại cuộc làm trọng."

Trần Mộc cười mỉa: "Đến bản thân tiên sinh sợ rằng cũng không tin lời mình."

Yến Tư Không nắm tay Trần Mộc: "Vô luận ra sao, điện hạ phải kiên trì. Con đường đế vương vốn không phải con đường bằng phẳng, nhưng điện hạ tuyệt đối không được buông tay. Cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng thần đều đứng sau bệ hạ, lúc nào cũng chuẩn bị xông pha khói lửa vì điện hạ."

Trần Mộc nói: "Ta sẽ không buông tay, nếu ta buông tay, mẫu tử ta sẽ không còn có chỗ để dung thân."

Yến Tư Không nặng nề gật đầu, thấp giọng nói: "Sáng sớm ngày mai, Thái hậu sẽ biết chuyện này, bệ hạ bị ép chắc chắn sẽ thả các người ra. Điện hạ chịu uất ức nhiều năm, đành phải uất ức thêm một đêm nữa vậy."

Trần Mộc cười khổ nói: "Một đêm này chỉ là bắt đầu thôi, còn hai năm nữa mới đến ngày Trần Án rời kinh phong vương, bọn chúng chắc chắn sẽ dùng hết thủ đoạn để hãm hại ta."

"Điện hạ cũng không phải chiến đấu một mình." Đôi ngươi sâu thẳm của Yến Tư Không chân thành nhìn hắn: "Chúng ta sẽ không ngồi chờ chết."

Trần Mộc nắm lại tay Yến Tư Không, cắn răng, ánh mắt kiên nghị mà quả cảm: "Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn không lùi bước đâu."

Yến Tư Không vui mừng nói: "Có câu này của điện hạ, chúng thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực."

Trần Mộc cảm động nói: "Tiên sinh tình chân ý thiết với ta, ta hy vọng tiên sinh có thể làm lão sư của ta cả đời. Dù cho có ngày ta làm hoàng đế, cũng phải có tiên sinh giúp ta thống trị thiên hạ."

Yến Tư Không chắp tay nói: "Thần, chết vạn lần không chối từ."

---------------------------------------

Sau khi rời khỏi phòng giam, Yến Tư Không nghĩ cách đối phó cả dọc đường.

Coi như mẫu tử Trần Mộc có thể vượt qua nguy hiểm lần này, thì với tình hình của Thái hậu sợ rằng cũng không thể bảo vệ họ lần thứ hai. Phải nâng Trần Mộc lên ngôi vị hoàng đế, phải diệt trừ nhiều chướng ngại hơn, tỷ như Văn thượng thư, tỷ như Nhị hoàng tử.

Tin rằng Nhan Tử Liêm cũng nghĩ đến điều đó. Mặc dù hai người chưa kịp thương lượng, nhưng trong Kinh Sát Đại Kế sang năm chắc chắc phải nghĩ cách rêu rao Văn thượng thư chuyện gì đó. Chẳng qua người này đức cao vọng trọng, không dễ lung lay. Vậy, Nhị hoàng tử thì sao?

Yến Tư Không tính toán qua thời gian, Xà Chuẩn chắc đã hồi kinh rồi. Cứ giết Nhị hoàng tử, trái lại có thể nhổ cỏ tận gốc. Nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, có là Xà Chuẩn thì chỉ sợ cũng khó mà thành công, hơn nữa, nếu như Nhị hoàng tử bị đâm thật, người đầu tiên Chiêu Vũ đế hoài nghi là Trần Mộc, mà Chúc Lan Đình còn không cả giữ nổi đầu.

Có cách gì có thể phá núi mở đường hoàn toàn cho Trần Mộc đây...

Yến Tư Không suy nghĩ cả dọc đường, trở về nhà.

Y vừa vào nhà, thấy ánh mắt A Lực, cũng biết là Phong Dã tới, liền phân phó: "Chuẩn bị chút rượu và thức ăn."

A Lực khoa tay: Đã chuẩn bị xong.

Yến Tư Không gật đầu, ngỏ ý muốn hắn về phòng, rồi đi thẳng tới nhà chính.

Vừa đẩy cửa vào, không khí ấm áp liền bổ ập đến, xua tan tiết lạnh mùa xuân y mang từ ngoài về. Y thấy Phong Dã đang ngồi bên lò sưởi hơ tay, trên bàn bày rượu đã ủ, còn cả thức ăn nóng hổi thơm phưng phức. Bức tranh này giống như rất nhiều đêm ngày thường trước kia, khiến lòng y cũng trở ấm áp.

Nhưng đến khi Phong Dã xoay mặt lại, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng, Yến Tư Không mới nhất thời tỉnh táo được phần nào.

Phong Dã đứng lên, ngồi trên đệm cói, nhìn thức ăn trên bàn thấp: "Ăn chưa?"

Yến Tư Không lắc đầu: "Ngươi mới tới à?"

"Ừ, ăn cơm đi." Phong Dã rót hai ly rượu bạc.

Yến Tư Không cởi giày, ngồi xếp bằng xuống đối diện Phong Dã: "Ta mới đi thăm Thái tử và nương nương."

"Sao rồi?"

"Nương nương chịu mười roi, không ổn lắm. Còn Thái tử, dẫu sao vẫn là trẻ con."

"Nó có chịu qua được ải này không, phải xem vận may của nó." Phong Dã nâng mắt nhìn y, nhấn mạnh: "Ăn cơm."

Yến Tư Không như hoàn hồn lại, uống một hớp rượu làm ấm bụng trước, sau mới cầm thức ăn lên, ăn.

"Có phải ta chưa từng nói A Lực nấu rất ngon không?" Phong Dã hỏi.

"Trước kia hình như đã nói rồi." Yến Tư Không ngẫm nghĩ một hồi: "Là ta hỏi ngươi có ăn ngon không, sau đó ngươi đáp lại."

Bầu không khí lạnh nhạt và thận trọng như vậy khiến Yến Tư Không cảm thấy có phần khó chịu. Trước đây Phong Dã gặp y --- Cho dù hai người chỉ xa nhau có một ngày thì vẫn đều thổ lộ vui mừng trong lời nói. Y biết ngăn cách giữa họ ngày càng sâu, đã không thể trở về trước kia được nữa.

"Chờ Tịch nhi gả là không tới lượt hắn nấu cơm rồi." Vẻ mặt Phong Dã không chút thay đổi, hắn nói: "Hoàng thượng sẽ ban cho ngươi một chỗ ở lớn và một đống người làm, ngươi sẽ không phải ở trong căn nhà vắng vẻ và tồi tàn này nữa."

Yến Tư Không trầm mặc, không biết đáp thế nào.

Phong Dã tiếp tục nói: "Khi đó, trong phủ ngươi chỗ nào cũng có người, ta không thể leo tường vào rồi thần không biết quỷ không hay đến tìm ngươi nữa, cũng không thể ôm ngươi sưởi ấm cho nhau trong tiết trời tháng Chạp giá lạnh, bởi vì nằm bên cạnh ngươi đã có người khác rồi."

"Đừng nói nữa." Cuối cùng Yến Tư Không cũng không nhịn được mà thốt lên.

"Sao không thể nói?" Phong Dã nhẹ giọng: "Chẳng mấy ngươi sẽ làm, sao lại sợ ta nói?"

Yến Tư Không ngẩng đầu lên, run giọng: "Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao?"

Da mặt Phong Dã co rúm, rõ ràng đang ẩn nhẫn cái gì đó. Cái cảm xúc phức tạp đến khó mà kết luận kia tràn ngập trong đôi ngươi sâu thẳm của hắn. Quả đấm của hắn cứ nắm rồi lại thả. Cuối cùng, hắn cầm ly rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, không nói thêm gì nữa.

Giữa hai người sa vào yên tĩnh như đóng băng. Yến Tư Không ăn từng miếng, vị nhạt như nước ốc, y chợt hiểu ra cái gì gọi là chỉ xích thiên nhai*.

*Chỉ xích thiên nhai: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Hồi lâu, Phong Dã đặt bát đũa xuống, đổi thành giọng bình thường: "Coi như họ có vượt qua được kiếp này thì cũng không thể vô tư vô lo, Văn Hựu Trì và Tạ Trung Nhân chắc chắn sẽ không tha cho họ."

Yến Tư Không chịu đựng khó chịu trong lòng, lên tinh thần nói: "Ừ."

"Trừ khi diệt trừ Văn Hựu Trì, nếu Văn quý phi không còn núi dựa, ả có được sủng ái mấy cũng không chối được mình đã giở trò."

"Ta và lão sư cũng muốn chặt đứt cái cây độc này. Kinh Sát Đại Kế là một cơ hội, nhưng Văn thượng thư hành động cẩn thận, đức cao vọng trọng, khó mà nắm thóp."

Phong Dã nói: "Văn Hựu Trì thân là Binh bộ Thượng thư, có qua lại với phụ thân ta. Người này quản lý chi tiêu quân bị, mặc dù lão không dám ăn bớt quân bị của phụ thân ta công khai, nhưng trong tối cũng không ít lần lấy việc công làm việc tư. Trước đây chiến sự căng thẳng còn như vậy, bây giờ Đại Đồng thái bình, quân bị của phụ thân ta chắc chắn bị cắt xén. Chức binh bộ này nằm trong tay người khác vẫn luôn không phải kế lâu dài, nếu đổi lại là người chúng ta, chính là một công đôi việc."

Hai mắt Yến Tư Không sáng lên: "Không sai. Bây giờ Đại Đồng không có chiến sự, binh bộ chắc chắn sẽ cắt giảm quân bị, Văn Hựu Trì chưa diệt, Tĩnh Viễn vương tất phải bị động nhiều."

Để ngăn Tĩnh Viễn vương, năm nay Chiêu Vũ đế chắc chắn sẽ cắt giảm quân bị. Nhưng cắt giảm thế nào, cắt giảm bao nhiêu phải xem tình hình binh sĩ và biên phòng mới định được. Cắt giảm quá ít, không áp chế được Tĩnh Viễn vương; cắt giảm quá nhiều, sợ rằng sẽ ép người ta tạo phản. Bản thân hoàng đế không biết giới hạn chuyện này, phải do Binh bộ điều tra, hạch toán, thương nghị. Quyền quyết định cuối cùng nằm ở Binh bộ. Vị trí quan trọng như thế mà bị người ngoài chiếm giữ chẳng khác nào một con dao kề cổ.

Y không nghĩ tới chuyện này, nhưng may mà Phong Dã nghĩ tới. Làm vậy, hai người vừa đồng tâm hiệp lực, mà y còn có thể được Tĩnh Viễn vương giúp đỡ, có lẽ sẽ thật sự diệt trừ Văn Hựu Trì.

"Ta đã gửi thư mật cho phụ thân về chuyện này, đang chờ ông ấy trả lời. Ông ấy qua lại với Văn Hựu Trì nhiều năm, chắc chắn sẽ biết thóp của Văn Hựu Trì. Chẳng qua trong tay Văn Hựu Trì cũng nắm thóp phụ thân ta, còn cần thảo luận kỹ càng hơn, không thể để lão biết chuyện này có liên quan đến phụ thân ta."

"Đó là đương nhiên." Yến Tư Không nhìn Phong Dã, hơi do dự, nói: "Cảm ơn."

Phong Dã không cả nâng mắt: "Ta làm thế không phải vì ngươi, là vì Phong gia, vì Thái tử, không tới phiên ngươi nói cảm ơn."

Yến Tư Không cười, cực kỳ không biết làm sao.

Phong Dã đứng dậy: "Ta đến tìm người vì chuyện này thôi, ta đi đây."

"Phong..." Yến Tư Không mở miệng theo bản năng, nhưng lời chưa nói lại mắc ở cổ họng, suýt nữa thì nói ra.

Phong Dã dừng lại, tựa hồ đang chờ điều gì đó.

"...Gió mạnh đêm tối, trên đường cẩn thận."

Hai mắt Phong Dã lạnh lẽo, hắn bước đi không cả ngoảnh đầu.

Yến Tư Không nhìn đệm bồ trống rỗng và cặp bát đũa đối diện, ngồi thẫn thờ hồi lâu trong căn phòng tĩnh lặng đến khó thở. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top